Chương 17: FiLE:17 Cảm Xúc Kỳ Lạ
Trời bắt đầu chuyển sang màu vàng nhạt nắng, bên trong tiệm Phùng Hưng ký ông Triệu đứng khoang hai tay lại, lườm mắt nhìn anh không hài lòng
“ Lại xin nghỉ?”
Ông ta ngồi xuống ghế giọng khó chịu
“Được thôi, nhưng mà cậu nghỉ bao nhiêu, thì tôi trừ vào lương của cậu bấy nhiêu, hãy nhớ là cậu mà nghỉ nhiều thì tháng này cậu khỏi ăn cơm!”
A Hỷ anh hướng mắt nhìn ông ta, trong lòng không vui anh gật đầu đáp. “Tôi biết rồi”
Bước ra khỏi tiệm, anh từng bước đi trên đường phố vừa đi vừa nghĩ” không biết cô ấy mua sắm như thế nào? mà vẫn chưa thấy đâu cả?đừng có nói là lo mua sắm quên luôn chuyện cần làm”
Mộ giao từ phía sau bước đi tới cất giọng gọi
“A Hỷ à!”
Anh quay lại nhìn thấy Mộ giao trong dáng vẻ thật lạ lẫm trong bộ váy màu vàng nhàn nhạt, làm anh có chút thơ thẩn, Cô xoay người một vòng nhẹ nhàng đứng lại tươi cười cô dịu dàng hỏi
“Thấy ta thế nào hả A Hỷ?”
Anh ngại ngùng vội vàng gật đầu đáp nhẹ.”Hợp với cô lắm”
Anh quay người lại mà nói. “Đi thôi còn phải tới đường Trường xuân”
Mộ giao cô mỉm cười bước đi tới, cùng anh đi qua những con đường lớn,các quầy hàng bán rong làm cô mê mẩn,những cây chong chóng đủ màu sắc quay vòng theo gió,cô tròn xoe đôi mắt nhìn chong chóng quay,
Cô ngây thơ gọi.”Mua cho ta cái này đi A Hỷ!”
Anh thở dài bước tới đi tới bảo. “Chúng ta đang đi công việc chứ không phải đi chơi đâu”
Vừa nói anh đưa tay tới lấy một cây, ôn hòa hỏi.
“Một cây bao nhiêu đồng bà chủ?”
Bà chủ vui vẻ đáp.”Một đồng thôi cậu”
Anh lấy từ trong túi ra một đồng đưa cho bà chủ, quay lại đưa cho cô vui vẻ tay cầm chong chóng đưa miệng vào thổi, anh nhìn cô mỉm cười mà nghĩ “Cô ấy vui vẻ hồn nhiên thật, giống như một chú chim nhỏ bay lượn tung tăng, không có nhiều suy nghĩ phức tạp trong lòng.
Phía trước xa xa trên đường phố,một anh thanh niên kéo xe chạy tới la lớn lên. “Tránh ra, tránh ra...”
Anh vội vàng kéo tay cô lại sát vào người, tránh chiếc xe kéo chạy nhanh qua, cô đứng sát vào người anh, Cô đưa mắt nhìn nghĩ thầm “gần quá”
Từ trong trái tim đập thình thịch làm cô lo lắng, từ hàng ngàn năm qua trái tim của cô chưa bao giờ đập mạnh như thế này, hai má cô nóng bừng cả lên cô tự hỏi cái cảm giác này là gì vậy? có phải là bị bệnh không? thường thì sức khỏe cô rất tốt mà chưa bao giờ như thế cả?
Cô gương mắt nhìn anh giọng cô ngại ngùng.
“Có thể buông tay ra được chưa!”
Anh gặt đầu bỏ tay cô ra, cả hai đều im lặng không nói gì, hướng mắt về phía trước chậm rãi bước tiếp, đi được một khoảng đã tới đường Trường xuân, một con đường có khá nhiều con hẻm nhỏ,
Trước nhà là một ngày phụ nữ trung niên trong bộ bà xanh nhạt, đang lom khom đứng trước nhà quét dọn,anh bước tới mà hỏi
“Dì ơi cho con hỏi thăm nhà của bà đỡ út Vân,ở đâu không vậy dì?”
Bà ta lắc đầu xua tay mà nói. “Không biết”
Anh lại đi tới các nhà khác loanh quanh trong các con đường,anh hỏi họ đều nói là không biết Cô nhìn anh có vẻ mệt mỏi,giọng cô ôn hòa bảo
“Hay là tôi bói một quẻ, giúp ngươi tìm người ha”
Anh gương mắt lên hỏi. “Sao cô không nói sớm, làm tôi mất công đi nãy giờ”
Cô mỉm cười đưa tay lên bấm lên các ngón tay, cô nhìn về phía trước ôn tồn bảo
“Hướng tây, cứ theo hướng tây sẽ tìm được người”
Anh đi theo hướng tây, rẽ vào một com hẻm,theo sự chỉ dẫn của cô cứ đi mãi tới một ngôi nhà nhỏ gần cuối đường đóng kín cửa,bụi bẩn phủ một lớp chắc là lâu rồi không có ai sống anh thở dài một hơi bảo
“Vậy là chúng ta công cốc rồi”
Mộ Giao dịu dàng ôn hòa bảo. “Đừng buồn biết đâu chúng ta trở về xem còn cách nào khác không!”
Anh gật đầu đáp nhẹ. “Ùm, đành phải quay về thôi!”
vừa quay người lại một người đàn ông kha khá lớn tuổi đâu tóc bạc phơ, gương mặt đầy nếp nhăn chống gãy đi tới chỗ anh đứng mà nói giọng ông rung rung
“Này anh tìm ai vậy?”
Anh quay lại nhìn thấy ông lớn tuổi chắc hẳn là những người sống ở đây ông chắc điều biết cả,anh cúi đầu chào ông mà nói
“Xin hỏi ông có biết bà đỡ út Vân bây giờ đã dọn đi đâu không?”
Ông nheo mắt nhìn anh mà nói
“Đã lâu lắm rồi mới có người tới hỏi thăm về bà ấy tôi cũng không rõ bà ấy dọn nhà đi đâu nữa”
“Tuy bà út Vân dọn đi,nhưng vẫn còn nhà cháu của bà ta,nếu anh muốn biết bà út Vân ở đâu thì cứ hỏi cháu bà ấy”
Anh vui vẻ mà đáp. “Thật hả ông con cảm ơn”
Ông chỉ tay về ngôi nhà ở phía bên tay phải một ngôi nhà nhỏ ba giang đơn giản,một người phụ nữ đang lom khom phơi đồ trước sân nhà,anh bước đi theo hướng dẫn ông ta, khi tới nơi hỏi thăm nhìn sắc mặt bà ta khá lo âu, như đang có chuyện gì đó không muốn nói,
bà ta lo lắng hỏi. “Các vị tại sao lại kiếm dì tôi”
Nếu nói thật có vẻ không ổn nên lại phải bịa ra một câu chuyện nào đó thôi, anh cất giọng ôn hòa đáp
“Là như vậy lúc trước mẹ tôi sanh khó, cũng may là được bà ấy đỡ cho, nên mẹ tôi mang ơn cảm kích đã lâu rồi không gặp bà ấy không biết bà sống có khỏe không?”
Bà ta thản nhiên đáp. “Hóa ra là vậy, để tôi cho cậu địa chỉ!”
“ Lại xin nghỉ?”
Ông ta ngồi xuống ghế giọng khó chịu
“Được thôi, nhưng mà cậu nghỉ bao nhiêu, thì tôi trừ vào lương của cậu bấy nhiêu, hãy nhớ là cậu mà nghỉ nhiều thì tháng này cậu khỏi ăn cơm!”
A Hỷ anh hướng mắt nhìn ông ta, trong lòng không vui anh gật đầu đáp. “Tôi biết rồi”
Bước ra khỏi tiệm, anh từng bước đi trên đường phố vừa đi vừa nghĩ” không biết cô ấy mua sắm như thế nào? mà vẫn chưa thấy đâu cả?đừng có nói là lo mua sắm quên luôn chuyện cần làm”
Mộ giao từ phía sau bước đi tới cất giọng gọi
“A Hỷ à!”
Anh quay lại nhìn thấy Mộ giao trong dáng vẻ thật lạ lẫm trong bộ váy màu vàng nhàn nhạt, làm anh có chút thơ thẩn, Cô xoay người một vòng nhẹ nhàng đứng lại tươi cười cô dịu dàng hỏi
“Thấy ta thế nào hả A Hỷ?”
Anh ngại ngùng vội vàng gật đầu đáp nhẹ.”Hợp với cô lắm”
Anh quay người lại mà nói. “Đi thôi còn phải tới đường Trường xuân”
Mộ giao cô mỉm cười bước đi tới, cùng anh đi qua những con đường lớn,các quầy hàng bán rong làm cô mê mẩn,những cây chong chóng đủ màu sắc quay vòng theo gió,cô tròn xoe đôi mắt nhìn chong chóng quay,
Cô ngây thơ gọi.”Mua cho ta cái này đi A Hỷ!”
Anh thở dài bước tới đi tới bảo. “Chúng ta đang đi công việc chứ không phải đi chơi đâu”
Vừa nói anh đưa tay tới lấy một cây, ôn hòa hỏi.
“Một cây bao nhiêu đồng bà chủ?”
Bà chủ vui vẻ đáp.”Một đồng thôi cậu”
Anh lấy từ trong túi ra một đồng đưa cho bà chủ, quay lại đưa cho cô vui vẻ tay cầm chong chóng đưa miệng vào thổi, anh nhìn cô mỉm cười mà nghĩ “Cô ấy vui vẻ hồn nhiên thật, giống như một chú chim nhỏ bay lượn tung tăng, không có nhiều suy nghĩ phức tạp trong lòng.
Phía trước xa xa trên đường phố,một anh thanh niên kéo xe chạy tới la lớn lên. “Tránh ra, tránh ra...”
Anh vội vàng kéo tay cô lại sát vào người, tránh chiếc xe kéo chạy nhanh qua, cô đứng sát vào người anh, Cô đưa mắt nhìn nghĩ thầm “gần quá”
Từ trong trái tim đập thình thịch làm cô lo lắng, từ hàng ngàn năm qua trái tim của cô chưa bao giờ đập mạnh như thế này, hai má cô nóng bừng cả lên cô tự hỏi cái cảm giác này là gì vậy? có phải là bị bệnh không? thường thì sức khỏe cô rất tốt mà chưa bao giờ như thế cả?
Cô gương mắt nhìn anh giọng cô ngại ngùng.
“Có thể buông tay ra được chưa!”
Anh gặt đầu bỏ tay cô ra, cả hai đều im lặng không nói gì, hướng mắt về phía trước chậm rãi bước tiếp, đi được một khoảng đã tới đường Trường xuân, một con đường có khá nhiều con hẻm nhỏ,
Trước nhà là một ngày phụ nữ trung niên trong bộ bà xanh nhạt, đang lom khom đứng trước nhà quét dọn,anh bước tới mà hỏi
“Dì ơi cho con hỏi thăm nhà của bà đỡ út Vân,ở đâu không vậy dì?”
Bà ta lắc đầu xua tay mà nói. “Không biết”
Anh lại đi tới các nhà khác loanh quanh trong các con đường,anh hỏi họ đều nói là không biết Cô nhìn anh có vẻ mệt mỏi,giọng cô ôn hòa bảo
“Hay là tôi bói một quẻ, giúp ngươi tìm người ha”
Anh gương mắt lên hỏi. “Sao cô không nói sớm, làm tôi mất công đi nãy giờ”
Cô mỉm cười đưa tay lên bấm lên các ngón tay, cô nhìn về phía trước ôn tồn bảo
“Hướng tây, cứ theo hướng tây sẽ tìm được người”
Anh đi theo hướng tây, rẽ vào một com hẻm,theo sự chỉ dẫn của cô cứ đi mãi tới một ngôi nhà nhỏ gần cuối đường đóng kín cửa,bụi bẩn phủ một lớp chắc là lâu rồi không có ai sống anh thở dài một hơi bảo
“Vậy là chúng ta công cốc rồi”
Mộ Giao dịu dàng ôn hòa bảo. “Đừng buồn biết đâu chúng ta trở về xem còn cách nào khác không!”
Anh gật đầu đáp nhẹ. “Ùm, đành phải quay về thôi!”
vừa quay người lại một người đàn ông kha khá lớn tuổi đâu tóc bạc phơ, gương mặt đầy nếp nhăn chống gãy đi tới chỗ anh đứng mà nói giọng ông rung rung
“Này anh tìm ai vậy?”
Anh quay lại nhìn thấy ông lớn tuổi chắc hẳn là những người sống ở đây ông chắc điều biết cả,anh cúi đầu chào ông mà nói
“Xin hỏi ông có biết bà đỡ út Vân bây giờ đã dọn đi đâu không?”
Ông nheo mắt nhìn anh mà nói
“Đã lâu lắm rồi mới có người tới hỏi thăm về bà ấy tôi cũng không rõ bà ấy dọn nhà đi đâu nữa”
“Tuy bà út Vân dọn đi,nhưng vẫn còn nhà cháu của bà ta,nếu anh muốn biết bà út Vân ở đâu thì cứ hỏi cháu bà ấy”
Anh vui vẻ mà đáp. “Thật hả ông con cảm ơn”
Ông chỉ tay về ngôi nhà ở phía bên tay phải một ngôi nhà nhỏ ba giang đơn giản,một người phụ nữ đang lom khom phơi đồ trước sân nhà,anh bước đi theo hướng dẫn ông ta, khi tới nơi hỏi thăm nhìn sắc mặt bà ta khá lo âu, như đang có chuyện gì đó không muốn nói,
bà ta lo lắng hỏi. “Các vị tại sao lại kiếm dì tôi”
Nếu nói thật có vẻ không ổn nên lại phải bịa ra một câu chuyện nào đó thôi, anh cất giọng ôn hòa đáp
“Là như vậy lúc trước mẹ tôi sanh khó, cũng may là được bà ấy đỡ cho, nên mẹ tôi mang ơn cảm kích đã lâu rồi không gặp bà ấy không biết bà sống có khỏe không?”
Bà ta thản nhiên đáp. “Hóa ra là vậy, để tôi cho cậu địa chỉ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất