Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập
Chương 36: Tôi để ý cậu
Văn Tiêu hỏi hắn: “Nhìn xong thì đi đâu?”
“Chơi game MOBA*?” Trì Dã nhìn chằm chằm hai bóng người trên mặt đất, “Sau này không còn nhàn rỗi nữa, sẽ rất bận rộn.”
*MOBA (Multiplayer online battle arena): Đấu trường trận chiến trực tuyến nhiều người chơi. Một số tựa game MOBA nổi tiếng có thể nhắc đến LOL, DotA, Liên quân, …
Một trong số những nơi náo nhiệt nhất vào ban đêm, chắc chắn không thể thiếu quán Internet. Nạp đủ tiền xong, hai người tìm một góc ngồi xuống.
Trên chuột và bàn phím có lớp dầu mỡ nhớp nháp cáu bẩn, Văn Tiêu cau mày, đi mua một bịch giấy ướt về rồi cẩn thận lau qua một lần, Trì Dã ở bên kia cũng không bỏ qua.
Rê con trỏ chuột, Văn Tiêu hỏi Trì Dã: “Liên minh vinh quang*?”
“Ừ.” Ngón tay Trì Dã đánh trên bàn phím, đăng nhập vào tài khoản của mình. Sau âm thanh báo hiệu, trên màn hình xuất hiện hình ảnh kỵ sĩ cầm trường kiếm.
Văn Tiêu: “Không phải ‘Thỏ con thích ăn củ cà rốt’ nữa à?”
“Cái tên đó chỉ khi chơi cùng mấy người Triệu Nhất Dương mới có thể dùng được, bọn họ chơi quá kém, đánh trực diện chắc chắn sẽ thua, chỉ có thể dựa vào chiến thuật mới có thể giành được chiến thắng, ví dụ như giả vờ làm một tuyển thủ loli, để cho đối phương ngu xuẩn lờ tôi đi, như vậy mới có đủ thời gian tích góp trang bị.” Trì Dã lười biếng dựa lên ghế salon, chân dài tách ra, tay phải cầm con chuột, tay trái chống cằm, nghiêng đầu nhìn Văn Tiêu.
Tai nghe màu bạc như biến thành phụ kiện khiến đường cong ngũ quan tinh tế của hắn hiện ra rõ nét, hắn cong môi cười, “Chiến thuật tỏ ra yếu thế, thông minh không?”
Văn Tiêu dời mắt xuống dưới màn hình máy tính, ID của Trì Dã tên là—–Dã Thần.
“Bạn cùng bàn, trong mắt cậu viết đầy hai chữ “nghi ngờ” kìa, không cần hoài nghi, Trì ca của cậu trước đây chơi trò chơi này chính là người đi rừng*. Bởi vì kỹ thuật quá đẹp, trước đây còn từng được huấn luyện* đấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Tiền quá ít, tốn thời gian, cho nên không chơi nữa.” Trì Dã điều chỉnh vị trí tai nghe, ánh mắt trở về tiếp xúc với màn hình trò chơi, “Tôi là người đi rừng, cậu thì sao?”
“Top Lane*.” Văn Tiêu cũng đeo tai nghe lên, ngón tay trắng trẻo đặt lên con chuột màu đen, ngay cả móng tay cũng được mài dũa gọn gàng.
Trận đầu tiên diễn ra trong 20 phút thì kết thúc trận đấu.
Trì Dã chơi game rất phóng khoáng nhưng là phóng khoáng có chừng mực. Mười phút trôi qua, đối phương đã sắp bị tiêu diệt, vẫn còn muốn giãy giụa một chút, nhất quyết không chịu đầu hàng, đến khi tướng thạch anh nổ tung mới cam tâm nhận thua.
Sau khi nhân vật kết thúc lùi ra ngoài, Trì Dã liên tiếp nhận được tám lời mời kết bạn, hắn bỏ qua tất cả chỉ với một cú click chuột, tiếp tục trận thứ hai. Vẫn là đi rừng, Văn Tiêu vẫn chọn Top Lane, vẫn kết thúc trận đấu trong vòng 25 phút.
Văn Tiêu nhận ra đây có thể coi là một trận trò chơi tiêu khiển đến mức ung dung thoải mái nhất mà cậu từng chơi, chỉ cần cậu không bị người khác làm vướng chân, chắc chắn sẽ không thể nào biết thua——Bởi vì Trì Dã thật sự không nói dối, kĩ thuật của hắn quá đỉnh, không làm xấu danh hai chữ “Dã Thần*”, cộng thêm tinh thần hăng máu, cho dù thế nào cũng xông lên phía trước, quá mức tàn bạo.
Giống như tâm trạng đang muốn phát tiết.
Đánh xong trận thứ sáu, Văn Tiêu đẩy bàn phím phát ánh sáng xanh đỏ ra, mười ngón tay đan chéo cử động một chút cho đỡ đau nhức cổ tay.
Liếc qua góc dưới màn hình của Trì Dã thấy một loạt người muốn xin kết bạn, nhìn muốn hoa cả mắt, Văn Tiêu tháo tai nghe xuống đeo lên cổ, dựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: “Đều không chấp nhận à?”
Thành thạo bấm vào “bỏ qua bằng một cú click chuột”, Trì Dã nghiêng mặt sang, trong mắt như cười khẽ: “Cậu tưởng là Trì ca của cậu đối với người nào cũng thân thiện như với cậu sao?”
Văn Tiêu thả lỏng bàn tay đang nắm quyền, chống tay lên gò má, “Ừ, Trì ca lạnh lùng trên cành cao đến nỗi không ai chạm tới được.”
Có thể là do thức đêm, cũng có thể là do mệt mỏi, giọng Văn Tiêu hơi thả lỏng, bởi vì âm thanh không lớn, còn nghe được chút giọng mũi nhè nhẹ khiến Trì Dã cảm thấy cậu như một chú mèo Ba Tư nằm trong ổ cạnh lò sưởi.
“Cậu có muốn thử không, biết đâu cành này hạ thấp xuống cho cậu.” Trì Dã thấy bộ dạng biếng nhác của cậu, ngón tay ngứa ngáy muốn động đậy, ép mình phải kiềm chế không bị kích thích mà xoa lên tóc cậu.
Quá gai góc, sợ không thể chạm tới, biết đâu sẽ bị thương.
Ngồi thẳng lưng lại một lần nữa, Văn Tiêu hỏi: “Tiếp chứ?”
Đã qua 2 giờ sáng, hàng ghế ở đối diện bán mỳ gói đã gọi hai lần, trong không khí hỗn tạp giữa mùi hương của thịt bò om và dưa chua.
Trì Dã tháo tai nghe, vẫn tiếp tục thực hiện nguyên lý “vạn vật đều có thể chuyển động”, ngón tay móc vào tai nghe quay mấy vòng, “Cậu mệt không?”
Văn Tiêu lắc đầu: “Không mệt, bình thường giờ này tôi vẫn còn đang giải đề.”
Hơn nữa cùng Trì Dã đánh MOBA rất có ý nghĩa, mặc dù hai người mới cùng nhau chơi game hai lần nhưng sự ăn ý đúng là hiếm thấy, đến nỗi vận khí hiếm khi gặp phải bẫy, xác suất rất nhỏ, hoàn toàn không cần để ý.
Nghĩ đến ngày mai vẫn còn phải đi học, Trì Dã đặt tai nghe úp lên mặt bàn, “Về nhé?”
Văn Tiêu không có ý kiến gì: “Đi thôi.”
Trên đường phố không có ai, ngựa xe như nước ở ban ngày hoàn toàn không thấy, thỉnh thoảng có vài người đi phượt ban đêm lái con xe máy nửa cũ nửa mới vụt qua, động cơ phát nổ rất to, đến khi xe đi xa rồi vẫn có thể nghe thấy tiếng vang “brum brum” chấn động.
Chân giẫm lên một phiến lá khô, tiếng ma sát vang lên trong đêm đều có thể bị thính giác bắt được. Cửa hàng tiện lợi 24h bên đường vẫn còn mở, ánh đèn màu trắng sáng choang bên trong, có thể nhìn thấy nhân viên thu ngân đang chống cằm ngủ gà ngủ gật.
Trì Dã sờ túi, phát hiện điện thoại di động đã hết pin vứt ở nhà, tiền cũng hết rồi.
“Thầy Tiểu Văn có tiền không?”
Văn Tiêu tìm được ba tờ 5 đồng, bốn tờ 1 đồng cùng với 3 xu lấy ra, “Chỉ còn lại ngần này.”
Trì Dã cười: “Sao chúng ta lại nghèo như vậy?”
“Có cần không?”
“Đương nhiên cần, dù là con muỗi nhỏ đi chăng nữa cũng vẫn là thịt.”
Trì Dã cầm tiền vào cửa hàng tiện lợi mua Coca, lúc đẩy cửa kính ra, thiết bị cảm ứng vang lên, phát ra âm thanh máy móc “Hoan nghênh quý khách ghé thăm”.
Nhân viên thu ngân đang ngủ gà ngủ gật đứng lên, giọng nói đầy sự mệt mỏi, “Hoan nghênh đã ghé qua, mời tùy ý chọn mua.”
Cầm hai chai Coca, một hộp bánh sandwich, Trì Dã trả tiền, tổng cộng 20 đồng.
Trì Dã đi ra, Văn Tiêu nhận lấy Coca, Trì Dã liền lấy hộp nhựa đồ ăn ra, lấy miếng bánh sandwich nếm thử. Bên trong có lòng trắng trứng kẹp với cà chua, nước sốt quá nhiều nên chỉ nếm ra được một hương vị cà chua duy nhất.
Khóe miệng Văn Tiêu dính nước sốt salad màu trắng, Trì Dã nhìn chằm chằm vài giây, sau đó lại cưỡng chế dời tầm mắt đi, hỏi, “Tổng cộng hết 20 đồng, còn dư 5 xu, tôi cầm nhé?”
Không rõ vì sao Trì Dã lại muốn cầm 5 xu này, Văn Tiêu không phản đối, “Ừ, cậu cầm đi.”
Ngày hôm sau, qua buổi trưa Trì Dã mới đến trường.
Đài phun nước ở cổng trường bị bỏ hoang nửa học kỳ giờ mới phun nước, biểu ngữ màu đỏ không ít, trên đó viết mấy câu ví dụ như “Chào mừng các vị phụ huynh đã đến trường tham dự buổi họp phụ huynh”. Trên tấm bảng đen cuối lớp của phòng học lớp Lý 1, bông hoa hồng đỏ thẫm ở giữa kia đã được lau sạch, đổi thành ba chữ “Họp phụ huynh.”
Loa phát thanh ở sân trường không biết phát cái nhạc gì êm dịu, giai điệu âm nhạc suýt chút nữa bị âm thanh ồn ào ở phòng học lấn át.
“Mẹ kiếp mẹ kiếp, mấy quyển vở tôi vẽ lung tung để đâu rồi? Nếu mẹ tôi lật bàn lên phát hiện thì làm sao?”
“Bài thi 91 điểm của tôi giấu ở đâu thì tốt hơn nhỉ? Nhà vệ sinh nam? Không được, khai quá tôi không chịu được!”
“Mẹ nó, ba tôi không cho phép tôi ăn quà vặt, tưởng thu dọn hết rồi mà, sao bên trong ngăn bàn vẫn còn nhiều giấy rác thế này…”
Cuối cùng trong ngăn bàn của Trì Dã và Văn Tiêu chất đủ thứ tị nạn, nào là tạp chí game, ảnh chân dung nữ minh tinh, tập san giải cứu chòm sao và một đống sách truyện manga các loại.
“Bạn cùng bàn, trừ bàn chúng ta ra, cả lớp đều là thiên đường.” Trì Dã dựa lưng vào tường cười, dưới mắt có vết quầng thâm đậm hơn so với bình thường rất nhiều.
Văn Tiêu nhìn hắn kiên cường chống lại sự mệt mỏi: “Tối hôm qua mấy giờ ngủ?”
“5 hay 6 giờ ấy, không để ý nữa.” Trì Dã không quá quan tâm, “Dù sao nằm trên giường tôi cũng không ngủ được, không bằng đi tìm chuyện khác làm.”
Hai người đang nói chuyện, Hứa Duệ vọt tới như con khỉ, “Vương Hạo Hiên tốn nhiều tiền mua tạp chí như thế có phải cũng giấu hết ở chỗ các cậu không?”
Trì Dã: “Tạp chí nào?”
“Còn có thể là tạp chí nào nữa, mất hơn 200 mua từ nước ngoài về đó, một bức ảnh của một thành viên nhóm nhạc nữ, bộ đồ thủy thủ với tóc đuôi ngựa, lúc cười lên còn lộ ra hai cái răng khểnh, cực kỳ dễ thương. Cậu ta quá ki bo, nhìn một chút cũng không cho. Trì ca, cậu có hứng thú không? Chúng ta cùng tìm rồi xem chung?”
Trì Dã từ chối thẳng: “Không có hứng thú, muốn tìm thì tự tìm đi.”
Hứa Duệ thò đầu nhìn ngăn bàn của Trì Dã và Văn Tiêu, bị bên trong ngổn ngang đủ thứ đồ đánh bại, “Con mẹ nó chứ, hàng cấm ở lớp chúng ta thật sự không ít, ổ switch còn có đến ba cái!”
Triệu Nhất Dương quay đầu: “Người anh em, trong đó có một cái là của tôi, quản cái tay bẩn thỉu của cậu cho tốt vào, nếu không tôi chặt tay cậu đó.”
Hứa Duệ giấu tay mình đi, “Độc ác, không còn tình người gì hết!”
Trong loa phát thanh lại đổi âm nhạc, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy phụ huynh lục tục đi vào từ cổng trường.
Bàn học đã được thu dọn sạch sẽ, Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục xoay người, “Lần này lão Hứa quá kín miệng, không tiết lộ chút nào cả, không biết cuối cùng tôi thi được bao nhiêu điểm.”
Hứa Duệ vạch trần cậu ta: “Đại sư, rõ ràng cậu đã tìm Văn Tiêu đối chiếu đáp án, trong đầu sao lại không rõ mình bao nhiêu điểm?”
“Còn có thể tán gẫu được không, tôi biết điểm tôi vô dụng rồi, nhưng mà thứ hạng vẫn chưa biết!” Triệu Nhất Dương trừng mắt lườm Hứa Duệ, “Cậu không lo lắng sao?”
Hứa Duệ sờ mũi, “Không phải cậu có bảo mẫu đến họp sao, sợ cái quỷ gì.”
Thượng Quan Dục chen vào nói: “Ba mẹ cậu ấy quá cao tay, lúc bảo mẫu đến trường họp phụ huynh sẽ mở điện thoại quay video, truyền hình trực tiếp tại hiện trường.”
Triệu Nhất Dương gật đầu, mắt thấy chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
Ba người đối mặt nhau, đồng bệnh tương liên*.
*đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm lẫn cho nhau.
Lại cùng nhau nhìn về phía Văn Tiêu và Trì Dã giống như nhìn thấy đẳng cấp của kẻ địch: “Phụ huynh các cậu không đến trường, quá hạnh phúc!”
Trì Dã cà lơ phất phơ: “Ừ, không cần quá ghen tị, giữ vững tâm lý, không nên hốt hoảng.”
Không nên hốt hoảng, nói thì dễ làm quá khó, Hứa Duệ chuyển hướng sang Văn Tiêu: “Cậu thì sao, cậu đối với những người đáng thương như bọn tôi, có muốn nhắn nhủ điều gì không?”
Văn Tiêu: “Trì Dã đã nói hết rồi.”
“Con mẹ nó!”
Chỗ ngồi dần dần được phụ huynh lấp kín, cả phòng học chỉ còn hai bàn ở hàng cuối cùng còn trống.
Có phụ huynh tò mò tại sao lại trống hai chỗ đó, sau khi nghe giải thích nói rằng phụ huynh vắng mặt không đến, không khỏi muốn đánh giá vài câu “Sao lại thiếu trách nhiệm như vậy, không quan tâm đến con cái”, hoặc là “Hai đứa nhỏ thật đáng thương, phụ huynh lại thiếu trách nhiệm như vậy.”
Đối với những lời này tốt nhất là bịt tai khỏi nghe, Văn Tiêu gập tài liệu phụ đạo đang đọc lại, thấy Trì Dã đang đứng dựa vào tường, hai tay nhét trong túi áo đồng phục, bộ dạng vô cùng buồn chán và dựa dẫm.
“Đi thôi, lão Hứa đang giục rồi.”
Tất cả học sinh bị đuổi khỏi phòng học. Bởi vì luôn có người ở cửa sau lén lút nhìn vào trong, hoặc là bám vào khe cửa nghe lén, lão Hứa không khỏi thấy phiền nhiễu, dứt khoát gào to đuổi hết bọn họ ra sân tập và thư viện.
Triệu Nhất Dương nhảy lên hai lần tại chỗ, “Ôi tôi bảo này, như thế này cũng không tệ lắm, họp phụ huynh phải mất một đến hai tiếng, như thế này có phải chúng ta sẽ được nghỉ sớm hai tiếng không? Đúng là nhân họa đắc phúc*!”
*nhân họa đắc phúc: trong lúc gặp họa lại có được điều may mắn
“Không hổ là đại sư, tấm lòng rộng lớn, nhìn thấu hồng trần, tôi đã được ngài an ủi rồi.” Hứa Duệ cũng bình tĩnh, “Thò đầu rụt đầu thì đều là một đao, tôi vẫn rất vui vẻ! Chạy chạy chạy, ra sân tập nào!”
Trì Dã và Văn Tiêu đi cuối cùng, hai người vai kề vai, dọc đường đi hấp dẫn ánh mắt của không ít nữ sinh.
Nghe cuộc đối thoại của Triệu Nhất Dương và Hứa Duệ, Trì Dã đánh giá: “Đây có lẽ là do bình thường ăn quá nhiều đắng cay, giờ được nếm chút ngọt đã thấy rất thỏa mãn.”
Trên sân tập đầy người, diện tích sân bóng rổ vốn không thể đủ chỗ, mười lăm đấu với mười lăm, một người ném bóng rổ lên không trung, phía dưới cả đống người đuổi theo, giống như diều hâu bắt gà con rất hiệu quả.
Ba người Triệu Nhất Dương phá lệ rất phấn khích, tranh nhau lao vào gia nhập đội ngũ những người chơi cướp bóng.
Trì Dã và Văn Tiêu bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc bỏ cuộc.
Trong trường học lúc này đâu đâu cũng thấy người, thư viện chật kín, ngay cả nhà ăn cũng không còn chỗ trống. Ra căng tin mua hai lon Coca, Văn Tiêu và Trì Dã đi hơn nửa vòng xung quanh trường học mới tìm được nơi ngồi xuống là cạnh thềm bồn hoa.
Trì Dã cảm thấy xúc động: “Khó mà tìm được nơi thanh tịnh, cuối cùng tôi mới rõ ràng trường chúng ta thật sự có bao nhiêu người.”
Văn Tiêu nhấp một ngụm Coca, sắc môi trơn bóng, nhặt cành cây rơi từ trên cao xuống, trên thân cành vẫn còn vài bông hoa trắng, cậu tiện tay đưa cho Trì Dã.
“Sao đột nhiên lấy lòng tôi thế?”
Liếc Trì Dã một cái, Văn Tiêu đáp: “Hoa lê thanh tâm*, từ lúc bắt đầu đến trường học cho đến bây giờ, cậu rất nôn nóng.”
*thanh tâm: thuần khiết, trong sáng
Trì Dã im lặng chớp mắt, cười nói: “Có lẽ đang thời kỳ trưởng thành nên nóng nảy.”
Văn Tiêu không tin.
Cầm lấy cành hoa trong tay, nhụy hoa màu vàng nhạt trông rất yếu ớt, Trì Dã quay cành hoa mấy vòng, cánh hoa lập tức rụng xuống hơn một nửa, chỉ còn lại cành cây trần trụi.
Trì Dã: “Hoa lê thật sự thanh tâm sao?”
Văn Tiêu thẳng thắn: “Tôi vừa mới nghĩ ra.”
Ngồi không rất nhàm chán, cũng không bị giáo viên nhìn chằm chằm nữa, Trì Dã và Văn Tiêu cùng thử chơi “Liên minh vinh quang” bản mobile.
Thời gian chơi game trôi qua rất nhanh, đánh xong ba trận cũng đến lúc họp phụ huynh kết thúc.
Giọng nói của Trình Tiểu Ninh vang lên trong loa phát thanh trên sân trường, “Cảm ơn các vị phụ huynh dù bận rộn vẫn dành chút thời gian đến trường tham dự buổi họp phụ huynh ngày hôm nay, tại đây, tôi xin thay mặt cán bộ giáo viên toàn trường…”
Dù rất đông người nhưng phụ huynh rời khỏi trường rất nhanh, Văn Tiêu và Trì Dã lại chơi thêm một trận game nữa.
Ngay bên cạnh bồn hoa là một con đường mòn, vài cái cây chắn ở giữa, trên đường người qua lại liên tục.
Có người gọi điện thoại nói “Con trai em em mau dạy đi! Anh không còn biện pháp nữa! Thành tích thế này thì thi cử cái gì? Trong khối mới có hơn 300 người, thi còn không nổi thì thi Đại học làm gì?”
Có người liên lạc với giáo viên phụ đạo, hoặc là chia sẻ tin vui, hoặc là hai ba người đi cùng với nhau, cô khen con trai tôi học Toán tốt, tôi khen con gái cô điểm tổng kết Vật lý cao.
“…Cô có nhận ra hàng cuối cùng lần nào cũng không có người ngồi không, tôi bảo này, có con trai như vậy, ba mẹ ở nhà không muốn bị tức chết chỉ đành mặc kệ nó thôi… Loại học sinh này tôi gặp nhiều rồi, năm lớp 10 dám xông vào lớp giờ tự học buổi tối đánh người, còn đánh con nhà người ta gãy xương phải đi bệnh viện, nói không chừng sau này, một ngày nào đấy vì hút thuốc phiện quá liều mà chết trong nhà vệ sinh công cộng đấy!”
Ngón tay chạm trên màn hình của Văn Tiêu khựng lại.
Giọng nói của người phụ nữ trung niên lộ ra vài phần đắc ý, “Nhìn con trai nhà tôi xem, tôi quản nó rất chặt, tuyệt đối sẽ không để nó học theo cái xấu.”
Có người phụ họa: “Rất có lý, lúc thi vào cao trung thành tích tốt biết bao, bây giờ thành tích hạng nhất còn chẳng phải là nó…”
Văn Tiêu quay đầu, thấy Trì Dã vẫn đang điều khiển nhân vật chạy trốn.
Trông hắn giống như không nghe đến đoạn đối thoại kia, nhưng làm sao có thể không nghe thấy, làm sao có thể không để ý được.
Trong lúc nhất thời, Văn Tiêu cầm điện thoại di động, tâm trạng chơi game không còn nữa.
Trì Dã không thấy Văn Tiêu, ánh mắt vẫn dán lên màn hình, thờ ơ: “Tôi quen rồi.”
Văn Tiêu không lên tiếng, chỉ nhìn chăm chú lên gò má Trì Dã, dưới đáy mắt như phát ra lửa giận.
“Tôi không thèm để ý đến người khác, tôi cũng không thèm để ý ánh mắt bọn họ nhìn tôi thế nào. Tôi chỉ để ý đến cậu,” Trì Dã dời ánh mắt sang đối diện với cái nhìn lành lạnh của Văn Tiêu, vừa bắt lấy đóa hoa lê trắng rơi trên vai cậu, vừa nói: “Người kia đã từng nói, tôi là dạng người gì, cậu ấy có mắt sẽ tự mình nhìn thấy.”
Chú thích về game của editor
Mình không rành về game cho lắm nên đã nhờ đến sự giúp đỡ của một người bạn. Ban đầu cứ nghĩ có phải bị nhầm lẫn đây là Liên minh huyền thoại không, giờ mình chắc chắn là không phải nhé.
Game mà Trì Dã và Văn Tiêu chơi là Liên minh vinh quang (League of Story), trò này hoàn toàn có thật, không rõ có phát hành ở nước khác không nhưng khá phổ biến ở Trung Quốc.
Về cơ bản thì có lẽ một vài yếu tố trong các game đều có sự tương đồng nhau.
“Người đi rừng” (Jungler) và “Top Lane” (上单 – Thượng Đan) là vị trí đường đi trong game.
Trong liên minh của LOL, hai người đi Top Lane thường chơi theo lối an toàn để chờ người đi rừng lên hỗ trợ (gank) giết đối phương.
Từ “huấn luyện” (代练) mà Trì Dã nói có thể tạm hiểu là trước đây từng tập chơi theo lối chuyên nghiệp để tham gia thi đấu, nhưng xét về bối cảnh tuổi còn trẻ, thậm chí Trì Dã còn nói là “trước đây”, nghĩa là có thể từ cấp hai, thì có thể suy đoán cậu ấy từng là một tài năng trẻ, có thể là tham gia thi đấu giải trường hoặc mấy giải ở quán net.
“Dã” trong “Dã Thần” mang nghĩa là hoang dã, vậy nên cái tên này của Trì Dã hiểu là “thần đi rừng” cũng đúng, ý nói trình độ chơi game rất giỏi, hơn nữa đây cũng là tên cậu ấy.
Chú thích trên hoàn toàn là suy luận từ hiểu biết về Liên minh huyền thoại của bạn mình. Vậy nên nếu cần góp ý cứ để lại comment cho mình nha!
“Chơi game MOBA*?” Trì Dã nhìn chằm chằm hai bóng người trên mặt đất, “Sau này không còn nhàn rỗi nữa, sẽ rất bận rộn.”
*MOBA (Multiplayer online battle arena): Đấu trường trận chiến trực tuyến nhiều người chơi. Một số tựa game MOBA nổi tiếng có thể nhắc đến LOL, DotA, Liên quân, …
Một trong số những nơi náo nhiệt nhất vào ban đêm, chắc chắn không thể thiếu quán Internet. Nạp đủ tiền xong, hai người tìm một góc ngồi xuống.
Trên chuột và bàn phím có lớp dầu mỡ nhớp nháp cáu bẩn, Văn Tiêu cau mày, đi mua một bịch giấy ướt về rồi cẩn thận lau qua một lần, Trì Dã ở bên kia cũng không bỏ qua.
Rê con trỏ chuột, Văn Tiêu hỏi Trì Dã: “Liên minh vinh quang*?”
“Ừ.” Ngón tay Trì Dã đánh trên bàn phím, đăng nhập vào tài khoản của mình. Sau âm thanh báo hiệu, trên màn hình xuất hiện hình ảnh kỵ sĩ cầm trường kiếm.
Văn Tiêu: “Không phải ‘Thỏ con thích ăn củ cà rốt’ nữa à?”
“Cái tên đó chỉ khi chơi cùng mấy người Triệu Nhất Dương mới có thể dùng được, bọn họ chơi quá kém, đánh trực diện chắc chắn sẽ thua, chỉ có thể dựa vào chiến thuật mới có thể giành được chiến thắng, ví dụ như giả vờ làm một tuyển thủ loli, để cho đối phương ngu xuẩn lờ tôi đi, như vậy mới có đủ thời gian tích góp trang bị.” Trì Dã lười biếng dựa lên ghế salon, chân dài tách ra, tay phải cầm con chuột, tay trái chống cằm, nghiêng đầu nhìn Văn Tiêu.
Tai nghe màu bạc như biến thành phụ kiện khiến đường cong ngũ quan tinh tế của hắn hiện ra rõ nét, hắn cong môi cười, “Chiến thuật tỏ ra yếu thế, thông minh không?”
Văn Tiêu dời mắt xuống dưới màn hình máy tính, ID của Trì Dã tên là—–Dã Thần.
“Bạn cùng bàn, trong mắt cậu viết đầy hai chữ “nghi ngờ” kìa, không cần hoài nghi, Trì ca của cậu trước đây chơi trò chơi này chính là người đi rừng*. Bởi vì kỹ thuật quá đẹp, trước đây còn từng được huấn luyện* đấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Tiền quá ít, tốn thời gian, cho nên không chơi nữa.” Trì Dã điều chỉnh vị trí tai nghe, ánh mắt trở về tiếp xúc với màn hình trò chơi, “Tôi là người đi rừng, cậu thì sao?”
“Top Lane*.” Văn Tiêu cũng đeo tai nghe lên, ngón tay trắng trẻo đặt lên con chuột màu đen, ngay cả móng tay cũng được mài dũa gọn gàng.
Trận đầu tiên diễn ra trong 20 phút thì kết thúc trận đấu.
Trì Dã chơi game rất phóng khoáng nhưng là phóng khoáng có chừng mực. Mười phút trôi qua, đối phương đã sắp bị tiêu diệt, vẫn còn muốn giãy giụa một chút, nhất quyết không chịu đầu hàng, đến khi tướng thạch anh nổ tung mới cam tâm nhận thua.
Sau khi nhân vật kết thúc lùi ra ngoài, Trì Dã liên tiếp nhận được tám lời mời kết bạn, hắn bỏ qua tất cả chỉ với một cú click chuột, tiếp tục trận thứ hai. Vẫn là đi rừng, Văn Tiêu vẫn chọn Top Lane, vẫn kết thúc trận đấu trong vòng 25 phút.
Văn Tiêu nhận ra đây có thể coi là một trận trò chơi tiêu khiển đến mức ung dung thoải mái nhất mà cậu từng chơi, chỉ cần cậu không bị người khác làm vướng chân, chắc chắn sẽ không thể nào biết thua——Bởi vì Trì Dã thật sự không nói dối, kĩ thuật của hắn quá đỉnh, không làm xấu danh hai chữ “Dã Thần*”, cộng thêm tinh thần hăng máu, cho dù thế nào cũng xông lên phía trước, quá mức tàn bạo.
Giống như tâm trạng đang muốn phát tiết.
Đánh xong trận thứ sáu, Văn Tiêu đẩy bàn phím phát ánh sáng xanh đỏ ra, mười ngón tay đan chéo cử động một chút cho đỡ đau nhức cổ tay.
Liếc qua góc dưới màn hình của Trì Dã thấy một loạt người muốn xin kết bạn, nhìn muốn hoa cả mắt, Văn Tiêu tháo tai nghe xuống đeo lên cổ, dựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: “Đều không chấp nhận à?”
Thành thạo bấm vào “bỏ qua bằng một cú click chuột”, Trì Dã nghiêng mặt sang, trong mắt như cười khẽ: “Cậu tưởng là Trì ca của cậu đối với người nào cũng thân thiện như với cậu sao?”
Văn Tiêu thả lỏng bàn tay đang nắm quyền, chống tay lên gò má, “Ừ, Trì ca lạnh lùng trên cành cao đến nỗi không ai chạm tới được.”
Có thể là do thức đêm, cũng có thể là do mệt mỏi, giọng Văn Tiêu hơi thả lỏng, bởi vì âm thanh không lớn, còn nghe được chút giọng mũi nhè nhẹ khiến Trì Dã cảm thấy cậu như một chú mèo Ba Tư nằm trong ổ cạnh lò sưởi.
“Cậu có muốn thử không, biết đâu cành này hạ thấp xuống cho cậu.” Trì Dã thấy bộ dạng biếng nhác của cậu, ngón tay ngứa ngáy muốn động đậy, ép mình phải kiềm chế không bị kích thích mà xoa lên tóc cậu.
Quá gai góc, sợ không thể chạm tới, biết đâu sẽ bị thương.
Ngồi thẳng lưng lại một lần nữa, Văn Tiêu hỏi: “Tiếp chứ?”
Đã qua 2 giờ sáng, hàng ghế ở đối diện bán mỳ gói đã gọi hai lần, trong không khí hỗn tạp giữa mùi hương của thịt bò om và dưa chua.
Trì Dã tháo tai nghe, vẫn tiếp tục thực hiện nguyên lý “vạn vật đều có thể chuyển động”, ngón tay móc vào tai nghe quay mấy vòng, “Cậu mệt không?”
Văn Tiêu lắc đầu: “Không mệt, bình thường giờ này tôi vẫn còn đang giải đề.”
Hơn nữa cùng Trì Dã đánh MOBA rất có ý nghĩa, mặc dù hai người mới cùng nhau chơi game hai lần nhưng sự ăn ý đúng là hiếm thấy, đến nỗi vận khí hiếm khi gặp phải bẫy, xác suất rất nhỏ, hoàn toàn không cần để ý.
Nghĩ đến ngày mai vẫn còn phải đi học, Trì Dã đặt tai nghe úp lên mặt bàn, “Về nhé?”
Văn Tiêu không có ý kiến gì: “Đi thôi.”
Trên đường phố không có ai, ngựa xe như nước ở ban ngày hoàn toàn không thấy, thỉnh thoảng có vài người đi phượt ban đêm lái con xe máy nửa cũ nửa mới vụt qua, động cơ phát nổ rất to, đến khi xe đi xa rồi vẫn có thể nghe thấy tiếng vang “brum brum” chấn động.
Chân giẫm lên một phiến lá khô, tiếng ma sát vang lên trong đêm đều có thể bị thính giác bắt được. Cửa hàng tiện lợi 24h bên đường vẫn còn mở, ánh đèn màu trắng sáng choang bên trong, có thể nhìn thấy nhân viên thu ngân đang chống cằm ngủ gà ngủ gật.
Trì Dã sờ túi, phát hiện điện thoại di động đã hết pin vứt ở nhà, tiền cũng hết rồi.
“Thầy Tiểu Văn có tiền không?”
Văn Tiêu tìm được ba tờ 5 đồng, bốn tờ 1 đồng cùng với 3 xu lấy ra, “Chỉ còn lại ngần này.”
Trì Dã cười: “Sao chúng ta lại nghèo như vậy?”
“Có cần không?”
“Đương nhiên cần, dù là con muỗi nhỏ đi chăng nữa cũng vẫn là thịt.”
Trì Dã cầm tiền vào cửa hàng tiện lợi mua Coca, lúc đẩy cửa kính ra, thiết bị cảm ứng vang lên, phát ra âm thanh máy móc “Hoan nghênh quý khách ghé thăm”.
Nhân viên thu ngân đang ngủ gà ngủ gật đứng lên, giọng nói đầy sự mệt mỏi, “Hoan nghênh đã ghé qua, mời tùy ý chọn mua.”
Cầm hai chai Coca, một hộp bánh sandwich, Trì Dã trả tiền, tổng cộng 20 đồng.
Trì Dã đi ra, Văn Tiêu nhận lấy Coca, Trì Dã liền lấy hộp nhựa đồ ăn ra, lấy miếng bánh sandwich nếm thử. Bên trong có lòng trắng trứng kẹp với cà chua, nước sốt quá nhiều nên chỉ nếm ra được một hương vị cà chua duy nhất.
Khóe miệng Văn Tiêu dính nước sốt salad màu trắng, Trì Dã nhìn chằm chằm vài giây, sau đó lại cưỡng chế dời tầm mắt đi, hỏi, “Tổng cộng hết 20 đồng, còn dư 5 xu, tôi cầm nhé?”
Không rõ vì sao Trì Dã lại muốn cầm 5 xu này, Văn Tiêu không phản đối, “Ừ, cậu cầm đi.”
Ngày hôm sau, qua buổi trưa Trì Dã mới đến trường.
Đài phun nước ở cổng trường bị bỏ hoang nửa học kỳ giờ mới phun nước, biểu ngữ màu đỏ không ít, trên đó viết mấy câu ví dụ như “Chào mừng các vị phụ huynh đã đến trường tham dự buổi họp phụ huynh”. Trên tấm bảng đen cuối lớp của phòng học lớp Lý 1, bông hoa hồng đỏ thẫm ở giữa kia đã được lau sạch, đổi thành ba chữ “Họp phụ huynh.”
Loa phát thanh ở sân trường không biết phát cái nhạc gì êm dịu, giai điệu âm nhạc suýt chút nữa bị âm thanh ồn ào ở phòng học lấn át.
“Mẹ kiếp mẹ kiếp, mấy quyển vở tôi vẽ lung tung để đâu rồi? Nếu mẹ tôi lật bàn lên phát hiện thì làm sao?”
“Bài thi 91 điểm của tôi giấu ở đâu thì tốt hơn nhỉ? Nhà vệ sinh nam? Không được, khai quá tôi không chịu được!”
“Mẹ nó, ba tôi không cho phép tôi ăn quà vặt, tưởng thu dọn hết rồi mà, sao bên trong ngăn bàn vẫn còn nhiều giấy rác thế này…”
Cuối cùng trong ngăn bàn của Trì Dã và Văn Tiêu chất đủ thứ tị nạn, nào là tạp chí game, ảnh chân dung nữ minh tinh, tập san giải cứu chòm sao và một đống sách truyện manga các loại.
“Bạn cùng bàn, trừ bàn chúng ta ra, cả lớp đều là thiên đường.” Trì Dã dựa lưng vào tường cười, dưới mắt có vết quầng thâm đậm hơn so với bình thường rất nhiều.
Văn Tiêu nhìn hắn kiên cường chống lại sự mệt mỏi: “Tối hôm qua mấy giờ ngủ?”
“5 hay 6 giờ ấy, không để ý nữa.” Trì Dã không quá quan tâm, “Dù sao nằm trên giường tôi cũng không ngủ được, không bằng đi tìm chuyện khác làm.”
Hai người đang nói chuyện, Hứa Duệ vọt tới như con khỉ, “Vương Hạo Hiên tốn nhiều tiền mua tạp chí như thế có phải cũng giấu hết ở chỗ các cậu không?”
Trì Dã: “Tạp chí nào?”
“Còn có thể là tạp chí nào nữa, mất hơn 200 mua từ nước ngoài về đó, một bức ảnh của một thành viên nhóm nhạc nữ, bộ đồ thủy thủ với tóc đuôi ngựa, lúc cười lên còn lộ ra hai cái răng khểnh, cực kỳ dễ thương. Cậu ta quá ki bo, nhìn một chút cũng không cho. Trì ca, cậu có hứng thú không? Chúng ta cùng tìm rồi xem chung?”
Trì Dã từ chối thẳng: “Không có hứng thú, muốn tìm thì tự tìm đi.”
Hứa Duệ thò đầu nhìn ngăn bàn của Trì Dã và Văn Tiêu, bị bên trong ngổn ngang đủ thứ đồ đánh bại, “Con mẹ nó chứ, hàng cấm ở lớp chúng ta thật sự không ít, ổ switch còn có đến ba cái!”
Triệu Nhất Dương quay đầu: “Người anh em, trong đó có một cái là của tôi, quản cái tay bẩn thỉu của cậu cho tốt vào, nếu không tôi chặt tay cậu đó.”
Hứa Duệ giấu tay mình đi, “Độc ác, không còn tình người gì hết!”
Trong loa phát thanh lại đổi âm nhạc, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy phụ huynh lục tục đi vào từ cổng trường.
Bàn học đã được thu dọn sạch sẽ, Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục xoay người, “Lần này lão Hứa quá kín miệng, không tiết lộ chút nào cả, không biết cuối cùng tôi thi được bao nhiêu điểm.”
Hứa Duệ vạch trần cậu ta: “Đại sư, rõ ràng cậu đã tìm Văn Tiêu đối chiếu đáp án, trong đầu sao lại không rõ mình bao nhiêu điểm?”
“Còn có thể tán gẫu được không, tôi biết điểm tôi vô dụng rồi, nhưng mà thứ hạng vẫn chưa biết!” Triệu Nhất Dương trừng mắt lườm Hứa Duệ, “Cậu không lo lắng sao?”
Hứa Duệ sờ mũi, “Không phải cậu có bảo mẫu đến họp sao, sợ cái quỷ gì.”
Thượng Quan Dục chen vào nói: “Ba mẹ cậu ấy quá cao tay, lúc bảo mẫu đến trường họp phụ huynh sẽ mở điện thoại quay video, truyền hình trực tiếp tại hiện trường.”
Triệu Nhất Dương gật đầu, mắt thấy chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
Ba người đối mặt nhau, đồng bệnh tương liên*.
*đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm lẫn cho nhau.
Lại cùng nhau nhìn về phía Văn Tiêu và Trì Dã giống như nhìn thấy đẳng cấp của kẻ địch: “Phụ huynh các cậu không đến trường, quá hạnh phúc!”
Trì Dã cà lơ phất phơ: “Ừ, không cần quá ghen tị, giữ vững tâm lý, không nên hốt hoảng.”
Không nên hốt hoảng, nói thì dễ làm quá khó, Hứa Duệ chuyển hướng sang Văn Tiêu: “Cậu thì sao, cậu đối với những người đáng thương như bọn tôi, có muốn nhắn nhủ điều gì không?”
Văn Tiêu: “Trì Dã đã nói hết rồi.”
“Con mẹ nó!”
Chỗ ngồi dần dần được phụ huynh lấp kín, cả phòng học chỉ còn hai bàn ở hàng cuối cùng còn trống.
Có phụ huynh tò mò tại sao lại trống hai chỗ đó, sau khi nghe giải thích nói rằng phụ huynh vắng mặt không đến, không khỏi muốn đánh giá vài câu “Sao lại thiếu trách nhiệm như vậy, không quan tâm đến con cái”, hoặc là “Hai đứa nhỏ thật đáng thương, phụ huynh lại thiếu trách nhiệm như vậy.”
Đối với những lời này tốt nhất là bịt tai khỏi nghe, Văn Tiêu gập tài liệu phụ đạo đang đọc lại, thấy Trì Dã đang đứng dựa vào tường, hai tay nhét trong túi áo đồng phục, bộ dạng vô cùng buồn chán và dựa dẫm.
“Đi thôi, lão Hứa đang giục rồi.”
Tất cả học sinh bị đuổi khỏi phòng học. Bởi vì luôn có người ở cửa sau lén lút nhìn vào trong, hoặc là bám vào khe cửa nghe lén, lão Hứa không khỏi thấy phiền nhiễu, dứt khoát gào to đuổi hết bọn họ ra sân tập và thư viện.
Triệu Nhất Dương nhảy lên hai lần tại chỗ, “Ôi tôi bảo này, như thế này cũng không tệ lắm, họp phụ huynh phải mất một đến hai tiếng, như thế này có phải chúng ta sẽ được nghỉ sớm hai tiếng không? Đúng là nhân họa đắc phúc*!”
*nhân họa đắc phúc: trong lúc gặp họa lại có được điều may mắn
“Không hổ là đại sư, tấm lòng rộng lớn, nhìn thấu hồng trần, tôi đã được ngài an ủi rồi.” Hứa Duệ cũng bình tĩnh, “Thò đầu rụt đầu thì đều là một đao, tôi vẫn rất vui vẻ! Chạy chạy chạy, ra sân tập nào!”
Trì Dã và Văn Tiêu đi cuối cùng, hai người vai kề vai, dọc đường đi hấp dẫn ánh mắt của không ít nữ sinh.
Nghe cuộc đối thoại của Triệu Nhất Dương và Hứa Duệ, Trì Dã đánh giá: “Đây có lẽ là do bình thường ăn quá nhiều đắng cay, giờ được nếm chút ngọt đã thấy rất thỏa mãn.”
Trên sân tập đầy người, diện tích sân bóng rổ vốn không thể đủ chỗ, mười lăm đấu với mười lăm, một người ném bóng rổ lên không trung, phía dưới cả đống người đuổi theo, giống như diều hâu bắt gà con rất hiệu quả.
Ba người Triệu Nhất Dương phá lệ rất phấn khích, tranh nhau lao vào gia nhập đội ngũ những người chơi cướp bóng.
Trì Dã và Văn Tiêu bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc bỏ cuộc.
Trong trường học lúc này đâu đâu cũng thấy người, thư viện chật kín, ngay cả nhà ăn cũng không còn chỗ trống. Ra căng tin mua hai lon Coca, Văn Tiêu và Trì Dã đi hơn nửa vòng xung quanh trường học mới tìm được nơi ngồi xuống là cạnh thềm bồn hoa.
Trì Dã cảm thấy xúc động: “Khó mà tìm được nơi thanh tịnh, cuối cùng tôi mới rõ ràng trường chúng ta thật sự có bao nhiêu người.”
Văn Tiêu nhấp một ngụm Coca, sắc môi trơn bóng, nhặt cành cây rơi từ trên cao xuống, trên thân cành vẫn còn vài bông hoa trắng, cậu tiện tay đưa cho Trì Dã.
“Sao đột nhiên lấy lòng tôi thế?”
Liếc Trì Dã một cái, Văn Tiêu đáp: “Hoa lê thanh tâm*, từ lúc bắt đầu đến trường học cho đến bây giờ, cậu rất nôn nóng.”
*thanh tâm: thuần khiết, trong sáng
Trì Dã im lặng chớp mắt, cười nói: “Có lẽ đang thời kỳ trưởng thành nên nóng nảy.”
Văn Tiêu không tin.
Cầm lấy cành hoa trong tay, nhụy hoa màu vàng nhạt trông rất yếu ớt, Trì Dã quay cành hoa mấy vòng, cánh hoa lập tức rụng xuống hơn một nửa, chỉ còn lại cành cây trần trụi.
Trì Dã: “Hoa lê thật sự thanh tâm sao?”
Văn Tiêu thẳng thắn: “Tôi vừa mới nghĩ ra.”
Ngồi không rất nhàm chán, cũng không bị giáo viên nhìn chằm chằm nữa, Trì Dã và Văn Tiêu cùng thử chơi “Liên minh vinh quang” bản mobile.
Thời gian chơi game trôi qua rất nhanh, đánh xong ba trận cũng đến lúc họp phụ huynh kết thúc.
Giọng nói của Trình Tiểu Ninh vang lên trong loa phát thanh trên sân trường, “Cảm ơn các vị phụ huynh dù bận rộn vẫn dành chút thời gian đến trường tham dự buổi họp phụ huynh ngày hôm nay, tại đây, tôi xin thay mặt cán bộ giáo viên toàn trường…”
Dù rất đông người nhưng phụ huynh rời khỏi trường rất nhanh, Văn Tiêu và Trì Dã lại chơi thêm một trận game nữa.
Ngay bên cạnh bồn hoa là một con đường mòn, vài cái cây chắn ở giữa, trên đường người qua lại liên tục.
Có người gọi điện thoại nói “Con trai em em mau dạy đi! Anh không còn biện pháp nữa! Thành tích thế này thì thi cử cái gì? Trong khối mới có hơn 300 người, thi còn không nổi thì thi Đại học làm gì?”
Có người liên lạc với giáo viên phụ đạo, hoặc là chia sẻ tin vui, hoặc là hai ba người đi cùng với nhau, cô khen con trai tôi học Toán tốt, tôi khen con gái cô điểm tổng kết Vật lý cao.
“…Cô có nhận ra hàng cuối cùng lần nào cũng không có người ngồi không, tôi bảo này, có con trai như vậy, ba mẹ ở nhà không muốn bị tức chết chỉ đành mặc kệ nó thôi… Loại học sinh này tôi gặp nhiều rồi, năm lớp 10 dám xông vào lớp giờ tự học buổi tối đánh người, còn đánh con nhà người ta gãy xương phải đi bệnh viện, nói không chừng sau này, một ngày nào đấy vì hút thuốc phiện quá liều mà chết trong nhà vệ sinh công cộng đấy!”
Ngón tay chạm trên màn hình của Văn Tiêu khựng lại.
Giọng nói của người phụ nữ trung niên lộ ra vài phần đắc ý, “Nhìn con trai nhà tôi xem, tôi quản nó rất chặt, tuyệt đối sẽ không để nó học theo cái xấu.”
Có người phụ họa: “Rất có lý, lúc thi vào cao trung thành tích tốt biết bao, bây giờ thành tích hạng nhất còn chẳng phải là nó…”
Văn Tiêu quay đầu, thấy Trì Dã vẫn đang điều khiển nhân vật chạy trốn.
Trông hắn giống như không nghe đến đoạn đối thoại kia, nhưng làm sao có thể không nghe thấy, làm sao có thể không để ý được.
Trong lúc nhất thời, Văn Tiêu cầm điện thoại di động, tâm trạng chơi game không còn nữa.
Trì Dã không thấy Văn Tiêu, ánh mắt vẫn dán lên màn hình, thờ ơ: “Tôi quen rồi.”
Văn Tiêu không lên tiếng, chỉ nhìn chăm chú lên gò má Trì Dã, dưới đáy mắt như phát ra lửa giận.
“Tôi không thèm để ý đến người khác, tôi cũng không thèm để ý ánh mắt bọn họ nhìn tôi thế nào. Tôi chỉ để ý đến cậu,” Trì Dã dời ánh mắt sang đối diện với cái nhìn lành lạnh của Văn Tiêu, vừa bắt lấy đóa hoa lê trắng rơi trên vai cậu, vừa nói: “Người kia đã từng nói, tôi là dạng người gì, cậu ấy có mắt sẽ tự mình nhìn thấy.”
Chú thích về game của editor
Mình không rành về game cho lắm nên đã nhờ đến sự giúp đỡ của một người bạn. Ban đầu cứ nghĩ có phải bị nhầm lẫn đây là Liên minh huyền thoại không, giờ mình chắc chắn là không phải nhé.
Game mà Trì Dã và Văn Tiêu chơi là Liên minh vinh quang (League of Story), trò này hoàn toàn có thật, không rõ có phát hành ở nước khác không nhưng khá phổ biến ở Trung Quốc.
Về cơ bản thì có lẽ một vài yếu tố trong các game đều có sự tương đồng nhau.
“Người đi rừng” (Jungler) và “Top Lane” (上单 – Thượng Đan) là vị trí đường đi trong game.
Trong liên minh của LOL, hai người đi Top Lane thường chơi theo lối an toàn để chờ người đi rừng lên hỗ trợ (gank) giết đối phương.
Từ “huấn luyện” (代练) mà Trì Dã nói có thể tạm hiểu là trước đây từng tập chơi theo lối chuyên nghiệp để tham gia thi đấu, nhưng xét về bối cảnh tuổi còn trẻ, thậm chí Trì Dã còn nói là “trước đây”, nghĩa là có thể từ cấp hai, thì có thể suy đoán cậu ấy từng là một tài năng trẻ, có thể là tham gia thi đấu giải trường hoặc mấy giải ở quán net.
“Dã” trong “Dã Thần” mang nghĩa là hoang dã, vậy nên cái tên này của Trì Dã hiểu là “thần đi rừng” cũng đúng, ý nói trình độ chơi game rất giỏi, hơn nữa đây cũng là tên cậu ấy.
Chú thích trên hoàn toàn là suy luận từ hiểu biết về Liên minh huyền thoại của bạn mình. Vậy nên nếu cần góp ý cứ để lại comment cho mình nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất