Chương 13: FiLE:13 Màn đêm khuất dạng
Bên trong Phùng Hưng ký, Lâm Hỷ tay gãy bàn tính không ngừng miệng thì lẫm bẩm bài toán nhân chia không ngừng,cầm viết ghi vào những con số vừa mới tính, trưởng quầy bước tới kiểm tra cuốn sổ sách do anh mới tính mà hét lên.
“A Hỷ, cậu tính toán như vậy hả?đúng là óc bã đậu mà, cỡ như cậu mà muốn học làm ăn, theo tôi thấy thì cậu về quê làm ruộng thì hợp hơn!”
Ông ta ném cuốn sách vào đầu anh thật mạnh nói lớn
“Mau tính lại đi, còn nữa tính xong nhớ đem trà đang phơi trong sân sau, cho vào bao đem cất vào nhớ chưa!”
“Dạ” anh cúi đầu đáp, tay xiết chặt lại rõ ràng là ông ta đang làm khó mình mà,phải nhịn ông ta đến bao giờ đây mỗi ngày đều như vậy...
Ánh hoàng hôn sắp chuyển sang màu xám nhạt đôi mắt của anh mệt mỏi miệng lẩm nhẩm
“Trà phổ nhĩ một cân Hai mươi đồng, nếu mua tám lạng hai chỉ thì ta có được sẽ là...?”
Anh thở dài một hơi mệt mỏi để cuốn sách qua một bên buông bỏ những ngón tay ra khỏi bàn tình giọng mệt mỏi
“Không nổi nữa tới đây thôi”
Anh đứng lên đi tới vào hậu sau, bưng mấy cái mẹt tre phơi trà đem vào kho hàng cho vào bao lớn, cột lại vác bao lên vai xấp xếp lại thành từng hàng ngăn nắp, mỗi lần vào đây thì nhìn thấy bức ảnh chân dung một người phụ nữ rất hiền lành,
Nghe những lời người làm trong tiệm kể lại, bà ấy là người vợ thứ ba của ông Mã, đã qua đời lâu lắm lúc đầu thì treo ở ngoài tiệm, ông Mã mỗi lần ghé qua nhìn thấy hình lại buồn trong lòng nên sai người đem đi cất
Giờ này mọi người đều về hết, một mình anh ở lại nhà kho, có tiếng chuột kêu trên gác xép anh lo mấy con chuột phá phách đồ đạc, leo lên gác xem xét trên đây phủ một lớp bụi bặm dày đặc, ít ai quét dọn tới lui, nên chắc là mấy con chuột làm ổ rồi cũng nên,
Anh nghe kêu của nó ở tủ bên trong góc anh vội vàng đi tới chỗ lấy một cuốn sách cuốn tròn lại đập mạnh vào tủ mà bảo
“Bọn bây có ra đây không hả? bọn chuột phá phách này!”
Thì từ trên đầu tủ rơi xuống hộp màu đen khá nhỏ lại dài, anh ngạc nhiên đưa tay ra nhặt lấy, nó khá cũ đóng đầy bụi bẩn,Anh mở ra xem trên bức tranh sơn thủy có một tấm giấy màu vàng vài dòng chữ đỏ ngệch ngoặt khó hiểu,
Anh kéo miếng giấy màu vàng đó xuống một luồng ánh sáng bay ra ngoài hiện ra,một người phụ nữ rất xinh đẹp bước tới cất giọng ấm áp nhẹ nhàng
“Cậu chính là người, đã giúp ta thoát ra phải không?”
Người phụ nữ đó chưa nói dứt câu, sắc mặt anh tái nhợt, trán đổ lấm tấm mồi hôi, anh hét toáng lên
“Bà ba...K-Không phải bà đã chết rồi sao?”
Vừa nói anh chạy nhanh xuống gác, chạy thụt mạng ra khỏi tiệm anh đóng cửa tiệm lại mà thở hồng hộc mà nói
“Chắc là... không đuổi theo... ra ngoài đâu nhỉ!”
Bà ba đứng phía sau lưng anh dịu dàng bảo
“Chạy nhanh như vậy chắc cậu mệt lắm, tôi không có ý định làm cậu sợ, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp”
Anh chợt nghe tiếng phat lên, hốt hoảng chạy nhanh nói lớn:“ người ma khác biệt có gì mà nói, xin bà đừng có theo tôi nữa!”
A Hỷ chạy nhanh qua đường lớn,bọc qua các con hẻm gần tới nhà, thì chợt đụng trúng phải người trên đường
“Tôi xin lỗi tôi không cố ý”
Một giọng trầm ấm lơ lớ quen thuộc đáp lại
“A Hỷ anh làm gì mà vội vàng như vậy!”
Anh ngước mắt nhìn lên hóa ra là Julien, giọng anh gấp gáp
“Julien chạy mau có ma nữ đỏ, Bà ta ở đằng kia kìa!”
Julien anh ngơ ngác nhìn quanh,nhà trên phố đều đóng cửa đường phố vắng vẻ lạnh tanh, chỉ vài chiếc lá khô nằm vương vãi trên mặt đường, thì không thấy gì cả? anh thắc mắc hỏi
“A Hỷ tôi có thấy gì đâu?”
Bà ta đang bay từ từ tới gần, Anh sợ hãi mà gọi lớn lên
“Mộ giao cô ở đâu vậy, mau ra giúp tôi đi!”
Trong luồng ánh sáng bay ra, Mộ giao xuất hiện nhẹ nhàng bước đi tới chỗ anh nhìn về phía trước mà nói lớn
“Bà đừng qua đây, cô ta là tiên tử đấy!”
Bà ta ngừng lại đáp nhẹ nhàng xuống đất, đôi mắt ươm ướt giọng trầm buồn
“Tôi không có ý định làm hại ai,chỉ mong các vị hãy tìm con giùm tôi!”
Mộ Giao Cô bước đi tới gần quan sát một lược, cảm thấy bà ta không nói dối mà cũng không giống một ác linh, cô cất giọng hỏi
“Bà muốn tìm con vậy cậu ta tên gì? gương mặt ra sao?”
Bà ta lắc đầu nước mắt chảy dài trên má, giọng nghẹn ngào
“Tôi không biết”
Cô gương mắt nhìn vào bà,dịu dàng bảo
“Nếu vậy làm sao tôi giúp bà đây!”
Julien anh trố mắt ngạc nhiên, thầm nghĩ” chuyện gì xảy ra vậy, tự nhiên ở đâu có một cô gái hiện ra cách ăn mặc thật kỳ lạ, còn lại nói chuyện một mình” anh kéo tay Lâm Hỷ lại thắc mắc hỏi
“Có thể nói cho tôi biết là chuyện gì không? “
Anh bắt đầu giải thích,khi nghe qua mọi chuyện A Hỷ thuật lại,cũng hiểu rõ phần nào câu chuyện, vẫn thắc mắc hỏi
“Tại sao chỉ có anh là nhìn thấy bà ta?”Tôi cũng rất muốn được nhìn thấy!”
Anh cũng kha khá thắc mắc điều này
“Để tôi hỏi Mộ giao”
Anh bước đi tới chỗ cô đang nói chuyện với bà ta kéo tay cô lại mà hỏi
“Cô cách nào để cho Julien,nhìn thấy bà ấy không?
Cô mỉm cười đưa tay ra, thì một viên thuốc xuất hiện trong lòng bàn tay,cô ôn hòa nói
“Đây ngươi đưa cho anh ta uống thì có thể nhìn thấy được”
Anh mở to mắt mà ngạc nhiên mà nói
“Đây là thuốc bữa trước cô đưa cho tôi đây mà!”
Thảo nào những đều kỳ lạ anh nhìn thấy mấy ngày nay, khiến anh cảm thấy nó ngời ngợi là do viên thuốc này có thể nhìn thấy mấy thứ đó.
Julien anh uống viên thuốc vào, thì hai mắt hướng về phía trước, thấy một người phụ nữ mặc áo dài trắng, nước mắt đang chảy dài trên má, anh cảm thấy thương xót cho bà ấy hơn là sợ hãi,giọng anh cảm thông
“Nhìn thấy bà ấy tôi nhớ tới mẹ tôi, đã lâu rồi không có gặp bà ấy”
Lâm Hỷ Anh ngước nhìn qua giọng có chút trầm buồn đáp
“Đáng tiếc, tôi không có má nên cũng không biết là như thế nào!”
Julien anh bước tới nhìn bà ta ôn hòa bảo
“Bây giờ cứ về nhà trước đã, rồi tìm cách kiếm con của bà!”
“A Hỷ, cậu tính toán như vậy hả?đúng là óc bã đậu mà, cỡ như cậu mà muốn học làm ăn, theo tôi thấy thì cậu về quê làm ruộng thì hợp hơn!”
Ông ta ném cuốn sách vào đầu anh thật mạnh nói lớn
“Mau tính lại đi, còn nữa tính xong nhớ đem trà đang phơi trong sân sau, cho vào bao đem cất vào nhớ chưa!”
“Dạ” anh cúi đầu đáp, tay xiết chặt lại rõ ràng là ông ta đang làm khó mình mà,phải nhịn ông ta đến bao giờ đây mỗi ngày đều như vậy...
Ánh hoàng hôn sắp chuyển sang màu xám nhạt đôi mắt của anh mệt mỏi miệng lẩm nhẩm
“Trà phổ nhĩ một cân Hai mươi đồng, nếu mua tám lạng hai chỉ thì ta có được sẽ là...?”
Anh thở dài một hơi mệt mỏi để cuốn sách qua một bên buông bỏ những ngón tay ra khỏi bàn tình giọng mệt mỏi
“Không nổi nữa tới đây thôi”
Anh đứng lên đi tới vào hậu sau, bưng mấy cái mẹt tre phơi trà đem vào kho hàng cho vào bao lớn, cột lại vác bao lên vai xấp xếp lại thành từng hàng ngăn nắp, mỗi lần vào đây thì nhìn thấy bức ảnh chân dung một người phụ nữ rất hiền lành,
Nghe những lời người làm trong tiệm kể lại, bà ấy là người vợ thứ ba của ông Mã, đã qua đời lâu lắm lúc đầu thì treo ở ngoài tiệm, ông Mã mỗi lần ghé qua nhìn thấy hình lại buồn trong lòng nên sai người đem đi cất
Giờ này mọi người đều về hết, một mình anh ở lại nhà kho, có tiếng chuột kêu trên gác xép anh lo mấy con chuột phá phách đồ đạc, leo lên gác xem xét trên đây phủ một lớp bụi bặm dày đặc, ít ai quét dọn tới lui, nên chắc là mấy con chuột làm ổ rồi cũng nên,
Anh nghe kêu của nó ở tủ bên trong góc anh vội vàng đi tới chỗ lấy một cuốn sách cuốn tròn lại đập mạnh vào tủ mà bảo
“Bọn bây có ra đây không hả? bọn chuột phá phách này!”
Thì từ trên đầu tủ rơi xuống hộp màu đen khá nhỏ lại dài, anh ngạc nhiên đưa tay ra nhặt lấy, nó khá cũ đóng đầy bụi bẩn,Anh mở ra xem trên bức tranh sơn thủy có một tấm giấy màu vàng vài dòng chữ đỏ ngệch ngoặt khó hiểu,
Anh kéo miếng giấy màu vàng đó xuống một luồng ánh sáng bay ra ngoài hiện ra,một người phụ nữ rất xinh đẹp bước tới cất giọng ấm áp nhẹ nhàng
“Cậu chính là người, đã giúp ta thoát ra phải không?”
Người phụ nữ đó chưa nói dứt câu, sắc mặt anh tái nhợt, trán đổ lấm tấm mồi hôi, anh hét toáng lên
“Bà ba...K-Không phải bà đã chết rồi sao?”
Vừa nói anh chạy nhanh xuống gác, chạy thụt mạng ra khỏi tiệm anh đóng cửa tiệm lại mà thở hồng hộc mà nói
“Chắc là... không đuổi theo... ra ngoài đâu nhỉ!”
Bà ba đứng phía sau lưng anh dịu dàng bảo
“Chạy nhanh như vậy chắc cậu mệt lắm, tôi không có ý định làm cậu sợ, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp”
Anh chợt nghe tiếng phat lên, hốt hoảng chạy nhanh nói lớn:“ người ma khác biệt có gì mà nói, xin bà đừng có theo tôi nữa!”
A Hỷ chạy nhanh qua đường lớn,bọc qua các con hẻm gần tới nhà, thì chợt đụng trúng phải người trên đường
“Tôi xin lỗi tôi không cố ý”
Một giọng trầm ấm lơ lớ quen thuộc đáp lại
“A Hỷ anh làm gì mà vội vàng như vậy!”
Anh ngước mắt nhìn lên hóa ra là Julien, giọng anh gấp gáp
“Julien chạy mau có ma nữ đỏ, Bà ta ở đằng kia kìa!”
Julien anh ngơ ngác nhìn quanh,nhà trên phố đều đóng cửa đường phố vắng vẻ lạnh tanh, chỉ vài chiếc lá khô nằm vương vãi trên mặt đường, thì không thấy gì cả? anh thắc mắc hỏi
“A Hỷ tôi có thấy gì đâu?”
Bà ta đang bay từ từ tới gần, Anh sợ hãi mà gọi lớn lên
“Mộ giao cô ở đâu vậy, mau ra giúp tôi đi!”
Trong luồng ánh sáng bay ra, Mộ giao xuất hiện nhẹ nhàng bước đi tới chỗ anh nhìn về phía trước mà nói lớn
“Bà đừng qua đây, cô ta là tiên tử đấy!”
Bà ta ngừng lại đáp nhẹ nhàng xuống đất, đôi mắt ươm ướt giọng trầm buồn
“Tôi không có ý định làm hại ai,chỉ mong các vị hãy tìm con giùm tôi!”
Mộ Giao Cô bước đi tới gần quan sát một lược, cảm thấy bà ta không nói dối mà cũng không giống một ác linh, cô cất giọng hỏi
“Bà muốn tìm con vậy cậu ta tên gì? gương mặt ra sao?”
Bà ta lắc đầu nước mắt chảy dài trên má, giọng nghẹn ngào
“Tôi không biết”
Cô gương mắt nhìn vào bà,dịu dàng bảo
“Nếu vậy làm sao tôi giúp bà đây!”
Julien anh trố mắt ngạc nhiên, thầm nghĩ” chuyện gì xảy ra vậy, tự nhiên ở đâu có một cô gái hiện ra cách ăn mặc thật kỳ lạ, còn lại nói chuyện một mình” anh kéo tay Lâm Hỷ lại thắc mắc hỏi
“Có thể nói cho tôi biết là chuyện gì không? “
Anh bắt đầu giải thích,khi nghe qua mọi chuyện A Hỷ thuật lại,cũng hiểu rõ phần nào câu chuyện, vẫn thắc mắc hỏi
“Tại sao chỉ có anh là nhìn thấy bà ta?”Tôi cũng rất muốn được nhìn thấy!”
Anh cũng kha khá thắc mắc điều này
“Để tôi hỏi Mộ giao”
Anh bước đi tới chỗ cô đang nói chuyện với bà ta kéo tay cô lại mà hỏi
“Cô cách nào để cho Julien,nhìn thấy bà ấy không?
Cô mỉm cười đưa tay ra, thì một viên thuốc xuất hiện trong lòng bàn tay,cô ôn hòa nói
“Đây ngươi đưa cho anh ta uống thì có thể nhìn thấy được”
Anh mở to mắt mà ngạc nhiên mà nói
“Đây là thuốc bữa trước cô đưa cho tôi đây mà!”
Thảo nào những đều kỳ lạ anh nhìn thấy mấy ngày nay, khiến anh cảm thấy nó ngời ngợi là do viên thuốc này có thể nhìn thấy mấy thứ đó.
Julien anh uống viên thuốc vào, thì hai mắt hướng về phía trước, thấy một người phụ nữ mặc áo dài trắng, nước mắt đang chảy dài trên má, anh cảm thấy thương xót cho bà ấy hơn là sợ hãi,giọng anh cảm thông
“Nhìn thấy bà ấy tôi nhớ tới mẹ tôi, đã lâu rồi không có gặp bà ấy”
Lâm Hỷ Anh ngước nhìn qua giọng có chút trầm buồn đáp
“Đáng tiếc, tôi không có má nên cũng không biết là như thế nào!”
Julien anh bước tới nhìn bà ta ôn hòa bảo
“Bây giờ cứ về nhà trước đã, rồi tìm cách kiếm con của bà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất