Chương 41: Cô bé loli
Sự xuất hiện của Thời Dĩ Châu ở Đàm Thành đã ngầm nhắc nhở Thời Dĩ An rằng một năm sắp kết thúc.
Một tháng cuối năm, các dự án của công tu đều đồng loạt chạy nước rút, còn thêm cả kế hoạch triển khai các dự án đầu năm sau. Thời Dĩ An dựa vào kịch bản của bộ phim trước đó, liên tiếp nhận được lời mời chắp bút từ các công ty điện ảnh. Cô bỗng chốc từ một trong những biên kịch làm công ăn lương của công ty trở thành KOL được ký hợp đồng, ăn chia % sau những dự án được ký thành công, mà đồng nghĩa với đó là khối lượng công việc tăng gấp đôi, công ty buộc phải tuyển thêm người hỗ trợ cho cô.
Sáng sớm, sau khi chia tay Thời Dĩ Châu và bạn trai nhỏ, Thời Dĩ An nhận được thông báo từ bộ phận Nhân sự, rằng hôm nay sẽ có một sinh viên trường Báo chí & Truyền thông Đàm Thành đến thực tập.
Chuyên viên Nhân sự dẫn theo một cô gái có mái tóc màu đỏ rực bước vào, cô gái đó vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh nhìn, trong đó có cả Thời Dĩ An.
Quả nhiên là thế kỷ 21 văn minh, con người đề cao cái tôi cá nhân, dám nghĩ dám làm, không e sợ ánh nhìn của người đời.
Cô gái trước mặt Thời Dĩ An độ tuổi chỉ tầm 15, 16 tuổi, trên người vì bộ đồ theo phong cách loli kẹo ngọt màu hồng phấn cùng mái tóc được buộc thành hai búi na-tra.
“Chị An, đây là nhân viên thực tập mà sếp Trình yêu cầu tìm cho chị, tạm thời sẽ đảm nhiệm vị trí trợ lý của chị.” Chuyên viên Nhân giới thiệu.
“Xin chào mọi người, em họ Tô, tên Thời Nghi, em hiện là sinh viên năm nhất Đại học Báo chí & Truyền thông Đàm Thành. Quãng thời gian làm việc tại đây, mong mọi người chỉ bảo thêm!”
Nên hình dung về Tô Thời Nghi như nào nhỉ? Nhiều năm sau nghĩ lại, ký ức về Tô Thời Nghi trong đầu Thời Dĩ An dừng lại ở buổi chiều hôm đó: Một cô bé rất gầy, da rất trắng, vành mắt lúc nào cũng hơi ửng đỏ như sắp khóc, môi đỏ au, đem lại một cảm giác về ‘người đẹp bệnh tật’!
“Đây là chị Thời, sẽ là cấp trên của em trong thời gian thực tập ở đây!”
“Em chào chị, sau này mong được chị chỉ dạy nhiều hơn.”
“Chào em, chị là Thời Dĩ An, hân hạnh!” Thời Dĩ An đang bận trả lời email, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của một thiếu nữ thì dừng công việc lại, lịch sự đáp lời.
“Được rồi, chị An, vậy Thời Nghi giao cho chị nhé.” Chuyên viên Nhân sự nói xong thì quau sang dặn dò: “Thời Nghi, em ngồi cạnh chị An nhé, có vấn đề gì không hiểu cứ hỏi, chị An dễ gần nổi tiếng khắp công ty đó.”
“Vâng ạ!” Tô Thời Nghi ngoan ngoãn gật đầu, đi về chỗ ngồi của mình.
Bàn giao nhân sự xong xuôi, phòng làm việc lại im lặng như tờ, chỉ còn tiếng gõ máy lạch cạch.
Một lúc sau, Tô Thời Nghi kéo ống tay áo của Thời Dĩ An, chớp mắt:
“Chị ơi, có việc gì em có thể giúp chị không?”
Thời Dĩ An ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: “Ngày đầu sẽ không tạo áp lực cho em, em đọc sơ qua văn hoá và quy định của công ty, sau đó phụ trách sắp xếp lại chồng kịch bản ở kia nhé!”
Vì đang trong giờ làm việc, Thời Dĩ An cũng không rảnh tán gẫu làm quen. Giao phó công việc xong, cô lại tiếp tục soạn kịch bản phim mới, không hề để ý Tô Thời Nghỉ thỉnh thoảng lại nhìn mình, sau đó tay hí hoáy viết gì đó vào một cuốn sổ nhỏ.
Tô Thời Nghĩ viết xong, hơi nghiêng bìa sổ để che, sau đó nhếch miệng lộ ra một nụ cười thoả mãn. Trên trang giấy trắng vẽ hẳn một sơ đồ nhỏ. Mà hai khung vuông đầu tiên đã bị gạch bỏ.
Điều tra thông tin → *Tiếp cận con mồi *→ …
Một tháng cuối năm, các dự án của công tu đều đồng loạt chạy nước rút, còn thêm cả kế hoạch triển khai các dự án đầu năm sau. Thời Dĩ An dựa vào kịch bản của bộ phim trước đó, liên tiếp nhận được lời mời chắp bút từ các công ty điện ảnh. Cô bỗng chốc từ một trong những biên kịch làm công ăn lương của công ty trở thành KOL được ký hợp đồng, ăn chia % sau những dự án được ký thành công, mà đồng nghĩa với đó là khối lượng công việc tăng gấp đôi, công ty buộc phải tuyển thêm người hỗ trợ cho cô.
Sáng sớm, sau khi chia tay Thời Dĩ Châu và bạn trai nhỏ, Thời Dĩ An nhận được thông báo từ bộ phận Nhân sự, rằng hôm nay sẽ có một sinh viên trường Báo chí & Truyền thông Đàm Thành đến thực tập.
Chuyên viên Nhân sự dẫn theo một cô gái có mái tóc màu đỏ rực bước vào, cô gái đó vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh nhìn, trong đó có cả Thời Dĩ An.
Quả nhiên là thế kỷ 21 văn minh, con người đề cao cái tôi cá nhân, dám nghĩ dám làm, không e sợ ánh nhìn của người đời.
Cô gái trước mặt Thời Dĩ An độ tuổi chỉ tầm 15, 16 tuổi, trên người vì bộ đồ theo phong cách loli kẹo ngọt màu hồng phấn cùng mái tóc được buộc thành hai búi na-tra.
“Chị An, đây là nhân viên thực tập mà sếp Trình yêu cầu tìm cho chị, tạm thời sẽ đảm nhiệm vị trí trợ lý của chị.” Chuyên viên Nhân giới thiệu.
“Xin chào mọi người, em họ Tô, tên Thời Nghi, em hiện là sinh viên năm nhất Đại học Báo chí & Truyền thông Đàm Thành. Quãng thời gian làm việc tại đây, mong mọi người chỉ bảo thêm!”
Nên hình dung về Tô Thời Nghi như nào nhỉ? Nhiều năm sau nghĩ lại, ký ức về Tô Thời Nghi trong đầu Thời Dĩ An dừng lại ở buổi chiều hôm đó: Một cô bé rất gầy, da rất trắng, vành mắt lúc nào cũng hơi ửng đỏ như sắp khóc, môi đỏ au, đem lại một cảm giác về ‘người đẹp bệnh tật’!
“Đây là chị Thời, sẽ là cấp trên của em trong thời gian thực tập ở đây!”
“Em chào chị, sau này mong được chị chỉ dạy nhiều hơn.”
“Chào em, chị là Thời Dĩ An, hân hạnh!” Thời Dĩ An đang bận trả lời email, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của một thiếu nữ thì dừng công việc lại, lịch sự đáp lời.
“Được rồi, chị An, vậy Thời Nghi giao cho chị nhé.” Chuyên viên Nhân sự nói xong thì quau sang dặn dò: “Thời Nghi, em ngồi cạnh chị An nhé, có vấn đề gì không hiểu cứ hỏi, chị An dễ gần nổi tiếng khắp công ty đó.”
“Vâng ạ!” Tô Thời Nghi ngoan ngoãn gật đầu, đi về chỗ ngồi của mình.
Bàn giao nhân sự xong xuôi, phòng làm việc lại im lặng như tờ, chỉ còn tiếng gõ máy lạch cạch.
Một lúc sau, Tô Thời Nghi kéo ống tay áo của Thời Dĩ An, chớp mắt:
“Chị ơi, có việc gì em có thể giúp chị không?”
Thời Dĩ An ngẫm nghĩ một lúc mới đáp: “Ngày đầu sẽ không tạo áp lực cho em, em đọc sơ qua văn hoá và quy định của công ty, sau đó phụ trách sắp xếp lại chồng kịch bản ở kia nhé!”
Vì đang trong giờ làm việc, Thời Dĩ An cũng không rảnh tán gẫu làm quen. Giao phó công việc xong, cô lại tiếp tục soạn kịch bản phim mới, không hề để ý Tô Thời Nghỉ thỉnh thoảng lại nhìn mình, sau đó tay hí hoáy viết gì đó vào một cuốn sổ nhỏ.
Tô Thời Nghĩ viết xong, hơi nghiêng bìa sổ để che, sau đó nhếch miệng lộ ra một nụ cười thoả mãn. Trên trang giấy trắng vẽ hẳn một sơ đồ nhỏ. Mà hai khung vuông đầu tiên đã bị gạch bỏ.
Điều tra thông tin → *Tiếp cận con mồi *→ …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất