Chương 19: Kỳ nghỉ đông ấm áp
Những ngày sau đó là chuỗi ngày yên bình và vui vẻ nhất thời học sinh của Hân Nghiên. Một nhóm 6 người: Hà Uy, Hân Nghiên, Việt Trạch, Thu Nhã, Minh Triết, Giai Tuệ, mỗi người là mỗi tính cách, mỗi sở thích, mỗi xuất thân khác nhau. Nhưng họ lại có thể hòa hợp, cùng nhau cố gắng, cùng nhau trải qua thời thanh xuân.
- Này, chuẩn bị tới kỳ nghỉ đông rồi. Các cậu có kế hoạch gì không? Hay là nhóm chúng ta đi chơi đi. - Minh Triết đề nghị
- Được đó. Đi sớm trước khi tuyết rơi. Để tuyết rơi dày rồi thì chẳng thể đi đâu được nữa, lạnh lắm. - Giai Tuệ cũng nhiệt liệt hưởng ứng.
- Vậy thì đi Camping đi. Ngoại ô thành phố được không? Hai ngày một đêm thôi, vừa tự do, thoải mái lại tiện nữa.
- Tụi mình thì như nào cũng được. Chỉ có điều Hân Nghiên và Hà Uy, hai cậu sao không nói gì? Không đi được sao?
- Hả, tớ đi được chứ. Các cậu lên kế hoạch đi, tớ đang nghe đây. - Hân Nghiên cũng vui vẻ trả lời.
- Tớ cũng đi được. Các cậu chọn địa điểm cụ thể đi. Còn mọi thứ để tớ chuẩn bị cho.
Quả thật, đại thiếu gia không nói thì thôi, nói câu nào thì chất lượng câu đấy. Nói một tiếng thôi mà mọi người há hốc mồm kinh ngạc rồi.
- Chuẩn… Chuẩn bị? Ví dụ xem cậu chuẩn bị được gì nào?
- Tất cả. Lều trại, đồ ăn, thức uống, trò chơi, phương tiện đi lại… Các cậu cần gì tớ đều có thể đáp ứng.
- Wayyy, thiếu gia à? Cậu có hiểu cảm giác cắm trại không vậy? Thú vị nhất là ở những giai đoạn chuẩn bị. Chứ làm như cậu, lều dựng sẵn, đồ ăn nướng sẵn thì khác gì chúng ta đi resort nghỉ dưỡng không chứ.
- Vậy thì tớ nói chú Lâm, chỉ mang đồ đến thôi. Còn lại các cậu tự làm hết. Như thế không phải tiết kiệm được nhiều thời gian để chơi hơn sao.
- Được được, Uy Uy cậu nói cái gì cũng đúng hết. Cậu thật là, chu đáo quá đi, hahahaha…
Kỉ nghỉ đông đến, hôm đó tất cả mọi người đều tập trung trước cổng trường đợi xe Hà Uy đến đón điểm cắm trại. Mọi người đều rất vui, rất phấn khởi.
- Này, Minh Triết, cậu chơi thân với Hà Uy lâu hơn tớ. Cậu nói xem, cuối cùng thì đại thiếu gia Ngạn thị này giàu đến cỡ nào vậy? - Việt Trạch thắc mắc.
- Giàu cỡ nào thì tớ không biết. Nhưng gia cảnh Hà Uy thật sự rất kinh khủng. Tên tuổi của ba cậu ấy, Ngạn Quốc Nghiêm thì cả thị trường trong nước hay ở Anh quốc đều biết đến. Ngạn thị là công ty, phòng nghiên cứu được xem như hiện đại nhất thế giới hiện nay. Họ chuyên tìm hiểu, nghiên cứu những sản phẩm phục vụ cho công cuộc khám phá hành tinh. Nói tóm lại thì cũng như một dạng kinh doanh. Mà Ngạn thị kinh doanh đã vươn tầm quốc tế, xuyên lục địa rồi.
- Ba cậu ấy giỏi thật. - Thu Nhã trầm trồ.
- Trước khi mẹ cậu ấy mất, ông Ngạn là một thần tượng trong mắt cậu ấy. Cậu ấy sinh ra lúc ông ấy thất bại và lớn lên nhìn ông ấy gầy dựng sự nghiệp ngày một vững mạnh. Có người ba như thế ai mà không ngưỡng mộ chứ. Chẳng qua vì chuyện Ngạn phu nhân mà hai ba con dần xa cách thôi.
- Bảo sao Hà Uy lại ưu tú như thế. - Giai Tuệ gật gù…
- Nhìn vậy thôi, Hà Uy cũng là người có nhiều tâm sự nhưng cậu ấy chẳng bao giờ chia sẽ với ai. Cậu ấy còn là đứa con duy nhất của Ngạn tổng, tương lai còn gánh vác nhiều thứ nặng nề hơn nữa. Nhìn cậu ấy sung sướng, kẻ hầu người hạ, muốn gì được đấy nhưng sau này ba cậu ấy già rồi, cậu ấy sẽ không còn chỗ hậu thuẫn nữa. Đến lúc ấy, một mình Hà Uy gánh vác Tập đoàn lớn như vậy, không dễ dàng gì.
- Trên đời này được mấy ai như Hà Uy chứ? Nếu số phận sắp đặt cậu ấy sẽ như vậy thì chắc chắn ông trời sẽ cho cậu ấy một con đường để đi thôi. Ai cũng có áp lực của mình mà, ngồi vị trí càng cao, sức chịu đựng càng phải kiên cường hơn. Các cậu đừng nghĩ nữa, bây giờ chúng ta vẫn đang rất vui vẻ nữa. Chuyện tương lai đừng bận tâm đến nữa.
Hân Nghiên an ủi mọi người. Mặc dù vậy, người bất an và lo lắng cho Hà Uy nhất chính là cô. Quen cậu ấy lâu như vậy, nói chuyện cũng nhiều mà quả thực cô chưa từng nghe cậu tâm sự những áp lực của bản thân.
Giải tỏa bầu không khí trầm tư vừa rồi, chiếc Rolls-Royce Black Badge Cullinan lăn bánh đến chỗ họ. Lại một lần nữa, họ lại ngơ ngác khi người bước xuống từ chiếc xe này lại là Hà Uy.
- Sao thế? Sao mà đơ ra cả thế. Lên xe thôi.
- Hà… Hà Uy… Trong đầu tớ đã tưởng tượng rồi, rằng hôm nay cậu sẽ đón tụi tớ bằng chiếc Porsche Cayenne Turbo GT hay Lamborghini Urus Performanceante là đã quá đáng lắm rồi. Không ngờ… Lại là chiếc này sao? Cậu nói xem, nhà cậu còn bao nhiêu chiếc xe nữa.
- Tớ không nhớ. Cũng chưa bao giờ đếm. Sao thế? Chiếc này không ổn hả?
- Không… Không… Ổn ổn chứ… Lên xe, lên xe….
Chiếc xe cứ thế băng băng trên đường, chở theo bao nhiêu câu chuyện, buồn có, vui có. Chuyến xe của một tình bạn đẹp mà hiếm hoi lắm Hà Uy mới có thể gom nhặt được.
- Này, chuẩn bị tới kỳ nghỉ đông rồi. Các cậu có kế hoạch gì không? Hay là nhóm chúng ta đi chơi đi. - Minh Triết đề nghị
- Được đó. Đi sớm trước khi tuyết rơi. Để tuyết rơi dày rồi thì chẳng thể đi đâu được nữa, lạnh lắm. - Giai Tuệ cũng nhiệt liệt hưởng ứng.
- Vậy thì đi Camping đi. Ngoại ô thành phố được không? Hai ngày một đêm thôi, vừa tự do, thoải mái lại tiện nữa.
- Tụi mình thì như nào cũng được. Chỉ có điều Hân Nghiên và Hà Uy, hai cậu sao không nói gì? Không đi được sao?
- Hả, tớ đi được chứ. Các cậu lên kế hoạch đi, tớ đang nghe đây. - Hân Nghiên cũng vui vẻ trả lời.
- Tớ cũng đi được. Các cậu chọn địa điểm cụ thể đi. Còn mọi thứ để tớ chuẩn bị cho.
Quả thật, đại thiếu gia không nói thì thôi, nói câu nào thì chất lượng câu đấy. Nói một tiếng thôi mà mọi người há hốc mồm kinh ngạc rồi.
- Chuẩn… Chuẩn bị? Ví dụ xem cậu chuẩn bị được gì nào?
- Tất cả. Lều trại, đồ ăn, thức uống, trò chơi, phương tiện đi lại… Các cậu cần gì tớ đều có thể đáp ứng.
- Wayyy, thiếu gia à? Cậu có hiểu cảm giác cắm trại không vậy? Thú vị nhất là ở những giai đoạn chuẩn bị. Chứ làm như cậu, lều dựng sẵn, đồ ăn nướng sẵn thì khác gì chúng ta đi resort nghỉ dưỡng không chứ.
- Vậy thì tớ nói chú Lâm, chỉ mang đồ đến thôi. Còn lại các cậu tự làm hết. Như thế không phải tiết kiệm được nhiều thời gian để chơi hơn sao.
- Được được, Uy Uy cậu nói cái gì cũng đúng hết. Cậu thật là, chu đáo quá đi, hahahaha…
Kỉ nghỉ đông đến, hôm đó tất cả mọi người đều tập trung trước cổng trường đợi xe Hà Uy đến đón điểm cắm trại. Mọi người đều rất vui, rất phấn khởi.
- Này, Minh Triết, cậu chơi thân với Hà Uy lâu hơn tớ. Cậu nói xem, cuối cùng thì đại thiếu gia Ngạn thị này giàu đến cỡ nào vậy? - Việt Trạch thắc mắc.
- Giàu cỡ nào thì tớ không biết. Nhưng gia cảnh Hà Uy thật sự rất kinh khủng. Tên tuổi của ba cậu ấy, Ngạn Quốc Nghiêm thì cả thị trường trong nước hay ở Anh quốc đều biết đến. Ngạn thị là công ty, phòng nghiên cứu được xem như hiện đại nhất thế giới hiện nay. Họ chuyên tìm hiểu, nghiên cứu những sản phẩm phục vụ cho công cuộc khám phá hành tinh. Nói tóm lại thì cũng như một dạng kinh doanh. Mà Ngạn thị kinh doanh đã vươn tầm quốc tế, xuyên lục địa rồi.
- Ba cậu ấy giỏi thật. - Thu Nhã trầm trồ.
- Trước khi mẹ cậu ấy mất, ông Ngạn là một thần tượng trong mắt cậu ấy. Cậu ấy sinh ra lúc ông ấy thất bại và lớn lên nhìn ông ấy gầy dựng sự nghiệp ngày một vững mạnh. Có người ba như thế ai mà không ngưỡng mộ chứ. Chẳng qua vì chuyện Ngạn phu nhân mà hai ba con dần xa cách thôi.
- Bảo sao Hà Uy lại ưu tú như thế. - Giai Tuệ gật gù…
- Nhìn vậy thôi, Hà Uy cũng là người có nhiều tâm sự nhưng cậu ấy chẳng bao giờ chia sẽ với ai. Cậu ấy còn là đứa con duy nhất của Ngạn tổng, tương lai còn gánh vác nhiều thứ nặng nề hơn nữa. Nhìn cậu ấy sung sướng, kẻ hầu người hạ, muốn gì được đấy nhưng sau này ba cậu ấy già rồi, cậu ấy sẽ không còn chỗ hậu thuẫn nữa. Đến lúc ấy, một mình Hà Uy gánh vác Tập đoàn lớn như vậy, không dễ dàng gì.
- Trên đời này được mấy ai như Hà Uy chứ? Nếu số phận sắp đặt cậu ấy sẽ như vậy thì chắc chắn ông trời sẽ cho cậu ấy một con đường để đi thôi. Ai cũng có áp lực của mình mà, ngồi vị trí càng cao, sức chịu đựng càng phải kiên cường hơn. Các cậu đừng nghĩ nữa, bây giờ chúng ta vẫn đang rất vui vẻ nữa. Chuyện tương lai đừng bận tâm đến nữa.
Hân Nghiên an ủi mọi người. Mặc dù vậy, người bất an và lo lắng cho Hà Uy nhất chính là cô. Quen cậu ấy lâu như vậy, nói chuyện cũng nhiều mà quả thực cô chưa từng nghe cậu tâm sự những áp lực của bản thân.
Giải tỏa bầu không khí trầm tư vừa rồi, chiếc Rolls-Royce Black Badge Cullinan lăn bánh đến chỗ họ. Lại một lần nữa, họ lại ngơ ngác khi người bước xuống từ chiếc xe này lại là Hà Uy.
- Sao thế? Sao mà đơ ra cả thế. Lên xe thôi.
- Hà… Hà Uy… Trong đầu tớ đã tưởng tượng rồi, rằng hôm nay cậu sẽ đón tụi tớ bằng chiếc Porsche Cayenne Turbo GT hay Lamborghini Urus Performanceante là đã quá đáng lắm rồi. Không ngờ… Lại là chiếc này sao? Cậu nói xem, nhà cậu còn bao nhiêu chiếc xe nữa.
- Tớ không nhớ. Cũng chưa bao giờ đếm. Sao thế? Chiếc này không ổn hả?
- Không… Không… Ổn ổn chứ… Lên xe, lên xe….
Chiếc xe cứ thế băng băng trên đường, chở theo bao nhiêu câu chuyện, buồn có, vui có. Chuyến xe của một tình bạn đẹp mà hiếm hoi lắm Hà Uy mới có thể gom nhặt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất