Bạn Học, Chúng Ta Đừng Làm Tổn Thương Nhau
Chương 9
Lớp 10 ở tầng 3, lớp 11 ở tầng 2 và lớp 12 ở tầng 1. Đây là phần chính của tòa nhà, bên trái và phải đều có 2 tòa nhà phụ, được thiết lập làm lớp trọng điểm cho mỗi khối. Phòng thí nghiệm, lớp học nghệ thuật và các phòng học đa chức năng khác thì ở phía sau tòa nhà cũ, văn phòng lớp học và văn phòng lãnh đạo cũng nằm trong tòa nhà cũ.
Trước 1:30 chiều, Tô Mang mang theo một xấp sách bài tập về nhà đi đến tòa nhà cũ, đến văn phòng lớp học khối 11. Gần đây, giáo viên chủ chốt lớp 12 sẽ được chuẩn bị chuyển đến tòa nhà chính, vì vậy tòa nhà cũ có rất nhiều hộp và mảnh giấy, cũng may giáo viên khối 12 hầu như không đụng tới.
Anh gõ cửa bước vào văn phòng, dáng người anh cao ráo, vẻ ngoài thanh tú khiến mắt các giáo viên trong văn phòng đều sáng ngời. Thầy cô thích những học sinh học giỏi, sáng sủa cũng là lẽ thường tình của con người, nhưng mà học sinh có được hai điều này lại thực sự rất hiếm.
Giờ phút này Quách Văn Đào cũng không có lười biếng, ông vừa là giáo viên ngữ văn đồng thời là giáo viên chủ nhiệm lớp 11 trọng điểm, thời gian luôn không đủ dùng. Vừa chấm xong một chồng bài tập, liền thấy Tô Mang ôm bài tập về nhà tới, ông vội vàng vẫy tay bảo anh đi qua.
Đặt sách bài tập lên bàn quách Văn Đào, vẻ mặt Tô Mang trịnh trọng xin lỗi giáo viên chủ nhiệm trước. Anh giải thích rằng sáng nay anh đến muộn là vì nhà anh có chút việc. Vốn anh đến trễ không định quấy rầy mọi người, kết quả vẫn gây ảnh hưởng không tốt, đặc biệt xin lỗi thầy giáo.
Các thầy cô khác trong văn phòng vốn đang quan sát cậu học sinh đẹp trai này, nghe thấy anh xin lỗi vì chuyện đến muộn, cũng không quá xét nét, nhà ai mà chưa từng có việc, lại nhớ tới mấy cậu học sinh quậy phá ở lớp 1, bọn họ liền cảm thấy Tô Mang càng nhu thuận hơn. Đáng thương cho những học sinh giỏi này mỗi ngày đều bị bắt nạt, hy vọng anh được nhanh chóng phân lớp.
Các thầy cô bên cạnh đều nghĩ như vậy, Quách Văn Đào vốn là chủ nhiệm lớp này lại càng không trách Tô Mang, ông luôn yêu thương học sinh, đối với Tô Mang đứng đầu lớp lại càng coi trọng. Vì thế giáo viên chủ nhiệm Quách Văn Đào vỗ vỗ cánh tay Tô Mang, gật đầu nói, "Không sao, không sao, thầy không phải đã nói rồi sao, thỉnh thoảng đến muộn cũng không có gì to tát, giáo viên có thể hiểu được, các bạn học cũng có thể thông cảm được. Sau này nhiệm vụ học tập càng nặng nề lại càng phải chú ý thời gian một chút. "
Tô Mang gật đầu, anh biết được lời giáo viên chủ nhiệm không hiểu được phần còn lại, không biết anh có cần nói rõ không.
Có lẽ có người sẽ tò mò, lớp trọng điểm của trường trung học Nhất Trung theo lý mà nói nên được phân theo thứ hạng học sinh, vậy vì sao những học sinh như Tôn Tráng, Vương Bằng Bân,....thành tích không tốt lại được vào chứ? Điều này không công bằng, cũng không đảm bảo chất lượng giảng dạy.
Thực tế thì không khó để hiểu được mục đích của việc này. Tương đối mà nói, Trường Trung học Nhất Trung ở địa phương có tốt đến đâu đi chăng nữa thì điều kiện nhà trường cũng rất hạn hẹp, kinh phí các lớp cũng không còn bao nhiêu, chỉ miễn cưỡng duy trì được chất lượng dạy học cơ bản. Không có năng lực cạnh tranh ở địa phương chứ đừng nói đến việc trở thành trường trọng điểm của tỉnh hay thành phố. Kể từ sau khi hiệu trưởng đương nhiệm được chuyển đến, trường Trung học Nhất trung đã thêm một chế độ tài trợ học phí, bắt đầu nhận một số con nhà giàu có hoặc có quyền thế từ địa phương hay nơi khác đến.
Giống như Tôn Tráng là con của một gia đình có tiền ở địa phương và Vương Bằng Bân chính là con của gia đình có tiền từ nơi khác đến, ở Ma Đô đế đô có rất nhiều trẻ em, nộp bao nhiêu tiền tài trợ cũng sẽ không được hưởng ưu đãi. Nhưng trong một trường trung học có thể được hưởng một số đặc quyền mặc định, một số gia đình học sinh nhìn trúng môi trường khuôn viên trường, tài nguyên giáo viên, sẵn sàng chuyển trường và trả một khoản phí tài trợ lớn. Bọn họ chỉ muốn tốt nghiệp trung học, hoặc là chuẩn bị đi du học, mong muốn giai đoạn trung học có thể tiết kiệm được thời gian, hiệu trưởng trường Trung học Nhất Trung cũng sẵn sàng đồng ý. Tuy rằng bọn họ không yêu cầu cao nhưng dù sao bọn họ cũng đã trả tiền, cũng không thể trực tiếp đưa con họ đến lớp bình thường, cho nên ngay từ đầu sẽ để cho mấy đứa nhỏ vào lớp trọng điểm trước. Đừng nhìn bây giờ bọn họ đang học lớp 11 trọng điểm, nhưng đợi đến lớp 12 căn cứ vào xếp hạng học lực, có thể theo kịp thì giữ lại, còn không về cơ bản sẽ chuyển đến lớp bình thường, thành tích đó sẽ được giải thích với phụ huynh đồng thời công bố với những học sinh siêng năng học tập ở lớp 1.
Bất kể là Quách Văn Đào, giáo viên chủ nhiệm lớp khác và giáo viên chủ nhiệm các lớp, mọi người
đã dần dần thay đổi, từ không tán thành sang chấp nhận cách làm của hiệu trưởng. Họ không nhận trẻ em từ các gia đình giàu có, mà là để cung cấp cho học sinh bình thường một môi trường giảng dạy tốt hơn, giới thiệu các nguồn lực giáo viên tốt hơn và nhận được các phương pháp giáo dục tiên tiến hơn. Những năm qua, họ đã giúp nhiều em học sinh của gia đình nghèo khó trở lại trường, cung cấp học bổng tài trợ kinh tế, điều mà trước đây không thể thực hiện được. Tiền không phải là tất cả, nhưng không thể không có tiền.
Những chuyện này bất kể là học sinh giỏi hay học sinh có thành tích kém đều không phải là bí mật, mọi người đều chờ đợi đến lớp 12. Hiệu trưởng cũng nói, ông sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ quyết định của trường bất kể là đúng hay sai, việc giáo viên phải làm là dạy dỗ học sinh nên người, để cho những đứa trẻ này có thể thuận lợi tốt nghiệp, vào được học đại học và bước vào xã hội, nhiệm vụ của chúng ta liền hoàn thành.
Trong ba năm qua, trường trung học Nhất Trung và trung học cơ sở Nhị Trung được mở rộng, và không có giáo viên nào phải bỏ việc, không có học sinh nào phải bỏ học...
Trước 1:30 chiều, Tô Mang mang theo một xấp sách bài tập về nhà đi đến tòa nhà cũ, đến văn phòng lớp học khối 11. Gần đây, giáo viên chủ chốt lớp 12 sẽ được chuẩn bị chuyển đến tòa nhà chính, vì vậy tòa nhà cũ có rất nhiều hộp và mảnh giấy, cũng may giáo viên khối 12 hầu như không đụng tới.
Anh gõ cửa bước vào văn phòng, dáng người anh cao ráo, vẻ ngoài thanh tú khiến mắt các giáo viên trong văn phòng đều sáng ngời. Thầy cô thích những học sinh học giỏi, sáng sủa cũng là lẽ thường tình của con người, nhưng mà học sinh có được hai điều này lại thực sự rất hiếm.
Giờ phút này Quách Văn Đào cũng không có lười biếng, ông vừa là giáo viên ngữ văn đồng thời là giáo viên chủ nhiệm lớp 11 trọng điểm, thời gian luôn không đủ dùng. Vừa chấm xong một chồng bài tập, liền thấy Tô Mang ôm bài tập về nhà tới, ông vội vàng vẫy tay bảo anh đi qua.
Đặt sách bài tập lên bàn quách Văn Đào, vẻ mặt Tô Mang trịnh trọng xin lỗi giáo viên chủ nhiệm trước. Anh giải thích rằng sáng nay anh đến muộn là vì nhà anh có chút việc. Vốn anh đến trễ không định quấy rầy mọi người, kết quả vẫn gây ảnh hưởng không tốt, đặc biệt xin lỗi thầy giáo.
Các thầy cô khác trong văn phòng vốn đang quan sát cậu học sinh đẹp trai này, nghe thấy anh xin lỗi vì chuyện đến muộn, cũng không quá xét nét, nhà ai mà chưa từng có việc, lại nhớ tới mấy cậu học sinh quậy phá ở lớp 1, bọn họ liền cảm thấy Tô Mang càng nhu thuận hơn. Đáng thương cho những học sinh giỏi này mỗi ngày đều bị bắt nạt, hy vọng anh được nhanh chóng phân lớp.
Các thầy cô bên cạnh đều nghĩ như vậy, Quách Văn Đào vốn là chủ nhiệm lớp này lại càng không trách Tô Mang, ông luôn yêu thương học sinh, đối với Tô Mang đứng đầu lớp lại càng coi trọng. Vì thế giáo viên chủ nhiệm Quách Văn Đào vỗ vỗ cánh tay Tô Mang, gật đầu nói, "Không sao, không sao, thầy không phải đã nói rồi sao, thỉnh thoảng đến muộn cũng không có gì to tát, giáo viên có thể hiểu được, các bạn học cũng có thể thông cảm được. Sau này nhiệm vụ học tập càng nặng nề lại càng phải chú ý thời gian một chút. "
Tô Mang gật đầu, anh biết được lời giáo viên chủ nhiệm không hiểu được phần còn lại, không biết anh có cần nói rõ không.
Có lẽ có người sẽ tò mò, lớp trọng điểm của trường trung học Nhất Trung theo lý mà nói nên được phân theo thứ hạng học sinh, vậy vì sao những học sinh như Tôn Tráng, Vương Bằng Bân,....thành tích không tốt lại được vào chứ? Điều này không công bằng, cũng không đảm bảo chất lượng giảng dạy.
Thực tế thì không khó để hiểu được mục đích của việc này. Tương đối mà nói, Trường Trung học Nhất Trung ở địa phương có tốt đến đâu đi chăng nữa thì điều kiện nhà trường cũng rất hạn hẹp, kinh phí các lớp cũng không còn bao nhiêu, chỉ miễn cưỡng duy trì được chất lượng dạy học cơ bản. Không có năng lực cạnh tranh ở địa phương chứ đừng nói đến việc trở thành trường trọng điểm của tỉnh hay thành phố. Kể từ sau khi hiệu trưởng đương nhiệm được chuyển đến, trường Trung học Nhất trung đã thêm một chế độ tài trợ học phí, bắt đầu nhận một số con nhà giàu có hoặc có quyền thế từ địa phương hay nơi khác đến.
Giống như Tôn Tráng là con của một gia đình có tiền ở địa phương và Vương Bằng Bân chính là con của gia đình có tiền từ nơi khác đến, ở Ma Đô đế đô có rất nhiều trẻ em, nộp bao nhiêu tiền tài trợ cũng sẽ không được hưởng ưu đãi. Nhưng trong một trường trung học có thể được hưởng một số đặc quyền mặc định, một số gia đình học sinh nhìn trúng môi trường khuôn viên trường, tài nguyên giáo viên, sẵn sàng chuyển trường và trả một khoản phí tài trợ lớn. Bọn họ chỉ muốn tốt nghiệp trung học, hoặc là chuẩn bị đi du học, mong muốn giai đoạn trung học có thể tiết kiệm được thời gian, hiệu trưởng trường Trung học Nhất Trung cũng sẵn sàng đồng ý. Tuy rằng bọn họ không yêu cầu cao nhưng dù sao bọn họ cũng đã trả tiền, cũng không thể trực tiếp đưa con họ đến lớp bình thường, cho nên ngay từ đầu sẽ để cho mấy đứa nhỏ vào lớp trọng điểm trước. Đừng nhìn bây giờ bọn họ đang học lớp 11 trọng điểm, nhưng đợi đến lớp 12 căn cứ vào xếp hạng học lực, có thể theo kịp thì giữ lại, còn không về cơ bản sẽ chuyển đến lớp bình thường, thành tích đó sẽ được giải thích với phụ huynh đồng thời công bố với những học sinh siêng năng học tập ở lớp 1.
Bất kể là Quách Văn Đào, giáo viên chủ nhiệm lớp khác và giáo viên chủ nhiệm các lớp, mọi người
đã dần dần thay đổi, từ không tán thành sang chấp nhận cách làm của hiệu trưởng. Họ không nhận trẻ em từ các gia đình giàu có, mà là để cung cấp cho học sinh bình thường một môi trường giảng dạy tốt hơn, giới thiệu các nguồn lực giáo viên tốt hơn và nhận được các phương pháp giáo dục tiên tiến hơn. Những năm qua, họ đã giúp nhiều em học sinh của gia đình nghèo khó trở lại trường, cung cấp học bổng tài trợ kinh tế, điều mà trước đây không thể thực hiện được. Tiền không phải là tất cả, nhưng không thể không có tiền.
Những chuyện này bất kể là học sinh giỏi hay học sinh có thành tích kém đều không phải là bí mật, mọi người đều chờ đợi đến lớp 12. Hiệu trưởng cũng nói, ông sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ quyết định của trường bất kể là đúng hay sai, việc giáo viên phải làm là dạy dỗ học sinh nên người, để cho những đứa trẻ này có thể thuận lợi tốt nghiệp, vào được học đại học và bước vào xã hội, nhiệm vụ của chúng ta liền hoàn thành.
Trong ba năm qua, trường trung học Nhất Trung và trung học cơ sở Nhị Trung được mở rộng, và không có giáo viên nào phải bỏ việc, không có học sinh nào phải bỏ học...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất