Chương 38: Vụng trộm khó giấu (2)
Thật kỳ lạ, tuy xung quanh là một màu đen kịt, nhưng Thời Dĩ An vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng rực của Tô Gia Ngôn. Trái với vẻ cún con ngây ngô mọi khi, từ lúc yêu nhau, thỉnh thoảng lúc hai người thân cận, Tô Gia Ngôn lại vô tình để lộ biểu cảm gian tà của sói xám, lúc này cũng vậy. Thời Dĩ An đã lớn, cô đủ hiểu ánh mắt của Tô Gia Ngôn đang chứa đựng mong cầu gì.
Thế là cô kiễng chân, chủ động áp môi mình lên môi cậu.
“Mẹ kiếp! Cái nhà rách nát gì thế này, sao tối thui thế này?!”
Bỗng có tiếng Thời Dĩ Châu vang lên ngoài cửa. Cậu vừa kết thúc cuộc điện thoại với người yêu, lúc quay lại nhìn mới phát hiện trong phòng khách tối đen thui.
“Bà chị?”
“Chị An!”
“Tô Gia Ngôn?”
Thời Dĩ An hốt hoảng đẩy Tô Gia Ngôn ra, mở cửa bước ra ngoài:
“Chị đây! Sao thế?”
“Chị có thấy Tô Gia Ngôn đâu không? Mất điện rồi, không rõ cậu ta chạy đâu.” Thời Dĩ Châu mở điện thoại bật đèn lên, soi xung quanh, thấy Thời Dĩ An đang đứng ở cửa phòng ngủ, tóc tai hơi rối.
“Chị ngủ sớm vậy à?”
Thời Dĩ An hơi ngẩn người, sau đó cười: “Ha ha, hôm nay không biết sao lại buồn ngủ thế.”
Nói rồi cô đi tới, giật lấy điện thoại của Thời Dĩ Châu: “Đưa chị mượn, chị soi xem cầu trì có bị nhảy không.”
Nhân lúc ánh đèn chiếu sang chỗ khác, một bóng đen đi từ phòng Thời Dĩ An ra. Chỉ một lúc sau, điện trong phòng lại sáng lên. Tô Gia Ngôn đi từ cửa vào, hai tay phủi phủi:
“Attomat bị nhảy, tôi đã bật lại rồi.”
Lúc này, dưới ánh đèn, Thời Dĩ Châu mới thấy khuôn mặt hơi phiếm hồng của Thời Dĩ An, mà bờ môi của Tô Gia Ngôn cũng sưng một góc như bị con gì cắn. Thực chất là do ban nãy tiếng của chính cậu làm chị gái mình giật mình, trong lúc hoảng sợ đã cắn mạnh một cái.
“Cũng không còn sớm nữa, dọn dẹp xong thì cậu về đi, tôi phải đi ngủ rồi!”
Thời Dĩ An ngẩn người: “Em ngủ đâu?”
Thằng nhóc này không lẽ định ngủ ở đây?
“Đồ ngốc!” Thời Dĩ Châu gõ mạnh vào đầu Thời Dĩ An: “Đương nhiên là ngủ nhà chị rồi.”
Thời Dĩ An: “…”
Tô Gia Ngôn: “…”
Thời Dĩ Châu bổ sung thêm một câu: “À quên, em ngủ phòng chị, chị ngủ sofa.”
Thời Dĩ An nắm chặt tay, cô không tống nó ra đường ngủ đã là tốt lắm rồi!
Đúng lúc này, Tô Gia Ngôn lên tiếng: “Thời Dĩ Châu, có muốn ngủ cùng tôi không?”
Thời Dĩ Châu chau mày. Câu này cậu nghe có vẻ sao sao ấy nhỉ. Mãi sau, cậu chợt nhớ ra: “À ừ nhỉ! Tôi quên mất cậu là hàng xóm nhà chị tôi. Thế giường cậu rộng không? Ngủ giường bé hai người khó chịu lắm.”
Tô Gia Ngôn hừ lạnh: “Giường chỉ đủ một người ngủ thôi.”
Thời Dĩ Châu: “Thế tôi ngủ đâu?”
“Phí lời! Đương nhiên tôi ngủ giường, cậu ngủ sofa!”
Thời Dĩ Châu lại cảm thấy câu này quen quen.
Ban nãy cậu nói như vậy mà!
Thời Dĩ An nghe cuộc đối thoại của đôi bạn thân, bất giác đưa tay che miệng cười.
Bạn trai nhỏ cũng thú vị đấy chứ! Cũng biết trút giận thay cô.
Sau khi dọn dẹp xong, Thời Dĩ Châu phụ trách rửa bát, Tô Gia Ngôn phụ trách lau dọn bếp còn Thời Dĩ An đi tắm. Lúc cô tắm xong ra ngoài, căn phòng đã không còn bóng dáng hai cậu nhóc đâu nữa.
Mà đúng lúc này, như được hẹn giờ sẵn, Tô Gia Ngôn gửi tin nhắn đến.
Tô Gia Ngôn: Ngủ chưa?Tiểu Thời: Chưa, vừa mới tắm xong.
Khoảng một phút sau.
Tô Gia Ngôn: Mở cửa.
Thời Dĩ An vội vàng chạy ra, cô nhìn qua mắt mèo, thấy Tô Gia Ngôn đang đứng bên ngoài. Cửa vừa được mở, Tô Gia Ngôn đã bước tới, hai tay bế bổng Thời Dĩ An lên, đi vào nhà, dùng chân đá cửa đóng lại…
…****************…
Tư thế Tô Gia Ngôn bế Thời Dĩ An khiến hai chân cô tách ra, kẹp chặt hông cậu, hai tay cũng vòng qua cổ để giữ thăng bằng. Tô Gia Ngôn vừa bế vừa ngẩng đầu hôn cô, chân bước thẳng tới sofa, chuẩn xác hạ người Thời Dĩ An nằm xuống.
Chuẩn xác đến nỗi đây cứ như nhà cậu chứ không phải nhà cô – Trong một thoáng thất thần, Thời Dĩ An đã nghĩ như vậy.
Nụ hôn triền miên, dây dưa, mãi đến khi Thời Dĩ An khó thở quay mặt đi, Tô Gia Ngôn mới dừng lại. Thời Dĩ An điều chỉnh nhịp thở, sau đó túm cổ áo Tô Gia Ngôn, vẻ mặt căng thẳng:
“Sao em lại sang đây? A Châu thì sao? Ngủ chưa? Nhỡ bị phát hiện thì làm thế nào?”
Tô Gia Ngôn mỉm cười, hôn nhẹ lên môi Thời Dĩ An rồi nói: “Yên tâm, cậu ấy ngủ say rồi, không phát hiện em ra ngoài đâu.” Mặc dù cậu không hiểu hẹn hò với cậu có gì khiến cô hốt hoảng như vậy, nhưng nếu chị yêu của cậu chưa muốn công khai thì cậu sẽ giấu cùng cô.
“Thế em ngủ kiểu gì? A Châu là kiểu người cục súc, cứng đầu, nó sẽ không chịu ngủ sofa đâu.”
Vừa nói, Thời Dĩ An vừa nghịch tóc Tô Gia Ngôn, hai người vẫn giữ nguyên tư thế cô nằm dưới sofa, Tô Gia Ngôn hơi chống tay, đè phía trên. Hai cơ thể áp sát nhau, cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim cậu đập.
Thế là cô kiễng chân, chủ động áp môi mình lên môi cậu.
“Mẹ kiếp! Cái nhà rách nát gì thế này, sao tối thui thế này?!”
Bỗng có tiếng Thời Dĩ Châu vang lên ngoài cửa. Cậu vừa kết thúc cuộc điện thoại với người yêu, lúc quay lại nhìn mới phát hiện trong phòng khách tối đen thui.
“Bà chị?”
“Chị An!”
“Tô Gia Ngôn?”
Thời Dĩ An hốt hoảng đẩy Tô Gia Ngôn ra, mở cửa bước ra ngoài:
“Chị đây! Sao thế?”
“Chị có thấy Tô Gia Ngôn đâu không? Mất điện rồi, không rõ cậu ta chạy đâu.” Thời Dĩ Châu mở điện thoại bật đèn lên, soi xung quanh, thấy Thời Dĩ An đang đứng ở cửa phòng ngủ, tóc tai hơi rối.
“Chị ngủ sớm vậy à?”
Thời Dĩ An hơi ngẩn người, sau đó cười: “Ha ha, hôm nay không biết sao lại buồn ngủ thế.”
Nói rồi cô đi tới, giật lấy điện thoại của Thời Dĩ Châu: “Đưa chị mượn, chị soi xem cầu trì có bị nhảy không.”
Nhân lúc ánh đèn chiếu sang chỗ khác, một bóng đen đi từ phòng Thời Dĩ An ra. Chỉ một lúc sau, điện trong phòng lại sáng lên. Tô Gia Ngôn đi từ cửa vào, hai tay phủi phủi:
“Attomat bị nhảy, tôi đã bật lại rồi.”
Lúc này, dưới ánh đèn, Thời Dĩ Châu mới thấy khuôn mặt hơi phiếm hồng của Thời Dĩ An, mà bờ môi của Tô Gia Ngôn cũng sưng một góc như bị con gì cắn. Thực chất là do ban nãy tiếng của chính cậu làm chị gái mình giật mình, trong lúc hoảng sợ đã cắn mạnh một cái.
“Cũng không còn sớm nữa, dọn dẹp xong thì cậu về đi, tôi phải đi ngủ rồi!”
Thời Dĩ An ngẩn người: “Em ngủ đâu?”
Thằng nhóc này không lẽ định ngủ ở đây?
“Đồ ngốc!” Thời Dĩ Châu gõ mạnh vào đầu Thời Dĩ An: “Đương nhiên là ngủ nhà chị rồi.”
Thời Dĩ An: “…”
Tô Gia Ngôn: “…”
Thời Dĩ Châu bổ sung thêm một câu: “À quên, em ngủ phòng chị, chị ngủ sofa.”
Thời Dĩ An nắm chặt tay, cô không tống nó ra đường ngủ đã là tốt lắm rồi!
Đúng lúc này, Tô Gia Ngôn lên tiếng: “Thời Dĩ Châu, có muốn ngủ cùng tôi không?”
Thời Dĩ Châu chau mày. Câu này cậu nghe có vẻ sao sao ấy nhỉ. Mãi sau, cậu chợt nhớ ra: “À ừ nhỉ! Tôi quên mất cậu là hàng xóm nhà chị tôi. Thế giường cậu rộng không? Ngủ giường bé hai người khó chịu lắm.”
Tô Gia Ngôn hừ lạnh: “Giường chỉ đủ một người ngủ thôi.”
Thời Dĩ Châu: “Thế tôi ngủ đâu?”
“Phí lời! Đương nhiên tôi ngủ giường, cậu ngủ sofa!”
Thời Dĩ Châu lại cảm thấy câu này quen quen.
Ban nãy cậu nói như vậy mà!
Thời Dĩ An nghe cuộc đối thoại của đôi bạn thân, bất giác đưa tay che miệng cười.
Bạn trai nhỏ cũng thú vị đấy chứ! Cũng biết trút giận thay cô.
Sau khi dọn dẹp xong, Thời Dĩ Châu phụ trách rửa bát, Tô Gia Ngôn phụ trách lau dọn bếp còn Thời Dĩ An đi tắm. Lúc cô tắm xong ra ngoài, căn phòng đã không còn bóng dáng hai cậu nhóc đâu nữa.
Mà đúng lúc này, như được hẹn giờ sẵn, Tô Gia Ngôn gửi tin nhắn đến.
Tô Gia Ngôn: Ngủ chưa?Tiểu Thời: Chưa, vừa mới tắm xong.
Khoảng một phút sau.
Tô Gia Ngôn: Mở cửa.
Thời Dĩ An vội vàng chạy ra, cô nhìn qua mắt mèo, thấy Tô Gia Ngôn đang đứng bên ngoài. Cửa vừa được mở, Tô Gia Ngôn đã bước tới, hai tay bế bổng Thời Dĩ An lên, đi vào nhà, dùng chân đá cửa đóng lại…
…****************…
Tư thế Tô Gia Ngôn bế Thời Dĩ An khiến hai chân cô tách ra, kẹp chặt hông cậu, hai tay cũng vòng qua cổ để giữ thăng bằng. Tô Gia Ngôn vừa bế vừa ngẩng đầu hôn cô, chân bước thẳng tới sofa, chuẩn xác hạ người Thời Dĩ An nằm xuống.
Chuẩn xác đến nỗi đây cứ như nhà cậu chứ không phải nhà cô – Trong một thoáng thất thần, Thời Dĩ An đã nghĩ như vậy.
Nụ hôn triền miên, dây dưa, mãi đến khi Thời Dĩ An khó thở quay mặt đi, Tô Gia Ngôn mới dừng lại. Thời Dĩ An điều chỉnh nhịp thở, sau đó túm cổ áo Tô Gia Ngôn, vẻ mặt căng thẳng:
“Sao em lại sang đây? A Châu thì sao? Ngủ chưa? Nhỡ bị phát hiện thì làm thế nào?”
Tô Gia Ngôn mỉm cười, hôn nhẹ lên môi Thời Dĩ An rồi nói: “Yên tâm, cậu ấy ngủ say rồi, không phát hiện em ra ngoài đâu.” Mặc dù cậu không hiểu hẹn hò với cậu có gì khiến cô hốt hoảng như vậy, nhưng nếu chị yêu của cậu chưa muốn công khai thì cậu sẽ giấu cùng cô.
“Thế em ngủ kiểu gì? A Châu là kiểu người cục súc, cứng đầu, nó sẽ không chịu ngủ sofa đâu.”
Vừa nói, Thời Dĩ An vừa nghịch tóc Tô Gia Ngôn, hai người vẫn giữ nguyên tư thế cô nằm dưới sofa, Tô Gia Ngôn hơi chống tay, đè phía trên. Hai cơ thể áp sát nhau, cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim cậu đập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất