Chương 106
Nếu phải nói trận bão tuyết hạ nhiệt độ bất ngờ và thảm họa bầy chim có mang đến chỗ tốt gì, thì hẳn chính là giải quyết được vấn đề thiếu thốn trầm trọng thức ăn cho mèo. Căn phòng bị đâm vỡ cửa kính có rất nhiều chim bay vào, nhưng nếu so sánh với những chỗ khác thì cũng chỉ như muối bỏ biển.
Sau đợt hạ nhiệt độ đột ngột, ngoại trừ Mễ Nhạc Nhạc bị lạnh nên thân thể không thoải mái còn đang nghỉ ngơi ra thì tất cả mọi người đều trở nên tất bật.
Đầu tiên là sửa cửa sổ phòng 612, quét dọn phòng. Chăn đệm bị tuyết lùa vào làm ẩm cũng cần thay mới, sau đó còn phải cùng nhau đi nhặt đám kem quạ đen bị đông cứng ngắc. Cả bọn mang bao tải ra. Ngụy Vân Lang lo phía hồ bơi trong nhà đã sớm bị vỡ kính cùng sân thượng, vừa nhặt quạ đen vừa thu dọn chiến trường. Hạ Vị Sương, Bạch Thiến và Trịnh Phách Tường thì dẫn Cục Than đi kiểm tra một lượt những phòng còn lại trong khách sạn. Trước là để gom thức ăn cho mèo, sau là đề phòng thời tiết ấm lên thì xác chim sẽ thối rữa gây ô nhiễm. May mà số phòng có cửa kính bị đâm vỡ, chim ùa vào không nhiều lắm. Một ngày là làm xong chuyện trong khách sạn rồi.
Đêm sau trận tuyết sáng sủa lạ thường. Từng mảng tuyết phản xạ lại ánh trăng lạnh lẽo, bàng bạc trên không trung, khiến cho những nơi mắt thấy đều phủ một màu trắng bạc. Mà trên mặt lớp tuyết trắng xóa này lại chính là những cái hố đen chi chít không sao đếm xuể. Đó là nấm mồ của đám quạ đen, bên dưới chôn cái xác quạ lạnh băng, cũng là nỗi đau thảm thống khi sinh mệnh điêu tàn rơi xuống.
Hạ Vị Sương ngồi bên cửa sổ nhìn một chốc, nghĩ thầm ngày mai hẳn sẽ là ngày đẹp trời, có nắng, nhưng lớp tuyết này e là nhất thời chưa thể tan hết.
Cửa phòng ngủ phụ bị gõ vang, Bạch Thiến đến gọi cô dùng bữa. Trịnh Phách Tường cũng hiếm thấy mà sang đây, suy cho cùng thì thời tiết thật sự quá lạnh. Ăn xong, Hạ Vị Sương bưng một bát bột yến mạch nóng hổi vào phòng. Tang Lộ đang co rụt thành một cục áp người bên máy sưởi, im lặng như tượng.
Thật ra trong phòng không rét buốt như bên ngoài, nhưng Tang Lộ thật sự nhạy cảm quá, lại còn không khống chế được cái kiểu tư duy cực đoan hóa kia. Động vật chuẩn bị cho mùa đông sẽ tích cực tích góp thức ăn dự trữ và mỡ, nhưng rõ ràng Tang Lộ không có kinh nghiệm ấy, cũng không thể chuẩn bị trước trong cái nhiệt độ không khí biến hóa khôn lường này, thế nên đành phải cố gắng giảm bớt việc tiêu hao năng lượng.
Vốn Tang Lộ nên tìm một nơi an toàn trốn đi, ngủ li bì qua mùa đông, đợi đến khi xuân về hoa nở lại tiếp tục tung hoành thế giới này. Nhưng mà Hạ Vị Sương còn sống, còn sinh hoạt bên cạnh khiến cô không thể không cố gắng chống lại sức hấp dẫn của giấc ngủ mê man.
Hạ Vị Sương xốc cái chăn đắp trên người Tang Lộ, thấy chị cuộn tròn thành một cục bên dưới, mắt nhắm, thở nhẹ, như Công chúa ngủ trong rừng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Cô đặt bát bột yến mạch còn nóng vào tay Tang Lộ. Tang Lộ giật giật, nhẹ giọng ưm một tiếng, không nói.
“Có nóng không?”
Tang Lộ ngáp một cái xem như đáp lại, cũng lười nhác mà há miệng, ý bảo mình chịu được. Hạ Vị Sương cứ thế mà đổ hết bát bột yến mạch vào miệng Tang Lộ, nhìn chị chẳng thèm nếm vị mà nuốt ực hết sức lưu loát, sau đó ngậm miệng lại.
Cách ăn khoa trương này khiến Hạ Vị Sương không khỏi nghĩ đến loài rắn. Sau đó, cô lại lấy từ tủ đầu giường ra một chiếc hộp nhỏ, lắc kêu lộc cộc. Mở ra nhìn thì bên trong chỉ còn ba hòn đá nhỏ sáng lấp lánh.
Chiếc hộp này là để đựng tinh thạch gom góp được. Từ khi định cư ở khách sạn Chấn Hoa, các loại tài nguyên được dự trữ tương đối đầy đủ thì số lần mọi người ra ngoài chiến đấu với xác sống đã giảm hẳn. Trời lạnh, chẳng ai muốn rời khỏi khách sạn, cơ hội tìm kiếm tinh thạch lại càng trở nên ít ỏi. Hiện tại chỉ còn có ba viên. Hạ Vị Sương bóc một viên nhét vào miệng Tang Lộ thì cũng chỉ còn hai.
Vẫn như cũ, Tang Lộ không hề nhai nếm mà trực tiếp nuốt trọng, cũng không thấy mắc cổ. Chị ngủ hết sức vô lo, không hề biết nỗi băn khoăn của Hạ Vị Sương lúc này.
Dị năng của Hạ Vị Sương có thời gian chờ hai ngày với điều kiện sử dụng dị năng xong là có tinh thạch bổ sung năng lượng. Giờ tinh thạch sắp hao hết, lại thêm Tang Lộ cứ ngủ, không màng ăn uống gì, cô không thể không dè sẻn một chút, cố gắng đút tinh thạch cho Tang Lộ bổ sung năng lượng.
Cứ tiếp tục như thế thì cô đành phải hạ thấp tần suất sử dụng dị năng xuống.
Nhưng mà vẫn còn may, đợt hạ nhiệt độ đột ngột lần này khiến Hạ Vị Sương nảy ra ý tưởng mới. Thế giới sau khi tuyết ngừng rơi vô cùng im ắng, im ắng như thể cả vùng đất này đã chết, trời đất bao la, chỉ có mấy người trong căn phòng nhỏ đây là còn đang sưởi ấm cho nhau, hít thở không khí sinh hoạt.
Đến tận bây giờ, Hạ Vị Sương vẫn chưa phát hiện bên ngoài có dấu vết của xác sống hoạt động. Trước kia, cho dù số lượng xác sống gần khách sạn rất ít nhưng cũng chưa bao giờ xuất hiện tình huống im ắng như hôm nay. Có lẽ là đợt rét lạnh bất ngờ này đã thật sự cướp đi sinh mạng của xác sống. Suy cho cùng thì với nhiệt độ thế này, xác sống chắc cũng phải bị biến thành kem que. Cho dù xác sống hoạt động không cần dựa vào đại não đi nữa thì thân thể bị đóng băng cũng không cử động được.
Hạ Vị Sương nghĩ không thể co đầu rụt cổ trong khách sạn mãi, dù sao sắp tới cũng phải đi. Cho dù đợt hạ nhiệt độ lần thứ hai khiến cho kế hoạch này trở nên càng mông lung nhưng cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.
Cô định sẽ xem tình hình tuyết tan mà cùng mấy người Ngụy Vân Lang ra ngoài tìm kiếm xác sống trong vài ngày tới, vừa quan sát cụ tỉ tình hình xác sống lại vừa thu thập một ít tinh thạch để phòng tình huống bất ngờ. Nhưng trời quá lạnh, tuyết rất khó mà tan được. Trận bão tuyết kia quét qua, lớp tuyết đọng trên mặt đất còn muốn cao hơn cả cẳng chân.
Hạ Vị Sương nắm tay Tang Lộ, nhẹ giọng nói: “Năm nay cũng thật khó khăn.”
Cho dù Tang Lộ không hề đáp lời, cô cũng muốn thi thoảng nói với chị đôi câu, miễn cho chị ngủ li bì chết giấc.
“Không biết sang năm có đỡ hơn chút nào không.” Hạ Vị Sương nói, “Tối qua em lại sử dụng dị năng thêm lần nữa. Em thấy khi tụi mình đến được căn cứ thì phần nhiều tuyết đã tan rồi, chỉ có mấy góc âm u còn đọng thôi. Khi ấy, thời tiết phỏng chừng đã ấm áp lên nhiều. Em thấy chị vẫn mơ màng ngủ miết, cũng không biết chừng nào mới tỉnh lại. Cố Mẫn Chi rất giảo hoạt. Có vẻ là bị ai đó ảnh hưởng nên cô ta thoạt trông như không còn hứng thú với tụi mình nữa.”
Hạ Vị Sương thoáng nghi hoặc: “Cũng chẳng biết là thật sự không có hứng thú hay chỉ giả vờ. Nhưng tóm lại là trông cô ta như muốn làm hòa với chúng mình. Chỉ là, lại có người âm thầm tấn công mình. Em chưa phát hiện ra thân phận người này, cũng không đoán được hắn có liên quan đến Cố Mẫn Chi hay không.”
Rất nhiều lúc, không phải cứ biết trước được nguy hiểm là có thể hoàn toàn tránh khỏi, cũng không phải muốn biết cái gì là biết ngay cái đó hay có thể quan sát một cách toàn diện, dễ dàng. Bởi vì trước giờ vẫn luôn tiến hành thúc đẩy để tiên tri chuyện này nên Hạ Vị Sương phát hiện nội dung mà cô biết được thi thoảng sẽ trở nên hỗn loạn, khiến người ta không cách nào chắp nối hoàn chỉnh.
“Đúng rồi.” Hạ Vị Sương thong thả nói với Tang Lộ, như chỉ đang nói chuyện phiếm hết sức bình thường, “Hình như em tìm được một chút hướng đột phá rồi. Phải nói là hướng đột phá kế tiếp mới đúng, có liên quan đến chuyện mà hiện tại em muốn biết nhất.”
“Hơn nữa, em cảm giác được em đã sờ đến cái đuôi của chuyện đó rồi. Tuy rằng đột phá thường phải từ từ tới nhưng em cảm thấy mình có thể thử vượt qua giới hạn như lần đó.” Hạ Vị Sương cười một cái, nói, “Đương nhiên, em không ngốc đến vậy. Mà lạ lắm, hình như em chỉ có thể nhìn đến những chuyện có liên quan đến nguy hiểm thôi. Nếu có thể thấy cả những chuyện khác trong tương lai thì hay quá.”
Thời gian loài người tiếp xúc với dị năng quá ngắn ngủi. Cô chỉ có thể tự mò mẫm, nghiên cứu. Thật ra Hạ Vị Sương đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ không biết mình có thể nhìn đến tương lai của người khác mà không bắt buộc phải chạm vào họ hay không, cũng có suy nghĩ thật sự chỉ có thể nhìn thấy tương lai mà không thấy được quá khứ sao?
“Đối với chuyện đi căn cứ này, em tiên tri quá thường xuyên, khiến cho mỗi khi suy nghĩ ở thế giới hiện thực thay đổi tí chút theo thời gian thì cảnh tiên tri lại trở nên hỗn loạn. Suy cho cùng thì chuyện này có quá nhiều biến số, tuyến thời gian lại quá dài, vậy nên em muốn thử đổi hướng.”
Cô nắm lấy tay Tang Lộ, trầm giọng nói: “Có thể em vẫn luôn bị quán tính hình thành sau khi sử dụng dị năng giới hạn. Trên thực tế, em vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ dị năng này. Em nghĩ hẳn là mình nên chủ động đột phá thử xem sao.”
Lại hai ngày nữa trôi qua, thời tiết đột nhiên trở nên sáng sủa nhưng tuyết vẫn chưa tan hẳn. Mấy người Hạ Vị Sương mặc quần áo thật dày, ngồi xe ba bánh ra phố. Cục Than đi đầu mở đường. Sau khi biến thành khổng lồ, cái đuôi nó chỉ cần quét qua là đã dọn ra được một lối.
Cả bọn mang theo gậy trúc dài và xẻng, thăm dò, tìm kiếm chỗ lớp tuyết bên đường. Dần dà, quả nhiên tìm được mấy xác sống bị đông lạnh thành kem que. Lúc này đương nhiên phải thẳng tay đập bể đầu chúng nó, lấy tinh thạch ra. Bạch Thiến còn nhân cơ hội nhặt thêm một đống xác quạ, định sẽ mang về làm thức ăn dự trữ cho bầy mèo.
Đương nhiên, chuyến này cũng không phải hoàn toàn không có nguy hiểm. Ít nhất là mấy người Hạ Vị Sương được bổ sung kiến thức, gặp được xác sống biến dị mặc quần áo*.
*Này chắc là nói mặc thêm quần áo ấm á chứ không phải chỉ quần áo ban đầu trước khi biến thành xác sống.
“Meo!”
Cục Than phát hiện ra xác sống đó trước tiên, lập tức xù lông vọt tới. Mấy người Hạ Vị Sương cách xa hơn một chút, dưới sự chỉ đạo của Trịnh Phách Tường mà nổ súng thực chiến một lần. Cuối cùng, xác sống biến dị ngoan cường sinh tồn cũng chết dưới trận đánh hội đồng, tinh thạch trong đầu bị Cục Than ăn gọn không chút khách khí.
Nhìn vải vóc khoác trên người xác sống, Bạch Thiến bàng hoàng nói: “Đợi thêm mấy tháng nữa, xác sống sẽ không trở nên thông minh như con người đấy chứ?”
Hạ Vị Sương lắc đầu: “Không đến mức đó. Trong giới tự nhiên cũng có rất nhiều động vật biết được mẹo sinh tồn đơn giản.”
Xác sống biến dị xuất hiện khiến cả bọn ý thức được rằng thế giới lạnh lẽo, tĩnh lặng này cũng không phải hoàn toàn không có nguy hiểm. Rất nhiều sinh vật và xác sống cũng như bọn họ, chỉ là sợ lạnh nên trốn đi thôi, đợi thời tiết ấm lên là sẽ trở ra săn thú.
Hạ Vị Sương ngó sắc trời, nói: “Chúng ta về trước thôi. Mấy chuyện này không gấp, mai làm cũng được. Đừng đợi đến khi trời tối, ở ngoài rét hơn thì ta cũng không chịu nổi.”
Ra ngoài một lần, bổ sung mấy viên tinh thạch, chia cho Cục Than một nửa, giữ lại cho bản thân một nửa thì cũng chỉ được bốn viên. Hạ Vị Sương đút một viên cho Tang Lộ trước, sau đó lại hấp thu một viên. Trên thực tế, trước đó cô đã nghỉ ngơi đủ rồi, lần này hấp thu tinh thạch xong liền rơi vào một trạng thái tinh thần hưng phấn, đồng thời cũng không tự chủ được mà cực đoan hóa.
Hạ Vị Sương là cố ý. Cô muốn thử xem ở trạng thái tinh thần này, mình có thể đột phá giới hạn của dị năng hay không. Nếu tư duy càng thêm hưng phấn thì liệu có chú ý đến những chi tiết mà trước đó đã bỏ qua?
Hạ Vị Sương thừa nhận có lẽ mình đã hơi quá mạo hiểm. Nhưng mà hoàn cảnh bên ngoài càng lúc càng khắc nghiệt, trạng thái của Tang Lộ cũng càng lúc càng bất ổn. Tất cả những điều đó khiến cô không thể không mạo hiểm. Cô không có cảm giác an toàn. Cô cảm thấy tứ cố vô thân. Hiện tại không ai nói cho cô cách giải quyết vấn đề. Cô chỉ có thể trông vào chính mình.
Cảm giác an toàn duy nhất đến từ dị năng của bản thân. Ít nhất là những nội dung về căn cứ người sống sót ở thành phố B mà trước đó đã thấy khiến Hạ Vị Sương tin tưởng rằng phe mình có thể đến được căn cứ an toàn.
Tiếp theo, ôm suy tính ấy, Hạ Vị Sương chìm vào bức tranh tiên tri.
Thời gian dần trôi. Đêm khuya, Tang Lộ đang ngủ say bất thình lình mở mắt. Cô nhích về phía Hạ Vị Sương, chậm rãi cau mày, sau đó kề trán đến áp lên trán Hạ Vị Sương.
Biểu cảm trên mặt Tang Lộ càng trở nên quái dị. Cô lắc lắc Hạ Vị Sương. Cô gái bị lay bỗng nhiên thở dồn dập, sau đó bất chợt run rẩy rồi từ từ tỉnh lại.
“Tang Lộ?!” Hạ Vị Sương bật ngồi dậy, hoảng hốt nói, “Hình như em thấy được một người vốn đã chết. Chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi là em nhìn đến gương mặt chính diện của cô ta rồi. Có lẽ chị vẫn còn nhớ. Nếu thật sự là người đó…”
Sau đợt hạ nhiệt độ đột ngột, ngoại trừ Mễ Nhạc Nhạc bị lạnh nên thân thể không thoải mái còn đang nghỉ ngơi ra thì tất cả mọi người đều trở nên tất bật.
Đầu tiên là sửa cửa sổ phòng 612, quét dọn phòng. Chăn đệm bị tuyết lùa vào làm ẩm cũng cần thay mới, sau đó còn phải cùng nhau đi nhặt đám kem quạ đen bị đông cứng ngắc. Cả bọn mang bao tải ra. Ngụy Vân Lang lo phía hồ bơi trong nhà đã sớm bị vỡ kính cùng sân thượng, vừa nhặt quạ đen vừa thu dọn chiến trường. Hạ Vị Sương, Bạch Thiến và Trịnh Phách Tường thì dẫn Cục Than đi kiểm tra một lượt những phòng còn lại trong khách sạn. Trước là để gom thức ăn cho mèo, sau là đề phòng thời tiết ấm lên thì xác chim sẽ thối rữa gây ô nhiễm. May mà số phòng có cửa kính bị đâm vỡ, chim ùa vào không nhiều lắm. Một ngày là làm xong chuyện trong khách sạn rồi.
Đêm sau trận tuyết sáng sủa lạ thường. Từng mảng tuyết phản xạ lại ánh trăng lạnh lẽo, bàng bạc trên không trung, khiến cho những nơi mắt thấy đều phủ một màu trắng bạc. Mà trên mặt lớp tuyết trắng xóa này lại chính là những cái hố đen chi chít không sao đếm xuể. Đó là nấm mồ của đám quạ đen, bên dưới chôn cái xác quạ lạnh băng, cũng là nỗi đau thảm thống khi sinh mệnh điêu tàn rơi xuống.
Hạ Vị Sương ngồi bên cửa sổ nhìn một chốc, nghĩ thầm ngày mai hẳn sẽ là ngày đẹp trời, có nắng, nhưng lớp tuyết này e là nhất thời chưa thể tan hết.
Cửa phòng ngủ phụ bị gõ vang, Bạch Thiến đến gọi cô dùng bữa. Trịnh Phách Tường cũng hiếm thấy mà sang đây, suy cho cùng thì thời tiết thật sự quá lạnh. Ăn xong, Hạ Vị Sương bưng một bát bột yến mạch nóng hổi vào phòng. Tang Lộ đang co rụt thành một cục áp người bên máy sưởi, im lặng như tượng.
Thật ra trong phòng không rét buốt như bên ngoài, nhưng Tang Lộ thật sự nhạy cảm quá, lại còn không khống chế được cái kiểu tư duy cực đoan hóa kia. Động vật chuẩn bị cho mùa đông sẽ tích cực tích góp thức ăn dự trữ và mỡ, nhưng rõ ràng Tang Lộ không có kinh nghiệm ấy, cũng không thể chuẩn bị trước trong cái nhiệt độ không khí biến hóa khôn lường này, thế nên đành phải cố gắng giảm bớt việc tiêu hao năng lượng.
Vốn Tang Lộ nên tìm một nơi an toàn trốn đi, ngủ li bì qua mùa đông, đợi đến khi xuân về hoa nở lại tiếp tục tung hoành thế giới này. Nhưng mà Hạ Vị Sương còn sống, còn sinh hoạt bên cạnh khiến cô không thể không cố gắng chống lại sức hấp dẫn của giấc ngủ mê man.
Hạ Vị Sương xốc cái chăn đắp trên người Tang Lộ, thấy chị cuộn tròn thành một cục bên dưới, mắt nhắm, thở nhẹ, như Công chúa ngủ trong rừng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Cô đặt bát bột yến mạch còn nóng vào tay Tang Lộ. Tang Lộ giật giật, nhẹ giọng ưm một tiếng, không nói.
“Có nóng không?”
Tang Lộ ngáp một cái xem như đáp lại, cũng lười nhác mà há miệng, ý bảo mình chịu được. Hạ Vị Sương cứ thế mà đổ hết bát bột yến mạch vào miệng Tang Lộ, nhìn chị chẳng thèm nếm vị mà nuốt ực hết sức lưu loát, sau đó ngậm miệng lại.
Cách ăn khoa trương này khiến Hạ Vị Sương không khỏi nghĩ đến loài rắn. Sau đó, cô lại lấy từ tủ đầu giường ra một chiếc hộp nhỏ, lắc kêu lộc cộc. Mở ra nhìn thì bên trong chỉ còn ba hòn đá nhỏ sáng lấp lánh.
Chiếc hộp này là để đựng tinh thạch gom góp được. Từ khi định cư ở khách sạn Chấn Hoa, các loại tài nguyên được dự trữ tương đối đầy đủ thì số lần mọi người ra ngoài chiến đấu với xác sống đã giảm hẳn. Trời lạnh, chẳng ai muốn rời khỏi khách sạn, cơ hội tìm kiếm tinh thạch lại càng trở nên ít ỏi. Hiện tại chỉ còn có ba viên. Hạ Vị Sương bóc một viên nhét vào miệng Tang Lộ thì cũng chỉ còn hai.
Vẫn như cũ, Tang Lộ không hề nhai nếm mà trực tiếp nuốt trọng, cũng không thấy mắc cổ. Chị ngủ hết sức vô lo, không hề biết nỗi băn khoăn của Hạ Vị Sương lúc này.
Dị năng của Hạ Vị Sương có thời gian chờ hai ngày với điều kiện sử dụng dị năng xong là có tinh thạch bổ sung năng lượng. Giờ tinh thạch sắp hao hết, lại thêm Tang Lộ cứ ngủ, không màng ăn uống gì, cô không thể không dè sẻn một chút, cố gắng đút tinh thạch cho Tang Lộ bổ sung năng lượng.
Cứ tiếp tục như thế thì cô đành phải hạ thấp tần suất sử dụng dị năng xuống.
Nhưng mà vẫn còn may, đợt hạ nhiệt độ đột ngột lần này khiến Hạ Vị Sương nảy ra ý tưởng mới. Thế giới sau khi tuyết ngừng rơi vô cùng im ắng, im ắng như thể cả vùng đất này đã chết, trời đất bao la, chỉ có mấy người trong căn phòng nhỏ đây là còn đang sưởi ấm cho nhau, hít thở không khí sinh hoạt.
Đến tận bây giờ, Hạ Vị Sương vẫn chưa phát hiện bên ngoài có dấu vết của xác sống hoạt động. Trước kia, cho dù số lượng xác sống gần khách sạn rất ít nhưng cũng chưa bao giờ xuất hiện tình huống im ắng như hôm nay. Có lẽ là đợt rét lạnh bất ngờ này đã thật sự cướp đi sinh mạng của xác sống. Suy cho cùng thì với nhiệt độ thế này, xác sống chắc cũng phải bị biến thành kem que. Cho dù xác sống hoạt động không cần dựa vào đại não đi nữa thì thân thể bị đóng băng cũng không cử động được.
Hạ Vị Sương nghĩ không thể co đầu rụt cổ trong khách sạn mãi, dù sao sắp tới cũng phải đi. Cho dù đợt hạ nhiệt độ lần thứ hai khiến cho kế hoạch này trở nên càng mông lung nhưng cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.
Cô định sẽ xem tình hình tuyết tan mà cùng mấy người Ngụy Vân Lang ra ngoài tìm kiếm xác sống trong vài ngày tới, vừa quan sát cụ tỉ tình hình xác sống lại vừa thu thập một ít tinh thạch để phòng tình huống bất ngờ. Nhưng trời quá lạnh, tuyết rất khó mà tan được. Trận bão tuyết kia quét qua, lớp tuyết đọng trên mặt đất còn muốn cao hơn cả cẳng chân.
Hạ Vị Sương nắm tay Tang Lộ, nhẹ giọng nói: “Năm nay cũng thật khó khăn.”
Cho dù Tang Lộ không hề đáp lời, cô cũng muốn thi thoảng nói với chị đôi câu, miễn cho chị ngủ li bì chết giấc.
“Không biết sang năm có đỡ hơn chút nào không.” Hạ Vị Sương nói, “Tối qua em lại sử dụng dị năng thêm lần nữa. Em thấy khi tụi mình đến được căn cứ thì phần nhiều tuyết đã tan rồi, chỉ có mấy góc âm u còn đọng thôi. Khi ấy, thời tiết phỏng chừng đã ấm áp lên nhiều. Em thấy chị vẫn mơ màng ngủ miết, cũng không biết chừng nào mới tỉnh lại. Cố Mẫn Chi rất giảo hoạt. Có vẻ là bị ai đó ảnh hưởng nên cô ta thoạt trông như không còn hứng thú với tụi mình nữa.”
Hạ Vị Sương thoáng nghi hoặc: “Cũng chẳng biết là thật sự không có hứng thú hay chỉ giả vờ. Nhưng tóm lại là trông cô ta như muốn làm hòa với chúng mình. Chỉ là, lại có người âm thầm tấn công mình. Em chưa phát hiện ra thân phận người này, cũng không đoán được hắn có liên quan đến Cố Mẫn Chi hay không.”
Rất nhiều lúc, không phải cứ biết trước được nguy hiểm là có thể hoàn toàn tránh khỏi, cũng không phải muốn biết cái gì là biết ngay cái đó hay có thể quan sát một cách toàn diện, dễ dàng. Bởi vì trước giờ vẫn luôn tiến hành thúc đẩy để tiên tri chuyện này nên Hạ Vị Sương phát hiện nội dung mà cô biết được thi thoảng sẽ trở nên hỗn loạn, khiến người ta không cách nào chắp nối hoàn chỉnh.
“Đúng rồi.” Hạ Vị Sương thong thả nói với Tang Lộ, như chỉ đang nói chuyện phiếm hết sức bình thường, “Hình như em tìm được một chút hướng đột phá rồi. Phải nói là hướng đột phá kế tiếp mới đúng, có liên quan đến chuyện mà hiện tại em muốn biết nhất.”
“Hơn nữa, em cảm giác được em đã sờ đến cái đuôi của chuyện đó rồi. Tuy rằng đột phá thường phải từ từ tới nhưng em cảm thấy mình có thể thử vượt qua giới hạn như lần đó.” Hạ Vị Sương cười một cái, nói, “Đương nhiên, em không ngốc đến vậy. Mà lạ lắm, hình như em chỉ có thể nhìn đến những chuyện có liên quan đến nguy hiểm thôi. Nếu có thể thấy cả những chuyện khác trong tương lai thì hay quá.”
Thời gian loài người tiếp xúc với dị năng quá ngắn ngủi. Cô chỉ có thể tự mò mẫm, nghiên cứu. Thật ra Hạ Vị Sương đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ không biết mình có thể nhìn đến tương lai của người khác mà không bắt buộc phải chạm vào họ hay không, cũng có suy nghĩ thật sự chỉ có thể nhìn thấy tương lai mà không thấy được quá khứ sao?
“Đối với chuyện đi căn cứ này, em tiên tri quá thường xuyên, khiến cho mỗi khi suy nghĩ ở thế giới hiện thực thay đổi tí chút theo thời gian thì cảnh tiên tri lại trở nên hỗn loạn. Suy cho cùng thì chuyện này có quá nhiều biến số, tuyến thời gian lại quá dài, vậy nên em muốn thử đổi hướng.”
Cô nắm lấy tay Tang Lộ, trầm giọng nói: “Có thể em vẫn luôn bị quán tính hình thành sau khi sử dụng dị năng giới hạn. Trên thực tế, em vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ dị năng này. Em nghĩ hẳn là mình nên chủ động đột phá thử xem sao.”
Lại hai ngày nữa trôi qua, thời tiết đột nhiên trở nên sáng sủa nhưng tuyết vẫn chưa tan hẳn. Mấy người Hạ Vị Sương mặc quần áo thật dày, ngồi xe ba bánh ra phố. Cục Than đi đầu mở đường. Sau khi biến thành khổng lồ, cái đuôi nó chỉ cần quét qua là đã dọn ra được một lối.
Cả bọn mang theo gậy trúc dài và xẻng, thăm dò, tìm kiếm chỗ lớp tuyết bên đường. Dần dà, quả nhiên tìm được mấy xác sống bị đông lạnh thành kem que. Lúc này đương nhiên phải thẳng tay đập bể đầu chúng nó, lấy tinh thạch ra. Bạch Thiến còn nhân cơ hội nhặt thêm một đống xác quạ, định sẽ mang về làm thức ăn dự trữ cho bầy mèo.
Đương nhiên, chuyến này cũng không phải hoàn toàn không có nguy hiểm. Ít nhất là mấy người Hạ Vị Sương được bổ sung kiến thức, gặp được xác sống biến dị mặc quần áo*.
*Này chắc là nói mặc thêm quần áo ấm á chứ không phải chỉ quần áo ban đầu trước khi biến thành xác sống.
“Meo!”
Cục Than phát hiện ra xác sống đó trước tiên, lập tức xù lông vọt tới. Mấy người Hạ Vị Sương cách xa hơn một chút, dưới sự chỉ đạo của Trịnh Phách Tường mà nổ súng thực chiến một lần. Cuối cùng, xác sống biến dị ngoan cường sinh tồn cũng chết dưới trận đánh hội đồng, tinh thạch trong đầu bị Cục Than ăn gọn không chút khách khí.
Nhìn vải vóc khoác trên người xác sống, Bạch Thiến bàng hoàng nói: “Đợi thêm mấy tháng nữa, xác sống sẽ không trở nên thông minh như con người đấy chứ?”
Hạ Vị Sương lắc đầu: “Không đến mức đó. Trong giới tự nhiên cũng có rất nhiều động vật biết được mẹo sinh tồn đơn giản.”
Xác sống biến dị xuất hiện khiến cả bọn ý thức được rằng thế giới lạnh lẽo, tĩnh lặng này cũng không phải hoàn toàn không có nguy hiểm. Rất nhiều sinh vật và xác sống cũng như bọn họ, chỉ là sợ lạnh nên trốn đi thôi, đợi thời tiết ấm lên là sẽ trở ra săn thú.
Hạ Vị Sương ngó sắc trời, nói: “Chúng ta về trước thôi. Mấy chuyện này không gấp, mai làm cũng được. Đừng đợi đến khi trời tối, ở ngoài rét hơn thì ta cũng không chịu nổi.”
Ra ngoài một lần, bổ sung mấy viên tinh thạch, chia cho Cục Than một nửa, giữ lại cho bản thân một nửa thì cũng chỉ được bốn viên. Hạ Vị Sương đút một viên cho Tang Lộ trước, sau đó lại hấp thu một viên. Trên thực tế, trước đó cô đã nghỉ ngơi đủ rồi, lần này hấp thu tinh thạch xong liền rơi vào một trạng thái tinh thần hưng phấn, đồng thời cũng không tự chủ được mà cực đoan hóa.
Hạ Vị Sương là cố ý. Cô muốn thử xem ở trạng thái tinh thần này, mình có thể đột phá giới hạn của dị năng hay không. Nếu tư duy càng thêm hưng phấn thì liệu có chú ý đến những chi tiết mà trước đó đã bỏ qua?
Hạ Vị Sương thừa nhận có lẽ mình đã hơi quá mạo hiểm. Nhưng mà hoàn cảnh bên ngoài càng lúc càng khắc nghiệt, trạng thái của Tang Lộ cũng càng lúc càng bất ổn. Tất cả những điều đó khiến cô không thể không mạo hiểm. Cô không có cảm giác an toàn. Cô cảm thấy tứ cố vô thân. Hiện tại không ai nói cho cô cách giải quyết vấn đề. Cô chỉ có thể trông vào chính mình.
Cảm giác an toàn duy nhất đến từ dị năng của bản thân. Ít nhất là những nội dung về căn cứ người sống sót ở thành phố B mà trước đó đã thấy khiến Hạ Vị Sương tin tưởng rằng phe mình có thể đến được căn cứ an toàn.
Tiếp theo, ôm suy tính ấy, Hạ Vị Sương chìm vào bức tranh tiên tri.
Thời gian dần trôi. Đêm khuya, Tang Lộ đang ngủ say bất thình lình mở mắt. Cô nhích về phía Hạ Vị Sương, chậm rãi cau mày, sau đó kề trán đến áp lên trán Hạ Vị Sương.
Biểu cảm trên mặt Tang Lộ càng trở nên quái dị. Cô lắc lắc Hạ Vị Sương. Cô gái bị lay bỗng nhiên thở dồn dập, sau đó bất chợt run rẩy rồi từ từ tỉnh lại.
“Tang Lộ?!” Hạ Vị Sương bật ngồi dậy, hoảng hốt nói, “Hình như em thấy được một người vốn đã chết. Chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thôi là em nhìn đến gương mặt chính diện của cô ta rồi. Có lẽ chị vẫn còn nhớ. Nếu thật sự là người đó…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất