Chương 89
Nhiệt độ đột nhiên hạ thấp khiến Hạ Vị Sương không kịp trở tay. Cô xoa xoa tay chân lạnh lẽo mà ngồi dậy, mở đèn pin, thấy ngoài cửa kính đã đọng một lớp sương mù. Xúc tu của Tang Lộ vẫn còn treo trên trần nhà và vách tường. Trạng thái yên lặng cho thấy chị vẫn chưa tỉnh lại.
Hạ Vị Sương kéo từ trong ngăn tủ ra thêm một bộ chăn đệm. Hai lớp chồng lên nhau chắc cũng đủ giữ ấm rồi. Tiếc là giờ không thể mở điều hòa, cũng không dùng được thảm điện, chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
Hạ Vị Sương quay về ngủ tiếp, nhưng rồi lại choàng mở mắt.
Tiêu rồi. Rau củ trên sân thượng!
Cô vội xốc chăn, mò mẫm khoác thêm quần áo. Ban ngày thì thời tiết vẫn bình thường, không nóng cũng không lạnh, chỗ Hạ Vị Sương đều là áo đơn. Không còn cách nào khác, đành phải mặc thêm mấy lớp. Cô bật đèn pin đi ra ngoài, không chút khách khí mà gọi Ngụy Vân Lang lúc này đang bị cóng đến co rúm dậy. Mễ Nhạc Nhạc cũng như Hạ Vị Sương, đều giật mình tỉnh lại vì quá lạnh.
Cả ba mặc đồ đàng hoàng rồi lại đi gọi Bạch Thiến. So với bọn họ, Bạch Thiến ngủ thoải mái hơn nhiều. Lạnh thì lạnh, nhưng cô có mèo nha! Lông lù xù, mềm như bông, nóng hầm hập hệt lò sưởi quây quanh Bạch Thiến. Cục Than lại còn trực tiếp hóa lớn, ấp chủ nhân trong lòng, khiến Bạch Thiến ngủ hết sức ấm áp.
Hạ Vị Sương đẩy cửa bước vào thì trong phòng đang là những tràng ngáy vang đều nối tiếp. Bạch Thiến ngủ được cũng tài.
“Sao lạnh dữ vậy.” Chui ra khỏi đám mèo, Bạch Thiến mới xoa xoa tay, nhận thấy điều khác thường.
“Hạ nhiệt độ. Chị mặc thêm quần áo đi, chúng ta mau chuyển số rau củ trên sân thượng xuống. Không là sẽ đông chết.”
“Được.”
Rau củ vừa trồng được chuyển xuống từng đợt, đặt vào phòng trống. Trên mặt lá cải rõ ràng đã đóng một lớp sương mỏng. Đa phần mới chỉ là mầm cây, vẫn chưa kịp lớn, cũng không biết có bị đông chết hay không.
Mấy cô cậu tay mơ trừng mắt nhìn nhau, không biết nên xử lí thế nào. Trong phòng cũng chỉ đỡ hơn bên ngoài chút đỉnh, nhưng thực tế vẫn lạnh.
“Nghĩ cách tăng nhiệt độ lên trước đi.”
Cả bọn bèn dùng báo và thảm quấn cây con lại. Ngụy Vân Lang bê cái bếp lò thô sơ tự chế bình thường hay dùng nấu nước, nấu cơm đến, lọ mọ đốt than. Bếp lò có ống khói rất ngắn và thẳng, bình thường cứ việc mở cửa sổ cho thông ra ngoài, ngoại trừ hơi ngộp thì không sao hết. Cơ mà hiện tại bên ngoài lạnh như thế, nếu còn mở cửa sổ thì có bếp lò cũng như không.
“Không sao, giao cho Cục Than.”
Cục Than xòe móng, cào ra tiếng rít chói tai trên cửa kính, cắt xuống một mảnh kính hình tròn, vừa lúc có thể đút ống khói bếp lò vào.
Hạ Vị Sương đang dùng khăn lông lau đi lớp sương đọng trên mầm cây, nói: “Như vậy chắc được rồi.”
“Nhưng mà lạnh quá à.” Mễ Nhạc Nhạc dậm chân, “Em ngủ không được.”
“Đúng là quái dị.” Ngụy Vân Lang nói, “Mọi năm đâu có thế này. Nhiệt độ hạ vừa sớm lại vừa khắc nghiệt như vậy.”
Hạ Vị Sương ngồi dậy, nói: “Họa vô đơn chí. Có năm nhiều thiên tai, chẳng ai nói trước được. Cơ mà Ngụy Vân Lang, em không tính ra chuyện gần đây nhiệt độ hạ xuống à?”
Ngụy Vân Lang cười gượng: “Thì em thấy mấy hôm nay thời tiết tốt nên làm biếng chút thôi mà.”
Làm biếng, là chuyện sung sướng nhất trên đời.
Bạch Thiến cười nói: “Được rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là tụi mình làm sao đây? Giờ mới trung tuần tháng Mười thôi mà đã lạnh thế này rồi, e là mùa đông năm nay sẽ rất khó vượt qua. Không có máy sưởi, không có điều hòa, không có thảm điện. Tất cả những phương pháp sưởi ấm bằng điện đều không dùng được.”
Ngụy Vân Lang nói: “Ngày mai trời sáng em đi tìm cái bếp lò thứ thiệt. Ông cha ta mấy ngàn năm qua còn chịu được, em không tin tụi mình lại chết cóng… Hắt xì!”
Cái bếp lò này là thứ Ngụy Vân Lang cải tạo từ sắt vụn, bình thường chỉ để nấu nước, nấu đồ ăn. Đêm nay chắc chắn phải chịu lạnh rồi. Vì sự an toàn, bọn họ không thể ngủ lại trong phòng trồng rau.
Thế nên, ai về phòng nấy. Bạch Thiến có mèo ôm sưởi ấm, những người còn lại đành phải đắp thêm chăn.
Hạ Vị Sương về phòng thì tạt qua xem Tang Lộ trước. Tang Lộ ngủ cực kì nghiêm túc, không biết có nhận ra thời tiết đã trở nên lạnh lẽo hay không. Cô vươn tay chạm đến cái xúc tu chị dán trên cửa sổ. Lạnh băng, hệt như đang đụng vào kem que. Hạ Vị Sương thử kéo nó xuống. Vừa kéo xuống thì cái xúc tu kia đã dán trở lại chỗ cũ theo ý Tang Lộ.
Không còn cách nào khác, bị lạnh cũng xứng đáng rồi. Hạ Vị Sương lười quản Tang Lộ, ôm chăn đắp lên người xong là rúc vào ổ chăn ngủ.
Trời sáng, mặt trời lên cao. Cái lạnh bị xua tan một chút, nhưng cũng chỉ có một chút.
“Em xem nhiệt kế ở lầu một rồi. Hôm nay chỉ có chừng mười độ thôi. Tối còn lạnh hơn.” Ngụy Vân Lang nói.
Bọn họ đã mặc quần áo kĩ lưỡng, chuẩn bị ra ngoài tìm bếp lò. Song, cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Thiết bị trong phòng nồi hơi của khách sạn không thích hợp, không dùng được. Mà hiện tại, người thành phố cơ bản đều dùng hệ thống cung cấp khí đốt hết rồi, bếp lò chỉ có ở nông thôn dùng nhiều, cũng không biết có tìm được hay không. Mục tiêu của cả bọn là cửa hàng kim khí, đồng thời cũng định sẽ tìm ít quần áo ấm thu đông mang về.
Tang Lộ còn đang ngủ, không thể cùng ra ngoài với mọi người. Cả bọn Hạ Vị Sương suy ngẫm rồi quyết định để Hạ Vị Sương và Mễ Nhạc Nhạc ở lại trông nhà. Ngụy Vân Lang và Bạch Thiến có Cục Than, sức chiến đấu tuyệt đối không thấp. Bọn họ vừa định lên xe khởi hành thì mấy người mới đến bên tòa nhà phụ đã rụt vai chạy ra, hỏi có thể đi cùng được không.
“Được. Mọi người lái xe đi theo sau đi.”
Có năng lực biết trước nguy hiểm của Hạ Vị Sương nhắc nhở, lại thêm Cục Than ở cạnh bên, Ngụy Vân Lang cũng không lo chuyến ra ngoài lần này. Tuy nhiên, cậu ta lại không thể đảm bảo trăm phần trăm rằng nhóm người này cũng được an toàn, thế là bèn nói: “Chú ý một chút. Nếu gặp nguy hiểm thì tôi sẽ không hy sinh bản thân để cứu mọi người đâu.”
Chờ bọn họ đi rồi, Hạ Vị Sương liền dẫn Mễ Nhạc Nhạc đi kiểm tra những căn phòng ở lầu sáu. Cô nhớ lầu sáu có các gian phòng với chủ đề, hình thức khác nhau, trong số đó có một cái kiểu châu Âu, có lò sưởi âm tường. Tiếc là kiểm tra rồi mới phát hiện cái lò sưởi kia chỉ là đồ trang trí, không dùng được.
“Chị, phòng này thế nào?”
“Được đấy.” Hạ Vị Sương nhìn nhìn rồi gật đầu.
Phòng 612 nằm bên dưới hồ bơi trong nhà trên lầu bảy, có một khoảng sân phơi nhỏ. Đây là gian phòng cho gia đình, có phòng khách với chủ đề thiếu nhi rất rộng. Nếu trời quá lạnh, nhiệt độ xuống thấp nhiều thì dưới tình huống điều kiện sưởi ấm có hạn, tốt nhất là cả bọn ở cùng một phòng, tiết kiệm được nhiên liệu và tài nguyên.
Hạ Vị Sương chạy lên chạy xuống giữa hai lầu, kéo ống nước dẫn từ bể bơi xuống, sau đó cùng Mễ Nhạc Nhạc quét dọn phòng. Gian này có hai phòng ngủ và một phòng khách. Hạ Vị Sương dùng dây thép xỏ qua rèm cửa làm màn giường, lại đẩy chiếc tủ đứng sang ngăn ra thành một phòng đơn nhỏ. Chờ Ngụy Vân Lang bọn họ trở lại là có thể kéo thêm một chiếc giường đơn từ phòng kế bên qua đặt đây. Thế còn chưa xong, Hạ Vị Sương tiếp tục lên lầu ôm mấy chiếc chăn dày xuống. Mễ Nhạc Nhạc còn mang vài cái ổ mèo đặt vào phòng ngủ chính. Hạ Vị Sương lại đến phòng chứa đồ tìm công cụ, quét dọn hết gian phòng 612 một lượt.
Tất bật làm xong đâu đấy thì hơn nửa ngày đã trôi qua. Hạ Vị Sương lên lầu xem đám mầm rau củ, phát hiện một số đã khô héo nhưng phần lớn vẫn còn khỏe mạnh. Cô hứng ít nước, thêm mấy viên than vào bếp lò rồi bắt đầu nấu nước.
Khi nước nấu sôi thì mấy người Ngụy Vân Lang cũng trở lại.
Ngụy Vân Lang, Bạch Thiến và Cục Than lần lượt chuyển đồ lên. Cục Than mang phần lớn nhất, nặng nhất. Khi Hạ Vị Sương nghe thấy tiếng động, bước ra đón người, cô kinh ngạc hỏi: “Cái bếp lò này trông sao giống…”
“Lò nướng khoai lang.” Ngụy Vân Lang cười khì khì tiếp lời, “Đành chịu thôi, bọn em tìm khắp ba cửa hàng kim khí cũng không thấy có bán loại lò than truyền thống. Em thấy cái này cũng khá tốt, còn có thể nướng khoai lang ăn, thế là mang về!”
Trên đường thi thoảng có thể thấy mấy ông bà cụ đẩy một cái lò vuông to to bán khoai lang nướng. Thứ Ngụy Vân Lang mang về chính là cái đó, trên lò có những ngăn kéo hình tròn*.
*Nó vầy nè:
“Chờ đó. Em cải tạo lại một tí, cũng xài ngon lành thôi.”
Bọn họ không chỉ mang bếp lò và ống khói về mà còn có khá nhiều những thứ khác, tỷ như mấy hộp pin và đèn bàn dùng pin, đèn pin, cùng với tấm tản nhiệt và ống dẫn. Thậm chí còn có một cái máy phát điện năng lượng mặt trời loại nhỏ.
Móng vuốt của công cụ hình mèo chính là lợi khí sắc bén nhất. Dưới sự chỉ huy của Ngụy Vân Lang, Cục Than cắt một lỗ tròn phía trên bếp lò, cũng đập lún xuống một vòng, lại cắt thêm mấy tấm thép dày hình tròn và khoanh thép. Lách cách lang cang một lúc, Ngụy Vân Lang cải tạo phần trên cái lò nướng khoai lang thành chỗ có thể nấu nước, đặt nồi.
Nâng ống khói lên, đút qua cái lỗ đã cắt trên cửa kính, vừa in.
Bận rộn đến giờ, trời cũng đã tối. Hạ Vị Sương hỏi: “Hai người mang mấy tấm tản nhiệt đó về là định tự lắp hệ thống sưởi à?”
Ngụy Vân Lang đáp: “Đúng vậy. Chỗ em ở hồi trước là nhà tự đốt hệ thống sưởi hơi ấy. Cơ mà cái bếp lò này thì hơi khó sửa.”
“Này chắc phải xài đến hàn điện nhỉ? Cái đó hẳn là không mang về được rồi.”
“Thế nên em định mai đi ra ngoài thêm chuyến nữa.” Ngụy Vân Lang nói, “Em địa được cái máy phát điện xăng rồi. Hôm nay trên xe chứa đầy, không kéo nổi. Hôm khác em lại đi thử một chuyến xem.”
Đối với những chuyện này, Ngụy Vân Lang hết sức nhiệt tình. Hạ Vị Sương không tạt nước lạnh, dù sao cũng không phải cô làm.
“Hôm nay trễ rồi, ăn chút gì rồi nghỉ ngơi thôi. Mai lại tiếp.”
Cứ dùng cái lò nướng khoai lang này đốt than sưởi ấm. Hiệu quả tuy có hạn nhưng trong phòng vẫn ấm hơn so với lúc không dùng nhiều.
Bật đèn pin, sang phòng kế bên kéo về hai chiếc giường đơn. Một chiếc đặt trong phòng tạm ở phòng khách, một chiếc đặt trong phòng ngủ phụ. Phòng ngủ chính có một chiếc giường đôi, không gian rộng rãi. Phòng ngủ phụ thì đã có một chiếc giường đơn nhỏ, chen chúc một tí cũng nhét vừa.
Ngụy Vân Lang thân là cậu trai duy nhất trong bọn, xung phong đi ngủ phòng tạm. Bạch Thiến thì dẫn Cục Than và Mễ Nhạc Nhạc vào phòng ngủ chính. Chỉ lát sau, trong phòng đã bị đám lông lù xù chen đầy.
Xíu Xiu trên danh nghĩa là thú cưng của Hạ Vị Sương, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ cùng chủ nhân. Bởi vì quái vật đáng sợ kia còn ngủ say trên lầu, chưa xuống. Tiếc là giấc ngủ này chỉ được có một lúc, sau đó Xíu Xiu đã phải xù lông, nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực chui sâu vào trong ổ chăn.
Hạ Vị Sương càng ngủ càng lạnh, càng ngủ càng cóng. Trên người đắp những hai lớp chăn nhưng vẫn phải tỉnh dậy vì rét. Cô xoa xoa cánh tay, còn tưởng là nhiệt độ lại hạ xuống nữa. Nào ngờ lần này lại chạm đến thứ gì đó lạnh toát, mềm như bông. Hạ Vị Sương giật mình, vội rút con dao găm để dưới gối theo bản năng, trở tay đâm ra phía sau.
Keng một tiếng, lưỡi dao hình như đâm trúng thứ gì đó cứng rắn, lại còn bị quấn chặt. Hạ Vị Sương thử rút về, không được.
Cô hốt hoảng tỉnh táo lại, rồi giảm lực, tức giận nói: “Tang Lộ?!”
Sinh vật lạnh băng quấn quanh người Hạ Vị Sương lúc này mới từ từ mấp máy thả con dao ra, dán lên lưng cô mà phát ra tiếng động thật khẽ. Hạ Vị Sương lạnh đến run lẩy bẩy. Cô buống dao, chuyển sang gỡ xúc tu của Tang Lộ, cả giận nói: “Chị làm gì thế? Buông em ra!”
Dù Hạ Vị Sương đã nói thế, Tang Lộ vẫn không quá bằng lòng thả ra, cứ chậm rì. Hạ Vị Sương hắt hơi một cái, dứt khoát bò ra ổ chăn, mạnh tay kéo Tang Lộ xuống khỏi người mình.
Xíu Xiu kêu meo meo chui ra ổ chăn, tọt xuống gầm giường.
Tang Lộ rúc trong ổ chăn đã được Hạ Vị Sương ủ ấm, quấn thật dày, yên lặng mà bình thản, lim dim thiu ngủ.
Hạ Vị Sương kéo từ trong ngăn tủ ra thêm một bộ chăn đệm. Hai lớp chồng lên nhau chắc cũng đủ giữ ấm rồi. Tiếc là giờ không thể mở điều hòa, cũng không dùng được thảm điện, chỉ có thể tự dựa vào bản thân.
Hạ Vị Sương quay về ngủ tiếp, nhưng rồi lại choàng mở mắt.
Tiêu rồi. Rau củ trên sân thượng!
Cô vội xốc chăn, mò mẫm khoác thêm quần áo. Ban ngày thì thời tiết vẫn bình thường, không nóng cũng không lạnh, chỗ Hạ Vị Sương đều là áo đơn. Không còn cách nào khác, đành phải mặc thêm mấy lớp. Cô bật đèn pin đi ra ngoài, không chút khách khí mà gọi Ngụy Vân Lang lúc này đang bị cóng đến co rúm dậy. Mễ Nhạc Nhạc cũng như Hạ Vị Sương, đều giật mình tỉnh lại vì quá lạnh.
Cả ba mặc đồ đàng hoàng rồi lại đi gọi Bạch Thiến. So với bọn họ, Bạch Thiến ngủ thoải mái hơn nhiều. Lạnh thì lạnh, nhưng cô có mèo nha! Lông lù xù, mềm như bông, nóng hầm hập hệt lò sưởi quây quanh Bạch Thiến. Cục Than lại còn trực tiếp hóa lớn, ấp chủ nhân trong lòng, khiến Bạch Thiến ngủ hết sức ấm áp.
Hạ Vị Sương đẩy cửa bước vào thì trong phòng đang là những tràng ngáy vang đều nối tiếp. Bạch Thiến ngủ được cũng tài.
“Sao lạnh dữ vậy.” Chui ra khỏi đám mèo, Bạch Thiến mới xoa xoa tay, nhận thấy điều khác thường.
“Hạ nhiệt độ. Chị mặc thêm quần áo đi, chúng ta mau chuyển số rau củ trên sân thượng xuống. Không là sẽ đông chết.”
“Được.”
Rau củ vừa trồng được chuyển xuống từng đợt, đặt vào phòng trống. Trên mặt lá cải rõ ràng đã đóng một lớp sương mỏng. Đa phần mới chỉ là mầm cây, vẫn chưa kịp lớn, cũng không biết có bị đông chết hay không.
Mấy cô cậu tay mơ trừng mắt nhìn nhau, không biết nên xử lí thế nào. Trong phòng cũng chỉ đỡ hơn bên ngoài chút đỉnh, nhưng thực tế vẫn lạnh.
“Nghĩ cách tăng nhiệt độ lên trước đi.”
Cả bọn bèn dùng báo và thảm quấn cây con lại. Ngụy Vân Lang bê cái bếp lò thô sơ tự chế bình thường hay dùng nấu nước, nấu cơm đến, lọ mọ đốt than. Bếp lò có ống khói rất ngắn và thẳng, bình thường cứ việc mở cửa sổ cho thông ra ngoài, ngoại trừ hơi ngộp thì không sao hết. Cơ mà hiện tại bên ngoài lạnh như thế, nếu còn mở cửa sổ thì có bếp lò cũng như không.
“Không sao, giao cho Cục Than.”
Cục Than xòe móng, cào ra tiếng rít chói tai trên cửa kính, cắt xuống một mảnh kính hình tròn, vừa lúc có thể đút ống khói bếp lò vào.
Hạ Vị Sương đang dùng khăn lông lau đi lớp sương đọng trên mầm cây, nói: “Như vậy chắc được rồi.”
“Nhưng mà lạnh quá à.” Mễ Nhạc Nhạc dậm chân, “Em ngủ không được.”
“Đúng là quái dị.” Ngụy Vân Lang nói, “Mọi năm đâu có thế này. Nhiệt độ hạ vừa sớm lại vừa khắc nghiệt như vậy.”
Hạ Vị Sương ngồi dậy, nói: “Họa vô đơn chí. Có năm nhiều thiên tai, chẳng ai nói trước được. Cơ mà Ngụy Vân Lang, em không tính ra chuyện gần đây nhiệt độ hạ xuống à?”
Ngụy Vân Lang cười gượng: “Thì em thấy mấy hôm nay thời tiết tốt nên làm biếng chút thôi mà.”
Làm biếng, là chuyện sung sướng nhất trên đời.
Bạch Thiến cười nói: “Được rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là tụi mình làm sao đây? Giờ mới trung tuần tháng Mười thôi mà đã lạnh thế này rồi, e là mùa đông năm nay sẽ rất khó vượt qua. Không có máy sưởi, không có điều hòa, không có thảm điện. Tất cả những phương pháp sưởi ấm bằng điện đều không dùng được.”
Ngụy Vân Lang nói: “Ngày mai trời sáng em đi tìm cái bếp lò thứ thiệt. Ông cha ta mấy ngàn năm qua còn chịu được, em không tin tụi mình lại chết cóng… Hắt xì!”
Cái bếp lò này là thứ Ngụy Vân Lang cải tạo từ sắt vụn, bình thường chỉ để nấu nước, nấu đồ ăn. Đêm nay chắc chắn phải chịu lạnh rồi. Vì sự an toàn, bọn họ không thể ngủ lại trong phòng trồng rau.
Thế nên, ai về phòng nấy. Bạch Thiến có mèo ôm sưởi ấm, những người còn lại đành phải đắp thêm chăn.
Hạ Vị Sương về phòng thì tạt qua xem Tang Lộ trước. Tang Lộ ngủ cực kì nghiêm túc, không biết có nhận ra thời tiết đã trở nên lạnh lẽo hay không. Cô vươn tay chạm đến cái xúc tu chị dán trên cửa sổ. Lạnh băng, hệt như đang đụng vào kem que. Hạ Vị Sương thử kéo nó xuống. Vừa kéo xuống thì cái xúc tu kia đã dán trở lại chỗ cũ theo ý Tang Lộ.
Không còn cách nào khác, bị lạnh cũng xứng đáng rồi. Hạ Vị Sương lười quản Tang Lộ, ôm chăn đắp lên người xong là rúc vào ổ chăn ngủ.
Trời sáng, mặt trời lên cao. Cái lạnh bị xua tan một chút, nhưng cũng chỉ có một chút.
“Em xem nhiệt kế ở lầu một rồi. Hôm nay chỉ có chừng mười độ thôi. Tối còn lạnh hơn.” Ngụy Vân Lang nói.
Bọn họ đã mặc quần áo kĩ lưỡng, chuẩn bị ra ngoài tìm bếp lò. Song, cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Thiết bị trong phòng nồi hơi của khách sạn không thích hợp, không dùng được. Mà hiện tại, người thành phố cơ bản đều dùng hệ thống cung cấp khí đốt hết rồi, bếp lò chỉ có ở nông thôn dùng nhiều, cũng không biết có tìm được hay không. Mục tiêu của cả bọn là cửa hàng kim khí, đồng thời cũng định sẽ tìm ít quần áo ấm thu đông mang về.
Tang Lộ còn đang ngủ, không thể cùng ra ngoài với mọi người. Cả bọn Hạ Vị Sương suy ngẫm rồi quyết định để Hạ Vị Sương và Mễ Nhạc Nhạc ở lại trông nhà. Ngụy Vân Lang và Bạch Thiến có Cục Than, sức chiến đấu tuyệt đối không thấp. Bọn họ vừa định lên xe khởi hành thì mấy người mới đến bên tòa nhà phụ đã rụt vai chạy ra, hỏi có thể đi cùng được không.
“Được. Mọi người lái xe đi theo sau đi.”
Có năng lực biết trước nguy hiểm của Hạ Vị Sương nhắc nhở, lại thêm Cục Than ở cạnh bên, Ngụy Vân Lang cũng không lo chuyến ra ngoài lần này. Tuy nhiên, cậu ta lại không thể đảm bảo trăm phần trăm rằng nhóm người này cũng được an toàn, thế là bèn nói: “Chú ý một chút. Nếu gặp nguy hiểm thì tôi sẽ không hy sinh bản thân để cứu mọi người đâu.”
Chờ bọn họ đi rồi, Hạ Vị Sương liền dẫn Mễ Nhạc Nhạc đi kiểm tra những căn phòng ở lầu sáu. Cô nhớ lầu sáu có các gian phòng với chủ đề, hình thức khác nhau, trong số đó có một cái kiểu châu Âu, có lò sưởi âm tường. Tiếc là kiểm tra rồi mới phát hiện cái lò sưởi kia chỉ là đồ trang trí, không dùng được.
“Chị, phòng này thế nào?”
“Được đấy.” Hạ Vị Sương nhìn nhìn rồi gật đầu.
Phòng 612 nằm bên dưới hồ bơi trong nhà trên lầu bảy, có một khoảng sân phơi nhỏ. Đây là gian phòng cho gia đình, có phòng khách với chủ đề thiếu nhi rất rộng. Nếu trời quá lạnh, nhiệt độ xuống thấp nhiều thì dưới tình huống điều kiện sưởi ấm có hạn, tốt nhất là cả bọn ở cùng một phòng, tiết kiệm được nhiên liệu và tài nguyên.
Hạ Vị Sương chạy lên chạy xuống giữa hai lầu, kéo ống nước dẫn từ bể bơi xuống, sau đó cùng Mễ Nhạc Nhạc quét dọn phòng. Gian này có hai phòng ngủ và một phòng khách. Hạ Vị Sương dùng dây thép xỏ qua rèm cửa làm màn giường, lại đẩy chiếc tủ đứng sang ngăn ra thành một phòng đơn nhỏ. Chờ Ngụy Vân Lang bọn họ trở lại là có thể kéo thêm một chiếc giường đơn từ phòng kế bên qua đặt đây. Thế còn chưa xong, Hạ Vị Sương tiếp tục lên lầu ôm mấy chiếc chăn dày xuống. Mễ Nhạc Nhạc còn mang vài cái ổ mèo đặt vào phòng ngủ chính. Hạ Vị Sương lại đến phòng chứa đồ tìm công cụ, quét dọn hết gian phòng 612 một lượt.
Tất bật làm xong đâu đấy thì hơn nửa ngày đã trôi qua. Hạ Vị Sương lên lầu xem đám mầm rau củ, phát hiện một số đã khô héo nhưng phần lớn vẫn còn khỏe mạnh. Cô hứng ít nước, thêm mấy viên than vào bếp lò rồi bắt đầu nấu nước.
Khi nước nấu sôi thì mấy người Ngụy Vân Lang cũng trở lại.
Ngụy Vân Lang, Bạch Thiến và Cục Than lần lượt chuyển đồ lên. Cục Than mang phần lớn nhất, nặng nhất. Khi Hạ Vị Sương nghe thấy tiếng động, bước ra đón người, cô kinh ngạc hỏi: “Cái bếp lò này trông sao giống…”
“Lò nướng khoai lang.” Ngụy Vân Lang cười khì khì tiếp lời, “Đành chịu thôi, bọn em tìm khắp ba cửa hàng kim khí cũng không thấy có bán loại lò than truyền thống. Em thấy cái này cũng khá tốt, còn có thể nướng khoai lang ăn, thế là mang về!”
Trên đường thi thoảng có thể thấy mấy ông bà cụ đẩy một cái lò vuông to to bán khoai lang nướng. Thứ Ngụy Vân Lang mang về chính là cái đó, trên lò có những ngăn kéo hình tròn*.
*Nó vầy nè:
“Chờ đó. Em cải tạo lại một tí, cũng xài ngon lành thôi.”
Bọn họ không chỉ mang bếp lò và ống khói về mà còn có khá nhiều những thứ khác, tỷ như mấy hộp pin và đèn bàn dùng pin, đèn pin, cùng với tấm tản nhiệt và ống dẫn. Thậm chí còn có một cái máy phát điện năng lượng mặt trời loại nhỏ.
Móng vuốt của công cụ hình mèo chính là lợi khí sắc bén nhất. Dưới sự chỉ huy của Ngụy Vân Lang, Cục Than cắt một lỗ tròn phía trên bếp lò, cũng đập lún xuống một vòng, lại cắt thêm mấy tấm thép dày hình tròn và khoanh thép. Lách cách lang cang một lúc, Ngụy Vân Lang cải tạo phần trên cái lò nướng khoai lang thành chỗ có thể nấu nước, đặt nồi.
Nâng ống khói lên, đút qua cái lỗ đã cắt trên cửa kính, vừa in.
Bận rộn đến giờ, trời cũng đã tối. Hạ Vị Sương hỏi: “Hai người mang mấy tấm tản nhiệt đó về là định tự lắp hệ thống sưởi à?”
Ngụy Vân Lang đáp: “Đúng vậy. Chỗ em ở hồi trước là nhà tự đốt hệ thống sưởi hơi ấy. Cơ mà cái bếp lò này thì hơi khó sửa.”
“Này chắc phải xài đến hàn điện nhỉ? Cái đó hẳn là không mang về được rồi.”
“Thế nên em định mai đi ra ngoài thêm chuyến nữa.” Ngụy Vân Lang nói, “Em địa được cái máy phát điện xăng rồi. Hôm nay trên xe chứa đầy, không kéo nổi. Hôm khác em lại đi thử một chuyến xem.”
Đối với những chuyện này, Ngụy Vân Lang hết sức nhiệt tình. Hạ Vị Sương không tạt nước lạnh, dù sao cũng không phải cô làm.
“Hôm nay trễ rồi, ăn chút gì rồi nghỉ ngơi thôi. Mai lại tiếp.”
Cứ dùng cái lò nướng khoai lang này đốt than sưởi ấm. Hiệu quả tuy có hạn nhưng trong phòng vẫn ấm hơn so với lúc không dùng nhiều.
Bật đèn pin, sang phòng kế bên kéo về hai chiếc giường đơn. Một chiếc đặt trong phòng tạm ở phòng khách, một chiếc đặt trong phòng ngủ phụ. Phòng ngủ chính có một chiếc giường đôi, không gian rộng rãi. Phòng ngủ phụ thì đã có một chiếc giường đơn nhỏ, chen chúc một tí cũng nhét vừa.
Ngụy Vân Lang thân là cậu trai duy nhất trong bọn, xung phong đi ngủ phòng tạm. Bạch Thiến thì dẫn Cục Than và Mễ Nhạc Nhạc vào phòng ngủ chính. Chỉ lát sau, trong phòng đã bị đám lông lù xù chen đầy.
Xíu Xiu trên danh nghĩa là thú cưng của Hạ Vị Sương, cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ cùng chủ nhân. Bởi vì quái vật đáng sợ kia còn ngủ say trên lầu, chưa xuống. Tiếc là giấc ngủ này chỉ được có một lúc, sau đó Xíu Xiu đã phải xù lông, nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực chui sâu vào trong ổ chăn.
Hạ Vị Sương càng ngủ càng lạnh, càng ngủ càng cóng. Trên người đắp những hai lớp chăn nhưng vẫn phải tỉnh dậy vì rét. Cô xoa xoa cánh tay, còn tưởng là nhiệt độ lại hạ xuống nữa. Nào ngờ lần này lại chạm đến thứ gì đó lạnh toát, mềm như bông. Hạ Vị Sương giật mình, vội rút con dao găm để dưới gối theo bản năng, trở tay đâm ra phía sau.
Keng một tiếng, lưỡi dao hình như đâm trúng thứ gì đó cứng rắn, lại còn bị quấn chặt. Hạ Vị Sương thử rút về, không được.
Cô hốt hoảng tỉnh táo lại, rồi giảm lực, tức giận nói: “Tang Lộ?!”
Sinh vật lạnh băng quấn quanh người Hạ Vị Sương lúc này mới từ từ mấp máy thả con dao ra, dán lên lưng cô mà phát ra tiếng động thật khẽ. Hạ Vị Sương lạnh đến run lẩy bẩy. Cô buống dao, chuyển sang gỡ xúc tu của Tang Lộ, cả giận nói: “Chị làm gì thế? Buông em ra!”
Dù Hạ Vị Sương đã nói thế, Tang Lộ vẫn không quá bằng lòng thả ra, cứ chậm rì. Hạ Vị Sương hắt hơi một cái, dứt khoát bò ra ổ chăn, mạnh tay kéo Tang Lộ xuống khỏi người mình.
Xíu Xiu kêu meo meo chui ra ổ chăn, tọt xuống gầm giường.
Tang Lộ rúc trong ổ chăn đã được Hạ Vị Sương ủ ấm, quấn thật dày, yên lặng mà bình thản, lim dim thiu ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất