Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Nói Muốn Cùng Tôi Xào Cp

Chương 35: Bại lộ thân phận

Trước Sau
Chương 34: Bại lộ thân phận

♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚

Tô Lê.

Kỷ Cảnh Hiên nghe được cái tên này rồi lại nhớ tới bộ dạng Tô Lê ngu ngốc xin chữ kí đòi chụp ảnh chung với mình, bỗng nhiên bình tĩnh lại hẳn. Cậu ta không giống người sẽ bao dưỡng Quý Huyền Nguyệt chút nào, tám phần mười là bịa đặt rồi. Nhưng tốt hơn hết vẫn là nên xác nhận lại, nếu loại chuyện trong mơ này anh trai đã biết được thì về sau cũng khó lòng mà nói chuyện với phụ huynh.

Đã 9 giờ tối rồi nên Kỷ Cảnh Hiên cũng không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của Quý Huyền Nguyệt. Hắn mở điện thoại gọi cho Tô Lê, số máy này là do Tô Lê cứ quyết tâm đòi để lại cho hắn.

Bên kia bắt máy rất nhanh, tuy đầu dây rất yên tĩnh nhưng Tô Lê vẫn nhỏ giọng trả lời: "Thần tượng à, ba tôi tịch thu điện thoại rồi nhưng tôi vừa trộm lại được, có chuyện gì thì chờ tôi về phòng rồi nói nhé, bái bai."

Kỷ Cảnh Hiên còn chưa kịp mở mồm đã nghe tiếng tút tút: "..."

Nhân lúc chờ đợi hắn vội mặc thêm quần áo, mang thêm mũ và khẩu trang, ngồi trên sô pha lẳng lặng chờ màn hình di động sáng lên lần nữa.

Rất nhanh bên kia đã gọi lại: "Alo, thần tượng gọi điện thoại cho tôi có việc gì không?"

"Có, cậu có đang ở thành phố không?"

"Có chứ."

"Bây giờ cậu có rảnh không? Chúng ta gặp mặt một chút, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

"Cậu muốn hẹn tôi ư!!!" Giọng nói của Tô Lê tràn đầy vui sướng: "Tôi bị ba cấm túc rồi, nhưng tôi... tôi tôi nhất định sẽ trốn ra được! Cậu đọc địa chỉ đi tôi sẽ tự lái xe đến."

"Được rồi."

Kỷ Cảnh Hiên trả lời một tên quán cà phê rồi lại nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Hắn chạm vào cốc nước trên đầu giường, thay cốc nước lạnh sang nước ấm. Vì không có đam mê tắt đèn nhìn người ta ngủ nên Kỷ Cảnh Hiên chỉ nhấc cánh tay của Quý Huyền Nguyệt ém vào góc chăn, xong rồi mới đóng cửa rời đi.

Lúc đến quán cà phê, phục vụ hỏi Kỷ Cảnh Hiên muốn uống gì, hắn chỉ tùy tiện gọi bừa một ly cà phê mới xay, rồi lại lặng lẽ nhìn bóng người ít ỏi ngoài cửa sổ, ngay cả ánh đèn giao thông hay xe cộ vụt qua đều ngập tràn tình yêu.

"Thần tượng." Tô Lê vừa vào cửa đã thấy Kỷ Cảnh Hiên, cậu hô một tiếng rồi đến gần.

Trên người cậu còn mang theo khí lạnh phong trần mỏi mệt, hơi lạnh trên áo bông gặp nhiệt độ trong quán hóa thành hơi nước vờn quanh người, giống như sắp thăng thiên đến nơi.

Kỷ Cảnh Hiên gật đầu mở lời: "Cậu có quan hệ gì với Quý ca ca?"

"Quan hệ bạn bè." Tô Lê ngẩn người một lúc rồi lại nói: "Quan hệ chủ nợ? À không, xem như là quan hệ hợp tác đi."

"Chuyện kí hợp đồng lúc trước của anh ấy cậu có biết không?"



"Chuyện gì cơ? Tôi biết gì đâu." Tô Lê lắc đầu, mặt mũi kinh ngạc tột độ, còn há hốc cả miệng, như là sợ người khác không nhận ra mình đang giả vờ, kỹ thuật diễn vô cùng kém cỏi.

"Anh ấy nói tôi nghe rồi." Kỷ Cảnh Hiên đưa cốc cà phê vừa xay cho Tô Lê, đôi mắt trong bóng đêm nhìn cậu chăm chú, vẻ mặt của hắn nghiêm túc, ánh mắt lạnh nhạt nhưng ẩn giấu rất nhiều tâm sự: "Quên hỏi, cậu làm sao quen anh ấy vậy?"

"Sao lại hỏi thế?"

"Muốn biết thôi."

Chẳng lẽ Quý Huyền Nguyệt đã nói với Kỷ Cảnh Hiên là mình thích hắn? Muốn theo đuổi hắn? Cho nên Kỷ Cảnh Hiên mới dò hỏi quan hệ của mình? Vậy là mình có cơ hội ư!?

Tô Lê đè lại kích động trong lòng, giả vờ rằng mình là một phú nhị đại rất có tiền có thế, quyết tâm để Kỷ Cảnh Hiên cảm nhận được mình còn là một người có lương tâm đầy nhân hậu.

"Tôi tình cờ nhìn thấy anh ta trên TV, trên tay ảnh có một nốt ruồi đỏ rất giống cậu đó. Trước kia tôi cũng đã tìm người có khuôn mặt giống cậu rồi, nhưng mà thấy kì quặc quá nên phải tìm một người thế tay."

"..." Kỷ Cảnh Hiên xấu hổ uống một ngụm cà phê, vị đắng chắt lan tận yết hầu, làm toàn bộ khoang miệng của hắn đều tràn đầy cay đắng.

"Ý cậu là... Cậu xem anh ấy là thế thân của tôi? Hoặc nói là thế tay? Vì thế nên hai người mới làm bạn ư?" Kỷ Cảnh Hiên mở miệng hỏi mà ngại, hắn thực sự nghi ngờ mạch não của Tô Lê luôn rồi.

Bây giờ đu idol đã thịnh hành đến độ tìm người thế tay rồi à?

"Đúng vậy, không phải cậu bảo Quý Huyền Nguyệt đã nói cho cậu rồi sao?"

"Cậu bao lớn rồi?"

"20"

"Quý Huyền Nguyệt là để cậu gọi à? Gọi anh đi." Kỷ Cảnh Hiên gõ gõ bàn, tướng mạo lạnh lùng của hắn nhìn qua cực kì bá đạo: "Ảnh lớn hơn cậu, kêu bằng anh mới đúng."

"..."

Bỗng dưng Tô Lê cảm thấy oan ức cực kỳ, ánh mắt lộ ra đau khổ: "Nếu, nếu yêu đương với cậu mà cần phải gọi anh thì, thì tôi có thể thử."

"?"

Kỷ Cảnh Hiên hoàn toàn cạn lời, hắn đã chắc chắn Quý Huyền Nguyệt không hề thuê phòng cùng Tô Lê rồi. Vốn dĩ trên đường đã nghĩ đến mấy câu kiểu: "Cần bao nhiêu tiền để rời xa Quý Huyền Nguyệt" "Quý Huyền Nguyệt bị cậu dùng bao nhiêu tiền để bao dưỡng?" "Tôi nuôi anh ấy, cậu có thể cút" vân vân. Suy ra đủ loại tình cảnh ngôn từ rồi, nhưng vẫn không thể lường trước được tình huống như này.

"Tôi bảo sẽ yêu đương với cậu bao giờ?"

"Không phải cậu hẹn tôi ra vì Quý Huyền Nguyệt... À, anh Quý nói rằng tôi thích cậu sao?"



...

"Không có, ảnh không nói cậu thích tôi. Nhưng mà... tôi thích ảnh, nên muốn hỏi hai người có giao dịch gì? Anh ấy nợ cậu bao nhiêu tiền?" Kỷ Cảnh Hiên khẽ nâng cằm, nhìn thấy hốc mắt đỏ hồng cùng ánh mắt bi thương của Tô Lê thì vẫn hơi mềm lòng. Không phải vì tình cảm nào khác, chỉ là cảm thấy fan của mình dường như không thể phân rõ được đâu là tình cảm thật, đâu là cảm xúc đu idol mà thôi.

"Tôi... Thôi... Nếu như cậu đã hỏi thì chắc cũng đoán được rồi. Tôi thật sự giúp anh ta bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, nhưng điều kiện là mỗi buổi tối phải..." Tô Lê ngừng một lát rồi bỗng nhiên đỏ mặt.

Kỷ Cảnh Hiên hơi siết chặt tay.

"Mỗi tối phải cùng tôi xem sân khấu của cậu, phải dùng tay đút tôi ăn, còn không để anh ta nói chuyện, vờ như là... tôi với cậu cùng nhau xem." Tô Lê dừng một chút, bỗng dưng nhận ra Kỷ Cảnh Hiên thật sự muốn hỏi gì. Nhìn hắn siết tay thành quyền, trên mặt lại không biểu hiện ra, Tô Lê mới nhỏ giọng giải thích: "Nhưng mà hình như lúc đầu anh ta hơi hiểu nhầm... Cái đêm đi khách sạn, anh ta cởi hết đồ ra tôi thật sự bị hù chết khiếp đấy. Cảm xúc lúc đó của anh ta cũng không ổn lắm, tôi không để ý kĩ nhưng mà tựa như là chết lặng rồi vậy, nói gì cũng không hiểu, tôi phải nói lâu lắm anh ta mới hiểu là tôi không thích anh ta mà."

Lúc ấy Quý Huyền Nguyệt tứ cố vô thân, nhà bán đất cũng không còn, bị mất trắng mười năm vô ích nhưng cũng không muốn moi tiền từ Hà Vân Túy tâm địa xấu xa, lúc đó anh ấy phải làm sao chứ?

Thực ra Kỷ Cảnh Hiên cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, hắn không có tư cách gì trách mắng Quý Huyền Nguyệt cả. Hắn không đòi hỏi việc "sạch sẽ" trong tình cảm, không quan trọng hóa trinh tiết, không tự làm khó chính mình, cũng không yêu cầu lần đầu tiên của mối tình đầu chút nào; Kỷ Cảnh Hiên tìm người yêu tâm đầu ý hợp chứ đâu phải tìm người lên giường hợp ý.

Hắn muốn hỏi rõ, là vì không muốn người nhà nghe tới Quý Huyền Nguyệt sẽ bảo với hắn rằng: Danh tiếng của người này trong giới không hề tốt lành gì, bị người ta bao dưỡng, lại còn sống bừa bãi tùy tiện.

Kỷ Cảnh Hiên không muốn để mọi người hiểu lầm Quý Huyền Nguyệt nên mới muốn tìm ra người đồn thổi. Kỷ Đình đã bảo gia giáo của Tô Lê vô cùng nghiêm khắc, vậy tại sao Tô Lê bao dưỡng tình nhân mà ba hắn lại không biết rồi mặc kệ được? Kỷ Đình có thể tra được đến đây cũng vô cùng lợi hại, nhưng cũng chỉ là dựa vào một phần tư liệu ngắn ngủi mà kết luận phẩm hạnh, tính cách và quan hệ của một người mà thôi.

Tất cả chỉ là bề nổi của lớp băng chìm, cái hiệu ứng băng chìm này, phải càng đào sâu thì mới càng biết được nội dung chân thật của nó.

"Cảm ơn cậu đã nói với tôi việc này. Nhưng người tôi thích là Quý Huyền Nguyệt, lúc anh ấy dậy tôi sẽ tỏ tình thôi." Kỷ Cảnh Hiên nghiêm túc cúi đầu, ánh mắt lạnh nhạt.

Tô Lê che mặt, khóc nức nở nói: "Sao cậu có thể thích Quý Huyền Nguyệt, rõ ràng là tôi bảo anh ta quan tâm cậu, WeChat cậu cũng là tôi gửi cho. Ban đầu anh ta còn không đồng ý, tôi phải cho tận năm mươi triệu rồi hủy hợp đồng anh ta mới chịu mà, hai người sao có thể ở bên nhau được."

"Năm, mươi, triệu?" Kỷ Cảnh Hiên vừa chuẩn bị rời đi bỗng nhiên dừng lại, gằn từng chữ thuật lại. Khóe miệng nhếch một nụ cười nhạt, tuy là cười cười nhưng Tô Lê vẫn cảm thấy chất chứa đầy nguy hiểm.

Kỷ Cảnh Hiên nhấc mắt, nhìn bảng hiệu của Quý Huyền Nguyệt bên ngoài cửa sổ. Vốn dĩ chọn quán cà phê này là vì cửa hàng điện thoại đối diện có dựng bảng hiệu của anh, vừa ngẩng đầu lên là thấy. Nhưng hiện tại hắn hận không thể ngay lập tức đấm xuyên qua cái biển hiệu đó, biến về nhà ném người đang ngủ kia ra ban công lạnh lẽo nằm một đêm cho rồi.

"Cậu không biết ư? Anh ta gửi ảnh chụp của cậu ở cùng mọi người cho tôi, tôi phải gửi tiền mới có ảnh gốc đó. Vậy mà không ngờ cậu sẽ yêu anh ta, anh ta có gì tốt vậy? Cậu ở bên tôi cũng được mà, thần tượng ơi." Tô Lê bị đào góc tường bắt đầu đào ngược lại góc tường nhà người ta.

"... Cậu có biết vì sao nhóm nhạc của tôi bị tan rã không?"

"Tại sao?"

"Có người thích tôi, nên tôi cho tan luôn." Kỷ Cảnh Hiên cười sâu hơn: "Còn thích tôi nữa không?"

"... Không thích nữa."

Cạy góc tường không thành, nhưng vì bị đối phương lừa thảm hại nên Tô Lê quyết định lấy lại năm mươi triệu rồi bắt Quý Huyền Nguyệt làm công thêm ba năm nữa.

Ủa sao chưa yêu 。:゚(;'∩';)゚:。

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau