Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc
Chương 62: Anh ơi, ôm
Thứ bảy, ngày mùng một tháng ba.
Cả phòng 306 ra ngoài ăn liên hoan.
Liên hoan của học sinh thời đại này cự kỳ kích thích, bởi vì quản lý kí túc xá sẽ không thả cho bọn họ ra ngoài vào buổi tối, sáu người đành phải đợi kiểm tra phòng xong mới trèo tường trốn ra ngoài.
Cuối tuần nên kiểm tra phòng sớm, tầm 8 9 giờ sẽ có người đi kiểm tra.
"Các cậu nói cái tiệm kia cách đây có một đoạn thôi à, " Mập Mạp cùng một đống thịt leo lên tường lăn một vòng thở hồng hộc, sau đó xoa hông nói: "Bọn mình gọi xe đi đi? Mới mùng một nên ba tôi còn chưa gửi tiền cho, tôi nghèo quá."
"Gọi cái rắm ấy, giống đàn ông một tí được không." Quan Thần nói xong thì leo lên một cái xe đạp công cộng, quét mã, "Đi thôi!" Hắn nói xong thì đạp xe đạp đi trước.
Thuận tiện còn quét mã luôn cho Trần Tử Tinh một cái.
Trần Tử Tinh bao mình kín mít như một đặc vụ, áo khoác dài, khẩu trang, mũ lưỡi trai, vì cậu sợ lạnh. Cậu cũng chẳng nói hai lời leo lên xe đạp đuổi theo Quan Thần.
"Đậu má!" Mập Mạp kêu lên một tiếng, "Tú ân ái thì ngon lắm à! Gặp sắc quên bạn! Có còn là anh em nữa không hả Quan lão lục!"
Quan Thần đã đạp đi xa rồi nên không nghe thấy.
Mập Mạp ghen tị, cậu ta cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào. Bỗng nhiên bên tai chuyền đến một tiếng "biubiu"...... à không, hai tiếng. Hai bóng người phóng vụt qua.
Mập Mạp: "?!"
Lưu Tiệp vẫy tay: "Đi trước nhé, Mập Mạp cậu nhanh lên!"
Hạ Viêm nói: "Đi trước đây!"
Hai người nhanh chóng biến mất ở trước mắt.
"......" Trong lòng Mập Mạp đau khổ, nhưng đau khổ trong lòng của Mập Mạp lại không ai biết. Một người cũng không biết, haizz.
"Châu......" Cậu ta quay đầu lại đang định gọi Châu Biên thì lại không thấy người đâu, lúc quay đầu lại cậu ta nghe thấy tiếng hét của Châu Biên và tiếng xe: "Tôi cũng đi trước đây! Cậu nhanh lên!"
Mập Mạp khiếp sợ: "Cậu còn cố ý đi ngay trước mặt tôi nữa, đồ con chó kia!?"
Đúng là một đám không trượng nghĩa!!
Mập Mạp thở phì phò quét mã, vội leo lên xe phóng theo.
(Loại xe đạp công cộng này ở bên Trung Quốc có rất nhiều, chỉ cần quét mã bằng một app có thanh toán bất kỳ thì bạn có thể mở khóa cho xe và có thể sử dụng nhưng cũng có loại xe điện to hơn thì cần đặt cọc trước mới được đi, sau khi đến địa điểm cần đến bạn nhấn trả xe và tiến hành thanh toán, loại xe này thì cần tìm đúng bãi đỗ của nó để trả, nếu trả sai bãi thì sẽ bị tăng thêm tiền để sai bãi, nhưng thường thì trong một quận có rất nhiều bãi đỗ xe, cũng có mấy loại để mình lựa chọn, có xe điện cũng có xe đạp điện và cả xe đạp không thôi)
Địa điểm ăn cơm là một quán lẩu, lầu một trung tâm thương mại thành phố.
Quan Thần đã đặt trước bàn trên mạng rồi đến lúc đến nơi cũng không phải đợi quá lâu, sáu người ngồi một bàn, một cái bàn hình chữ nhật, một bên là sofa một bên là ghế dài.
Mấy tên còn trai lấy về cả đống thịt, Trần Tử Tinh là người lấy ít nhất, cậu nhìn bát mấy tên này rồi nói: "Kiến nghị mấy ngài nhìn cái bảng ở trên bàn."
Năm người nhìn sang.
"Giữa trưa cuốc đất mồ hôi tuôn rơi
Ai biết được những món ăn ở đây đã được tạo ra từ biết bao khổ cực
Vì sự phát triển bền vững của hành tinh và ngài xin đừng lãng phí lương thực nhé 0v0"
"ps: ăn không hết thì phạt tiền"
Cái ps này cố ý viết cho người ta không nhìn thấy chứ gì! Mập Mạp lại khiếp sợ một lần nữa.
Cái ps này rất có linh tính, nó được viết ở góc phải tấm bảng, chữ màu đỏ nhỏ, nếu chỉ tùy tiện nhìn thì chắc chắn sẽ không nhìn thấy. Nhưng mà nó lại ở đó, còn là chữ màu đỏ, bạn cũng không thể lấy nữa bạn phải làm sao đây.
Chọn chọn lựa lựa một lúc cũng vừa đủ ăn rồi nên sáu người ngồi xuống bắt đầu ăn.
Bây giờ là hơn chín giờ, mấy người ngồi sát lại nhau cùng uống rượu ăn lẩu, cự kỳ náo nhiệt, chớp mắt một cái đã đến mười rưỡi.
Trên bàn cơm mấy người đều đã say tý lúy, Mập Mạp ăn no bắt đầu nghỉ ngơi, ôm bụng nằm vật ra ghế sofa, phát ra mấy tiếng kêu "A...... A......" không rõ ý nghĩa.
Châu Biên mặt đỏ tía tai, giọng nói đã ngọng đi mà vẫn luôn mồm cằn nhằn, Lưu Tiệp bên cạnh cũng say không biết đang nói gì.
Hạ Viêm cũng say, nhưng lại rất im lặng.
Về phần Trần Tử Tinh lại giống như chẳng có gì thay đổi cả, chầm chậm cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn trong nồi, kiểu như muốn ăn hết những thứ còn lại trong nồi. Nhưng cậu lại luôn gắp phải khoảng không, mơ mơ màng ăn không khí, sau đó ngẩng đầu nháy nháy mắt với Quan Thần, trong ánh mắt ấy toàn là hơi nước mê man.
"...... Sao lại không có gì." Hai má Trần Tử Tinh ửng đỏ: "Có phải, có phải...cậu ăn vụng mất rồi không."
Cả hội chỉ có mình Quan Thần không say.
Quan Thần trừng mắt nhìn cậu.
Trần Tử Tinh nhíu mày, cả người đổ về phía người hắn, đôi đũa chỉ vào mặt hắn, "Có phải không! Nửa đường ăn vụng! Quan...... Quan tiểu lục! ợ!"
Cậu ợ một cái.
Quan Thần: "......"
Chiếc đũa cuối cùng cũng không chạm đến mặt hắn, rơi xuống đất.
Trần Tử Tinh cũng ngã vào người hắn.
Trần Tử Tinh uống rượu vào thú vị thật, không nói lời nào thì trông giống như người bình thường, vừa nói một cái trở nên không bình thường, một giây trước còn có thể cằn nhằn nửa ngày, một giây sau đã có thể yên tĩnh lại, nói được một nửa lại không nói nữa làm người ta sốt ruột muốn chết.
Quan Thần nhặt đũa lên, đặt lên bàn, bất đắc dĩ nói: "Say rồi sao? Ai lúc nãy nói với tôi ngàn chén không say thế nhỉ?"
Hắn sờ soạng đầu Trần Tử Tinh, sau đó lại nghe thấy tiếng ngáy nhỏ, ngủ mất rồi.
Trần Tử Tinh: " Guru Guru Guru......"
Quan Thần khiếp sợ: "Cậu là mèo à!?"
Cuối cùng vẫn là do Quan Thần và Hạ Viêm người hơi say mang bọn họ về.
Hai người gọi hai chiếc xe taxi, lúc về đến trường học phải leo tường vào, Trần Tử Tinh trèo vào trước, Hạ Viêm đứng bên kia tường đẩy người lên sau đó Quan Thần sẽ tiếp ứng.
Lúc đưa Mập Mạp vào là khó nhất, lúc thả cậu ta xuống Quan Thần không vững nên làm cho cậu ta rơi xuống đất, Mập Mạp "á" lên một tiếng.
Chỗ này tuy là rừng cây nhỏ nhưng bên cạnh vẫn có các công trình kiến trúc nên khi có âm thanh phát ra vẫn có thể dễ dàng bị nghe thấy.
Quan Thần biết ngay sẽ không ổn, toi rồi, hắn chửi một câu, "Đậu má! Cậu kêu to thế hả Mập Mạp!"
Hắn sắp bị tức mà chết rồi, Mập Mạp cũng bị cú ngã này mà tỉnh dậy, cậu ta ngơ ngác nhìn bốn phía, vẻ mặt kiểu tôi là ai?
"Ai đang ở đó!" Ánh sáng đén pin chiếu sang, bảo vệ nhìn thấy loáng thoáng có người đang trèo tường.
"Đậu mé! Mập Mạp tất cả là tại cậu đấy!" Quan Thần sốt ruột ôm lấy Trần Tử Tinh kéo cậu lên, "Tử Tinh nhanh lên! Hạ viêm, cậu cũng mau chạy đi, chuẩn bị trốn thôi!"
Bảo vệ thấy bọn họ không động tĩnh, lập tức chạy sang hét: "Đứng lại! Là học sinh à? Trường học cấm trèo tường có biết không!"
Quan Thần ôm lấy Trần Tử Tinh, kéo lấy tay cậu bắt đầu bỏ chạy, còn quay đầu lại nói: "Anh ơi lần sau không dám nữa ạ, đừng đuổi theo nữa! Tha cho mấy đứa nhỏ đi mà!"
Mập Mạp phản ứng lại cũng vội vàng đứng lên chạy, nhưng kết quả là "Ôi!" một tiếng bị vấp phải Châu Biên, ngã cắm đầu xuống.
"Định mệnh...... Châu Biên cậu còn ngủ nữa à! To gan gớm nhỉ!" Cậu ta trực tiếp kéo theo Châu Biên chạy, Châu Biên ma xát với mặt đất vang lên âm thanh loạt soạt.
Hạ Viêm thân thủ nhanh nhẹn nhảy vào, đuổi theo Lưu Tiệp ở đằng trước.
Cũng may bảo vệ cũng không đuổi theo nữa, chắc nhìn thấy bọn họ là học sinh nên cũng không muốn làm khó. Học sinh bây giờ trèo tường đi ăn hoặc ra quán net là chuyện bình thường, chỉ cần đêm quay lại kí túc xá, hoặc không làm mấy chuyện xấu là được.
Sáu người nhễ nhại mồ hôi bình an quay lại kí túc xá, lúc tắm rửa xong cũng đã hơn mười một giờ.
Mọi người đều uống rượu vừa nằm xuống giường đã buồn ngủ ríu mắt, chẳng được bao lâu cả kí túc xá trở nên im lặng, giống như mọi người đã ngủ hết rồi.
Hôm nay hơi mệt, Quan Thần thở dài, trước khi lên giường thì chạy sang chỗ Trần Tử Tinh ngó một chút.
Sau đó bị dọa cho giật mình.
Người ở trên giường không ngủ, vẫn còn ngồi ở kia, mắt nhìn chằm chằm sang giường bên cạnh không động đậy, cũng chẳng biết cậu đang làm gì.
Ký túc xá một mảnh tối đen, Quan Thần nhìn cậu không được rõ lắm nên gọi một tiếng: "Tử Tinh?"
Lần gọi thứ nhất Trần Tử Tinh không có phản ứng.
Quan Thần lại gọi thêm một lần nữa: "Tinh nhi? Trần Tử Tinh?"
Trần Tử Tinh lúc này mới trả lời lại, giọng nói mềm mại vang lên một tiếng "Hả".
Quan Thần đoán là lúc nãy Trần Tử Tinh ngồi ngủ.
"Đang ngủ à?" Quan Thần hỏi.
Trần Tử Tinh không trả lời. Trong bóng tối cậu xoay người lại nhìn Quan Thần, mọi thứ đều chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt cong cong kia thật sáng.
Quan Thần giật mình.
Hôm nay Trần Tử Tinh chắc là say rồi, cả người cậu toát ra vẻ đáng yêu khiến cho mặt Quan Thần đỏ lên.
Ngay lúc hai người đang nhìn nhau thì Trần Tử Tinh lại cử động, tay cậu chống trên giường chậm dãi bò về phía Quan Thần.
Mùi thơm ngát của sữa tắm trên người chàng trai ấy bay vào mũi, Trần Tử Tinh ngồi ở mép giường, nâng hai tay lên với người kia, mở rộng vòng tay, mặt đỏ lên là do say rượu. Cậu cong cong đôi mắt, cắn khóe môi, cười ngọt ngào.
"Anh ơi."
Khác với trước đây, một tiếng anh ơi vang lên khe khẽ lúc này khiến cho Quan Thần mềm nhũn, cũng gọi cho cứng lên. (các bạn biết rồi đấy)
"Ôm." Trần Tử Tinh nở nụ cười ngọt ngào nói.
".............................."
Ôm, anh ôm là được chứ gì!!
Mặt Quan Thần đỏ bừng lên, hắn cực kỳ cẩn thận túm vào thang giường leo lên. Hương vị thơm mát trên người của cậu trai ấy, hai tay cậu vòng ra sau lưng hắn sau đó ôm chặt, cằm tựa vào trên vai người ấy, im lặng.
Hắn ngay cả hô hấp cũng chậm lại, tim đập thình thịch, nghe thấy tiếng hít thở của người con trai ấy, giờ phút này Quan Thần cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Có thứ gì đó có thể miêu tả sinh động chuyện này.
Ánh trăng chiếu xuống, hai cái bóng đang giao hòa một chỗ bị kéo dài ra.
Mùa xuân năm nay dịu dàng hơn những mùa xuân đã qua.
Cả phòng 306 ra ngoài ăn liên hoan.
Liên hoan của học sinh thời đại này cự kỳ kích thích, bởi vì quản lý kí túc xá sẽ không thả cho bọn họ ra ngoài vào buổi tối, sáu người đành phải đợi kiểm tra phòng xong mới trèo tường trốn ra ngoài.
Cuối tuần nên kiểm tra phòng sớm, tầm 8 9 giờ sẽ có người đi kiểm tra.
"Các cậu nói cái tiệm kia cách đây có một đoạn thôi à, " Mập Mạp cùng một đống thịt leo lên tường lăn một vòng thở hồng hộc, sau đó xoa hông nói: "Bọn mình gọi xe đi đi? Mới mùng một nên ba tôi còn chưa gửi tiền cho, tôi nghèo quá."
"Gọi cái rắm ấy, giống đàn ông một tí được không." Quan Thần nói xong thì leo lên một cái xe đạp công cộng, quét mã, "Đi thôi!" Hắn nói xong thì đạp xe đạp đi trước.
Thuận tiện còn quét mã luôn cho Trần Tử Tinh một cái.
Trần Tử Tinh bao mình kín mít như một đặc vụ, áo khoác dài, khẩu trang, mũ lưỡi trai, vì cậu sợ lạnh. Cậu cũng chẳng nói hai lời leo lên xe đạp đuổi theo Quan Thần.
"Đậu má!" Mập Mạp kêu lên một tiếng, "Tú ân ái thì ngon lắm à! Gặp sắc quên bạn! Có còn là anh em nữa không hả Quan lão lục!"
Quan Thần đã đạp đi xa rồi nên không nghe thấy.
Mập Mạp ghen tị, cậu ta cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào. Bỗng nhiên bên tai chuyền đến một tiếng "biubiu"...... à không, hai tiếng. Hai bóng người phóng vụt qua.
Mập Mạp: "?!"
Lưu Tiệp vẫy tay: "Đi trước nhé, Mập Mạp cậu nhanh lên!"
Hạ Viêm nói: "Đi trước đây!"
Hai người nhanh chóng biến mất ở trước mắt.
"......" Trong lòng Mập Mạp đau khổ, nhưng đau khổ trong lòng của Mập Mạp lại không ai biết. Một người cũng không biết, haizz.
"Châu......" Cậu ta quay đầu lại đang định gọi Châu Biên thì lại không thấy người đâu, lúc quay đầu lại cậu ta nghe thấy tiếng hét của Châu Biên và tiếng xe: "Tôi cũng đi trước đây! Cậu nhanh lên!"
Mập Mạp khiếp sợ: "Cậu còn cố ý đi ngay trước mặt tôi nữa, đồ con chó kia!?"
Đúng là một đám không trượng nghĩa!!
Mập Mạp thở phì phò quét mã, vội leo lên xe phóng theo.
(Loại xe đạp công cộng này ở bên Trung Quốc có rất nhiều, chỉ cần quét mã bằng một app có thanh toán bất kỳ thì bạn có thể mở khóa cho xe và có thể sử dụng nhưng cũng có loại xe điện to hơn thì cần đặt cọc trước mới được đi, sau khi đến địa điểm cần đến bạn nhấn trả xe và tiến hành thanh toán, loại xe này thì cần tìm đúng bãi đỗ của nó để trả, nếu trả sai bãi thì sẽ bị tăng thêm tiền để sai bãi, nhưng thường thì trong một quận có rất nhiều bãi đỗ xe, cũng có mấy loại để mình lựa chọn, có xe điện cũng có xe đạp điện và cả xe đạp không thôi)
Địa điểm ăn cơm là một quán lẩu, lầu một trung tâm thương mại thành phố.
Quan Thần đã đặt trước bàn trên mạng rồi đến lúc đến nơi cũng không phải đợi quá lâu, sáu người ngồi một bàn, một cái bàn hình chữ nhật, một bên là sofa một bên là ghế dài.
Mấy tên còn trai lấy về cả đống thịt, Trần Tử Tinh là người lấy ít nhất, cậu nhìn bát mấy tên này rồi nói: "Kiến nghị mấy ngài nhìn cái bảng ở trên bàn."
Năm người nhìn sang.
"Giữa trưa cuốc đất mồ hôi tuôn rơi
Ai biết được những món ăn ở đây đã được tạo ra từ biết bao khổ cực
Vì sự phát triển bền vững của hành tinh và ngài xin đừng lãng phí lương thực nhé 0v0"
"ps: ăn không hết thì phạt tiền"
Cái ps này cố ý viết cho người ta không nhìn thấy chứ gì! Mập Mạp lại khiếp sợ một lần nữa.
Cái ps này rất có linh tính, nó được viết ở góc phải tấm bảng, chữ màu đỏ nhỏ, nếu chỉ tùy tiện nhìn thì chắc chắn sẽ không nhìn thấy. Nhưng mà nó lại ở đó, còn là chữ màu đỏ, bạn cũng không thể lấy nữa bạn phải làm sao đây.
Chọn chọn lựa lựa một lúc cũng vừa đủ ăn rồi nên sáu người ngồi xuống bắt đầu ăn.
Bây giờ là hơn chín giờ, mấy người ngồi sát lại nhau cùng uống rượu ăn lẩu, cự kỳ náo nhiệt, chớp mắt một cái đã đến mười rưỡi.
Trên bàn cơm mấy người đều đã say tý lúy, Mập Mạp ăn no bắt đầu nghỉ ngơi, ôm bụng nằm vật ra ghế sofa, phát ra mấy tiếng kêu "A...... A......" không rõ ý nghĩa.
Châu Biên mặt đỏ tía tai, giọng nói đã ngọng đi mà vẫn luôn mồm cằn nhằn, Lưu Tiệp bên cạnh cũng say không biết đang nói gì.
Hạ Viêm cũng say, nhưng lại rất im lặng.
Về phần Trần Tử Tinh lại giống như chẳng có gì thay đổi cả, chầm chậm cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn trong nồi, kiểu như muốn ăn hết những thứ còn lại trong nồi. Nhưng cậu lại luôn gắp phải khoảng không, mơ mơ màng ăn không khí, sau đó ngẩng đầu nháy nháy mắt với Quan Thần, trong ánh mắt ấy toàn là hơi nước mê man.
"...... Sao lại không có gì." Hai má Trần Tử Tinh ửng đỏ: "Có phải, có phải...cậu ăn vụng mất rồi không."
Cả hội chỉ có mình Quan Thần không say.
Quan Thần trừng mắt nhìn cậu.
Trần Tử Tinh nhíu mày, cả người đổ về phía người hắn, đôi đũa chỉ vào mặt hắn, "Có phải không! Nửa đường ăn vụng! Quan...... Quan tiểu lục! ợ!"
Cậu ợ một cái.
Quan Thần: "......"
Chiếc đũa cuối cùng cũng không chạm đến mặt hắn, rơi xuống đất.
Trần Tử Tinh cũng ngã vào người hắn.
Trần Tử Tinh uống rượu vào thú vị thật, không nói lời nào thì trông giống như người bình thường, vừa nói một cái trở nên không bình thường, một giây trước còn có thể cằn nhằn nửa ngày, một giây sau đã có thể yên tĩnh lại, nói được một nửa lại không nói nữa làm người ta sốt ruột muốn chết.
Quan Thần nhặt đũa lên, đặt lên bàn, bất đắc dĩ nói: "Say rồi sao? Ai lúc nãy nói với tôi ngàn chén không say thế nhỉ?"
Hắn sờ soạng đầu Trần Tử Tinh, sau đó lại nghe thấy tiếng ngáy nhỏ, ngủ mất rồi.
Trần Tử Tinh: " Guru Guru Guru......"
Quan Thần khiếp sợ: "Cậu là mèo à!?"
Cuối cùng vẫn là do Quan Thần và Hạ Viêm người hơi say mang bọn họ về.
Hai người gọi hai chiếc xe taxi, lúc về đến trường học phải leo tường vào, Trần Tử Tinh trèo vào trước, Hạ Viêm đứng bên kia tường đẩy người lên sau đó Quan Thần sẽ tiếp ứng.
Lúc đưa Mập Mạp vào là khó nhất, lúc thả cậu ta xuống Quan Thần không vững nên làm cho cậu ta rơi xuống đất, Mập Mạp "á" lên một tiếng.
Chỗ này tuy là rừng cây nhỏ nhưng bên cạnh vẫn có các công trình kiến trúc nên khi có âm thanh phát ra vẫn có thể dễ dàng bị nghe thấy.
Quan Thần biết ngay sẽ không ổn, toi rồi, hắn chửi một câu, "Đậu má! Cậu kêu to thế hả Mập Mạp!"
Hắn sắp bị tức mà chết rồi, Mập Mạp cũng bị cú ngã này mà tỉnh dậy, cậu ta ngơ ngác nhìn bốn phía, vẻ mặt kiểu tôi là ai?
"Ai đang ở đó!" Ánh sáng đén pin chiếu sang, bảo vệ nhìn thấy loáng thoáng có người đang trèo tường.
"Đậu mé! Mập Mạp tất cả là tại cậu đấy!" Quan Thần sốt ruột ôm lấy Trần Tử Tinh kéo cậu lên, "Tử Tinh nhanh lên! Hạ viêm, cậu cũng mau chạy đi, chuẩn bị trốn thôi!"
Bảo vệ thấy bọn họ không động tĩnh, lập tức chạy sang hét: "Đứng lại! Là học sinh à? Trường học cấm trèo tường có biết không!"
Quan Thần ôm lấy Trần Tử Tinh, kéo lấy tay cậu bắt đầu bỏ chạy, còn quay đầu lại nói: "Anh ơi lần sau không dám nữa ạ, đừng đuổi theo nữa! Tha cho mấy đứa nhỏ đi mà!"
Mập Mạp phản ứng lại cũng vội vàng đứng lên chạy, nhưng kết quả là "Ôi!" một tiếng bị vấp phải Châu Biên, ngã cắm đầu xuống.
"Định mệnh...... Châu Biên cậu còn ngủ nữa à! To gan gớm nhỉ!" Cậu ta trực tiếp kéo theo Châu Biên chạy, Châu Biên ma xát với mặt đất vang lên âm thanh loạt soạt.
Hạ Viêm thân thủ nhanh nhẹn nhảy vào, đuổi theo Lưu Tiệp ở đằng trước.
Cũng may bảo vệ cũng không đuổi theo nữa, chắc nhìn thấy bọn họ là học sinh nên cũng không muốn làm khó. Học sinh bây giờ trèo tường đi ăn hoặc ra quán net là chuyện bình thường, chỉ cần đêm quay lại kí túc xá, hoặc không làm mấy chuyện xấu là được.
Sáu người nhễ nhại mồ hôi bình an quay lại kí túc xá, lúc tắm rửa xong cũng đã hơn mười một giờ.
Mọi người đều uống rượu vừa nằm xuống giường đã buồn ngủ ríu mắt, chẳng được bao lâu cả kí túc xá trở nên im lặng, giống như mọi người đã ngủ hết rồi.
Hôm nay hơi mệt, Quan Thần thở dài, trước khi lên giường thì chạy sang chỗ Trần Tử Tinh ngó một chút.
Sau đó bị dọa cho giật mình.
Người ở trên giường không ngủ, vẫn còn ngồi ở kia, mắt nhìn chằm chằm sang giường bên cạnh không động đậy, cũng chẳng biết cậu đang làm gì.
Ký túc xá một mảnh tối đen, Quan Thần nhìn cậu không được rõ lắm nên gọi một tiếng: "Tử Tinh?"
Lần gọi thứ nhất Trần Tử Tinh không có phản ứng.
Quan Thần lại gọi thêm một lần nữa: "Tinh nhi? Trần Tử Tinh?"
Trần Tử Tinh lúc này mới trả lời lại, giọng nói mềm mại vang lên một tiếng "Hả".
Quan Thần đoán là lúc nãy Trần Tử Tinh ngồi ngủ.
"Đang ngủ à?" Quan Thần hỏi.
Trần Tử Tinh không trả lời. Trong bóng tối cậu xoay người lại nhìn Quan Thần, mọi thứ đều chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt cong cong kia thật sáng.
Quan Thần giật mình.
Hôm nay Trần Tử Tinh chắc là say rồi, cả người cậu toát ra vẻ đáng yêu khiến cho mặt Quan Thần đỏ lên.
Ngay lúc hai người đang nhìn nhau thì Trần Tử Tinh lại cử động, tay cậu chống trên giường chậm dãi bò về phía Quan Thần.
Mùi thơm ngát của sữa tắm trên người chàng trai ấy bay vào mũi, Trần Tử Tinh ngồi ở mép giường, nâng hai tay lên với người kia, mở rộng vòng tay, mặt đỏ lên là do say rượu. Cậu cong cong đôi mắt, cắn khóe môi, cười ngọt ngào.
"Anh ơi."
Khác với trước đây, một tiếng anh ơi vang lên khe khẽ lúc này khiến cho Quan Thần mềm nhũn, cũng gọi cho cứng lên. (các bạn biết rồi đấy)
"Ôm." Trần Tử Tinh nở nụ cười ngọt ngào nói.
".............................."
Ôm, anh ôm là được chứ gì!!
Mặt Quan Thần đỏ bừng lên, hắn cực kỳ cẩn thận túm vào thang giường leo lên. Hương vị thơm mát trên người của cậu trai ấy, hai tay cậu vòng ra sau lưng hắn sau đó ôm chặt, cằm tựa vào trên vai người ấy, im lặng.
Hắn ngay cả hô hấp cũng chậm lại, tim đập thình thịch, nghe thấy tiếng hít thở của người con trai ấy, giờ phút này Quan Thần cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Có thứ gì đó có thể miêu tả sinh động chuyện này.
Ánh trăng chiếu xuống, hai cái bóng đang giao hòa một chỗ bị kéo dài ra.
Mùa xuân năm nay dịu dàng hơn những mùa xuân đã qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất