Bạn Cùng Phòng Luôn Nhiệt Tình Giúp Đỡ Tôi
Chương 17: Phiên ngoại 4. HOÀN TOÀN VĂN
Edit: Pa
Hôm đó, sau khi buổi thi kết thúc, rất nhiều sự chú ý, bình luận trong trường đã đổ về Lục Dữ Hồi và Văn Hoài.
Trong bài đăng về buổi thi, có tấm ảnh chụp cận cảnh hai người, cả hai đều có mái tóc đen, mặc sơ mi trắng và tay trong tay.
Một bình luận đứng đầu: [Như này chẳng phải là khuôn mẫu chụp ảnh giấy đăng ký kết hôn sao!]
Lúc đi đường có nhiều ánh mắt dõi theo hai người, Lục Dữ Hồi cho họ nhìn thoải mái. Thích nắm tay thì nắm tay, muốn ôm thì ôm.
Văn Hoài cứ ngỡ bản thân sẽ sợ hãi khi phải đối diện với những ánh mắt đó, nhưng giờ cậu đứng cạnh Lục Dữ Hồi mới biết hoá ra mọi thứ chẳng đáng sợ như cậu nghĩ. Giống như ngày hôm đó, cậu đứng trên sân khấu chỉ cần cất lên tiếng hát của mình còn Lục Dữ Hồi sẽ nắm chặt tay cậu.
Thời cấp ba, có rất nhiều người biết Lục Dữ Hồi. Trong hai ngày vừa qua, video về bức thư tình năm đó cũng bị đào lại.
Có rất nhiều bình luận.
[Trời ơi, cậu ta từng công khai đọc thư tình, giờ lại hát trên sân khấu, chàng trai này quá giỏi.]
[Công khai xu hướng tính dục để tỏ tình với một chàng trai, rồi lại biểu diễn một ca khúc lạc nhịp để đệm cho một cậu trai khác. Dù đã qua hai năm nhưng tôi vẫn phải thở dài, hạn sử dụng của tình yêu thực sự quá ngắn.]
[Ai mà không thể có người yêu cũ? Quan tâm đến hiện tại vẫn chưa đủ sao? Có bao nhiêu anh công đẹp trai được như Lục Dữ Hồi?]
[Vừa nhìn đã biết Lục Dữ Hồi là loại công đào hoa. Điều kiện tốt như vậy, chả thích vội ấy chứ?]
[Trời ạ, nhìn bé Văn Hoài đi, bé đáng thương gặp phải thằng cặn bã thì chắc chỉ biết trốn vào xó mà khóc.]
[Tôi không quan tâm! Tôi không quan tâm! Nhìn họ đứng cùng nhau đi, nhìn chiều cao chênh lệch đi, ngọt chết tôi rồi.]
......
Mặc dù Lục Dữ Hồi chỉ là hàng đính kèm trong ca khúc dự thi nhưng cuối cùng vẫn giúp Văn Hoài lọt vào vòng trong.
Trong trận chung kết, Văn Hoài đã mạnh mẽ hơn một chút, dù không cần Lục Dữ Hồi đứng cạnh nắm tay nữa nhưng cũng chẳng dám đứng một mình ở trung tâm sân khấu.
Trong đêm Chung kết, chỉ thấy Văn Hoài ngồi lẻ loi giữa sân khấu, thậm chí căng thẳng tới mức không dám ngẩng lên nhìn khán giả thì cũng không quá khó khăn để cậu hoàn thành xuất sắc một ca khúc.
Chỉ là, cậu cứ không ngừng hướng về tấm màn sau sân khấu, dựa sát vào đó. Bởi bên kia bức màn là bóng lưng của Lục Dữ Hồi.
*****
Văn Hoài giành được vị trí thứ ba chung cuộc. Giải nhất thuộc về cô gái có giọng hát đầy nội lực.
Nhưng với Văn Hoài, ý nghĩa của cuộc thi không chỉ đơn thuần là vì "giành được giải ba".
Cuối buổi trao giải, người dẫn chương trình yêu cầu mọi người phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải theo thứ tự. Tuy không phải hát nữa nhưng chuyện đứng một mình trên sân khấu vẫn khiến Văn Hoài cảm thấy sợ hãi, Cậu cứ quay đầu nhìn về phía Lục Dữ Hồi, người đang đứng bên cánh gà.
Đến lượt Văn Hoài, cậu cầm micro nói: "Cảm ơn mọi người!"
Sau đó quay đầu nhìn Lục Dữ Hồi.
Cuối cùng, người dẫn chương trình tuyên bố cuộc thi kết thúc, khán giả chuẩn bị rời đi thì ánh sáng tại hội trường lại đột nhiên mờ đi, chỉ còn lại một chùm sáng duy nhất trên sân khấu.
Lục Dữ Hồi đứng dưới ánh đèn ấy, rũ mắt, chậm rãi điều chỉnh độ cao của micro, anh lấy ra một trang giấy được gấp lại.
Giọng anh đã trưởng thành và trầm hơn so với năm đó, ánh mắt ngập tràn vẻ trang trọng.
"Mấy ngày vừa qua, rất nhiều người đã xem đoạn video tôi đọc thư tình." Anh khẽ cười một tiếng. "Cái đó không tính. Bức này mới là do tôi viết, cũng chỉ có lá thư hôm nay mới thực sự là những điều tôi muốn gửi tặng cho một người."
Tiếng hò reo trên khán đài không tác động gì đến hai người, Văn Hoài đứng dưới sân khấu, nhìn Lục Dữ Hồi tỏa sáng dưới ánh đèn, từng chữ, từng chữ đều khắc sâu vào tim cậu.
"Hoài Hoài thân mến, chào cậu!
Thời gian mình quen nhau chưa dài, nhưng tôi đã thích cậu từ lâu rồi. Tôi không muốn gọi khoảng thời gian chưa quen cậu là lãng phí hay bỏ lỡ, nên cứ coi đó là "khoảng thời gian chờ đợi để yêu cậu".
Trước đây, tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh về tương lai nhưng không có gì tốt hơn hiện tại.
Thời thiếu niên, cứ tự cho mình là kẻ thông minh nhưng giờ nghĩ lại, là do tôi chưa từng nghĩ tới sự xuất hiện của cậu trong đời mình. Vậy nên, từ khi gặp cậu, tôi đã mất cảnh giác, suốt ngày chỉ nghĩ cách để lừa được cậu.
Thiếu niên lỗ mãng, vờ như điềm tĩnh, vội vàng thể hiện cái tôi của mình với cả thế giới rồi chẳng mảy may sợ hãi vì công khai chuyện mình là người đồng tính. Từ khi bước qua lằn ranh đó, đôi khi tôi vẫn hoang mang như con thú bị mắc kẹt. Thế nên, khi gặp cậu chỉ nóng lòng muốn chiếm lấy cậu cho riêng mình. Không nghĩ đến áp lực mà cậu phải gánh chịu, không màng đến những điều tệ hại mà bản thân đã đổ lên người cậu. Mỗi bước đi của cậu thật sự khó khăn hơn tôi rất nhiều.
Tôi vô cùng hối hận vì đã vô cớ chỉ trích cậu bằng những lời buộc tội vô lý.
Tôi cũng rất biết ơn sự dũng cảm mà cậu sẵn sàng trả giá vì tôi. Hoài Hoài, phải hiểu rằng "tôi cần cậu" không kém gì "cậu cần tôi".
Như tôi đã nói, ngẫm lại cũng thấy thật đáng tiếc nhưng cuộc đời quả thực rất ngắn ngủi. Tôi không thể nghĩ về một tương lai nào tốt đẹp hơn nếu như ở đó không thể nắm tay cậu vượt qua hết quãng đời này."
Cả hội trường chìm vào tĩnh lặng, chỉ nghe Lục Dữ hồi cười khẽ.
"Tôi hối hận rồi. Đúng ra không nên đọc cho tất cả mọi người nghe cùng, tôi chỉ muốn đọc riêng cho mình Hoài Hoài của tôi nghe thôi."
Hôm đó, sau khi buổi thi kết thúc, rất nhiều sự chú ý, bình luận trong trường đã đổ về Lục Dữ Hồi và Văn Hoài.
Trong bài đăng về buổi thi, có tấm ảnh chụp cận cảnh hai người, cả hai đều có mái tóc đen, mặc sơ mi trắng và tay trong tay.
Một bình luận đứng đầu: [Như này chẳng phải là khuôn mẫu chụp ảnh giấy đăng ký kết hôn sao!]
Lúc đi đường có nhiều ánh mắt dõi theo hai người, Lục Dữ Hồi cho họ nhìn thoải mái. Thích nắm tay thì nắm tay, muốn ôm thì ôm.
Văn Hoài cứ ngỡ bản thân sẽ sợ hãi khi phải đối diện với những ánh mắt đó, nhưng giờ cậu đứng cạnh Lục Dữ Hồi mới biết hoá ra mọi thứ chẳng đáng sợ như cậu nghĩ. Giống như ngày hôm đó, cậu đứng trên sân khấu chỉ cần cất lên tiếng hát của mình còn Lục Dữ Hồi sẽ nắm chặt tay cậu.
Thời cấp ba, có rất nhiều người biết Lục Dữ Hồi. Trong hai ngày vừa qua, video về bức thư tình năm đó cũng bị đào lại.
Có rất nhiều bình luận.
[Trời ơi, cậu ta từng công khai đọc thư tình, giờ lại hát trên sân khấu, chàng trai này quá giỏi.]
[Công khai xu hướng tính dục để tỏ tình với một chàng trai, rồi lại biểu diễn một ca khúc lạc nhịp để đệm cho một cậu trai khác. Dù đã qua hai năm nhưng tôi vẫn phải thở dài, hạn sử dụng của tình yêu thực sự quá ngắn.]
[Ai mà không thể có người yêu cũ? Quan tâm đến hiện tại vẫn chưa đủ sao? Có bao nhiêu anh công đẹp trai được như Lục Dữ Hồi?]
[Vừa nhìn đã biết Lục Dữ Hồi là loại công đào hoa. Điều kiện tốt như vậy, chả thích vội ấy chứ?]
[Trời ạ, nhìn bé Văn Hoài đi, bé đáng thương gặp phải thằng cặn bã thì chắc chỉ biết trốn vào xó mà khóc.]
[Tôi không quan tâm! Tôi không quan tâm! Nhìn họ đứng cùng nhau đi, nhìn chiều cao chênh lệch đi, ngọt chết tôi rồi.]
......
Mặc dù Lục Dữ Hồi chỉ là hàng đính kèm trong ca khúc dự thi nhưng cuối cùng vẫn giúp Văn Hoài lọt vào vòng trong.
Trong trận chung kết, Văn Hoài đã mạnh mẽ hơn một chút, dù không cần Lục Dữ Hồi đứng cạnh nắm tay nữa nhưng cũng chẳng dám đứng một mình ở trung tâm sân khấu.
Trong đêm Chung kết, chỉ thấy Văn Hoài ngồi lẻ loi giữa sân khấu, thậm chí căng thẳng tới mức không dám ngẩng lên nhìn khán giả thì cũng không quá khó khăn để cậu hoàn thành xuất sắc một ca khúc.
Chỉ là, cậu cứ không ngừng hướng về tấm màn sau sân khấu, dựa sát vào đó. Bởi bên kia bức màn là bóng lưng của Lục Dữ Hồi.
*****
Văn Hoài giành được vị trí thứ ba chung cuộc. Giải nhất thuộc về cô gái có giọng hát đầy nội lực.
Nhưng với Văn Hoài, ý nghĩa của cuộc thi không chỉ đơn thuần là vì "giành được giải ba".
Cuối buổi trao giải, người dẫn chương trình yêu cầu mọi người phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải theo thứ tự. Tuy không phải hát nữa nhưng chuyện đứng một mình trên sân khấu vẫn khiến Văn Hoài cảm thấy sợ hãi, Cậu cứ quay đầu nhìn về phía Lục Dữ Hồi, người đang đứng bên cánh gà.
Đến lượt Văn Hoài, cậu cầm micro nói: "Cảm ơn mọi người!"
Sau đó quay đầu nhìn Lục Dữ Hồi.
Cuối cùng, người dẫn chương trình tuyên bố cuộc thi kết thúc, khán giả chuẩn bị rời đi thì ánh sáng tại hội trường lại đột nhiên mờ đi, chỉ còn lại một chùm sáng duy nhất trên sân khấu.
Lục Dữ Hồi đứng dưới ánh đèn ấy, rũ mắt, chậm rãi điều chỉnh độ cao của micro, anh lấy ra một trang giấy được gấp lại.
Giọng anh đã trưởng thành và trầm hơn so với năm đó, ánh mắt ngập tràn vẻ trang trọng.
"Mấy ngày vừa qua, rất nhiều người đã xem đoạn video tôi đọc thư tình." Anh khẽ cười một tiếng. "Cái đó không tính. Bức này mới là do tôi viết, cũng chỉ có lá thư hôm nay mới thực sự là những điều tôi muốn gửi tặng cho một người."
Tiếng hò reo trên khán đài không tác động gì đến hai người, Văn Hoài đứng dưới sân khấu, nhìn Lục Dữ Hồi tỏa sáng dưới ánh đèn, từng chữ, từng chữ đều khắc sâu vào tim cậu.
"Hoài Hoài thân mến, chào cậu!
Thời gian mình quen nhau chưa dài, nhưng tôi đã thích cậu từ lâu rồi. Tôi không muốn gọi khoảng thời gian chưa quen cậu là lãng phí hay bỏ lỡ, nên cứ coi đó là "khoảng thời gian chờ đợi để yêu cậu".
Trước đây, tôi đã tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh về tương lai nhưng không có gì tốt hơn hiện tại.
Thời thiếu niên, cứ tự cho mình là kẻ thông minh nhưng giờ nghĩ lại, là do tôi chưa từng nghĩ tới sự xuất hiện của cậu trong đời mình. Vậy nên, từ khi gặp cậu, tôi đã mất cảnh giác, suốt ngày chỉ nghĩ cách để lừa được cậu.
Thiếu niên lỗ mãng, vờ như điềm tĩnh, vội vàng thể hiện cái tôi của mình với cả thế giới rồi chẳng mảy may sợ hãi vì công khai chuyện mình là người đồng tính. Từ khi bước qua lằn ranh đó, đôi khi tôi vẫn hoang mang như con thú bị mắc kẹt. Thế nên, khi gặp cậu chỉ nóng lòng muốn chiếm lấy cậu cho riêng mình. Không nghĩ đến áp lực mà cậu phải gánh chịu, không màng đến những điều tệ hại mà bản thân đã đổ lên người cậu. Mỗi bước đi của cậu thật sự khó khăn hơn tôi rất nhiều.
Tôi vô cùng hối hận vì đã vô cớ chỉ trích cậu bằng những lời buộc tội vô lý.
Tôi cũng rất biết ơn sự dũng cảm mà cậu sẵn sàng trả giá vì tôi. Hoài Hoài, phải hiểu rằng "tôi cần cậu" không kém gì "cậu cần tôi".
Như tôi đã nói, ngẫm lại cũng thấy thật đáng tiếc nhưng cuộc đời quả thực rất ngắn ngủi. Tôi không thể nghĩ về một tương lai nào tốt đẹp hơn nếu như ở đó không thể nắm tay cậu vượt qua hết quãng đời này."
Cả hội trường chìm vào tĩnh lặng, chỉ nghe Lục Dữ hồi cười khẽ.
"Tôi hối hận rồi. Đúng ra không nên đọc cho tất cả mọi người nghe cùng, tôi chỉ muốn đọc riêng cho mình Hoài Hoài của tôi nghe thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất