Chương 28: Bằng cách nào đó, nhất định phải mang nụ cười trở lại trên môi cô ấy
Vào trong rồi, Quang bảo Lam đến phòng của anh ấy, nhập mật khẩu theo những con số anh hướng dẫn, xong vào phòng lấy giúp sắp tài liệu giấu dưới nệm. Lam không đồng ý và hỏi anh vì sao mình phải làm việc đó. Quang lập luận cô ở đối diện sẵn tiện giúp anh, nếu giờ tự lên cũng được nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian vì anh ấy đã trả phòng hơn một tháng trước.
“Bây giờ phải đến tìm lễ tân, đưa ra một số giấy tờ để chứng thực với họ chuyện tôi từng sống ở đây, sau đó mượn lại thẻ từ rồi mới được lên, suốt quá trình đó tốn rất nhiều thời gian. Coi như tôi xin cô đó, giúp tôi đi mà, tôi sẽ báo đáp!”
Lam thở dài tắt điện thoại ra khỏi phòng đi đến phòng anh ấy tìm số giấy tờ kia, anh chuyển đi lâu như vậy, không chừng nhân viên quét dọn sớm đã vứt đi rồi. Không biết nội dung bên trong có gì quan trọng làm anh ta giấu kỹ như vậy. Mà không đúng, nếu quan trong sao dễ dàng bỏ quên?
Lam đem tài liệu xuống tận nơi đưa cho anh ấy vì anh không thể vào được. Xuống đến nơi cô ném tài liệu vào người anh, Quang khẩn trương đón chúng trước khi rơi hết xuống.
“Ây nè, quan trọng lắm đó!”
Trong giọng nói Lam có sự tức giận: “Nếu đã quan trọng sao không biết giữ gìn cẩn thận? Đêm khuya rồi còn không cho ai ngủ, tôi mắc nợ anh cái gì vậy hả?”
Quang bị mắng vẫn có thể tươi cười, cẩn thận bỏ tài liệu vào cặp da nói: “Làm phiền cái gì, tôi thấy cô ngoài ban công nên sẵn tiện ‘nhờ’ thôi.”
Lam khoanh tay ghét bỏ nhìn sang hướng khác, nói bằng giọng hằn học: “Đúng là Luật sư, cãi cùn là giỏi.”
Quang cười thích thú, cũng không có ý định cãi lại. Nhìn về hướng phòng Lam, anh hỏi tối rồi cô không ngủ một mình đứng ngoài ban công làm gì. Lam sợ Quang nghĩ cô có ý định tự tử liên bịa ra một lý do mình chỉ đứng hóng mát.
Cô nói nhưng mắt không dám nhìn anh, giọng cũng khe khẽ, vẻ mặt lại thiếu tự nhiên lập tức khiến anh hoài nghi: “Hừm… Hóng mát đến nỗi leo lên lan can luôn à? Tôi không biết Kiểm sát viên Tống thích mạo hiểm đó nha.”
Anh ta úp mở như đã biết chuyện gì của cô ấy vậy, Lam từ chột dạ chuyển thành giận dỗi: “Chung quy cũng là chuyện của tôi, lấy xong đồ của mình thì mau về đi, chút nữa bảo vệ ra là tới số anh đấy!”
Nói xong Lam quay người vào trong, Quang nhìn theo hỏi: “Cô muốn tôi trả ơn thế nào đây?”
Cô chợt dừng bước, không quay người lại mà chỉ nói: “Tránh xa tôi càng xa càng tốt!”
Quang bật cười nhìn theo cô ấy, đột nhiên nói to: “Nếu tôi giúp cô trong vụ kiện chính cô là bị cáo thì sao?”
Những bước chân vội vàng dần chậm lại, câu nói của anh thành công thu hút sự chú ý của cô ấy. Lam chậm rãi quay người lại, nhìn về phía anh, mắt cô vô cảm chỉ có một màu đen lấy của đồng tử.
“Anh cho rằng tôi có khả năng bị truy cứu trách nhiệm hình sự à?”
Quang không để ý đến ngữ điệu của cô ấy lúc nói, ánh mắt cô đanh lại nhưng trong bóng tối Quang đã không quan sát thấy.
“Bức ảnh trên…”
Anh chưa nói hết câu, Lam đột nhiên chạy về phía anh ấy, như hổ vồ mồi, hai tay tóm lấy cổ anh.
“Bức ảnh đó chẳng chứng minh được gì cả, nó không có thật, nó chỉ là một phần nhỏ của câu chuyện mà thôi!”
Lam nhìn vào mặt anh gào thét, xong nước mắt trào ra từ khi nào ướt đẫm đôi má nhợt nhạt. Lúc đó anh hoảng loạn trước phản ứng bất ngờ của cô, nên không dám phản ứng mạnh vì sợ cô ấy kích động thêm.
“Anh cũng giống bọn họ, không ai chịu tin tưởng tôi, anh cho rằng tôi cũng như thế sao? Tuy lương của Kiểm sát viên không đủ trang trải, nhưng tôi sẽ không thiếu thốn đến nỗi làm ra những chuyện tán tận lương tâm như vậy… thế giới này tệ với tôi lắm, đến cả anh cũng thế.”
Người con gái trước mắt ngũ quan xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, da thịt mềm mại, yếu ớt và vô hại, không thể nhìn ra được bộ dáng hung hãn kia chút nào, còn chưa kịp đợi Quang phản ứng lại thì đã bị cô tóm chặt.
Quang căng thẳng liếm môi, hai tay từ từ tiếp cận cô ấy. Anh cố gắng để cả hai cùng bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, tôi và bọn người ngoài kia đã sai ngay từ đầu khi chưa đủ bằng chứng đã kết tội cô, vậy cô có thể nói cho tôi biết phần còn lại của câu chuyện được không? Tôi sẽ giúp cô chứng minh với bọn người kia là họ đã sai rồi, hãy nói tôi biết!”
Cô nhìn sâu vào mắt Quang, đôi mắt hung dữ dịu đi vài phần, bàn tay đang bóp cổ anh cũng từ từ thả lỏng và rồi buông xuống, cô yếu ớt gục vào lòng Quang làm anh cứng người như khúc gỗ.
Lam tựa cả thân người mệt mỏi của mình vào vòm ngực rộng lớn của anh, nghe tiếng hít thở trầm ổn. Sự chủ động của cô khiến anh lúng túng, vốn sợ nước mắt con gái nên khi thấy cô khóc, anh vừa bối rối vừa lo sợ không biết làm sao cho phải, không biết nên đặt tay ở đâu.
“Ngoan ngoan! Đừng khóc nữa!”
Càng bảo rằng “đừng khóc nữa” thì cô lại khóc to hơn, rơi nước mắt gấp đôi chẳng khác nào anh đang thổi bùng lên ngọn lửa cảm xúc nơi cô.
Sau một lúc nghẹn lời, cuối cùng cô cũng chịu giải thích lý do:
“Bà Lan đưa 100 triệu nhưng tôi không nhận, lúc bức ảnh được chụp chính là lúc tôi trả lại tiền cho bà ta, nhưng họ đã hiểu lầm thành tôi nhận hối lộ. Sao họ có thể quá đáng như vậy, họ bỏ qua đoạn đầu và đoạn sau để bẻ cong sự thật, tôi đã gây thù chuốc oán với ai mà khiến họ làm vậy? Tại sao điều tồi tệ luôn xảy ra với tôi?”
Lam vừa khóc hai tay vừa bấu chặt áo Quang, hôm nay anh đến Hà nam chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nên bị móng tay cô cào trúng, dù đau rát nhưng cảm giác ấy không bằng khi nhìn thấy Lam khóc.
Anh không biết tại sao cô ấy khóc anh lại thương, trong lòng mình cảm thấy thực sự rối loạn và day dứt. Đâu đó là cảm giác bất lực vì bản thân không thể giúp được gì, cũng không thể thay thế cô chịu những tổn thương mà cô đang phải trải qua. Tự dưng lại thấy thương cô rất nhiều, chỉ muốn tự nhủ rằng: Bằng cách nào đó, nhất định phải mang nụ cười trở lại trên môi cô ấy.
“Đừng khóc nữa, nghe lời tôi! Chúng ta sẽ cùng nhau đưa sự thật ra ánh sáng… Có được không?”
Lam ngước đầu nhìn Quang, cô ngờ vực hỏi anh chịu tin cô ấy sao? Quang cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô ấy, trong đôi mắt anh có sự kiên định, anh nói chỉ cần là cô ấy nói thì anh sẽ tin vì trước nay cô chưa từng dối gạt anh điều gì cả.
____________________________
Sáng hôm sau, cô bị Quang đánh thức vào lúc 07 giờ sáng, nhiều lần chống cự, dây dưa đòi ngủ thêm chút nữa, nhưng bị Quang liên tục lây người cô không thể tiếp tục ngủ đành phải dậy, khi thức dậy thấy gương mặt đáng ghét đang cười cô ấy vì cô trông chẳng ra hồn chút nào.
Lam chỉ xị mặt chứ chẳng mắng lại anh, cô một mình bước tới cửa sổ vén màn lên, mùi hoa từ ban công rất dễ chịu, tiếng chim hót líu lo ngoài ban công nghe lảnh lót, làn gió nhẹ thổi qua thật mát mẻ, vẻ đẹp thiên đường như có thể chữa lành tâm hồn bị tổn thương của cô.
Lam chợt nhận ra cả tuần nay cô chưa một lần mở cửa sổ, cả căn nhà cô ấy đều chìm trong bóng tối, ngày đêm lẫn lộn.
Quang vừa gấp chăn vừa nhìn theo Lam, cô ấy không làm gì, chỉ đứng đó nhìn về phía xa, sau đó mỉm cười một cái, nụ cười nhẹ và nhanh nên không rõ cô đang nghĩ về điều gì.
Anh cất gọn vào một góc giường, cô đi lướt qua anh như người xa lạ, cứ như người đêm qua tự dưng ôm chầm lấy anh khóc sướt mướt không phải là cô ấy.
Lúc cột lại màn cửa chẳng may làm rơi một tờ giấy viết tay. Quang nhìn vào phòng tắm, thấy cô vẫn chưa ra, tính tò mò khiến anh muốn biết bên trong có gì. Anh cúi người nhặt tờ giấy sau đó đọc xem cô viết gì, không ngờ đó lại là một lá thư tuyệt mệnh…
Anh nhớ lại chuyện đêm qua, hóa ra anh nói bừa mà cũng đúng, cô ấy thực sự nghĩ đến ý định tự tử để giải quyết vấn đề. Quang bật lưỡi trách cô gái này thật quá liều lĩnh, chỉ gặp phải chuyện không như ý đã nghĩ đến tự sát.
Anh bỏ lại tờ giấy xuống chỗ cũ, giả vờ như mình chẳng thấy gì. Lúc sau cô ấy đi ra, khoác lên mình chiếc áo xanh tươi tắn, mix cùng quần đũi trắng. Quang chỉ vào số mì ly trên bàn trong phòng cười nhạo cô ấy:
“Cũng có ngày cô phải ăn mì ly để chống đói.”
Lam nhìn theo hướng tay anh, Quang bỏ tay xuống, đút tay vào túi quần bước về phía cô ấy.
“Nếu đã biết mình vô tội sao còn để tâm tới những lời đàm tiếu vô tội vạ đó? Nhìn cô bây giờ thật không giống Tống Nghi Lam mà tôi biết.”
Lam tự nhiên hỏi cắc cớ: “Vậy trước đây tôi là người như thế nào?”
Quang giả vờ lạnh lùng như cô ấy, biểu cảm khuôn mặt và ngữ điệu khi nói vô cùng giống.
“Được, tùy anh, không liên quan tới tôi, oh vậy sao?”
Quang nhún vai một cái, tinh nghịch nhìn cô, khóe miệng Lam khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
“Anh cũng khá đấy nhỉ.”
Đang nói đột nhiên anh chú ý đến điểm lạ trên khuôn mặt cô ấy, dù cô tinh tế dùng phấn trang điểm che đi anh vẫn nhìn thấy, Quang bước đến gần đưa tay ngắt mụt mụn dưới mũi cô ấy bảo:
“Ồ quao, Kiểm sát viên Tống mọc mụn à? Đáng yêu thế?”
Lam nheo mày đẩy tay anh ra kêu anh đừng sờ vào nó.
“Anh bị hâm à?”
Mọc mụn mà đáng yêu? Chuyện vớ vẩn gì đây?
“Hôm nay sẽ cô nấu ăn chứ?”
Lam quay người ra khỏi phòng trước, cô nói nhiều ngày rồi không ra khỏi nhà nên không có thức ăn trong tủ lạnh, Quang đã kiểm tra và mua sẵn rất nhiều hải sản về để cô nấu một bữa thật ngon. Nghe xong cô rất ngạc nhiên, vì như vậy sẽ mất nhiều thời gian, họ còn phải đi đến tiệm cà phê để tìm bằng chứng.
“Không sao đâu, ăn xong rồi đi, trễ một chút không sao hết!”
Lam quay lại nhìn anh, cô híp mắt một cái.
“Anh có đang giúp tôi không vậy?”
Quang nhún vai.
“Cô phải cho tôi thấy thành ý trước cái đã!”
____________________________
Có lẽ đã đến lúc phải giải quyết vấn đề đó.
Theo lời của anh mà 11 giờ trưa họ mới bắt đầu khởi hành, tiệm cà phê nằm ở đâu cô cũng không còn nhớ. Quang lái xe còn cô ở bên cạnh bật bản đồ xem hết những quán cà phê gần khu vực Tòa án để xem có nhớ lại được gì không.
Cô chẳng rõ nhận biết lối đi, đông tây nam bắc sống tới hai mươi mấy tuổi rồi vẫn không phân biệt được. Thế nhưng trong lúc tìm kiếm mặc cho cô dùng định vị anh cũng không nói tiếng nào, yên tĩnh lái xe theo hướng cô chỉ dẫn, cùng cô đi theo con đường vòng không tên trên bản đồ ấy, lúc đã đến nơi thì dựng ngón tay khen cô giỏi, khó vậy cũng làm được.
Dù là câu nói vô ý hay dụng tâm thì trong lòng cô lúc đó cũng lâng lâng cảm giác của niềm vui mang đến. Cô ấy có thể vì câu nói của một người mà cả ngày buồn bã, cũng có thể vì câu nói của một người mà cả ngày tràn đầy niềm vui.
Hai người đi xa đến thế mà cuối cùng chẳng thu được gì, vì khi đến nơi chủ quán nói rằng video vừa bị hỏng cách đây vài giờ, nên toàn bộ video và hình ảnh đã bị mất.
Quang thở dài quay lại nhìn Lam.
“Xem ra phải về rồi.”
Thái độ của anh vô cùng bình tĩnh đến nỗi hờ hững vô tâm, anh ấy có vẻ xem nhẹ vấn đề, phải rồi vì đó đâu phải chuyện của anh nên đâu cần cuốn cuồn lật tung mọi thứ. Lam mím môi nhìn anh bằng ánh mắt đầy hận ý, cô không nói ra điều khó chịu trong lòng, chỉ thầm trách nếu anh đến sớm hơn thì có lẽ đã lấy được. Hậm hực một lát, Lam quay lưng bỏ đi, lúc xoay người còn cố tình giẫm vào giày của Quang. Con người anh ấy tính khí đặc biệt tệ, nhưng khi Lam cố tình giẫm phải giày của anh, không tức giận chút nào trái lại còn lo mình có làm vướng chân cô không.
“Bây giờ phải đến tìm lễ tân, đưa ra một số giấy tờ để chứng thực với họ chuyện tôi từng sống ở đây, sau đó mượn lại thẻ từ rồi mới được lên, suốt quá trình đó tốn rất nhiều thời gian. Coi như tôi xin cô đó, giúp tôi đi mà, tôi sẽ báo đáp!”
Lam thở dài tắt điện thoại ra khỏi phòng đi đến phòng anh ấy tìm số giấy tờ kia, anh chuyển đi lâu như vậy, không chừng nhân viên quét dọn sớm đã vứt đi rồi. Không biết nội dung bên trong có gì quan trọng làm anh ta giấu kỹ như vậy. Mà không đúng, nếu quan trong sao dễ dàng bỏ quên?
Lam đem tài liệu xuống tận nơi đưa cho anh ấy vì anh không thể vào được. Xuống đến nơi cô ném tài liệu vào người anh, Quang khẩn trương đón chúng trước khi rơi hết xuống.
“Ây nè, quan trọng lắm đó!”
Trong giọng nói Lam có sự tức giận: “Nếu đã quan trọng sao không biết giữ gìn cẩn thận? Đêm khuya rồi còn không cho ai ngủ, tôi mắc nợ anh cái gì vậy hả?”
Quang bị mắng vẫn có thể tươi cười, cẩn thận bỏ tài liệu vào cặp da nói: “Làm phiền cái gì, tôi thấy cô ngoài ban công nên sẵn tiện ‘nhờ’ thôi.”
Lam khoanh tay ghét bỏ nhìn sang hướng khác, nói bằng giọng hằn học: “Đúng là Luật sư, cãi cùn là giỏi.”
Quang cười thích thú, cũng không có ý định cãi lại. Nhìn về hướng phòng Lam, anh hỏi tối rồi cô không ngủ một mình đứng ngoài ban công làm gì. Lam sợ Quang nghĩ cô có ý định tự tử liên bịa ra một lý do mình chỉ đứng hóng mát.
Cô nói nhưng mắt không dám nhìn anh, giọng cũng khe khẽ, vẻ mặt lại thiếu tự nhiên lập tức khiến anh hoài nghi: “Hừm… Hóng mát đến nỗi leo lên lan can luôn à? Tôi không biết Kiểm sát viên Tống thích mạo hiểm đó nha.”
Anh ta úp mở như đã biết chuyện gì của cô ấy vậy, Lam từ chột dạ chuyển thành giận dỗi: “Chung quy cũng là chuyện của tôi, lấy xong đồ của mình thì mau về đi, chút nữa bảo vệ ra là tới số anh đấy!”
Nói xong Lam quay người vào trong, Quang nhìn theo hỏi: “Cô muốn tôi trả ơn thế nào đây?”
Cô chợt dừng bước, không quay người lại mà chỉ nói: “Tránh xa tôi càng xa càng tốt!”
Quang bật cười nhìn theo cô ấy, đột nhiên nói to: “Nếu tôi giúp cô trong vụ kiện chính cô là bị cáo thì sao?”
Những bước chân vội vàng dần chậm lại, câu nói của anh thành công thu hút sự chú ý của cô ấy. Lam chậm rãi quay người lại, nhìn về phía anh, mắt cô vô cảm chỉ có một màu đen lấy của đồng tử.
“Anh cho rằng tôi có khả năng bị truy cứu trách nhiệm hình sự à?”
Quang không để ý đến ngữ điệu của cô ấy lúc nói, ánh mắt cô đanh lại nhưng trong bóng tối Quang đã không quan sát thấy.
“Bức ảnh trên…”
Anh chưa nói hết câu, Lam đột nhiên chạy về phía anh ấy, như hổ vồ mồi, hai tay tóm lấy cổ anh.
“Bức ảnh đó chẳng chứng minh được gì cả, nó không có thật, nó chỉ là một phần nhỏ của câu chuyện mà thôi!”
Lam nhìn vào mặt anh gào thét, xong nước mắt trào ra từ khi nào ướt đẫm đôi má nhợt nhạt. Lúc đó anh hoảng loạn trước phản ứng bất ngờ của cô, nên không dám phản ứng mạnh vì sợ cô ấy kích động thêm.
“Anh cũng giống bọn họ, không ai chịu tin tưởng tôi, anh cho rằng tôi cũng như thế sao? Tuy lương của Kiểm sát viên không đủ trang trải, nhưng tôi sẽ không thiếu thốn đến nỗi làm ra những chuyện tán tận lương tâm như vậy… thế giới này tệ với tôi lắm, đến cả anh cũng thế.”
Người con gái trước mắt ngũ quan xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, da thịt mềm mại, yếu ớt và vô hại, không thể nhìn ra được bộ dáng hung hãn kia chút nào, còn chưa kịp đợi Quang phản ứng lại thì đã bị cô tóm chặt.
Quang căng thẳng liếm môi, hai tay từ từ tiếp cận cô ấy. Anh cố gắng để cả hai cùng bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, tôi và bọn người ngoài kia đã sai ngay từ đầu khi chưa đủ bằng chứng đã kết tội cô, vậy cô có thể nói cho tôi biết phần còn lại của câu chuyện được không? Tôi sẽ giúp cô chứng minh với bọn người kia là họ đã sai rồi, hãy nói tôi biết!”
Cô nhìn sâu vào mắt Quang, đôi mắt hung dữ dịu đi vài phần, bàn tay đang bóp cổ anh cũng từ từ thả lỏng và rồi buông xuống, cô yếu ớt gục vào lòng Quang làm anh cứng người như khúc gỗ.
Lam tựa cả thân người mệt mỏi của mình vào vòm ngực rộng lớn của anh, nghe tiếng hít thở trầm ổn. Sự chủ động của cô khiến anh lúng túng, vốn sợ nước mắt con gái nên khi thấy cô khóc, anh vừa bối rối vừa lo sợ không biết làm sao cho phải, không biết nên đặt tay ở đâu.
“Ngoan ngoan! Đừng khóc nữa!”
Càng bảo rằng “đừng khóc nữa” thì cô lại khóc to hơn, rơi nước mắt gấp đôi chẳng khác nào anh đang thổi bùng lên ngọn lửa cảm xúc nơi cô.
Sau một lúc nghẹn lời, cuối cùng cô cũng chịu giải thích lý do:
“Bà Lan đưa 100 triệu nhưng tôi không nhận, lúc bức ảnh được chụp chính là lúc tôi trả lại tiền cho bà ta, nhưng họ đã hiểu lầm thành tôi nhận hối lộ. Sao họ có thể quá đáng như vậy, họ bỏ qua đoạn đầu và đoạn sau để bẻ cong sự thật, tôi đã gây thù chuốc oán với ai mà khiến họ làm vậy? Tại sao điều tồi tệ luôn xảy ra với tôi?”
Lam vừa khóc hai tay vừa bấu chặt áo Quang, hôm nay anh đến Hà nam chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng nên bị móng tay cô cào trúng, dù đau rát nhưng cảm giác ấy không bằng khi nhìn thấy Lam khóc.
Anh không biết tại sao cô ấy khóc anh lại thương, trong lòng mình cảm thấy thực sự rối loạn và day dứt. Đâu đó là cảm giác bất lực vì bản thân không thể giúp được gì, cũng không thể thay thế cô chịu những tổn thương mà cô đang phải trải qua. Tự dưng lại thấy thương cô rất nhiều, chỉ muốn tự nhủ rằng: Bằng cách nào đó, nhất định phải mang nụ cười trở lại trên môi cô ấy.
“Đừng khóc nữa, nghe lời tôi! Chúng ta sẽ cùng nhau đưa sự thật ra ánh sáng… Có được không?”
Lam ngước đầu nhìn Quang, cô ngờ vực hỏi anh chịu tin cô ấy sao? Quang cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô ấy, trong đôi mắt anh có sự kiên định, anh nói chỉ cần là cô ấy nói thì anh sẽ tin vì trước nay cô chưa từng dối gạt anh điều gì cả.
____________________________
Sáng hôm sau, cô bị Quang đánh thức vào lúc 07 giờ sáng, nhiều lần chống cự, dây dưa đòi ngủ thêm chút nữa, nhưng bị Quang liên tục lây người cô không thể tiếp tục ngủ đành phải dậy, khi thức dậy thấy gương mặt đáng ghét đang cười cô ấy vì cô trông chẳng ra hồn chút nào.
Lam chỉ xị mặt chứ chẳng mắng lại anh, cô một mình bước tới cửa sổ vén màn lên, mùi hoa từ ban công rất dễ chịu, tiếng chim hót líu lo ngoài ban công nghe lảnh lót, làn gió nhẹ thổi qua thật mát mẻ, vẻ đẹp thiên đường như có thể chữa lành tâm hồn bị tổn thương của cô.
Lam chợt nhận ra cả tuần nay cô chưa một lần mở cửa sổ, cả căn nhà cô ấy đều chìm trong bóng tối, ngày đêm lẫn lộn.
Quang vừa gấp chăn vừa nhìn theo Lam, cô ấy không làm gì, chỉ đứng đó nhìn về phía xa, sau đó mỉm cười một cái, nụ cười nhẹ và nhanh nên không rõ cô đang nghĩ về điều gì.
Anh cất gọn vào một góc giường, cô đi lướt qua anh như người xa lạ, cứ như người đêm qua tự dưng ôm chầm lấy anh khóc sướt mướt không phải là cô ấy.
Lúc cột lại màn cửa chẳng may làm rơi một tờ giấy viết tay. Quang nhìn vào phòng tắm, thấy cô vẫn chưa ra, tính tò mò khiến anh muốn biết bên trong có gì. Anh cúi người nhặt tờ giấy sau đó đọc xem cô viết gì, không ngờ đó lại là một lá thư tuyệt mệnh…
Anh nhớ lại chuyện đêm qua, hóa ra anh nói bừa mà cũng đúng, cô ấy thực sự nghĩ đến ý định tự tử để giải quyết vấn đề. Quang bật lưỡi trách cô gái này thật quá liều lĩnh, chỉ gặp phải chuyện không như ý đã nghĩ đến tự sát.
Anh bỏ lại tờ giấy xuống chỗ cũ, giả vờ như mình chẳng thấy gì. Lúc sau cô ấy đi ra, khoác lên mình chiếc áo xanh tươi tắn, mix cùng quần đũi trắng. Quang chỉ vào số mì ly trên bàn trong phòng cười nhạo cô ấy:
“Cũng có ngày cô phải ăn mì ly để chống đói.”
Lam nhìn theo hướng tay anh, Quang bỏ tay xuống, đút tay vào túi quần bước về phía cô ấy.
“Nếu đã biết mình vô tội sao còn để tâm tới những lời đàm tiếu vô tội vạ đó? Nhìn cô bây giờ thật không giống Tống Nghi Lam mà tôi biết.”
Lam tự nhiên hỏi cắc cớ: “Vậy trước đây tôi là người như thế nào?”
Quang giả vờ lạnh lùng như cô ấy, biểu cảm khuôn mặt và ngữ điệu khi nói vô cùng giống.
“Được, tùy anh, không liên quan tới tôi, oh vậy sao?”
Quang nhún vai một cái, tinh nghịch nhìn cô, khóe miệng Lam khẽ nhếch lên thành một nụ cười.
“Anh cũng khá đấy nhỉ.”
Đang nói đột nhiên anh chú ý đến điểm lạ trên khuôn mặt cô ấy, dù cô tinh tế dùng phấn trang điểm che đi anh vẫn nhìn thấy, Quang bước đến gần đưa tay ngắt mụt mụn dưới mũi cô ấy bảo:
“Ồ quao, Kiểm sát viên Tống mọc mụn à? Đáng yêu thế?”
Lam nheo mày đẩy tay anh ra kêu anh đừng sờ vào nó.
“Anh bị hâm à?”
Mọc mụn mà đáng yêu? Chuyện vớ vẩn gì đây?
“Hôm nay sẽ cô nấu ăn chứ?”
Lam quay người ra khỏi phòng trước, cô nói nhiều ngày rồi không ra khỏi nhà nên không có thức ăn trong tủ lạnh, Quang đã kiểm tra và mua sẵn rất nhiều hải sản về để cô nấu một bữa thật ngon. Nghe xong cô rất ngạc nhiên, vì như vậy sẽ mất nhiều thời gian, họ còn phải đi đến tiệm cà phê để tìm bằng chứng.
“Không sao đâu, ăn xong rồi đi, trễ một chút không sao hết!”
Lam quay lại nhìn anh, cô híp mắt một cái.
“Anh có đang giúp tôi không vậy?”
Quang nhún vai.
“Cô phải cho tôi thấy thành ý trước cái đã!”
____________________________
Có lẽ đã đến lúc phải giải quyết vấn đề đó.
Theo lời của anh mà 11 giờ trưa họ mới bắt đầu khởi hành, tiệm cà phê nằm ở đâu cô cũng không còn nhớ. Quang lái xe còn cô ở bên cạnh bật bản đồ xem hết những quán cà phê gần khu vực Tòa án để xem có nhớ lại được gì không.
Cô chẳng rõ nhận biết lối đi, đông tây nam bắc sống tới hai mươi mấy tuổi rồi vẫn không phân biệt được. Thế nhưng trong lúc tìm kiếm mặc cho cô dùng định vị anh cũng không nói tiếng nào, yên tĩnh lái xe theo hướng cô chỉ dẫn, cùng cô đi theo con đường vòng không tên trên bản đồ ấy, lúc đã đến nơi thì dựng ngón tay khen cô giỏi, khó vậy cũng làm được.
Dù là câu nói vô ý hay dụng tâm thì trong lòng cô lúc đó cũng lâng lâng cảm giác của niềm vui mang đến. Cô ấy có thể vì câu nói của một người mà cả ngày buồn bã, cũng có thể vì câu nói của một người mà cả ngày tràn đầy niềm vui.
Hai người đi xa đến thế mà cuối cùng chẳng thu được gì, vì khi đến nơi chủ quán nói rằng video vừa bị hỏng cách đây vài giờ, nên toàn bộ video và hình ảnh đã bị mất.
Quang thở dài quay lại nhìn Lam.
“Xem ra phải về rồi.”
Thái độ của anh vô cùng bình tĩnh đến nỗi hờ hững vô tâm, anh ấy có vẻ xem nhẹ vấn đề, phải rồi vì đó đâu phải chuyện của anh nên đâu cần cuốn cuồn lật tung mọi thứ. Lam mím môi nhìn anh bằng ánh mắt đầy hận ý, cô không nói ra điều khó chịu trong lòng, chỉ thầm trách nếu anh đến sớm hơn thì có lẽ đã lấy được. Hậm hực một lát, Lam quay lưng bỏ đi, lúc xoay người còn cố tình giẫm vào giày của Quang. Con người anh ấy tính khí đặc biệt tệ, nhưng khi Lam cố tình giẫm phải giày của anh, không tức giận chút nào trái lại còn lo mình có làm vướng chân cô không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất