Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy
Chương 104: Ngoan, không sợ
Chương này cưng xỉu. Tự viết, tự đọc, tự thấy cute =))) Oải cả chưởng
———————
Lúc về nhà, từ xa xa tôi đã thấy dáng người cao lớn vẫn một kiện sơ mi chỉn chu ban tối ấy liên tục đứng xem đồng hồ, chỉ là cặp táp của cậu ấy không thấy nữa.
Tuấn Anh nắm lấy đầu xe, nhẹ nhàng hỏi: “Em đi đâu mà giờ mới về? Ăn đêm sao?”
Tôi xuống xe tính mở cổng, lắc đầu, đáp: “Đi vòng vòng.”
Cậu ấy rất tự nhiên dắt xe của tôi vào thẳng gara, lúc này tôi mới nhận ra cổng nhà mình không khoá.
Tôi đứng ngay ở cổng, đợi người kia cất xe xong thì đuổi ra ngoài còn khoá kỹ không trộm đột nhập. Nhưng Tuấn Anh đi ra đây không phải để ra về mà là khoá cổng lại, một phong thái bình tĩnh tự tin y như đây là ngôi nhà mà cậu ấy sống nhiều năm quen thuộc vậy.
“...”
Làm xong thì khoác vai tôi, nói: “Em vào trước cũng được mà, đâu nhất thiết phải ngoan ngoãn đợi tôi đi chung thế này? Đi, vào nhà thôi, tôi có chuẩn bị đồ ăn đêm.”
“...”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi thụi cho cậu ấy một cùi chỏ, vội vàng né tránh, liếc lên: “Tôi đợi cậu cút để khoá cửa!”
Tuấn Anh nhẹ nhếch khoé miệng, hỏi với giọng điệu vô cùng lưu manh: “Cút? Cút đi đâu? Cút lên giường em nhé?”
“...”
Biết là lớp trưởng thân với Tuấn Anh hơn, ngay cả tôi còn có thể ở đây nhiều năm thì lớp trưởng đương nhiên sẽ cho cậu ấy đến tá túc là chuyện bình thường, có khi nếu Tuấn Anh ăn học ở Sài Gòn thì người sống trong căn biệt thự này mấy năm nay phải là cậu ấy mới đúng lý hợp tình.
Nhưng giữa tôi và Tuấn Anh có một khoảng cách vô hình, kẻ thù không đội trời chung thì đương nhiên cũng không thể sống cùng một nhà được.
Kì cục lắm!
Tôi muốn biết Tuấn Anh đến đây chơi tạm một hôm hay ở dài hạn, nên trong lúc cùng nhau ăn đêm, tôi đã hỏi một câu dở hơi hoàn toàn không có đúng mục đích muốn truyền đạt: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Chắc Tuấn Anh sẽ mặt dày trả lời “đương nhiên là đến thăm em rồi.”
Nhưng Tuấn Anh rất hiểu tôi, hoặc có lẽ cậu ấy luôn hiểu rõ tôi như vậy, cho tôi một thông tin mà tôi muốn biết, cần biết, nên biết: “Căn nhà này tôi mua lại rồi.”
“...”
Cuối cùng chú chủ nhà cũng quyết định rửa tiền rồi ư?
Tôi đứng bật dậy.
Tuấn Anh kéo tay tôi, ép ngồi xuống, nhàn nhã nói: “À không, mới mua phân nửa thôi, em cứ ở một nửa nhà của em đi.”
“...”
Mua phân nửa? Lần đầu tiên tôi nghe có vụ này đó. Biết ngay là chú ấy dùng đồng tiền đen tối mua được biệt thự nên mới không bán buôn đàng hoàng như dân xã hội trắng lương thiện mà.
Có khi nghe tên thần kinh này thừa tiền muốn mua mà nhà cũng không thể bán đứt nên mới gạ gẫm thành ra tình cảnh như bây giờ.
Dĩ nhiên, tôi cũng không nghĩ Tuấn Anh ngu ngốc bị người ta lừa nhưng đầu óc cậu ấy có bệnh điên lâu năm là sự thật. Chắc chắn đã ra tay vung tiền bằng mọi giá phải sống cùng bạn trai cũ cho bằng được mới thôi.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cậu ấy lại phán chắc nịch sẽ cùng tôi đón giao thừa rồi.
Tôi bỏ chạy lên phòng, mặc cho cậu ấy ăn phần phở thừa còn lại như chuyện hiển nhiên.
Tuấn Anh gọi với lên: “Đi chậm thôi không té, có bộ đồ ngủ nào rộng rộng thì ném xuống đây cho tôi mượn.”
Tôi bỏ ngoài tai, không đi tắm mà cấp tốc nhắn tin hỏi chú chủ nhà, nhắn xong mới biết đã khuya như thế mà lại đi làm phiền người lớn nghỉ ngơi là không tốt, thế mà chú ấy còn thức, cũng không hề nổi quạu, xưa giờ đều điềm tĩnh nhã nhặn.
“Đúng vậy, nghe nói chơi thân với An như hình với bóng nên chú mới đồng ý bán một nửa. Từ nay sướng nhé, có người sớm tối hủ hỉ cũng không còn buồn nữa.”
“...”
Ai mà thèm hủ hỉ với tên lưu manh đó chứ! Chú không hiểu đâu!
Chú ấy đúng là không hiểu thật, còn liên tục nhắn sang khen Tuấn Anh đẹp trai, tốt bụng, ai lấy được cậu ấy đúng là có phúc phận, tính cách chững chạc điềm đạm, kinh tế ổn định vững vàng, gả cho người như thế mới đáng giá, phụ huynh cũng yên tâm cả đời.
“...”
May mà tôi không phải con gái chứ đọc đi đọc lại mấy dòng này kiểu gì cũng giống cha già đang khuyên con mình nên gửi gắm tương lai trăm năm cho Tuấn Anh.
Tôi ngạc nhiên, hỏi: “Chú đã gặp mặt Tuấn Anh rồi ạ?”
Chú ấy đáp: “Đương nhiên. Không gặp thì sao mà giao dịch.”
“...”
Ừ nhỉ!
Ban đầu tôi hơi bất ngờ vì nghĩ chú ấy là dân xã hội hơi hơi đen nhưng cũng hoạt động trong thế giới ngầm, không tiện cũng không cần gặp mặt tụi nhỏ nhỏ lứa chúng tôi làm gì, đến tôi thân thiết như con em trong nhà thế mà còn chưa được gặp dung nhan ấy bao giờ cơ mà.
Nhưng sau khi nghe chú ấy trả lời, tôi mới vỡ lẽ, đúng thật, nếu tôi có sương sương vài chục tỷ mua lại một phần căn biệt thự mặt tiền quận trung tâm này thì dĩ nhiên chú chủ nhà phải ra mặt làm ăn chứ.
Nghĩ lại, tôi ở lại đây vì để cho nơi này bớt hoang tàn lạnh lẽo, nhưng bây giờ có Tuấn Anh đến rồi, tôi không nói rõ lý do khúc mắc của chúng tôi ra mà lấy cái cớ trông nhà đó đẩy cho Tuấn Anh, còn tôi sẽ chuyển lên tiệm sống hoặc thuê một căn chung cư giá rẻ. Dù sao kẻ thù không đội trời chung mà sống chung nhà với nhau cũng cực kì bất tiện.
Với lại suy tính kỹ thì cậu ấy dùng tiền mua lại một nửa nơi này, còn tôi vẫn là phận ở ké, không có chú chủ nhà ở đây thì tôi cứ có cảm giác mình đang ở nhờ nhà của Tuấn Anh vậy.
Nhưng nghe xong tôi trình bày, chú ấy nhanh chóng nhắn liên tục nhiều tin liên tiếp, nói rằng tưởng tôi thân thiết với bạn nên mới đồng ý bán chứ tôi không muốn sống cùng thì thôi, chú ấy sẽ không bán nữa, tôi cứ việc tiếp tục ở lại đây trông nhà đi.
“...”
Làm người lớn mà lúc thế này khi thế kia, thay đổi xoành xoạch tục xưng lật lọng cũng được à?
Hỏi ra mới biết chưa kí giấy tờ gì hết, mới nói miệng thôi à, bây giờ để chú ấy lập tức đuổi người.
“...”
Tôi sợ hết hồn, đang định cản lại thì nghe tiếng gõ cửa, tôi giật thót, Tuấn Anh lên tiếng: “Tôi đi đây, ngủ ngon.”
“...”
Chú chủ nhà làm việc nhanh chóng dứt khoát thật sự.
Tôi không dám mở cửa đối mặt, cũng không biết cậu ấy đã đi chưa, chần chừ mấy phút mới cắn răng nói: “Cậu... ngủ lại rồi mai hẵng đi cũng... cũng được.”
Bên ngoài yên tĩnh vô cùng.
Tôi chạy ra cửa sổ không thấy gì, quay lại mở cửa phòng muốn xuống cổng xem Tuấn Anh đi hướng nào, đã có xe đến đón hay chưa...
Cửa vừa mở thì một cánh tay rắn chắc kéo tôi lao vào lồng ngực vạm vỡ, mùi hương cơ thể nam tính len lỏi quanh khoang mũi, vòng tay ôm siết eo tôi, có tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu: “Ngủ lại phòng em được không?”
Tôi giãy giụa.
Chốc lát, môi mềm hôn hôn lên trán, dịu dàng nói: “Không sao, em yên tâm ngủ cho ngon đi. Căn biệt thự bên cạnh tôi cũng mua rồi, ngay đối diện cửa sổ phòng em thôi, nếu nhớ tôi thì cứ nhìn sang là thấy.”
“...”
Uổng công tôi lo cậu đêm hôm khuya khoắt không có chốn về.
Thì ra cả tháng nay, cứ tối tôi đi làm về là thấy xe tải lớn nhỏ nối đuôi nhau sang bên ấy, ra là chở đồ của Tuấn Anh.
Tuấn Anh nói thật, sau khi cậu ấy rời đi, tôi đứng ở cửa sổ nhìn một lát thì thấy căn đối diện bên kia cũng sáng đèn cùng tầng với tôi. Đúng là thừa tiền mà, có nhà bên đó mà bày đặt đòi mua phân nửa bên đây chi nữa không biết. Tôi đứng đây cũng không thấy ngại vì cảm giác bị bắt gặp lắm bởi gọi là bên cạnh nhưng hai mảnh đất đều vô cùng rộng, ở giữa còn cách một con đường, tôi hoàn toàn không thấy rõ ràng cậu ấy ở phía xa xa có đang nhìn về đây hay không nữa là.
Hôm sau, tôi cố ý mua một cái ống nhòm nhỏ, buổi tối hé rèm nhìn sang thì thấy Tuấn Anh cũng đang dùng một bộ ống nhòm hoành tráng có chân đế dòm về bên này.
“...”
Với cái độ đồ sộ kia thì chắc biểu cảm kinh ngạc trên mặt tôi cũng bị cậu ấy nắm bắt bằng sạch rồi. Tuấn Anh còn vô cùng bình tĩnh hôn gió sang phía này, tôi hoảng sợ ngồi thụp xuống sàn, cuối cùng sau một hồi không thể tin được thì vươn bàn tay lên cao khỏi bệ cửa sổ, tặng cho cậu ấy một ngón tay giữa.
Tuấn Anh nhắn tin sang: “Kí hiệu đó là I Love You chứ gì? Mới xa nhau có chút xíu mà đã nhớ tôi đến thế cơ à? Còn phải sắm ống nhòm ngó sang mới chịu nổi?”
“...”
Tim tôi nóng ran, vội vàng kéo kín rèm rồi nhào lên nằm sấp trên giường ư a hét lên mấy tiếng. Xấu hổ quá đi!
Dù sao việc mình chuẩn bị ống nhòm muốn quan sát người ta cũng là sự thật không thể chối cãi rồi.
Hôm sau lớp trưởng rủ tối đi họp nhóm, là hội bạn chung lớp cấp hai năm đó, chuyện này lúc trưa tôi đã được Tuấn Anh nhắn cho biết rồi. Hôm nay tôi lên công ty ăn cơm, cố ý tránh mặt Tuấn Anh, đương nhiên sẽ từ chối đi chơi.
Lớp trưởng nói: “Gần chục năm nay đây là lần đầu tiên tụi mình mới được tụ tập đủ quân số, trước nay thằng đất Nam, đứa đất Bắc có bao giờ đông đủ chưa? Mày không nể mặt tụi tao à?”
Tôi cũng không muốn vì chuyện riêng tư của mình mà khiến mọi người mất vui. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mọi người dù có xa cách vạn dặm thì vẫn thân thiết với Tuấn Anh, nhớ mọi chuyện lúc nhỏ, bây giờ thấy chúng tôi xa cách nếu lỡ ai có hỏi ra thì tôi chẳng biết nên trả lời thế nào. Không lẽ trước mặt người khác phải giả tạo tỏ ra bình thường như xưa với cậu ấy hay sao?
Lớp trưởng lại nói: “Chuyện mày với thằng Tuấn Anh thì tạm thời cứ gạt sang một bên đi. Mày nhớ lại xem anh em mấy năm nay có thằng nào không tốt với mày chưa? Ngay cả thằng Lê Ninh làm giáo viên, vòng bạn bè toàn mấy thằng nhà giáo thư sinh, vậy mà nghe nói mày muốn mở tiệm cũng sốt vó lên hỏi han tìm xem có ai muốn xăm mình không đặng làm mẫu cho mày tốt nghiệp.”
Đúng là như vậy, đám bạn của Tuấn Anh nhiều năm nay đã chuyển nhượng sang làm anh em thân thiết với tôi rồi. Tôi cũng không phải kẻ vong ơn bội nghĩa, bạn bè cần gì vẫn ra tay giúp trong khả năng, một năm tụi tôi cũng tụ tập không biết bao nhiêu lần, nhưng đúng thật để mà nói tề tựu đông đủ thì chưa bao giờ có dịp, được 4-5 thằng đã là số nhiều. Nói đâu xa, riêng một người chủ chốt đã chín năm chưa hề thấy mặt còn gì.
Tôi còn chưa kịp đáp ứng thì lớp trưởng lấy đề tài mộng du của tôi ra đe doạ kể cho Tuấn Anh, nói Diệu Hiền cũng bảo tôi mà không đi chơi sẽ lập tức gọi méc cho Tuấn Anh biết.
“...”
Đúng là ông bà nói cấm có sai, đừng bao giờ để kẻ khác nắm thóp điểm yếu của mình, dù là bạn thân cũng không thể tin tưởng được.
Tối đến, đám chúng tôi tụ tập ăn uống sau đó thêm tăng hai đi hát.
Mọi người trêu chọc nói tôi và lớp trưởng học chung một trường mà thằng nhìn như nghệ sĩ, thằng thì như ăn mày.
Lớp trưởng cũng cười ha hả, giải thích: “An nó học nội thất, cả ngày ở trong phòng lạnh thì chả trắng trẻo đẹp mã. Còn tao chạy cời cời ngoài đường đi công trình suốt, chưa kể còn phải xuống tỉnh, trông giống ăn mày là còn sang rồi chứ đen thùi lùi về quê ai cũng tưởng tao lên thành phố tham gia tải đạn đánh giặc cứu nước.”
Cả bọn cười ồ lên nhiệt tình sảng khoái.
Tôi cũng buồn cười nhưng im lặng cười ké chứ chẳng có gì để cãi cả.
Vốn ngành của tôi vẫn phải đi quản lý nghiệm thu thực tế, công ty còn mời cả kiến trúc sư, kỹ sư nổi tiếng nước ngoài về dạy nội/ngoại thất-kết cấu-kỹ thuật cho cả đội nhưng tôi vẫn không cần trực tiếp đi công trình thi công. Chắc là do tôi chưa đủ năng lực? Chỉ trừ khi tôi tự ý muốn trình bày thêm hoặc nhân viên giám sát gọi nhiều lần về bản thiết kế quá cầu kì thì tôi sẽ chủ động đến nơi trao đổi trực tiếp với kỹ sư.
Suốt cả buổi, tôi cố gắng căng tai ra nghe lén, mọi người nói chuyện vui vẻ gần gũi như thể Tuấn Anh chưa hề có đoạn thời gian nào rời đi vậy. Thậm chí không hề có một ai hỏi thăm xem dạo này Tuấn Anh làm nghề gì, lâu nay sinh sống ở đâu, cơ thể có khoẻ mạnh hay không...
Không phải đó mới là những câu quan tâm nên hỏi ra miệng khi bạn bè lần đầu gặp lại sau nhiều năm dài xa cách hay sao?
Anh em thân thiết gì mà kì cục quá vậy!
Kì lạ hơn nữa là khi tôi và Tuấn Anh không giao tiếp thì cũng không có bất cứ ai đặt một câu nghi vấn nào. Uổng công tôi suy nghĩ kịch bản hàng giờ đồng hồ để kiếm chuyện khách sáo rồi giao lưu giả lả một phen cho qua cuộc vui.
Nhưng mà như vậy cũng may, tôi rất lo lắng lỡ có ai hỏi “tại sao năm xưa chơi thân nhất mà bây giờ lại xa cách nhất?” thì tôi không biết phải trả lời thế nào cho thích hợp.
Cả tối, để ý Tuấn Anh không hề uống một giọt bia rượu nào trong khi cậu ấy là người đem rượu ngoại đến cho cả bọn.
Cuối cùng Vỹ hỏi: “Sao mày không uống?”
Tuấn Anh lắc đầu, đáp: “Tao đang làm.”
Sau đó không có ai hỏi thêm gì cả.
Ủa kì vậy ta? Tại sao không hỏi? Cái câu đó chưa giải đáp được bất kì một ý nào cơ mà? Tại sao tụi mày không có một ai biết thắc mắc vậy? Hỏi đi chứ! Mạnh dạn lên!
Làm gì giờ này? Làm gì mà không uống bia? Làm gì mà hiện tại vẫn ở trong quán karaoke với một đám quậy phá tưng bừng?
Tôi liếc một vòng, cuối cùng quyết định không hỏi một ai hết, rất sợ nếu hỏi ra thì người đó sẽ rỉ tai tiết lộ cho Tuấn Anh biết, sau đó cậu ấy càng có cớ một mực cho rằng tôi quan tâm cặn kẽ mất.
Hôm nay tôi còn ngạc nhiên thêm một chuyện, dù Tuấn Anh liên tục đem ánh mắt đắm đuối ném về phía này nhưng cậu ấy lại vô cùng đứng đắn kì lạ, không hề vì có mặt bạn bè thân thiết xưa cũ mà cố ý lại gần “làm phiền” tới tôi.
Điều này cũng rất hợp ý khiến tôi thở phào nhẹ nhõm không ít, rất sợ nếu cậu ấy thân mật thì chẳng biết nên tránh né thế nào cho văn minh lịch sự, càng sợ lỡ tay đấm Tuấn Anh thì sẽ không biết ăn nói thế nào với đám anh em của cậu ấy cả.
Trước đây Tuấn Anh rất hoạt bát năng nổ, khi nào cũng thuận miệng hát ca chứ không giống như bây giờ xung quanh rộn ràng mà ai đưa mic cũng đẩy tay từ chối. Ngoài nhìn tôi và nói chuyện với bạn thì việc cậu ấy làm nhiều nhất là bấm điện thoại.
Nhưng tôi không hề nhận được một tin nào. Tuấn Anh đang nhắn tin cho ai vậy?
Tuấn Anh còn có những cử chỉ y như... làm màu vậy, rõ ràng đi chơi với bạn bè thân thiết mà đeo một bên tai nghe làm chi? Còn thỉnh thoảng nhíu chặt lông mày, ngón tay ấn lên tai nghe, ánh mắt đăm chiêu trông y như đang có người kể chuyện kinh dị ở trong đó chứ không có cảm giác người này đang nghe nhạc chút nào.
Nói thật, trông cậu ấy không ngầu mà giống người bị khiếm thính hơn.
Chả ai đi chơi với bạn mà bày vẽ thế này cả, nếu không quen biết hiểu tính nhau từ nhỏ thì tôi còn tưởng cậu ấy mới mua được cái tai nghe xịn nên đem tới đây khoe khoang khéo vậy.
Mà điều kì lạ là không có một ai thắc mắc về hành động kì cục của Tuấn Anh hết, chẳng lẽ do tôi quá để tâm đến nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ?
Khoảng nửa tiếng sau, Tuấn Anh lấy cây đàn guitar của Diễn Khang rồi đặt lên đùi, bộ dáng điệu nghệ y như dân nghệ thuật. Chẳng lẽ cậu ấy biết chơi đàn?
Duy Phúc hỏi muốn hát bài gì để nó bấm nhưng Tuấn Anh lắc đầu, cậu ấy khẽ nghiêng mặt, hàng lông mi thoáng chớp, môi như lẩm nhẩm gì đó...
Vỹ hô: “Uây! Tắt nhạc cho cán bộ kìa!”
Tôi đồng tình trong lòng, nhìn mặt mũi Tuấn Anh trẻ măng mà cứ bày ra bộ dạng già dặn nghiêm nghị làm gì, để bây giờ bạn bè cùng trang lứa cũng phải gọi là cán bộ.
Không gian yên tĩnh, tay trái cậu ấy bấm phím, tay phải bắt đầu gảy đàn, một giai điệu buồn đối lập với không khí vui vẻ vang lên.
“Này em có thấu anh đang mỏi mệt
Ngần ấy năm một giây anh vẫn không ngừng nhớ em
Từ lâu con phố anh ngồi chỉ còn rêu phong cạnh bên
Và anh biết sẽ không thể được nghe tiếng bước em về.
Tại sao đã có em trong đời mà để mất em
Bỏ lại yên ấm bao ngày vỡ tan
Nếu ai hát bài tình xa xưa thì em nhớ không
Giờ mình anh giữa căn phòng
Ngập bao ký ức mặn nồng...”
Tuấn Anh vừa gảy đàn vừa nhìn về phía này khiến tôi phải đảo ánh mắt sang nơi khác.
Cậu nhìn tôi làm gì? Đừng nhìn nữa! Lỡ mọi người nghi ngờ cậu hát cho tôi nghe thì sao?
Nhiều lần tôi muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng nghĩ lại nghĩ, rồi không nỡ, cứ thế ngồi lại lắng nghe những du dương nặng nề quấn lấy trái tim thổn thức. Mãi thật lâu sau, mọi người lại mở nhạc sôi động cùng nhau nhảy vang dội rồi mà tôi vẫn không thể quên giọng hát da diết khắc sâu vào lòng mình vừa rồi.
Lúc này giọng thằng Cường hát văng vẳng: “... giờ anh phải làm sao chọn đây? Khi tim khắc cả hai hình dung~ Vui buồn cùng em nhưng lòng đã mang ước thề... Anh thật lòng mong gần em, nhưng anh vẫn còn bên đời anh, một người mà anh đây nặng mang bao nghĩa tình...”
Ngồi nghiền ngẫm kĩ mới thấy lời bài hát này giống hoàn cảnh của tôi vô cùng, tôi tự thấy chướng khí rồi bực dọc trong lòng, với lấy hộp thuốc của Cường đặt trên bàn, nhanh chóng bỏ ra ngoài.
Dù biết hút thuốc bảy năm nay nhưng những lần tìm đến khói thuốc của tôi không nhiều. Tôi bị bệnh phổi, sợ mẹ lo lắng, cả tháng nhiều đêm tiều tuỵ cũng chỉ thu mình trải qua một, hai điếu. Không phải vì tôi stress cần tới nicotin vỗ về, mà là những khi tôi nhớ Tuấn Anh cồn cào, muốn tìm lại hơi thở mà thiếu niên xán lạn ngày xưa vì ghen tuông mà phả một mùi cháy khét ngay bên sườn mặt tôi.
Một thiếu niên ngông cuồng nhưng nhiệt huyết, một thiếu niên tôi đem lòng yêu da diết mà đất trời này nhẫn tâm chia cắt mỗi người đôi ngả.
Thiếu niên năm ấy hiện tại lấy đi điếu thuốc cháy dở trên môi tôi rồi rất tự nhiên đưa lên miệng rít vội một hơi.
Cậu ấy đứng tựa lưng bên hành lang đối diện, sau khi nhả ra một làn khói trắng lượn lờ thì hỏi: “Em biết hút thuốc lâu chưa?”
Tôi cười nhạt, tự châm cho mình điếu khác, còn chưa kịp đưa lên miệng đã bị cậu ấy cướp mất, nắm chặt trong tay. Răng hàm tôi nghiền ép, tránh cho bản thân xúc động lại đi lo lắng người ta sẽ bị bỏng y như năm nào.
Nhớ khi ấy người này còn hứa sẽ vì tôi lo lắng, vì tôi không thích, vì tôi không muốn mà từ bỏ hút thuốc.
Nực cười... Có lẽ mỗi mình tôi còn nhớ?
Tuấn Anh cố gắng lấy đi gói thuốc lá từ trong bàn tay đang nắm chặt gồng cứng ngắc của tôi rồi vứt vào thùng rác.
Lúc cậu ấy quay lại, tôi đối mặt nhìn thẳng vào mắt chằm chằm, muốn hét lên rằng “Cậu quản nhiều quá! Tôi sống hay chết, khoẻ hay bệnh thì liên quan quái gì đến cậu? Chẳng phải cậu luôn nói láo, cậu đã thất hứa đấy sao?”
Giữa sự im lặng ớn lạnh của tôi, Tuấn Anh điềm tĩnh lên tiếng: “Tôi chưa từng thất hứa. An à, điếu thuốc vừa rồi là điếu đầu tiên tôi động tới trong suốt chín năm nay, chỉ là muốn nếm vị môi của em... Nhiều đêm nhớ em cồn cào nhưng tôi vẫn cố chịu đựng vì một lời hứa với em năm xưa. Em...”
Cậu ấy còn chưa nói xong thì bên dưới lầu có tiếng ồn ào vô cùng. Khuôn mặt Tuấn Anh đột ngột nghiêm nghị, chân mày nhíu lại, cứ có cảm giác cậu ấy đang lắng nghe nhưng không rõ là nghe âm thanh bên ngoài hay nghe âm thanh từ tai nghe. Giây lát, cậu ấy cầm khuỷu tay tôi, cưỡng ép lôi vào phòng.
Tôi hét lên: “Cậu buông ra! Làm cái gì vậy? Tôi muốn ở đây cho thoáng...” Đang nói dở dang thì nói cho hết đi chứ! Người ta xôn xao thì liên quan quái gì đến cậu?
Tuấn Anh gấp gáp nói: “Vào trong ngồi đi, tôi xuống xem có chuyện gì.”
Hóng chuyện còn quan trọng hơn ôn lại kỉ niệm với người yêu cũ à? Đồ khốn nạn!
Tôi quát lên: “Thả ra! Tôi đứng ở đâu mà cậu cũng... ư... ứm...”
Nhưng Tuấn Anh không để tôi nói hết câu, một tay che kín miệng tôi, một tay ôm eo xách tôi tống vào phòng.
Cậu ấy gầm lên: “ĐỨC!!!”
Lớp trưởng chạy tới kéo tôi ngồi vào ghế.
Trước khi Tuấn Anh chạy đi còn cúi xuống nói bên tai tôi: “Ngoan đi tôi thương, đừng ra ngoài, sẽ nguy hiểm.”
Vỹ chạy tới lôi kéo tôi hát, đám Duy Phúc rủ tôi chơi trò chơi... nhưng tâm trạng tôi phức tạp cực kì, trong lòng bồn chồn khó tả.
Tôi bị lớp trưởng chặn cửa không ra được, hỏi có chuyện gì nó cũng không nói, chỉ bảo: “Tụi mình đừng vướng chân nó là được.”
Trong những bộ phim Ái Nghi kể, nhân vật phụ ngu ngốc sẽ luôn chết trước trong năm phút đầu tiên vì không chịu nghe lời nhân vật chính, lúc nào cũng ngu ngơ đâm đầu vào chỗ người ta đã cảnh báo không được tới gần. Chắc tôi là loại nhân vật phụ đó rồi.
Tôi đi vào trong nói chuyện với thằng Cường, nhờ nó cùng tôi kéo lớp trưởng tránh ra chỗ khác.
Cường là anh em của tôi, sai đâu đánh đó không cần biết lý do, chỉ nghĩ là chúng tôi đang chơi trò gì đó nên lại giúp nhiệt tình.
Sau khi thoát được, tôi không đi thang máy mà chạy dọc thang bộ xuống phía dưới, nhưng còn chưa tới sảnh đã bị một cán bộ Công an cầm súng chặn lại.
Tôi sợ hết hồn, tại sao trong quán karaoke lại có lực lượng Công an? Lại còn mang theo cả súng? Tôi lo lắng cho Tuấn Anh vô cùng, sợ cậu ấy bị truy nã nên hồi nãy mới chạy cấp tốc đi trốn như vậy, hèn chi còn nói có nguy hiểm nữa. Khi nãy tôi còn tưởng cậu ấy làm quá vấn đề, sợ tôi mong manh dễ vỡ gặp xô xát sẽ bị thương nên mới không cho tôi ra ngoài, thì ra đúng là nguy hiểm thật. Không biết đã thoát được hay chưa?
Anh Công an đó hạ súng xuống nhưng ra hiệu đuổi tôi lên lại phía trên. Tôi không giỏi giao tiếp cũng như xử lý tình huống nên không biết phải làm sao bây giờ? Tôi muốn bảo vệ Tuấn Anh thì phải làm thế nào mới tốt đây?
Tích tắc giây sau đã có thêm một loạt chiến sĩ Công an nữa ào lên đây, tuy không cầm súng giơ cao như người đầu tiên tôi thấy nhưng ai nấy đều mang khuôn mặt hình sự, một biểu cảm nghiêm nghị mà lâu nay tôi cực kì quen thuộc. Tiếp theo, thêm cả một dãy lực lượng Cảnh sát cơ động kết thành vòng bao vây trước một căn phòng VIP.
Tuấn Anh đang trốn trong đó sao?
Hay tôi chính là kiểu nhân vật phụ thật? Hôm nay sẽ chết luôn tại đây nên mới sực nảy ra ý nghĩ điên rồ định khai rằng mình từ phòng ấy đi ra? Mình là tòng phạm của Tuấn Anh?
Một thanh niên cơ động dùng dùi cui đẩy tôi ra xa để họ làm nhiệm vụ, lúc này bên cạnh tôi còn vô số người ùa ra xem, ngay cả tụi bạn nhóm tôi cũng tề tựu đông đủ dưới này rồi.
Tôi niệm trong lòng, mong sao cho Tuấn Anh chạy thoát thân được. Nếu cậu ấy là người xấu, tôi tình nguyện chấp nhận làm đồng phạm hèn kém bao che. Sau hôm nay, nếu Tuấn Anh lành lặn trốn được thì tôi sẽ gom góp toàn bộ tiền bạc lo cho cậu ấy ra nước ngoài.
Nhưng chỉ nửa phút sau, cửa bật mở, Tuấn Anh lao nhanh ra ngoài, tim tôi như muốn ngừng đập tới nơi, đang muốn bất chấp nhào tới thì thấy cậu ấy một tay chế trụ hai người đàn ông, tay còn lại rút ở đâu ra cái còng số 8 còng tay một người, người còn lại bị cậu ấy rút dây thép quấn bên trong thắt lưng nhanh gọn trói chặt, thậm chí có người đánh lén còn bị cậu ấy phát hiện rồi rút súng bắn. Ngay lúc tôi muốn xỉu tới nơi vì cậu ấy dám manh động đả thương cả người thi hành công vụ thì thấy gã bị bắn nằm co giật sải lai dưới sàn như bị điện giật chứ không phải súng thật.
Tôi không rành luật lắm nhưng dư sức hiểu Tuấn Anh đang sử dụng công cụ trái phép, rồi chống cả người thi hành công vụ, tội càng nặng thêm.
Đầu óc tôi sợ hãi hoảng loạn, tim đập nảy lên thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực, thêm vài người đi sau không mặc cảnh phục nhưng cũng có còng đang trấn áp người khác, chắc là đồng bọn của Tuấn Anh.
Ban đầu tôi hoảng hốt, thở còn không lên hơi thì làm sao chú ý được gì nữa, tâm trí của tôi chỉ toàn tâm toàn ý đặt lên duy nhất một người, nên mãi đến khi nghe có người mặc cảnh phục báo cáo với Tuấn Anh, tôi mới biết cậu ấy cũng thuộc lực lượng vũ trang hợp pháp của Nhà nước.
Là Công an nhân dân.
Thì ra là thế... thì ra là thế...
Tôi còn chẳng có thời gian mà nghĩ loạn, đám động lực lượng cơ động bắt đầu dồn chúng tôi ra xa để áp giải mấy người chắc là tội phạm kia đi. Tôi muốn gọi tên Tuấn Anh nhưng không thể, môi lưỡi cứng đờ không gọi nổi cũng không nên gọi, dẫu sao cậu ấy cũng đang làm việc.
Thì ra lần trước Tuấn Anh bị thương là do làm nhiệm vụ bảo vệ thanh bình cho đất nước chứ không phải... không phải như tôi nghĩ bậy bạ trong đầu. Thì ra đoạn dây thép cuốn trong thắt lưng kia mang mục đích tốt đẹp này chứ không phải để mở khoá nhà dân bất hợp pháp.
Hoá ra Tuấn Anh làm cán bộ thật.
Đúng rồi nhỉ? Như vậy sẽ giải thích được lý do tại sao cậu ấy lại bị thương giữa thời bình thịnh thế. Tôi ngu ngốc thực sự, chỉ vì ám ảnh hình tượng đại ca ngông nghênh năm xưa mà cứ nghĩ hiện tại cậu ấy đang kinh doanh bất hợp pháp hoặc hoạt động băng đảng ngầm nào đó cho nhanh giàu.
Cũng không trách tôi được, làm gì có ai bình thường lại luôn giấu cuộn dây thép trong người cơ chứ?
À, không, tính chi li thì vẫn nên trách tôi, giữa tội phạm và người truy bắt tội phạm thì tôi lại nghĩ cậu ấy thuộc về vế trước. Oan ức cho Tuấn Anh rồi...
Nhưng gia đình cậu ấy có truyền thống Quân đội mà cậu ấy lại chọn làm Công an ư?
Tuấn Anh từng nói lý tưởng của cậu ấy vĩ đại, hoài bão của cậu ấy lớn lao...
Nhưng... tại sao giữa hàng ngàn nghề nhàn hạ ngoài kia, vị công tử quyền quý giàu sang này lại chọn công việc nguy hiểm nhiều đến như thế?
Năm xưa, bên bờ hồ lồng lộng gió đêm tại quê nhà, Tuấn Anh đã dõng dạc cầu xin với đất trời hãy bao dung tôi. Quê mẹ nâng niu tôi bao nhiêu, đổi lại Tuấn Anh sẽ cống hiến vì Tổ quốc gấp đôi gấp ba phần ấy.
Tuấn Anh à... Tuấn Anh à...
“Uây! Uây! Uây!”
Có tiếng quát lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, vị Công an mặc đồng phục xanh lá chạy lại phía này gỡ cái dùi cui đang chắn đẩy trước vai tôi ra, nói với vị cơ động đồng phục xanh lục bên cạnh: “Nhẹ nhẹ cái tay thôi, đây là người nhà!”
Người nhà? Tôi á? Tôi nhìn lên người đó chằm chằm xác nhận chưa từng quen biết gì mà. Đang nghĩ họ nhầm người rồi thì vị đó chạy lại nói thầm vào tai Tuấn Anh.
À, ra vậy... thì ra đồng nghiệp của cậu ấy cũng biết mặt tôi...
Tuấn Anh nhìn sang, chạm ánh mắt với tôi, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị trao đổi gì đó với cấp dưới tôi không nghe ra, sau khi mấy người đối diện Tuấn Anh hô “Rõ” vang dội thì cậu ấy mới tiến về phía này nắm lấy cổ tay tôi.
Cậu ấy lôi đi đâu thì tôi bước theo đó, chẳng còn hơi sức nào vùng vẫy nổi nữa. Tuấn Anh mở đại một phòng, một người mặc cảnh phục chạy ào vào trước yêu cầu mọi người tạm thời ra ngoài để lực lượng chức năng kiểm tra phòng. Nhưng nào có kiểm gì, vị Công an kia nhìn lớn tuổi hơn nhưng lại gọi Tuấn Anh là đội trưởng, báo cáo thêm một lượt tình hình rồi hỏi ý đợi lệnh, Tuấn Anh đồng ý cho rút quân, còn dặn giải tán toàn bộ khách tại quán karaoke, tạm bắt giữ chủ tiệm, quản lý và nhân viên phục vụ có liên quan để điều tra.
Sau khi tất cả lui khỏi, Tuấn Anh khoá trái cửa, kéo tôi vào lòng cậu ấy mà ôm siết.
“Ngoan, không sợ, có tôi ở đây rồi, không sao, không sao hết.” Tuấn Anh dịu dàng xoa đầu tôi liên tục.
Tôi đang sợ ư?
Tôi không giãy giụa cũng không nói gì hết, chỉ biết trái tim mình vẫn đang nổi trống dồn dập.
Một lát sau, bình tâm rồi, tôi hỏi rầm rì trong lồng ngực ấm nóng: “Tại sao không nói?”
Tại sao cậu làm Công an mà không kể với tôi? Để tôi hiểu lầm cậu đi ăn cướp bị người ta chém trúng.
Tuấn Anh đỡ mặt tôi ra một chút cho dễ thở, vuốt tóc tôi giây lát, cuối cùng lại cường thế bế ngang tôi lên. Tôi chưa kịp phản ứng thì cậu ấy ngồi xuống dãy ghế sofa, đặt tôi ngồi gọn trong lòng, cánh tay gồng cứng ngắc ôm thật chặt khiến tôi vùng ra muốn xuống cũng không nổi.
“Ngoan ngoan nào, đừng cựa quậy nữa, sẽ đau tay. Da em trắng quá, cứ tiếp tục giãy thì ngày mai sẽ bầm tím cho coi.” Tuấn Anh vỗ về, hôn lên tóc tôi.
Cậu ấy áp khuôn mặt tôi dựa vào lồng ngực vạm vỡ, nhẹ nhàng hỏi: “Sao hồi nãy mới dặn không được ra ngoài mà. Em bé nhà mình lì lợm quá vậy, không biết nghe lời gì cả.”
Tôi ngẩn ra, phải ba giây sau mới thục cho Tuấn Anh một cùi chỏ vào người.
Ai là em bé nhà cậu chứ?
Cậu ấy khẽ cười, cúi xuống hôn lên trán tôi, nói: “Không sợ nữa nhé? Không có chuyện gì đáng sợ hết.”
Tôi hậm hực nói: “Tôi không sợ.”
Tuấn Anh nhéo nhẹ má tôi, “Hai mắt đỏ hoe, mặt mày tái mét mà còn cãi không sợ? Hửm?”
“...”
Tôi giãy giụa.
“Được rồi, ngoan ngoan, ngồi một lát để tôi nói chuyện đã.”
Tôi trừng lên: “Mỗi người một ghế rồi nói chuyện!”
Bây giờ nhìn lên mới rõ, thì ra cái tai nghe kia để cậu ấy theo dõi tình hình dưới này chứ không phải để nghe truyện kinh dị. Hiện tại nhớ tới những cử chỉ ban nãy lại thấy cậu ấy cực kì ngầu.
Chúng tôi vô tình nhìn thẳng vào mắt nhau, sau đó Tuấn Anh cúi xuống gần nhẹ nhàng hôn môi tôi.
Một nụ hôn ngọt ngào vô cùng dịu dàng.
———————
Lúc về nhà, từ xa xa tôi đã thấy dáng người cao lớn vẫn một kiện sơ mi chỉn chu ban tối ấy liên tục đứng xem đồng hồ, chỉ là cặp táp của cậu ấy không thấy nữa.
Tuấn Anh nắm lấy đầu xe, nhẹ nhàng hỏi: “Em đi đâu mà giờ mới về? Ăn đêm sao?”
Tôi xuống xe tính mở cổng, lắc đầu, đáp: “Đi vòng vòng.”
Cậu ấy rất tự nhiên dắt xe của tôi vào thẳng gara, lúc này tôi mới nhận ra cổng nhà mình không khoá.
Tôi đứng ngay ở cổng, đợi người kia cất xe xong thì đuổi ra ngoài còn khoá kỹ không trộm đột nhập. Nhưng Tuấn Anh đi ra đây không phải để ra về mà là khoá cổng lại, một phong thái bình tĩnh tự tin y như đây là ngôi nhà mà cậu ấy sống nhiều năm quen thuộc vậy.
“...”
Làm xong thì khoác vai tôi, nói: “Em vào trước cũng được mà, đâu nhất thiết phải ngoan ngoãn đợi tôi đi chung thế này? Đi, vào nhà thôi, tôi có chuẩn bị đồ ăn đêm.”
“...”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi thụi cho cậu ấy một cùi chỏ, vội vàng né tránh, liếc lên: “Tôi đợi cậu cút để khoá cửa!”
Tuấn Anh nhẹ nhếch khoé miệng, hỏi với giọng điệu vô cùng lưu manh: “Cút? Cút đi đâu? Cút lên giường em nhé?”
“...”
Biết là lớp trưởng thân với Tuấn Anh hơn, ngay cả tôi còn có thể ở đây nhiều năm thì lớp trưởng đương nhiên sẽ cho cậu ấy đến tá túc là chuyện bình thường, có khi nếu Tuấn Anh ăn học ở Sài Gòn thì người sống trong căn biệt thự này mấy năm nay phải là cậu ấy mới đúng lý hợp tình.
Nhưng giữa tôi và Tuấn Anh có một khoảng cách vô hình, kẻ thù không đội trời chung thì đương nhiên cũng không thể sống cùng một nhà được.
Kì cục lắm!
Tôi muốn biết Tuấn Anh đến đây chơi tạm một hôm hay ở dài hạn, nên trong lúc cùng nhau ăn đêm, tôi đã hỏi một câu dở hơi hoàn toàn không có đúng mục đích muốn truyền đạt: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Chắc Tuấn Anh sẽ mặt dày trả lời “đương nhiên là đến thăm em rồi.”
Nhưng Tuấn Anh rất hiểu tôi, hoặc có lẽ cậu ấy luôn hiểu rõ tôi như vậy, cho tôi một thông tin mà tôi muốn biết, cần biết, nên biết: “Căn nhà này tôi mua lại rồi.”
“...”
Cuối cùng chú chủ nhà cũng quyết định rửa tiền rồi ư?
Tôi đứng bật dậy.
Tuấn Anh kéo tay tôi, ép ngồi xuống, nhàn nhã nói: “À không, mới mua phân nửa thôi, em cứ ở một nửa nhà của em đi.”
“...”
Mua phân nửa? Lần đầu tiên tôi nghe có vụ này đó. Biết ngay là chú ấy dùng đồng tiền đen tối mua được biệt thự nên mới không bán buôn đàng hoàng như dân xã hội trắng lương thiện mà.
Có khi nghe tên thần kinh này thừa tiền muốn mua mà nhà cũng không thể bán đứt nên mới gạ gẫm thành ra tình cảnh như bây giờ.
Dĩ nhiên, tôi cũng không nghĩ Tuấn Anh ngu ngốc bị người ta lừa nhưng đầu óc cậu ấy có bệnh điên lâu năm là sự thật. Chắc chắn đã ra tay vung tiền bằng mọi giá phải sống cùng bạn trai cũ cho bằng được mới thôi.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cậu ấy lại phán chắc nịch sẽ cùng tôi đón giao thừa rồi.
Tôi bỏ chạy lên phòng, mặc cho cậu ấy ăn phần phở thừa còn lại như chuyện hiển nhiên.
Tuấn Anh gọi với lên: “Đi chậm thôi không té, có bộ đồ ngủ nào rộng rộng thì ném xuống đây cho tôi mượn.”
Tôi bỏ ngoài tai, không đi tắm mà cấp tốc nhắn tin hỏi chú chủ nhà, nhắn xong mới biết đã khuya như thế mà lại đi làm phiền người lớn nghỉ ngơi là không tốt, thế mà chú ấy còn thức, cũng không hề nổi quạu, xưa giờ đều điềm tĩnh nhã nhặn.
“Đúng vậy, nghe nói chơi thân với An như hình với bóng nên chú mới đồng ý bán một nửa. Từ nay sướng nhé, có người sớm tối hủ hỉ cũng không còn buồn nữa.”
“...”
Ai mà thèm hủ hỉ với tên lưu manh đó chứ! Chú không hiểu đâu!
Chú ấy đúng là không hiểu thật, còn liên tục nhắn sang khen Tuấn Anh đẹp trai, tốt bụng, ai lấy được cậu ấy đúng là có phúc phận, tính cách chững chạc điềm đạm, kinh tế ổn định vững vàng, gả cho người như thế mới đáng giá, phụ huynh cũng yên tâm cả đời.
“...”
May mà tôi không phải con gái chứ đọc đi đọc lại mấy dòng này kiểu gì cũng giống cha già đang khuyên con mình nên gửi gắm tương lai trăm năm cho Tuấn Anh.
Tôi ngạc nhiên, hỏi: “Chú đã gặp mặt Tuấn Anh rồi ạ?”
Chú ấy đáp: “Đương nhiên. Không gặp thì sao mà giao dịch.”
“...”
Ừ nhỉ!
Ban đầu tôi hơi bất ngờ vì nghĩ chú ấy là dân xã hội hơi hơi đen nhưng cũng hoạt động trong thế giới ngầm, không tiện cũng không cần gặp mặt tụi nhỏ nhỏ lứa chúng tôi làm gì, đến tôi thân thiết như con em trong nhà thế mà còn chưa được gặp dung nhan ấy bao giờ cơ mà.
Nhưng sau khi nghe chú ấy trả lời, tôi mới vỡ lẽ, đúng thật, nếu tôi có sương sương vài chục tỷ mua lại một phần căn biệt thự mặt tiền quận trung tâm này thì dĩ nhiên chú chủ nhà phải ra mặt làm ăn chứ.
Nghĩ lại, tôi ở lại đây vì để cho nơi này bớt hoang tàn lạnh lẽo, nhưng bây giờ có Tuấn Anh đến rồi, tôi không nói rõ lý do khúc mắc của chúng tôi ra mà lấy cái cớ trông nhà đó đẩy cho Tuấn Anh, còn tôi sẽ chuyển lên tiệm sống hoặc thuê một căn chung cư giá rẻ. Dù sao kẻ thù không đội trời chung mà sống chung nhà với nhau cũng cực kì bất tiện.
Với lại suy tính kỹ thì cậu ấy dùng tiền mua lại một nửa nơi này, còn tôi vẫn là phận ở ké, không có chú chủ nhà ở đây thì tôi cứ có cảm giác mình đang ở nhờ nhà của Tuấn Anh vậy.
Nhưng nghe xong tôi trình bày, chú ấy nhanh chóng nhắn liên tục nhiều tin liên tiếp, nói rằng tưởng tôi thân thiết với bạn nên mới đồng ý bán chứ tôi không muốn sống cùng thì thôi, chú ấy sẽ không bán nữa, tôi cứ việc tiếp tục ở lại đây trông nhà đi.
“...”
Làm người lớn mà lúc thế này khi thế kia, thay đổi xoành xoạch tục xưng lật lọng cũng được à?
Hỏi ra mới biết chưa kí giấy tờ gì hết, mới nói miệng thôi à, bây giờ để chú ấy lập tức đuổi người.
“...”
Tôi sợ hết hồn, đang định cản lại thì nghe tiếng gõ cửa, tôi giật thót, Tuấn Anh lên tiếng: “Tôi đi đây, ngủ ngon.”
“...”
Chú chủ nhà làm việc nhanh chóng dứt khoát thật sự.
Tôi không dám mở cửa đối mặt, cũng không biết cậu ấy đã đi chưa, chần chừ mấy phút mới cắn răng nói: “Cậu... ngủ lại rồi mai hẵng đi cũng... cũng được.”
Bên ngoài yên tĩnh vô cùng.
Tôi chạy ra cửa sổ không thấy gì, quay lại mở cửa phòng muốn xuống cổng xem Tuấn Anh đi hướng nào, đã có xe đến đón hay chưa...
Cửa vừa mở thì một cánh tay rắn chắc kéo tôi lao vào lồng ngực vạm vỡ, mùi hương cơ thể nam tính len lỏi quanh khoang mũi, vòng tay ôm siết eo tôi, có tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu: “Ngủ lại phòng em được không?”
Tôi giãy giụa.
Chốc lát, môi mềm hôn hôn lên trán, dịu dàng nói: “Không sao, em yên tâm ngủ cho ngon đi. Căn biệt thự bên cạnh tôi cũng mua rồi, ngay đối diện cửa sổ phòng em thôi, nếu nhớ tôi thì cứ nhìn sang là thấy.”
“...”
Uổng công tôi lo cậu đêm hôm khuya khoắt không có chốn về.
Thì ra cả tháng nay, cứ tối tôi đi làm về là thấy xe tải lớn nhỏ nối đuôi nhau sang bên ấy, ra là chở đồ của Tuấn Anh.
Tuấn Anh nói thật, sau khi cậu ấy rời đi, tôi đứng ở cửa sổ nhìn một lát thì thấy căn đối diện bên kia cũng sáng đèn cùng tầng với tôi. Đúng là thừa tiền mà, có nhà bên đó mà bày đặt đòi mua phân nửa bên đây chi nữa không biết. Tôi đứng đây cũng không thấy ngại vì cảm giác bị bắt gặp lắm bởi gọi là bên cạnh nhưng hai mảnh đất đều vô cùng rộng, ở giữa còn cách một con đường, tôi hoàn toàn không thấy rõ ràng cậu ấy ở phía xa xa có đang nhìn về đây hay không nữa là.
Hôm sau, tôi cố ý mua một cái ống nhòm nhỏ, buổi tối hé rèm nhìn sang thì thấy Tuấn Anh cũng đang dùng một bộ ống nhòm hoành tráng có chân đế dòm về bên này.
“...”
Với cái độ đồ sộ kia thì chắc biểu cảm kinh ngạc trên mặt tôi cũng bị cậu ấy nắm bắt bằng sạch rồi. Tuấn Anh còn vô cùng bình tĩnh hôn gió sang phía này, tôi hoảng sợ ngồi thụp xuống sàn, cuối cùng sau một hồi không thể tin được thì vươn bàn tay lên cao khỏi bệ cửa sổ, tặng cho cậu ấy một ngón tay giữa.
Tuấn Anh nhắn tin sang: “Kí hiệu đó là I Love You chứ gì? Mới xa nhau có chút xíu mà đã nhớ tôi đến thế cơ à? Còn phải sắm ống nhòm ngó sang mới chịu nổi?”
“...”
Tim tôi nóng ran, vội vàng kéo kín rèm rồi nhào lên nằm sấp trên giường ư a hét lên mấy tiếng. Xấu hổ quá đi!
Dù sao việc mình chuẩn bị ống nhòm muốn quan sát người ta cũng là sự thật không thể chối cãi rồi.
Hôm sau lớp trưởng rủ tối đi họp nhóm, là hội bạn chung lớp cấp hai năm đó, chuyện này lúc trưa tôi đã được Tuấn Anh nhắn cho biết rồi. Hôm nay tôi lên công ty ăn cơm, cố ý tránh mặt Tuấn Anh, đương nhiên sẽ từ chối đi chơi.
Lớp trưởng nói: “Gần chục năm nay đây là lần đầu tiên tụi mình mới được tụ tập đủ quân số, trước nay thằng đất Nam, đứa đất Bắc có bao giờ đông đủ chưa? Mày không nể mặt tụi tao à?”
Tôi cũng không muốn vì chuyện riêng tư của mình mà khiến mọi người mất vui. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mọi người dù có xa cách vạn dặm thì vẫn thân thiết với Tuấn Anh, nhớ mọi chuyện lúc nhỏ, bây giờ thấy chúng tôi xa cách nếu lỡ ai có hỏi ra thì tôi chẳng biết nên trả lời thế nào. Không lẽ trước mặt người khác phải giả tạo tỏ ra bình thường như xưa với cậu ấy hay sao?
Lớp trưởng lại nói: “Chuyện mày với thằng Tuấn Anh thì tạm thời cứ gạt sang một bên đi. Mày nhớ lại xem anh em mấy năm nay có thằng nào không tốt với mày chưa? Ngay cả thằng Lê Ninh làm giáo viên, vòng bạn bè toàn mấy thằng nhà giáo thư sinh, vậy mà nghe nói mày muốn mở tiệm cũng sốt vó lên hỏi han tìm xem có ai muốn xăm mình không đặng làm mẫu cho mày tốt nghiệp.”
Đúng là như vậy, đám bạn của Tuấn Anh nhiều năm nay đã chuyển nhượng sang làm anh em thân thiết với tôi rồi. Tôi cũng không phải kẻ vong ơn bội nghĩa, bạn bè cần gì vẫn ra tay giúp trong khả năng, một năm tụi tôi cũng tụ tập không biết bao nhiêu lần, nhưng đúng thật để mà nói tề tựu đông đủ thì chưa bao giờ có dịp, được 4-5 thằng đã là số nhiều. Nói đâu xa, riêng một người chủ chốt đã chín năm chưa hề thấy mặt còn gì.
Tôi còn chưa kịp đáp ứng thì lớp trưởng lấy đề tài mộng du của tôi ra đe doạ kể cho Tuấn Anh, nói Diệu Hiền cũng bảo tôi mà không đi chơi sẽ lập tức gọi méc cho Tuấn Anh biết.
“...”
Đúng là ông bà nói cấm có sai, đừng bao giờ để kẻ khác nắm thóp điểm yếu của mình, dù là bạn thân cũng không thể tin tưởng được.
Tối đến, đám chúng tôi tụ tập ăn uống sau đó thêm tăng hai đi hát.
Mọi người trêu chọc nói tôi và lớp trưởng học chung một trường mà thằng nhìn như nghệ sĩ, thằng thì như ăn mày.
Lớp trưởng cũng cười ha hả, giải thích: “An nó học nội thất, cả ngày ở trong phòng lạnh thì chả trắng trẻo đẹp mã. Còn tao chạy cời cời ngoài đường đi công trình suốt, chưa kể còn phải xuống tỉnh, trông giống ăn mày là còn sang rồi chứ đen thùi lùi về quê ai cũng tưởng tao lên thành phố tham gia tải đạn đánh giặc cứu nước.”
Cả bọn cười ồ lên nhiệt tình sảng khoái.
Tôi cũng buồn cười nhưng im lặng cười ké chứ chẳng có gì để cãi cả.
Vốn ngành của tôi vẫn phải đi quản lý nghiệm thu thực tế, công ty còn mời cả kiến trúc sư, kỹ sư nổi tiếng nước ngoài về dạy nội/ngoại thất-kết cấu-kỹ thuật cho cả đội nhưng tôi vẫn không cần trực tiếp đi công trình thi công. Chắc là do tôi chưa đủ năng lực? Chỉ trừ khi tôi tự ý muốn trình bày thêm hoặc nhân viên giám sát gọi nhiều lần về bản thiết kế quá cầu kì thì tôi sẽ chủ động đến nơi trao đổi trực tiếp với kỹ sư.
Suốt cả buổi, tôi cố gắng căng tai ra nghe lén, mọi người nói chuyện vui vẻ gần gũi như thể Tuấn Anh chưa hề có đoạn thời gian nào rời đi vậy. Thậm chí không hề có một ai hỏi thăm xem dạo này Tuấn Anh làm nghề gì, lâu nay sinh sống ở đâu, cơ thể có khoẻ mạnh hay không...
Không phải đó mới là những câu quan tâm nên hỏi ra miệng khi bạn bè lần đầu gặp lại sau nhiều năm dài xa cách hay sao?
Anh em thân thiết gì mà kì cục quá vậy!
Kì lạ hơn nữa là khi tôi và Tuấn Anh không giao tiếp thì cũng không có bất cứ ai đặt một câu nghi vấn nào. Uổng công tôi suy nghĩ kịch bản hàng giờ đồng hồ để kiếm chuyện khách sáo rồi giao lưu giả lả một phen cho qua cuộc vui.
Nhưng mà như vậy cũng may, tôi rất lo lắng lỡ có ai hỏi “tại sao năm xưa chơi thân nhất mà bây giờ lại xa cách nhất?” thì tôi không biết phải trả lời thế nào cho thích hợp.
Cả tối, để ý Tuấn Anh không hề uống một giọt bia rượu nào trong khi cậu ấy là người đem rượu ngoại đến cho cả bọn.
Cuối cùng Vỹ hỏi: “Sao mày không uống?”
Tuấn Anh lắc đầu, đáp: “Tao đang làm.”
Sau đó không có ai hỏi thêm gì cả.
Ủa kì vậy ta? Tại sao không hỏi? Cái câu đó chưa giải đáp được bất kì một ý nào cơ mà? Tại sao tụi mày không có một ai biết thắc mắc vậy? Hỏi đi chứ! Mạnh dạn lên!
Làm gì giờ này? Làm gì mà không uống bia? Làm gì mà hiện tại vẫn ở trong quán karaoke với một đám quậy phá tưng bừng?
Tôi liếc một vòng, cuối cùng quyết định không hỏi một ai hết, rất sợ nếu hỏi ra thì người đó sẽ rỉ tai tiết lộ cho Tuấn Anh biết, sau đó cậu ấy càng có cớ một mực cho rằng tôi quan tâm cặn kẽ mất.
Hôm nay tôi còn ngạc nhiên thêm một chuyện, dù Tuấn Anh liên tục đem ánh mắt đắm đuối ném về phía này nhưng cậu ấy lại vô cùng đứng đắn kì lạ, không hề vì có mặt bạn bè thân thiết xưa cũ mà cố ý lại gần “làm phiền” tới tôi.
Điều này cũng rất hợp ý khiến tôi thở phào nhẹ nhõm không ít, rất sợ nếu cậu ấy thân mật thì chẳng biết nên tránh né thế nào cho văn minh lịch sự, càng sợ lỡ tay đấm Tuấn Anh thì sẽ không biết ăn nói thế nào với đám anh em của cậu ấy cả.
Trước đây Tuấn Anh rất hoạt bát năng nổ, khi nào cũng thuận miệng hát ca chứ không giống như bây giờ xung quanh rộn ràng mà ai đưa mic cũng đẩy tay từ chối. Ngoài nhìn tôi và nói chuyện với bạn thì việc cậu ấy làm nhiều nhất là bấm điện thoại.
Nhưng tôi không hề nhận được một tin nào. Tuấn Anh đang nhắn tin cho ai vậy?
Tuấn Anh còn có những cử chỉ y như... làm màu vậy, rõ ràng đi chơi với bạn bè thân thiết mà đeo một bên tai nghe làm chi? Còn thỉnh thoảng nhíu chặt lông mày, ngón tay ấn lên tai nghe, ánh mắt đăm chiêu trông y như đang có người kể chuyện kinh dị ở trong đó chứ không có cảm giác người này đang nghe nhạc chút nào.
Nói thật, trông cậu ấy không ngầu mà giống người bị khiếm thính hơn.
Chả ai đi chơi với bạn mà bày vẽ thế này cả, nếu không quen biết hiểu tính nhau từ nhỏ thì tôi còn tưởng cậu ấy mới mua được cái tai nghe xịn nên đem tới đây khoe khoang khéo vậy.
Mà điều kì lạ là không có một ai thắc mắc về hành động kì cục của Tuấn Anh hết, chẳng lẽ do tôi quá để tâm đến nên mới nghĩ bậy nghĩ bạ?
Khoảng nửa tiếng sau, Tuấn Anh lấy cây đàn guitar của Diễn Khang rồi đặt lên đùi, bộ dáng điệu nghệ y như dân nghệ thuật. Chẳng lẽ cậu ấy biết chơi đàn?
Duy Phúc hỏi muốn hát bài gì để nó bấm nhưng Tuấn Anh lắc đầu, cậu ấy khẽ nghiêng mặt, hàng lông mi thoáng chớp, môi như lẩm nhẩm gì đó...
Vỹ hô: “Uây! Tắt nhạc cho cán bộ kìa!”
Tôi đồng tình trong lòng, nhìn mặt mũi Tuấn Anh trẻ măng mà cứ bày ra bộ dạng già dặn nghiêm nghị làm gì, để bây giờ bạn bè cùng trang lứa cũng phải gọi là cán bộ.
Không gian yên tĩnh, tay trái cậu ấy bấm phím, tay phải bắt đầu gảy đàn, một giai điệu buồn đối lập với không khí vui vẻ vang lên.
“Này em có thấu anh đang mỏi mệt
Ngần ấy năm một giây anh vẫn không ngừng nhớ em
Từ lâu con phố anh ngồi chỉ còn rêu phong cạnh bên
Và anh biết sẽ không thể được nghe tiếng bước em về.
Tại sao đã có em trong đời mà để mất em
Bỏ lại yên ấm bao ngày vỡ tan
Nếu ai hát bài tình xa xưa thì em nhớ không
Giờ mình anh giữa căn phòng
Ngập bao ký ức mặn nồng...”
Tuấn Anh vừa gảy đàn vừa nhìn về phía này khiến tôi phải đảo ánh mắt sang nơi khác.
Cậu nhìn tôi làm gì? Đừng nhìn nữa! Lỡ mọi người nghi ngờ cậu hát cho tôi nghe thì sao?
Nhiều lần tôi muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng nghĩ lại nghĩ, rồi không nỡ, cứ thế ngồi lại lắng nghe những du dương nặng nề quấn lấy trái tim thổn thức. Mãi thật lâu sau, mọi người lại mở nhạc sôi động cùng nhau nhảy vang dội rồi mà tôi vẫn không thể quên giọng hát da diết khắc sâu vào lòng mình vừa rồi.
Lúc này giọng thằng Cường hát văng vẳng: “... giờ anh phải làm sao chọn đây? Khi tim khắc cả hai hình dung~ Vui buồn cùng em nhưng lòng đã mang ước thề... Anh thật lòng mong gần em, nhưng anh vẫn còn bên đời anh, một người mà anh đây nặng mang bao nghĩa tình...”
Ngồi nghiền ngẫm kĩ mới thấy lời bài hát này giống hoàn cảnh của tôi vô cùng, tôi tự thấy chướng khí rồi bực dọc trong lòng, với lấy hộp thuốc của Cường đặt trên bàn, nhanh chóng bỏ ra ngoài.
Dù biết hút thuốc bảy năm nay nhưng những lần tìm đến khói thuốc của tôi không nhiều. Tôi bị bệnh phổi, sợ mẹ lo lắng, cả tháng nhiều đêm tiều tuỵ cũng chỉ thu mình trải qua một, hai điếu. Không phải vì tôi stress cần tới nicotin vỗ về, mà là những khi tôi nhớ Tuấn Anh cồn cào, muốn tìm lại hơi thở mà thiếu niên xán lạn ngày xưa vì ghen tuông mà phả một mùi cháy khét ngay bên sườn mặt tôi.
Một thiếu niên ngông cuồng nhưng nhiệt huyết, một thiếu niên tôi đem lòng yêu da diết mà đất trời này nhẫn tâm chia cắt mỗi người đôi ngả.
Thiếu niên năm ấy hiện tại lấy đi điếu thuốc cháy dở trên môi tôi rồi rất tự nhiên đưa lên miệng rít vội một hơi.
Cậu ấy đứng tựa lưng bên hành lang đối diện, sau khi nhả ra một làn khói trắng lượn lờ thì hỏi: “Em biết hút thuốc lâu chưa?”
Tôi cười nhạt, tự châm cho mình điếu khác, còn chưa kịp đưa lên miệng đã bị cậu ấy cướp mất, nắm chặt trong tay. Răng hàm tôi nghiền ép, tránh cho bản thân xúc động lại đi lo lắng người ta sẽ bị bỏng y như năm nào.
Nhớ khi ấy người này còn hứa sẽ vì tôi lo lắng, vì tôi không thích, vì tôi không muốn mà từ bỏ hút thuốc.
Nực cười... Có lẽ mỗi mình tôi còn nhớ?
Tuấn Anh cố gắng lấy đi gói thuốc lá từ trong bàn tay đang nắm chặt gồng cứng ngắc của tôi rồi vứt vào thùng rác.
Lúc cậu ấy quay lại, tôi đối mặt nhìn thẳng vào mắt chằm chằm, muốn hét lên rằng “Cậu quản nhiều quá! Tôi sống hay chết, khoẻ hay bệnh thì liên quan quái gì đến cậu? Chẳng phải cậu luôn nói láo, cậu đã thất hứa đấy sao?”
Giữa sự im lặng ớn lạnh của tôi, Tuấn Anh điềm tĩnh lên tiếng: “Tôi chưa từng thất hứa. An à, điếu thuốc vừa rồi là điếu đầu tiên tôi động tới trong suốt chín năm nay, chỉ là muốn nếm vị môi của em... Nhiều đêm nhớ em cồn cào nhưng tôi vẫn cố chịu đựng vì một lời hứa với em năm xưa. Em...”
Cậu ấy còn chưa nói xong thì bên dưới lầu có tiếng ồn ào vô cùng. Khuôn mặt Tuấn Anh đột ngột nghiêm nghị, chân mày nhíu lại, cứ có cảm giác cậu ấy đang lắng nghe nhưng không rõ là nghe âm thanh bên ngoài hay nghe âm thanh từ tai nghe. Giây lát, cậu ấy cầm khuỷu tay tôi, cưỡng ép lôi vào phòng.
Tôi hét lên: “Cậu buông ra! Làm cái gì vậy? Tôi muốn ở đây cho thoáng...” Đang nói dở dang thì nói cho hết đi chứ! Người ta xôn xao thì liên quan quái gì đến cậu?
Tuấn Anh gấp gáp nói: “Vào trong ngồi đi, tôi xuống xem có chuyện gì.”
Hóng chuyện còn quan trọng hơn ôn lại kỉ niệm với người yêu cũ à? Đồ khốn nạn!
Tôi quát lên: “Thả ra! Tôi đứng ở đâu mà cậu cũng... ư... ứm...”
Nhưng Tuấn Anh không để tôi nói hết câu, một tay che kín miệng tôi, một tay ôm eo xách tôi tống vào phòng.
Cậu ấy gầm lên: “ĐỨC!!!”
Lớp trưởng chạy tới kéo tôi ngồi vào ghế.
Trước khi Tuấn Anh chạy đi còn cúi xuống nói bên tai tôi: “Ngoan đi tôi thương, đừng ra ngoài, sẽ nguy hiểm.”
Vỹ chạy tới lôi kéo tôi hát, đám Duy Phúc rủ tôi chơi trò chơi... nhưng tâm trạng tôi phức tạp cực kì, trong lòng bồn chồn khó tả.
Tôi bị lớp trưởng chặn cửa không ra được, hỏi có chuyện gì nó cũng không nói, chỉ bảo: “Tụi mình đừng vướng chân nó là được.”
Trong những bộ phim Ái Nghi kể, nhân vật phụ ngu ngốc sẽ luôn chết trước trong năm phút đầu tiên vì không chịu nghe lời nhân vật chính, lúc nào cũng ngu ngơ đâm đầu vào chỗ người ta đã cảnh báo không được tới gần. Chắc tôi là loại nhân vật phụ đó rồi.
Tôi đi vào trong nói chuyện với thằng Cường, nhờ nó cùng tôi kéo lớp trưởng tránh ra chỗ khác.
Cường là anh em của tôi, sai đâu đánh đó không cần biết lý do, chỉ nghĩ là chúng tôi đang chơi trò gì đó nên lại giúp nhiệt tình.
Sau khi thoát được, tôi không đi thang máy mà chạy dọc thang bộ xuống phía dưới, nhưng còn chưa tới sảnh đã bị một cán bộ Công an cầm súng chặn lại.
Tôi sợ hết hồn, tại sao trong quán karaoke lại có lực lượng Công an? Lại còn mang theo cả súng? Tôi lo lắng cho Tuấn Anh vô cùng, sợ cậu ấy bị truy nã nên hồi nãy mới chạy cấp tốc đi trốn như vậy, hèn chi còn nói có nguy hiểm nữa. Khi nãy tôi còn tưởng cậu ấy làm quá vấn đề, sợ tôi mong manh dễ vỡ gặp xô xát sẽ bị thương nên mới không cho tôi ra ngoài, thì ra đúng là nguy hiểm thật. Không biết đã thoát được hay chưa?
Anh Công an đó hạ súng xuống nhưng ra hiệu đuổi tôi lên lại phía trên. Tôi không giỏi giao tiếp cũng như xử lý tình huống nên không biết phải làm sao bây giờ? Tôi muốn bảo vệ Tuấn Anh thì phải làm thế nào mới tốt đây?
Tích tắc giây sau đã có thêm một loạt chiến sĩ Công an nữa ào lên đây, tuy không cầm súng giơ cao như người đầu tiên tôi thấy nhưng ai nấy đều mang khuôn mặt hình sự, một biểu cảm nghiêm nghị mà lâu nay tôi cực kì quen thuộc. Tiếp theo, thêm cả một dãy lực lượng Cảnh sát cơ động kết thành vòng bao vây trước một căn phòng VIP.
Tuấn Anh đang trốn trong đó sao?
Hay tôi chính là kiểu nhân vật phụ thật? Hôm nay sẽ chết luôn tại đây nên mới sực nảy ra ý nghĩ điên rồ định khai rằng mình từ phòng ấy đi ra? Mình là tòng phạm của Tuấn Anh?
Một thanh niên cơ động dùng dùi cui đẩy tôi ra xa để họ làm nhiệm vụ, lúc này bên cạnh tôi còn vô số người ùa ra xem, ngay cả tụi bạn nhóm tôi cũng tề tựu đông đủ dưới này rồi.
Tôi niệm trong lòng, mong sao cho Tuấn Anh chạy thoát thân được. Nếu cậu ấy là người xấu, tôi tình nguyện chấp nhận làm đồng phạm hèn kém bao che. Sau hôm nay, nếu Tuấn Anh lành lặn trốn được thì tôi sẽ gom góp toàn bộ tiền bạc lo cho cậu ấy ra nước ngoài.
Nhưng chỉ nửa phút sau, cửa bật mở, Tuấn Anh lao nhanh ra ngoài, tim tôi như muốn ngừng đập tới nơi, đang muốn bất chấp nhào tới thì thấy cậu ấy một tay chế trụ hai người đàn ông, tay còn lại rút ở đâu ra cái còng số 8 còng tay một người, người còn lại bị cậu ấy rút dây thép quấn bên trong thắt lưng nhanh gọn trói chặt, thậm chí có người đánh lén còn bị cậu ấy phát hiện rồi rút súng bắn. Ngay lúc tôi muốn xỉu tới nơi vì cậu ấy dám manh động đả thương cả người thi hành công vụ thì thấy gã bị bắn nằm co giật sải lai dưới sàn như bị điện giật chứ không phải súng thật.
Tôi không rành luật lắm nhưng dư sức hiểu Tuấn Anh đang sử dụng công cụ trái phép, rồi chống cả người thi hành công vụ, tội càng nặng thêm.
Đầu óc tôi sợ hãi hoảng loạn, tim đập nảy lên thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực, thêm vài người đi sau không mặc cảnh phục nhưng cũng có còng đang trấn áp người khác, chắc là đồng bọn của Tuấn Anh.
Ban đầu tôi hoảng hốt, thở còn không lên hơi thì làm sao chú ý được gì nữa, tâm trí của tôi chỉ toàn tâm toàn ý đặt lên duy nhất một người, nên mãi đến khi nghe có người mặc cảnh phục báo cáo với Tuấn Anh, tôi mới biết cậu ấy cũng thuộc lực lượng vũ trang hợp pháp của Nhà nước.
Là Công an nhân dân.
Thì ra là thế... thì ra là thế...
Tôi còn chẳng có thời gian mà nghĩ loạn, đám động lực lượng cơ động bắt đầu dồn chúng tôi ra xa để áp giải mấy người chắc là tội phạm kia đi. Tôi muốn gọi tên Tuấn Anh nhưng không thể, môi lưỡi cứng đờ không gọi nổi cũng không nên gọi, dẫu sao cậu ấy cũng đang làm việc.
Thì ra lần trước Tuấn Anh bị thương là do làm nhiệm vụ bảo vệ thanh bình cho đất nước chứ không phải... không phải như tôi nghĩ bậy bạ trong đầu. Thì ra đoạn dây thép cuốn trong thắt lưng kia mang mục đích tốt đẹp này chứ không phải để mở khoá nhà dân bất hợp pháp.
Hoá ra Tuấn Anh làm cán bộ thật.
Đúng rồi nhỉ? Như vậy sẽ giải thích được lý do tại sao cậu ấy lại bị thương giữa thời bình thịnh thế. Tôi ngu ngốc thực sự, chỉ vì ám ảnh hình tượng đại ca ngông nghênh năm xưa mà cứ nghĩ hiện tại cậu ấy đang kinh doanh bất hợp pháp hoặc hoạt động băng đảng ngầm nào đó cho nhanh giàu.
Cũng không trách tôi được, làm gì có ai bình thường lại luôn giấu cuộn dây thép trong người cơ chứ?
À, không, tính chi li thì vẫn nên trách tôi, giữa tội phạm và người truy bắt tội phạm thì tôi lại nghĩ cậu ấy thuộc về vế trước. Oan ức cho Tuấn Anh rồi...
Nhưng gia đình cậu ấy có truyền thống Quân đội mà cậu ấy lại chọn làm Công an ư?
Tuấn Anh từng nói lý tưởng của cậu ấy vĩ đại, hoài bão của cậu ấy lớn lao...
Nhưng... tại sao giữa hàng ngàn nghề nhàn hạ ngoài kia, vị công tử quyền quý giàu sang này lại chọn công việc nguy hiểm nhiều đến như thế?
Năm xưa, bên bờ hồ lồng lộng gió đêm tại quê nhà, Tuấn Anh đã dõng dạc cầu xin với đất trời hãy bao dung tôi. Quê mẹ nâng niu tôi bao nhiêu, đổi lại Tuấn Anh sẽ cống hiến vì Tổ quốc gấp đôi gấp ba phần ấy.
Tuấn Anh à... Tuấn Anh à...
“Uây! Uây! Uây!”
Có tiếng quát lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, vị Công an mặc đồng phục xanh lá chạy lại phía này gỡ cái dùi cui đang chắn đẩy trước vai tôi ra, nói với vị cơ động đồng phục xanh lục bên cạnh: “Nhẹ nhẹ cái tay thôi, đây là người nhà!”
Người nhà? Tôi á? Tôi nhìn lên người đó chằm chằm xác nhận chưa từng quen biết gì mà. Đang nghĩ họ nhầm người rồi thì vị đó chạy lại nói thầm vào tai Tuấn Anh.
À, ra vậy... thì ra đồng nghiệp của cậu ấy cũng biết mặt tôi...
Tuấn Anh nhìn sang, chạm ánh mắt với tôi, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị trao đổi gì đó với cấp dưới tôi không nghe ra, sau khi mấy người đối diện Tuấn Anh hô “Rõ” vang dội thì cậu ấy mới tiến về phía này nắm lấy cổ tay tôi.
Cậu ấy lôi đi đâu thì tôi bước theo đó, chẳng còn hơi sức nào vùng vẫy nổi nữa. Tuấn Anh mở đại một phòng, một người mặc cảnh phục chạy ào vào trước yêu cầu mọi người tạm thời ra ngoài để lực lượng chức năng kiểm tra phòng. Nhưng nào có kiểm gì, vị Công an kia nhìn lớn tuổi hơn nhưng lại gọi Tuấn Anh là đội trưởng, báo cáo thêm một lượt tình hình rồi hỏi ý đợi lệnh, Tuấn Anh đồng ý cho rút quân, còn dặn giải tán toàn bộ khách tại quán karaoke, tạm bắt giữ chủ tiệm, quản lý và nhân viên phục vụ có liên quan để điều tra.
Sau khi tất cả lui khỏi, Tuấn Anh khoá trái cửa, kéo tôi vào lòng cậu ấy mà ôm siết.
“Ngoan, không sợ, có tôi ở đây rồi, không sao, không sao hết.” Tuấn Anh dịu dàng xoa đầu tôi liên tục.
Tôi đang sợ ư?
Tôi không giãy giụa cũng không nói gì hết, chỉ biết trái tim mình vẫn đang nổi trống dồn dập.
Một lát sau, bình tâm rồi, tôi hỏi rầm rì trong lồng ngực ấm nóng: “Tại sao không nói?”
Tại sao cậu làm Công an mà không kể với tôi? Để tôi hiểu lầm cậu đi ăn cướp bị người ta chém trúng.
Tuấn Anh đỡ mặt tôi ra một chút cho dễ thở, vuốt tóc tôi giây lát, cuối cùng lại cường thế bế ngang tôi lên. Tôi chưa kịp phản ứng thì cậu ấy ngồi xuống dãy ghế sofa, đặt tôi ngồi gọn trong lòng, cánh tay gồng cứng ngắc ôm thật chặt khiến tôi vùng ra muốn xuống cũng không nổi.
“Ngoan ngoan nào, đừng cựa quậy nữa, sẽ đau tay. Da em trắng quá, cứ tiếp tục giãy thì ngày mai sẽ bầm tím cho coi.” Tuấn Anh vỗ về, hôn lên tóc tôi.
Cậu ấy áp khuôn mặt tôi dựa vào lồng ngực vạm vỡ, nhẹ nhàng hỏi: “Sao hồi nãy mới dặn không được ra ngoài mà. Em bé nhà mình lì lợm quá vậy, không biết nghe lời gì cả.”
Tôi ngẩn ra, phải ba giây sau mới thục cho Tuấn Anh một cùi chỏ vào người.
Ai là em bé nhà cậu chứ?
Cậu ấy khẽ cười, cúi xuống hôn lên trán tôi, nói: “Không sợ nữa nhé? Không có chuyện gì đáng sợ hết.”
Tôi hậm hực nói: “Tôi không sợ.”
Tuấn Anh nhéo nhẹ má tôi, “Hai mắt đỏ hoe, mặt mày tái mét mà còn cãi không sợ? Hửm?”
“...”
Tôi giãy giụa.
“Được rồi, ngoan ngoan, ngồi một lát để tôi nói chuyện đã.”
Tôi trừng lên: “Mỗi người một ghế rồi nói chuyện!”
Bây giờ nhìn lên mới rõ, thì ra cái tai nghe kia để cậu ấy theo dõi tình hình dưới này chứ không phải để nghe truyện kinh dị. Hiện tại nhớ tới những cử chỉ ban nãy lại thấy cậu ấy cực kì ngầu.
Chúng tôi vô tình nhìn thẳng vào mắt nhau, sau đó Tuấn Anh cúi xuống gần nhẹ nhàng hôn môi tôi.
Một nụ hôn ngọt ngào vô cùng dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất