Bạn Cùng Phòng Của Tui Siêu Thơm Luôn
Chương 6: Bạn bè yêu thương lẫn nhau! TUÂN THỦ NỘI QUY NHÀ TRƯỜNG!
Thân hình Du Kỳ gần như có thể vây cả người Châu Mộ lại, khi hắn ngẩng đầu đứng thẳng, ánh mặt trời mới có thể chiếu lên khuôn mặt Châu Mộ lại lần nữa, ánh mắt cậu có chút mơ màng, dường như cũng bị lần hơi thở giao nhau đầy nguy hiểm vừa rồi đoạt mất thần hồn, khoé môi cũng hơi mở ra, càng lộ ra vẻ như mặc cho người sai xử.
Yết hầu Du Kỳ khẽ động, cúi xuống hóa thành nguyên hình, hình thú khổng lồ của hắn có màu đen, viền hoa văn màu xanh, rọ mõm cũng theo đó biến hóa thành hình dạng tương ứng, làm hắn không cách nào ngậm lấy Châu Mộ, chỉ quay đầu lại, phun ra vài chữ nặng nề: "Lên đây."
Tuy rằng mùi hương của Châu Mộ cũng đã dần dần biến mất, nhưng phóng mắt nhìn ra, một số ít học sinh trưởng thành dù đã bị Du Kỳ dọa cho khiếp sợ, nhưng vẫn không tự chủ được ánh mắt mà nhìn Châu Mộ một cách lộ liễu, ruột gan sôi trào, theo bản năng muốn kiếm tìm mùi hương cực kỳ mê người vừa rồi.
Sắc mặt Xuân Mười Chín sa sầm nhìn một màn có thể nói là mất khống chế này, giọng điệu tràn ngập ý cảnh cáo: "Châu Mộ!"
Nhưng dưới sự rình rập của bầy sói, chỉ thấy Châu Mộ thế mà lại chọn một bạn học được xem là người nguy hiểm nhất, leo lên lưng, ôm chặt lấy cổ hắn.
Du Kỳ đạp gió bay đi, bóng dáng thoáng cái đã không thấy đâu.
Những người còn lại mờ mịt như xác không hồn một hồi lâu mới hoàn hồn lại: Du Kỳ đây là muốn đưa người đi đâu, đem đi ăn một mình?
......
Du Kỳ hạ xuống đỉnh tháp chuông của trường, nơi này hiếm khi có người đến, mỗi khi tới giữa trưa thì chuông cổ tự rung. Lúc này yên tĩnh không người, phóng mắt nhìn xa là trập trùng những tòa kiến trúc trong sân trường xen lẫn giữa núi rừng rậm rạp.
Du Kỳ biến trở lại hình người, một tay xách Châu Mộ lên.
Cho dù Châu Mộ đã đeo bùa ẩn nấp lại, nhưng năm giác quan nhạy bén làm cho hắn vẫn có thể nhớ lại rõ ràng mùi hương của Châu Mộ, phảng phất như vẫn còn đang quanh quẩn nơi đầu mũi...
Hắn nhìn Châu Mộ chằm chằm, ánh mắt nhìn lướt qua cứ như có một linh hồn riêng vậy.
Mà Châu Mộ từ từ mở tay ra, trong lòng bàn tay rõ ràng là một tấm bùa ẩn nấp.
Thứ mà khi nãy Du Kỳ nhét vào trong tay Châu Mộ, chính là bùa ẩn nấp của hắn, tháo xuống đưa cho Châu Mộ cho nên hơi thở hung thú trên người mình mới bị tràn ra ngoài.
"Cảm ơn nha." Mắt Châu Mộ chứa một tia kinh ngạc, lại cười tươi rói, dùng giọng điệu gần gũi đến mức có chút dính dính nói lời cảm ơn.
Lại như thế nữa.
Ngây thơ quá đi...
Du Kỳ không hiểu sao lại thấy không vui lắm, lạnh lùng nhìn cậu chăm chăm: "Cậu luôn nghĩ tốt cho người khác à? Tôi cho cậu bùa ẩn nấp, tại sao không phải là vì muốn giấu lại mang đi hưởng một mình."
Châu Mộ nhìn nhìn xung quanh, ngờ vực nói: "Nhưng nơi này toàn là bụi, hưởng ở chỗ này cũng bẩn quá thể đi."
...... Đúng thật là, trên đầu tháp chuông đâu đâu cũng là góc chết vệ sinh.
Lý do mà Châu Mộ dùng hết sức mộc mạc, nhưng lại làm cho Du Kỳ cạn lời luôn.
Lúc này, điện thoại của Châu Mộ vang lên, cậu lấy ra xem, là chủ nhiệm giáo dục Thôi Giác gọi video qua, ngón trỏ chạm một cái.
"Châu Mộ trò đang ở đâu!!!! Áaaaaaaa!!!"
Cuộc gọi vừa thông, bên trong liền vang lên tiếng hét điên cuồng của Thôi Giác, âm thanh lớn đến mức dù không mở loa ngoài mà cũng chói tai đến cực điểm, phá vỡ sự yên tĩnh của tháp chuông.
Châu Mộ vội vàng dịch điện thoại ra xa một chút, cứ như thế cậu và Du Kỳ cùng xuất hiện trên màn hình, cả người cậu bị Du Kỳ xách trong tay: "Thầy, thầy bình tĩnh lại một chút, em ở tháp chuông nè, thầy đang ở đâu?"
Trò còn lo thầy ở đâu làm chi hu hu hu hu.
Thôi Giác vừa nhận được tin tức liền tưởng chừng như hồn phi phách tán luôn, trong lòng mắng nhân viên mấy trăm lần, lúc này nhìn thấy hai người họ đều yên ổn xuất hiện ở đầu kia của video mới hơi thở phào nhẹ nhõm, gạt đi giọt nước mắt còn vương ở khóe vì tâm tình kích động mà rơi ra.
Một chốc sau lại trợn to con mắt: "Các trò đây là tư thế gì!! Du Kỳ lấy tay trò ra khỏi cổ Châu Mộ ngay, tại sao lại bóp bạn, nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm! Mau thả ra!!! Mau đến tìm thầy... Không, chờ thầy qua đó đưa bùa ẩn nấp cho mấy trò!!!"
Du Kỳ nhíu mày, cảm thấy Thôi Giác thật sự quá ồn ào, y như cái kèn thành tinh: "Em đã đưa bùa của em cho cậu ấy rồi."
Thôi Giác: "..."
Thôi Giác: "Đừng nói nữa bây giờ thầy qua đó liền!!"
Chưa đến một phút sau Thôi Giác đã cầm đầu vi phạm quy nội quy nhà trường, không đi theo con đường đã được quy hoạch, dùng độn thuật đi lên tháp chuông, bộ dạng vuốt ngực lấy hơi của thầy, rất dễ nhận thấy là lo trong vòng một phút ngắn ngủi này cũng sẽ xảy ra chuyện gì đó không thể cứu vãn.
Nhưng chính mắt nhìn thấy Du Kỳ xách Châu Mộ, vẫn khiến Thôi Giác có chút chịu không nổi, ném một tấm bùa ẩn nấp mới cho Du Kỳ, câu nói đầu tiên chính là: "Đủ rồi, không được bóp cổ bạn học!"
Du Kỳ: "... Bệnh thần kinh."
Tay hắn vốn không hề chạm cổ Châu Mộ, chỉ là nắm lấy người ta mà thôi.
Thôi Giác: "Không được mắng giáo viên bị bệnh thần kinh."
"Thầy ơi, chân em bị người ta cắn bị thương rồi, Du Kỳ cũng là muốn giúp em, thầy đỡ em một tí đi." Châu Mộ yếu ớt nói.
Thôi Giác: "......"
Thôi Giác: "... Du Kỳ cắn à?"
Du Kỳ: "?"
Châu Mộ: "Là đàn anh Tiểu Hao, đau muốn chết luôn, hu hu."
Tiểu Hao? Thôi Giác cảm thấy mình có lẽ sắp bị bệnh thần kinh thật rồi, mặt thầy nhăn nhó, một tay đỡ lấy Châu Mộ, Châu Mộ đứng một chân, quả thật không phải bộ dáng rất thoải mái gì cho cam, Thôi Giác dứt khoát để cậu ngồi lên lan can bằng đá.
Điều chỉnh lại cảm xúc một chút, Thôi Giác mới tổ chức lại ngôn từ.
"Bạn học Châu Mộ, thật xin lỗi, thầy muốn xin lỗi trò, còn phải thay mặt Tiểu Hao nhận lỗi với trò. Chuyện này thầy cũng chỉ hiểu được đại khái, bây giờ đánh giá sơ bộ lại, là bọn thầy đã sơ suất việc Tiểu Hao đang trưởng thành, đã có thể phá bỏ màng bảo vệ của bùa ẩn nấp trong một phạm vi nhất định, rồi ngửi được mùi hơi thở của trò, cho nên mới dẫn đến phiền toái, làm các em học sinh mới bị dọa sợ, còn suýt nữa... Suýt nữa gây ra họa lớn."
Thầy xin lỗi Châu Mộ vô cùng nghiêm túc, kiểm điểm lại sơ suất. Nhìn nét mặt xoắn xuýt kia là liền biết đây là thành tâm thành ý nhận lỗi.
Hoa Linh giữ kỷ lục không có học sinh bị ăn năm mươi năm, từ khi Du Kỳ nhập học tới nay rất nhiều người cho rằng kỷ lục sẽ bị Du Kỳ phá tan, lại không ngờ rằng, trái lại là do thần khuyển mà nhà trường nuôi dưỡng gây họa.
Du Kỳ dựa tường đứng một bên, không hề bất ngờ chút nào.
Ánh mắt phức tạp của Thôi Giác nhìn Du Kỳ một cái, hôm nay may là có Du Kỳ thu dọn cục diện, nếu không thì hậu quả đã không thể tưởng tượng nổi.
"Bọn thầy sẽ làm tốt công tác khắc phục hậu quả, điều tra rõ ràng, nếu như cần thiết sẽ nghiên cứu cấm chế mới đối với Tiểu Hao, còn có thể điều Du Kỳ ra khỏi phòng 1203..."
Du Kỳ cười giễu một tiếng.
Thôi Giác còn chưa nói hết, đã bị Châu Mộ cắt ngang: "Tại sao chứ, 1203 là phòng ngủ của Du Kỳ, sao thầy lại để cậu ấy chuyển đi?"
Du Kỳ nhìn Châu Mộ một cái.
Chuyện này thì có chút bất ngờ...
Hắn hiểu rõ bộ dáng suýt nữa mất khống chế của mình, lúc ấy Châu Mộ rõ ràng cũng bị dọa sợ, tuy rằng sau đó còn ngu ngơ nói lời cảm ơn, nhưng dù nghĩ như nào thì cũng không đến mức vẫn muốn tiếp tục sống chung một chỗ với hắn đi.
"Thầy chỉ là nghĩ, hai trò cũng không thích hợp ở cùng một chỗ, lần này thì không xảy ra chuyện gì, lỡ đâu sau này..." Thôi Giác nhắc nhở một cách uyển chuyển.
Không thể nói lần này không xảy ra chuyện, liền có nghĩa là đã thật sự an toàn.
Chỉ nhìn hai người họ đứng cùng một nơi thôi cũng đã đủ khiến Thôi Giác hãi hùng khiếp vía rồi.
"Chủ nhiệm, nhưng mà tất cả mọi người đều như kiểu rất muốn xực em, mà toàn trường chỉ có mỗi Du Kỳ bị khóa miệng lại, muốn ăn cũng không ăn được." Châu Mộ chọt chọt rọ mõm của Du Kỳ, Du Kỳ liếc cậu một cái, cậu liền nhanh chóng rụt về, như thể sợ Du Kỳ sẽ cắn mình, "Chẳng lẽ, đây không phải đã chứng tỏ Du Kỳ ngược lại mới là an toàn nhất à?"
Thôi Giác: "..."
Du Kỳ: "..."
Logic này rất mới lạ, thậm chí suy nghĩ cẩn thận lại còn có chút (trái) đạo lý.
"Em học được một câu nói của loài người, người không phạm ta ta không phạm người," Châu Mộ mỉm cười nói, "Em tin tưởng, Du Kỳ đã tiếp thu giáo dục ở Hoa Linh nhiều năm như vậy, sẽ không vô cớ làm em bị thương. Hôm nay còn là Du Kỳ đưa bùa ẩn nấp cho em giải nguy, không phải cũng đã chứng minh điểm này rồi sao."
Mặt Thôi Giác xuất hiện một giây mù mờ, thầy lâm vào trầm tư.
Châu Mộ: "Thầy Thôi?"
Thôi Giác cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm, nói: "Được rồi, cái mà bạn học Châu Mộ nói cũng có chút đạo lý." Thầy còn quay đầu nói với Du Kỳ, "Bạn học Du Kỳ, thầy là đang quan tâm em... các em, mong em có thể hiểu cho."
Hiểu hay không hiểu, quen rồi thì phải chịu thôi.
Chỉ là lần này Thôi Giác vì Châu Mộ mà hình như cực kỳ khoan dung?
Du Kỳ hờ hững nói: "Vậy thầy có cần cho em thêm một dòng phù văn nữa không? "
Thôi Giác cười đầy giả trân: "Cái này thì khỏi, các em phải cẩn thận hơn, bạn bè nhất định phải yêu thương lẫn nhau! Tuân thủ nội quy nhà trường!" Thầy lại bổ sung một câu, "Còn nữa, bạn học Châu Mộ, thầy nghe nói trò có tiền trợ cấp cho... yêu tộc thiểu số, nhớ đi nhận đấy!"
Cuối cùng, thầy liếc nhìn mắt cá chân của Châu Mộ, lặng im một chốc, để lại một câu nghỉ ngơi cho tốt.
......
Sau khi Thôi Giác rời đi, Du Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Châu Mộ, vì chỗ Châu Mộ ngồi mà cả người liền cao hơn hắn một đoạn, lại còn ngược sáng, Du Kỳ chỉ nhìn thấy Châu Mộ hình như nở một nụ cười ở trong tia sáng, sau đó nhảy xuống.
Cậu nhào thẳng vào trong lồng ngực Du Kỳ.
Lần này tính cảnh giác hình như không phát huy tác dụng, Du Kỳ theo bản năng nâng tay bắt lấy.
Nói là ôm nhau thì hai người chênh dáng người, lệch chiều cao, cùng với việc Châu Mộ đi đứng có chút bất tiện, quả thực giống như là chui vào trong rồi treo cả người lên ngực hắn.
Du Kỳ chỉ cần cúi đầu, rọ mõm liền sẽ dính sát lên người Châu Mộ.
Tiểu yêu quái nhỏ bé yếu đuối lại thơm ngon này hình như hoàn toàn không để ý gì thật, ngược lại bởi vì chuyện lúc trước mà đâm ra tin cậy hắn, cơ thể mềm mại không chút phòng bị, thậm chí còn thân thiết ỷ lại vào hắn.
Hoặc là, Châu Mộ là tín nhiệm đống phù văn trên rọ mõm? Đúng như lời cậu nói, cả trường toàn là những bạn học muốn ăn cậu, ngược lại là Du Kỳ, chỉ có mỗi hắn bị giam lại.
Du Kỳ trước đây vẫn chưa từng phỏng đoán về chủng tộc của Châu Mộ, nhưng giờ đây hắn nhịn không được tự hỏi, không cần biết Châu Mộ là gì, sinh vật giống như này, trước kia rốt cuộc làm thế nào mà sinh tồn được?
"Chúng mình mau về 1203 thôi." Khuôn mặt mềm mại của Châu Mộ vô cùng tự nhiên cọ cọ vào ngực Du Kỳ, ngẩng đầu nói, "Du Kỳ, chủ nhiệm đã nói bạn bè phải yêu thương nhau, nếu lại xuất hiện chuyện như vậy, cậu thề sẽ liều chết ngăn bọn họ lại!"
Du Kỳ: "..."
Trong thoáng lúc mà mặt Châu Mộ cọ qua, Du Kỳ cảm thấy ngực mình dâng lên một cảm giác tê dại, từng cơn từng cơn lan tràn ra, cú đụng chạm ngoài đem đến cảm giác thèm ăn ra, còn từng chút từng chút dấy lên một... Cảm giác thỏa mãn đầy xa lạ và kỳ dị.
Đụng chạm thân mật thế mà lại có hiệu quả như vậy, so với hắn sờ loạn đầu Châu Mộ còn thích hơn.
Hắn nhịn không được nâng cánh tay lên, chạm vào Châu Mộ.
Trong lúc ngẩn ngơ, Du Kỳ nghĩ đến.
Trong thế giới sinh học có một mối quan hệ gọi là cộng sinh.
Trong sách giáo khoa, nó được định nghĩa là: ["Cộng sinh" tồn tại giữa động vật, thực vật, nấm hoặc bất kỳ hai trong số ba loài trên. Một bên cung cấp cho bên kia sự giúp đỡ có lợi cho việc sinh tồn, đồng thời cũng nhận được sự giúp đỡ của bên kia. Hai sinh vật sống cùng nhau, phụ thuộc lẫn nhau và cùng nhau có lợi.]
Ví dụ, ếch nhỏ giúp nhện bảo vệ trứng, nhện cũng bảo vệ ếch nhỏ, ếch nhỏ giải phóng chất nhầy lên kẻ địch để cho nhện tấn công.
Ví dụ, hải quỳ "quá giang" ốc mượn hồn, mà ốc mượn hồn cũng thông qua hải quỳ để ngụy trang, giết kẻ địch.
Ở yêu tộc cũng có không ít ví dụ, tỷ như Tỉ Kiên Thú—— "Cùng Cùng và Cự Hư có thể đi lại, Quyết thì biết cỏ ngon. Nếu gặp phải nguy hiểm, Cùng Cùng và Cự Hư liền cõng Quyết chạy đi, xưa gọi là Tỉ Kiên Thú."*
(*Tỉ Kiên Thú 比肩兽: thú kề vai, tên một của loại thú may mắn trong truyền thuyết. Gồm hai cá thể:
– Cùng Cùng và Cự Hư 邛邛、岠虚: tên một con thú trong truyền thuyết, giống ngựa, có hai đầu, một là Cùng Cùng một là Cự Hư.
– Quyết 蟨: một con thú trong truyền thuyết, chân trước ngắn như chuột, chân sau dài như thỏ, đi là liền ngã. Quyết tìm cam thảo cho Cùng Cùng Cự Hư ăn, ngược lại, Cùng Cùng Cự Hư cõng Quyết di chuyển.
Tui tìm tài liệu về con này gần nửa tiếng, toàn là từ sách cổ nên đọc khó hiểu dã man huhu, phía trên là tui tổng kết lại sau khi đọc nguồn của "Nhĩ Nhã – Thích Thú 尔雅•释兽", "Nhĩ Nhã Nghị Sơ 尔雅议疏", "Lã Thị Xuân Thu 吕氏春秋" và lời của Tôn Viêm 孙炎 – người nước Ngụy thời Tam Quốc nhé, hiuhiu)
Du Kỳ hơi híp mắt lại.
Hắn cảm nhận được nhiệt lượng trong ngực, ôm ấp là một động tác rất bình thường, nhưng loại da thịt kề cận này, không mang theo bất kỳ ác ý nào, thậm chí còn tràn ngập ỷ lại mà đụng chạm ở khoảng cách gần như vậy... Đối với Du Kỳ mà nói vẫn rất xa lạ, làm cho hắn căng thẳng mà run rẩy, cảm giác tê dại lan rộng khắp toàn thân.
Mặc dù mùi hương đã được ẩn lại, nhưng trên người Châu Mộ vẫn tản ra hương thơm nhàn nhạt của cây cỏ, ôn hoà mà ấm áp.
"Được rồi, tôi sẽ ngăn họ lại." Con ngươi màu đen của Du Kỳ nặng nề nhìn Châu Mộ.
Vậy thì, ngược lại với nó...
Du Kỳ dễ dàng bế cả người Châu Mộ lúc này đang đi đứng bất tiện lên, khiến cậu như đang ngồi lên cánh tay mình, ở giữa cái rọ mõm bằng kim loại sắt bén là đầu lưỡi đỏ tươi cùng răng nanh nhọn hoắt như ẩn như hiện, gió xung quanh nhận thấy được tâm tình của hắn, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng xẹt qua làn tóc của hai người, làm cho cả câu nói như cứ lay động trong không khí: "Sau đó, sẽ cố gắng không ăn cậu."
Tác giả có lời muốn nói:
Du Kỳ: (nhe răng)
Châu Mộ: Quaoo cậu có răng nanh nè, dễ cưng!
Du Kỳ:??
Rong có lời muốn nói:
Tốt nghiệp bao lâu rồi mà vẫn phải học sinh học, Rong bị tổn thương nhiều chút, hãy thả sao để Rong chữa thương nèooo.
Yết hầu Du Kỳ khẽ động, cúi xuống hóa thành nguyên hình, hình thú khổng lồ của hắn có màu đen, viền hoa văn màu xanh, rọ mõm cũng theo đó biến hóa thành hình dạng tương ứng, làm hắn không cách nào ngậm lấy Châu Mộ, chỉ quay đầu lại, phun ra vài chữ nặng nề: "Lên đây."
Tuy rằng mùi hương của Châu Mộ cũng đã dần dần biến mất, nhưng phóng mắt nhìn ra, một số ít học sinh trưởng thành dù đã bị Du Kỳ dọa cho khiếp sợ, nhưng vẫn không tự chủ được ánh mắt mà nhìn Châu Mộ một cách lộ liễu, ruột gan sôi trào, theo bản năng muốn kiếm tìm mùi hương cực kỳ mê người vừa rồi.
Sắc mặt Xuân Mười Chín sa sầm nhìn một màn có thể nói là mất khống chế này, giọng điệu tràn ngập ý cảnh cáo: "Châu Mộ!"
Nhưng dưới sự rình rập của bầy sói, chỉ thấy Châu Mộ thế mà lại chọn một bạn học được xem là người nguy hiểm nhất, leo lên lưng, ôm chặt lấy cổ hắn.
Du Kỳ đạp gió bay đi, bóng dáng thoáng cái đã không thấy đâu.
Những người còn lại mờ mịt như xác không hồn một hồi lâu mới hoàn hồn lại: Du Kỳ đây là muốn đưa người đi đâu, đem đi ăn một mình?
......
Du Kỳ hạ xuống đỉnh tháp chuông của trường, nơi này hiếm khi có người đến, mỗi khi tới giữa trưa thì chuông cổ tự rung. Lúc này yên tĩnh không người, phóng mắt nhìn xa là trập trùng những tòa kiến trúc trong sân trường xen lẫn giữa núi rừng rậm rạp.
Du Kỳ biến trở lại hình người, một tay xách Châu Mộ lên.
Cho dù Châu Mộ đã đeo bùa ẩn nấp lại, nhưng năm giác quan nhạy bén làm cho hắn vẫn có thể nhớ lại rõ ràng mùi hương của Châu Mộ, phảng phất như vẫn còn đang quanh quẩn nơi đầu mũi...
Hắn nhìn Châu Mộ chằm chằm, ánh mắt nhìn lướt qua cứ như có một linh hồn riêng vậy.
Mà Châu Mộ từ từ mở tay ra, trong lòng bàn tay rõ ràng là một tấm bùa ẩn nấp.
Thứ mà khi nãy Du Kỳ nhét vào trong tay Châu Mộ, chính là bùa ẩn nấp của hắn, tháo xuống đưa cho Châu Mộ cho nên hơi thở hung thú trên người mình mới bị tràn ra ngoài.
"Cảm ơn nha." Mắt Châu Mộ chứa một tia kinh ngạc, lại cười tươi rói, dùng giọng điệu gần gũi đến mức có chút dính dính nói lời cảm ơn.
Lại như thế nữa.
Ngây thơ quá đi...
Du Kỳ không hiểu sao lại thấy không vui lắm, lạnh lùng nhìn cậu chăm chăm: "Cậu luôn nghĩ tốt cho người khác à? Tôi cho cậu bùa ẩn nấp, tại sao không phải là vì muốn giấu lại mang đi hưởng một mình."
Châu Mộ nhìn nhìn xung quanh, ngờ vực nói: "Nhưng nơi này toàn là bụi, hưởng ở chỗ này cũng bẩn quá thể đi."
...... Đúng thật là, trên đầu tháp chuông đâu đâu cũng là góc chết vệ sinh.
Lý do mà Châu Mộ dùng hết sức mộc mạc, nhưng lại làm cho Du Kỳ cạn lời luôn.
Lúc này, điện thoại của Châu Mộ vang lên, cậu lấy ra xem, là chủ nhiệm giáo dục Thôi Giác gọi video qua, ngón trỏ chạm một cái.
"Châu Mộ trò đang ở đâu!!!! Áaaaaaaa!!!"
Cuộc gọi vừa thông, bên trong liền vang lên tiếng hét điên cuồng của Thôi Giác, âm thanh lớn đến mức dù không mở loa ngoài mà cũng chói tai đến cực điểm, phá vỡ sự yên tĩnh của tháp chuông.
Châu Mộ vội vàng dịch điện thoại ra xa một chút, cứ như thế cậu và Du Kỳ cùng xuất hiện trên màn hình, cả người cậu bị Du Kỳ xách trong tay: "Thầy, thầy bình tĩnh lại một chút, em ở tháp chuông nè, thầy đang ở đâu?"
Trò còn lo thầy ở đâu làm chi hu hu hu hu.
Thôi Giác vừa nhận được tin tức liền tưởng chừng như hồn phi phách tán luôn, trong lòng mắng nhân viên mấy trăm lần, lúc này nhìn thấy hai người họ đều yên ổn xuất hiện ở đầu kia của video mới hơi thở phào nhẹ nhõm, gạt đi giọt nước mắt còn vương ở khóe vì tâm tình kích động mà rơi ra.
Một chốc sau lại trợn to con mắt: "Các trò đây là tư thế gì!! Du Kỳ lấy tay trò ra khỏi cổ Châu Mộ ngay, tại sao lại bóp bạn, nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm! Mau thả ra!!! Mau đến tìm thầy... Không, chờ thầy qua đó đưa bùa ẩn nấp cho mấy trò!!!"
Du Kỳ nhíu mày, cảm thấy Thôi Giác thật sự quá ồn ào, y như cái kèn thành tinh: "Em đã đưa bùa của em cho cậu ấy rồi."
Thôi Giác: "..."
Thôi Giác: "Đừng nói nữa bây giờ thầy qua đó liền!!"
Chưa đến một phút sau Thôi Giác đã cầm đầu vi phạm quy nội quy nhà trường, không đi theo con đường đã được quy hoạch, dùng độn thuật đi lên tháp chuông, bộ dạng vuốt ngực lấy hơi của thầy, rất dễ nhận thấy là lo trong vòng một phút ngắn ngủi này cũng sẽ xảy ra chuyện gì đó không thể cứu vãn.
Nhưng chính mắt nhìn thấy Du Kỳ xách Châu Mộ, vẫn khiến Thôi Giác có chút chịu không nổi, ném một tấm bùa ẩn nấp mới cho Du Kỳ, câu nói đầu tiên chính là: "Đủ rồi, không được bóp cổ bạn học!"
Du Kỳ: "... Bệnh thần kinh."
Tay hắn vốn không hề chạm cổ Châu Mộ, chỉ là nắm lấy người ta mà thôi.
Thôi Giác: "Không được mắng giáo viên bị bệnh thần kinh."
"Thầy ơi, chân em bị người ta cắn bị thương rồi, Du Kỳ cũng là muốn giúp em, thầy đỡ em một tí đi." Châu Mộ yếu ớt nói.
Thôi Giác: "......"
Thôi Giác: "... Du Kỳ cắn à?"
Du Kỳ: "?"
Châu Mộ: "Là đàn anh Tiểu Hao, đau muốn chết luôn, hu hu."
Tiểu Hao? Thôi Giác cảm thấy mình có lẽ sắp bị bệnh thần kinh thật rồi, mặt thầy nhăn nhó, một tay đỡ lấy Châu Mộ, Châu Mộ đứng một chân, quả thật không phải bộ dáng rất thoải mái gì cho cam, Thôi Giác dứt khoát để cậu ngồi lên lan can bằng đá.
Điều chỉnh lại cảm xúc một chút, Thôi Giác mới tổ chức lại ngôn từ.
"Bạn học Châu Mộ, thật xin lỗi, thầy muốn xin lỗi trò, còn phải thay mặt Tiểu Hao nhận lỗi với trò. Chuyện này thầy cũng chỉ hiểu được đại khái, bây giờ đánh giá sơ bộ lại, là bọn thầy đã sơ suất việc Tiểu Hao đang trưởng thành, đã có thể phá bỏ màng bảo vệ của bùa ẩn nấp trong một phạm vi nhất định, rồi ngửi được mùi hơi thở của trò, cho nên mới dẫn đến phiền toái, làm các em học sinh mới bị dọa sợ, còn suýt nữa... Suýt nữa gây ra họa lớn."
Thầy xin lỗi Châu Mộ vô cùng nghiêm túc, kiểm điểm lại sơ suất. Nhìn nét mặt xoắn xuýt kia là liền biết đây là thành tâm thành ý nhận lỗi.
Hoa Linh giữ kỷ lục không có học sinh bị ăn năm mươi năm, từ khi Du Kỳ nhập học tới nay rất nhiều người cho rằng kỷ lục sẽ bị Du Kỳ phá tan, lại không ngờ rằng, trái lại là do thần khuyển mà nhà trường nuôi dưỡng gây họa.
Du Kỳ dựa tường đứng một bên, không hề bất ngờ chút nào.
Ánh mắt phức tạp của Thôi Giác nhìn Du Kỳ một cái, hôm nay may là có Du Kỳ thu dọn cục diện, nếu không thì hậu quả đã không thể tưởng tượng nổi.
"Bọn thầy sẽ làm tốt công tác khắc phục hậu quả, điều tra rõ ràng, nếu như cần thiết sẽ nghiên cứu cấm chế mới đối với Tiểu Hao, còn có thể điều Du Kỳ ra khỏi phòng 1203..."
Du Kỳ cười giễu một tiếng.
Thôi Giác còn chưa nói hết, đã bị Châu Mộ cắt ngang: "Tại sao chứ, 1203 là phòng ngủ của Du Kỳ, sao thầy lại để cậu ấy chuyển đi?"
Du Kỳ nhìn Châu Mộ một cái.
Chuyện này thì có chút bất ngờ...
Hắn hiểu rõ bộ dáng suýt nữa mất khống chế của mình, lúc ấy Châu Mộ rõ ràng cũng bị dọa sợ, tuy rằng sau đó còn ngu ngơ nói lời cảm ơn, nhưng dù nghĩ như nào thì cũng không đến mức vẫn muốn tiếp tục sống chung một chỗ với hắn đi.
"Thầy chỉ là nghĩ, hai trò cũng không thích hợp ở cùng một chỗ, lần này thì không xảy ra chuyện gì, lỡ đâu sau này..." Thôi Giác nhắc nhở một cách uyển chuyển.
Không thể nói lần này không xảy ra chuyện, liền có nghĩa là đã thật sự an toàn.
Chỉ nhìn hai người họ đứng cùng một nơi thôi cũng đã đủ khiến Thôi Giác hãi hùng khiếp vía rồi.
"Chủ nhiệm, nhưng mà tất cả mọi người đều như kiểu rất muốn xực em, mà toàn trường chỉ có mỗi Du Kỳ bị khóa miệng lại, muốn ăn cũng không ăn được." Châu Mộ chọt chọt rọ mõm của Du Kỳ, Du Kỳ liếc cậu một cái, cậu liền nhanh chóng rụt về, như thể sợ Du Kỳ sẽ cắn mình, "Chẳng lẽ, đây không phải đã chứng tỏ Du Kỳ ngược lại mới là an toàn nhất à?"
Thôi Giác: "..."
Du Kỳ: "..."
Logic này rất mới lạ, thậm chí suy nghĩ cẩn thận lại còn có chút (trái) đạo lý.
"Em học được một câu nói của loài người, người không phạm ta ta không phạm người," Châu Mộ mỉm cười nói, "Em tin tưởng, Du Kỳ đã tiếp thu giáo dục ở Hoa Linh nhiều năm như vậy, sẽ không vô cớ làm em bị thương. Hôm nay còn là Du Kỳ đưa bùa ẩn nấp cho em giải nguy, không phải cũng đã chứng minh điểm này rồi sao."
Mặt Thôi Giác xuất hiện một giây mù mờ, thầy lâm vào trầm tư.
Châu Mộ: "Thầy Thôi?"
Thôi Giác cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm, nói: "Được rồi, cái mà bạn học Châu Mộ nói cũng có chút đạo lý." Thầy còn quay đầu nói với Du Kỳ, "Bạn học Du Kỳ, thầy là đang quan tâm em... các em, mong em có thể hiểu cho."
Hiểu hay không hiểu, quen rồi thì phải chịu thôi.
Chỉ là lần này Thôi Giác vì Châu Mộ mà hình như cực kỳ khoan dung?
Du Kỳ hờ hững nói: "Vậy thầy có cần cho em thêm một dòng phù văn nữa không? "
Thôi Giác cười đầy giả trân: "Cái này thì khỏi, các em phải cẩn thận hơn, bạn bè nhất định phải yêu thương lẫn nhau! Tuân thủ nội quy nhà trường!" Thầy lại bổ sung một câu, "Còn nữa, bạn học Châu Mộ, thầy nghe nói trò có tiền trợ cấp cho... yêu tộc thiểu số, nhớ đi nhận đấy!"
Cuối cùng, thầy liếc nhìn mắt cá chân của Châu Mộ, lặng im một chốc, để lại một câu nghỉ ngơi cho tốt.
......
Sau khi Thôi Giác rời đi, Du Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Châu Mộ, vì chỗ Châu Mộ ngồi mà cả người liền cao hơn hắn một đoạn, lại còn ngược sáng, Du Kỳ chỉ nhìn thấy Châu Mộ hình như nở một nụ cười ở trong tia sáng, sau đó nhảy xuống.
Cậu nhào thẳng vào trong lồng ngực Du Kỳ.
Lần này tính cảnh giác hình như không phát huy tác dụng, Du Kỳ theo bản năng nâng tay bắt lấy.
Nói là ôm nhau thì hai người chênh dáng người, lệch chiều cao, cùng với việc Châu Mộ đi đứng có chút bất tiện, quả thực giống như là chui vào trong rồi treo cả người lên ngực hắn.
Du Kỳ chỉ cần cúi đầu, rọ mõm liền sẽ dính sát lên người Châu Mộ.
Tiểu yêu quái nhỏ bé yếu đuối lại thơm ngon này hình như hoàn toàn không để ý gì thật, ngược lại bởi vì chuyện lúc trước mà đâm ra tin cậy hắn, cơ thể mềm mại không chút phòng bị, thậm chí còn thân thiết ỷ lại vào hắn.
Hoặc là, Châu Mộ là tín nhiệm đống phù văn trên rọ mõm? Đúng như lời cậu nói, cả trường toàn là những bạn học muốn ăn cậu, ngược lại là Du Kỳ, chỉ có mỗi hắn bị giam lại.
Du Kỳ trước đây vẫn chưa từng phỏng đoán về chủng tộc của Châu Mộ, nhưng giờ đây hắn nhịn không được tự hỏi, không cần biết Châu Mộ là gì, sinh vật giống như này, trước kia rốt cuộc làm thế nào mà sinh tồn được?
"Chúng mình mau về 1203 thôi." Khuôn mặt mềm mại của Châu Mộ vô cùng tự nhiên cọ cọ vào ngực Du Kỳ, ngẩng đầu nói, "Du Kỳ, chủ nhiệm đã nói bạn bè phải yêu thương nhau, nếu lại xuất hiện chuyện như vậy, cậu thề sẽ liều chết ngăn bọn họ lại!"
Du Kỳ: "..."
Trong thoáng lúc mà mặt Châu Mộ cọ qua, Du Kỳ cảm thấy ngực mình dâng lên một cảm giác tê dại, từng cơn từng cơn lan tràn ra, cú đụng chạm ngoài đem đến cảm giác thèm ăn ra, còn từng chút từng chút dấy lên một... Cảm giác thỏa mãn đầy xa lạ và kỳ dị.
Đụng chạm thân mật thế mà lại có hiệu quả như vậy, so với hắn sờ loạn đầu Châu Mộ còn thích hơn.
Hắn nhịn không được nâng cánh tay lên, chạm vào Châu Mộ.
Trong lúc ngẩn ngơ, Du Kỳ nghĩ đến.
Trong thế giới sinh học có một mối quan hệ gọi là cộng sinh.
Trong sách giáo khoa, nó được định nghĩa là: ["Cộng sinh" tồn tại giữa động vật, thực vật, nấm hoặc bất kỳ hai trong số ba loài trên. Một bên cung cấp cho bên kia sự giúp đỡ có lợi cho việc sinh tồn, đồng thời cũng nhận được sự giúp đỡ của bên kia. Hai sinh vật sống cùng nhau, phụ thuộc lẫn nhau và cùng nhau có lợi.]
Ví dụ, ếch nhỏ giúp nhện bảo vệ trứng, nhện cũng bảo vệ ếch nhỏ, ếch nhỏ giải phóng chất nhầy lên kẻ địch để cho nhện tấn công.
Ví dụ, hải quỳ "quá giang" ốc mượn hồn, mà ốc mượn hồn cũng thông qua hải quỳ để ngụy trang, giết kẻ địch.
Ở yêu tộc cũng có không ít ví dụ, tỷ như Tỉ Kiên Thú—— "Cùng Cùng và Cự Hư có thể đi lại, Quyết thì biết cỏ ngon. Nếu gặp phải nguy hiểm, Cùng Cùng và Cự Hư liền cõng Quyết chạy đi, xưa gọi là Tỉ Kiên Thú."*
(*Tỉ Kiên Thú 比肩兽: thú kề vai, tên một của loại thú may mắn trong truyền thuyết. Gồm hai cá thể:
– Cùng Cùng và Cự Hư 邛邛、岠虚: tên một con thú trong truyền thuyết, giống ngựa, có hai đầu, một là Cùng Cùng một là Cự Hư.
– Quyết 蟨: một con thú trong truyền thuyết, chân trước ngắn như chuột, chân sau dài như thỏ, đi là liền ngã. Quyết tìm cam thảo cho Cùng Cùng Cự Hư ăn, ngược lại, Cùng Cùng Cự Hư cõng Quyết di chuyển.
Tui tìm tài liệu về con này gần nửa tiếng, toàn là từ sách cổ nên đọc khó hiểu dã man huhu, phía trên là tui tổng kết lại sau khi đọc nguồn của "Nhĩ Nhã – Thích Thú 尔雅•释兽", "Nhĩ Nhã Nghị Sơ 尔雅议疏", "Lã Thị Xuân Thu 吕氏春秋" và lời của Tôn Viêm 孙炎 – người nước Ngụy thời Tam Quốc nhé, hiuhiu)
Du Kỳ hơi híp mắt lại.
Hắn cảm nhận được nhiệt lượng trong ngực, ôm ấp là một động tác rất bình thường, nhưng loại da thịt kề cận này, không mang theo bất kỳ ác ý nào, thậm chí còn tràn ngập ỷ lại mà đụng chạm ở khoảng cách gần như vậy... Đối với Du Kỳ mà nói vẫn rất xa lạ, làm cho hắn căng thẳng mà run rẩy, cảm giác tê dại lan rộng khắp toàn thân.
Mặc dù mùi hương đã được ẩn lại, nhưng trên người Châu Mộ vẫn tản ra hương thơm nhàn nhạt của cây cỏ, ôn hoà mà ấm áp.
"Được rồi, tôi sẽ ngăn họ lại." Con ngươi màu đen của Du Kỳ nặng nề nhìn Châu Mộ.
Vậy thì, ngược lại với nó...
Du Kỳ dễ dàng bế cả người Châu Mộ lúc này đang đi đứng bất tiện lên, khiến cậu như đang ngồi lên cánh tay mình, ở giữa cái rọ mõm bằng kim loại sắt bén là đầu lưỡi đỏ tươi cùng răng nanh nhọn hoắt như ẩn như hiện, gió xung quanh nhận thấy được tâm tình của hắn, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng xẹt qua làn tóc của hai người, làm cho cả câu nói như cứ lay động trong không khí: "Sau đó, sẽ cố gắng không ăn cậu."
Tác giả có lời muốn nói:
Du Kỳ: (nhe răng)
Châu Mộ: Quaoo cậu có răng nanh nè, dễ cưng!
Du Kỳ:??
Rong có lời muốn nói:
Tốt nghiệp bao lâu rồi mà vẫn phải học sinh học, Rong bị tổn thương nhiều chút, hãy thả sao để Rong chữa thương nèooo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất