Bại Gia Chi Tử Ở Nghiêm Túc Làm Ăn
Chương 6
Ngày hôm sau tỉnh lại hắn liền ổn hơn hôm qua rất liền ,không còn mơ mơ màng màng nữa, Hạo Sơn liền đem dược cho hắn uống, cả nhà ăn sáng xong liền đi làm ruộng.
Hắn chỉ đành phải ở lại, hôm nay hắn đã suy nghĩ kĩ, hắn bây giờ còn rất yếu không thể làm việc nặng liền đi nên chân núi quan sát.
Hắn chặt một cành trúc, hái một tí măng, vì là mùa nắng trông rừng nấm liền không nhiều hắn khó khăn lắm nhận thức vài loại hái hái xuống.
Lại đến mời sông đào vài con giun đất ,lấy cái dây chì sắc để mài nhỏ làm thành móc cây còn câu cá rồi.
Một ngồi liền ngồi đến trưa , cũng may là câu được hai cái con cá một nhỏ một lớn.
Hắn liền trở về,về đến nhà hắn liền chạy vào trong bếp muốn làm vài đạo đồ ăn.
Nhưng hắn quên mất một điều là ở đây là cổ đại lấy đây ra bếp lửa.
Hắn 10 năm trong tù cải tạo, đương nhiên đã từng làm qua thức ăn, là công việc tù nhân làm đồ ăn cho tù nhân, nhưng năm xưa điều không ai sẽ dùng cái này cổ xưa phương thức đốt lửa, điều là xã hội hiện đại ai lại chỉ hắn đốt củi bao giờ.
Hắn liền ủ rũ đem cái cùng măng và nấm làm hảo, hắn ngồi ở nhà chờ bọn họ.
Thế giới này ngoại trừ việc lồi ra cái song nhi thì những thứ khác điều xong thế giới của hắn,cả động vật và thực vật,hắn nên cảm thấy may mắn đi,có lẽ đây chỉ là cùng loại với thế giới song song đi, sẽ không quá khác biệt thế giới của hắn.
Hắn cuối cùng chờ được cái kia Song Ngư trở về nấu cơm.
Song Ngư ngày nào điều sẽ trở về làm ăn cho cấp gia đình dùng,hôm nay cậu đem về một bó rau cùng một chút đậu phụ định sẽ làm đồ ăn,lại thấy trông bếp có cá liền bất ngờ.
Thế đạo dạo này loạn lắm, đống không đủ thuế nặng ,liền sẽ bị ghi vào làm nô tịch đem đi thành nô lệ, sẽ bị bán đi nơi nào không biết.
Bình thường điều mỗi ngày xuống đất làm chỉ mong đóng đủ thuế cùng không đói chết,mỗi ngày điều liều mạng ai làm chẳng ai lại rảnh rỗi đi lộng món ăn hoang dã, thuế điều là đầu người tính không có liền sẽ bị đánh,sẽ bị đem đi.
Đó cũng là lý do Hà gia lúc đầu không muốn lưu hắn, nhân gia bản thân còn lo chưa xong có thân hắn quả thật là gánh nặng.
"Là huynh làm sao ?"
"Đúng vậy, ta vốn muốn tự mình nấu nhưng ta không biết đốt lửa thế nào, nên đành chờ người về rồi"
"Huynh giỏi quá nha~ thật tốt, chờ một chút ta giáo huynh làm"
"Đa tạ đệ"
"Huynh không cần như vậy khánh sáo đâu, từ nay gọi ta Song Song liền tốt"
"Hảo Song Song, đệ giúp ta nhóm lửa ta làm thức ăn thế nào?"
"Nha? Huynh còn biết nấu ăn sao?"
Song Ngư tỏ vẻ khinh ngạc ,vì nhìn qua cái này ca ca ,muốn giống cái thiếu gia nhà giàu năm ngón tay không dính bùn bộ dáng cư nhiên biết nấu ăn.
Dương Hải sờ mũi ngại ngùng, có như vật ngạc nhiên sao.
"Ta chỉ biết một chút thôi"
Bên ngoài mặt trời lên cao cao, mà trong bếp là khí thế hừng hực nấu nướng một người.
Khi Hạo Sơn cùng nương trở về liền nghe trong bếp phát ra từng trận mê người hương thơm
Hắn chỉ đành phải ở lại, hôm nay hắn đã suy nghĩ kĩ, hắn bây giờ còn rất yếu không thể làm việc nặng liền đi nên chân núi quan sát.
Hắn chặt một cành trúc, hái một tí măng, vì là mùa nắng trông rừng nấm liền không nhiều hắn khó khăn lắm nhận thức vài loại hái hái xuống.
Lại đến mời sông đào vài con giun đất ,lấy cái dây chì sắc để mài nhỏ làm thành móc cây còn câu cá rồi.
Một ngồi liền ngồi đến trưa , cũng may là câu được hai cái con cá một nhỏ một lớn.
Hắn liền trở về,về đến nhà hắn liền chạy vào trong bếp muốn làm vài đạo đồ ăn.
Nhưng hắn quên mất một điều là ở đây là cổ đại lấy đây ra bếp lửa.
Hắn 10 năm trong tù cải tạo, đương nhiên đã từng làm qua thức ăn, là công việc tù nhân làm đồ ăn cho tù nhân, nhưng năm xưa điều không ai sẽ dùng cái này cổ xưa phương thức đốt lửa, điều là xã hội hiện đại ai lại chỉ hắn đốt củi bao giờ.
Hắn liền ủ rũ đem cái cùng măng và nấm làm hảo, hắn ngồi ở nhà chờ bọn họ.
Thế giới này ngoại trừ việc lồi ra cái song nhi thì những thứ khác điều xong thế giới của hắn,cả động vật và thực vật,hắn nên cảm thấy may mắn đi,có lẽ đây chỉ là cùng loại với thế giới song song đi, sẽ không quá khác biệt thế giới của hắn.
Hắn cuối cùng chờ được cái kia Song Ngư trở về nấu cơm.
Song Ngư ngày nào điều sẽ trở về làm ăn cho cấp gia đình dùng,hôm nay cậu đem về một bó rau cùng một chút đậu phụ định sẽ làm đồ ăn,lại thấy trông bếp có cá liền bất ngờ.
Thế đạo dạo này loạn lắm, đống không đủ thuế nặng ,liền sẽ bị ghi vào làm nô tịch đem đi thành nô lệ, sẽ bị bán đi nơi nào không biết.
Bình thường điều mỗi ngày xuống đất làm chỉ mong đóng đủ thuế cùng không đói chết,mỗi ngày điều liều mạng ai làm chẳng ai lại rảnh rỗi đi lộng món ăn hoang dã, thuế điều là đầu người tính không có liền sẽ bị đánh,sẽ bị đem đi.
Đó cũng là lý do Hà gia lúc đầu không muốn lưu hắn, nhân gia bản thân còn lo chưa xong có thân hắn quả thật là gánh nặng.
"Là huynh làm sao ?"
"Đúng vậy, ta vốn muốn tự mình nấu nhưng ta không biết đốt lửa thế nào, nên đành chờ người về rồi"
"Huynh giỏi quá nha~ thật tốt, chờ một chút ta giáo huynh làm"
"Đa tạ đệ"
"Huynh không cần như vậy khánh sáo đâu, từ nay gọi ta Song Song liền tốt"
"Hảo Song Song, đệ giúp ta nhóm lửa ta làm thức ăn thế nào?"
"Nha? Huynh còn biết nấu ăn sao?"
Song Ngư tỏ vẻ khinh ngạc ,vì nhìn qua cái này ca ca ,muốn giống cái thiếu gia nhà giàu năm ngón tay không dính bùn bộ dáng cư nhiên biết nấu ăn.
Dương Hải sờ mũi ngại ngùng, có như vật ngạc nhiên sao.
"Ta chỉ biết một chút thôi"
Bên ngoài mặt trời lên cao cao, mà trong bếp là khí thế hừng hực nấu nướng một người.
Khi Hạo Sơn cùng nương trở về liền nghe trong bếp phát ra từng trận mê người hương thơm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất