Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 54: Thợ săn vampire (39)
Vô hạn tuần hoàn!
Sau khi đi xong bảy tầng, lại về tới tầng thứ nhất.
Vòng đi vòng lại, thẳng đến vĩnh hằng.
Chỉ mới xem qua giả thiết trên phim kinh dị, không ngờ hiện tại lại áp dụng trên người mình.
Trong lúc nhất thời, Lý Việt Bạch không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy người lạnh như băng, cơn lạnh xưa nay chưa từng có.
Giống y hệt lần trước, Diệp Thanh kia một lần nữa xuất hiện.
Y giống như đã quên mình đã từng bị vạch trần một lần, tiếp tục giả dạng làm Diệp Thanh hoàn hoàn chỉnh chỉnh trong trí nhớ, xuất hiện trước mặt Lý Việt Bạch.
"Lúc này vẫn không chọn giết tôi sao?" Diệp Thanh từng bước đến gần, vươn đôi tay lạnh lẽo, đụng vào trán Lý Việt Bạch: "Hay là, anh muốn ở chỗ này đến chết mới thôi?"
"Không." Lý Việt Bạch nắm lấy cổ tay của y, dùng sức ném ra.
Diệp Thanh cười cười, ôm chặt lấy hắn, thân thể lạnh băng kề sát, hàn khí theo làn da tiếp xúc xâm nhập vào cốt tủy.
"Người anh đang ôm, hiện tại đã thành ác ma, tất cả những thứ y làm, đều bởi vì anh không giết y." Từng câu từng chữ của Diệp Thanh lặp lại bên tai Lý Việt Bạch, thanh âm khàn khàn: "Một lần có thể, hai lần có thể, nhưng là, nếu vòng tuần hoàn này lặp lại một ngàn lần? Một vạn lần? Anh thật sự sẽ không rút súng ra, dứt khoát lưu loát giải quyết tất cả sao?"
Lý Việt Bạch đờ đẫn để Diệp Thanh ôm, không phản kháng.
Đúng vậy, không ai có thể chịu đựng tra tấn vô hạn tuần hoàn, cho dù là người mạnh mẽ nhất, đều sẽ bị mài đến tinh bì lực tẫn (giống sức cùng lực kiệt), mài đến hỏng mất, mài đến không thể không phục tùng mệnh lệnh của người chủ đạo.
"Hệ thống..." Lý Việt Bạch thấp giọng gọi hệ thống trong lòng: "Kiểm tra thời gian một chút, còn nữa, điều kiện chiến thắng là gì?"
Kỳ thật thời gian vẫn biểu hiện ở góc phải dưới mắt, còn hai mươi tiếng đồng hồ,.
"Ký chủ thân ái, điều kiện chiến thắng là giết chết bản nhân Cao Thừa Dục." Hệ thống thành thật mà trả lời.
Điều kiện rất hợp lý, nhưng hiện tại, Lý Việt Bạch không biết chân thân Cao Thừa dục ở nơi nào, từ đầu đến cuối, gã chỉ dùng hình thức ảo ảnh để xuất hiện.
Cho dù biết gã ở nơi nào, cũng không chắc có thể nắm phần thắng.
"Vậy mày nói cho tao, làm thế nào mới có thể thoát ra cái vô hạn tuần hoàn chết giẫm này!" Lý Việt Bạch âm thầm phát hỏa với hệ thống.
"Ký chủ thân ái, cái này phải xem bản lĩnh của ngài." Hệ thống nho nhã lễ độ.
Trả lời trong dự kiến.
"Diệp Thanh chân chính ở nơi nào, liên hệ y cho tao." Lý Việt Bạch ra lệnh.
"A, Diệp Thanh chân chính?" Hệ thống không biết là giả ngu, hay là gặp phải trở ngại: "Không phải y ở chỗ này sao? Vì sao cần tôi liên hệ với y?"
"Người này là giả, tao lặp lại lần nữa, Diệp Thanh thật ở nơi nào? Liên hệ y cho tao."
"Ký chủ thân ái, tôi đã nói, ở chỗ này." Thanh âm hệ thống có chút cợt nhả: "Ngài hoàn toàn có thể tự liên hệ y."
Ở chỗ này?
Một câu này, tự hỏi cẩn thận cực kỳ khủng bố, khiến Lý Việt Bạch nổi da gà toàn thân.
Hắn rùng mình, đẩy Diệp Thanh giả ra, nhìn bốn phía xung quanh.
Bốn phía trống rỗng, vậy duy nhất còn sống, chính là con quạ đen vẫn luôn đậu trên cửa sổ.
Quạ đen...
Lý Việt Bạch cảm thấy mình muốn phát điên lên rồi.
Hắn nhẹ nhàng bước đến chỗ con quạ đen, ngồi xuống, nhìn nhìn, cẩn thận hỏi: "Tiểu Diệp, là cậu sao?"
Quạ đen từ chối cho ý kiến mà đập cánh một chút.
"Trên bầu trời có bao nhiêu ngôi sao? Trả lời tôi." Lý Việt Bạch chưa từ bỏ ý định, lại hỏi.
Quạ, quạ, quạ, quạ.
Quạ đen kêu bốn tiếng thực nghiêm chỉnh.
"Có bao nhiêu số không đằng sau?" Lý Việt Bạch đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Quạ đen tại chỗ nhảy mười một cái.
Bốn trăm tỷ, không sai.
Diệp Thanh... Con quạ đen này là Diệp Thanh...?
Trong nháy mắt, Lý Việt Bạch bị ý niệm điên cuồng của mình làm cả kinh không thở nổi.
Hắn cúi đầu, muốn chạm vào con quạ đen kia, lại lo làm nó sợ hãi mà chạy mất.
Xem ánh mắt của quạ đen, đại khái nó cũng hiểu rõ ý nghĩ của mình.
Lý Việt Bạch không biết nhảy ra bao nhiêu suy nghĩ trong một cái nháy mắt, giây tiếp theo, súng trong ngực liền móc ra.
"Chó má, kỹ xảo vụng về như vậy cũng định lừa tao?" Lý Việt Bạch cơ hồ rống giận, khẩu súng nhắm vào quạ đen, không chút do dự bóp cò vào trái tim nó: "Cút!"
Hắn thực sự là tức đến muốn bùng nổ, nếu không phát tiết ra, thật sự sẽ điên mất.
Quạ đen cả kinh, thân hình chợt lóe, khó khăn lắm mới tránh được, kêu to quạ quạ bay ra ngoài cửa sổ, nhưng nó vẫn bị đạn bạc bắn trúng, vài giọt máu cùng vô số lông vũ đen bay lả tả.
Nó bị thương, ảo ảnh Diệp Thanh cũng dần tiêu tán.
Trước khi nổ súng, Lý Việt Bạch trăm phần trăm xác định --- con quạ đen kia, chính là kẻ thi pháp, nó là vampire đã bố trí ra ảo ảnh.
"Ký chủ thân ái, ngài không khỏi quá xúc động rồi." Hệ thống cười to, nói: "Vạn nhất nó là Diệp Thanh thì sao?"
"Không có khả năng." Lý Việt Bạch thu hồi khẩu súng: "Mày còn nhớ lúc chúng ta tới lâu Thất Tinh là mấy giờ không? Lúc đó, quạ đen đã ở đây."
"Ba giờ trước." Hệ thống trả lời.
"Mà lúc trước tao liên hệ với Diệp Thanh, y còn đang ở bờ biển." Lý Việt Bạch lấy điện thoại di động ra, tính toán lộ trình một chút: "Cho dù là bờ biển gần nhất, Diệp Thanh cũng tuyệt đối không có khả năng đến chỗ này trước tao, nên con quạ đen kia không có khả năng là y."
"Cho dù như vậy... Vạn nhất..." Hệ thống vẫn cảm thấy hắn ra tay quá lỗ mãng.
"Không có vạn nhất." Lý Việt Bạch chán ghét phủi lông chim trên người xuống: "Diệp Thanh chân chính tuyệt đối không có khả năng nhìn một kẻ giả mạo dây dưa không thôi với tao, còn an an tĩnh tĩnh cái gì cũng không làm."
Con quạ đen này, chỉ có thể là kẻ thi pháp.
Ánh mắt của nó, tiếng kêu, trước sau đều liên hệ cùng ảo ảnh nhất cử nhất động, nó biết đáp án bốn ngàn trăm triệu này, sau khi nó bị thương, ảo ảnh liền biến mất... Tất cả đều hướng tới một phương án --- nó là kẻ thi pháp.
"Cho dù nó là người thi pháp, ký chủ thân ái, ngài thất thủ, cũng không giết chết nó, phải làm sao bây giờ?" Hệ thống làm bộ lo lắng hỏi.
"Nó bị thương." Lý Việt Bạch đi đến trước cửa sổ, cẩn thận nhặt lên mấy cái lông chim màu đen, chấm chấm máu quạ đen tích lại ở cửa sổ: "Sau khi nó bị thương, lực lượng ảo ảnh tất nhiên sẽ yếu bớt, hy vọng chạy thoát sẽ tăng lên."
"Không nhất định..." Hệ thống nói.
"Mày trốn không thoát." Trên tấm da dê nhiều thêm một hàng chữ.
"Đúng vậy, ký chủ thân ái, ngài có biết quy định này không --- ảo cảnh người thi pháp bày ra, chỉ có người thi pháp mới có thể thoát ra." Hệ thống nói.
"Vậy các người rửa mắt mong chờ đi." Lý Việt Bạch cười lạnh một tiếng, rời khỏi cửa sổ, bước lên cầu thang lên tầng thứ hai.
"Từ từ, ký chủ thân ái, tại sao ngài còn muốn tiếp tục đi lên trên?" Hệ thống vội vàng khuyên can: "Không phải ngài biết hậu quả tiếp theo sao? Vô dụng, đây là tuần hoàn vô hạn đó..."
"Bởi vì tao biết, nên tao mới muốn cùng kẻ thi pháp này phân cao thấp." Bước chân Lý Việt Bạch hoàn toàn không có ý định dừng lại: "Tao muốn biết, là tao bị nó tru tâm trước, hay là pháp lực của nó tiêu hao trước... Duy trì ảo cảnh như vậy, vô hạn tuần hoàn như vậy, pháp lực tiêu hao có bao nhiêu lớn? Cần phải suy nghĩ một chút..."
"Ngài thật dũng cảm." Ngữ khí hệ thống có điểm châm chọc.
Không phải dũng cảm hay ngu xuẩn, chỉ là không có sự lựa chọn khác.
Nếu dừng lại, đứng ở tòa tháp trống rỗng này, nhìn xung quanh u ám, chỉ càng thêm tuyệt vọng.
Thái độ Lý Việt Bạch biểu hiện ra tuy cường ngạnh, thực tế sâu trong nội tâm cũng không phải vậy.
Hắn cũng thường xuyên nghi ngờ, có khả năng ngay giây tiếp theo mình sẽ phát điên.
Tuần hoàn lần thứ hai, tuần hoàn lần thứ ba, tuần hoàn lần thứ tư, lần thứ mười...
Một giờ trôi qua, thiết bị đếm ngược rất nhanh biến thành 10 giờ.
Sau mười giờ, nếu không thể đánh bại Cao Thừa Dục, lần xuyên này liền thua cuộc.
Không biết trải qua bao nhiêu lần tuần hoàn, Lý Việt Bạch lại một lần nữa thấy Diệp Thanh giả làm trò, hút máu Tiểu Uyển trước mặt mình.
Nhưng lúc này, thân ảnh Diệp Thanh tựa hồ phai nhạt rất nhiều, động tác thỉnh thoảng cũng tạm dừng hoặc bị nhiễu đoạn.
Kẻ thi pháp rốt cuộc không chịu được nữa rồi sao?
Lý Việt Bạch miễn cưỡng dựa vào bức tường mới đứng vững được, gian nan thở phì phò.
Mỗi thời mỗi khắc, trái tim đều đau giống như bị xé rách, tay cũng phát run, yết hầu khô như muốn vỡ, tất cả trước mắt đều trở nên mơ hồ không rõ.
Mơ hồ không rõ...
Lý Việt Bạch trơ mắt nhìn hết thảy trước mắt giống như mặt kính mùa đông, bị bịt kín một tầng song cửa sổ.
Là cơ năng thân thể mình đạt hới cực hạn, hay là pháp lực kẻ thi pháp đạt đến cực hạn?
Giây tiếp theo, hắn nghe thấy âm thanh vỡ vụn, ngay tại vị trí trung tâm của tòa nhà, trong không khí nứt ra một khe hở, rất nhỏ, như mặt kính thủy tinh bị người ta đập lên.
Đây là...... Kết giới?
Đáng tiếc, xu thế vỡ vụn rất nhanh bị ức chế, cái khe không tiếp tục mở rộng.
Lý Việt Bạch cố gắng chống đỡ, đi đến chỗ cái khe, cảm giác như mình đang quan sát cách một tấm thủy tinh.
Xuyên qua tấm "thủy tinh" mơ hồ không rõ này, hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Là Diệp Thanh.
Diệp Thanh này hoàn toàn không giống người trong trí nhớ, nhưng Lý Việt Bạch liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Trên người y mặc một bộ tây trang hàng ngày kiểu dáng kinh điển, nhưng tây trang kia không biết như thế nào lại bị nhuộm thành hai màu xanh hồng quái dị, thân hình thon dài, trạng thái thoạt nhìn rất tệ, so với bộ dáng bình tĩnh trong trí nhớ hoàn toàn bất đồng.
Chẳng lẽ y... đang khóc?
Không biết có phải vết nước mắt màu lam kia tạo cho người ta ảo giác hay không, xem từ góc độ này, Diệp Thanh giống như thật sự đang khóc.
Tại sao lại khóc? Bởi vì không tìm thấy tôi sao?
Lý Việt Bạch hung hăng đấm lên khe hở của tấm thủy tinh kia, lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
"Tiểu Diệp, lại đây..." Hắn mở miệng, mới phát hiện thanh âm của mình nghẹn lại, thời gian bôn ba nhiều như vậy, chưa uống một giọt nước, kết quả như vậy là tất nhiên.
Cho dù là cái dạng thanh âm này, Diệp Thanh cũng hoàn toàn không nghe thấy.
Bọn họ bị ngăn cách bởi kết giới, ngăn cách hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Lý Việt Bạch đi một vòng quanh tòa tháp, rốt cuộc không thể không thừa nhận sự thật tàn khốc này.
Có thể nhìn xuyên qua tấm thủy tinh, chỗ Diệp Thanh đang ở, cũng là lâu Thất Tinh, cũng là tầng thứ hai.
Nhưng y hoàn toàn không thấy mình.
Mình cũng có thể xuyên qua cái khe vừa xuất hiện kia nhìn thấy y.
Thanh âm, khí vị... Hết thảy không thể hoàn toàn truyền đạt cho nhau.
Trng nháy mắt, Lý Việt Bạch rốt cuộc hiểu câu nói "Y cũng ở chỗ này" của hệ thống có nghĩa là gì.
Sau khi Diệp Thanh nghe điều kiện Cao Thừa Dục đưa ra, liền tới nơi này, có lẽ chậm hơn so với mình một bước, chậm khoảng mấy tiếng, nhưng cũng không quá muộn.
Chính là trong mười giờ, trước sau Diệp Thanh đối mặt là một tòa lâu Thất Tinh trống rỗng, không có mình, không có Cao Thừa Dục, không có vampire, cái gì cũng không có.
Có lẽ Diệp Thanh cũng hỏi qua hệ thống: Lý Việt Bạch ở đâu?
Đáp án hệ thống đưa ra chỉ có thể là: Cũng ở chỗ này.
Cũng ở chỗ này, nhưng vô luận thế nào cũng không thể gặp nhau.
Sau khi đi xong bảy tầng, lại về tới tầng thứ nhất.
Vòng đi vòng lại, thẳng đến vĩnh hằng.
Chỉ mới xem qua giả thiết trên phim kinh dị, không ngờ hiện tại lại áp dụng trên người mình.
Trong lúc nhất thời, Lý Việt Bạch không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy người lạnh như băng, cơn lạnh xưa nay chưa từng có.
Giống y hệt lần trước, Diệp Thanh kia một lần nữa xuất hiện.
Y giống như đã quên mình đã từng bị vạch trần một lần, tiếp tục giả dạng làm Diệp Thanh hoàn hoàn chỉnh chỉnh trong trí nhớ, xuất hiện trước mặt Lý Việt Bạch.
"Lúc này vẫn không chọn giết tôi sao?" Diệp Thanh từng bước đến gần, vươn đôi tay lạnh lẽo, đụng vào trán Lý Việt Bạch: "Hay là, anh muốn ở chỗ này đến chết mới thôi?"
"Không." Lý Việt Bạch nắm lấy cổ tay của y, dùng sức ném ra.
Diệp Thanh cười cười, ôm chặt lấy hắn, thân thể lạnh băng kề sát, hàn khí theo làn da tiếp xúc xâm nhập vào cốt tủy.
"Người anh đang ôm, hiện tại đã thành ác ma, tất cả những thứ y làm, đều bởi vì anh không giết y." Từng câu từng chữ của Diệp Thanh lặp lại bên tai Lý Việt Bạch, thanh âm khàn khàn: "Một lần có thể, hai lần có thể, nhưng là, nếu vòng tuần hoàn này lặp lại một ngàn lần? Một vạn lần? Anh thật sự sẽ không rút súng ra, dứt khoát lưu loát giải quyết tất cả sao?"
Lý Việt Bạch đờ đẫn để Diệp Thanh ôm, không phản kháng.
Đúng vậy, không ai có thể chịu đựng tra tấn vô hạn tuần hoàn, cho dù là người mạnh mẽ nhất, đều sẽ bị mài đến tinh bì lực tẫn (giống sức cùng lực kiệt), mài đến hỏng mất, mài đến không thể không phục tùng mệnh lệnh của người chủ đạo.
"Hệ thống..." Lý Việt Bạch thấp giọng gọi hệ thống trong lòng: "Kiểm tra thời gian một chút, còn nữa, điều kiện chiến thắng là gì?"
Kỳ thật thời gian vẫn biểu hiện ở góc phải dưới mắt, còn hai mươi tiếng đồng hồ,.
"Ký chủ thân ái, điều kiện chiến thắng là giết chết bản nhân Cao Thừa Dục." Hệ thống thành thật mà trả lời.
Điều kiện rất hợp lý, nhưng hiện tại, Lý Việt Bạch không biết chân thân Cao Thừa dục ở nơi nào, từ đầu đến cuối, gã chỉ dùng hình thức ảo ảnh để xuất hiện.
Cho dù biết gã ở nơi nào, cũng không chắc có thể nắm phần thắng.
"Vậy mày nói cho tao, làm thế nào mới có thể thoát ra cái vô hạn tuần hoàn chết giẫm này!" Lý Việt Bạch âm thầm phát hỏa với hệ thống.
"Ký chủ thân ái, cái này phải xem bản lĩnh của ngài." Hệ thống nho nhã lễ độ.
Trả lời trong dự kiến.
"Diệp Thanh chân chính ở nơi nào, liên hệ y cho tao." Lý Việt Bạch ra lệnh.
"A, Diệp Thanh chân chính?" Hệ thống không biết là giả ngu, hay là gặp phải trở ngại: "Không phải y ở chỗ này sao? Vì sao cần tôi liên hệ với y?"
"Người này là giả, tao lặp lại lần nữa, Diệp Thanh thật ở nơi nào? Liên hệ y cho tao."
"Ký chủ thân ái, tôi đã nói, ở chỗ này." Thanh âm hệ thống có chút cợt nhả: "Ngài hoàn toàn có thể tự liên hệ y."
Ở chỗ này?
Một câu này, tự hỏi cẩn thận cực kỳ khủng bố, khiến Lý Việt Bạch nổi da gà toàn thân.
Hắn rùng mình, đẩy Diệp Thanh giả ra, nhìn bốn phía xung quanh.
Bốn phía trống rỗng, vậy duy nhất còn sống, chính là con quạ đen vẫn luôn đậu trên cửa sổ.
Quạ đen...
Lý Việt Bạch cảm thấy mình muốn phát điên lên rồi.
Hắn nhẹ nhàng bước đến chỗ con quạ đen, ngồi xuống, nhìn nhìn, cẩn thận hỏi: "Tiểu Diệp, là cậu sao?"
Quạ đen từ chối cho ý kiến mà đập cánh một chút.
"Trên bầu trời có bao nhiêu ngôi sao? Trả lời tôi." Lý Việt Bạch chưa từ bỏ ý định, lại hỏi.
Quạ, quạ, quạ, quạ.
Quạ đen kêu bốn tiếng thực nghiêm chỉnh.
"Có bao nhiêu số không đằng sau?" Lý Việt Bạch đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Quạ đen tại chỗ nhảy mười một cái.
Bốn trăm tỷ, không sai.
Diệp Thanh... Con quạ đen này là Diệp Thanh...?
Trong nháy mắt, Lý Việt Bạch bị ý niệm điên cuồng của mình làm cả kinh không thở nổi.
Hắn cúi đầu, muốn chạm vào con quạ đen kia, lại lo làm nó sợ hãi mà chạy mất.
Xem ánh mắt của quạ đen, đại khái nó cũng hiểu rõ ý nghĩ của mình.
Lý Việt Bạch không biết nhảy ra bao nhiêu suy nghĩ trong một cái nháy mắt, giây tiếp theo, súng trong ngực liền móc ra.
"Chó má, kỹ xảo vụng về như vậy cũng định lừa tao?" Lý Việt Bạch cơ hồ rống giận, khẩu súng nhắm vào quạ đen, không chút do dự bóp cò vào trái tim nó: "Cút!"
Hắn thực sự là tức đến muốn bùng nổ, nếu không phát tiết ra, thật sự sẽ điên mất.
Quạ đen cả kinh, thân hình chợt lóe, khó khăn lắm mới tránh được, kêu to quạ quạ bay ra ngoài cửa sổ, nhưng nó vẫn bị đạn bạc bắn trúng, vài giọt máu cùng vô số lông vũ đen bay lả tả.
Nó bị thương, ảo ảnh Diệp Thanh cũng dần tiêu tán.
Trước khi nổ súng, Lý Việt Bạch trăm phần trăm xác định --- con quạ đen kia, chính là kẻ thi pháp, nó là vampire đã bố trí ra ảo ảnh.
"Ký chủ thân ái, ngài không khỏi quá xúc động rồi." Hệ thống cười to, nói: "Vạn nhất nó là Diệp Thanh thì sao?"
"Không có khả năng." Lý Việt Bạch thu hồi khẩu súng: "Mày còn nhớ lúc chúng ta tới lâu Thất Tinh là mấy giờ không? Lúc đó, quạ đen đã ở đây."
"Ba giờ trước." Hệ thống trả lời.
"Mà lúc trước tao liên hệ với Diệp Thanh, y còn đang ở bờ biển." Lý Việt Bạch lấy điện thoại di động ra, tính toán lộ trình một chút: "Cho dù là bờ biển gần nhất, Diệp Thanh cũng tuyệt đối không có khả năng đến chỗ này trước tao, nên con quạ đen kia không có khả năng là y."
"Cho dù như vậy... Vạn nhất..." Hệ thống vẫn cảm thấy hắn ra tay quá lỗ mãng.
"Không có vạn nhất." Lý Việt Bạch chán ghét phủi lông chim trên người xuống: "Diệp Thanh chân chính tuyệt đối không có khả năng nhìn một kẻ giả mạo dây dưa không thôi với tao, còn an an tĩnh tĩnh cái gì cũng không làm."
Con quạ đen này, chỉ có thể là kẻ thi pháp.
Ánh mắt của nó, tiếng kêu, trước sau đều liên hệ cùng ảo ảnh nhất cử nhất động, nó biết đáp án bốn ngàn trăm triệu này, sau khi nó bị thương, ảo ảnh liền biến mất... Tất cả đều hướng tới một phương án --- nó là kẻ thi pháp.
"Cho dù nó là người thi pháp, ký chủ thân ái, ngài thất thủ, cũng không giết chết nó, phải làm sao bây giờ?" Hệ thống làm bộ lo lắng hỏi.
"Nó bị thương." Lý Việt Bạch đi đến trước cửa sổ, cẩn thận nhặt lên mấy cái lông chim màu đen, chấm chấm máu quạ đen tích lại ở cửa sổ: "Sau khi nó bị thương, lực lượng ảo ảnh tất nhiên sẽ yếu bớt, hy vọng chạy thoát sẽ tăng lên."
"Không nhất định..." Hệ thống nói.
"Mày trốn không thoát." Trên tấm da dê nhiều thêm một hàng chữ.
"Đúng vậy, ký chủ thân ái, ngài có biết quy định này không --- ảo cảnh người thi pháp bày ra, chỉ có người thi pháp mới có thể thoát ra." Hệ thống nói.
"Vậy các người rửa mắt mong chờ đi." Lý Việt Bạch cười lạnh một tiếng, rời khỏi cửa sổ, bước lên cầu thang lên tầng thứ hai.
"Từ từ, ký chủ thân ái, tại sao ngài còn muốn tiếp tục đi lên trên?" Hệ thống vội vàng khuyên can: "Không phải ngài biết hậu quả tiếp theo sao? Vô dụng, đây là tuần hoàn vô hạn đó..."
"Bởi vì tao biết, nên tao mới muốn cùng kẻ thi pháp này phân cao thấp." Bước chân Lý Việt Bạch hoàn toàn không có ý định dừng lại: "Tao muốn biết, là tao bị nó tru tâm trước, hay là pháp lực của nó tiêu hao trước... Duy trì ảo cảnh như vậy, vô hạn tuần hoàn như vậy, pháp lực tiêu hao có bao nhiêu lớn? Cần phải suy nghĩ một chút..."
"Ngài thật dũng cảm." Ngữ khí hệ thống có điểm châm chọc.
Không phải dũng cảm hay ngu xuẩn, chỉ là không có sự lựa chọn khác.
Nếu dừng lại, đứng ở tòa tháp trống rỗng này, nhìn xung quanh u ám, chỉ càng thêm tuyệt vọng.
Thái độ Lý Việt Bạch biểu hiện ra tuy cường ngạnh, thực tế sâu trong nội tâm cũng không phải vậy.
Hắn cũng thường xuyên nghi ngờ, có khả năng ngay giây tiếp theo mình sẽ phát điên.
Tuần hoàn lần thứ hai, tuần hoàn lần thứ ba, tuần hoàn lần thứ tư, lần thứ mười...
Một giờ trôi qua, thiết bị đếm ngược rất nhanh biến thành 10 giờ.
Sau mười giờ, nếu không thể đánh bại Cao Thừa Dục, lần xuyên này liền thua cuộc.
Không biết trải qua bao nhiêu lần tuần hoàn, Lý Việt Bạch lại một lần nữa thấy Diệp Thanh giả làm trò, hút máu Tiểu Uyển trước mặt mình.
Nhưng lúc này, thân ảnh Diệp Thanh tựa hồ phai nhạt rất nhiều, động tác thỉnh thoảng cũng tạm dừng hoặc bị nhiễu đoạn.
Kẻ thi pháp rốt cuộc không chịu được nữa rồi sao?
Lý Việt Bạch miễn cưỡng dựa vào bức tường mới đứng vững được, gian nan thở phì phò.
Mỗi thời mỗi khắc, trái tim đều đau giống như bị xé rách, tay cũng phát run, yết hầu khô như muốn vỡ, tất cả trước mắt đều trở nên mơ hồ không rõ.
Mơ hồ không rõ...
Lý Việt Bạch trơ mắt nhìn hết thảy trước mắt giống như mặt kính mùa đông, bị bịt kín một tầng song cửa sổ.
Là cơ năng thân thể mình đạt hới cực hạn, hay là pháp lực kẻ thi pháp đạt đến cực hạn?
Giây tiếp theo, hắn nghe thấy âm thanh vỡ vụn, ngay tại vị trí trung tâm của tòa nhà, trong không khí nứt ra một khe hở, rất nhỏ, như mặt kính thủy tinh bị người ta đập lên.
Đây là...... Kết giới?
Đáng tiếc, xu thế vỡ vụn rất nhanh bị ức chế, cái khe không tiếp tục mở rộng.
Lý Việt Bạch cố gắng chống đỡ, đi đến chỗ cái khe, cảm giác như mình đang quan sát cách một tấm thủy tinh.
Xuyên qua tấm "thủy tinh" mơ hồ không rõ này, hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Là Diệp Thanh.
Diệp Thanh này hoàn toàn không giống người trong trí nhớ, nhưng Lý Việt Bạch liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Trên người y mặc một bộ tây trang hàng ngày kiểu dáng kinh điển, nhưng tây trang kia không biết như thế nào lại bị nhuộm thành hai màu xanh hồng quái dị, thân hình thon dài, trạng thái thoạt nhìn rất tệ, so với bộ dáng bình tĩnh trong trí nhớ hoàn toàn bất đồng.
Chẳng lẽ y... đang khóc?
Không biết có phải vết nước mắt màu lam kia tạo cho người ta ảo giác hay không, xem từ góc độ này, Diệp Thanh giống như thật sự đang khóc.
Tại sao lại khóc? Bởi vì không tìm thấy tôi sao?
Lý Việt Bạch hung hăng đấm lên khe hở của tấm thủy tinh kia, lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
"Tiểu Diệp, lại đây..." Hắn mở miệng, mới phát hiện thanh âm của mình nghẹn lại, thời gian bôn ba nhiều như vậy, chưa uống một giọt nước, kết quả như vậy là tất nhiên.
Cho dù là cái dạng thanh âm này, Diệp Thanh cũng hoàn toàn không nghe thấy.
Bọn họ bị ngăn cách bởi kết giới, ngăn cách hai thế giới hoàn toàn bất đồng.
Lý Việt Bạch đi một vòng quanh tòa tháp, rốt cuộc không thể không thừa nhận sự thật tàn khốc này.
Có thể nhìn xuyên qua tấm thủy tinh, chỗ Diệp Thanh đang ở, cũng là lâu Thất Tinh, cũng là tầng thứ hai.
Nhưng y hoàn toàn không thấy mình.
Mình cũng có thể xuyên qua cái khe vừa xuất hiện kia nhìn thấy y.
Thanh âm, khí vị... Hết thảy không thể hoàn toàn truyền đạt cho nhau.
Trng nháy mắt, Lý Việt Bạch rốt cuộc hiểu câu nói "Y cũng ở chỗ này" của hệ thống có nghĩa là gì.
Sau khi Diệp Thanh nghe điều kiện Cao Thừa Dục đưa ra, liền tới nơi này, có lẽ chậm hơn so với mình một bước, chậm khoảng mấy tiếng, nhưng cũng không quá muộn.
Chính là trong mười giờ, trước sau Diệp Thanh đối mặt là một tòa lâu Thất Tinh trống rỗng, không có mình, không có Cao Thừa Dục, không có vampire, cái gì cũng không có.
Có lẽ Diệp Thanh cũng hỏi qua hệ thống: Lý Việt Bạch ở đâu?
Đáp án hệ thống đưa ra chỉ có thể là: Cũng ở chỗ này.
Cũng ở chỗ này, nhưng vô luận thế nào cũng không thể gặp nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất