Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 70: Trong và ngoài

Trước Sau
Tấm bảng đen ở phía cuối lớp học lại thay đổi, sắp đến kỳ thi cuối kỳ, bài thi tài liệu trong lớp cứ in liên tục với tốc độ cao, cách mấy ngày lại đóng thêm một lần tiền, sau đó tất cả mọi người chìm ngập trong đống tài liệu ôn tập và bài thi.

Sau khi tiếng chuông reo kết thúc giờ tự học buổi tối, Triệu Nhất Dương vừa thu dọn sách vừa nói nhảm: “Bây giờ mới thế này mà tôi đã có cảm giác mình đang học lớp 12!” Cậu ta cầm một tờ bài thi lên, “Toán Toán Toán, hôm nay đã phát đến tờ thứ 5 rồi! Lòng lão Hứa đúng là vững như bàn thạch!”

Văn Tiêu lặng im nhét một xấp bài thi vào trong cặp sách, kéo khóa rồi đeo lên vai trái.

“Chờ tôi với!” Triệu Nhất Dương luống cuống tay chân, dứt khoát nhét hết đề cương đau não vào trong cặp sách, đuổi kịp theo Thượng Quan Dục và Văn Tiêu, “Các thí chủ, sao các ngài có thể thu dọn cặp sách với tốc độ nhanh như vậy? Chẳng lẽ đã luyện Phật Sơn Vô ảnh cước* sao?”

*Phật Sơn Vô ảnh cước: chiêu thức của Hoàng Phi Hồng – đại tông sư võ thuật Trung Quốc, ở đây ý chỉ bước chân động tác quá nhanh không kịp nhìn thấy.

Thượng Quan Dục oán trách cậu ta: “Vị đại sư này, chân chúng ta không có chức năng như thế.”

Triệu Nhất Dương thuận thế đổi lời nói: “Ha ha ha vậy…Thiên Sơn Chiết Mai Thủ* thì sao? Cái này rất thích hợp, đúng không Văn Tiêu?”

*Thiên Sơn Chiết Mai Thủ: võ công của phái Tiêu Dao trong tiểu thuyết Thiên long bát bộ của Kim Dung.

Văn Tiêu không phản ứng, tâm tư không biết lại bay đến nơi nào, Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục bốn mắt nhìn nhau đều không biết phải làm sao.

Từ khi Trì Dã nghỉ học đã trôi qua vài tuần lễ, trạng thái này của Văn Tiêu cũng kéo dài liên tục trong khoảng thời gian như vậy. Lúc kéo cả Hứa Duệ cùng thảo luận, bọn họ loại bỏ hết các trường hợp mới đưa ra kết luận trạng thái này gần giống với thất tình nhất!

Ba người vò đầu bứt tai mãi cũng không nghĩ ra nổi rốt cuộc Văn Tiêu thất tình với ai, không thể làm gì khác ngoài tạm thời không xoắn xuýt nữa, miễn cưỡng coi như tình trạng này của Văn Tiêu là do chuyện Trì Dã nghỉ học quá đột ngột, quá kích động đến người khác.

Bọn họ cứ đi loanh quanh ở bên cạnh Văn Tiêu, nhìn chằm chằm giám sát người để ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn——-dù sao với tình trạng hiện tại của Văn Tiêu, bọn họ thật sự lo lắng lúc cậu xuống cầu thang có thể bước hụt một bước.

“Đúng rồi, mấy ngày trước tôi nghe nói khi chúng ta lên lớp 12, giáo viên chủ nhiệm sẽ bị đổi, sợ muốn chết. Mặc dù lão Hứa thích kéo đàn nhị ở phòng làm việc thê lương buồn thảm nhưng vẫn là một người tốt,” Triệu Nhất Dương còn nhảy cẫng lên làm tư thế ném bóng vào rổ, lúc hạ xuống đất lại nói, “Lão Hứa là một người vô cùng tốt, nếu ông ấy không dạy tiếp lớp 12 cùng chúng ta, tôi chắc chắn sẽ không quen.”

Thượng Quan Dục đi ở bên cạnh: “Tin đồn được cải chính rồi, sẽ không đổi đâu.”

Triệu Nhất Dương kéo quai cặp sách xuống: “Cũng may là tin nhảm đã bị bác bỏ. Trì ca đi rồi, nếu lão Hứa cũng đi thì lớp mình thật sự mất hết cả linh hồn!”

Văn Tiêu về nhà đúng 10 giờ, bà ngoại cúp điện thoại, đặt máy lên bàn trà nhỏ, sau đó vào phòng bếp bưng bữa tối ra, vừa đi vừa hỏi: “Có phải gần đây buổi tối cháu không ngủ được không? Ban đêm bà thức dậy đều thấy đèn trong phòng cháu vẫn còn sáng.”

Bà vẫn luôn quan sát, vết thương trên đốt ngón tay kia dần lên vẩy, tình trạng của Văn Tiêu dường như đã khá hơn nhiều. Mặc dù càng ngày càng kiệm lời, ăn uống cũng kém đi, còn thường xuyên thất thần đến ngẩn người nhưng vẫn bình tĩnh.

Bình tĩnh đồng nghĩa với việc cảm xúc bi thương đau khổ vẫn còn tồn tại rất mạnh mẽ nhưng lý trí đã khôi phục tương đối, lúc này bà mới yên tâm hơn.

Chỉ có điều mặc dù trong lòng suy đoán như vậy, bà vẫn luôn tin tưởng khả năng xử lý tình huống của Văn Tiêu,

“Không phải,” Văn Tiêu nuốt miếng cải xanh không biết có ngon không xuống, lắc đầu, “Sắp thi cuối kỳ rồi, bài tập quá nhiều.”

Biết cậu nói dối, bà ngoại chỉ gật đầu, không tiếp tục hỏi tiếp. Sau vài giây suy nghĩ, bà ngoại lại mở miệng, “Tiêu Tiêu, vẫn còn một chuyện quan trọng cần bàn bạc với cháu.”

Tiết đầu tiên của ngày thứ 4 là Toán học, Hứa Quang Khải mặc áo sơ mi cộc tay màu nhạt, ông đứng sau bàn mở sách, đột nhiên nhớ ra cái gì: “Đúng rồi, ở chỗ phía đông bắc của sân tập đào ra được mộ áo quan cổ kia———”

“Sắp bắt đầu khởi công xây phòng triển lãm phải không thầy?”

Hứa Quang Khải bị cắt ngang, nhìn sang: “Hứa Duệ, rốt cuộc là thầy nói hay em nói? Tin tức của em nhanh như thế, đã nghe lời khuyên của người xưa hay chưa, ‘Hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền’?”



Hứa Duệ gãi đầu, cười hì hì đáp lời: “Nhưng em là học sinh trung học lớp 11 đang sống ở thời đại của tin tức!”

Không bắt bẻ cậu nữa, Hứa Quang Khải tiếp tục nói: “Đến khi thi xong cuối kỳ sẽ bắt đầu khởi công, bây giờ đang ở giai đoạn tiền kỳ. Mặc dù bên kia đã dựng lan can bao xung quanh nhưng nhân viên hỗn loạn như thế, các em ít qua lại ở bên đó nghe chưa? Ghi nhớ điều này là được, được rồi, mở ‘Nhất đề nhất luyện’ ra, thầy vừa mới nhớ ra có câu cần phải giảng thêm cho các em…”

Ở hàng cuối cùng, Văn Tiêu xoay bút theo thói quen, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ,….Sắp khởi công rồi sao?

Tiết thứ hai buổi chiều là giờ thể dục, thời tiết càng ngày càng nóng, trước khi ra sân tập, mấy người đều chọn ra căng tin mua nước uống trước.

Mặt trời vừa lên đã phải đổ mồ hôi, Hứa Duệ cố tình bịt mũi: “Mẹ kiếp, Đại sư, mùi mồ hôi của cậu sao lại hôi như thế?”

Triệu Nhất Dương đang quạt gió trên mặt, giơ cánh tay lên ngửi một cái, lườm Hứa Duệ: “Thí chủ, cái này tôi gọi là nhiệt huyết thanh xuân! Hơn nữa trước khi nói tôi cậu có thể tự ngửi lại mình được không?”

Mấy người cứ như vậy cậu chê tôi tôi chê cậu, cuối cùng bật cười một trận mới dừng lại.

Mua đồ uống xong, trong căng tin không thoáng gió cho lắm, giữa không khí oi nồng bốc lên mùi hôi, bốn người bọn họ mua đồ xong thì vội vàng chạy ra sân tập.

Bóng cây rậm rạp cản lại ánh mặt trời chói chang, rơi xuống đất tạo nên bóng râm mờ.

Triệu Nhất Dương đang uống nước, cổ họng suýt chút nữa bị sặc, cậu ta ho vài tiếng, khàn giọng hỏi Văn Tiêu: “Cậu muốn chuyển trường á?”

Trong tay Văn Tiêu cầm một lon Coca lạnh, hơi nước tan ra trên ngón tay gầy trắng của cậu. Cậu gật đầu, nói tiếp lời đang dở: “Tối hôm qua bà ngoại vừa nói chuyện với tôi.”

Tin tức này khiến mấy người cảm thấy như đang mơ, Hứa Duệ khó khăn hỏi: “Lý do là gì? Tại sao lại chuyển trường? Tỷ lệ tốt nghiệp của trung học Minh Nam rất tốt mà, kỉ luật và phong cách trường học cũng——-”

“Không liên quan đến những thứ này.” Văn Tiêu rũ mắt xuống, gập ngón tay lại, một tay móc vòng mở lon Coca, không nhìn ai, “Tôi sống cùng với bà ngoại, Đại học Thanh Châu mấy lần đã mời bà đi đảm nhiệm ngành Vật lý ở đó, vì không yên tâm về tôi nên trước đây bà không đồng ý. Hơn nữa từ lúc còn nhỏ bà ngoại tôi đã học mẫu giáo ở đó, lúc còn trẻ cũng học Đại học và nghiên cứu ở đó, tình cảm rất sâu nặng.”

Văn Tiêu nhớ lại mấy ngày trước nhìn thấy túi văn kiện được giao hỏa tốc có viết “Gửi giáo sư Lục Đông Thanh”, nhiều đêm liền bà ngoại ngồi trên ghế salon, đeo kính lão đọc đi đọc lại luận văn và tài liệu, còn cả vài ngày trước bà ngoại từng lơ đãng hỏi cậu một câu, cảm thấy Thanh Châu thế nào.

Đã từng mơ hồ suy đoán qua, không ngờ suy đoán lại trở thành sự thật.

Cậu biết bà ngoại có bao nhiêu nhiệt huyết với Vật lý, tuổi tác càng ngày càng cao, suy nghĩ muốn truyền lại kiến thức chuyên nghiệp học hành cả đời cùng thành quả nghiên cứu của mình cho hậu bối cũng càng ngày càng xem trọng, thật sự rất cấp bách.

Nếu như ban đầu không phải đột nhiên xảy ra tai nạn trên biển, cậu phải nằm ở bệnh viện một năm, bà ngoại hẳn đã nhận lời mời của Thanh Đại rồi.

Triệu Nhất Dương yên lặng nghe xong, nắm chặt chai nước uống, gượng gạo nói: “Bà ngoại cậu thật giỏi, ngành Vật lý ở Thanh Đại xếp hạng nhất toàn quốc, cực kỳ đỉnh. Nếu không phải tôi không có thiên phú học Vật lý, không đáp ứng được trình độ dự thi, tôi cũng muốn thử thi ngành Vật lý của Thanh Đại xem sao.” Cậu muốn khiến bầu không khí sôi nổi hơn một chút nhưng không làm được.

Trong phút chốc, mấy người bọn họ cũng im lặng.

Giờ thể dục vẫn không có nội dung khác, đến cuối kỳ, môn nào cũng phải thi, tiết hôm nay đến lượt nữ sinh thi chạy 800m.

Nam sinh được tự do hoạt động, người trở về lớp đọc sách giải đề không ít, một nhóm người cùng chạy đi phòng dụng cụ cũng rất nhiều.

Triệu Nhất Dương chậm chân, bóng rổ trong phòng dụng cụ bị tranh hết, chỉ còn lại hai quả bóng đá ở buồng trong. Suy nghĩ một lúc, dù sao cũng vẫn là bóng, cậu ta ôm một quả rồi chạy.

Mọi người chơi bóng đều không phải trình độ chuyên nghiệp, cứ coi như chạy khắp trường rèn luyện thân thể, nam sinh lớp 10 học thể dục cũng chạy đến gia nhập, vì vậy trên thảm cỏ xanh, chỉ có một quả bóng bị đá qua đá lại, lúc đá tung lên cao, một đám người tụ lại với nhau như thấy vàng từ trên trời rơi xuống, hận không thể nhảy cẫng lên để tha bóng về miệng.

Văn Tiêu đứng từ xa.



Không biết là ai muốn chuyền bóng, sút một phát quả bóng bay lên không trung, vòng một đường vòng cung bay thẳng đến phía đông bắc của sân tập. Người đá chuẩn bị đi nhặt bóng, mới vừa chạy vài bước đã thấy Văn Tiêu nhanh tay hơn chạy trước đến một bước.

Phía đông bắc của sân tập đã bị tu sửa lại, lan can kim loại đen nhọn ban đầu được làm thành nửa vòng cung. Bây giờ cần diện tích để xây phòng triển lãm cho nên lan can kim loại cũng bị lõm vào bên trong.

Bên ngoài lan can, trên đất chất không ít đất cát vật liệu xây dựng, một gian được dựng lên đơn giản, có người đi đi lại lại.

Tim Văn Tiêu đập loạn, cậu nhanh chóng quan sát mỗi một người đi qua đi lại, lại cảm thấy hành động của mình chẳng có chút ý nghĩa nào. Bởi vì cậu muốn gặp người đó ở đây, tỷ lệ đó là vô cùng hiếm hoi.

Văn Tiêu cúi người xuống, đưa tay nhặt quả bóng trên mặt đất lên, đứng thẳng người.

Một giây sau cậu khựng lại tại chỗ.

Cách hàng lan can kim loại màu đen, người thiếu niên cao ngất đứng ở đó, mặc áo sơ mi trắng, cổ áo lỏng lẻo, ống tay áo gập lên vị trí khuỷu tay, lộ ra bắp tay săn chắc rất đẹp, trong tay cầm một chai Coca, trên thân chai vẫn còn phủ một tầng hơi nước màu trắng.

Rõ ràng chỉ mới qua hơn hai mươi mấy ngày không gặp nhau nhưng thời gian giống như nước lũ gột rửa trên người Trì Dã, trên gương mặt vốn đầy nét trẻ trung của hắn giờ đây đã tăng thêm mấy phần trưởng thành, có cảm giác khí chất anh tuấn xen vào rõ rệt hơn.

Gió mùa hè gào thét bên tai, trái tim đập kịch liệt trong lồng ngực dần dần bình tĩnh lại, Văn Tiêu cầm chặt quả bóng trong tay, biết mình nên xoay người bỏ đi nhưng thân thể giống như hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của cậu, chỉ tham lam muốn nhìn người kia lâu thêm chút nữa.

Ánh mắt hai người cách một hàng lan can kim loại màu đen chạm phải nhau.

Một người mặc đồng phục mùa hè trắng xanh của trung học Minh Nam, sau lưng là sân tập huyên náo.

Một người mặc áo sơ mi trắng nghiêm chỉnh, giống như người lớn vậy.

Thời gian đột nhiên như dừng lại.

Mãi cho đến khi có người từ xa cao giọng gọi “Văn Tiêu”.

Văn Tiêu bỗng nhiên hoàn hồn, lông mi run lên, nhận ra trong lồng ngực trống trải dần dâng lên cảm giác khó chịu, hóa ra cậu đã quên cả thở, ngón tay cũng lạnh.

Văn Tiêu cứng ngắc xoay người, cầm bóng trở về, đến khi hình bóng sau lưng biến khỏi tầm mắt, cậu mới ném bóng trả lại cho người đứng gần đấy.

Dạ dày lại co rút đau đớn khiến trước mắt cậu mờ đi như bị một màn sương mỏng che mất, không nhìn rõ nữa, thậm chí vô thức ngồi xuống, cúi gập người cong lưng.

Trì Dã đi vòng qua đống vật liệu xây dựng đang chất cao, nghe thấy có người gọi tên hắn, hắn đứng tại chỗ, đám người kia đến gần: “Chú Vương, làm phiền chú mang đến tận đây giúp cháu, vất vả rồi.”

Người được gọi là chú Vương kia khoát khoát tay: “Nên làm thôi, nhìn xem bên này xong rồi, chúng ta qua bên kia xem thử chứ? Cháu có bản vẽ chưa, quan sát kĩ nơi này thêm chút nữa, trong đầu chắc kiểm hàng xong rồi.” Để ý tới đôi mắt Trì Dã, ông ta thuận miệng hỏi một câu, “Sao mắt cháu đỏ thế?”

Mấy giây sau Trì Dã mới trả lời: “Không có gì, vừa rồi…gió lớn.”

Chú Vương tin là thật, “Trên công trường bụi bặm nhiều lắm, nhất là những lúc thời tiết nóng nực thế này.” Ông lại hỏi: “Cháu thích uống Coca hả?” Vừa nói vừa chỉ vào tay Trì Dã, “Mấy ngày gần đây lúc nào gặp cháu cũng thấy trong tay cháu cầm chai Coca. Cũng đúng, người trẻ tuổi đều thích mấy thứ đồ uống như này.”

Trì Dã cười không đáp.

Hắn nhớ lại lúc trước, mấy ngày không gặp nhau, lúc gọi video cho Văn Tiêu trong lòng khô nóng đến phát hoảng. Văn Tiêu bảo hắn đi mua chai Coca lạnh hạ nhiệt một chút, tiện thể diệt t*ng trùng. Hắn còn tin là thật mà đi mua một chai, sau đó ghi âm giọng nói gửi cho Văn Tiêu, “Sau này lúc nào nhớ cậu sẽ mua Coca.”

Trì Dã gập ngón tay vặn mở nắp chai, ngửa đầu uống mấy ngụm, đôi mắt bị ánh mắt trời chói chang rọi vào vừa đau vừa xót, tựa như một giây tiếp theo nước mắt sẽ tràn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau