Bạn Cún A Giả O Cùng Bàn Cắn Tôi
Chương 6
༅*゚✿, Định luật II Newton
Chỉ trong một buổi sáng, tin tức về trận bóng rổ đã truyền đi khắp trường, chuông kết thúc tiết hai vừa vang lên, cả sân bóng đã đầy ắp người.
Cố Dương vừa vỗ quả bóng vừa thảnh thơi đi về phía Alpha nọ: "Mày làm gì thế hả Hứa Cẩu? Sao đến muộn vậy?"
Hứa Cố Uyên đang quấn vải vòng quanh bàn tay, dải băng màu vàng được cẩn thận quấn xung quanh phần cổ tay trắng mịn song vẫn không hề mất đi cảm giác mạnh mẽ, trông rất bắt mắt.
Hàng mi dài của Hứa Cố Uyên khẽ rủ xuống, giọng nói lành lạnh: "Trên đường vừa gặp thầy lý."
Vẻ mặt Cố Dương đầy thấu hiểu: "Không hổ là dân mê lý, khéo có khi thầy lý phải nhận mày làm con luôn ấy chứ, tao còn tưởng trên đường, mày bị em Omega ngọt ngào nào cuỗm đi luôn rồi."
Hứa Cố Uyên tiếp bóng, uể oải nói: "Có phải trẻ con đâu mà thích ngọt?"
Cố Dương vừa cười vừa mắng, lên tiếng vì thanh danh của bản thân: "Ai bảo thế, người lớn ai mà không thích 'ngọt' chứ?"
Y nhớ về mấy lời của Trì Dư nói lúc ở trong lớp, gãi đầu bổ sung thêm: "Trì Dư cũng thích mấy cái kiểu ngọt ngọt này lắm đấy, ai ngờ khẩu vị của giang hồ lại trong sáng đáng yêu thế."
Hứa Cố Uyên đang chỉnh băng tay lại chợt dừng, mắt ánh lên nét cười.
Cầu thủ ở lớp bạn đã có mặt, bên lớp A6 có vài học sinh chuyên thể thao, trông cơ bắp cuồn cuồn, có vẻ không 'dễ chơi' chút nào, tên cao nhất trong đám ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua đám đông nhìn thẳng vào Hứa Cố Uyên đầy khiêu khích.
"Cạn lời luôn, sao lại là cái thằng ngu mắt bò này nhỉ." Cố Dương không thể không chửi, "Thằng này chơi bẩn lắm, có khi còn muốn gây sự nữa đấy nên mày cẩn thận nhé."
Hứa Cố Uyên ậm ừ, uể oải ngẩng đầu lên, con ngươi sáng màu chẳng hề gợn sóng, hắn chỉ liếc nhìn tên mắt bò kia một lần rồi lại cúi đầu cẩn thận sửa lại dải băng quấn tay.
Không hề có ý định để ý đến đối thủ.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Khu lớp học và sân bóng chỉ cách nhau một con đường nhỏ và một đường chạy, cậu Alpha cao gầy nọ đứng ở khu lớp học, hai tay đút vào túi quần, mắt nhìn chằm chằm vào mấy bông hoa trên mặt đất.
Tiếng reo hò cổ vũ ầm ĩ từ sân bóng truyền tới đây, Trì Dư vừa ngắt cánh hoa, vừa lẩm bẩm phân vân nên đi xem bóng hay ở lại.
Một lúc sau, Trì Dư thở dài, ném cánh hoa cuối cùng xuống đất.
Ngô Pháp Hoa đi qua tự dưng thấy Trì Dư đeo cái bản mặt hằm hằm khó chịu dẫm nát mấy cánh hoa, thầy vẫy tay: "Trì Dư? Làm gì đó, ngắt hoa bẻ cành hả?"
"..."
"Không có gì làm thì đi xem bóng với tôi đi."
Ánh mắt Trì Dư chợt sáng lên, nhưng lại nhanh chóng quay sang chỗ khác, giữ cái vẻ mặt thế-nào-cũng-được theo sau Ngô Pháp Hoa.
"Ôi--"
Cả sân bóng vang lên tiếng kêu đầy bất ngờ, Hứa Cố Uyên đang giữ bóng, hắn bị hai tên đối thủ áp sát, không thể tiếp tục di chuyển.
Đứng ở ngoài đường biên của sân vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng giày ma sát với mặt đất, trận đấu đã vào đến hiệp hai, đa phần các cầu thủ trên sân đều đã mướt mải mồ hôi, quần áo xộc xệch, ai cũng đang chăm chăm theo dõi quả bóng.
Chỉ có duy mình Hứa Cố Uyên, mặc chiếc áo bóng rổ trắng tinh, đằng sau in số 67 nổi bần bật, xung quanh cảm giác như có lớp sương mù lành lạnh bao phủ, nom vẫn rất sạch sẽ gọn gàng.
Trì Dư nhướng mày, cái tên đứng bên phải Hứa Cố Uyên trông quen quen.
Tự dưng Trì Dư nghe thấy tiếng ai đó nói bên tai: "20:14 rồi, bọn A6 kém mình 6 điểm, chắc là không sao đâu nhỉ."
"Vị trí của anh Hứa không ổn, bị thằng mắt bò nó ép ghê quá, có khi bị cướp bóng mất."
Nhưng ngay giây tiếp theo --
Trên sân bóng, cậu Alpha có gương mặt thanh tú nọ chợt cong môi, vừa nói gì đó với tên bên trái, vừa nhanh tay khom lưng tạo động tác giả, hắn chọn góc gần như chạm đất để mà di chuyển quả bóng vòng ra sau tên mắt bò, thành công thoát khỏi vòng vây.
Mắt bò trông vô cùng hãi sợ, cặp mắt lồi của gã mở lớn hết cỡ, không kịp ngăn lại, gã giữ ngay lấy Hứa Cố Uyên, cánh tay lộ ra một vật kim loại sắc nhọn lóe sáng dưới ánh mặt trời.
"Cẩn thận--"
Trì Dư để ý đến động tác của tên mắt bò, nhăn mày.
Cậu mới nhớ ra, đây là tên gây sự với Hứa Cố Uyên trong ngõ, bị Hứa Cố Uyên cho một trận tơi tả hôm đó.
Quả bóng vụt khỏi tay hắn, vẽ một đường cong hoàn hảo trên không trung rồi rơi vào rổ.
"Phanh--"
Điểm số nâng thành 23:14.
Cả lớp A1 hò reo vang dội: "Quá đỉnh!!! Anh Hứa vĩnh viễn là thần!!"
Chưa kịp hoan hô xong, mọi người đã thấy tên Alpha mặt lạnh lùng, dáng vẻ hung hãn nọ vọt tới trước mặt Hứa Thần.
Trì Dư cau mày, khuôn mặt góc cạnh lộ ra vẻ tức giận, cậu đẩy Hứa Cố Uyên về chỗ lớp mình đang ngồi, rồi quay người nói với trọng tài: "Đổi người được không? Để tôi vào chơi."
Trọng tài và khán giả cùng ngây ra: "Hả?..."
Đuôi tóc của cậu Alpha ấy hơi dài, cái đuôi sói sau gáy ở hơi hơi vểnh lên, càng làm tôn lên vẻ ngoài mạnh mẽ của cậu.
Bị tin tức tố cấp cao của cậu ép đến mức chân sắp khuỵu xuống đến nơi, trọng tài phải theo bản năng gật đầu đồng ý.
Sắc mặt Trì Dư dịu dần nhưng vẻ tức giận vẫn còn, cậu cởi áo khoác ném cho cái tên Hứa Cố Uyên từ nãy đến giờ chưa lên tiếng câu nào: "Cầm lấy."
Hứa Cố Uyên nhướng mày: "Tôi giữ hộ cậu?"
Trì Dư nhấc mi liếc hắn, mặt không biểu cảm nói với Ngô Pháp Hoa: "Cậu ta bị thương."
Ngô Pháp Hoa khiếp sợ.
Hóa ra trên cánh tay trắng nõn nhưng không hề gầy guộc của Hứa Cố Uyên có một vết thương dài, trông có vẻ là do bị vật sắc bén nào đó rạch vào, vết thương vẫn còn rỉ máu.
Trì Dư nhìn tên mắt bò, thằng đó có vẻ đang rất khoái chí khi đứng cạnh một Omega ngọt ngào đáng yêu ra vẻ khoe mẽ.
Làm như bản thân gã với vết thương trên tay Hứa Cố Uyên không hề liên quan đến nhau.
"Tại sao lại...?" Ngô Pháp Hoa chưa nói hết câu, cậu Alpha vẻ mặt quạu quọ nọ đã xoay người đi ra sân bóng, nhìn từ xa cũng biết cậu không hề vui vẻ chút nào.
Hứa Cố Uyên bị nhìn chằm chằm nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Hắn che cánh tay lại, trên áo khoác vẫn vương vấn mùi tin tức tố tươi mát lành lạnh của cậu.
Hứa Cố Uyên nói: "Em không sao, thầy cứ xem cậu ấy đi."
Hai, ba bước Trì Dư đã đứng giữa sân bóng, đối diện với tên mắt bò.
Mắt bò theo bản năng ngửi được mùi nguy hiểm, gã chầm chậm tiến về phía trước, không còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa nãy: "Anh Trì à, anh còn nhớ trước đây mình đánh với nhau hai ván rồi không?"
Trì Dư nhíu mày nhìn gã, ánh mắt sắc như dao.
Tên mắt bò nhìn sang Omega ngoan ngoãn đứng bên sân bóng, nói nhỏ: "Anh Trì à, anh cho em tý mặt mũi đi, trận này để em thắng thì sau này anh muốn em làm gì cũng được hết, vượt thác leo ghềnh..."
Trì Dư cong môi, mắt bò thấy vậy ngay lập tức ngậm miệng lại.
"Vừa nãy Hứa Cố Uyên nói gì với mày?" Trì Dư vỗ quả bóng trong tay.
Mắt bò không hiểu: "... Nói gì cơ?"
Trì Dư bật cười, nhấn mạnh: "Lúc mày vây Hứa Cố Uyên."
Biểu cảm của mắt bò chợt biến đổi, mắt gã ẩn chứa tức giận.
- - Vừa nãy gã cố tình bảo mấy thằng bạn chặn Hứa Cố Uyên, nhưng gã không thể ngờ tên này có thể đột phá được vòng vây, thậm chí trước khi ra chiêu tên đó còn nói hai tiếng với giọng điệu đầy châm biếm "Phế vật".
Trì Dư nhìn khẩu hình của Hứa Cố Uyên cũng biết hắn nói gì với mắt bò, cậu đập bóng sang bên cạnh mắt bò: "Trông mày có vẻ không phục nhỉ?"
"Hôm nay tao chơi cho đến khi nào mày phục thì thôi."
Trọng tài vừa dứt còi, cậu Alpha dáng người mảnh khảnh đã linh hoạt đập bóng vượt qua vòng vây của đối thủ.
"Phanh--"
"Phanh--"
"Phanh--"
Quả bóng không ngừng rơi vào lưới của lớp A6, mỗi một cú ném đều ăn trọn ba điểm.
Đám bên A6 sắp tuyệt vọng tới nơi, cả trận đấu chúng nó chỉ có việc đuổi theo Trì Dư, vậy mà luôn bị động tác giả của cậu lừa hết lần này đến lần khác, không có cách nào đoạt được bóng.
Mà nhục nhã hơn cả chính là, mỗi lần Trì giữ bóng, kiểu gì cũng phải lượn qua chỗ mắt bò để thả lại một câu: "Thế mà cũng không lấy được bóng hả?"
"Bảo mày phế vật không đúng à?"
Còn năm phút cuối cùng của trận đấu, điểm số đã lên tới 54:14.
"Đậu mợ, sao ba Trì lại ném bóng đi?!" Vì cái mồm liến thoắng của Cố Dương, cộng thêm cả việc vừa được chứng kiến một màn chơi bóng thần sầu của Trì Dư, kha khá thành viên của lớp A1 đã noi theo Cố Dương gọi Trì Dư là ba Trì.
Khi ấy trên sân bóng, cậu Alpha đang giữ bóng đột nhiên lại 'vụng về' ném bóng về phía đối thủ, cậu lau mồ hôi, vẻ mặt thản nhiên như không.
Nhưng chờ cho đến khi đối thủ mãi mới giữ được bóng, Trì Dư lại bắt đầu lên tinh thần, nhẹ nhàng đoạt lại bóng.
Mà trong khi đó, tên mắt bò, bóng một lần cũng không thể chạm vào.
Trì Dư nhìn thời gian, lại một lần nữa cầm bóng vượt qua mắt bò, giọng nhẹ nhàng nói: "Vãi thật, có người bóng cũng không chạm vào nổi cơ đấy? Phế vật."
Mắt bò đã tức đến đỏ mắt, gã thở phì phò, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà lôi con dao nhọn hoắt đã giấu kĩ ra --
Trì Dư lạnh lùng khịt mũi, nhanh tay nhanh mắt tung một đòn vào chân gã, hai giây sau mắt bò đã bị giữ hai tay sau lưng ép xuống đất.
"Trọng tài, phạm luật."
Vì mắt bò cố tình gây thương tích, tất cả nhân chứng vật chứng đều có đủ, nên cả lớp A6 bị hủy tư cách thi đấu.
Sự việc này cũng bị Ngô Pháp Hoa báo cho hiệu trưởng, kiểu gì cũng sẽ xử phạt tên mắt bò, bởi chẳng những gây thương tích cho 'cục vàng' của Nhân Lễ mà còn bị tiểu thiếu gia họ Trì gây áp lực từ bên trên.
Trước khi lên phòng hiệu trưởng, Ngô Pháp Hoa nói với Trì Dư: "Đây chính là lúc để thể hiện mối quan hệ tốt đẹp giữa cậu với bạn cùng bàn đấy! Cậu đến phòng y tế xem thế nào trước đi, tôi lên phòng hiệu trưởng rồi xuống ngay."
Trì Dư nuốt nước bọt, gật đầu đồng ý.
Lúc Trì Dư gõ cửa phòng y tế, trong đó chỉ có mình Hứa Cố Uyên, cậu Alpha có vẻ ngoài xinh đẹp ấy đang bình tĩnh quấn từng vòng băng vải.
Trì Dư mím môi, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Hứa Cố Uyên, đẩy một lon nước tăng lực sang: "Mắt bò bị đình chỉ một tháng rồi."
Hứa Cố Uyên vẫn nhìn vào dải băng vải: "Ừ."
Trì Dư im lặng một lúc rồi lại nói: "Tôi giúp cậu hết tức rồi, tôi kháy nó nhiều lắm."
Hứa Cố Uyên gật đầu: "Ừ?"
Có vẻ là lời đáp lại nhưng hình như không hề quan tâm.
Tiểu thiếu gia Trì hơi không hài lòng: "Tôi bảo tôi giúp cậu hết tức rồi, vậy nên cậu cũng rộng lượng chút... Đừng so đo chuyện tôi nói lúc trước được không?"
Nghe vậy, tay Hứa Cố Uyên chợt bất động, hắn nâng mắt lên, đôi con ngươi sáng màu nhìn Trì Dư.
Trì Dư bị nhìn chằm chằm tự dưng thấy hơi lo lo, cậu cũng căng cả đầu đấu trí với Hứa Cố Uyên một lúc, nhưng rồi cuối cùng cậu vẫn là người xuống nước trước, hằm hằm lên tiếng: "Thế cậu nói đi, cậu muốn thế nào mới hết giận hả?"
Tay không cầm băng vải của Hứa Cố Uyên gõ hai nhịp lên mặt bàn, miệng hơi cong lên: "Giận bạn nhỏ, không đáng."
"..."
Trì Dư nghiến răng đầy tức giận.
Cậu nhìn cánh tay đặt trên bàn của Hứa Cố Uyên, trong lòng chợt nhộn nhạo: "Để tôi băng cho cậu coi như là chuộc lỗi."
Cậu dịch sát vào Hứa Cố Uyên, bàn tay đặt lên cuộn băng vải, quấn từng vòng từng vòng thật chắc xung quanh tay Hứa Cố Uyên.
Đến vòng cuối cùng, một phần của băng vải đã thấm máu.
Đột nhiên một vị ngọt lan tỏa tràn ngập cả không gian, vành tai Trì Dư đỏ bừng, chân mềm nhũn, ghé vào bàn nhỏ giọng thở dốc, tay cậu vẫn đặt trên tay Hứa Cố Uyên, không còn sức để mà cầm miếng băng vải.
Trì Dư mãi mới ý thức được, cái mùi sữa dâu tây ngòn ngọt này tỏa ra từ trên người Hứa Cố Uyên.
Đậu má, hóa ra Hứa Cố Uyên là O.
- -
Editor lảm nhảm: Bé Trì đáng iu quá u là trời (*//艸//)♡
Chỉ trong một buổi sáng, tin tức về trận bóng rổ đã truyền đi khắp trường, chuông kết thúc tiết hai vừa vang lên, cả sân bóng đã đầy ắp người.
Cố Dương vừa vỗ quả bóng vừa thảnh thơi đi về phía Alpha nọ: "Mày làm gì thế hả Hứa Cẩu? Sao đến muộn vậy?"
Hứa Cố Uyên đang quấn vải vòng quanh bàn tay, dải băng màu vàng được cẩn thận quấn xung quanh phần cổ tay trắng mịn song vẫn không hề mất đi cảm giác mạnh mẽ, trông rất bắt mắt.
Hàng mi dài của Hứa Cố Uyên khẽ rủ xuống, giọng nói lành lạnh: "Trên đường vừa gặp thầy lý."
Vẻ mặt Cố Dương đầy thấu hiểu: "Không hổ là dân mê lý, khéo có khi thầy lý phải nhận mày làm con luôn ấy chứ, tao còn tưởng trên đường, mày bị em Omega ngọt ngào nào cuỗm đi luôn rồi."
Hứa Cố Uyên tiếp bóng, uể oải nói: "Có phải trẻ con đâu mà thích ngọt?"
Cố Dương vừa cười vừa mắng, lên tiếng vì thanh danh của bản thân: "Ai bảo thế, người lớn ai mà không thích 'ngọt' chứ?"
Y nhớ về mấy lời của Trì Dư nói lúc ở trong lớp, gãi đầu bổ sung thêm: "Trì Dư cũng thích mấy cái kiểu ngọt ngọt này lắm đấy, ai ngờ khẩu vị của giang hồ lại trong sáng đáng yêu thế."
Hứa Cố Uyên đang chỉnh băng tay lại chợt dừng, mắt ánh lên nét cười.
Cầu thủ ở lớp bạn đã có mặt, bên lớp A6 có vài học sinh chuyên thể thao, trông cơ bắp cuồn cuồn, có vẻ không 'dễ chơi' chút nào, tên cao nhất trong đám ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua đám đông nhìn thẳng vào Hứa Cố Uyên đầy khiêu khích.
"Cạn lời luôn, sao lại là cái thằng ngu mắt bò này nhỉ." Cố Dương không thể không chửi, "Thằng này chơi bẩn lắm, có khi còn muốn gây sự nữa đấy nên mày cẩn thận nhé."
Hứa Cố Uyên ậm ừ, uể oải ngẩng đầu lên, con ngươi sáng màu chẳng hề gợn sóng, hắn chỉ liếc nhìn tên mắt bò kia một lần rồi lại cúi đầu cẩn thận sửa lại dải băng quấn tay.
Không hề có ý định để ý đến đối thủ.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Khu lớp học và sân bóng chỉ cách nhau một con đường nhỏ và một đường chạy, cậu Alpha cao gầy nọ đứng ở khu lớp học, hai tay đút vào túi quần, mắt nhìn chằm chằm vào mấy bông hoa trên mặt đất.
Tiếng reo hò cổ vũ ầm ĩ từ sân bóng truyền tới đây, Trì Dư vừa ngắt cánh hoa, vừa lẩm bẩm phân vân nên đi xem bóng hay ở lại.
Một lúc sau, Trì Dư thở dài, ném cánh hoa cuối cùng xuống đất.
Ngô Pháp Hoa đi qua tự dưng thấy Trì Dư đeo cái bản mặt hằm hằm khó chịu dẫm nát mấy cánh hoa, thầy vẫy tay: "Trì Dư? Làm gì đó, ngắt hoa bẻ cành hả?"
"..."
"Không có gì làm thì đi xem bóng với tôi đi."
Ánh mắt Trì Dư chợt sáng lên, nhưng lại nhanh chóng quay sang chỗ khác, giữ cái vẻ mặt thế-nào-cũng-được theo sau Ngô Pháp Hoa.
"Ôi--"
Cả sân bóng vang lên tiếng kêu đầy bất ngờ, Hứa Cố Uyên đang giữ bóng, hắn bị hai tên đối thủ áp sát, không thể tiếp tục di chuyển.
Đứng ở ngoài đường biên của sân vẫn có thể nghe rõ mồn một tiếng giày ma sát với mặt đất, trận đấu đã vào đến hiệp hai, đa phần các cầu thủ trên sân đều đã mướt mải mồ hôi, quần áo xộc xệch, ai cũng đang chăm chăm theo dõi quả bóng.
Chỉ có duy mình Hứa Cố Uyên, mặc chiếc áo bóng rổ trắng tinh, đằng sau in số 67 nổi bần bật, xung quanh cảm giác như có lớp sương mù lành lạnh bao phủ, nom vẫn rất sạch sẽ gọn gàng.
Trì Dư nhướng mày, cái tên đứng bên phải Hứa Cố Uyên trông quen quen.
Tự dưng Trì Dư nghe thấy tiếng ai đó nói bên tai: "20:14 rồi, bọn A6 kém mình 6 điểm, chắc là không sao đâu nhỉ."
"Vị trí của anh Hứa không ổn, bị thằng mắt bò nó ép ghê quá, có khi bị cướp bóng mất."
Nhưng ngay giây tiếp theo --
Trên sân bóng, cậu Alpha có gương mặt thanh tú nọ chợt cong môi, vừa nói gì đó với tên bên trái, vừa nhanh tay khom lưng tạo động tác giả, hắn chọn góc gần như chạm đất để mà di chuyển quả bóng vòng ra sau tên mắt bò, thành công thoát khỏi vòng vây.
Mắt bò trông vô cùng hãi sợ, cặp mắt lồi của gã mở lớn hết cỡ, không kịp ngăn lại, gã giữ ngay lấy Hứa Cố Uyên, cánh tay lộ ra một vật kim loại sắc nhọn lóe sáng dưới ánh mặt trời.
"Cẩn thận--"
Trì Dư để ý đến động tác của tên mắt bò, nhăn mày.
Cậu mới nhớ ra, đây là tên gây sự với Hứa Cố Uyên trong ngõ, bị Hứa Cố Uyên cho một trận tơi tả hôm đó.
Quả bóng vụt khỏi tay hắn, vẽ một đường cong hoàn hảo trên không trung rồi rơi vào rổ.
"Phanh--"
Điểm số nâng thành 23:14.
Cả lớp A1 hò reo vang dội: "Quá đỉnh!!! Anh Hứa vĩnh viễn là thần!!"
Chưa kịp hoan hô xong, mọi người đã thấy tên Alpha mặt lạnh lùng, dáng vẻ hung hãn nọ vọt tới trước mặt Hứa Thần.
Trì Dư cau mày, khuôn mặt góc cạnh lộ ra vẻ tức giận, cậu đẩy Hứa Cố Uyên về chỗ lớp mình đang ngồi, rồi quay người nói với trọng tài: "Đổi người được không? Để tôi vào chơi."
Trọng tài và khán giả cùng ngây ra: "Hả?..."
Đuôi tóc của cậu Alpha ấy hơi dài, cái đuôi sói sau gáy ở hơi hơi vểnh lên, càng làm tôn lên vẻ ngoài mạnh mẽ của cậu.
Bị tin tức tố cấp cao của cậu ép đến mức chân sắp khuỵu xuống đến nơi, trọng tài phải theo bản năng gật đầu đồng ý.
Sắc mặt Trì Dư dịu dần nhưng vẻ tức giận vẫn còn, cậu cởi áo khoác ném cho cái tên Hứa Cố Uyên từ nãy đến giờ chưa lên tiếng câu nào: "Cầm lấy."
Hứa Cố Uyên nhướng mày: "Tôi giữ hộ cậu?"
Trì Dư nhấc mi liếc hắn, mặt không biểu cảm nói với Ngô Pháp Hoa: "Cậu ta bị thương."
Ngô Pháp Hoa khiếp sợ.
Hóa ra trên cánh tay trắng nõn nhưng không hề gầy guộc của Hứa Cố Uyên có một vết thương dài, trông có vẻ là do bị vật sắc bén nào đó rạch vào, vết thương vẫn còn rỉ máu.
Trì Dư nhìn tên mắt bò, thằng đó có vẻ đang rất khoái chí khi đứng cạnh một Omega ngọt ngào đáng yêu ra vẻ khoe mẽ.
Làm như bản thân gã với vết thương trên tay Hứa Cố Uyên không hề liên quan đến nhau.
"Tại sao lại...?" Ngô Pháp Hoa chưa nói hết câu, cậu Alpha vẻ mặt quạu quọ nọ đã xoay người đi ra sân bóng, nhìn từ xa cũng biết cậu không hề vui vẻ chút nào.
Hứa Cố Uyên bị nhìn chằm chằm nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Hắn che cánh tay lại, trên áo khoác vẫn vương vấn mùi tin tức tố tươi mát lành lạnh của cậu.
Hứa Cố Uyên nói: "Em không sao, thầy cứ xem cậu ấy đi."
Hai, ba bước Trì Dư đã đứng giữa sân bóng, đối diện với tên mắt bò.
Mắt bò theo bản năng ngửi được mùi nguy hiểm, gã chầm chậm tiến về phía trước, không còn dáng vẻ kiêu ngạo vừa nãy: "Anh Trì à, anh còn nhớ trước đây mình đánh với nhau hai ván rồi không?"
Trì Dư nhíu mày nhìn gã, ánh mắt sắc như dao.
Tên mắt bò nhìn sang Omega ngoan ngoãn đứng bên sân bóng, nói nhỏ: "Anh Trì à, anh cho em tý mặt mũi đi, trận này để em thắng thì sau này anh muốn em làm gì cũng được hết, vượt thác leo ghềnh..."
Trì Dư cong môi, mắt bò thấy vậy ngay lập tức ngậm miệng lại.
"Vừa nãy Hứa Cố Uyên nói gì với mày?" Trì Dư vỗ quả bóng trong tay.
Mắt bò không hiểu: "... Nói gì cơ?"
Trì Dư bật cười, nhấn mạnh: "Lúc mày vây Hứa Cố Uyên."
Biểu cảm của mắt bò chợt biến đổi, mắt gã ẩn chứa tức giận.
- - Vừa nãy gã cố tình bảo mấy thằng bạn chặn Hứa Cố Uyên, nhưng gã không thể ngờ tên này có thể đột phá được vòng vây, thậm chí trước khi ra chiêu tên đó còn nói hai tiếng với giọng điệu đầy châm biếm "Phế vật".
Trì Dư nhìn khẩu hình của Hứa Cố Uyên cũng biết hắn nói gì với mắt bò, cậu đập bóng sang bên cạnh mắt bò: "Trông mày có vẻ không phục nhỉ?"
"Hôm nay tao chơi cho đến khi nào mày phục thì thôi."
Trọng tài vừa dứt còi, cậu Alpha dáng người mảnh khảnh đã linh hoạt đập bóng vượt qua vòng vây của đối thủ.
"Phanh--"
"Phanh--"
"Phanh--"
Quả bóng không ngừng rơi vào lưới của lớp A6, mỗi một cú ném đều ăn trọn ba điểm.
Đám bên A6 sắp tuyệt vọng tới nơi, cả trận đấu chúng nó chỉ có việc đuổi theo Trì Dư, vậy mà luôn bị động tác giả của cậu lừa hết lần này đến lần khác, không có cách nào đoạt được bóng.
Mà nhục nhã hơn cả chính là, mỗi lần Trì giữ bóng, kiểu gì cũng phải lượn qua chỗ mắt bò để thả lại một câu: "Thế mà cũng không lấy được bóng hả?"
"Bảo mày phế vật không đúng à?"
Còn năm phút cuối cùng của trận đấu, điểm số đã lên tới 54:14.
"Đậu mợ, sao ba Trì lại ném bóng đi?!" Vì cái mồm liến thoắng của Cố Dương, cộng thêm cả việc vừa được chứng kiến một màn chơi bóng thần sầu của Trì Dư, kha khá thành viên của lớp A1 đã noi theo Cố Dương gọi Trì Dư là ba Trì.
Khi ấy trên sân bóng, cậu Alpha đang giữ bóng đột nhiên lại 'vụng về' ném bóng về phía đối thủ, cậu lau mồ hôi, vẻ mặt thản nhiên như không.
Nhưng chờ cho đến khi đối thủ mãi mới giữ được bóng, Trì Dư lại bắt đầu lên tinh thần, nhẹ nhàng đoạt lại bóng.
Mà trong khi đó, tên mắt bò, bóng một lần cũng không thể chạm vào.
Trì Dư nhìn thời gian, lại một lần nữa cầm bóng vượt qua mắt bò, giọng nhẹ nhàng nói: "Vãi thật, có người bóng cũng không chạm vào nổi cơ đấy? Phế vật."
Mắt bò đã tức đến đỏ mắt, gã thở phì phò, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà lôi con dao nhọn hoắt đã giấu kĩ ra --
Trì Dư lạnh lùng khịt mũi, nhanh tay nhanh mắt tung một đòn vào chân gã, hai giây sau mắt bò đã bị giữ hai tay sau lưng ép xuống đất.
"Trọng tài, phạm luật."
Vì mắt bò cố tình gây thương tích, tất cả nhân chứng vật chứng đều có đủ, nên cả lớp A6 bị hủy tư cách thi đấu.
Sự việc này cũng bị Ngô Pháp Hoa báo cho hiệu trưởng, kiểu gì cũng sẽ xử phạt tên mắt bò, bởi chẳng những gây thương tích cho 'cục vàng' của Nhân Lễ mà còn bị tiểu thiếu gia họ Trì gây áp lực từ bên trên.
Trước khi lên phòng hiệu trưởng, Ngô Pháp Hoa nói với Trì Dư: "Đây chính là lúc để thể hiện mối quan hệ tốt đẹp giữa cậu với bạn cùng bàn đấy! Cậu đến phòng y tế xem thế nào trước đi, tôi lên phòng hiệu trưởng rồi xuống ngay."
Trì Dư nuốt nước bọt, gật đầu đồng ý.
Lúc Trì Dư gõ cửa phòng y tế, trong đó chỉ có mình Hứa Cố Uyên, cậu Alpha có vẻ ngoài xinh đẹp ấy đang bình tĩnh quấn từng vòng băng vải.
Trì Dư mím môi, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Hứa Cố Uyên, đẩy một lon nước tăng lực sang: "Mắt bò bị đình chỉ một tháng rồi."
Hứa Cố Uyên vẫn nhìn vào dải băng vải: "Ừ."
Trì Dư im lặng một lúc rồi lại nói: "Tôi giúp cậu hết tức rồi, tôi kháy nó nhiều lắm."
Hứa Cố Uyên gật đầu: "Ừ?"
Có vẻ là lời đáp lại nhưng hình như không hề quan tâm.
Tiểu thiếu gia Trì hơi không hài lòng: "Tôi bảo tôi giúp cậu hết tức rồi, vậy nên cậu cũng rộng lượng chút... Đừng so đo chuyện tôi nói lúc trước được không?"
Nghe vậy, tay Hứa Cố Uyên chợt bất động, hắn nâng mắt lên, đôi con ngươi sáng màu nhìn Trì Dư.
Trì Dư bị nhìn chằm chằm tự dưng thấy hơi lo lo, cậu cũng căng cả đầu đấu trí với Hứa Cố Uyên một lúc, nhưng rồi cuối cùng cậu vẫn là người xuống nước trước, hằm hằm lên tiếng: "Thế cậu nói đi, cậu muốn thế nào mới hết giận hả?"
Tay không cầm băng vải của Hứa Cố Uyên gõ hai nhịp lên mặt bàn, miệng hơi cong lên: "Giận bạn nhỏ, không đáng."
"..."
Trì Dư nghiến răng đầy tức giận.
Cậu nhìn cánh tay đặt trên bàn của Hứa Cố Uyên, trong lòng chợt nhộn nhạo: "Để tôi băng cho cậu coi như là chuộc lỗi."
Cậu dịch sát vào Hứa Cố Uyên, bàn tay đặt lên cuộn băng vải, quấn từng vòng từng vòng thật chắc xung quanh tay Hứa Cố Uyên.
Đến vòng cuối cùng, một phần của băng vải đã thấm máu.
Đột nhiên một vị ngọt lan tỏa tràn ngập cả không gian, vành tai Trì Dư đỏ bừng, chân mềm nhũn, ghé vào bàn nhỏ giọng thở dốc, tay cậu vẫn đặt trên tay Hứa Cố Uyên, không còn sức để mà cầm miếng băng vải.
Trì Dư mãi mới ý thức được, cái mùi sữa dâu tây ngòn ngọt này tỏa ra từ trên người Hứa Cố Uyên.
Đậu má, hóa ra Hứa Cố Uyên là O.
- -
Editor lảm nhảm: Bé Trì đáng iu quá u là trời (*//艸//)♡
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất