Bản Ghi Chú Hàng Ngày (Khởi Cư Chú)
Chương 13: Phiên ngoại 2
Chuyến cải trang đi tuần nồng mùi ghen tuông!
Phương Quý Bắc là vị hoàng đế rất thích cải trang đi tuần.
Nhưng không giống với kịch bản của mấy hoàng đế kia là đi ‘tìm hiểu dân tình,’ anh thật sự hiểu người dân sống ra sao. Bởi vậy cách đi đứng của anh rất tự nhiên thuần thục đến độ không người nào coi anh là đại gia, chỉ cho là kẻ dưới quê mới lên. Người nhiệt tình giúp đỡ cho anh cũng có, mà kẻ khinh bỉ anh nghèo rớt mồng tơi cũng không thiếu chi.
Thời niên thiếu, Phương Quý Bắc đều trải qua hết tình người ấm lạnh nên không thấy có gì to tát. Nhưng cái người đi theo anh thì không nghĩ như vậy.
Đối với Tất Tử Hạo mà nói thì chuyện dân gian thoạt nhìn gì cũng mới mẻ, lòng sốt sắng của dân chúng làm cậu hơi không quen. Nhưng cái nhìn khinh miệt đó chĩa vào Phương Quý Bắc lại khiến cậu phẫn nộ vô cùng mà cũng quên, lúc anh mới vào cung, bản thân cũng đánh giá anh y như vậy.
Mỗi lần đi vi hành, Tất Tử Hạo đều liều mạng che chở cho Phương Quý Bắc. Hễ có ai bất kính với Phương Quý Bắc thì cậu sẽ phùng mang trợn rắn hơn cả mình bị khi dễ nữa.
Cũng tại trời sinh cậu ra đã có dáng công tử cao quý, người thường nhìn vào đều cho rằng cậu là thiếu gia nhà ai lén chạy ra ngoài chơi. Ai cũng hết mực tôn kính lễ nghĩa với cậu, không dám khinh Phương Quý Bắc trước mặt cậu.
Rõ ràng Phương Quý Bắc là hoàng đế, anh mới là bề trên giữa hai người, thế nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng cho Tất Tử Hạo là người trọng đại. Do cậu thân người quý phái, cho nên ra ngoài gặp phải côn đồ lưu manh hay đám cợt nhả thì cái diện mạo đó luôn chuốc phiền phức cho hai người. Có điều cậu có tiếng ở rất nhiều nơi, huống chi kinh thành có nhiều gia đình quyền quý như thế, bình thường cả cái bang cũng kiêng kỵ mấy phần. Huống chi là Phương Quý Bắc với dáng dấp bảo tiêu một thân võ công cường tráng, thiệt tình không ai ngu mà động tay động chân.
Bất quá cũng phải công nhận, Tất Tử Hạo có số đào hoa rất nhiều.
Nhìn thoáng cậu ta thì thấy dáng rất có quyền thế, nhìn thấu vào thì mẩm chắc cũng có tài, còn tướng mạo hả? Nếu bảo anh tuấn thiệt tình có phần trái lương tâm lắm mà phải nói là xinh đẹp mỹ miều mười phân vẹn cả mười mới đúng. Mấy chị em gái yêu trai đẹp nhìn vào dĩ nhiên rất hoan nghênh chàng trai trẻ nghiêng thành nghiêng nước này, huống chi người ta có vẻ xuất thân phi phàm nữa.
Thế nên mới ra cái hiện tượng quái gở là người đứng ra đánh bại du côn này, rồi đi tìm thầy thuốc này, rồi bỏ bạc ra chuộc thân này, rồi thay mặt người ta an táng thân nhân đều là Phương Quý Bắc, vậy mà ‘bị’ mỹ nhân quỳ lạy bò lại van xin hiến thân đều là Tất Tử Hạo!
Tất Tử Hạo vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cười nhạo Phương Quý Bắc, “Ngươi cứu chi cái thứ nữ nhân như vậy? Rõ ràng trong kinh thành có rất nhiều mục đầu với biết bao chỗ cứu tế. Ả còn cố tình không kêu la cứu mạng, cũng không đi kiếm nha môn trợ giúp, chỉ biết lựa mấy kẻ có tiền thôi. Người ta là muốn lang quân như ý, không nhất định cần ngươi tới cứu đâu.”
Phương Quý Bắc thì luôn lắc đầu cười nhẹ, “Tử Hạo, ngươi không hiểu đâu.”
Cuộc sống dưới đáy xã hội đen nghịt có bao nhiêu gian khổ đắng cay, những người yếu lòng chỉ biết cam chịu số phận bi ai, còn những kẻ khéo che giấu nỗi lòng thì lại có biết bao nhiêu đáng thương… Những điều này Phương Quý Bắc đã nói với Tất Tử Hạo, nhưng xem ra đối phương hẵng còn chưa thấu điều gì.
Dù sao cũng là đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh đó, không hiểu cũng không lạ gì. Cậu ta muốn tiếp xúc để thấu hiểu đã là điều rất hiếm rồi.
Vì thế Phương Quý Bắc tiếp tục vi hành ra tay cứu giúp người khác, bất kể kẻ được cứu là ai đi nữa.
Ngay từ đầu Tất Tử Hạo rất ghét mấy chuyện dằng dưa này, nhưng không biết từ hôm nào đó thái độ thằng nhóc đột nhiên thay đổi, không còn cự tuyệt xua con gái người ta ra tít xa nữa. Trái lại còn giả nai dùng dằng này nọ rất nhiệt tình, tuy không có phát triển ra chuyện gì nhưng cũng mờ ám với người ta lắm.
Phương Quý Bắc thấy hết mọi chuyện, nhưng hoàn toàn không nói câu nào như không hề để ý. Mà anh không thèm để ý thì cậu ta càng không kiêng nể gì. Đương nhiên bất quá là thái độ có mờ ám chút thôi, cuối cùng cậu vẫn an bài mấy cô nương đó ở chỗ khác. Còn chuyện đã làm vỡ tan biết bao trái tim thiếu nữ thì không phải chuyện cậu cần lo.
οoo
Lúc bên đường ra tay cứu giúp Tôn Tố Quyên cơ nhỡ, Tất Tử Hạo cũng nghĩ rằng cô giống mấy cô nàng trước đây nên cậu lại trưng cái mặt dịu dàng ra. Thật không ngờ, ánh mắt thanh tú của Tôn Tố Quyên vừa nhìn đã chuyển sang vái chào Phương Quý Bắc, “Đa tạ công tử ra tay tương trợ, tiểu nữ không biết lấy chi đền đáp ơn này…”
Tất Tử Hạo đã quá quen cái bài ca này. Tuy lần này hiếm hoi đối tượng không phải là mình nhưng cậu cũng biết câu tiếp theo là gì nên vội ngắt lời cô, “Cô nương không cần bận tâm, ra tay tương trợ là việc nghĩa phải làm. Cô nương mới gặp cảnh cha mất, thân bơ vơ không nơi nương tựa, nên mau đi trình báo với nha môn xin giúp đỡ để sau này tìm đường tốt mà sống đi.”
Tôn Tố Quyên cũng không màng đến cậu mà nhìn Phương Quý Bắc, “Tiểu nữ vẫn còn người thân ở ngoại ô kinh thành… nhưng thân một mình đi không tiện. Nếu công tử không vội, chẳng hay có thể tiễn tiểu nữ đến chỗ bà con đó hay không?”
Đây cũng không phải chuyện lần đầu mới gặp, tiễn phật tiễn tới tây phương nên dĩ nhiên anh đồng ý. Tất Tử Hạo muốn phản đối, nhưng mấy lần trước không hề từ chối mà giờ mở miệng thì thấy thiếu lý do. Anh nói dù sao cũng không có chuyện gì, có thể tiễn người ta đi. Vốn dĩ họ đi tuần trong kinh cũng đã hai ngày nay nên đang tính ra ngoài ngoại ô xem coi sao.
Tất Tử Hạo nhíu mày, “Cô nương thân là con gái, đi với bọn ta hình như không hay cho lắm…”
Phương Quý Bắc gãi gãi đầu, thấy hơi kỳ, “Mấy cô nương trước đây không phải đều vậy sao? Vị Tiểu Liên cô nương kia còn thiếu điều muốn theo ngươi vào cung luôn mà ngươi cũng đâu nói gì đâu?” Tất Tử Hạo chán nản. Đó vì là người mấy cô đó đeo bám là ta, với ngươi thì khác chứ!
Mặc kệ có phản đối hay không, họ vẫn chuẩn bị xe ngựa tiễn Tôn Tố Quyên cô nương đi tìm người thân nương tựa.
Phương Quý Bắc đã quen chính tay đánh xe ngựa, Tất Tử Hạo rất muốn ngồi bên ngoài với anh nhưng mà giờ trời đã trở lạnh nên tất nhiên anh không đồng ý. Thế là cậu đành ngồi trong xe ngựa đờ người đối diện với Tôn Tố Quyên.
Cậu cảm thấy không được tự nhiên, cô nương người ta thực sự rất nhiệt tình, cứ luôn miệng hỏi cậu rằng Phương Quý Bắc làm nghề gì, có thành gia lập thất hay chưa, trong nhà còn ai không.
Đi làm phụ chuyện lặt vặt, đã thành thân rồi, trong nhà còn có mẹ già. Tất Tử Hạo trả lời như vậy. Còn dậm thêm là mỗi ngày anh đều dậy sớm về trễ do phải đi làm công cho rất nhiều người. Ở nhà anh có vợ là sư tử Hà Đông nên cái chuyện lấy thêm thiếp lẽ căn bản là mơ tưởng viễn vông.
Tóm lại anh là người của cậu, đừng hòng cậu cho kẻ khác ngấp nghé!!
Đôi mắt lấp lánh của Tôn Tố Quyên dần dần ảm đạm, mặt cúi gầm mà vân vê tay áo.
Ánh mắt thật sự không tệ, nhưng ai biểu cô nhìn trúng người của cậu chứ? Phương Quý Bắc tốt vẹn toàn là người của mình cậu thôi, không thể chia sẻ với ai khác.
οοο
Nói gì chứ ngoại ô kinh thành vẫn hơi xa. Ba người khởi hành lúc giữa trưa mà đến tận tối mới tới được thôn trang bá phụ của Tôn Tố Quyên. Cô đưa ra lá thư ủy thác của cha mình ra, Tôn trang chủ đọc mà khóc ròng. Dù sao Phương Quý Bắc và Tất Tử Hạo cũng là người lạ nên thấy cảnh này thì hơi ngượng nên đi ra ngoài.
Qua một lúc sau, Tôn trang chủ và Tôn Tố Quyên mới đi ra, khóe mắt hai người vẫn còn đỏ hoen. Tôn trang chủ liền nói lời cảm tạ hai người, bảo rằng sắc trời đã tối, chi bằng hai vị hãy nán lại tệ trang dùng qua bữa cơm, ngủ lại một đêm đi.
Tất Tử Hạo đang muốn lắc đầu cự tuyệt thì Phương Quý Bắc đã gật đầu đồng ý. Sắc mặt cậu tức thì sa sầm tính lôi người đi, nhưng khi nhìn thấy thần sắc của anh thì không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phương Quý Bắc rất có hứng thú với chuyện trong trang nên ngồi nói chuyện với Tôn trang chủ cho đến bữa tối. Còn Tôn trang chủ thì nói hoài không hết chuyện, trong lời nói biểu lộ sự giàu có của điền trang ra sao, còn rất mực yêu quý con gái duy nhất của em trai quá cố mình, rồi đang nghĩ muốn tìm cho cháu nó một người tốt để gả nữa.
Tất Tử Hạo ngồi bên tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, còn Phương Quý Bắc thì khờ khạo cứ tươi cười, hoàn toàn không lĩnh ngộ được chủ ý của Tôn trang chủ.
— Người tinh mắt thỉnh thoảng cũng còn tồn tại. Về sau tuyệt không bao giờ tùy tiện đi vi hành nữa, đáng ghét quá đi.
Đến bữa tối thì Tôn Tố Quyên cũng lên ngồi ăn chung. Cô đã thay trang phục khác màu hồng nhạt rất đỗi thướt tha yêu kiều, khuôn mặt cũng điểm trang rất khéo. Cô hoàn toàn không giống với vẻ cố gắng kiên cường lúc gặp nạn bên đường mà có vẻ thùy mị yếu đuối hơn.
Tôn trang chủ luôn miệng khen cháu gái nhà mình rồi làm như tiện miệng hỏi luôn, “Tuổi của Phương công tử chắc cũng không còn nhỏ, chẳng hay đã có thê tử chưa?”
Mặt Phương Quý Bắc ửng hồng, bất giác liếc Tất Tử Hạo một cái, “…Tại hạ đã thành thân rồi.”
Sắc mặt Tôn trang chủ trở nên khó coi mà quay sang nhìn Tôn Tố Quyên. Vẻ mặt đối phương trắng bệch nhưng vẫn khẽ gật đầu với ông. Tôn trang chủ quay đầu lại hỏi tiếp, “Vậy công tử có con nối dõi tông đường hay chưa?”
Phương Quý Bắc thấy khó xử, không muốn nói dối, “Không có.”
Tất Tử Hạo thầm mắng đúng là đồ ngốc mà, rồi giẫm chân Quý Bắc cái thịch. Phương Quý Bắc đau đến run người tới nhăn mặt. Nhưng Tôn trang chủ tưởng rằng lời này chạm đến nỗi thương tâm của anh nên tạm dừng, không nói thêm câu nào nữa.
οοο
Họ dùng cơm xong thì chuẩn bị đi ngủ. Tôn trang chủ an bài hai gian phòng cho họ, mặc cho Tất Tử Hạo bảo họ ở chung là được rồi.
Bình thường khi hai người ra ngoài, người khác đều cho Phương Quý Bắc là tùy tùng của Tất Tử Hạo nên vẫn để họ ở chung phòng. Đây là lần đầu tiên họ ở riêng. Hơn nữa không biết Tôn trang chủ nghĩ thế nào mà an bài hai phòng họ cách xa nhau tới một cái sân rộng ở giữa.
Khách theo ý chủ, Phương Quý Bắc ngượng ngùng từ chối xong thì cứ thế mà đi ngủ. Tất Tử Hạo hờn dỗi trong bụng, đợi cho người đi hết rồi, cậu lén lút ra khỏi phòng mà mò qua phòng anh. Mấy năm đi theo Phương Quý Bắc nên cậu cũng có rèn luyện, thân thủ đã nhanh nhẹn hơn xưa nhiều lắm, lẻn vào phòng anh trót lọt.
Phương Quý Bắc đã nằm xuống giường, nghe tiếng bước chân thì biết chỉ có cậu nên vén màn ra, “Tử Hạo?”
Tất Tử Hạo nhào thẳng đến ôm anh, miệng ngấu nghiến hôn cắn trong khi tay thì xộc vào cổ áo anh mà rờ rẫm. Phương Quý Bắc hoảng hồn đè tay cậu lại, “Tử Hạo, đây là phòng khách người ta…!”
“Phòng khách thì sao hả? Ngươi sợ Tôn cô nương kia phát hiện à?” Tất Tử Hạo ghen tuông mở miệng gằn rồi cắn mạnh vào cổ anh, “Người ta là tiểu thư nhà giàu có thể sinh con, lại không ngại ngươi đã có phu nhân mà tình nguyện làm thiếp nữa. Ngươi động lòng sao?”
Phương Quý Bắc không biết nên khóc hay cười đây, tính đẩy cái cậu trai nồng mùi dấm ghen này ra nhưng lại sợ cậu giận thêm, “Tử Hạo, ta nghĩ cần nói là tam cung lục viện rất dễ lấp-”
Tất Tử Hạo dựng mi sừng sộ, “Thế nào, ngươi còn muốn hậu cung ba ngàn người nữa sao?” Người ghen tuông thật không nói lý được mà. Phương Quý Bắc đang tính nói gì thì bỗng sắc mặt anh thay đổi, “Ai đó?”
Anh mau mắn tốc chăn quấn Tất Tử Hạo kín mít. Khuôn mặt cậu trắng mét, cũng nghe có tiếng bước chân nhẹ ngoài cửa, là tiếng chân của nữ. Phương Quý Bắc bước xuống giường đi ra mở cửa, không biết đứng đó nói gì với người ta.
Tất Tử Hạo gặm một bụng ghen hừng hực, chỉ muốn nhảy dựng lên mà lao ra cửa nhưng lại sợ anh nổi giận. Dù sao cậu lén lút đến phòng anh cũng khó mà giải thích. Nhưng cảm giác giương mắt nhìn người yêu mình và nữ nhân người ta đang đêm khuya khoắt cấu kết làm bậy thật tình rất khó nuốt xuống.
Tất Tử Hạo nghĩ đến đó thì thấy lòng chấn động. Trước đây lúc mình dùng dằng với mấy nữ tử kia, có phải Phương Quý Bắc cũng thấy khó chịu thế này không?
—— Có anh ta mới là không có cảm giác, chứ nếu không mình cũng không dùng tới chiêu đó.
Ghen là phương thức kiểm tra xem đối phương có coi trọng mình hay không. Đôi khi Tất Tử Hạo thấy không tin vào suy nghĩ của Phương Quý Bắc nên bất giác muốn làm cho anh ghen lên. Đáng tiếc vẫn không thành công. Cho đến giờ, sắc mặt anh không hề thay đổi, càng không mở miệng ngăn cấm gì.
Anh… có thật sự để ý tới cậu sao? Tất Tử Hạo rất muốn biết nhưng lại không dám hỏi.
Một mớ bòng bong trong lòng như thế, thoắt cái Phương Quý Bắc đã nói chuyện xong. Anh quay về giường nằm cạnh Tất Tử Hạo mà xoa đầu cậu, “Tử Hạo, không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
Bỗng nhiên cậu thấy ấm ức đến tức tưởi nên nín thinh cuộn mình trong chăn.
Phương Quý Bắc không biết phải làm sao, suy nghĩ một hồi thì nhấc chăn lên rồi lặng thinh chui vào. Anh không nói, nhưng mà cậu không nhịn được, “Tán gẫu với người ta vui vẻ quá hả? Có muốn hôm khác tới cầu thân luôn để người ta sinh thái tử cho ngươi không?”
Phương Quý Bắc trừng mắt, “Tử Hạo, ngươi đang nói gì vậy?”
Cậu quay mặt sang chỗ khác, “Chẳng phải ngươi đồng ý trú lại là vì coi trọng cô ta sao? Anh hùng cứu mỹ nhân, ai không biết câu kế tiếp là hiến thân đền đáp chứ…”
“Ngươi cũng biết sao?” Phương Quý Bắc ngắt lời cậu, miệng nhếch cười khổ, “Tử Hạo, mấy hôm rày ngươi cứu nhiều cô gái như vậy là vì muốn người ta hiến thân báo đáp sao?”
Tất Tử Hạo ngây người ra. Anh nghiêng mặt sang bên, ánh trăng len vào song cửa dạ ra bóng dáng cô đơn của anh. Cậu tuyệt không nghĩ biểu cảm này sẽ hiện lên trên mặt của anh. Cậu ngơ ngáo buột miệng hỏi, “Quý Bắc, ngươi… ghen sao?”
Anh quay mặt đi, hồi lâu sau mới trả lời, “Thực buồn cười mà, ta từng tuổi này, hình hài vầy… mà còn là nam nhân nữa…” Tuy có xét thân phận của anh hiện giờ là vua một nước đi nữa, nhưng trong mắt anh, mình vẫn không xứng với Tất Tử Hạo.
Nếu đã không xứng… thì làm sao có tư cách mà ghen?
Tất Tử Hạo là kẻ thông minh hơn người, mắt đảo mấy vòng đã hiểu tâm tư anh đang nghĩ gì. Bỗng nhiên cậu cực kỳ hối hận chuyện cố ý làm anh hùng cứu mỹ nhân, sự thử lòng của cậu lại khiến tình lang mình âm thầm thương đau mà nén không biểu hiện ra ngoài.
Cậu xót xa ôm anh vào lòng, môi hôn dịu dàng lên hai má anh, “Thực xin lỗi, Quý Bắc. Thật ra ta muốn nhìn bộ dáng ghen của ngươi thôi, bởi vì ta không tự tin…” Hai người nói hết nỗi lòng ra thì đột nhiên giật mình, đoạn nhìn nhau mà cười.
Cười một hồi, Tất Tử Hạo vùi đầu vào lòng anh mà thỏ thẻ, “Là ta sai, về sau ta sẽ không tái phạm vậy đâu… Đêm nay chúng ta ghen đủ rồi, mà ta không nghĩ ngươi cũng khổ sở như thế.”
Anh nhìn cậu mà thì thầm, “Mới nãy Tôn cô nương đến tìm ta. Ta nói với cô ấy ta chỉ yêu có người đó. Bất kể tình cảnh ra sao, có con nối dòng hay không cũng mặc, ta chỉ yêu mỗi người ấy, trong lòng tuyệt không có ai khác.”
Đây cứ xem là lời ngon tiếng ngọt của anh đi, Tất Tử Hạo thấy đầu mụ mị hẳn, rồi mơ màng hôn anh, sau đó là giở trò tiếp. Phương Quý Bắc muốn ngăn cậu lại, nhưng suy nghĩ một hồi thì cứ mặc cho cậu làm càn.
Bọn họ là tình lang của nhau nhưng rất khác nhau. Nếu có vướng mắc gì cứ nói thẳng, có bất mãn hay ghen tuông đều cần thể hiện ra, muốn làm gì cũng không cần ngăn cản. Cứ lấp liếm che dấu, ngược lại sẽ tạo thành hiểu lầm.
Thế nên anh mới để mặc cho người tình thỏa mãn làm, cho đến khi tay đối phương làm càn quá mức. “Này, đây là nhà của người ta, ngươi nên biết chừng mực chút chứ?”
“Ưm, vậy cho ta hôn thêm cái nữa rồi ta sẽ đi ngủ.”
Một cái hôn lại tiếp một cái hôn, mãi một lúc lâu sau…
“Tất Tử Hạo! Không phải ngươi nói hôn một cái sẽ ngủ sao?!”
“Thì đang ngủ đây này.” Tất Tử Hạo đã cởi sạch sẽ áo quần hai người ra, rồi làm mặt vô tội cưỡng chế con người ta, “Ngoan ngoãn nhắm mắt, chúng ta ‘đi ngủ’ thôi.”
— Cái thứ đểu đốn này, căn bản không nên dung túng cho mà!
Giờ có vướng mắc trong lòng thật, nhưng mà không nên nói ra thì tốt hơn~.
[Hết toàn truyện]
Phương Quý Bắc là vị hoàng đế rất thích cải trang đi tuần.
Nhưng không giống với kịch bản của mấy hoàng đế kia là đi ‘tìm hiểu dân tình,’ anh thật sự hiểu người dân sống ra sao. Bởi vậy cách đi đứng của anh rất tự nhiên thuần thục đến độ không người nào coi anh là đại gia, chỉ cho là kẻ dưới quê mới lên. Người nhiệt tình giúp đỡ cho anh cũng có, mà kẻ khinh bỉ anh nghèo rớt mồng tơi cũng không thiếu chi.
Thời niên thiếu, Phương Quý Bắc đều trải qua hết tình người ấm lạnh nên không thấy có gì to tát. Nhưng cái người đi theo anh thì không nghĩ như vậy.
Đối với Tất Tử Hạo mà nói thì chuyện dân gian thoạt nhìn gì cũng mới mẻ, lòng sốt sắng của dân chúng làm cậu hơi không quen. Nhưng cái nhìn khinh miệt đó chĩa vào Phương Quý Bắc lại khiến cậu phẫn nộ vô cùng mà cũng quên, lúc anh mới vào cung, bản thân cũng đánh giá anh y như vậy.
Mỗi lần đi vi hành, Tất Tử Hạo đều liều mạng che chở cho Phương Quý Bắc. Hễ có ai bất kính với Phương Quý Bắc thì cậu sẽ phùng mang trợn rắn hơn cả mình bị khi dễ nữa.
Cũng tại trời sinh cậu ra đã có dáng công tử cao quý, người thường nhìn vào đều cho rằng cậu là thiếu gia nhà ai lén chạy ra ngoài chơi. Ai cũng hết mực tôn kính lễ nghĩa với cậu, không dám khinh Phương Quý Bắc trước mặt cậu.
Rõ ràng Phương Quý Bắc là hoàng đế, anh mới là bề trên giữa hai người, thế nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng cho Tất Tử Hạo là người trọng đại. Do cậu thân người quý phái, cho nên ra ngoài gặp phải côn đồ lưu manh hay đám cợt nhả thì cái diện mạo đó luôn chuốc phiền phức cho hai người. Có điều cậu có tiếng ở rất nhiều nơi, huống chi kinh thành có nhiều gia đình quyền quý như thế, bình thường cả cái bang cũng kiêng kỵ mấy phần. Huống chi là Phương Quý Bắc với dáng dấp bảo tiêu một thân võ công cường tráng, thiệt tình không ai ngu mà động tay động chân.
Bất quá cũng phải công nhận, Tất Tử Hạo có số đào hoa rất nhiều.
Nhìn thoáng cậu ta thì thấy dáng rất có quyền thế, nhìn thấu vào thì mẩm chắc cũng có tài, còn tướng mạo hả? Nếu bảo anh tuấn thiệt tình có phần trái lương tâm lắm mà phải nói là xinh đẹp mỹ miều mười phân vẹn cả mười mới đúng. Mấy chị em gái yêu trai đẹp nhìn vào dĩ nhiên rất hoan nghênh chàng trai trẻ nghiêng thành nghiêng nước này, huống chi người ta có vẻ xuất thân phi phàm nữa.
Thế nên mới ra cái hiện tượng quái gở là người đứng ra đánh bại du côn này, rồi đi tìm thầy thuốc này, rồi bỏ bạc ra chuộc thân này, rồi thay mặt người ta an táng thân nhân đều là Phương Quý Bắc, vậy mà ‘bị’ mỹ nhân quỳ lạy bò lại van xin hiến thân đều là Tất Tử Hạo!
Tất Tử Hạo vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cười nhạo Phương Quý Bắc, “Ngươi cứu chi cái thứ nữ nhân như vậy? Rõ ràng trong kinh thành có rất nhiều mục đầu với biết bao chỗ cứu tế. Ả còn cố tình không kêu la cứu mạng, cũng không đi kiếm nha môn trợ giúp, chỉ biết lựa mấy kẻ có tiền thôi. Người ta là muốn lang quân như ý, không nhất định cần ngươi tới cứu đâu.”
Phương Quý Bắc thì luôn lắc đầu cười nhẹ, “Tử Hạo, ngươi không hiểu đâu.”
Cuộc sống dưới đáy xã hội đen nghịt có bao nhiêu gian khổ đắng cay, những người yếu lòng chỉ biết cam chịu số phận bi ai, còn những kẻ khéo che giấu nỗi lòng thì lại có biết bao nhiêu đáng thương… Những điều này Phương Quý Bắc đã nói với Tất Tử Hạo, nhưng xem ra đối phương hẵng còn chưa thấu điều gì.
Dù sao cũng là đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh đó, không hiểu cũng không lạ gì. Cậu ta muốn tiếp xúc để thấu hiểu đã là điều rất hiếm rồi.
Vì thế Phương Quý Bắc tiếp tục vi hành ra tay cứu giúp người khác, bất kể kẻ được cứu là ai đi nữa.
Ngay từ đầu Tất Tử Hạo rất ghét mấy chuyện dằng dưa này, nhưng không biết từ hôm nào đó thái độ thằng nhóc đột nhiên thay đổi, không còn cự tuyệt xua con gái người ta ra tít xa nữa. Trái lại còn giả nai dùng dằng này nọ rất nhiệt tình, tuy không có phát triển ra chuyện gì nhưng cũng mờ ám với người ta lắm.
Phương Quý Bắc thấy hết mọi chuyện, nhưng hoàn toàn không nói câu nào như không hề để ý. Mà anh không thèm để ý thì cậu ta càng không kiêng nể gì. Đương nhiên bất quá là thái độ có mờ ám chút thôi, cuối cùng cậu vẫn an bài mấy cô nương đó ở chỗ khác. Còn chuyện đã làm vỡ tan biết bao trái tim thiếu nữ thì không phải chuyện cậu cần lo.
οoo
Lúc bên đường ra tay cứu giúp Tôn Tố Quyên cơ nhỡ, Tất Tử Hạo cũng nghĩ rằng cô giống mấy cô nàng trước đây nên cậu lại trưng cái mặt dịu dàng ra. Thật không ngờ, ánh mắt thanh tú của Tôn Tố Quyên vừa nhìn đã chuyển sang vái chào Phương Quý Bắc, “Đa tạ công tử ra tay tương trợ, tiểu nữ không biết lấy chi đền đáp ơn này…”
Tất Tử Hạo đã quá quen cái bài ca này. Tuy lần này hiếm hoi đối tượng không phải là mình nhưng cậu cũng biết câu tiếp theo là gì nên vội ngắt lời cô, “Cô nương không cần bận tâm, ra tay tương trợ là việc nghĩa phải làm. Cô nương mới gặp cảnh cha mất, thân bơ vơ không nơi nương tựa, nên mau đi trình báo với nha môn xin giúp đỡ để sau này tìm đường tốt mà sống đi.”
Tôn Tố Quyên cũng không màng đến cậu mà nhìn Phương Quý Bắc, “Tiểu nữ vẫn còn người thân ở ngoại ô kinh thành… nhưng thân một mình đi không tiện. Nếu công tử không vội, chẳng hay có thể tiễn tiểu nữ đến chỗ bà con đó hay không?”
Đây cũng không phải chuyện lần đầu mới gặp, tiễn phật tiễn tới tây phương nên dĩ nhiên anh đồng ý. Tất Tử Hạo muốn phản đối, nhưng mấy lần trước không hề từ chối mà giờ mở miệng thì thấy thiếu lý do. Anh nói dù sao cũng không có chuyện gì, có thể tiễn người ta đi. Vốn dĩ họ đi tuần trong kinh cũng đã hai ngày nay nên đang tính ra ngoài ngoại ô xem coi sao.
Tất Tử Hạo nhíu mày, “Cô nương thân là con gái, đi với bọn ta hình như không hay cho lắm…”
Phương Quý Bắc gãi gãi đầu, thấy hơi kỳ, “Mấy cô nương trước đây không phải đều vậy sao? Vị Tiểu Liên cô nương kia còn thiếu điều muốn theo ngươi vào cung luôn mà ngươi cũng đâu nói gì đâu?” Tất Tử Hạo chán nản. Đó vì là người mấy cô đó đeo bám là ta, với ngươi thì khác chứ!
Mặc kệ có phản đối hay không, họ vẫn chuẩn bị xe ngựa tiễn Tôn Tố Quyên cô nương đi tìm người thân nương tựa.
Phương Quý Bắc đã quen chính tay đánh xe ngựa, Tất Tử Hạo rất muốn ngồi bên ngoài với anh nhưng mà giờ trời đã trở lạnh nên tất nhiên anh không đồng ý. Thế là cậu đành ngồi trong xe ngựa đờ người đối diện với Tôn Tố Quyên.
Cậu cảm thấy không được tự nhiên, cô nương người ta thực sự rất nhiệt tình, cứ luôn miệng hỏi cậu rằng Phương Quý Bắc làm nghề gì, có thành gia lập thất hay chưa, trong nhà còn ai không.
Đi làm phụ chuyện lặt vặt, đã thành thân rồi, trong nhà còn có mẹ già. Tất Tử Hạo trả lời như vậy. Còn dậm thêm là mỗi ngày anh đều dậy sớm về trễ do phải đi làm công cho rất nhiều người. Ở nhà anh có vợ là sư tử Hà Đông nên cái chuyện lấy thêm thiếp lẽ căn bản là mơ tưởng viễn vông.
Tóm lại anh là người của cậu, đừng hòng cậu cho kẻ khác ngấp nghé!!
Đôi mắt lấp lánh của Tôn Tố Quyên dần dần ảm đạm, mặt cúi gầm mà vân vê tay áo.
Ánh mắt thật sự không tệ, nhưng ai biểu cô nhìn trúng người của cậu chứ? Phương Quý Bắc tốt vẹn toàn là người của mình cậu thôi, không thể chia sẻ với ai khác.
οοο
Nói gì chứ ngoại ô kinh thành vẫn hơi xa. Ba người khởi hành lúc giữa trưa mà đến tận tối mới tới được thôn trang bá phụ của Tôn Tố Quyên. Cô đưa ra lá thư ủy thác của cha mình ra, Tôn trang chủ đọc mà khóc ròng. Dù sao Phương Quý Bắc và Tất Tử Hạo cũng là người lạ nên thấy cảnh này thì hơi ngượng nên đi ra ngoài.
Qua một lúc sau, Tôn trang chủ và Tôn Tố Quyên mới đi ra, khóe mắt hai người vẫn còn đỏ hoen. Tôn trang chủ liền nói lời cảm tạ hai người, bảo rằng sắc trời đã tối, chi bằng hai vị hãy nán lại tệ trang dùng qua bữa cơm, ngủ lại một đêm đi.
Tất Tử Hạo đang muốn lắc đầu cự tuyệt thì Phương Quý Bắc đã gật đầu đồng ý. Sắc mặt cậu tức thì sa sầm tính lôi người đi, nhưng khi nhìn thấy thần sắc của anh thì không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phương Quý Bắc rất có hứng thú với chuyện trong trang nên ngồi nói chuyện với Tôn trang chủ cho đến bữa tối. Còn Tôn trang chủ thì nói hoài không hết chuyện, trong lời nói biểu lộ sự giàu có của điền trang ra sao, còn rất mực yêu quý con gái duy nhất của em trai quá cố mình, rồi đang nghĩ muốn tìm cho cháu nó một người tốt để gả nữa.
Tất Tử Hạo ngồi bên tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, còn Phương Quý Bắc thì khờ khạo cứ tươi cười, hoàn toàn không lĩnh ngộ được chủ ý của Tôn trang chủ.
— Người tinh mắt thỉnh thoảng cũng còn tồn tại. Về sau tuyệt không bao giờ tùy tiện đi vi hành nữa, đáng ghét quá đi.
Đến bữa tối thì Tôn Tố Quyên cũng lên ngồi ăn chung. Cô đã thay trang phục khác màu hồng nhạt rất đỗi thướt tha yêu kiều, khuôn mặt cũng điểm trang rất khéo. Cô hoàn toàn không giống với vẻ cố gắng kiên cường lúc gặp nạn bên đường mà có vẻ thùy mị yếu đuối hơn.
Tôn trang chủ luôn miệng khen cháu gái nhà mình rồi làm như tiện miệng hỏi luôn, “Tuổi của Phương công tử chắc cũng không còn nhỏ, chẳng hay đã có thê tử chưa?”
Mặt Phương Quý Bắc ửng hồng, bất giác liếc Tất Tử Hạo một cái, “…Tại hạ đã thành thân rồi.”
Sắc mặt Tôn trang chủ trở nên khó coi mà quay sang nhìn Tôn Tố Quyên. Vẻ mặt đối phương trắng bệch nhưng vẫn khẽ gật đầu với ông. Tôn trang chủ quay đầu lại hỏi tiếp, “Vậy công tử có con nối dõi tông đường hay chưa?”
Phương Quý Bắc thấy khó xử, không muốn nói dối, “Không có.”
Tất Tử Hạo thầm mắng đúng là đồ ngốc mà, rồi giẫm chân Quý Bắc cái thịch. Phương Quý Bắc đau đến run người tới nhăn mặt. Nhưng Tôn trang chủ tưởng rằng lời này chạm đến nỗi thương tâm của anh nên tạm dừng, không nói thêm câu nào nữa.
οοο
Họ dùng cơm xong thì chuẩn bị đi ngủ. Tôn trang chủ an bài hai gian phòng cho họ, mặc cho Tất Tử Hạo bảo họ ở chung là được rồi.
Bình thường khi hai người ra ngoài, người khác đều cho Phương Quý Bắc là tùy tùng của Tất Tử Hạo nên vẫn để họ ở chung phòng. Đây là lần đầu tiên họ ở riêng. Hơn nữa không biết Tôn trang chủ nghĩ thế nào mà an bài hai phòng họ cách xa nhau tới một cái sân rộng ở giữa.
Khách theo ý chủ, Phương Quý Bắc ngượng ngùng từ chối xong thì cứ thế mà đi ngủ. Tất Tử Hạo hờn dỗi trong bụng, đợi cho người đi hết rồi, cậu lén lút ra khỏi phòng mà mò qua phòng anh. Mấy năm đi theo Phương Quý Bắc nên cậu cũng có rèn luyện, thân thủ đã nhanh nhẹn hơn xưa nhiều lắm, lẻn vào phòng anh trót lọt.
Phương Quý Bắc đã nằm xuống giường, nghe tiếng bước chân thì biết chỉ có cậu nên vén màn ra, “Tử Hạo?”
Tất Tử Hạo nhào thẳng đến ôm anh, miệng ngấu nghiến hôn cắn trong khi tay thì xộc vào cổ áo anh mà rờ rẫm. Phương Quý Bắc hoảng hồn đè tay cậu lại, “Tử Hạo, đây là phòng khách người ta…!”
“Phòng khách thì sao hả? Ngươi sợ Tôn cô nương kia phát hiện à?” Tất Tử Hạo ghen tuông mở miệng gằn rồi cắn mạnh vào cổ anh, “Người ta là tiểu thư nhà giàu có thể sinh con, lại không ngại ngươi đã có phu nhân mà tình nguyện làm thiếp nữa. Ngươi động lòng sao?”
Phương Quý Bắc không biết nên khóc hay cười đây, tính đẩy cái cậu trai nồng mùi dấm ghen này ra nhưng lại sợ cậu giận thêm, “Tử Hạo, ta nghĩ cần nói là tam cung lục viện rất dễ lấp-”
Tất Tử Hạo dựng mi sừng sộ, “Thế nào, ngươi còn muốn hậu cung ba ngàn người nữa sao?” Người ghen tuông thật không nói lý được mà. Phương Quý Bắc đang tính nói gì thì bỗng sắc mặt anh thay đổi, “Ai đó?”
Anh mau mắn tốc chăn quấn Tất Tử Hạo kín mít. Khuôn mặt cậu trắng mét, cũng nghe có tiếng bước chân nhẹ ngoài cửa, là tiếng chân của nữ. Phương Quý Bắc bước xuống giường đi ra mở cửa, không biết đứng đó nói gì với người ta.
Tất Tử Hạo gặm một bụng ghen hừng hực, chỉ muốn nhảy dựng lên mà lao ra cửa nhưng lại sợ anh nổi giận. Dù sao cậu lén lút đến phòng anh cũng khó mà giải thích. Nhưng cảm giác giương mắt nhìn người yêu mình và nữ nhân người ta đang đêm khuya khoắt cấu kết làm bậy thật tình rất khó nuốt xuống.
Tất Tử Hạo nghĩ đến đó thì thấy lòng chấn động. Trước đây lúc mình dùng dằng với mấy nữ tử kia, có phải Phương Quý Bắc cũng thấy khó chịu thế này không?
—— Có anh ta mới là không có cảm giác, chứ nếu không mình cũng không dùng tới chiêu đó.
Ghen là phương thức kiểm tra xem đối phương có coi trọng mình hay không. Đôi khi Tất Tử Hạo thấy không tin vào suy nghĩ của Phương Quý Bắc nên bất giác muốn làm cho anh ghen lên. Đáng tiếc vẫn không thành công. Cho đến giờ, sắc mặt anh không hề thay đổi, càng không mở miệng ngăn cấm gì.
Anh… có thật sự để ý tới cậu sao? Tất Tử Hạo rất muốn biết nhưng lại không dám hỏi.
Một mớ bòng bong trong lòng như thế, thoắt cái Phương Quý Bắc đã nói chuyện xong. Anh quay về giường nằm cạnh Tất Tử Hạo mà xoa đầu cậu, “Tử Hạo, không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
Bỗng nhiên cậu thấy ấm ức đến tức tưởi nên nín thinh cuộn mình trong chăn.
Phương Quý Bắc không biết phải làm sao, suy nghĩ một hồi thì nhấc chăn lên rồi lặng thinh chui vào. Anh không nói, nhưng mà cậu không nhịn được, “Tán gẫu với người ta vui vẻ quá hả? Có muốn hôm khác tới cầu thân luôn để người ta sinh thái tử cho ngươi không?”
Phương Quý Bắc trừng mắt, “Tử Hạo, ngươi đang nói gì vậy?”
Cậu quay mặt sang chỗ khác, “Chẳng phải ngươi đồng ý trú lại là vì coi trọng cô ta sao? Anh hùng cứu mỹ nhân, ai không biết câu kế tiếp là hiến thân đền đáp chứ…”
“Ngươi cũng biết sao?” Phương Quý Bắc ngắt lời cậu, miệng nhếch cười khổ, “Tử Hạo, mấy hôm rày ngươi cứu nhiều cô gái như vậy là vì muốn người ta hiến thân báo đáp sao?”
Tất Tử Hạo ngây người ra. Anh nghiêng mặt sang bên, ánh trăng len vào song cửa dạ ra bóng dáng cô đơn của anh. Cậu tuyệt không nghĩ biểu cảm này sẽ hiện lên trên mặt của anh. Cậu ngơ ngáo buột miệng hỏi, “Quý Bắc, ngươi… ghen sao?”
Anh quay mặt đi, hồi lâu sau mới trả lời, “Thực buồn cười mà, ta từng tuổi này, hình hài vầy… mà còn là nam nhân nữa…” Tuy có xét thân phận của anh hiện giờ là vua một nước đi nữa, nhưng trong mắt anh, mình vẫn không xứng với Tất Tử Hạo.
Nếu đã không xứng… thì làm sao có tư cách mà ghen?
Tất Tử Hạo là kẻ thông minh hơn người, mắt đảo mấy vòng đã hiểu tâm tư anh đang nghĩ gì. Bỗng nhiên cậu cực kỳ hối hận chuyện cố ý làm anh hùng cứu mỹ nhân, sự thử lòng của cậu lại khiến tình lang mình âm thầm thương đau mà nén không biểu hiện ra ngoài.
Cậu xót xa ôm anh vào lòng, môi hôn dịu dàng lên hai má anh, “Thực xin lỗi, Quý Bắc. Thật ra ta muốn nhìn bộ dáng ghen của ngươi thôi, bởi vì ta không tự tin…” Hai người nói hết nỗi lòng ra thì đột nhiên giật mình, đoạn nhìn nhau mà cười.
Cười một hồi, Tất Tử Hạo vùi đầu vào lòng anh mà thỏ thẻ, “Là ta sai, về sau ta sẽ không tái phạm vậy đâu… Đêm nay chúng ta ghen đủ rồi, mà ta không nghĩ ngươi cũng khổ sở như thế.”
Anh nhìn cậu mà thì thầm, “Mới nãy Tôn cô nương đến tìm ta. Ta nói với cô ấy ta chỉ yêu có người đó. Bất kể tình cảnh ra sao, có con nối dòng hay không cũng mặc, ta chỉ yêu mỗi người ấy, trong lòng tuyệt không có ai khác.”
Đây cứ xem là lời ngon tiếng ngọt của anh đi, Tất Tử Hạo thấy đầu mụ mị hẳn, rồi mơ màng hôn anh, sau đó là giở trò tiếp. Phương Quý Bắc muốn ngăn cậu lại, nhưng suy nghĩ một hồi thì cứ mặc cho cậu làm càn.
Bọn họ là tình lang của nhau nhưng rất khác nhau. Nếu có vướng mắc gì cứ nói thẳng, có bất mãn hay ghen tuông đều cần thể hiện ra, muốn làm gì cũng không cần ngăn cản. Cứ lấp liếm che dấu, ngược lại sẽ tạo thành hiểu lầm.
Thế nên anh mới để mặc cho người tình thỏa mãn làm, cho đến khi tay đối phương làm càn quá mức. “Này, đây là nhà của người ta, ngươi nên biết chừng mực chút chứ?”
“Ưm, vậy cho ta hôn thêm cái nữa rồi ta sẽ đi ngủ.”
Một cái hôn lại tiếp một cái hôn, mãi một lúc lâu sau…
“Tất Tử Hạo! Không phải ngươi nói hôn một cái sẽ ngủ sao?!”
“Thì đang ngủ đây này.” Tất Tử Hạo đã cởi sạch sẽ áo quần hai người ra, rồi làm mặt vô tội cưỡng chế con người ta, “Ngoan ngoãn nhắm mắt, chúng ta ‘đi ngủ’ thôi.”
— Cái thứ đểu đốn này, căn bản không nên dung túng cho mà!
Giờ có vướng mắc trong lòng thật, nhưng mà không nên nói ra thì tốt hơn~.
[Hết toàn truyện]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất