Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 56: Cam tâm tình nguyện trả giá ngay cả khi không nhận được hồi đáp

Trước Sau
26 tuổi rồi chưa có kế hoạch kết hôn, lẽ ra Minh phải hoảng hốt chứ nhỉ? Nhưng bất chấp hoảng hốt, Minh cảm thấy tình cảm nên phải quan sát một thời gian. Lam nói rất đúng ý Minh, trên thế giới này không thể cứ vạn sự tùy ý. Yêu đương kết hôn là hai chuyện cực kỳ trọng đại liên quan đến tương lai và phần đời còn lại, đâu thể tùy tâm sở dục chứ?

“Lam nói đúng ý Minh ghê, cứ như Lam có thể đọc hiểu được những suy nghĩ nội tâm của Minh ấy nhỉ. Thật lòng mình thấy thấp thỏm lo âu tương lai lắm, cho nên nếu may mắn gặp đúng người, Minh sẽ mang cô ấy đi đến gặp bố mẹ, bạn bè, người thân ngay, đưa cô ấy đi khắp nơi ngao du bốn bể.”

Những lời từ tận đáy lòng của Minh khiến cô không nén nổi xúc động, có thể nếm được mùi vị của sự khao khát trong đó.

“Lam hy vọng Minh được thế giới này yêu thương mà ban cho một người bạn gái hợp ý.”

Hai người chuyện trò rất tâm đắc, càng nói càng hiểu lòng nhau nên phấn khích, thấy rất hợp với nhau, cứ nói mãi về chủ đề tình yêu quên cả thời gian, cũng may Lam chực nhớ đến câu nói lúc đầu của Minh mà nhắc nhở:

“Minh định mấy giờ mới chuẩn bị đi đám cưới?”

Minh giật mình, lấy điện thoại từ túi quần ra xem giờ, chỉ còn 30 phút nữa thôi.

“Cũng may mà Lam nhắc nhở kịp thời, nếu không Minh đi trễ cho mà xem. Vào trong thôi!”

Minh đứng dậy đi được vài bước dừng lại để đợi Lam, cô cầm ly nước trên bàn đứng lên bảo Minh vội cứ đi trước không cần đợi cô ấy.

“Có mấy giây thôi mà, từ đây vào đó còn nói với Lam được thêm mấy câu nữa.”

Lam cười, bước theo Minh.

“Công nhận nói chuyện với Lam sảng khoái thật đấy, hai đứa mình cũng tâm đầu ý hợp quá chứ, hiếm có người cùng chung suy nghĩ giống Minh.”

“Lam thật sự không ngờ tới có một ngày hai đứa mình có thể tâm bình khí hòa, ngồi lại với nhau trò chuyện một cách nghiêm túc như này. Chúng ta trưởng thành rồi, thật sự trưởng thành rồi…”

Và rồi cô nhớ đến những ký ức và kỷ niệm thuở ấu thơ. Nhớ lại khi xưa từng lẽo đẽo phía sau chọc Lam, Minh cười hoài niệm.

“Lúc tâm trạng không tốt cứ gọi cho Minh nhé!”

Vợ ông Vinh đang nói nửa chừng đột nhiên dừng lại khi thấy hai người đi vào, bà chọc:

“Chà, xem ra hai đứa cũng có nhiều chuyện để nói thế nhỉ, một tiếng rưỡi rồi còn gì nữa.”

Hai người nhìn nhau cúi mặt cười trừ cho qua chuyện, ông Quốc bồi thêm một câu: “Hai đứa hợp ý đấy chứ, bố nói chuyện xong cả buổi rồi mà vẫn chưa xong ha ha ha.”

Ba người đều hướng mắt về phía họ bật cười, ông Vĩnh đưa mắt qua lại giữa Minh và Lam, gương mặt bỗng trầm xuống.

“Minh à, bố thấy hai đứa rất là xứng đôi vừa đứa. Hay là vậy đi, cháu Lam à, cháu độc thân, con trai bác cũng thế. Trước kia hai gia đình mình qua lại thân thiết, hay hai đứa thử tìm hiểu cho nhau cơ hội để tiến đến với nhau đi!”

Hai người khá bất ngờ trước đề nghị của ông Vĩnh. Lam đưa mắt nhìn Minh, cậu có vẻ cân nhắc với những gì ông Vĩnh vừa nói, dù gì họ cũng là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ, Lam cũng hiểu thấu lòng Minh, hai người nói chuyện hợp ý, hay cứ thử xem sao.

“Thật lòng bác rất thích cháu và mong cháu về làm dâu gia đình bác. Bác và bố cháu đã bàn tính với nhau, chỉ cần hai cháu chịu hẹn hò, nếu có ý muốn tiến xa là hai bên sẽ tiến hành chuẩn bị cho hai đứa kết hôn ngay. Lam, ý cháu sao?”

“Thưa bác, con với anh Minh chỉ là bạn bè bình thường thôi, chúng cháu không có ý định tiến xa hơn mức tình bạn, xin lỗi, để hai bác thất vọng rồi.”

Mắt ông Vĩnh hiện lên tia chán nản, vợ ông cũng thế, họ bày tỏ sự tiếc nuối khi Lam từ chối. Minh cũng chẳng khá hơn, cậu thất vọng đôi chút, trước đó cậu từng cân nhắc về việc hẹn hò với Lam.

____________________________

Lúc nãy ở nhà ông Vĩnh là cô muốn giữ sỉ diện cho bố mình, về đến nhà, cô dùng dằn khó chịu đi vào trong trước. Ông Quốc cầm mũ bảo hiểm theo sao hỏi:



“Ban nãy sao con từ chối ý tốt của bác Vĩnh? Bác ấy đã nói thế con không thể cân nhắc lại sao?”

Lam tức giận quay người lại, ném chìa khóa lên bàn trà vặn lại:

“Sao bố lại nói với bác Vĩnh là con độc thân?”

“Bố cấm con qua lại với thằng Quang rồi, như vậy không phải là độc thân sao?”

“Con đồng ý từ khi nào chứ? Bố à, sao bố cứ thích sắp đặt cuộc đời người khác thế? Chuyện tình yêu của con khổ hay sướng là do con chọn, bố phải để con tự quyết!”

Ông kéo tay con gái ngồi xuống ghế nói chuyện.

“Dì Lam Yên con nói cho bố biết rồi, con nói với bà ấy trước đây con chưa từng yêu ai, thằng Quang chính là tình đầu của con. Bố sợ lần đầu yêu đương không thuận lợi, khiến con ám ảnh mà mắc hội chứng sợ yêu, sau này không dám yêu ai nữa, cứ vậy mà độc thân tới già.”

“Bố nghĩ sang một góc độ khác thử xem, tổn thương cũng là một loại kinh nghiệm, nếu không thất bại làm sao thành công? Trải qua nhiều lần thất bại con mới có kinh nghiệm tự tin bước về phía trước chứ?”

“Con thật là…”

Ông những lời muốn nói như mắc nghẹn vào cổ họng, thốt chẳng thành lời, ông bực tức đứng lên chống nạnh, mắt oán giận nhìn con gái, đi qua đi lại trước mặt cô.

“Người tốt như thằng Minh mà con không chịu, bố chẳng hiểu sao nữa.”

“Bố nói dối bác Vĩnh như thế, chẳng may bác ấy biết được sẽ giận bố cho mà xem.”

“Con không nói bố không nói làm sao ông ấy biết?”

Ông chỉ tay về hướng cô, trừng mắt ra lệnh:

“Bố cấm tuyệt đối con không được qua lại với thằng Quang nữa, chia tay nó đi, bằng không con đừng trách bố!”

Lam tức giận đứng lên, buông lời thách thức qua từng lời nói lẫn cử chỉ.

“Thế bố muốn làm gì? Đánh con hay đuổi con ra khỏi nhà?”

Nghe tiếng tranh cãi trong phòng khách, Dương Nghị đang ngồi ăn trong phòng bếp liền chạy ra xem tình hình.

“Có chuyện gì vậy bố, hai người đang cãi nhau ạ?”

Thấy cậu bé, ông liền kêu lên phòng mà không giải thích lý do, quan sát thấy không ổn, Dương Nghị chạy ra sân sau kêu bà Yên. Cậu nhóc nói với bà rằng bố và chị hai đang cãi nhau, bà giật mình buông cây chổi trong tay kêu con lên phòng trước đợi, bà một mình đi vào trong xử lý.

“Lam à, con đừng ép bố nói ra những lời khó nghe!”

“Bố nói ra hết đi, con người bố từ lâu con đã nhìn thấu rồi. Đâu phải chưa từng bị bố mắng, đâu phải chưa bao giờ nghe những lời tuyệt tình bố nói với mẹ. Quá đủ rồi bố à!”

Lam đưa tay lên đỡ trán, chống hông quay mặt nhìn đi chỗ khác. Lúc đó khí nóng xông lên đầu liền bộc phát, không nghĩ ngợi gì nên nói nhiều câu nặng lời:

“Lời nói nghe nhiều lần sẽ mất giá trị, bố biết những gì con không thích nhưng vẫn cố tình phớt lờ đi, không quan tâm, không để ý, còn cố tình lặp đi lặp lại những điều đó. Con thật quá thất vọng… Và con cũng mong rằng đây là lần cuối hai bố con tranh cãi về vấn đề này. Con không muốn vì hồ đồ mà bỏ lỡ mất anh Quang thêm lần nào nữa. Nếu bố còn cố gắng đẩy con với Minh gần nhau, thì con sẽ không nhân nhượng đâu, tới lúc đó bố đừng trách con bất hiếu.”

Nói xong cô phũ phàng bỏ đi về phòng, vừa hay bà Yên đi vào, khi đi ngang qua cô bà kịp nhìn thấy vẻ mặt tức giận đó, đến bên ông Quốc bà hỏi xảy ra chuyện gì sao hai người cãi nhau. Ông không có tâm trạng giải thích, Lam được một đoạn ông đột nhiên nói to vọng theo:

“Bố sợ con trả giá vì tình yêu mà không nhận lại được hồi báo thôi, bố sợ con bị lừa dối bị phụ lòng, sao con không đặt mình ở vị trí của bố mà suy nghĩ cho bố? Nếu thằng Quang phù hợp với con thì bố ngăn cấm làm gì?”

Những bước chân vội vàng dần chậm lại, cô quay người nhìn, ánh mắt vô cùng kiên định, giọng nói quả quyết, cứng rắn như sắt đá: “Nhưng con không sợ.”



Ông triệt để thất vọng, nhìn cô với vẻ không tin nổi, từng bước tiến về hướng cô ấy. Bà Yên sợ ông sẽ giận quá mất khôn mà ra tay đánh chính con gái mình, vì vẻ mặt ông lúc đó vô cùng khó coi, nóng giận đến đỏ cả mặt, gân cổ gân trán nổi hết lên nên níu tay ông lại.

“Bình tĩnh đi anh, con về phòng trước đi Lam!”

Ông hất tay bà ra, dừng bước trước mặt Lam. Đối diện trước cơn phẫn nộ của bố, cô không chút sợ hãi, ngược lại gương mặt bình thản đến lạ thường.

“Con cam tâm tình nguyện trả giá, ngay cả khi không nhận được hồi đáp cũng vui vẻ chịu đựng, mà đây cũng gọi là yêu? Ha ha ha, Tống Nghi Lam con đây chính là vì yêu mà cứ đâm đầu hay sao? Con đang mù quáng vì tình yêu đấy có biết không hả?”

Lam lắc đầu, nhìn bố chăm chú, đôi môi mỏng hơi hé:

“Bố không hiểu gì về tình yêu cả, chính vì không hiểu mà bố đã bỏ qua tình yêu chân thành của mẹ.”

“Con im đi, đừng hở tí là nhắc đến bà ấy!”

Lam cắn môi, giận dỗi quay về phòng. Bà Yên phía sau bước tới, xoa dịu cơn tức giận trong ông.

“Em đã bảo rồi, đừng có nhún tay vào chuyện của nó mà anh không chịu nghe. Giống như bông hoa héo tàn mất rồi, anh mới nhớ đi tưới nước thì quá dư thừa. Nếu muốn nghe, nói một lần nó đã hiểu rồi, còn đằng này nó không muốn nghe, anh nói cả trăm, ngàn lần cũng vô ích.”

Ông Quốc nhìn bà Yên, ánh mắt tức giận dịu đi 7 phần, ông không đáp lại, bỗng nhiên quay ngược ra cửa nhà, lấy cái áo vest Luật sư vắt trên móc treo mặc vào.

“Anh định đi đâu?”

“Tới công ty, giờ anh chỉ muốn làm việc thôi, làm việc cho quên đi thời gian.”

______________

Lam trở về phòng, ngồi hóng mát ngoài ban công, nhìn những chậu hoa mình trồng lung linh dưới cái nắng chiều. Khi tâm trạng không tốt cô muốn có người đồng hành, khi gặp phải chuyện không như ý cô muốn tìm đến anh than thở như một niềm an ủi và lắng nghe những lời nói trong nội tâm. Cô lấy điện thoại trong túi ra nhắn tin cho Quang: “Anh ơi, hôm nay tâm trạng em làm sao ý.”

Cô ngồi chờ đợi, 5 phút sau anh mới hồi đáp, nhưng không phải câu thăm hỏi ân cần quen thuộc, mà thay vào đó là: “Lam này, chán thì đi shopping, buồn thì đi giải quyết nỗi buồn, mệt thì đi ngủ chứ tuyệt đối đừng nói với anh!”

Cô câm nín, hai ngón tay lơ lửng trên không trung không biết đáp lại câu gì. Có lẽ đây chính là sự thay đổi mà ông Quốc nói. Câu nói của anh có một chút vô tâm, có một chút tàn nhẫn, nhưng nhất định là đùa thôi.

Cô nhắn lại: “Chỉ là đùa thôi đúng không? Bằng không, thì anh chết chắc rồi!”

Quang thả sticker cười và gọi cho cô ngay sau đó, Lam vuốt ngang màn hình. Hai người gọi video trực tuyến, qua khung hình cô đoán anh ngồi làm việc trong phòng, giọng nhẹ nhàng ấm áp nhưng lại có chút cợt nhả của anh cất lên: “Cục cưng của anh gặp chuyện gì nói anh nghe nào, ở nhà mà cũng buồn tâm trạng nữa à?”

Cô cột chặt anh bằng đôi mắt buồn, giọng âu sầu thiếu sức sống:

“Còn chuyện gì nữa đây, lúc sáng bố em vừa đưa em đến nhà bạn cũ ông ấy chơi, không ngờ đó lại là nhà bạn học cũ của em, quá đáng hơn nữa ông ấy còn đẩy thuyền cho em với người bạn học cũ trong khi biết em có bạn trai.”

Quang nghe xong mặt biến sắc, cặp lông mày nhíu lại hỏi cô: “Sau đó thì sao, em có đồng ý không?”

Đến lượt cô nhíu mày hỏi: “Anh bị hâm à? Đương nhiên em không đồng ý rồi. Khi em đã chọn anh thì em sẽ chỉ yêu duy nhất một mình anh thôi, dù có bao nhiêu người giỏi hơn anh, giàu hơn anh, đẹp hơn anh em cũng không cần.”

Nghe xong câu khẳng định đầy tình cảm của Lam, Quang cười tít mắt thích thú. Nhưng lời nói lại đi ngược lại với biểu cảm sung sướng hạnh phúc trên khuôn mặt: “Biết người ta có cần em không.”

Lam xị mặt, giả vờ đấm tay mấy cái lên màn hình.

“Hôm nay anh chọc em hơi nhiều rồi nhé, tin em xuyên qua màn hình đấm anh không?”

Trên thế giới này luôn có hai loại bạn trai: một là “bạn trai nhà người ta” và hai là “bạn trai nhà tôi”. Phàm những ai được liệt vào loại một thì hẳn là hết mực cưng chiều bạn gái, thể hiện sự ngọt ngào, lãng mạn và yêu thương vô bờ bến, khiến các cô gái khác cứ nức nở mà ghen thầm. Còn phàm những ai được liệt vào loại hai thì cô phải tập xác định, Quang chẳng những chẳng ngọt ngào cưng chiều cô, mà còn liên tùng tục tìm cách chơi khăm cô lên bờ xuống ruộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau