Chương 83
Trong buổi đêm yên ắng này, có tất cả ba tiếng súng đã vang lên.
Ngọn lửa nóng rực thiêu cháy trong lò lớn, đốt ra cái mùi gay mũi. Sau đó, cửa phòng nồi hơi lại khép, khóa chặt tất cả những chuyện đã xảy ra bên trong, không để người ngoài nào biết.
Đêm đã khuya, cả bọn xử lí thi thể và cất xe xong thì cũng ai về phòng nấy nghỉ ngơi, không có tâm trạng làm thêm chuyện gì khác. Ống nước dùng chữa cháy được gắn một cái vòi ở đầu, bình thường quẳng trong hành lang. Ai muốn dùng thì kéo vào phòng, xả nước, dùng xong trả lại hành lang.
Tang Lộ khịt mũi ngửi tới ngửi lui trong phòng, vứt hết những gì đã bị người khác chạm vào. Hạ Vị Sương cũng không biết cái tật ấy là ở đâu ra, cứ mặc Tang Lộ làm càn trong phòng khách. Đến khi Tang Lộ muốn chạm vào đồ đạc trong phòng cô, Hạ Vị Sương mới giơ tay cản lại: “Không cần đâu.”
Chỉ là một chậu hoa bị véo lá cây một chút, tại sao phải vứt bỏ chỉ vì nó từng bị người khác chạm vào? Chậu hoa đâu có lỗi.
Tang Lộ lúc này lại ngoan ngoãn. Những chuyện không phải đặc biệt quan trọng thế này, trước giờ cô rất nghe lời Hạ Vị Sương. Huống hồ, cô nhớ ra một chuyện càng quan trọng hơn, đó là Hạ Vị Sương thân là con người, tối nay còn chưa ăn gì.
Tang Lộ bưng đồ ăn đến, đặt trước mặt Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương cầm lấy, đưa lên miệng, lại thật sự ăn không vô. Tang Lộ thoáng nghi hoặc: “Không ăn sao?”
Quái vật chỉ cần nhìn thấy Hạ Vị Sương thì bụng lúc nào cũng réo vang, có rất nhiều thứ cô không hiểu được. Bởi vì Hạ Vị Sương từng nói sẽ dạy cho cô, thế nên cô hỏi thẳng:
“Tại sao?”
Hạ Vị Sương thả đồ ăn xuống, không trả lời ngay mà hỏi lại: “Lúc giết người, chị có cảm giác gì?”
Tang Lộ cảm thấy khó hiểu, đáp: “Cảm giác gì à? A… Chị sẽ hoàn thành yêu cầu của Sương Sương. Sương Sương sẽ yêu thích chị. Chị rất vui vẻ.”
“Không tính hôm nay.” Hạ Vị Sương hỏi, “Trước kia thì sao? Khi chị muốn tiêu diệt sinh mệnh của một con người, chị có cảm giác gì?”
Tang Lộ thành thật đáp: “Không nhớ rõ.”
Hạ Vị Sương lại hỏi: “Đối với chị thì giết chết một con người và giết chết một xác sống có khác nhau không?”
Tang Lộ nói: “Có.”
Hạ Vị Sương hơi ngước mắt, nghiêm túc chờ câu trả lời từ Tang Lộ.
Tang Lộ đáp: “Xác sống ăn được. Con người đa phần là không ăn được.”
Đó là nguyên nhân vì sao hành động giết chóc của Tang Lộ thường nhắm vào xác sống chứ không phải con người. Trường hợp chị tàn sát con người, cơ bản là có liên quan đến cô. Lại một lần nữa, Hạ Vị Sương nhận thức rõ ràng chuyện ấy. Cô hiểu, rằng xét về bản chất thì đối với Tang Lộ, con người và xác sống không có khác biệt quá lớn. Bản thân hành vi giết chóc cũng không thể khiến cảm xúc của Tang Lộ thay đổi. Chỉ khi có liên quan đến cô, chị mới có thể cảm nhận được tình cảm.
Loại chuyện này đối với chị mà nói hẳn cũng như con người giết gà, giết heo… Không, phần lớn con người dù ăn thịt động vật nhưng cũng không thích thấy cảnh động vật bị giết, lại càng không dám tự mình xuống tay. Thấy chúng nó hấp hối, giãy giụa, kêu la thảm thiết, rất nhiều người đều sẽ thấy khó chịu, không nỡ.
Thậm chí không thể xem Tang Lộ như con người xắt rau dưa. Con người không nhận được tín hiệu từ thực vật cũng biết thưởng thức sự xinh đẹp của thực vật, không nhẫn tâm phá hủy cảnh hoa lá tốt tươi.
Tang Lộ sực nhớ ra điều gì đó, vui vẻ móc từ trong túi ra hai viên tinh thạch tròn xoe, dúi vào tay Hạ Vị Sương như tặng kẹo cho cô gái mình yêu thương.
“Cho em. Cái này tốt hơn mấy kia.”
Hạ Vị Sương cúi đầu nhìn, cảm thấy khá kì quái. Tinh thạch này không giống những viên tinh thạch của xác sống bình thường, nhưng gần đây hình như Tang Lộ đâu có đi đánh thú biến dị hay gì khác, như vậy thứ này là từ đâu ra?
Hạ Vị Sương còn chưa kịp hỏi thì Tang Lộ đã chủ động khai báo: “Của dị nhân. Tác dụng phụ ít. A, trong loài người… thì có một số ít ăn được.”
Hạ Vị Sương nắm hai viên tinh thạch, trước mắt không khỏi hiện lên cảnh chúng nó bị móc thẳng ra từ não người. Cô lập tức cảm thấy buồn nôn.
Tang Lộ nghi hoặc nhìn Hạ Vị Sương đang cau mày, không rõ vì sao đối phương lại không thích cái này.
Hạ Vị Sương đặt hai viên tinh thạch lên bàn, cảm thấy lòng bàn tay như bị bỏng. Cô thì thào: “Đừng tự tiện giết dị nhân để ăn… Không đúng, đừng giết dị nhân để ăn.”
Từ “tự tiện” này quá chung chung. Đối với Tang Lộ thì nên trực tiếp giới hạn phạm vi.
Tang Lộ có hơi tiếc nuối, chống má chậm rãi ‘ừ’ một tiếng.
Hạ Vị Sương nói: “Câu hỏi của chị trước đó, em không thể đưa ra đáp án mà hiện giờ chị có khả năng hiểu được. Nguyên nhân em không ăn và nguyên nhân em không muốn chạm vào hai viên tinh thạch này là như nhau.”
Tang Lộ nói: “Tại sao? Chị muốn biết.”
Cho dù không thể hiểu thì cũng muốn biết là vì nguyên nhân gì.
Hạ Vị Sương im lặng một lúc rồi đứng dậy, bảo Tang Lộ giúp mình kéo ống nước vào. Đặt ống lên bồn rửa, cô mở vòi, bắt đầu rửa tay. Dòng nước rỉ rả, cô rửa thật sự cẩn thận. Mỗi kẽ ngón tay đều được chà một lần.
“Con người rất phức tạp. Cho dù nói cho chị đáp án thì cũng chỉ là suy nghĩ của em. Em không thể đại diện cho tất cả mọi người.”
Tang Lộ nói thẳng: “Chị chỉ quan tâm suy nghĩ của Sương Sương.”
Hạ Vị Sương bị lời nói đầy ý công kích, hoàn toàn không hề che giấu ấy đập thẳng vào người, tư vị vô cùng phức tạp. Trong bóng tối, cô khẽ nhìn thoáng qua Tang Lộ.
Có đôi khi, tình cảm đơn giản một chút thì sẽ sống càng nhẹ nhàng hơn, đúng không?
Cô nói: “Vì là đồng loại. Trong tình huống không có thâm thù đại hận thì tự tay cướp đi sinh mệnh của đối phương, dù là bởi lí do chính nghĩa, có bạn bè cùng gánh vác hành động ấy thì trong lòng vẫn không được dễ chịu.”
Hạ Vị Sương khóa vòi nước, cúi đầu nhìn đôi bàn tay ướt đẫm của mình, nhẹ giọng nói: “Em rất sợ rồi sẽ có một ngày, sức nặng của sinh mệnh đối với em mà nói càng lúc càng nhẹ. Em sẽ đánh mất bản thân trong khoái cảm khi khống chế người khác, cho rằng mình là chân lí có thể phán xét tất cả.”
“Em hy vọng ngày đó sẽ không bao giờ đến.”
Hạ Vị Sương kéo vòi nước lùi về sau, tựa vào cửa phòng tắm, hỏi Tang Lộ có hiểu được câu trả lời đó không.
Tang Lộ dùng đầu vẽ một cái vòng, nửa hiểu nửa không. Cô cầm lấy ống nước, nhìn Hạ Vị Sương: “Khó chịu thì đừng nghĩ nữa.”
Hạ Vị Sương không nhịn được mà bật cười: “Tang Lộ, nếu con người có thể khống chế hoàn toàn trái tim của bản thân thì người nọ đã không còn là người, mà là máy móc.”
Tình cảm không phải một chương trình máy tính mà có thể chỉnh sửa tùy thích, ấn công tắc mình cần.
Hạ Vị Sương lùi vào phòng tắm, gắn vòi hoa sen vào ống nước, vặn mở là có nước chảy từ trên xuống. Tang Lộ cũng muốn theo vào, Hạ Vị Sương lại khoanh tay nói: “Đứng lại.”
Cô tựa vào vách tường gạch men lạnh căm. Dòng nước xả từ trên xuống khiến cô ướt đẫm. Hạ Vị Sương cúi đầu mân mê ngón tay. Đôi mi dài không giữ nổi hạt nước, những giọt nước nhỏ giọt thành chuỗi.
Cách cửa kính, Tang Lộ nhìn Hạ Vị Sương. Khá tối, nhưng năng lực nhìn ban đêm của cô hơn hẳn người bình thường.
Hạ Vị Sương ngẩng đầu, lau nước trên mặt rồi chợt nở nụ cười, hỏi: “Chị muốn ăn em à?”
Tang Lộ dán người trên cửa kính, âm trầm nhìn Hạ Vị Sương bên trong. Vừa nghe đối phương nhắc đến, cô lập tức cảm thấy vô cùng đói khát.
Hạ Vị Sương lại nói: “Chị lại không muốn ăn em.”
Tang Lộ từ từ gật đầu, hai tay treo trên cửa, cả người âm trầm đáng sợ như nữ quỷ áo đỏ.
Hạ Vị Sương lại không sợ mấy. Bất luận Tang Lộ có làm gì cô cũng không sao, sợ là sợ sẽ liên lụy đến người khác.
“Chuyện này đối với chị mà nói có dễ chịu không?”
Tang Lộ lắc đầu.
Hạ Vị Sương giơ tay, vén mái tóc dài ra sau vai. Áo sơmi nhạt màu sũng nước dính sát vào người. Cô nhấp môi, ngẩng đầu. Trên cổ họng là từng dòng nước rỉ rả.
Hạ Vị Sương dùng lời của Tang Lộ đáp lại chính Tang Lộ: “Khó chịu thì đừng nghĩ nữa.”
Tang Lộ áp người lên cửa từ từ trượt xuống. Móng tay nhọn cào trên lớp kính, phát ra tiếng động chói tai mà đáng thương.
Ngọn lửa nóng rực thiêu cháy trong lò lớn, đốt ra cái mùi gay mũi. Sau đó, cửa phòng nồi hơi lại khép, khóa chặt tất cả những chuyện đã xảy ra bên trong, không để người ngoài nào biết.
Đêm đã khuya, cả bọn xử lí thi thể và cất xe xong thì cũng ai về phòng nấy nghỉ ngơi, không có tâm trạng làm thêm chuyện gì khác. Ống nước dùng chữa cháy được gắn một cái vòi ở đầu, bình thường quẳng trong hành lang. Ai muốn dùng thì kéo vào phòng, xả nước, dùng xong trả lại hành lang.
Tang Lộ khịt mũi ngửi tới ngửi lui trong phòng, vứt hết những gì đã bị người khác chạm vào. Hạ Vị Sương cũng không biết cái tật ấy là ở đâu ra, cứ mặc Tang Lộ làm càn trong phòng khách. Đến khi Tang Lộ muốn chạm vào đồ đạc trong phòng cô, Hạ Vị Sương mới giơ tay cản lại: “Không cần đâu.”
Chỉ là một chậu hoa bị véo lá cây một chút, tại sao phải vứt bỏ chỉ vì nó từng bị người khác chạm vào? Chậu hoa đâu có lỗi.
Tang Lộ lúc này lại ngoan ngoãn. Những chuyện không phải đặc biệt quan trọng thế này, trước giờ cô rất nghe lời Hạ Vị Sương. Huống hồ, cô nhớ ra một chuyện càng quan trọng hơn, đó là Hạ Vị Sương thân là con người, tối nay còn chưa ăn gì.
Tang Lộ bưng đồ ăn đến, đặt trước mặt Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương cầm lấy, đưa lên miệng, lại thật sự ăn không vô. Tang Lộ thoáng nghi hoặc: “Không ăn sao?”
Quái vật chỉ cần nhìn thấy Hạ Vị Sương thì bụng lúc nào cũng réo vang, có rất nhiều thứ cô không hiểu được. Bởi vì Hạ Vị Sương từng nói sẽ dạy cho cô, thế nên cô hỏi thẳng:
“Tại sao?”
Hạ Vị Sương thả đồ ăn xuống, không trả lời ngay mà hỏi lại: “Lúc giết người, chị có cảm giác gì?”
Tang Lộ cảm thấy khó hiểu, đáp: “Cảm giác gì à? A… Chị sẽ hoàn thành yêu cầu của Sương Sương. Sương Sương sẽ yêu thích chị. Chị rất vui vẻ.”
“Không tính hôm nay.” Hạ Vị Sương hỏi, “Trước kia thì sao? Khi chị muốn tiêu diệt sinh mệnh của một con người, chị có cảm giác gì?”
Tang Lộ thành thật đáp: “Không nhớ rõ.”
Hạ Vị Sương lại hỏi: “Đối với chị thì giết chết một con người và giết chết một xác sống có khác nhau không?”
Tang Lộ nói: “Có.”
Hạ Vị Sương hơi ngước mắt, nghiêm túc chờ câu trả lời từ Tang Lộ.
Tang Lộ đáp: “Xác sống ăn được. Con người đa phần là không ăn được.”
Đó là nguyên nhân vì sao hành động giết chóc của Tang Lộ thường nhắm vào xác sống chứ không phải con người. Trường hợp chị tàn sát con người, cơ bản là có liên quan đến cô. Lại một lần nữa, Hạ Vị Sương nhận thức rõ ràng chuyện ấy. Cô hiểu, rằng xét về bản chất thì đối với Tang Lộ, con người và xác sống không có khác biệt quá lớn. Bản thân hành vi giết chóc cũng không thể khiến cảm xúc của Tang Lộ thay đổi. Chỉ khi có liên quan đến cô, chị mới có thể cảm nhận được tình cảm.
Loại chuyện này đối với chị mà nói hẳn cũng như con người giết gà, giết heo… Không, phần lớn con người dù ăn thịt động vật nhưng cũng không thích thấy cảnh động vật bị giết, lại càng không dám tự mình xuống tay. Thấy chúng nó hấp hối, giãy giụa, kêu la thảm thiết, rất nhiều người đều sẽ thấy khó chịu, không nỡ.
Thậm chí không thể xem Tang Lộ như con người xắt rau dưa. Con người không nhận được tín hiệu từ thực vật cũng biết thưởng thức sự xinh đẹp của thực vật, không nhẫn tâm phá hủy cảnh hoa lá tốt tươi.
Tang Lộ sực nhớ ra điều gì đó, vui vẻ móc từ trong túi ra hai viên tinh thạch tròn xoe, dúi vào tay Hạ Vị Sương như tặng kẹo cho cô gái mình yêu thương.
“Cho em. Cái này tốt hơn mấy kia.”
Hạ Vị Sương cúi đầu nhìn, cảm thấy khá kì quái. Tinh thạch này không giống những viên tinh thạch của xác sống bình thường, nhưng gần đây hình như Tang Lộ đâu có đi đánh thú biến dị hay gì khác, như vậy thứ này là từ đâu ra?
Hạ Vị Sương còn chưa kịp hỏi thì Tang Lộ đã chủ động khai báo: “Của dị nhân. Tác dụng phụ ít. A, trong loài người… thì có một số ít ăn được.”
Hạ Vị Sương nắm hai viên tinh thạch, trước mắt không khỏi hiện lên cảnh chúng nó bị móc thẳng ra từ não người. Cô lập tức cảm thấy buồn nôn.
Tang Lộ nghi hoặc nhìn Hạ Vị Sương đang cau mày, không rõ vì sao đối phương lại không thích cái này.
Hạ Vị Sương đặt hai viên tinh thạch lên bàn, cảm thấy lòng bàn tay như bị bỏng. Cô thì thào: “Đừng tự tiện giết dị nhân để ăn… Không đúng, đừng giết dị nhân để ăn.”
Từ “tự tiện” này quá chung chung. Đối với Tang Lộ thì nên trực tiếp giới hạn phạm vi.
Tang Lộ có hơi tiếc nuối, chống má chậm rãi ‘ừ’ một tiếng.
Hạ Vị Sương nói: “Câu hỏi của chị trước đó, em không thể đưa ra đáp án mà hiện giờ chị có khả năng hiểu được. Nguyên nhân em không ăn và nguyên nhân em không muốn chạm vào hai viên tinh thạch này là như nhau.”
Tang Lộ nói: “Tại sao? Chị muốn biết.”
Cho dù không thể hiểu thì cũng muốn biết là vì nguyên nhân gì.
Hạ Vị Sương im lặng một lúc rồi đứng dậy, bảo Tang Lộ giúp mình kéo ống nước vào. Đặt ống lên bồn rửa, cô mở vòi, bắt đầu rửa tay. Dòng nước rỉ rả, cô rửa thật sự cẩn thận. Mỗi kẽ ngón tay đều được chà một lần.
“Con người rất phức tạp. Cho dù nói cho chị đáp án thì cũng chỉ là suy nghĩ của em. Em không thể đại diện cho tất cả mọi người.”
Tang Lộ nói thẳng: “Chị chỉ quan tâm suy nghĩ của Sương Sương.”
Hạ Vị Sương bị lời nói đầy ý công kích, hoàn toàn không hề che giấu ấy đập thẳng vào người, tư vị vô cùng phức tạp. Trong bóng tối, cô khẽ nhìn thoáng qua Tang Lộ.
Có đôi khi, tình cảm đơn giản một chút thì sẽ sống càng nhẹ nhàng hơn, đúng không?
Cô nói: “Vì là đồng loại. Trong tình huống không có thâm thù đại hận thì tự tay cướp đi sinh mệnh của đối phương, dù là bởi lí do chính nghĩa, có bạn bè cùng gánh vác hành động ấy thì trong lòng vẫn không được dễ chịu.”
Hạ Vị Sương khóa vòi nước, cúi đầu nhìn đôi bàn tay ướt đẫm của mình, nhẹ giọng nói: “Em rất sợ rồi sẽ có một ngày, sức nặng của sinh mệnh đối với em mà nói càng lúc càng nhẹ. Em sẽ đánh mất bản thân trong khoái cảm khi khống chế người khác, cho rằng mình là chân lí có thể phán xét tất cả.”
“Em hy vọng ngày đó sẽ không bao giờ đến.”
Hạ Vị Sương kéo vòi nước lùi về sau, tựa vào cửa phòng tắm, hỏi Tang Lộ có hiểu được câu trả lời đó không.
Tang Lộ dùng đầu vẽ một cái vòng, nửa hiểu nửa không. Cô cầm lấy ống nước, nhìn Hạ Vị Sương: “Khó chịu thì đừng nghĩ nữa.”
Hạ Vị Sương không nhịn được mà bật cười: “Tang Lộ, nếu con người có thể khống chế hoàn toàn trái tim của bản thân thì người nọ đã không còn là người, mà là máy móc.”
Tình cảm không phải một chương trình máy tính mà có thể chỉnh sửa tùy thích, ấn công tắc mình cần.
Hạ Vị Sương lùi vào phòng tắm, gắn vòi hoa sen vào ống nước, vặn mở là có nước chảy từ trên xuống. Tang Lộ cũng muốn theo vào, Hạ Vị Sương lại khoanh tay nói: “Đứng lại.”
Cô tựa vào vách tường gạch men lạnh căm. Dòng nước xả từ trên xuống khiến cô ướt đẫm. Hạ Vị Sương cúi đầu mân mê ngón tay. Đôi mi dài không giữ nổi hạt nước, những giọt nước nhỏ giọt thành chuỗi.
Cách cửa kính, Tang Lộ nhìn Hạ Vị Sương. Khá tối, nhưng năng lực nhìn ban đêm của cô hơn hẳn người bình thường.
Hạ Vị Sương ngẩng đầu, lau nước trên mặt rồi chợt nở nụ cười, hỏi: “Chị muốn ăn em à?”
Tang Lộ dán người trên cửa kính, âm trầm nhìn Hạ Vị Sương bên trong. Vừa nghe đối phương nhắc đến, cô lập tức cảm thấy vô cùng đói khát.
Hạ Vị Sương lại nói: “Chị lại không muốn ăn em.”
Tang Lộ từ từ gật đầu, hai tay treo trên cửa, cả người âm trầm đáng sợ như nữ quỷ áo đỏ.
Hạ Vị Sương lại không sợ mấy. Bất luận Tang Lộ có làm gì cô cũng không sao, sợ là sợ sẽ liên lụy đến người khác.
“Chuyện này đối với chị mà nói có dễ chịu không?”
Tang Lộ lắc đầu.
Hạ Vị Sương giơ tay, vén mái tóc dài ra sau vai. Áo sơmi nhạt màu sũng nước dính sát vào người. Cô nhấp môi, ngẩng đầu. Trên cổ họng là từng dòng nước rỉ rả.
Hạ Vị Sương dùng lời của Tang Lộ đáp lại chính Tang Lộ: “Khó chịu thì đừng nghĩ nữa.”
Tang Lộ áp người lên cửa từ từ trượt xuống. Móng tay nhọn cào trên lớp kính, phát ra tiếng động chói tai mà đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất