Bạn Học, Xin Đừng Lưu Manh

Chương 56: (H+) Không cần mặc đồ đâu

Trước
Cuộc trò chuyện cũng đến lúc kết thúc khi sương đã rơi ướt cả áo, Hân Nghiên lạnh đến tay cóng cả lên, Hà Uy mới nhắc mọi người về nghỉ. Ngày mai còn ra đảo chơi những trò chơi cảm giác mạnh nữa.

Việt Trạch và Minh Triết đã ngà ngà say, chân bước loạng choạng khiến hai cô bạn gái cực nhọc lắm mới có thể đưa bạn trai về phòng. Hà Uy nắm tay Hân Nghiên đi về, xoa xoa đôi bàn tay lạnh buốt của cô:

- Lạnh như vậy sao không bảo anh?

- Mọi người đang nói chuyện vui mà, em không nỡ làm mọi người tuột hứng.

- Lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến người khác.

- Nhưng tại sao anh không say? Ngược lại em thấy anh càng uống càng tỉnh táo vậy?

- Anh thường xuyên đi gặp đối tác, luôn uống nhiều nên sẽ lâu say hơn hai cậu ấy. Nhưng anh thật sự không tỉnh táo, anh đang cố gắng thôi.

- Tại sao lại phải cố gắng?

- Anh phải tỉnh táo… Nếu không em sẽ không biết chuyện gì xảy ra đâu?

- Anh nói cái gì mà khó hiểu vậy chứ?

Câu nói của Hân Nghiên vừa dứt lời cũng là lúc hai người về đến phòng. Hà Uy kéo tay cô ép lên tường, tay còn lại kéo cửa khoá chặt không cho bất kỳ ai có cơ hội đột nhập.

- Anh nói có thể khó hiểu. Nhưng việc anh làm có lẽ sẽ khiến em dễ hiểu hơn.

- Anh định làm gì? - Hân Nghiên lại phát hiện ánh mắt thú tính của anh ta hiện lên, dự cảm bản thân sắp bị anh ta ăn sạch, Hân Nghiên vẫn cố giữ bình tĩnh.

- Nếu anh nói, anh muốn em là của anh, em có đồng ý không?

Hà Uy nhìn cô bằng ánh mắt say đắm, ánh mắt của một kẻ thật lòng yêu thương, thật lòng muốn cô tin tưởng trao cho hắn hết tất cả. Nhưng hắn vẫn dừng lại ở ánh mắt Hân Nghiên, dừng lại để chờ đợi sự chấp nhận, chờ đợi một cái gật đầu. Hà Uy vẫn tôn trọng Hân Nghiên, không dám làm gì nếu cô không cho phép.

Ánh mắt Hân Nghiên có chút do dự, điều này Hà Uy cảm nhận được. Anh đưa tay vuốt lấy sợ tóc đang lả lơi trên gò má cô, miệng mỉm cười nhẹ nhàng:

- Nếu em chưa sẵn sàng, anh sẽ không ép em đâu. Đi ngủ nào, mai chúng ta còn đi chơi…

Hà Uy buông người Hân Nghiên ra, loạng choạng đi lại chiếc giường êm ái. Đoán chừng hai bước chân nữa là anh ta có thể ngã lên giường thì lại bị một bàn tay nhỏ bé kéo lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt điển trai của anh, đặt lên đó một nụ hôn:

- Em không nói từ chối.

Giọng Hân Nghiên không to dõng dạc nhưng êm ả vừa đủ hai người nghe. Câu nói như dòng chảy sức mạnh đánh thức tiềm lực hung hăng mà Hà Uy đã cố đè nén từ nảy giờ thức dậy.

Anh mạnh dạn ôm siết vòng eo cô áp sát lên cơ thể cường tráng của mình, tay ghì chặt đầu cô, tham lam hôn hít bờ môi mỏng mịn, ướt át của Hân Nghiên. Cô cũng nhẹ nhàng đáp lại, hết môi trên rồi lại đè môi dưới, Hà Uy nghiền ngấu đôi môi đỏ ửng lên, Hân Nghiên cũng như bị lấy hết oxy, hộc hệch thở một cách khó khăn.

- Nói yêu anh đi.

- Em… yêu… anh…Rất…rất…yêu…anh…



Như được buff thêm bội phần sức mạnh, Hà Uy lại tiếp tục xâm lấn vào bên trong vòm miệng của Hân Nghiên, từ từ đưa chiếc lưỡi ướt át và nóng ran của mình khuấy đảo. Mãi một lát sau, Hân Nghiên mới có thể bắt kịp lấy nhịp điệu của anh ta, cô từ từ đưa tay vòng qua eo hắn, siết lấy da thịt hắn.

Cảm nhận được sự đối đáp của người con gái trong lòng, Hà Uy đưa tay kéo khoá áo cô xuống để lộ ra tấm lưng trắng ngần, mịn màng. Không thể kiềm chế, anh ta rời khỏi đôi môi, đưa sức nóng từ từ lan xuống tai rồi xuống cổ rồi đến giữa bầu ngực căng tròn của cô gái chưa từng được đụng chạm cơ thể.

Làn da Hân Nghiên bị hơi nóng phả vào, bắt đầu phản ứng, khiến người cô cũng nóng dần lên. Đang chìm đắm trong từng cử động của Hà Uy, Hân Nghiên không biết chiếc váy vỏng của mình đã bị anh kéo bỏ xuống đất lúc nào không hay. Cơ thể trần trịu chỉ còn bộ nội y mỏng dính, Hân Nghiên bỗng giật mình có chút ngại ngùng.

Hà Uy vội trấn an, hôn lên môi nhẹ nhàng rồi thì thầm vào tai:

- Anh nóng…

Hân Nghiên hiểu ý người đàn ông gian xảo đang muốn cô làm gì. Vòng tay ra trước cởi từng cúc áo trên người anh ta ra, cơ thể không cuồng cuộng nhưng vẫn nhìn rõ từng đường nét đẹp đến điên dại. Hân Nghiên vuốt ve người anh ta, đưa tay tuột luôn chiếc thắt lưng vướng vướng khó chịu ra khỏi cơ thể.

Thú tính dã man không cho phép Hà Uy mặc kệ sự trêu chọc của Hân Nghiên, anh xoay người đưa cô nằm xuống giường, tay còn lại luồng vào địa đạo ẩm ướt kéo chiếc quần nhỏ xíu của cô ra. Hân Nghiên e thẹn khép chặt lại không cho anh ta vào sâu hơn nữa. Anh buông đôi môi cô:

- Không sao đâu, một lát nữa em sẽ quen. Kẹp như thế là định giữ mãi tay anh ở chỗ đấy à? Ngoan, mở chân ra.

Dưới không khí hoan tình cùng lời nói đầy ái muội của Hà Uy, Hân Nghiên như bị một thứ gì đó mê hoặc, cô khép nép mở rộng chân, thoả sức để Hà Uy càng quấy, hai ngón rồi đến ba ngón, đâm đâm chọc chọc khiến cơ thể Hân Nghiên quấy quéo không ngừng. Cảm thấy như thế vẫn chưa đủ thoải mãn, Hà Uy đưa tay tự cởi toàn bộ mảnh vai trên cơ thể hắn ra.

Là bác sĩ, Hân Nghiên nhìn con quái vật đó bao nhiêu lần rồi chứ? Nhưng lần này khác xa những gì trước đây. Đây chính là con quái vật có thể vắt kiệt sức lực của cô tối nay. Hân Nghiên không đụng, không dám nhìn nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của sự căng cứng của nó.

Hà Uy kéo hộc tủ, lấy bao cao su anh đã chuẩn bị từ lúc nào cô không biết. Phải chăng hắn đã lên toàn bộ kế hoạch ăn cô, mà cô lại chẳng mảy may nghi ngờ.

Áo giáp đầy đủ, Hà Uy hạ thấp người, đưa gậy th*t nóng nỏng của anh ta dò la khắp nơi cấm địa, khiến Hân Nghiên không thể kiềm chế mà la phát thành tiếng:

- Ưm… Ưm… Đừng…Đừng chọc em nữa… Anh muốn em tức chết sao…Đồ cầm thú nhà anh…

- Muốn không?

- Đồ khồn nhà anh, đến bây giờ anh vẫn còn có thể hỏi câu này sao?

- Nhưng em sẽ đau đấy. Em không sợ sao?

- Sợ… Nhưng anh cứ dò la như thế này chẳng khác nào anh giết em đi… Có biết khó chịu lắm không hả…

- Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng nhất có thể…

Vừa dứt tiếng, Hà Uy đã đâm vào trong. Đầu óc Hân Nghiên tê tái, không còn cảm giác gì xung quanh nữa, cô cảm giác nó rất dài, rất sâu…và rất rât đau… Hân Nghiên mím chặt môi, cố gắng đan lấy tay Hà Uy chịu đựng:

- Đau không?

- Có…ó… - Hân Nghiên trả lời yếu ớt.

- Nhưng anh chỉ mới vô được một tí thôi… Nó vẫn còn ở ngoài nhiều lắm…



- Gì…Gì chứ?

Hân Nghiên giật mình, rõ ràng cô đã cảm nhận nó đã đâm rất sâu vào bên trong rồi mà? Tại sao chỉ mới chút xíu.

- Ráng chịu đau một lần, nhanh thôi. Nếu không em sẽ đau cả đêm đấy.

- Anh nhanh lên, muốn em đau chết sao?

Hà Uy không nói gì nữa, thúc một cái mạnh, toàn bộ thanh kiếm nóng hổi đã nằm trọn vào bên trong, Hân Nghiên đau đớn la lớn: “Ưm…Ưm… Đau…Đau quá…”

- Phòng này cách âm rất tốt, em cứ la thoải mái, không ai nghe đâu.

Hà Uy giữ lấy đầu cô, lại tiếp tục xâm lấn vào trong vòm miệng cô, khuấy đảo xung quanh khiến Hân Nghiên tê dại. Cơ thể bên dưới bắt đầu chuyện động, ra vào nhịp nhàng, từng lúc từng lúc một mạnh hơn, nhanh hơn. Bụng dưới Hân Nghiên chứa thanh gươm hung dữ ấy cứ liên tục động đậy, cô chìm đắm trong cảm giác khoái sảng, cô bé ướt át không ngừng tuôn ra dòng nước trong veo.

Đạt đến điểm G của hoan ái, Hân Nghiên run lên, cơ thể giật nảy theo từng cú nhấp của Hà Uy, dục vọng chiếm lấy tâm trí cô:

- Uy…Uy… Em lên…Em lên rồi…

Hà Uy từ từ nhẹ nhàng lại, nương theo sự sung sướng của cơ thể cô, làm cho cô đạt đến đỉnh điểm.

- Thích không?

- Thích… Thích… Em thích…

- Giờ tới lượt em làm cho anh thích rồi…

Liên tục là những màn thúc ngựa hung dữ của Hà Uy, lúc dữ dội lúc lại nhẹ nhàng, ôn nhu. Đổi không biết bao nhiêu tư thế, cơ thể đã bị gặm nhấm đỏ bầm cả lên…Hà Uy như một con sói hoang lâu ngày không được thả ra ngoài, cứ điên cuồng ôm lấy eo Hân Nghiên đưa đẩy. Sau một hồi lâu đâm đến tê dại, Hân Nghiêng không còn chút sức lực anh ta mới phung trào tinh dịch quý báu của mình. Hân Nghiên chỉ kịp cảm nhận hơi nóng từ dòng nước kỳ lạ kia bắn ra rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ. Mặc kệ người đàn ông điên dại kia vẫn đang quấn lấy cô không rời.

- Mới một lần em đã định ngủ thật rồi sao?

- Đồ lưu manh, anh còn muốn nữa sao? Em mệt, em không mở mắt nổi nữa…

- Đau không?

- Anh nói xem có đau không?

- Anh cũng là lần đầu, anh cũng đau mà? Em nhìn ‘con trai’ em này, đỏ hết cả lên rồi còn gì?

- Không phải tại anh làm lâu như vậy mà không chịu ra sao? Báo hại em mệt thế này.

- Được rồi, tại anh. Qua đây, anh ôm em ngủ. Không cần mặc đồ đâu.

- Vô sỉ.

Nói vậy chứ Hân Nghiên vẫn rúc vào người anh ta, ôm anh ấy chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước