Chương 135
BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 135
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Một chiếc xe ngừng ngay căn nhà bình thường không có gì nổi bật trong khu dân cư. Lát sau, cô gái khiếm thị chống gậy, đội mũ len tai mèo màu cam, quấn khăn choàng, mặc áo khoác lông thật dày dẫn hai cô nàng một lớn một nhỏ ngồi vào xe.
Bên trái chính là cô nàng cao lớn hơn, đội chiếc mũ beret đỏ tươi. Gương mặt xinh đẹp bị khăn choàng và cổ áo che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt xếch quyến rũ. Cô lặng lẽ tựa vào người Hạ Vị Sương. Ngoại trừ lúc nhìn Hạ Vị Sương có hơi ấm một chút thì còn lại cứ như một pho tượng tinh xảo không có sinh mệnh.
Mà ở bên phải Hạ Vị Sương lại là một cô nhóc không mấy cao. Cô nàng cũng đội mũ, hai bên là hai quả cầu xù lông rủ xuống. Dưới mũ phình phình, rõ ràng là quấn hết tóc lên. Cô nhóc còn đeo cái khẩu trang, che khuất hơn phân nửa gương mặt nhỏ, song đôi mắt cong cong lại thể hiện rõ tâm trạng vui sướng của em. Đây chính là Mễ Nhạc Nhạc mè nheo đòi đi theo gặp Hạ Tình Tuyết. Em ra ngoài, đương nhiên đổi thành Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang ở lại canh nhà.
Xe là phía Trần Giai Vĩ điều tới, ngoài tài xế ra thì trên xe còn có một cô gái trẻ tuổi. Đây là lần đầu tiên ba người Hạ Vị Sương gặp cô ta. Vừa ngồi vào xe, cô ta đã chủ động chào hỏi, cũng tự giới thiệu mình là đội trưởng của Hạ Tình Tuyết, Trần Dung Tiêu.
Hạ Vị Sương biết rất rõ, cái tên này còn một tầng nghĩa nữa, đó chính là con gái của Trần Giai Vĩ. Chỉ là cô không ngờ hôm nay lại là người này đến đón, lại còn không hề che giấu thân phận.
Trần Dung Tiêu ngồi trên ghế phụ lái, nhìn Hạ Vị Sương qua kính chiếu hậu, cười nói: “Hôm nay tôi đến đây không có ý gì khác, chỉ giúp Tình Tuyết hộ tống người nhà của em ấy thôi.”
Hạ Vị Sương trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Tiểu Tuyết có biết hôm nay sẽ gặp nhau không?”
Trần Dung Tiêu nói: “Thực tế thì tôi còn chưa nói cho em ấy chuyện này. Tôi muốn tạo bất ngờ.”
Hạ Vị Sương cười khẽ: “Nghe ra cô Trần và Tiểu Tuyết có quan hệ khá tốt.”
Trần Dung Tiêu đáp: “Chúng tôi là bạn. Ngay từ đầu, khi em ấy mới gia nhập tiểu đội nhiệm vụ đặc biệt thì đã do tôi phụ trách bảo vệ trong những nhiệm vụ phải ra ngoài.”
Về Trần Dung Tiêu, Hạ Vị Sương cũng biết ít thông tin. Một phần do Trịnh Phách Tường và Lữ Viện Viện cung cấp, một phần là từ lão Dư cùng các bạn cố ý hỏi thăm.
Trần Dung Tiêu gần ba mươi. Trước mạt thế, chịu ảnh hưởng của cha nên đặt chân vào giới chính trị. Từ khi mạt thế nổ ra thì chủ động gia nhập đội nòng cốt chiến đấu ở tiền tuyến. Lúc căn cứ mới bước đầu thành lập, cô ta đã nhiều lần chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, đồng thời không ngại an nguy của bản thân. Trong tình thế nguy cơ mà người khác không cách nào xử lí, cô ta vẫn có thể xông vào hiểm cảnh mà cứu ra được những người may mắn còn sống sót. Sau này, tình hình căn cứ tương đối ổn định, tiểu đội cứu viện rút dần, song Trần Dung Tiêu vẫn kiên trì đến cuối cùng mới chịu trở về. Thế nhưng cô vẫn không buông trách nhiệm mà tổ chức một tiểu đội nhiệm vụ đặc biệt. Khi mọi người ở trong căn cứ tương đối an toàn, ổn định thì cô tiếp tục tìm kiếm thêm tài liệu sinh tồn cho căn cứ. Tỷ như kiểu nhiệm vụ cần lặn lội đường xa mà lại cực kì nguy hiểm như đến căn cứ người sống sót thành phố D giao lưu, hỗ trợ, cô cũng không hề chùn bước. Trong mắt các đội viên của tiểu đội nhiệm vụ đặc biệt, Trần Dung Tiêu chính là người đại diện cho sự đáng tin. Chỉ cần có cô là có cảm giác an toàn.
Có thể nói rằng bất luận là từ miệng Trịnh Phách Tường, trong mắt dị nhân thuộc Chính phủ hay trong lòng phần lớn dân chúng ở căn cứ thì cô nàng Trần Dung Tiêu này đều có danh vọng rất cao. Xét theo một mức độ nào đó thì cô ta thậm chí còn nổi tiếng hơn cả cha mình.
Như thế xem ra Trần Dung Tiêu khá giống Cố Mẫn Chi. Có điều Trần Dung Tiêu lặng lẽ hơn Cố Mẫn Chi nhiều, cũng tốt tính hơn nhiều.
Tổng kết bằng một câu thì Trần Dung Tiêu chính là một dị nhân rất được lòng dân, năng lực ưu tú, nhân phẩm tốt đẹp.
Tiểu Tuyết làm việc bên cạnh một cô gái như thế, Hạ Vị Sương cũng có thể yên tâm. Ít ra thì cô không cần phải lo lắng Tiểu Tuyết bị người ta xem như công cụ không biết suy nghĩ.
Nhưng tất cả những điều kể trên đều là Hạ Vị Sương nghe từ người khác. Trên thực tế, Trần Dung Tiêu là người như thế nào thì vẫn phải đích thân tiếp xúc một chút mới biết được.
Chẳng phải hôm nay người đã đến rồi đấy thôi.
Chính như lời Trần Dung Tiêu đã nói, mục đích đến của cô ta hôm nay chỉ là vì Hạ Tình Tuyết, không liên quan đến chuyện gì khác. Suốt đường đi, Trần Dung Tiêu không hề hỏi Hạ Vị Sương chuyện vêd Thành Mẫn và hạt giống mà chỉ dùng một giọng điệu tán gẫu tự nhiên nói Hạ Vị Sương nghe tình hình gần đây của Hạ Tình Tuyết.
“Chắc cô Lục vẫn chưa biết,” nói một lúc, Trần Dung Tiêu đột nhiên cất lời, “thật ra Tình Tuyết có một cô chị họ rất thân, tên Hạ Vị Sương. Em ấy vẫn luôn muốn đi tìm người chị này. Tiếc là nhiệm vụ trong căn cứ bận quá, lại thêm tính đặc thù của Tình Tuyết, khiến em ấy không thể nhín ra được thời gian.”
Hạ Vị Sương thở dài một tiếng: “Em ấy vẫn chưa bỏ cuộc sao?”
Trần Dung Tiêu nói: “Vẫn chưa. Lần trước chúng tôi đến căn cứ người sống sót ở thành phố D, trên đường về, em ấy còn suy nghĩ chuyện này. Trước kia không thể ra ngoài nhưng Tình Tuyết cũng đã nhờ rất nhiều người để ý giúp nếu có dịp đến gần thành phố A. Sau này tôi hứa với em ấy, chờ bận xong đợt này sẽ cùng em ấy về thành phố A tìm người thân.”
Nói đoạn, Trần Dung Tiêu lắc lắc đầu: “Cô Lục, người ngay thẳng không nói vòng vo, cô chính là chị của Tình Tuyết đúng không?”
Trần Dung Tiêu hỏi thế chỉ nhằm tỏ ý chính thức, thật ra cô đã đoán được quan hệ của hai người từ lâu rồi. Hạ Vị Sương gần như là giống y hệt miêu tả của Hạ Tình Tuyết, bên cạnh còn có một cô nhóc đáng yêu cùng với một... cô gái vô cùng bí ẩn, đáng sợ.
Trần Dung Tiêu đối chiếu ba người rất dễ dàng, bao gồm cả Tang Lộ. Có điều khiến cô khá ngạc nhiên chính là trong miệng Hạ Tình Tuyết thì Tang Lộ là một quái vật biến thái, máu lạnh, vô tình, loại mà có thể xé nát và ăn thịt chị của cô nàng bất kì lúc nào. Mỗi khi nhắc đến Tang Lộ, Hạ Tình Tuyết đều hết sức sầu não, sợ mình đến thành phố A thì chỉ tìm được mấy mẩu còn sót lại của Hạ Vị Sương. Nhưng hiện tại xem ra, Tang Lộ ngoan ngoãn ở bên cạnh Hạ Vị Sương, vừa không đáng sợ mà cũng chẳng máu lạnh. Giữa hai người có một bầu không khí kì lạ, quấn chặt cả hai lại với nhau. Đó là thứ mà bất luận kẻ nào cũng không thể chen vào.
Hạ Vị Sương không bất ngờ khi Trần Dung Tiêu đoán được thân phận thật sự của mình. Nếu đã lựa chọn gặp Tiểu Tuyết thông qua họ thì cũng không có gì phải giấu giếm.
“Là tôi. Xem ra Tiểu Tuyết thật sự rất tin tưởng cô Trần, cái gì cũng kể cho cô nghe cả.”
Trần Dung Tiêu cười khẽ mấy tiếng, lại thoáng chút tiếc nuối: “Không biết đôi mắt của cô Lục gặp chuyện khi nào? Có từng chữa trị hay chưa?”
Hạ Vị Sương đáp: “Hôm trước, Thượng tá Dương từng phái dị nhân hệ chữa trị trong quân doanh đến, tiếc là không hiệu quả.”
Nếu thế, Trần Dung Tiêu đoán hẳn Hạ Vị Sương sẽ không muốn tiếp tục đề tài này. Cô bèn nói: “Tình Tuyết còn chưa biết gì hết. Đến lúc đó, mấy chuyện này để mọi người tự nói với nhau vậy. Hôm nay dư dả thời gian, mọi người có thể từ từ ôn chuyện.”
“Vậy cảm ơn cô.”
Chỉ một chốc thì xe đã dừng lại. Hạ Vị Sương không nhìn thấy mình đến chỗ nào, cơ mà cô cũng không sợ, bởi vì Tang Lộ ở ngay cạnh bên, hơn nữa Mễ Nhạc Nhạc còn đang nhỏ giọng giới thiệu cho cô về khung cảnh trước mắt. Theo lời Mễ Nhạc Nhạc nói thì các cô đã đến một khoảng sân, nằm bên trong Bộ Quản lý Dị nhân.
Xuống xe, Hạ Vị Sương được Trần Dung Tiêu dẫn vào một gian phòng. Trần Dung Tiêu nhìn Tang Lộ và Mễ Nhạc Nhạc, nói: “Chờ một chút. Tôi dẫn Tình Tuyết đến ngay. Trên bàn có nước ấm, uống một chút cho ấm người đi.”
Trần Dung Tiêu rời đi chỉ một lúc thì cửa đã lại mở ra lần nữa. Hạ Vị Sương nghe thấy một giọng quen thuộc hoạt bát mà tò mò hỏi rằng: “Rốt cuộc là ai nha? Thần bí như vậy – Á!!!”
Một tiếng thét chói tai vừa dứt, Trần Dung Tiêu nhịn cười nói: “Chị không theo em, em vào đi thôi.”
Nói đoạn, cô đẩy Hạ Tình Tuyết lúc này đã kinh ngạc đến ngây người ra trước, sau đó đóng cửa, nhường không gian lại cho mấy người họ ôn chuyện.
“Lâu rồi không gặp, Tiểu Tuyết.” Hạ Vị Sương dang đôi cánh tay, mặt hướng thẳng phía trước mà mỉm cười.
Hạ Tình Tuyết run rẩy cả người, la hét nhào tới.
Cô nàng quấn tròn vo, trọng lượng cũng không tính là nhẹ. Hạ Vị Sương bị Hạ Tình Tuyết đụng đến lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ngửa. Tang Lộ vươn một bàn tay đỡ sau lưng Hạ Vị Sương, giúp cô trụ vững.
Ôm lấy cô em gái phải trải qua muôn trùng gian nguy mới có thể gặp lại, trong lòng Hạ Vị Sương ê ẩm, nao nao. Hốc mắt không nhìn thấy gì cũng cay cay, một cảm giác ấm nóng dâng trào. Cô cắn môi, không nói được gì, chỉ vỗ vỗ lưng Hạ Tình Tuyết, an ủi cô nàng từng chút một.
Tang Lộ và Mễ Nhạc Nhạc đều im lặng. Mễ Nhạc Nhạc tuy nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, quyết định nhường khoảng thời gian đầu lại cho hai chị em. Mà đối với Tang Lộ thì lại có cảm giác khá là khác lạ.
Đã từng, cô thậm chí từng nghĩ đến việc xuống tay với Hạ Tình Tuyết, bởi vì đối phương cướp đi sự chú ý của Hạ Vị Sương, lấy bớt tình yêu thuộc về cô. Khi đó, cô suy nghĩ hết sức đơn giản, cũng hết sức cực đoan. Bất luận đó tình cảm gì, ở chỗ cô chỉ có thể phân thành hai loại đơn giản, một là tình yêu với Sương Sương, hai là những thứ khác.
Mà đến hôm nay, hình như có gì đó đã thay đổi.
Khuất giữa vành mũ và mái tóc, đôi mắt sâu thẳm của Tang Lộ nhìn hai chị em ôm nhau, có một chút mờ mịt, một chút phiền muộn. Hạ Tình Tuyết vẫn cứ là người cực kì quan trọng đối với Sương Sương, cô nàng vẫn sẽ lấy bớt sự chú ý và tình yêu của Sương Sương, nhưng đối với Tang Lộ mà nói thì... cái từ “yêu” có khả năng bao hàm tất cả này, hình như có thể phân chia ra được.
Không phải tất cả tình yêu đều giống nhau.
Tang Lộ cúi đầu chọc chọc nơi trái tim, một cảm giác kì lạ đang dần sinh sôi. Cô vẫn không thích người khác đến gần Sương Sương, vẫn cứ muốn Sương Sương chỉ yêu mỗi mình. Nhưng hiện tại, dường như cô đã hiểu cái gì gọi là không đành lòng.
Đây là tình cảm thế nào? Là đúng hay sai? Là tốt hay xấu?
Đây là thứ tình cảm rõ ràng mà phức tạp của con người, diễn sinh từ sự dằn xé tại nội tâm, vừa đau đớn mà lại vừa đẹp đẽ.
...
Hạ Tình Tuyết khóc rất lâu. Hạ Vị Sương thấy cô nàng không khống chế được, khóc đến mức nói không tròn câu, dứt khoát tự mình mở lời. Cô dỗ dành, an ủi rằng mình không sao. Cô biết nhất định là Tiểu Tuyết rất muốn nghe sau khi chia tay thì chuyện gì đã xảy ra, bèn kể lại từng chút một. Chỉ là lược bớt phần nào đó có liên quan đến Tang Lộ, lại thêm thắt điểm tô cho phần nào đó cũng có liên quan đến Tang Lộ.
Sau này, các cô sẽ không sống cùng nhau quá lâu. Nếu thế, Hạ Vị Sương hy vọng Tiểu Tuyết đừng cứ mãi lo lắng cho mình. Em hẳn nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn nữa.
“Vậy... vậy mắt của chị...” Hạ Tình Tuyết sụt sịt nói, “Còn chữa khỏi được không?”
Hạ Vị Sương có phần tiếc nuối: “Nhạc Nhạc có giúp chị chữa rồi, phía Thượng tá Dương cũng phái người đến xem, không có tác dụng gì.”
Hạ Tình Tuyết lại xả giọng, òa khóc tiếp.
Hạ Vị Sương không biết làm sao, Mễ Nhạc Nhạc cũng thở dài, nhún vai, Tang Lộ thì ngơ ngác nhìn chằm chằm. Khi quần áo của Hạ Vị Sương bị nước mắt Hạ Tình Tuyết thấm ướt, sau đó vết nước lan ra càng lúc càng lớn, Tang Lộ không nhịn nổi nữa.
Khóc lâu như vậy, nhất định là khóc đủ rồi. Sương Sương còn không khóc. Vậy có thể ra tay.
_____________
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Một chiếc xe ngừng ngay căn nhà bình thường không có gì nổi bật trong khu dân cư. Lát sau, cô gái khiếm thị chống gậy, đội mũ len tai mèo màu cam, quấn khăn choàng, mặc áo khoác lông thật dày dẫn hai cô nàng một lớn một nhỏ ngồi vào xe.
Bên trái chính là cô nàng cao lớn hơn, đội chiếc mũ beret đỏ tươi. Gương mặt xinh đẹp bị khăn choàng và cổ áo che khuất, chỉ lộ ra một đôi mắt xếch quyến rũ. Cô lặng lẽ tựa vào người Hạ Vị Sương. Ngoại trừ lúc nhìn Hạ Vị Sương có hơi ấm một chút thì còn lại cứ như một pho tượng tinh xảo không có sinh mệnh.
Mà ở bên phải Hạ Vị Sương lại là một cô nhóc không mấy cao. Cô nàng cũng đội mũ, hai bên là hai quả cầu xù lông rủ xuống. Dưới mũ phình phình, rõ ràng là quấn hết tóc lên. Cô nhóc còn đeo cái khẩu trang, che khuất hơn phân nửa gương mặt nhỏ, song đôi mắt cong cong lại thể hiện rõ tâm trạng vui sướng của em. Đây chính là Mễ Nhạc Nhạc mè nheo đòi đi theo gặp Hạ Tình Tuyết. Em ra ngoài, đương nhiên đổi thành Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang ở lại canh nhà.
Xe là phía Trần Giai Vĩ điều tới, ngoài tài xế ra thì trên xe còn có một cô gái trẻ tuổi. Đây là lần đầu tiên ba người Hạ Vị Sương gặp cô ta. Vừa ngồi vào xe, cô ta đã chủ động chào hỏi, cũng tự giới thiệu mình là đội trưởng của Hạ Tình Tuyết, Trần Dung Tiêu.
Hạ Vị Sương biết rất rõ, cái tên này còn một tầng nghĩa nữa, đó chính là con gái của Trần Giai Vĩ. Chỉ là cô không ngờ hôm nay lại là người này đến đón, lại còn không hề che giấu thân phận.
Trần Dung Tiêu ngồi trên ghế phụ lái, nhìn Hạ Vị Sương qua kính chiếu hậu, cười nói: “Hôm nay tôi đến đây không có ý gì khác, chỉ giúp Tình Tuyết hộ tống người nhà của em ấy thôi.”
Hạ Vị Sương trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Tiểu Tuyết có biết hôm nay sẽ gặp nhau không?”
Trần Dung Tiêu nói: “Thực tế thì tôi còn chưa nói cho em ấy chuyện này. Tôi muốn tạo bất ngờ.”
Hạ Vị Sương cười khẽ: “Nghe ra cô Trần và Tiểu Tuyết có quan hệ khá tốt.”
Trần Dung Tiêu đáp: “Chúng tôi là bạn. Ngay từ đầu, khi em ấy mới gia nhập tiểu đội nhiệm vụ đặc biệt thì đã do tôi phụ trách bảo vệ trong những nhiệm vụ phải ra ngoài.”
Về Trần Dung Tiêu, Hạ Vị Sương cũng biết ít thông tin. Một phần do Trịnh Phách Tường và Lữ Viện Viện cung cấp, một phần là từ lão Dư cùng các bạn cố ý hỏi thăm.
Trần Dung Tiêu gần ba mươi. Trước mạt thế, chịu ảnh hưởng của cha nên đặt chân vào giới chính trị. Từ khi mạt thế nổ ra thì chủ động gia nhập đội nòng cốt chiến đấu ở tiền tuyến. Lúc căn cứ mới bước đầu thành lập, cô ta đã nhiều lần chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, đồng thời không ngại an nguy của bản thân. Trong tình thế nguy cơ mà người khác không cách nào xử lí, cô ta vẫn có thể xông vào hiểm cảnh mà cứu ra được những người may mắn còn sống sót. Sau này, tình hình căn cứ tương đối ổn định, tiểu đội cứu viện rút dần, song Trần Dung Tiêu vẫn kiên trì đến cuối cùng mới chịu trở về. Thế nhưng cô vẫn không buông trách nhiệm mà tổ chức một tiểu đội nhiệm vụ đặc biệt. Khi mọi người ở trong căn cứ tương đối an toàn, ổn định thì cô tiếp tục tìm kiếm thêm tài liệu sinh tồn cho căn cứ. Tỷ như kiểu nhiệm vụ cần lặn lội đường xa mà lại cực kì nguy hiểm như đến căn cứ người sống sót thành phố D giao lưu, hỗ trợ, cô cũng không hề chùn bước. Trong mắt các đội viên của tiểu đội nhiệm vụ đặc biệt, Trần Dung Tiêu chính là người đại diện cho sự đáng tin. Chỉ cần có cô là có cảm giác an toàn.
Có thể nói rằng bất luận là từ miệng Trịnh Phách Tường, trong mắt dị nhân thuộc Chính phủ hay trong lòng phần lớn dân chúng ở căn cứ thì cô nàng Trần Dung Tiêu này đều có danh vọng rất cao. Xét theo một mức độ nào đó thì cô ta thậm chí còn nổi tiếng hơn cả cha mình.
Như thế xem ra Trần Dung Tiêu khá giống Cố Mẫn Chi. Có điều Trần Dung Tiêu lặng lẽ hơn Cố Mẫn Chi nhiều, cũng tốt tính hơn nhiều.
Tổng kết bằng một câu thì Trần Dung Tiêu chính là một dị nhân rất được lòng dân, năng lực ưu tú, nhân phẩm tốt đẹp.
Tiểu Tuyết làm việc bên cạnh một cô gái như thế, Hạ Vị Sương cũng có thể yên tâm. Ít ra thì cô không cần phải lo lắng Tiểu Tuyết bị người ta xem như công cụ không biết suy nghĩ.
Nhưng tất cả những điều kể trên đều là Hạ Vị Sương nghe từ người khác. Trên thực tế, Trần Dung Tiêu là người như thế nào thì vẫn phải đích thân tiếp xúc một chút mới biết được.
Chẳng phải hôm nay người đã đến rồi đấy thôi.
Chính như lời Trần Dung Tiêu đã nói, mục đích đến của cô ta hôm nay chỉ là vì Hạ Tình Tuyết, không liên quan đến chuyện gì khác. Suốt đường đi, Trần Dung Tiêu không hề hỏi Hạ Vị Sương chuyện vêd Thành Mẫn và hạt giống mà chỉ dùng một giọng điệu tán gẫu tự nhiên nói Hạ Vị Sương nghe tình hình gần đây của Hạ Tình Tuyết.
“Chắc cô Lục vẫn chưa biết,” nói một lúc, Trần Dung Tiêu đột nhiên cất lời, “thật ra Tình Tuyết có một cô chị họ rất thân, tên Hạ Vị Sương. Em ấy vẫn luôn muốn đi tìm người chị này. Tiếc là nhiệm vụ trong căn cứ bận quá, lại thêm tính đặc thù của Tình Tuyết, khiến em ấy không thể nhín ra được thời gian.”
Hạ Vị Sương thở dài một tiếng: “Em ấy vẫn chưa bỏ cuộc sao?”
Trần Dung Tiêu nói: “Vẫn chưa. Lần trước chúng tôi đến căn cứ người sống sót ở thành phố D, trên đường về, em ấy còn suy nghĩ chuyện này. Trước kia không thể ra ngoài nhưng Tình Tuyết cũng đã nhờ rất nhiều người để ý giúp nếu có dịp đến gần thành phố A. Sau này tôi hứa với em ấy, chờ bận xong đợt này sẽ cùng em ấy về thành phố A tìm người thân.”
Nói đoạn, Trần Dung Tiêu lắc lắc đầu: “Cô Lục, người ngay thẳng không nói vòng vo, cô chính là chị của Tình Tuyết đúng không?”
Trần Dung Tiêu hỏi thế chỉ nhằm tỏ ý chính thức, thật ra cô đã đoán được quan hệ của hai người từ lâu rồi. Hạ Vị Sương gần như là giống y hệt miêu tả của Hạ Tình Tuyết, bên cạnh còn có một cô nhóc đáng yêu cùng với một... cô gái vô cùng bí ẩn, đáng sợ.
Trần Dung Tiêu đối chiếu ba người rất dễ dàng, bao gồm cả Tang Lộ. Có điều khiến cô khá ngạc nhiên chính là trong miệng Hạ Tình Tuyết thì Tang Lộ là một quái vật biến thái, máu lạnh, vô tình, loại mà có thể xé nát và ăn thịt chị của cô nàng bất kì lúc nào. Mỗi khi nhắc đến Tang Lộ, Hạ Tình Tuyết đều hết sức sầu não, sợ mình đến thành phố A thì chỉ tìm được mấy mẩu còn sót lại của Hạ Vị Sương. Nhưng hiện tại xem ra, Tang Lộ ngoan ngoãn ở bên cạnh Hạ Vị Sương, vừa không đáng sợ mà cũng chẳng máu lạnh. Giữa hai người có một bầu không khí kì lạ, quấn chặt cả hai lại với nhau. Đó là thứ mà bất luận kẻ nào cũng không thể chen vào.
Hạ Vị Sương không bất ngờ khi Trần Dung Tiêu đoán được thân phận thật sự của mình. Nếu đã lựa chọn gặp Tiểu Tuyết thông qua họ thì cũng không có gì phải giấu giếm.
“Là tôi. Xem ra Tiểu Tuyết thật sự rất tin tưởng cô Trần, cái gì cũng kể cho cô nghe cả.”
Trần Dung Tiêu cười khẽ mấy tiếng, lại thoáng chút tiếc nuối: “Không biết đôi mắt của cô Lục gặp chuyện khi nào? Có từng chữa trị hay chưa?”
Hạ Vị Sương đáp: “Hôm trước, Thượng tá Dương từng phái dị nhân hệ chữa trị trong quân doanh đến, tiếc là không hiệu quả.”
Nếu thế, Trần Dung Tiêu đoán hẳn Hạ Vị Sương sẽ không muốn tiếp tục đề tài này. Cô bèn nói: “Tình Tuyết còn chưa biết gì hết. Đến lúc đó, mấy chuyện này để mọi người tự nói với nhau vậy. Hôm nay dư dả thời gian, mọi người có thể từ từ ôn chuyện.”
“Vậy cảm ơn cô.”
Chỉ một chốc thì xe đã dừng lại. Hạ Vị Sương không nhìn thấy mình đến chỗ nào, cơ mà cô cũng không sợ, bởi vì Tang Lộ ở ngay cạnh bên, hơn nữa Mễ Nhạc Nhạc còn đang nhỏ giọng giới thiệu cho cô về khung cảnh trước mắt. Theo lời Mễ Nhạc Nhạc nói thì các cô đã đến một khoảng sân, nằm bên trong Bộ Quản lý Dị nhân.
Xuống xe, Hạ Vị Sương được Trần Dung Tiêu dẫn vào một gian phòng. Trần Dung Tiêu nhìn Tang Lộ và Mễ Nhạc Nhạc, nói: “Chờ một chút. Tôi dẫn Tình Tuyết đến ngay. Trên bàn có nước ấm, uống một chút cho ấm người đi.”
Trần Dung Tiêu rời đi chỉ một lúc thì cửa đã lại mở ra lần nữa. Hạ Vị Sương nghe thấy một giọng quen thuộc hoạt bát mà tò mò hỏi rằng: “Rốt cuộc là ai nha? Thần bí như vậy – Á!!!”
Một tiếng thét chói tai vừa dứt, Trần Dung Tiêu nhịn cười nói: “Chị không theo em, em vào đi thôi.”
Nói đoạn, cô đẩy Hạ Tình Tuyết lúc này đã kinh ngạc đến ngây người ra trước, sau đó đóng cửa, nhường không gian lại cho mấy người họ ôn chuyện.
“Lâu rồi không gặp, Tiểu Tuyết.” Hạ Vị Sương dang đôi cánh tay, mặt hướng thẳng phía trước mà mỉm cười.
Hạ Tình Tuyết run rẩy cả người, la hét nhào tới.
Cô nàng quấn tròn vo, trọng lượng cũng không tính là nhẹ. Hạ Vị Sương bị Hạ Tình Tuyết đụng đến lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ngửa. Tang Lộ vươn một bàn tay đỡ sau lưng Hạ Vị Sương, giúp cô trụ vững.
Ôm lấy cô em gái phải trải qua muôn trùng gian nguy mới có thể gặp lại, trong lòng Hạ Vị Sương ê ẩm, nao nao. Hốc mắt không nhìn thấy gì cũng cay cay, một cảm giác ấm nóng dâng trào. Cô cắn môi, không nói được gì, chỉ vỗ vỗ lưng Hạ Tình Tuyết, an ủi cô nàng từng chút một.
Tang Lộ và Mễ Nhạc Nhạc đều im lặng. Mễ Nhạc Nhạc tuy nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, quyết định nhường khoảng thời gian đầu lại cho hai chị em. Mà đối với Tang Lộ thì lại có cảm giác khá là khác lạ.
Đã từng, cô thậm chí từng nghĩ đến việc xuống tay với Hạ Tình Tuyết, bởi vì đối phương cướp đi sự chú ý của Hạ Vị Sương, lấy bớt tình yêu thuộc về cô. Khi đó, cô suy nghĩ hết sức đơn giản, cũng hết sức cực đoan. Bất luận đó tình cảm gì, ở chỗ cô chỉ có thể phân thành hai loại đơn giản, một là tình yêu với Sương Sương, hai là những thứ khác.
Mà đến hôm nay, hình như có gì đó đã thay đổi.
Khuất giữa vành mũ và mái tóc, đôi mắt sâu thẳm của Tang Lộ nhìn hai chị em ôm nhau, có một chút mờ mịt, một chút phiền muộn. Hạ Tình Tuyết vẫn cứ là người cực kì quan trọng đối với Sương Sương, cô nàng vẫn sẽ lấy bớt sự chú ý và tình yêu của Sương Sương, nhưng đối với Tang Lộ mà nói thì... cái từ “yêu” có khả năng bao hàm tất cả này, hình như có thể phân chia ra được.
Không phải tất cả tình yêu đều giống nhau.
Tang Lộ cúi đầu chọc chọc nơi trái tim, một cảm giác kì lạ đang dần sinh sôi. Cô vẫn không thích người khác đến gần Sương Sương, vẫn cứ muốn Sương Sương chỉ yêu mỗi mình. Nhưng hiện tại, dường như cô đã hiểu cái gì gọi là không đành lòng.
Đây là tình cảm thế nào? Là đúng hay sai? Là tốt hay xấu?
Đây là thứ tình cảm rõ ràng mà phức tạp của con người, diễn sinh từ sự dằn xé tại nội tâm, vừa đau đớn mà lại vừa đẹp đẽ.
...
Hạ Tình Tuyết khóc rất lâu. Hạ Vị Sương thấy cô nàng không khống chế được, khóc đến mức nói không tròn câu, dứt khoát tự mình mở lời. Cô dỗ dành, an ủi rằng mình không sao. Cô biết nhất định là Tiểu Tuyết rất muốn nghe sau khi chia tay thì chuyện gì đã xảy ra, bèn kể lại từng chút một. Chỉ là lược bớt phần nào đó có liên quan đến Tang Lộ, lại thêm thắt điểm tô cho phần nào đó cũng có liên quan đến Tang Lộ.
Sau này, các cô sẽ không sống cùng nhau quá lâu. Nếu thế, Hạ Vị Sương hy vọng Tiểu Tuyết đừng cứ mãi lo lắng cho mình. Em hẳn nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn nữa.
“Vậy... vậy mắt của chị...” Hạ Tình Tuyết sụt sịt nói, “Còn chữa khỏi được không?”
Hạ Vị Sương có phần tiếc nuối: “Nhạc Nhạc có giúp chị chữa rồi, phía Thượng tá Dương cũng phái người đến xem, không có tác dụng gì.”
Hạ Tình Tuyết lại xả giọng, òa khóc tiếp.
Hạ Vị Sương không biết làm sao, Mễ Nhạc Nhạc cũng thở dài, nhún vai, Tang Lộ thì ngơ ngác nhìn chằm chằm. Khi quần áo của Hạ Vị Sương bị nước mắt Hạ Tình Tuyết thấm ướt, sau đó vết nước lan ra càng lúc càng lớn, Tang Lộ không nhịn nổi nữa.
Khóc lâu như vậy, nhất định là khóc đủ rồi. Sương Sương còn không khóc. Vậy có thể ra tay.
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất