Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

Chương 4: Học bá công vị dâu tây (4)

Trước Sau
Editor: Minori

Trước khi tới bệnh viện, Cẩu Lương đã thu được lời giải thích của hệ thống về việc chức năng xác định mục tiêu xuất hiện trục trặc.

Như cậu dự đoán, vẫn là do mảnh vỡ.

Chủ hệ thống vẫn không có biện pháp đưa ra phương án giải quyết, chỉ nói trong Cục tạm chấp nhận vấn đề cải tiến chức năng xác định của hệ thống, mau chóng đổi mới, mong cậu kiên nhẫn chờ đợi.

Cẩu Lương sau khi nghe xong không nóng nảy giống như hệ thống suy đoán, ngược lại cau mày yên tĩnh lại.

Cậu ý thức được một vấn đề, một vấn đề vô cùng quan trọng ↓↓

Có lẽ BOSS cũng không phải cố tình giấu giếm thông tin về mảnh vỡ, mà là bên trên đối với chuyện này cũng biết rất ít. Hơn nữa có thể xác định chính là, nhằm thu về mảnh vỡ mà khai phá nhiệm vụ đặc biệt của hệ thống, trước mắt chỉ là cái bán thành phẩm, tương lai còn có vô số "trục trặc" đang chờ cậu.

Nghĩ đến đây, Cẩu Lương lập tức cảm thấy đầu như muốn nứt ra.

—— Ông chủ à, mấy người không thể đáng tin cậy một chút sao! ( _ _)ノ|

【 Hệ thống: Chủ, chủ nhân, ngài không sao chứ? 】 cảm giác yên tĩnh như vậy càng đáng sợ hơn á TAT.

【 Cẩu Lương hít sâu một hơi, gạt bỏ gương mặt tươi cười: Không có việc gì, tôi chỉ tự hỏi bước tiếp theo nên đi như thế nào mà thôi. 】

【 Hệ thống cười gượng: Vậy ngài tiếp tục, ngài tiếp tục. 】

Cẩu Lương không nói dối hệ thống, cậu không vì chuyện bất chính này mà lo lắng đâu.

Không có tiền bối từng thành công thu về mảnh vỡ, làm thế nào triển khai nhiệm vụ công lược cụ thể, vốn là không có kinh nghiệm nhưng có thể tham khảo. Hơn nữa trước đó không có người nào phản hồi qua vấn đề chức năng của hệ thống khi đối mặt mục tiêu mất đi hiệu lực, Cẩu Lương ít nhất có thể xác định ra hai kết luận.

Thứ nhất, Thời Vũ chính là người mang theo mảnh vỡ ở thế giới này.

Thứ hai, những thứ gọi là lời tuyên bố "Kinh nghiệm", căn bản không có gì có thể dùng, cậu mới là người tiên phong thực sự kích hoạt nhiệm vụ phó bản.

Cái thân phận này quả thực chính là flag múa may "người nghênh đón nhân sinh bi thảm"! Người đầu tiên ăn con cua đồng (chỉ cảnh H) thông thường không có kết cục tốt, cậu căn bản không nghĩ tới chính mình hoàn thành hố cha phó bản này đầu tiên! Tuy nhiên buồn bực thì thế nào chứ, nếu làm cậu đụng phải nhân vật mục tiêu, chính là vì 10W (=100,000) tiền thưởng nhiệm vụ kia, Cẩu Lương đều cần phải toàn lực ứng phó, vượt lửa qua sông, lấy hạt dẻ trong lò lửa —— hừm, càng nghĩ càng cảm giác có chút không may mắn quen thuộc, ngừng lại ngừng lại.

Cũng may trong Cục không có kẻ độc thân đến làm cậu mù quáng khai hoang, quy tắc nhiệm vụ chi tiết trong hệ thống từng nói rõ khi tính toán hai tham số quan trọng là số liệu hướng dẫn hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng làm Cẩu Lương tìm ra một chút manh mối dưới tình huống không hề có phương hướng.

Hai tham số tức: Độ hảo cảm của mục tiêu và chỉ số hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ số hoàn thành nhiệm vụ không cần nhiều lời, nó phản ánh chân thật ra mảnh vỡ được thu hồi nhiều ít, mà mỗi lần đẩy mạnh 10% người chấp hành đạt được 6000 tích phân khen thưởng.

Mà độ hảo cảm còn lại là chỉ số chỉ hồn thể mục tiêu tiếp nhận với người chấp hành, tham số này và tiến độ nhiệm vụ có quan hệ trực tiếp.

Nên chỉ tiêu là từ hồn thể mục tiêu thu hoạch, tính toán mà thành giá trị thân mật hồn thể, sai số trong khoảng ±0.00001. Phân giá trị hảo cảm từ -100 đến +100, số âm tỏ vẻ chán ghét, tức hồn thể bài xích; số dương tỏ vẻ thích, tức hồn thể tiếp nhận; 0 đại biểu đối người này vô cảm, hồn thể không có biện pháp khiến đối tượng có độ hảo cảm là 0 sinh ra bất luận hình thức giao tiếp gì.

Nói chung, 1-20 là hơi có hảo cảm, 21-40 là hảo cảm gia tăng, 41-60 là thích bình thường, 61-80 là thích, 81-90 là yêu, 90-100 là yêu sâu đậm.

Độ hảo cảm là chỉ tiêu quan trọng trợ giúp nhiệm vụ hoàn thành —— không muốn phá hư hồn thể mục tiêu dưới tình huống thu hồi mảnh vỡ khảm vào trong đó, cần phải cùng hồn thể mục tiêu sinh ra giao tiếp thậm chí là hoàn toàn tiếp nhận.

Trên lý thuyết, độ hảo cảm vượt qua 60, hồn thể đối tượng mới đánh giá có thể tin tưởng, hồn thể mục tiêu đối người chấp hành mở lòng, sau đó mới có thể xâm nhập trong hồn thể mục tiêu thu hồi mảnh vỡ.

Nhưng chính xác thì phải làm thế nào để lấy được các mảnh vỡ từ hồn thể mục tiêu, đây là một câu hỏi chưa rõ mà ngay cả chủ hệ thống cũng không thể đưa ra câu trả lời.

Việc duy nhất Cẩu Lương có thể làm cũng như cần phải làm bây giờ kỳ thật đã ở ngay trước mắt: Làm rõ ràng mục tiêu đối với cậu mỉm cười.JPG mà trong lòng lạnh nhạt cho độ hảo cảm -5, nghĩ hết mọi biện pháp để khắc phục, cũng là tránh cho về sau xuất hiện độ hảo cảm số âm, nỗ lực trước mắt là phải lấp đầy giá trị hảo cảm.

Bước đầu tiên trong cuộc chiến dài này là bước khó khăn nhất phải vượt qua.

Chặng đường phía trước còn dài, cũng may Cẩu Lương còn lạc quan. Mặc kệ nói như thế nào, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy xác định mục tiêu nhân vật có độ xứng đôi cao như thế, đã vô cùng may mắn.

Phải biết vừa lòng thì mới vui vẻ thoải mái, lúc đó mới có thể từ từ mưu tính được.

*

Trước khi phụ huynh đến, nhà trường đã khẩn trương bố trí cho toàn bộ học sinh khám và điều trị chấn thương, riêng 4 học sinh bị sốc được đưa vào phòng cấp cứu.

Những lo lắng của hiệu trưởng không thừa chút nào: Vì học phí cao và tinh thần học đường nghiêm khắc nên trường trung học Nhạc Thành vẫn luôn là tâm điểm chú ý của người dân trẻ đang nuôi dạy con cái, ngay sau khi bệnh viện tiếp nhận nhóm bệnh nhân đặc biệt này không lâu, tin tức đã truyền ra bên ngoài rồi.

Hiệu trưởng sứt đầu mẻ chán vì bị Phòng giáo dục gọi điện hỏi toàn bộ câu chuyện cùng tình hình sức khỏe và an toàn của đám học sinh, chủ nhiệm giáo vụ càng chán ghét học sinh gây chuyện nào đó—— Phó hiệu trưởng lập tức phải về hưu, ông còn trông cậy vào tiến thêm một bước đây! Xảy ra sự cố lớn lúc quan trọng như này, ông làm sao không buồn bực cho được?

【 Trong lòng hệ thống run sợ: Chủ nhân, ngài xác định không quan trọng sao? 】

Rốt cuộc lúc trước Cẩu Lương thuận lợi dựa vào việc sử dụng đạo cụ dị năng hệ Kim, sau lại đem Xui Xẻo Phù dùng ở trên người bốn người kia, mới khiến cho bọn họ trở thành mục tiêu công kích bị mọi người đánh thành trọng thương. Đây đã là hành vi OOC nghiêm trọng, chẳng may bị người ta phát hiện, từ đó kết luận Cẩu Lương không phải là Thích Trình, bọn họ phải cùng mục tiêu có độ xứng đôi 99.99% lỡ mất dịp tốt!



【 Cẩu Lương mỉm cười: Bọn họ sẽ không biết là tôi làm. Oan vô đầu nợ vô chủ, cho nên yên tâm đi, coi như bọn họ bây giờ là vãng sinh, tôi cũng không cần vì thế phụ trách. 】

Hệ thống:...... Ý của ngài là không phạt hồn tệ người khác đều không sao cả đúng không, đúng không, đúng không, tôi nhìn thấu ngài rồi chủ nhân thân ái.

【 Cẩu Lương còn có thể không biết nó tính toán về điểm này sao, mí mắt nhếch lên: Cậu bây giờ rất nhàn à, tôi còn chưa thu được khoản hoàn trả đâu, chậm một chút nữa, cũng đừng trách tôi thủ đoạn độc ác vô tình. 】

【 Hệ thống: ∑(っ°Д °;)っ Chủ nhân bình tĩnh, tôi sẽ đi thúc giục! 】

Khi Cẩu Lương cùng hệ thống đánh lời nói sắc bén, rốt cuộc có phụ huynh lục đục đuổi tới, vợ chồng Diệp Siêu cũng ở trong đó.

Hiệu trưởng nhờ bệnh viện dọn ra một phòng bệnh lớn để đám học sinh có vết thương nhẹ sau khi làm xong kiểm tra và chờ đợi kết quả thì đến nơi này tập trung.

Cảnh sát trước mắt đã tới đây rồi, nhưng đối mặt với đám học sinh cảm xúc không ổn định, công việc của họ cũng không thể tiến hành, chỉ có thể ngồi ở một bên. Hiệu trưởng chờ bên ngoài phòng cấp cứu, chủ nhiệm giáo vụ lòng tràn đầy lo lắng một bên cười làm lành với cảnh sát, một bên trừng mắt đám học sinh không biết cố gắng —— nếu không phải chúng nó đã bị thương, lại làm trò trước mặt cảnh sát, ông thật hận không thể một người một cái tát vụt chết từng đứa.

Thật vất vả chủ nhiệm giáo vụ mới thuyết phục cảnh sát về trước, chờ bọn họ làm tốt công tác trấn an cảm xúc học sinh và phụ huynh lại phiền toái bọn họ tới đây xử lý sự tình tiếp theo.

Sự tình nháo đến nước này, phía giáo viên vô cùng bị động, ông tranh thủ một chút thời gian —— tốt nhất là có thể cùng các phụ huynh lén thương lượng phương án giải quyết —— không sai.

Quay đầu lại, chủ nhiệm giáo vụ càng không cho bọn họ sắc mặt tốt. Tuy rằng không thể phát sinh động tay động chân cho hả giận, nhưng miệng ông tiếp theo đều nói không chút lưu tình, đặc biệt là "chứng cứ phạm tội" Cẩu Lương còn đắn đo ở trên tay ông, trở thành đối tượng bị ông tập trung hỏa lực công kích.

Khi vợ chồng Diệp Siêu đuổi tới, nghe được Chủ nhiệm giáo vụ mắng: "...... Tôi chưa bao giờ gặp qua học sinh không biết liêm sỉ như em vậy! Làm giáo viên của em quả thực là chúng tôi suốt đời sỉ nhục! Tuổi còn nhỏ không lo học hành, vậy mà có tư tưởng cùng bạn học nam làm loạn quan hệ, lại là bạn học Chiêm Vĩnh Triết! Thích Trình à Thích Trình, đầu óc em có phải hư rồi hay không? Em nhìn xem chính mình, em lấy thứ gì cùng bạn học Chiêm so, thành tích thì rác rưởi, lôi thôi không lễ phép, thật là vô dụng —— Haizz, hai vị là phụ huynh em Thích Trình phải không?"

Sắc mặt bà Diệp Trình Lị khó coi cực kỳ.

Vừa rồi chủ nhiệm giáo vụ nói trắng ra như vậy, đặc biệt là "Thích Trình cùng bạn học nam làm loạn quan hệ", một câu nói này với bà mà nói quả thật là sét đánh giữa trời quang! Bà theo bản năng mà nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trên mặt ông không nhìn ra tức giận nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, ánh mắt nhìn Cẩu Lương liền tràn ngập không tốt.

Trời ạ, Diệp Siêu sẽ thấy bà thế nào, bà làm sao lại sinh ra đứa trẻ vô sỉ như vậy!

Bà thật hận không thể hôm nay cùng chồng đều không ở nhà, miễn cho tới nơi này mất mặt xấu hổ.

Cẩu Lương đem biểu tình của bà thu vào đáy mắt, âm thầm cười lạnh.

Trình Lị phản ứng không ngoài dự kiến của cậu. Vừa rồi hình ảnh theo dõi ở trên xe cậu đã nhìn ra, bà đối với nguyên chủ có lẽ lo lắng một chút, nhưng càng sợ hãi hơn là nguyên chủ gây chuyện làm Diệp Siêu không vui, liên lụy chính mình. Tuy nhiên, Cẩu Lương không quan tâm đến phản ứng như vậy của bà, cậu càng cảm thấy hứng thú chính là Diệp Siêu, phản ứng của ông ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định bước tiếp theo của cậu.

Hơn nữa Cẩu Lương rõ ràng nhận thấy được, khi Diệp Siêu đang hướng mặt nhìn mấy học sinh khác ánh mắt thay đổi trong chớp mắt...... Ông nhận thức bọn họ, hoặc là nói ít nhất biết những người này có liên quan đến Diệp Huy.

Đây lại càng có ý tứ.

Cẩu Lương rất thích thú mà nhìn tình thế sẽ phát triển như thế nào.

Chủ nhiệm giáo vụ thấy bọn họ không phản bác, lập tức sải bước về phía trước nhét những trang nhật ký rải rác vào trong tay Diệp Siêu, giọng điệu tuy rằng khắc chế không ít nhưng vẫn rất tệ: "Hai vị tới vừa lúc, hai người nhìn xem con trai mình đang viết gì, đây giống lời nên nói sao? A, đây thật là quá kỳ cục ——"

Diệp Siêu sau khi tiếp nhận chỉ đại khái liếc hai mắt, mở miệng ngắt lời ông ta: "Hiệu trưởng Trần đâu rồi, làm phiền mời ông ấy lại đây một chuyến."

Giọng chủ nhiệm giáo vụ cứng lại, nghe lời này ý tứ là vị phụ huynh đây không muốn cùng ông ta nói chuyện chỉ cùng Hiệu trưởng nói. Trong lòng ông khó chịu, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh chú ý tới cách ăn mặc và khí thế của vợ chồng Diệp Siêu, chủ nhiệm giáo vụ từ trong lửa giận tỉnh táo một chút.

Ông ta nhìn xung quanh, quả nhiên đi thay thế Hiệu trưởng đang chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu, để đối phương lại đây xử lý vấn đề của phụ huynh.

Trần hiệu trưởng vốn dĩ tâm hoả quay cuồng, trong lòng oán trách phụ huynh không dễ chọc muốn gây sự ở trong miệng chủ nhiệm giáo vụ, nhưng nhìn thấy Diệp Siêu bản thân giống như bị một gạo nước lạnh dội xuống, làm ông lập tức đã quên tức giận.

Vẻ mặt Hiệu trưởng kinh ngạc, vội vàng đi nhanh hai bước tiến lên, đưa tay ra, nói: "Ông Diệp, bà Diệp, tại sao hai người lại tới đây? Em Diệp Huy cũng không bị liên lụy trong vụ đánh nhau lần này, hẳn là có người thông báo sai rồi, ngài xem việc này, thật sự xin lỗi......"

"Xin chào hiệu trưởng Trần, đã lâu không gặp."

Diệp Siêu cùng ông nắm tay, cười cười nói: "Thầy không cần như vậy, tôi là bố dượng của em Thích Trình đồng thời cũng là người giám hộ của đứa trẻ này. Tiểu Trình ở trường học xảy ra chuyện, chúng tôi làm phụ huynh nên lại đây trợ giúp thầy xử lý."

"Chỉ là không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nơi này tụ tập nhiều học sinh như vậy...... Tôi nghe ý tứ vị giáo vụ kia giống như chỉ có Tiểu Trình là người có lỗi. Nhưng theo tôi biết.." Diệp Siêu lắc lắc đầu, nghi hoặc mà tiếp tục nói: "Thằng bé hẳn là không có năng lực này, chỉ bằng sức lực bản thân mà đả thương nhiều bạn học như vậy đâu?"

Sắc mặt hiệu trưởng biến đổi.

Phụ huynh của những học sinh đang la mắng hoặc đang khóc lóc đó hiển nhiên cũng bị thu hút bởi khí thế của Diệp Siêu, tuy rằng ánh mắt nhìn về phía Cẩu Lương vẫn không tốt nhưng đã thu lại rất nhiều.

Hiệu trưởng đem tình hình như vậy thu vào đáy mắt, nhẹ giọng ho khan một tiếng, bày ra gương mặt tươi cười nói: "Dưới tình thế cấp bách chủ nhiệm Trương có chỗ làm không đúng, mong ông nể mặt mũi của tôi mà không cần cùng thầy ấy so đo, thầy ấy cũng là quá sốt ruột sức khỏe và sự an toàn của học sinh. Ấy, ông Diệp, bà Diệp, chúng ta ngồi xuống nói đi, mau mời ngồi."

Đợi ba người đều ngồi ổn thỏa, Hiệu trưởng mới châm chước nói: "Mọi chuyện là thế này, hôm nay có người ở trên bảng thông báo của trường dán nhật ký của em Thích Trình, chính là một phần trên tay ông, ông có thể nhìn nội dung trước một chút. Sau đó, em Thích Trình cùng vài bạn học đã xảy ra tranh chấp, đánh lên......"

Diệp Siêu cũng không đồng ý trường học lại bắt lấy phân sổ nhật ký không bỏ, ngắt lời ông nói: "Hiệu trưởng Trần, thật ngại quá. Theo cách thầy nói, Thích Trình từ đầu tới cuối đều là người bị hại mới đúng."

"Đầu tiên là có người xâm phạm quyền riêng tư của nó, hơn nữa làm ra việc công khai nhật ký này thật sự có tính xúc phạm. Coi như hành vi sau đó của Tiểu Trình có chỗ không đúng, nhưng bất luận là từ đạo đức hay trên pháp luật mà nói, cũng không nên từ nó tới gánh vác trách nhiệm."

"Mà cái thầy gọi là tranh chấp, cũng là nhiều bạn học ở trên phương diện ngôn ngữ tổn thương Tiểu Trình, không phải sao? Cho dù Tiểu Trình ở trong tranh chấp có cùng bọn chúng phát sinh động tay động chân, nhưng sự việc phát triển đến tình trạng bây giờ, tôi khách quan mà nói, bất luận là từ vũ lực vẫn là số lượng nói lên, Thích Trình đều không phải là người trực tiếp chịu trách nhiệm vụ đánh nhau lần này. Như vậy vừa xem liền hiểu ngay sự tình, tôi hẳn là không lý giải sai chứ hiệu trưởng Trần?"

Vừa dứt lời, không chờ Hiệu trưởng trả lời, liền có giọng nói nữ giới sắc bén tới gần: "Đứa nào là Thích Trình, là ai đả thương con trai tao?! Đi ra cho tao —— Ông Diệp, ông cũng ở chỗ này sao?"



Mẹ Ngô Dũng thấy Diệp Siêu thì ngạc nhiên, sau đó khí thế càng cao: "Chẳng lẽ Tiểu Huy cũng bị thương sao? Trời ơi trời ơi, đây còn có luật pháp hay không, tại sao trong trường học lại có học sinh hư như vậy! Chủ nhiệm Trương, ông nói Thích Trình là đứa nào, để nó đi ra cho tôi! Tôi muốn hỏi nó một chút, con trai tôi chỗ nào đắc tội nó, sao nó lại ra tay quá tàn nhẫn như vậy!"

Hiệu trưởng nghe vậy chỗ nào còn không rõ?

Thấy sắc mặt Diệp Siêu lập tức u ám, hiệu trưởng tức giận nhìn vị chủ nhiệm giáo vụ, người đã lừa dối phụ huynh học sinh mà có ý đồ đem trách nhiệm đổ lên đầu Cẩu Lương để xoa dịu tình hình —— thật là ngu xuẩn, nhà họ Ngô không thể trêu vào, chẳng lẽ nhà họ Diệp thì dễ chọc ư?!

Ông nhẫn hận bày ra gương mặt tươi cười, vội vàng nói: "Bà Ngô, trước tiên hãy bình tĩnh một chút, nghe tôi nói chuyện đã xảy ra cho bà. Chủ nhiệm Trương, phòng cấp cứu bên kia không rời được người, thầy hãy đi trước trợ giúp phụ huynh khác một chút đi." Nói xong cho chủ nhiệm Trương một ánh mắt, chủ nhiệm giáo vụ ý thức được mình làm chuyện xấu đầu đầy mồ hôi rời đi.

Mẹ Ngô Dũng cũng không cảm kích, vẫn mắng: "Bình tĩnh ư, ông kêu tôi làm sao bình tĩnh hả?"

"Con trai tôi đã bị đánh thành như vậy, sống hay chết cũng không biết! Nhà họ Ngô chúng tôi mãi mới có được một đứa trẻ như vậy, nếu có chuyện chẳng may, tôi không để yên cho các người! Còn có đứa kêu Thích Trình, nhà nó lớn lên ở chỗ nào, dạy ra một đứa con trai đồng tính luyến ái còn không được người khác nói sao? Bố mẹ như thế nào đây, thế mà dạy ra loại biến thái này——"

"Bà Ngô! Việc này không liên quan đến học sinh Thích Trình, chúng ta bình tĩnh nói chuyện đã......"

Hiệu trưởng đang sốt ruột nghĩ như thế nào một điều nhịn chín điều lành đâu.

Đã sớm nghe nói hiện tại bà Diệp này là vợ kế, hai người có tiếng là gia đình mẫu mực, đối phương còn mang theo con trai cùng tuổi Diệp Huy vào cửa, tuy là như thế nhưng cùng Diệp tổng tình cảm rất chân thành. Ban đầu ông còn không tin tưởng lắm, rốt cuộc trường hợp công khai cái gọi là con riêng trước nay chưa thấy qua, nhưng không nghĩ tới sự tình lại khéo như vậy!

Hiện giờ xem ra, chỉ thái độ Diệp tổng hiện tại, ông cũng không thể giống chủ nhiệm Trương đẩy lên đầu Cẩu Lương này rồi.

Nhưng Diệp Siêu không có cho ông cơ hội vãn hồi, cười lạnh nói: "Bà Ngô xin hãy nói cẩn thận, bà không cần chỉ trích cách tôi nuôi dạy con. Tôi thật ra muốn hỏi bà, đủ các dấu hiệu khiến tôi có lý do hoài nghi, chính là con trai bà lấy sổ nhật ký của con trai nhà tôi còn đem nó thông báo thiên hạ! Trước không nói hành vi như này đề cập tính chất phạm tội xâm phạm quyền riêng tư, xong việc nó còn tìm mọi cách xúc phạm với Thích Trình...... Hừ, người nhà họ Diệp tôi bị người ta đánh một cái tát còn không muốn đem mặt bên kia với qua nuôi dạy!"

Dứt lời ông chuyển hướng tới Hiệu trưởng, trầm giọng nói: "Hiệu trường Trần, tôi hy vọng ông có thể cho tôi lời giải thích hợp lý."

"Nghe cách nói của bà Ngô, chủ nhiệm Trương ở chỗ cảnh sát đã định án trước đem tội danh hành hung trọng thương Ngô Dũng gán lên người con riêng tôi? Trường học các ông chính là như vậy không phân xanh đỏ trắng đen, chỉ bằng cảm tính và suy nghĩ cá nhân tới nói thị phi sao?"

Bà Ngô lắp bắp sợ hãi.

Nhớ lại vừa rồi chủ nhiệm Trương nói với bà nguyên nhân sự việc là do một học sinh đồng tính gây ra, cùng con trai nổi lên tranh chấp, bà đương nhiên liền cho rằng đầu sỏ gây tội chính là học sinh biến thái kia.

Nhưng hiện tại xem ra, đây rõ ràng là lời nói từ một phía của chủ nhiệm Trương để lấy lòng bà, bà căn bản không đứng vững chân.

Bà Ngô trong lòng thầm mắng chủ nhiệm Trương, nhưng không bởi vì đắc tội con riêng Diệp Siêu, liền không lấy lại công bằng cho con trai, bởi vậy vẫn cứ ngẩng đầu, hùng hổ nói: "Không phải nó, vậy rốt cuộc là ai? Con trai tôi nửa cái mạng cũng chưa biết sống chết, hiện tại còn đang cấp cứu, các người nói cho tôi, là ai làm nó bị thương?!"

Hiệu trưởng Trần có khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể xin lỗi hai bên: "Ông Diệp, ông trước hết đừng nóng giận, sự việc cụ thể là thế nào, chúng ta có thể tìm hiểu thêm về tình hình và từ từ nói chuyện. Bà Ngô, tôi biết hiện tại bà rất khổ sở rất sốt ruột, chúng ta đều có tâm trạng giống nhau, nhưng mong bà hãy bình tĩnh một chút. Mặc kệ nói như thế nào, tôi tại đây hứa hẹn, trường học sẽ không cho học sinh phạm sai lầm trốn tránh trách nhiệm, nhưng cũng sẽ không oan uổng bất luận học sinh vô tội nào."

Bà Ngô há mồm còn muốn nói, Diệp Siêu đã mở miệng nói: "Tôi thưởng thức phong cách dạy học của Nhạc Thành mới có thể coi trọng đem con trai đưa vào Nhạc Thành đi học, nhưng hôm nay phát sinh sự việc này, thật sự làm người khác thất vọng."

"Sự việc phát sinh đến bây giờ, chẳng lẽ trường học không hiểu sự việc đã trải qua sao, lại có thể tùy ý chỉ trích một đứa trẻ còn chưa thành niên? Tiểu Trình đứa nhỏ này được tôi nuôi dưỡng trước năm 5 tuổi, hơn mười năm qua, tôi không dám nói nó có bao nhiêu ưu tú, nhưng tôi biết nó là một đứa trẻ tốt bụng và chính trực, cũng sẽ không cùng người ta đánh nhau, càng sẽ không chủ động gây chuyện thị phi. Hôm nay xảy ra chuyện này, nhà trường cần phải cho chúng tôi một lời giải thích."

Trần hiệu trưởng cả mặt đều nhăn lại: "Ông Diệp, ông nói đúng!"

"Chỉ là nhà trường coi trọng sự thật, nhưng càng muốn đem an toàn tính mạng học sinh đặt ở vị trí đầu tiên. Ông xem, tình huống lúc đó thật sự quá khẩn cấp, còn có bốn học sinh ở phòng cấp cứu...... Nhưng không có kịp thời điều tra rõ ràng ngọn nguồn, cũng xác thật là thiếu sót trong công việc chúng tôi. Ông xem nếu không, tôi gọi điện về cho người đem băng giám sát lại đây. Trước hết, chúng ta nghe em Thích Trình trình bày một chút sự thật, sau đó thảo luận cách giải quyết chuyện này như thế nào, được không?"

Cẩu Lương nghe đến đó, trong lòng vô cùng tán thành với phong cách xử lý và thái độ cứng rắn của Diệp Siêu trong chuyện này.

Đây là một người thông minh, hơn nữa là người thông minh có thể làm việc lớn.

Còn bà Diệp, người như Wallflower* từ đầu tới cuối...... Cẩu Lương kiềm chế một tiếng, hứng thú đều không có.

*Wallflower: là một từ lóng, dùng để chỉ những người nhút nhát, sống khép mình, ít tham gia các hoạt động xã hội.

Diệp Siêu lúc này mới thu hồi thanh thế hùng hổ doạ người, ngược lại nhìn về phía Thích Trình, dịu dàng nói với cậu: "Tiểu Trình, con không cần sợ hãi. Chú Diệp ở chỗ này, không ai có thể đem tội danh áp đặt lên người con. Con nói cho chú, đã xảy ra chuyện gì, là ai bắt nạt con?"

Cẩu Lương lúc này mới ngẩng đầu lên.

Trên mặt cậu cũng mang theo vết thương, hốc mắt sưng đỏ đựng đầy lúng túng và hoảng sợ, nước mắt muốn rớt không xong, ánh mắt nhìn Diệp Siêu tràn ngập cảm kích và tin tưởng còn có một chút ngạc nhiên.

Đối mặt với ánh mắt như vậy, ngay cả Diệp Siêu vốn ích kỷ tức giận đứa con riêng này cũng không khỏi sửng sốt một chút.

Cẩu Lương hơi hơi hé miệng, dường như không biết nên nói như thế nào.

Diệp Siêu lộ ra tươi cười trấn an, nói: "Tiểu Trình, không phải sợ, Hiệu trưởng nói con cũng nghe thấy rồi. Đem sự việc một năm một mười nói rõ ràng, không phải con sai, chú và mẹ con đều sẽ bảo vệ con, tuyệt đối không để yên người bắt nạt con."

Khi ông nói những lời này mắt nhìn hiệu trưởng Trần và bà Ngô, làm cho bọn họ hiểu rõ chính mình lời này cũng không phải muốn nói là nói được.

Thái độ của ông chính là như thế: Coi như con riêng ông có sai trong chuyện này, ông cũng chỉ nhận kết quả danh dự Diệp gia cũng không tổn hao gì.

Cẩu Lương giống như tìm được người tâm phúc, vốn dĩ kiên cường đứng tại chỗ, hoảng sợ bước gần về phía vợ chồng Diệp Siêu, rồi lại rụt rè dừng lại, nước mắt cũng lập tức rơi xuống.

Cậu giọng nghẹn ngào không muốn khóc thành tiếng, nói: "Chú Diệp, mẹ, con không phải biến thái, con không phải......"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau