Chương 137
Hạ Vị Sương, Tang Lộ và Mễ Nhạc Nhạc kéo một xe đồ trở về, được Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang nhiệt liệt hoan nghênh. Nhờ sự ủng hộ của Hạ Tình Tuyết, cả bọn cuối cùng cũng có thể bù đắp cho cái lưỡi một chút.
Tối, Mễ Nhạc Nhạc chôn ba củ khoai lang dưới bếp lò. Bạch Thiến cắt chân giò hun khói hấp bánh. Hạ Vị Sương đan đồ mới cho Tang Lộ. Ngụy Vân Lang giúp Thành Mẫn cho chuột ăn.
Ăn uống no nê xong, cả bọn không có bao nhiêu hoạt động giải trí bèn lục tục đi ngủ.
Hạ Vị Sương nằm trên giường, Tang Lộ nằm bên chân. Tang Lộ trông thì vô cùng im ắng, không hề cử động nhưng Hạ Vị Sương lại nghe thấy một số những cái râu không an phận đang bò lung tung. Cô vươn tay lên đỉnh đầu bắt lấy, túm được hai cọng râu thịt vừa lạnh vừa trơn, kéo một chút. Tang Lộ vội rụt trở về.
Chị hệt như con mèo đang chán chết, vừa bắt được cơ hội là lập tức giở trò.
“Gần đây chị hoạt bát nhỉ?” Hạ Vị Sương dùng đầu gối huýt huýt Tang Lộ.
“Có sao?” Tang Lộ không nghĩ thế, chỉ một mực ôm lấy cẳng chân Hạ Vị Sương để sưởi ấm cho mình.
Hạ Vị Sương vội rụt chân lại, nằm nghiêng, kéo chăn đắp kín: “Chị tự chơi đi. Em mệt rồi, muốn ngủ.”
Tang Lộ lại bình thản mà chậm rãi hỏi: “Có thể chơi em được không?”
Hạ Vị Sương: “...”
Tang Lộ: “Được không?”
Hạ Vị Sương vươn tay chỉ ra cửa: “Chị muốn ra ngoài không?”
Tang Lộ câm miệng.
Thanh tịnh rồi, Hạ Vị Sương thiếp đi rất nhanh. Vì tất cả tiến triển thuận lợi, không có quá nhiều chuyện phiền lòng nên mấy ngày gần đây, chất lượng giấc ngủ của cô cũng khá tốt. Cơ mà bản thân cô ngủ ngon nhưng thi thoảng lại có ngoại vật đến quấy rầy.
Đêm khuya, đang ngủ ngon lành, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tràng những tiếng ầm ầm như sét đánh, Hạ Vị Sương lập tức tỉnh dậy vì tiếng ồn.
“Tiếng gì vậy... Tang Lộ?”
Tang Lộ dùng một cái râu đè cổ tay Hạ Vị Sương lại, còn người đã không ở trên giường. Cửa mở, chị đã ra ngoài.
Hạ Vị Sương ngồi dậy khoác thêm áo khoác, có thể nghe rõ mồn một tiếng động chói tai như tiếng rít của ấm đun nước khi sôi truyền đến từ bên ngoài. Đồng thời, cùng với tiếng cọ xát, tiếng va chạm kì quái còn có một mùi hôi thối lan tràn.
Hình như là từ phòng bếp truyền ra.
Có thứ gì đó xâm nhập.
Hạ Vị Sương đầu tiên là nghĩ đến kẻ xâm nhập phòng cách ly đêm đó, cũng chính là thứ từng đánh lén căn nhà thuê trong cảnh tiên tri của cô khi trước. Mấy người Hạ Vị Sương đã gài sẵn bẫy ở phòng bếp. Thứ này đến cũng rất nhanh, hẳn là vừa xông vào, đụng đến cái bẫy đã bị Tang Lộ phát hiện ngay.
“Tang Lộ, nhớ bắt sống!”
Hạ Vị Sương vội hô lên một tiếng, đồng thời xỏ vớ, đạp dép bông, đỡ tường bước ra.
Người trong phòng ngủ bên cạnh cũng bị đánh thức. Tốc độ của họ còn nhanh hơn cả Hạ Vị Sương, lúc này đã mở cửa ra ngoài.
“Thứ gì đây?” Mễ Nhạc Nhạc tò mò chạy đến cửa phòng bếp ngóng. Mùi hôi nồng nặc ập vào mặt, em không nhịn được mà bịt chặt mũi, “Thúi quá à.”
Òm ọp, òm ọp...
Tang Lộ thu xúc tu về từ thân thể quái vật trên mặt đất, vô cùng ghét bỏ mà lắc lắc.
Khí lạnh không ngừng lùa vào từ ô cửa sổ mở toang trong phòng bếp. Hạ Vị Sương hỏi: “Sao thế này?”. Truyện Xuyên Không
“Đừng gấp, em mang đèn tới đây.”
Bật đèn lên nhìn, ngoài Hạ Vị Sương ra thì tất cả mọi người đều thấy được tình cảnh trong phòng bếp.
Vẫn đỡ hơn so với tưởng tượng. Ngoại trừ máu màu xanh lá đậm của con quái vật làm phòng bếp trông hơi dơ thì những đồ đạc khác không bị hư hao nhiều lắm. Điều khiến cả bọn cảm thấy kinh ngạc chính là thứ nằm trên mặt đất không phải con khỉ mà lại là một con thằn lằn to tướng người đầy lông xanh.
Con thằn lằn này dài cỡ Mễ Nhạc Nhạc, có thể đứng lên mà chạy, trong bóng đêm đúng là rất dễ nhầm thành con khỉ. Quái vật thằn lằn lúc này đã hấp hối, trên người là mấy cái lỗ, máu xanh tanh tưởi chảy đầy mặt đất. Tuy không nhìn thấy nhưng nghe bạn bè miêu tả, Hạ Vị Sương cũng mường tượng ra được cảnh ấy.
“Hình như hơi lạ.” Bạch Thiến sai Ngụy Vân Lang đi lấy đèn pin siêu sáng đến. Cô nói: “Thịt của con quái vật này không bình thường lắm.”
Đột nhiên, quái vật thằn lằn nằm trên mặt đất giãy giụa, ré lên từng tiếng kêu chói tai, bén nhọn, khiến mọi người giật nảy.
Bịch! Rắc, rắc.
Tang Lộ vươn xúc tu, bóp nát tứ chi và cột sống của quái vật thằn lằn.
Hạ Vị Sương không đến gần. Cô không nhìn thấy, chẳng bằng nhường chỗ lại cho người khác, chỉ dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng đến gần quá. Thứ này có thể sẽ lây nhiễm, biến người ta thành xác sống. Nó nói tiếng người được không?”
Mễ Nhạc Nhạc nhìn cái đầu dữ tợn, khủng khiếp của quái vật thằn lằn, tiếc nuối lắc đầu: “Sợ là không.”
“Có ý thức không? Ra dấu giao tiếp được chứ?”
Bạch Thiến trầm ngâm một lúc rồi nói: “Có ra dấu được đi nữa thì giờ nó cũng chẳng cử động nổi rồi.”
Hạ Vị Sương: “...” Đành chịu. Tang Lộ ra tay quá nhanh, quá tàn nhẫn, không khiến con quái vật thằn lằn chết ngay là đã tuân thủ nguyên tắc bắt sống rồi.
Cơ mà Bạch Thiến vẫn thử. Cô bảo quái vật thằn lằn đáp lại mình bằng cách lắc đầu và chớp mắt, từ đó phán đoán xem có thể giao tiếp với quái vật thằn lằn được hay không. Tiếc là quái vật thằn lằn hình như không thể nghe hiểu tiếng người. Nó có trí lực nhất định, biết ẩn nấp, thiết kế bẫy và đóng mở cửa sổ, song vẫn chưa đạt đến trình độ của con người, chỉ có thể làm những chuyện tương đối đơn giản.
Mễ Nhạc Nhạc cũng không buồn ngủ mà hưng phấn ngồi xổm một bên quan sát. Đột nhiên, cô nhóc nói: “Hình như nó chết rồi.”
Bạch Thiến ‘a’ một tiếng, nói: “Nó còn đang kêu mà.”
Không chỉ phát ra những tiếng kêu đứt quãng mà quái vật thằn lằn còn run rẩy mấy cái, thoạt trông không khác gì còn sống.
“Là Tiểu Bạch nói cho em.” Mễ Nhạc Nhạc chống cằm, cái hoa trắng trên đầu lắc lư, “Tiểu Bạch nói nó bị thứ gì đó kí sinh. Vì Tiểu Bạch cũng là sinh vật kí sinh nên có thể cảm nhận được.”
Bạch Thiến ra vẻ suy tư: “Không mấy cắt nó ra nhìn thử xem. Vừa rồi chị cũng thấy thịt của nó có cái gì đó phản quang.”
Nói là làm ngay. Ngụy Vân Lang giơ đèn pin siêu sáng, lại mang cái dao đánh xác sống đến, cùng Bạch Thiến cắt lát quái vật thằn lằn. Hạ Vị Sương bảo hai người chờ một chút, sau đó sai Tang Lộ đánh nát sọ não con quái vật, để nó chết hẳn, không thể giãy giụa, nhúc nhích gì được nữa.
Thành Mẫn thật ra cũng dậy, chỉ là anh ta hơi nhát gan nên chỉ đứng xa xa ló đầu ngó vào phòng bếp. Thấy Tang Lộ bóp nát quái vật thằn lằn hệt như bóp đất dẻo cao su, hai chân anh ta không khỏi run rẩy. Lại thấy Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang hung tàn chuẩn bị giải phẫu xác quái vật, Thành Mẫn sắp không kiềm được cơn nôn: “Mấy người không sợ à?”
Trong khoảng thời gian gần đây, Ngụy Vân Lang vẫn luôn trông coi Thành Mẫn, làm trợ thủ, còn chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của anh ta. Quan hệ của hai người khá tốt. Thành Mẫn thậm chí còn nghĩ đến việc nhận Ngụy Vân Lang vào làm trợ thủ cho mình. Trong mắt Thành Mẫn thì Ngụy Vân Lang lúc nào cũng cười hi hi, thoạt trông có vẻ tốt tính, hiền lành.
Nhưng lúc này, Ngụy Vân Lang âm trầm quay đầu. Ánh sáng đèn pin lạnh lẽo rọi lên gương mặt kia trắng bệch, khủng khiếp. Cậu ta cười ha hả, nói: “Sợ cái gì? Xác sống cũng đã giết rồi, còn sợ một con thằn lằn sao?”
Thành Mẫn: “... Ọe.”
Xin lỗi, ở đây hình như chỉ có mình anh ta là chưa từng giết xác sống.
Thành Mẫn thật sự không dám nhìn. Chỉ ngửi cái mùi tanh tưởi kia thôi là đã muốn mửa rồi. Anh ta vội xua tay, lui về phòng ngủ. Chó con, bầy chuột và cây cối còn sống vẫn đáng yêu hơn.
Bên kia đang hừng hực khí thế mà giải phẫu xác quái vật. Hạ Vị Sương không nhìn thấy, nên là không đến gần tham dự, chỉ cần đợi bạn bè nói cô nghe kết quả cuối cùng là được.
Tang Lộ giết chết quái vật thằn lằn xong, nhìn trái nhìn phải thấy không còn chuyện gì của mình bèn xách râu bước đến trước mặt Hạ Vị Sương. Cô ngây ngô chìa đám râu ra trước: “Quá dơ, quá hôi.”
Hạ Vị Sương yên lặng nín thở. Ừm, đúng là rất hôi.
Cô dùng tay vịn bàn, nói Tang Lộ, chị tuyệt đối đừng bước ra khỏi phòng bếp, đừng để máu nhễu xuống sàn, dơ, chờ đó, em bưng nước đến rửa cho chị ngay.
Tang Lộ mới không chịu. Phòng bếp chật cứng, Sương Sương lại ở bên ngoài, cô cũng muốn ra ngoài.
Làm sao bây giờ?
Tang Lộ bèn chìa đám râu ra ngoài cửa sổ, vô cùng thiếu ý thức công cộng mà bắt đầu vẩy điên cuồng. Vụt vụt vụt vụt vụt. Được rồi, sẽ không nhễu máu xuống nữa!
Hạ Vị Sương không thấy Tang Lộ làm cái gì, nhưng chỉ nghe tiếng đã đoán ra được đại khái. Cô chỉ có thể cảm thấy may mắn vì bây giờ đang là đêm khuya, ngoài đường không có ai.
Thở dài một tiếng, Hạ Vị Sương khuyên Tang Lộ lần sau đừng làm vậy rồi không nói nữa. Làm cũng đã làm rồi, nói nữa cũng đâu thay đổi được gì.
Tang Lộ được ra khỏi phòng bếp như ý muốn, lắc lư bước đến bên cạnh Hạ Vị Sương.
Vì không nhìn thấy nên Hạ Vị Sương làm cái gì cũng từ từ, có vẻ vô cùng tao nhã. Cô bưng nước ấm, lại lấy chiếc khăn vải chuyên dụng của Tang Lộ đến, thấm ướt rồi bắt đầu giúp chị lau râu. Một cọng, một cọng, lại một cọng. Dưới sự khống chế của Tang Lộ, những cái râu với lực sát thương cực mạnh ngoan ngoãn hệt như học sinh tiểu học xếp hàng. Dơ một chậu nước, râu bưng vào nhà vệ sinh đổ đi, lại đổi chậu khác lau tiếp, nhân tiện còn chuẩn bị xà phòng thơm. Chỉ lát sau, Tang Lộ đã lại thơm phưng phức.
Đám râu sạch sẽ rụt trở vào cơ thể, biến thành người bình thường. Tang Lộ chìa tay, xòe ra năm ngón, giật giật rồi nắm lấy tay Hạ Vị Sương.
“Rõ ràng tự làm được mà cứ một hai bắt em lau.” Gương mặt Hạ Vị Sương thoáng hiện lên nụ cười cam chịu, “Thiệt tình. Em lại không thấy đường, làm sao mà biết lau có sạch hay không.”
Tang Lộ đâu chịu thay đổi chỉ vì bị nói mấy câu. Cô nghiêng nghiêng đầu, mái tóc dài xõa trên vai, toát lên một phong thái dịu dàng.
“Chị đây cũng muốn giúp Sương Sương rửa. Rửa sạch sẽ.” Nói đoạn, cô muốn đè tay Hạ Vị Sương lại, bị Hạ Vị Sương vỗ một cái, sai đi đổ nước.
Chuyện rửa tay hết sức đơn giản, chỉ ba phút là xong, bị hai người nhão nhão dính dính rửa suốt một lúc lâu. Chờ đến khi cả hai rửa xong thì phía phòng bếp bên kia cũng đã giải phẫu hoàn tất.
Không ai là chuyên nghiệp, giải phẫu cũng không có trình tự, quy tắc gì. Cơ mà phát hiện ra kết quả là được rồi.
“Thế nào?”
Hạ Vị Sương vẫn đứng bên ngoài phòng bếp, sợ mình vào sẽ gây thêm phiền cho mọi người. Cô hỏi: “Phát hiện cái gì?”
Con dao nhỏ trong tay Bạch Thiến khảy một đống sợi dính đầy máu, thả vào nước đảo mấy vòng, lộ ra hình dạng thật sự của thứ này. Bạch Thiến nói: “Chị phát hiện thứ này trong mạch máu và thịt của nó. Thoạt trông hình như là sợi tơ, nửa trong suốt, ánh trắng, rất mềm, rất nhỏ, lại dinh dính. Cả cái xác của con thằn lằn gần như đều là thứ này. Ngoài ra thì chị còn lục trong não nó, tìm được tinh thạch. Nhưng lạ lắm, viên tinh thạch này cũng quá nhỏ rồi.”
Viên tinh thạch ấy chỉ to bằng hạt gạo, bất luận là kích thước hay màu sắc đều không giống như tinh thạch nên có của con quái vật thằn lằn. Ngay cả tinh thạch trong não xác sống bình thường còn to hơn cái này một chút.
Loại tơ này thoạt trông cũng không giống thứ mà bản thân quái vật thằn lằn có sẵn. Dựa vào lời của Mễ Nhạc Nhạc thì rất có thể đây là thứ kí sinh trong con quái vật. Nhưng thứ này rốt cuộc là gì? Tại sao lại thao túng được quái vật thằn lằn? Cả bọn túm tụm ngồi xổm phân tích cả buổi vẫn không ra.
Mễ Nhạc Nhạc tập trung nhìn kĩ, đột nhiên nói: “Giống tơ nhện nhỉ. Lúc Spider Man bay trên trời thì lòng bàn tay sẽ bắn ra tơ nhện dính vào tường. Phụt phụt.”
Tơ nhện?
Tại sao trong cơ thể quái vật thằn lằn lại có tơ nhện? Chẳng lẽ còn có quái vật nhện đang điều khiển nó?
Tạm thời, mọi người chỉ có thể nghĩ được như vậy. Muốn kiểm tra cũng không phải lúc này.
“Cái xác này làm sao đây? Cứ thế quăng ra ngoài thôi hả?” Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang chuẩn bị dọn dẹp, khó xử nhìn con quái vật thằn lằn. Cái xác này tanh hôi, thối rữa, nát bấy. Đừng nói ăn, chỉ chạm vào một chút thôi đã cảm thấy dính đầy vi khuẩn, virus rồi.
Hạ Vị Sương đưa ra chủ ý: “Tạm thời cứ để trong bếp, mở cửa sổ ra, sáng mai chắc là đông lại rồi. Đến khi đó thì liên hệ Thượng tá Dương, để ông ta phái người đến xử lí.”
Nhiệt độ không khí mùa đông rất thấp, đặc biệt là ban đêm. Hiện tại, vết máu trên mặt đất đã có dấu hiệu đóng băng. Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang vội đi rửa tay, rửa dao, quét dọn vệ sinh. Mễ Nhạc Nhạc thì cho thêm chút than đá vào bếp lò, giúp đưa dụng cụ.
Hạ Vị Sương hỏi mấy giờ, Mễ Nhạc Nhạc nói giờ là ba giờ sáng.
“Sớm vậy à?” Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi kéo Tang Lộ trở vào phòng ngủ, thay quần áo ra ngoài.
“Hai đứa muốn ra ngoài hả?” Bạch Thiến hỏi.
Hạ Vị Sương cười nói: “Đúng vậy. Quái vật thằn lằn hẳn là Cố Mẫn Chi phái đến. Nếu cô ta đã phát hiện chúng ta, hơn nữa còn ra tay thì nghĩa là thời cơ đến rồi.”
“Thời cơ gì?” Bạch Thiến có phần ngơ ngác, “Em định đi tìm Cố Mẫn Chi giờ này ấy hả?”
“Không phải tìm cô ta, là đi tìm người khác.”
“Ai?”
Hạ Vị Sương nghiêng người, giơ tay sờ lên chiếc khăn choàng cổ của Tang Lộ, giúp đối phương quấn chặt hơn một chút: “Đi gặp người nhà của Tang Lộ, nhân tiện đưa gà cho Đại Vương.”
Đại Vương là tên của con mèo mập chột mắt, từng giúp Hạ Vị Sương truyền tin, hứa hẹn thù lao là một con gà. Tiếc là gà bây giờ không dễ mua được, lại thêm gần đây bận nhiều việc nên quên béng đi mất.
Bạch Thiến cười một tiếng, nói: “Vậy giao cho em đấy.”
Khác với mấy đứa Cục Than, Đại Vương tuy giao tiếp được nhưng không đáng yêu, hiền dịu chút nào. Vì không có gà nên mấy hôm trước, Bạch Thiến mang con chim sẻ đến đóng lời cho Đại Vương, kết quả bị rủa một trận. Làm hại đến tận bây giờ, Bạch Thiến vẫn chưa dám gặp lại Đại Vương. Suy cho cùng thì người khác chỉ nghe thấy Đại Vương kêu meo meo, thứ cô nghe được thì lại khác.
Giao việc ở nhà lại cho bạn bè, Hạ Vị Sương và Tang Lộ chuẩn bị đâu vào đấy rồi ra ngoài lúc ba giờ mấy sáng. Tang Lộ muốn ôm Hạ Vị Sương theo thói quen, Hạ Vị Sương lại giữ chặt tay Tang Lộ, nói: “Tụi mình tản bộ đi.”
Chừng nào đi mệt lại tính tiếp.
Tang Lộ nắm chặt tay Hạ Vị Sương, cách một cái bao tay bông dày. Cô nói: “Sẽ lạnh.”
Hạ Vị Sương nói: “Em có vài việc muốn nói. Chị lạnh lắm không?”
Tang Lộ lắc đầu, tóc quét ngang má Hạ Vị Sương, ngứa.
Hạ Vị Sương bèn cười: “Có thể đi từ từ, không vội. Dù sao cũng đã bị phát hiện, vậy nghĩa là tụi mình có thể lộ mặt.”
Trên con đường tối đen, trăng lạnh bị mây mù che khuất, ánh sáng lờ mờ, leo lét, kiến trúc chung quanh tựa như những người khổng lồ im lặng. Đêm nay không có gió, không lạnh lắm. Hạ Vị Sương chống gậy bước chậm rãi. Trong mắt cô, trắng hay đen đều như nhau. Cô không bị ảnh hưởng bởi bóng tối.
Tang Lộ lại càng không cần phải nói. Năng lực nhìn đêm của cô rất mạnh, khiến cô vẫn có thể ghim chặt mục tiêu dù là trong bóng tối thế này. Hiện tại, mục tiêu quan trọng nhất của cuộc đời đang được cô nắm trong tay.
Đường rất dài, sẽ phải đi lâu lắm. Hạ Vị Sương ngủ sớm, lúc này cũng không buồn ngủ. Hiếm khi có được thời gian thế này, để các cô có thể tay nắm tay mà tản bộ, không cần lo sẽ có ai khác đến quấy rầy.
Trên đường, ngoài các cô ra thì không còn người thứ ba. Đằng xa loáng thoáng vang lên tiếng thú dữ tru, như núi xa phát ra lời triệu hoán. Ngay cả gió cũng trở nên vô cùng tĩnh lặng, sẽ không quấy rầy các cô thì thầm.
Tay phải của Hạ Vị Sương và tay trái của Tang Lộ dắt lấy nhau, từ từ bước tới, nhẹ nhàng đong đưa trước sau.
Tối, Mễ Nhạc Nhạc chôn ba củ khoai lang dưới bếp lò. Bạch Thiến cắt chân giò hun khói hấp bánh. Hạ Vị Sương đan đồ mới cho Tang Lộ. Ngụy Vân Lang giúp Thành Mẫn cho chuột ăn.
Ăn uống no nê xong, cả bọn không có bao nhiêu hoạt động giải trí bèn lục tục đi ngủ.
Hạ Vị Sương nằm trên giường, Tang Lộ nằm bên chân. Tang Lộ trông thì vô cùng im ắng, không hề cử động nhưng Hạ Vị Sương lại nghe thấy một số những cái râu không an phận đang bò lung tung. Cô vươn tay lên đỉnh đầu bắt lấy, túm được hai cọng râu thịt vừa lạnh vừa trơn, kéo một chút. Tang Lộ vội rụt trở về.
Chị hệt như con mèo đang chán chết, vừa bắt được cơ hội là lập tức giở trò.
“Gần đây chị hoạt bát nhỉ?” Hạ Vị Sương dùng đầu gối huýt huýt Tang Lộ.
“Có sao?” Tang Lộ không nghĩ thế, chỉ một mực ôm lấy cẳng chân Hạ Vị Sương để sưởi ấm cho mình.
Hạ Vị Sương vội rụt chân lại, nằm nghiêng, kéo chăn đắp kín: “Chị tự chơi đi. Em mệt rồi, muốn ngủ.”
Tang Lộ lại bình thản mà chậm rãi hỏi: “Có thể chơi em được không?”
Hạ Vị Sương: “...”
Tang Lộ: “Được không?”
Hạ Vị Sương vươn tay chỉ ra cửa: “Chị muốn ra ngoài không?”
Tang Lộ câm miệng.
Thanh tịnh rồi, Hạ Vị Sương thiếp đi rất nhanh. Vì tất cả tiến triển thuận lợi, không có quá nhiều chuyện phiền lòng nên mấy ngày gần đây, chất lượng giấc ngủ của cô cũng khá tốt. Cơ mà bản thân cô ngủ ngon nhưng thi thoảng lại có ngoại vật đến quấy rầy.
Đêm khuya, đang ngủ ngon lành, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tràng những tiếng ầm ầm như sét đánh, Hạ Vị Sương lập tức tỉnh dậy vì tiếng ồn.
“Tiếng gì vậy... Tang Lộ?”
Tang Lộ dùng một cái râu đè cổ tay Hạ Vị Sương lại, còn người đã không ở trên giường. Cửa mở, chị đã ra ngoài.
Hạ Vị Sương ngồi dậy khoác thêm áo khoác, có thể nghe rõ mồn một tiếng động chói tai như tiếng rít của ấm đun nước khi sôi truyền đến từ bên ngoài. Đồng thời, cùng với tiếng cọ xát, tiếng va chạm kì quái còn có một mùi hôi thối lan tràn.
Hình như là từ phòng bếp truyền ra.
Có thứ gì đó xâm nhập.
Hạ Vị Sương đầu tiên là nghĩ đến kẻ xâm nhập phòng cách ly đêm đó, cũng chính là thứ từng đánh lén căn nhà thuê trong cảnh tiên tri của cô khi trước. Mấy người Hạ Vị Sương đã gài sẵn bẫy ở phòng bếp. Thứ này đến cũng rất nhanh, hẳn là vừa xông vào, đụng đến cái bẫy đã bị Tang Lộ phát hiện ngay.
“Tang Lộ, nhớ bắt sống!”
Hạ Vị Sương vội hô lên một tiếng, đồng thời xỏ vớ, đạp dép bông, đỡ tường bước ra.
Người trong phòng ngủ bên cạnh cũng bị đánh thức. Tốc độ của họ còn nhanh hơn cả Hạ Vị Sương, lúc này đã mở cửa ra ngoài.
“Thứ gì đây?” Mễ Nhạc Nhạc tò mò chạy đến cửa phòng bếp ngóng. Mùi hôi nồng nặc ập vào mặt, em không nhịn được mà bịt chặt mũi, “Thúi quá à.”
Òm ọp, òm ọp...
Tang Lộ thu xúc tu về từ thân thể quái vật trên mặt đất, vô cùng ghét bỏ mà lắc lắc.
Khí lạnh không ngừng lùa vào từ ô cửa sổ mở toang trong phòng bếp. Hạ Vị Sương hỏi: “Sao thế này?”. Truyện Xuyên Không
“Đừng gấp, em mang đèn tới đây.”
Bật đèn lên nhìn, ngoài Hạ Vị Sương ra thì tất cả mọi người đều thấy được tình cảnh trong phòng bếp.
Vẫn đỡ hơn so với tưởng tượng. Ngoại trừ máu màu xanh lá đậm của con quái vật làm phòng bếp trông hơi dơ thì những đồ đạc khác không bị hư hao nhiều lắm. Điều khiến cả bọn cảm thấy kinh ngạc chính là thứ nằm trên mặt đất không phải con khỉ mà lại là một con thằn lằn to tướng người đầy lông xanh.
Con thằn lằn này dài cỡ Mễ Nhạc Nhạc, có thể đứng lên mà chạy, trong bóng đêm đúng là rất dễ nhầm thành con khỉ. Quái vật thằn lằn lúc này đã hấp hối, trên người là mấy cái lỗ, máu xanh tanh tưởi chảy đầy mặt đất. Tuy không nhìn thấy nhưng nghe bạn bè miêu tả, Hạ Vị Sương cũng mường tượng ra được cảnh ấy.
“Hình như hơi lạ.” Bạch Thiến sai Ngụy Vân Lang đi lấy đèn pin siêu sáng đến. Cô nói: “Thịt của con quái vật này không bình thường lắm.”
Đột nhiên, quái vật thằn lằn nằm trên mặt đất giãy giụa, ré lên từng tiếng kêu chói tai, bén nhọn, khiến mọi người giật nảy.
Bịch! Rắc, rắc.
Tang Lộ vươn xúc tu, bóp nát tứ chi và cột sống của quái vật thằn lằn.
Hạ Vị Sương không đến gần. Cô không nhìn thấy, chẳng bằng nhường chỗ lại cho người khác, chỉ dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng đến gần quá. Thứ này có thể sẽ lây nhiễm, biến người ta thành xác sống. Nó nói tiếng người được không?”
Mễ Nhạc Nhạc nhìn cái đầu dữ tợn, khủng khiếp của quái vật thằn lằn, tiếc nuối lắc đầu: “Sợ là không.”
“Có ý thức không? Ra dấu giao tiếp được chứ?”
Bạch Thiến trầm ngâm một lúc rồi nói: “Có ra dấu được đi nữa thì giờ nó cũng chẳng cử động nổi rồi.”
Hạ Vị Sương: “...” Đành chịu. Tang Lộ ra tay quá nhanh, quá tàn nhẫn, không khiến con quái vật thằn lằn chết ngay là đã tuân thủ nguyên tắc bắt sống rồi.
Cơ mà Bạch Thiến vẫn thử. Cô bảo quái vật thằn lằn đáp lại mình bằng cách lắc đầu và chớp mắt, từ đó phán đoán xem có thể giao tiếp với quái vật thằn lằn được hay không. Tiếc là quái vật thằn lằn hình như không thể nghe hiểu tiếng người. Nó có trí lực nhất định, biết ẩn nấp, thiết kế bẫy và đóng mở cửa sổ, song vẫn chưa đạt đến trình độ của con người, chỉ có thể làm những chuyện tương đối đơn giản.
Mễ Nhạc Nhạc cũng không buồn ngủ mà hưng phấn ngồi xổm một bên quan sát. Đột nhiên, cô nhóc nói: “Hình như nó chết rồi.”
Bạch Thiến ‘a’ một tiếng, nói: “Nó còn đang kêu mà.”
Không chỉ phát ra những tiếng kêu đứt quãng mà quái vật thằn lằn còn run rẩy mấy cái, thoạt trông không khác gì còn sống.
“Là Tiểu Bạch nói cho em.” Mễ Nhạc Nhạc chống cằm, cái hoa trắng trên đầu lắc lư, “Tiểu Bạch nói nó bị thứ gì đó kí sinh. Vì Tiểu Bạch cũng là sinh vật kí sinh nên có thể cảm nhận được.”
Bạch Thiến ra vẻ suy tư: “Không mấy cắt nó ra nhìn thử xem. Vừa rồi chị cũng thấy thịt của nó có cái gì đó phản quang.”
Nói là làm ngay. Ngụy Vân Lang giơ đèn pin siêu sáng, lại mang cái dao đánh xác sống đến, cùng Bạch Thiến cắt lát quái vật thằn lằn. Hạ Vị Sương bảo hai người chờ một chút, sau đó sai Tang Lộ đánh nát sọ não con quái vật, để nó chết hẳn, không thể giãy giụa, nhúc nhích gì được nữa.
Thành Mẫn thật ra cũng dậy, chỉ là anh ta hơi nhát gan nên chỉ đứng xa xa ló đầu ngó vào phòng bếp. Thấy Tang Lộ bóp nát quái vật thằn lằn hệt như bóp đất dẻo cao su, hai chân anh ta không khỏi run rẩy. Lại thấy Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang hung tàn chuẩn bị giải phẫu xác quái vật, Thành Mẫn sắp không kiềm được cơn nôn: “Mấy người không sợ à?”
Trong khoảng thời gian gần đây, Ngụy Vân Lang vẫn luôn trông coi Thành Mẫn, làm trợ thủ, còn chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của anh ta. Quan hệ của hai người khá tốt. Thành Mẫn thậm chí còn nghĩ đến việc nhận Ngụy Vân Lang vào làm trợ thủ cho mình. Trong mắt Thành Mẫn thì Ngụy Vân Lang lúc nào cũng cười hi hi, thoạt trông có vẻ tốt tính, hiền lành.
Nhưng lúc này, Ngụy Vân Lang âm trầm quay đầu. Ánh sáng đèn pin lạnh lẽo rọi lên gương mặt kia trắng bệch, khủng khiếp. Cậu ta cười ha hả, nói: “Sợ cái gì? Xác sống cũng đã giết rồi, còn sợ một con thằn lằn sao?”
Thành Mẫn: “... Ọe.”
Xin lỗi, ở đây hình như chỉ có mình anh ta là chưa từng giết xác sống.
Thành Mẫn thật sự không dám nhìn. Chỉ ngửi cái mùi tanh tưởi kia thôi là đã muốn mửa rồi. Anh ta vội xua tay, lui về phòng ngủ. Chó con, bầy chuột và cây cối còn sống vẫn đáng yêu hơn.
Bên kia đang hừng hực khí thế mà giải phẫu xác quái vật. Hạ Vị Sương không nhìn thấy, nên là không đến gần tham dự, chỉ cần đợi bạn bè nói cô nghe kết quả cuối cùng là được.
Tang Lộ giết chết quái vật thằn lằn xong, nhìn trái nhìn phải thấy không còn chuyện gì của mình bèn xách râu bước đến trước mặt Hạ Vị Sương. Cô ngây ngô chìa đám râu ra trước: “Quá dơ, quá hôi.”
Hạ Vị Sương yên lặng nín thở. Ừm, đúng là rất hôi.
Cô dùng tay vịn bàn, nói Tang Lộ, chị tuyệt đối đừng bước ra khỏi phòng bếp, đừng để máu nhễu xuống sàn, dơ, chờ đó, em bưng nước đến rửa cho chị ngay.
Tang Lộ mới không chịu. Phòng bếp chật cứng, Sương Sương lại ở bên ngoài, cô cũng muốn ra ngoài.
Làm sao bây giờ?
Tang Lộ bèn chìa đám râu ra ngoài cửa sổ, vô cùng thiếu ý thức công cộng mà bắt đầu vẩy điên cuồng. Vụt vụt vụt vụt vụt. Được rồi, sẽ không nhễu máu xuống nữa!
Hạ Vị Sương không thấy Tang Lộ làm cái gì, nhưng chỉ nghe tiếng đã đoán ra được đại khái. Cô chỉ có thể cảm thấy may mắn vì bây giờ đang là đêm khuya, ngoài đường không có ai.
Thở dài một tiếng, Hạ Vị Sương khuyên Tang Lộ lần sau đừng làm vậy rồi không nói nữa. Làm cũng đã làm rồi, nói nữa cũng đâu thay đổi được gì.
Tang Lộ được ra khỏi phòng bếp như ý muốn, lắc lư bước đến bên cạnh Hạ Vị Sương.
Vì không nhìn thấy nên Hạ Vị Sương làm cái gì cũng từ từ, có vẻ vô cùng tao nhã. Cô bưng nước ấm, lại lấy chiếc khăn vải chuyên dụng của Tang Lộ đến, thấm ướt rồi bắt đầu giúp chị lau râu. Một cọng, một cọng, lại một cọng. Dưới sự khống chế của Tang Lộ, những cái râu với lực sát thương cực mạnh ngoan ngoãn hệt như học sinh tiểu học xếp hàng. Dơ một chậu nước, râu bưng vào nhà vệ sinh đổ đi, lại đổi chậu khác lau tiếp, nhân tiện còn chuẩn bị xà phòng thơm. Chỉ lát sau, Tang Lộ đã lại thơm phưng phức.
Đám râu sạch sẽ rụt trở vào cơ thể, biến thành người bình thường. Tang Lộ chìa tay, xòe ra năm ngón, giật giật rồi nắm lấy tay Hạ Vị Sương.
“Rõ ràng tự làm được mà cứ một hai bắt em lau.” Gương mặt Hạ Vị Sương thoáng hiện lên nụ cười cam chịu, “Thiệt tình. Em lại không thấy đường, làm sao mà biết lau có sạch hay không.”
Tang Lộ đâu chịu thay đổi chỉ vì bị nói mấy câu. Cô nghiêng nghiêng đầu, mái tóc dài xõa trên vai, toát lên một phong thái dịu dàng.
“Chị đây cũng muốn giúp Sương Sương rửa. Rửa sạch sẽ.” Nói đoạn, cô muốn đè tay Hạ Vị Sương lại, bị Hạ Vị Sương vỗ một cái, sai đi đổ nước.
Chuyện rửa tay hết sức đơn giản, chỉ ba phút là xong, bị hai người nhão nhão dính dính rửa suốt một lúc lâu. Chờ đến khi cả hai rửa xong thì phía phòng bếp bên kia cũng đã giải phẫu hoàn tất.
Không ai là chuyên nghiệp, giải phẫu cũng không có trình tự, quy tắc gì. Cơ mà phát hiện ra kết quả là được rồi.
“Thế nào?”
Hạ Vị Sương vẫn đứng bên ngoài phòng bếp, sợ mình vào sẽ gây thêm phiền cho mọi người. Cô hỏi: “Phát hiện cái gì?”
Con dao nhỏ trong tay Bạch Thiến khảy một đống sợi dính đầy máu, thả vào nước đảo mấy vòng, lộ ra hình dạng thật sự của thứ này. Bạch Thiến nói: “Chị phát hiện thứ này trong mạch máu và thịt của nó. Thoạt trông hình như là sợi tơ, nửa trong suốt, ánh trắng, rất mềm, rất nhỏ, lại dinh dính. Cả cái xác của con thằn lằn gần như đều là thứ này. Ngoài ra thì chị còn lục trong não nó, tìm được tinh thạch. Nhưng lạ lắm, viên tinh thạch này cũng quá nhỏ rồi.”
Viên tinh thạch ấy chỉ to bằng hạt gạo, bất luận là kích thước hay màu sắc đều không giống như tinh thạch nên có của con quái vật thằn lằn. Ngay cả tinh thạch trong não xác sống bình thường còn to hơn cái này một chút.
Loại tơ này thoạt trông cũng không giống thứ mà bản thân quái vật thằn lằn có sẵn. Dựa vào lời của Mễ Nhạc Nhạc thì rất có thể đây là thứ kí sinh trong con quái vật. Nhưng thứ này rốt cuộc là gì? Tại sao lại thao túng được quái vật thằn lằn? Cả bọn túm tụm ngồi xổm phân tích cả buổi vẫn không ra.
Mễ Nhạc Nhạc tập trung nhìn kĩ, đột nhiên nói: “Giống tơ nhện nhỉ. Lúc Spider Man bay trên trời thì lòng bàn tay sẽ bắn ra tơ nhện dính vào tường. Phụt phụt.”
Tơ nhện?
Tại sao trong cơ thể quái vật thằn lằn lại có tơ nhện? Chẳng lẽ còn có quái vật nhện đang điều khiển nó?
Tạm thời, mọi người chỉ có thể nghĩ được như vậy. Muốn kiểm tra cũng không phải lúc này.
“Cái xác này làm sao đây? Cứ thế quăng ra ngoài thôi hả?” Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang chuẩn bị dọn dẹp, khó xử nhìn con quái vật thằn lằn. Cái xác này tanh hôi, thối rữa, nát bấy. Đừng nói ăn, chỉ chạm vào một chút thôi đã cảm thấy dính đầy vi khuẩn, virus rồi.
Hạ Vị Sương đưa ra chủ ý: “Tạm thời cứ để trong bếp, mở cửa sổ ra, sáng mai chắc là đông lại rồi. Đến khi đó thì liên hệ Thượng tá Dương, để ông ta phái người đến xử lí.”
Nhiệt độ không khí mùa đông rất thấp, đặc biệt là ban đêm. Hiện tại, vết máu trên mặt đất đã có dấu hiệu đóng băng. Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang vội đi rửa tay, rửa dao, quét dọn vệ sinh. Mễ Nhạc Nhạc thì cho thêm chút than đá vào bếp lò, giúp đưa dụng cụ.
Hạ Vị Sương hỏi mấy giờ, Mễ Nhạc Nhạc nói giờ là ba giờ sáng.
“Sớm vậy à?” Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi kéo Tang Lộ trở vào phòng ngủ, thay quần áo ra ngoài.
“Hai đứa muốn ra ngoài hả?” Bạch Thiến hỏi.
Hạ Vị Sương cười nói: “Đúng vậy. Quái vật thằn lằn hẳn là Cố Mẫn Chi phái đến. Nếu cô ta đã phát hiện chúng ta, hơn nữa còn ra tay thì nghĩa là thời cơ đến rồi.”
“Thời cơ gì?” Bạch Thiến có phần ngơ ngác, “Em định đi tìm Cố Mẫn Chi giờ này ấy hả?”
“Không phải tìm cô ta, là đi tìm người khác.”
“Ai?”
Hạ Vị Sương nghiêng người, giơ tay sờ lên chiếc khăn choàng cổ của Tang Lộ, giúp đối phương quấn chặt hơn một chút: “Đi gặp người nhà của Tang Lộ, nhân tiện đưa gà cho Đại Vương.”
Đại Vương là tên của con mèo mập chột mắt, từng giúp Hạ Vị Sương truyền tin, hứa hẹn thù lao là một con gà. Tiếc là gà bây giờ không dễ mua được, lại thêm gần đây bận nhiều việc nên quên béng đi mất.
Bạch Thiến cười một tiếng, nói: “Vậy giao cho em đấy.”
Khác với mấy đứa Cục Than, Đại Vương tuy giao tiếp được nhưng không đáng yêu, hiền dịu chút nào. Vì không có gà nên mấy hôm trước, Bạch Thiến mang con chim sẻ đến đóng lời cho Đại Vương, kết quả bị rủa một trận. Làm hại đến tận bây giờ, Bạch Thiến vẫn chưa dám gặp lại Đại Vương. Suy cho cùng thì người khác chỉ nghe thấy Đại Vương kêu meo meo, thứ cô nghe được thì lại khác.
Giao việc ở nhà lại cho bạn bè, Hạ Vị Sương và Tang Lộ chuẩn bị đâu vào đấy rồi ra ngoài lúc ba giờ mấy sáng. Tang Lộ muốn ôm Hạ Vị Sương theo thói quen, Hạ Vị Sương lại giữ chặt tay Tang Lộ, nói: “Tụi mình tản bộ đi.”
Chừng nào đi mệt lại tính tiếp.
Tang Lộ nắm chặt tay Hạ Vị Sương, cách một cái bao tay bông dày. Cô nói: “Sẽ lạnh.”
Hạ Vị Sương nói: “Em có vài việc muốn nói. Chị lạnh lắm không?”
Tang Lộ lắc đầu, tóc quét ngang má Hạ Vị Sương, ngứa.
Hạ Vị Sương bèn cười: “Có thể đi từ từ, không vội. Dù sao cũng đã bị phát hiện, vậy nghĩa là tụi mình có thể lộ mặt.”
Trên con đường tối đen, trăng lạnh bị mây mù che khuất, ánh sáng lờ mờ, leo lét, kiến trúc chung quanh tựa như những người khổng lồ im lặng. Đêm nay không có gió, không lạnh lắm. Hạ Vị Sương chống gậy bước chậm rãi. Trong mắt cô, trắng hay đen đều như nhau. Cô không bị ảnh hưởng bởi bóng tối.
Tang Lộ lại càng không cần phải nói. Năng lực nhìn đêm của cô rất mạnh, khiến cô vẫn có thể ghim chặt mục tiêu dù là trong bóng tối thế này. Hiện tại, mục tiêu quan trọng nhất của cuộc đời đang được cô nắm trong tay.
Đường rất dài, sẽ phải đi lâu lắm. Hạ Vị Sương ngủ sớm, lúc này cũng không buồn ngủ. Hiếm khi có được thời gian thế này, để các cô có thể tay nắm tay mà tản bộ, không cần lo sẽ có ai khác đến quấy rầy.
Trên đường, ngoài các cô ra thì không còn người thứ ba. Đằng xa loáng thoáng vang lên tiếng thú dữ tru, như núi xa phát ra lời triệu hoán. Ngay cả gió cũng trở nên vô cùng tĩnh lặng, sẽ không quấy rầy các cô thì thầm.
Tay phải của Hạ Vị Sương và tay trái của Tang Lộ dắt lấy nhau, từ từ bước tới, nhẹ nhàng đong đưa trước sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất