Bạch Nguyệt Quang Trong Kim Ốc
Chương 21: Hạt mưa
Minh Dã rũ mắt, không nói gì.
Hai má của Dung Kiến có chút nóng lên, cậu cho đây là biết thời biết thế, nhiều nhất là một câu, bây giờ nhìn lại hình như là cậu tự mình đa cảm rồi, vì che đi sự lúng túng, cậu không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Không biết tại thời điểm nào, tiết trời bên ngoài đang thay đổi.
Bầu trời chất đầy tầng tầng lớp lớp mây đen, mặt trời bị che mất. Trong phòng dần dần mờ đi, cũng không bật đèn, trống rỗng chỉ nghe thấy tiếng gió phần phật cuốn rèm cửa sổ lên.
" Vẫn gọi người là ' tiểu thư' đi, nếu để vị phu nhân kia nghe thấy thì không tốt đâu." Trong tiếng gió cậu nghe được tiếng nam chính rõ rành mạch.
Chu Tiểu Xuân xuất thân nghèo khó, dùng thủ đoạn không đứng đắn để thượng vị, tâm lý bà ta đặc biệt quan tâm cái gọi là tôn ti kia, trong nhà mà có người nào sai sót đều bị trừ lương.
Lý do của Minh Dã đúng là rất thỏa đáng.
Dung Kiến tự thuyết phục bản thân, cậu nhỏ giọng "Ồ" một tiếng, không hỏi lại chuyện này.
Cậu cũng không thể bảo Minh Dã gọi tên mình lúc không người được. Tuy trên phương diện tình cảm cậu khó chút chậm tiêu nhưng như vậy cậu vẫn cảm thấy quá mức mập mờ.
" Bước đi vẫn chưa linh hoạt lắm, bằng không tiểu thư về lớp học trước đi?" Minh Dã đứng một lúc, nhẹ nhàng hoạt động chân mấy lần rồi nói với Dung Kiến.
Dung Kiến đương nhiên không thể để Minh Dã ở lại đây một mình được, cậu lắc đầu: " Tôi ở đây với cậu!"
Nói "ở đây", cũng thật sự chỉ là ở đây mà thôi.
Hôm nay Dung Kiến nói chuyện hơi nhiều, bây giờ cậu không muốn mở miệng nữa, vốn đinh lên mạng tìm Hector nói chuyện cơ mà cậu không dám mở ứng dụng trước mặt Minh Dã, Dung Kiến chỉ có thể ngồi yên ở trên ghế miên man suy nghĩ. Có lẽ là bị Trần Nghiên Nghiên đánh thức giấc ngủ ngắn ngủi sau tiết học vừa rồi, giờ cậu có chút mơ màng gật gù dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Minh Dã thấy Dung Kiến ngủ say, hắn bước đến trước mặt cậu, bước chân trầm ổn, hoàn toàn không có một chút không tiện nào.
Bây giờ là mùa thu, gió lạnh trút vào, Dung Kiến ngồi trên ghế thân thể cậu không tự chủ được mà hơi co lại.
Minh Dã nhìn tư thế của cậu một lúc rồi mới cúi xuống nhẹ nhàng vòng tay qua cổ và chân Dung Kiến, dễ dàng mà ôm cậu lên giường.
Dung Kiến quá nhẹ, ngay cả xương cốt cũng nhẹ bẫng không có trọng lượng.
Minh Dã đặt Dung Kiến trên giường, giúp cậu cởi bỏ giày da, để lại chiếc tất màu trắng dài đến gối.
Loại tất này kén người đeo, chỉ vừa đủ cho bắp chân nho nhỏ, cổ chân cũng phải tinh tế rồi tỉ lệ chân cân đối mới đeo vào mới dễ nhìn.
Vừa vặn chân Dung Kiến lại thỏa mãn cái điều kiện hà khắc này.
Minh Dã dời tầm mắt, giúp Dung Kiến đắp chăn lên, hắn cảm thấy cậu đúng là không có lòng cảnh giác gì cả. Ngay cả mèo con bị chuyển ổ cũng kêu meo meo hai tiếng mà cậu thì hay rồi, mí mắt cũng chả thèm nhấc, ngủ đến ngon lành.
Không chỉ vậy sao cậu lại có thể nói ra trước khi được não bộ sử lý chứ.
Minh Dã nhớ lại Dung Kiến bảo bản thân kêu tên cậu...
Nhưng cái tên "Dung Kiến" không biết thật giả này đối với hắn hoàn toàn không có ý nghĩa, hắn chỉ muốn biết tên chân chính của cậu là gì.
Dung Kiến mơ một giấc mộng, nhưng vừa tỉnh dậy thì cậu cũng chả nhớ được gì, chỉ đơn giản là tiếng mưa rơi rả rích.
"Mấy giờ rồi!?" Dung Kiến mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy Minh Dã đang ngồi viết gì đó.
Minh Dã ngẩng đầu lên trả lời, sắp tan học.
Dung Kiến vén chăn lên, đi giày vào, cũng không xỏ gót sau, chỉ dùng nửa bàn chân trước chịu lực mà bước lẹp xẹp đến bên cạnh Minh Dã.
Minh Dã đang viết về chính tả kiến thức của cuốn sách thứ ba về Sinh học.
Bọn họ trực tiếp từ sân vận động đến đây trên người không mang theo thứ gì, giấy bút có lẽ là mượn từ chị bác sĩ, Minh Dã đang thống kê những tri thức cơ bản này thậm trí còn không dùng đến sách giáo khoa, chỉ dựa vào trí nhớ trong đầu là đủ
Minh Dã đã viết đầy bốn, năm trang giấy, Dung Kiến nghĩ, nam chính không hổ là nam chính mà, dưới tình huống này bản thân cậu lại có thể ngủ gần hai tiết liền, cho nên mình chỉ xứng làm pháo hôi thôi.
Điện thoại di động của Dung Kiến điện sáng lên một cái, là tài xế trong nhà gửi tin, đã đến cửa trường học.
Sau một phút, tài xế lại gửi một tin qua, Dung Kiến liếc một cái rồi cúi người đi lại giày, cậu bước đến bên cửa sổ nhìn bên ngoài mưa như trút nước, chắc chắn không tạnh được trong thời gian ngắn.
Mày Dung Kiến hơi cau lại.
" Sao thế?" Minh Dã dừng bút, quay đầu nhìn cậu.
Dung Kiến có chút phát sầu: "Tôi không mang dù đến, lại bảo tài xế tới lớp học phía trước đón tôi rồi."
Cậu không muốn để tài xế đến phòng y tế, thời điểm đó bị Chu Tiểu Xuân biết là việc nhỏ, nhưng nếu mà để Hàn Vân biết, chắc bà lại lo lắng một trận.
"Không sao, vậy thì quay lại lớp chờ." Minh Dã thu hồi đường nhìn bên cửa sổ, hắn rũ mắt như không quan tâm.
Dung Kiến ngơ ngác, cùng Minh Dã đến hành lang, bên ngoài trời mưa cũng không nặng hạt, nhưng không có ô lại đi một con đường dài như vậy là rất khó đi.
Minh Dã gấp lại mấy tờ giấy vừa nãy một cách cẩn thận rồi cho vào túi quần.
Khi Dung Kiến vẫn còn đang nhìn cơn mưa bên ngoài nghĩ khi nào thì trời tạnh thì trước mắt bỗng tối sầm lại, cậu được một chiếc áo phủ lên đầu.
Chiếc áo khoác phá lệ rộng rãi mà người Dung Kiến lại nhỏ, cả nửa người cậu từ đầu sang phía sau đều được bao phủ lại, mưa hoàn toàn không thể xối vào.
Dung Kiến còn chưa kịp phản ứng liền bị một người nắm lấy cổ tay mạnh mẽ kéo cậu lao vào trong mưa.
Đây là áo của Minh Dã mà, trên áo vẫn còn lưu lại mùi thuốc rất đỗi quen thuộc, đây là mùi cậu ngửi được vào khi chiều.
Dung Kiến rất muốn cự tuyệt, chân của Minh Dã mới bị thương, bên ngoài lại còn mưa, bây giờ hắn lại che chở dẫn cậu chạy đi như vậy.... Cho dù muốn hứng mưa thì cũng phải hai người cùng hứng chứ?
Đáng tiếc sự giãy dụa của cậu đối với Minh Dã mà nói không khác gì lấy trứng chọi đá, không đáng nhắc tới.
Thời điểm này còn chưa tan học, trân sân trường không một bóng người lại có hai thân ảnh đang chạy đi, cũng chẳng ai nhìn thấy.
Dung Kiến không nhìn thấy đường phía trước, góc áo cũng bị Minh Dã lấy tay ấn chặt, làm sao cũng vén không ra, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay Minh Dã đang cầm lấy cổ tay cổ mình kia, thon dài mạnh mẽ, da dẻ lãnh bạch.
Thân nhiệt của Minh Dã luôn rất thấp, nhưng có lẽ là cơn mưa mùa thu quá lạnh nếu không sao cậu lại cảm thấy tay Minh Dã đang nắm lấy mình kia ấm áp dị thường nhỉ.
Con đường dài dằng đặc lại trở nên ngắn ngủi, mà Dung Kiến cũng mất đi khả năng nhận thức khoảng cách, mãi đến khi cậu nghe thấy được tiếng của Minh Dã, hắn bảo cậu nhấc chân lên, lúc này cậu cũng biết là đã đến lớp học rồi.
Minh Dã buông tay ra, Dung Kiến rốt cục cũng có thể xốc cái áo đang bọc mình ra để nhìn quang cảnh bên ngoài.
Kiện áo khoác đã bị mưa làm ướt, nhấc lên nặng trình trịch. Mà Minh Dã thì lại chỉ đội một chiếc mũ ngắn cũn, toàn thân hắn ướt đẫm, nước mưa từ trên tóc hắn nhỏ xuống từng giọt, dáng vẻ này mà đặt ở trên người khác thì chỉ có chật vật bất kham nhưng nhìn nam chính thì lại phóng khoáng vô cùng.
Môi Dung Kiến mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng cậu lại không tự chủ được mà chớp mắt.
Vì Minh Dã hơi cúi người, khoảng cách của hai người rất gần, hắn giơ tay lên đưa lên má của Dung Kiến.
Hoá ra là một giọt mưa đọng lại trên mi của Dung Kiến, bây giờ nó lại rơi trên đầu ngón tay của Minh Dã.
Mà hình như nó cũng rơi vào trái tim hắn rồi.
Minh Dã bỗng bật lên một tiếng cười khẽ, con ngươi đen kịt cũng mang ý cười hiếm thấy, hắn nhìn cậu dường như tràn đầy sự ôn nhu vô hạn:
"Sao có thể để tiểu thư bị mắc mưa chứ."
Nhịp tim của Dung Kiến bỗng nhiên tăng nhanh, cuống họng cậu nghẹn lại tất cả lời muốn nói khi nãy đều không thể thốt lên.
Bởi vì ngay tại thời khắc này, cậu thật sự không biết nên dùng ngụy âm nói chuyện với hắn thế nào.
Sau khi trở về, Dung Kiến liền nhận được điện thoại của Minh Dã: " Về tới chưa?"
Dung Kiến nhẹ nhàng nói một tiếng đến rồi.
Đây là lần đầu tiên Minh Dã gọi cho cậu, lời nói ngắn gọn, hắn bảo Dung Kiến không cần làm bài tập hôm nay được giao, nghỉ ngơi sớm một chút phòng ngừa sinh bệnh.
Dung Kiến ngoan ngoãn đáp ứng, rồi lại nói một câu " Chúc ngủ ngon", trầm mặc một hồi cậu mới cúp điện thoại.
Trước khi ngủ cậu lại mơ hồ nhớ đến mùi hương của chiếc áo.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh Dung Kiến không thể không thừa nhận, lúc Minh Dã mười tám tuổi đúng là một bạn trai tốt lại còn rất có mị lực...
Dù là một nữ sinh cấp ba mười tám hay là một cậu thanh niên hai ba tuổi chính trực, Dũng Kiến cũng không thể dối lòng.
Khoác chiếc áo kia lên thật sự kiến người ta an tâm mà....
Mấy ngày kế tiếp, Minh Dã không cùng Dung Kiến ăn cơm nữa.
Trần Nghiên Nghiên không có sức mạnh hành động như Minh Dã, lại không thể thay đổi quyết định của Dung Kiến, vì vậy Dung Kiến lại khôi phục chuỗi ngày ăn cơm trắng cùng với nước luộc cải xanh của mình.
Bất quá Trần Nghiên Nghiên cũng không hiểu vì sao hai người lại tách ra không cùng nhau ăn cơm nữa, cô nàng cũng không dám hỏi về chuyện riêng tư của hai người quá nhiều, cùng lắm chỉ là thận trọng hơn thôi.
"Nếu hôm nay cậu không ăn thịt thì mình sẽ báo cáo với Minh Dã. Đến lúc đó đừng nói mình không quan tâm đến tình cảm chị em." Cô nhỏ giọng hỏi.
Dung Kiến không nói gì chọc rau luộc trước mặt, hoàn toàn không nhìn ra cậu vui hay buồn.
Trần Nghiên Nghiên cũng rất mệt tâm, cô cũng chỉ là một người đáng thương chưa từng nói chuyện yêu đương thôi mà, bây giờ lại bị kẹt ở giữa giảng hoà cho hai người họ, đây là cái thách thức gì chứ?
Cách một cột đá cẩm thạch, bên cạnh bỗng nhiên tới một đám người, là con trai lớp bọn họ, trong đó còn có cả Minh Dã nữa chứ. Quan hệ bạn bè nói đơn giản cũng rất đơn giản, tiết thể dục lần trước Minh Dã mạnh mẽ dẫn dầu áp chế Trình Cảnh kiến mặt mũi của họ mất hết, người trong lớp hầu hết đều gạt bỏ thành kiến nguyện ý hoà nhập với Minh Dã.
Bọn họ lấy khay cơm của mình rồi quây quần trong một bàn, có một người rất bát quái mà hỏi:
"Này, Minh Dã, ông thật sự cùng Dung đại tiểu thư lớp mình ở cùng một chỗ sao? Cô ấy cũng quá lợi hại đó chứ, che chở ông như vậy."
Đũa trên tay của Dung Kiến hơi dừng một chút.
"Không phải, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn học phổ thông bình thường." Minh Dã hời hợt trả lời đối phương.
Mắt của Trần Nghiên Nghiên tối sầm lại, nghĩ thầm, toang thật rồi! Nếu Dung Kiến khóc lên, cô làm sao mà dỗ đây!!!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Trần Nghiên Nghiên: Mệt mỏi quá, tui chỉ chép có tí bài tập thôi mà, sao bây giờ mình phải phụ trách hoà giải mâu thuẫn của hai người đang yêu kia rồi..!!!!!
[( Người mất như đèn tắt ????) nhà mình có việc rồi nên tuần sau sẽ không có chương mới nhé, hứa sẽ không drop đâu, cảm ơn mn đã theo dõi]
Hai má của Dung Kiến có chút nóng lên, cậu cho đây là biết thời biết thế, nhiều nhất là một câu, bây giờ nhìn lại hình như là cậu tự mình đa cảm rồi, vì che đi sự lúng túng, cậu không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Không biết tại thời điểm nào, tiết trời bên ngoài đang thay đổi.
Bầu trời chất đầy tầng tầng lớp lớp mây đen, mặt trời bị che mất. Trong phòng dần dần mờ đi, cũng không bật đèn, trống rỗng chỉ nghe thấy tiếng gió phần phật cuốn rèm cửa sổ lên.
" Vẫn gọi người là ' tiểu thư' đi, nếu để vị phu nhân kia nghe thấy thì không tốt đâu." Trong tiếng gió cậu nghe được tiếng nam chính rõ rành mạch.
Chu Tiểu Xuân xuất thân nghèo khó, dùng thủ đoạn không đứng đắn để thượng vị, tâm lý bà ta đặc biệt quan tâm cái gọi là tôn ti kia, trong nhà mà có người nào sai sót đều bị trừ lương.
Lý do của Minh Dã đúng là rất thỏa đáng.
Dung Kiến tự thuyết phục bản thân, cậu nhỏ giọng "Ồ" một tiếng, không hỏi lại chuyện này.
Cậu cũng không thể bảo Minh Dã gọi tên mình lúc không người được. Tuy trên phương diện tình cảm cậu khó chút chậm tiêu nhưng như vậy cậu vẫn cảm thấy quá mức mập mờ.
" Bước đi vẫn chưa linh hoạt lắm, bằng không tiểu thư về lớp học trước đi?" Minh Dã đứng một lúc, nhẹ nhàng hoạt động chân mấy lần rồi nói với Dung Kiến.
Dung Kiến đương nhiên không thể để Minh Dã ở lại đây một mình được, cậu lắc đầu: " Tôi ở đây với cậu!"
Nói "ở đây", cũng thật sự chỉ là ở đây mà thôi.
Hôm nay Dung Kiến nói chuyện hơi nhiều, bây giờ cậu không muốn mở miệng nữa, vốn đinh lên mạng tìm Hector nói chuyện cơ mà cậu không dám mở ứng dụng trước mặt Minh Dã, Dung Kiến chỉ có thể ngồi yên ở trên ghế miên man suy nghĩ. Có lẽ là bị Trần Nghiên Nghiên đánh thức giấc ngủ ngắn ngủi sau tiết học vừa rồi, giờ cậu có chút mơ màng gật gù dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Minh Dã thấy Dung Kiến ngủ say, hắn bước đến trước mặt cậu, bước chân trầm ổn, hoàn toàn không có một chút không tiện nào.
Bây giờ là mùa thu, gió lạnh trút vào, Dung Kiến ngồi trên ghế thân thể cậu không tự chủ được mà hơi co lại.
Minh Dã nhìn tư thế của cậu một lúc rồi mới cúi xuống nhẹ nhàng vòng tay qua cổ và chân Dung Kiến, dễ dàng mà ôm cậu lên giường.
Dung Kiến quá nhẹ, ngay cả xương cốt cũng nhẹ bẫng không có trọng lượng.
Minh Dã đặt Dung Kiến trên giường, giúp cậu cởi bỏ giày da, để lại chiếc tất màu trắng dài đến gối.
Loại tất này kén người đeo, chỉ vừa đủ cho bắp chân nho nhỏ, cổ chân cũng phải tinh tế rồi tỉ lệ chân cân đối mới đeo vào mới dễ nhìn.
Vừa vặn chân Dung Kiến lại thỏa mãn cái điều kiện hà khắc này.
Minh Dã dời tầm mắt, giúp Dung Kiến đắp chăn lên, hắn cảm thấy cậu đúng là không có lòng cảnh giác gì cả. Ngay cả mèo con bị chuyển ổ cũng kêu meo meo hai tiếng mà cậu thì hay rồi, mí mắt cũng chả thèm nhấc, ngủ đến ngon lành.
Không chỉ vậy sao cậu lại có thể nói ra trước khi được não bộ sử lý chứ.
Minh Dã nhớ lại Dung Kiến bảo bản thân kêu tên cậu...
Nhưng cái tên "Dung Kiến" không biết thật giả này đối với hắn hoàn toàn không có ý nghĩa, hắn chỉ muốn biết tên chân chính của cậu là gì.
Dung Kiến mơ một giấc mộng, nhưng vừa tỉnh dậy thì cậu cũng chả nhớ được gì, chỉ đơn giản là tiếng mưa rơi rả rích.
"Mấy giờ rồi!?" Dung Kiến mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy Minh Dã đang ngồi viết gì đó.
Minh Dã ngẩng đầu lên trả lời, sắp tan học.
Dung Kiến vén chăn lên, đi giày vào, cũng không xỏ gót sau, chỉ dùng nửa bàn chân trước chịu lực mà bước lẹp xẹp đến bên cạnh Minh Dã.
Minh Dã đang viết về chính tả kiến thức của cuốn sách thứ ba về Sinh học.
Bọn họ trực tiếp từ sân vận động đến đây trên người không mang theo thứ gì, giấy bút có lẽ là mượn từ chị bác sĩ, Minh Dã đang thống kê những tri thức cơ bản này thậm trí còn không dùng đến sách giáo khoa, chỉ dựa vào trí nhớ trong đầu là đủ
Minh Dã đã viết đầy bốn, năm trang giấy, Dung Kiến nghĩ, nam chính không hổ là nam chính mà, dưới tình huống này bản thân cậu lại có thể ngủ gần hai tiết liền, cho nên mình chỉ xứng làm pháo hôi thôi.
Điện thoại di động của Dung Kiến điện sáng lên một cái, là tài xế trong nhà gửi tin, đã đến cửa trường học.
Sau một phút, tài xế lại gửi một tin qua, Dung Kiến liếc một cái rồi cúi người đi lại giày, cậu bước đến bên cửa sổ nhìn bên ngoài mưa như trút nước, chắc chắn không tạnh được trong thời gian ngắn.
Mày Dung Kiến hơi cau lại.
" Sao thế?" Minh Dã dừng bút, quay đầu nhìn cậu.
Dung Kiến có chút phát sầu: "Tôi không mang dù đến, lại bảo tài xế tới lớp học phía trước đón tôi rồi."
Cậu không muốn để tài xế đến phòng y tế, thời điểm đó bị Chu Tiểu Xuân biết là việc nhỏ, nhưng nếu mà để Hàn Vân biết, chắc bà lại lo lắng một trận.
"Không sao, vậy thì quay lại lớp chờ." Minh Dã thu hồi đường nhìn bên cửa sổ, hắn rũ mắt như không quan tâm.
Dung Kiến ngơ ngác, cùng Minh Dã đến hành lang, bên ngoài trời mưa cũng không nặng hạt, nhưng không có ô lại đi một con đường dài như vậy là rất khó đi.
Minh Dã gấp lại mấy tờ giấy vừa nãy một cách cẩn thận rồi cho vào túi quần.
Khi Dung Kiến vẫn còn đang nhìn cơn mưa bên ngoài nghĩ khi nào thì trời tạnh thì trước mắt bỗng tối sầm lại, cậu được một chiếc áo phủ lên đầu.
Chiếc áo khoác phá lệ rộng rãi mà người Dung Kiến lại nhỏ, cả nửa người cậu từ đầu sang phía sau đều được bao phủ lại, mưa hoàn toàn không thể xối vào.
Dung Kiến còn chưa kịp phản ứng liền bị một người nắm lấy cổ tay mạnh mẽ kéo cậu lao vào trong mưa.
Đây là áo của Minh Dã mà, trên áo vẫn còn lưu lại mùi thuốc rất đỗi quen thuộc, đây là mùi cậu ngửi được vào khi chiều.
Dung Kiến rất muốn cự tuyệt, chân của Minh Dã mới bị thương, bên ngoài lại còn mưa, bây giờ hắn lại che chở dẫn cậu chạy đi như vậy.... Cho dù muốn hứng mưa thì cũng phải hai người cùng hứng chứ?
Đáng tiếc sự giãy dụa của cậu đối với Minh Dã mà nói không khác gì lấy trứng chọi đá, không đáng nhắc tới.
Thời điểm này còn chưa tan học, trân sân trường không một bóng người lại có hai thân ảnh đang chạy đi, cũng chẳng ai nhìn thấy.
Dung Kiến không nhìn thấy đường phía trước, góc áo cũng bị Minh Dã lấy tay ấn chặt, làm sao cũng vén không ra, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay Minh Dã đang cầm lấy cổ tay cổ mình kia, thon dài mạnh mẽ, da dẻ lãnh bạch.
Thân nhiệt của Minh Dã luôn rất thấp, nhưng có lẽ là cơn mưa mùa thu quá lạnh nếu không sao cậu lại cảm thấy tay Minh Dã đang nắm lấy mình kia ấm áp dị thường nhỉ.
Con đường dài dằng đặc lại trở nên ngắn ngủi, mà Dung Kiến cũng mất đi khả năng nhận thức khoảng cách, mãi đến khi cậu nghe thấy được tiếng của Minh Dã, hắn bảo cậu nhấc chân lên, lúc này cậu cũng biết là đã đến lớp học rồi.
Minh Dã buông tay ra, Dung Kiến rốt cục cũng có thể xốc cái áo đang bọc mình ra để nhìn quang cảnh bên ngoài.
Kiện áo khoác đã bị mưa làm ướt, nhấc lên nặng trình trịch. Mà Minh Dã thì lại chỉ đội một chiếc mũ ngắn cũn, toàn thân hắn ướt đẫm, nước mưa từ trên tóc hắn nhỏ xuống từng giọt, dáng vẻ này mà đặt ở trên người khác thì chỉ có chật vật bất kham nhưng nhìn nam chính thì lại phóng khoáng vô cùng.
Môi Dung Kiến mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng cậu lại không tự chủ được mà chớp mắt.
Vì Minh Dã hơi cúi người, khoảng cách của hai người rất gần, hắn giơ tay lên đưa lên má của Dung Kiến.
Hoá ra là một giọt mưa đọng lại trên mi của Dung Kiến, bây giờ nó lại rơi trên đầu ngón tay của Minh Dã.
Mà hình như nó cũng rơi vào trái tim hắn rồi.
Minh Dã bỗng bật lên một tiếng cười khẽ, con ngươi đen kịt cũng mang ý cười hiếm thấy, hắn nhìn cậu dường như tràn đầy sự ôn nhu vô hạn:
"Sao có thể để tiểu thư bị mắc mưa chứ."
Nhịp tim của Dung Kiến bỗng nhiên tăng nhanh, cuống họng cậu nghẹn lại tất cả lời muốn nói khi nãy đều không thể thốt lên.
Bởi vì ngay tại thời khắc này, cậu thật sự không biết nên dùng ngụy âm nói chuyện với hắn thế nào.
Sau khi trở về, Dung Kiến liền nhận được điện thoại của Minh Dã: " Về tới chưa?"
Dung Kiến nhẹ nhàng nói một tiếng đến rồi.
Đây là lần đầu tiên Minh Dã gọi cho cậu, lời nói ngắn gọn, hắn bảo Dung Kiến không cần làm bài tập hôm nay được giao, nghỉ ngơi sớm một chút phòng ngừa sinh bệnh.
Dung Kiến ngoan ngoãn đáp ứng, rồi lại nói một câu " Chúc ngủ ngon", trầm mặc một hồi cậu mới cúp điện thoại.
Trước khi ngủ cậu lại mơ hồ nhớ đến mùi hương của chiếc áo.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh Dung Kiến không thể không thừa nhận, lúc Minh Dã mười tám tuổi đúng là một bạn trai tốt lại còn rất có mị lực...
Dù là một nữ sinh cấp ba mười tám hay là một cậu thanh niên hai ba tuổi chính trực, Dũng Kiến cũng không thể dối lòng.
Khoác chiếc áo kia lên thật sự kiến người ta an tâm mà....
Mấy ngày kế tiếp, Minh Dã không cùng Dung Kiến ăn cơm nữa.
Trần Nghiên Nghiên không có sức mạnh hành động như Minh Dã, lại không thể thay đổi quyết định của Dung Kiến, vì vậy Dung Kiến lại khôi phục chuỗi ngày ăn cơm trắng cùng với nước luộc cải xanh của mình.
Bất quá Trần Nghiên Nghiên cũng không hiểu vì sao hai người lại tách ra không cùng nhau ăn cơm nữa, cô nàng cũng không dám hỏi về chuyện riêng tư của hai người quá nhiều, cùng lắm chỉ là thận trọng hơn thôi.
"Nếu hôm nay cậu không ăn thịt thì mình sẽ báo cáo với Minh Dã. Đến lúc đó đừng nói mình không quan tâm đến tình cảm chị em." Cô nhỏ giọng hỏi.
Dung Kiến không nói gì chọc rau luộc trước mặt, hoàn toàn không nhìn ra cậu vui hay buồn.
Trần Nghiên Nghiên cũng rất mệt tâm, cô cũng chỉ là một người đáng thương chưa từng nói chuyện yêu đương thôi mà, bây giờ lại bị kẹt ở giữa giảng hoà cho hai người họ, đây là cái thách thức gì chứ?
Cách một cột đá cẩm thạch, bên cạnh bỗng nhiên tới một đám người, là con trai lớp bọn họ, trong đó còn có cả Minh Dã nữa chứ. Quan hệ bạn bè nói đơn giản cũng rất đơn giản, tiết thể dục lần trước Minh Dã mạnh mẽ dẫn dầu áp chế Trình Cảnh kiến mặt mũi của họ mất hết, người trong lớp hầu hết đều gạt bỏ thành kiến nguyện ý hoà nhập với Minh Dã.
Bọn họ lấy khay cơm của mình rồi quây quần trong một bàn, có một người rất bát quái mà hỏi:
"Này, Minh Dã, ông thật sự cùng Dung đại tiểu thư lớp mình ở cùng một chỗ sao? Cô ấy cũng quá lợi hại đó chứ, che chở ông như vậy."
Đũa trên tay của Dung Kiến hơi dừng một chút.
"Không phải, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn học phổ thông bình thường." Minh Dã hời hợt trả lời đối phương.
Mắt của Trần Nghiên Nghiên tối sầm lại, nghĩ thầm, toang thật rồi! Nếu Dung Kiến khóc lên, cô làm sao mà dỗ đây!!!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Trần Nghiên Nghiên: Mệt mỏi quá, tui chỉ chép có tí bài tập thôi mà, sao bây giờ mình phải phụ trách hoà giải mâu thuẫn của hai người đang yêu kia rồi..!!!!!
[( Người mất như đèn tắt ????) nhà mình có việc rồi nên tuần sau sẽ không có chương mới nhé, hứa sẽ không drop đâu, cảm ơn mn đã theo dõi]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất