Chương 14
Bởi vì đổi chỗ ngồi tốn không ít thời gian cho nên tốc độ Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư ăn cơm chiều rất nhanh, vào lớp lúc chuông reo.
Lúc hai người họ đến, các bạn trong lớp đã đến gần đông đủ. Trì Mục và Thang Nguyệt ngồi ở bên ngoài, Đinh Duệ Tư ngồi sau Lạc Ngu.
Lạc Ngu chen vào chỗ nhân lúc Trì Mục đứng dậy, lần này không gian Trì Mục chừa ra không đủ lớn, cậu cơ hồ là dán vào người hắn đi qua, ngồi vào chỗ, bắt đầu sửa sang lại mặt bàn lộn xộn.
Sắc mặt Đinh Duệ Tư thối hơn Lạc Ngu nhiều. Thang Nguyệt đứng dậy ra ngoài, cách xa Đinh Duệ Tư, sợ bị cậu đụng phải.
Chủ nhiệm lớp trông giờ tự học đêm nay. Lạc Ngu không chơi điện thoại, dọn bàn lại, bắt đầu làm bài.
Làm mấy bài mình biết, Lạc Ngu nhìn bài tập tiếng Anh, trầm tư.
Cậu không kiên nhẫn làm tiếng Anh nhất, bình thường không muốn làm thì mượn Đinh Duệ Tư xem. Nhưng hiện tại Trì Mục ngồi bên cạnh, không hiểu sao cậu sinh ra ý nghĩ không muốn chép bài tập trước mặt hắn.
Lạc Ngu lấy từ điển tiếng Anh ra, bắt đầu chiến đấu với bài tập.
Lúc cậu suy ngẫm sẽ vô thức cắn cán bút, cậu đọc đi đọc lại đề bài, biểu tình cứng ngắc.
Tầm mắt Trì Mục bất giác dừng ở cán bút tinh tế kia, đôi môi đỏ mọng căng tròn, thậm chí có thể nhìn thấy đầu lưỡi như ẩn như hiện.
Lông mi Trì Mục khẽ run, lúc Lạc Ngu chú ý tới, hắn đông cứng nhìn sang.
Lạc Ngu nhận thấy mình bị nhìn: ?
Chẳng lẽ là Trì Mục cảm thấy tốc độ cậu làm bài quá chậm? Hay là lật từ điển làm quá low?
Lạc Ngu khép từ điển lại, khó chịu cắn cán bút thật mạnh sau đó mới giật mình nghĩ mình làm cái gì.
Má.
Cậu cắn cán bút trước mặt Trì Mục, động tác này quá thô bỉ.
Lạc Ngu mặt không chút thay đổi phun cán bút ra, định rút giấy ăn lau, sau đó phát hiện giấy bị dùng hết rồi.
Cậu quay về phía sau, hỏi Đinh Duệ Tư giấy vệ sinh.
Đinh Duệ Tư bới tung ngăn kéo, cuối cùng lấy một tờ giấy vệ sinh trong túi quần, đưa cho Lạc Ngu.
Lúc Lạc Ngu chuẩn bị lau, một cái khăn thuần trắng đưa lại đây. Bàn tay cầm khăn thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Trì Mục cau mày nhìn giấy vệ sinh nhiều nếp nhăn, ngăn cản Lạc Ngu dùng nó lau.
Trì Mục: "Cái này sạch hơn."
Lạc Ngu: "... Cảm ơn."
Loại người phàm tục xé trời như Lạc Ngu chỉ đem theo giấy vệ sinh, ngay cả khăn ướt cũng không thể mang theo. Loại khăn sạch sẽ trắng phau này chẳng liên quan gì đến cậu.
Nhắc đến nam Alpha mang cái này theo bên người, hoặc nhiều hoặc ít sẽ làm cho người ta cảm thấy có chút quá..., nhưng đặt ở trên người Trì Mục, Lạc Ngu cảm thấy rất hợp, dù sao cũng là thiếu gia phô trương.
Đinh Duệ Tư thấy động tác của Trì Mục: "Cậu đang xem thường giấy vệ sinh của ai?"
Đó dù sao cũng là tờ giấy mà cậu ta vất vả mấy phút mới tìm thấy có được không hả!
Thang Nguyệt mắt lạnh: "Nói nhỏ chút, cậu làm ồn tôi."
Đinh Duệ Tư: "Tai cậu nghe siêu âm chắc?"
Hai Alpha ngứa mắt nhau không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn nhau một cái, mà đang giờ tự học, đều tự kìm cơn giận.
Lạc Ngu: "Không cần, tôi dùng cái này là được."
Dù sao con mẹ nó cậu muốn lau nước miếng!
Không lau thì mặc kệ!
Trì Mục đặt khăn lên bút của Lạc Ngu rồi mới mở miệng: "Giấy vệ sinh rất nhiều vi khuẩn, dù sao đây là cái đặt trong miệng..."
Chưa hết lời đã có mấy phần ý cười, Trì Mục xoay ngón tay, xoa xoa bút của Lạc Ngu, động tác tự nhiên gấp khăn nhét lại vào túi quần.
Lạc Ngu nghiêm mặt che giấu sự xấu hổ: "Đó là ngoài ý muốn, không có lần sau, cảm ơn."
Chắc chắn Trì Mục đang chê cười cậu!
Lạc Ngu nhìn tờ giấy trong tay, vò thành một cục nhét vào túi rác. Cậu nhìn bút trong tay cũng thấy ngứa mắt, đổi một cái khác tiếp tục làm bài.
Về phần khăn của Trì Mục, động tác của hắn nhanh như vậy, bây giờ đã cất rồi. Người ta chưa nói gì, Lạc Ngu cũng không thể nói đền cái khác, chỉ đành làm bộ như chẳng xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi tan giờ tự học tiết 1, Lạc Ngu vẫn đang làm đề tiếng Anh đầu tiên.
Cậu mới quay đầu lại định lấy bài tập của Đinh Duệ Tư, lại thấy cậu ta cầm sách đứng dậy.
Lạc Ngu thuận miệng hỏi: "Đi đâu thế?"
Đinh Duệ Tư: "Tìm Điền Tiểu Manh."
Biểu tình Lạc Ngu có chút kỳ quái: "Ông định vi phạm quy tắc của mình à?"
Nhị Ti tuổi thì không lớn, đạo lý thì một đống, từng nói quy tắc nhân sinh của mình, đó là sau chia tay tuyệt đối không làm bạn với người cũ, đỡ phải làm cho người ta ghét.
Trước đó Đinh Duệ Tư bị Điền Tiểu Manh đá còn uống rượu kể khổ với Lạc Ngu, nói con gái đều là móng heo bự(*), bởi vì cậu ta là Alpha mà đá cậu ta.
(Móng heo ở đây là ngôn ngữ mạng, chỉ đàn ông chẳng ai tốt. Phụ nữ dùng để diss đàn ông thay lòng đổi dạ, nói chuyện không suy nghĩ, không hiểu phong tình, thẳng nam sắt thép)
Mà ngày hôm sau Đinh Duệ Tư đã tốt lên, bởi vì thế giới là như vậy đấy. Alpha và Omega tồn tại song hành, với Beta cho dù ban đầu yêu oanh oanh liệt liệt, cuối cùng cũng khó tránh khỏi đau lòng. Hạnh phúc mỹ mãn hoặc là giống Lạc Phượng Hòa thì ít ỏi không có mấy.
Đinh Duệ Tư: "Tôi đi lấy sách. Ông biết tính cách cậu ấy hoạt bát, lại rất thích đọc tiểu thuyết mà, một đống sách nhất định phải cho tôi hưởng ké."
Nhị Ti bắt đầu vắt hết óc tìm lý do để vi phạm quy tắc, than thở đi ra chỗ ngồi đứng ở lối đi nhỏ.
Lạc Ngu đứng lên, tiết sau Thang Nguyệt và Trì Mục phải đến văn phòng, không thì hai người họ cũng đã không đứng nói chuyện như vậy.
Đinh Duệ Tư: "Anh Ngu ông đi với tôi không?"
Lạc Ngu vốn định đi WC, Đinh Duệ Tư nói như vậy, cậu lại đi cùng.
Điền Tiểu Manh ở lớp 11-10, lớp Văn, ở tầng hai. Lạc Ngu cùng Đinh Duệ Tư lảo đảo xuống lầu, Đinh Duệ Tư đến cửa lớp 11-10 tìm Điền Tiểu Manh, Lạc Ngu thì vào phòng vệ sinh.
Tầng này toàn của lớp Văn, nam sinh lớp Văn vốn ít, Alpha thì càng ít, cho nên Lạc Ngu mới xuống dưới với Đinh Duệ Tư. WC sạch sẽ, hơn nữa không nhiều mùi Alpha quá.
Nhưng ít không có nghĩa là không có, Lạc Ngu mới đi vào đã ngửi thấy mùi làm cậu ghét.
Mùi đó làm cho người ta cảm thấy giống như đặt mình trong đất sâu, hỗn hợp khói thuốc súng và phế liệu gay mũi, trong đó còn kèm theo mùi thuốc.
"Ồ, khách đến. Đây không phải là Lạc Ngu à, sao lại đến tầng hai thế."
Thịnh Kiền tựa vào bồn rửa tay nhả khói, bộ dáng hung ác. Gã nhìn Lạc Ngu, vui cười.
"Đáng tiếc WC này không đủ sáng, không nhìn rõ cái mặt như đàn bà của mày. Chậc chậc, cái mặt cũng đẹp đấy. Nếu mày là Omega thì tao có thể đánh dấu mày luôn."
Thịnh Kiền dập tắt tàn thuốc vào bồn rửa tay, nhìn mặt Lạc Ngu, trong mắt là sự trào phúng không chút nào che giấu.
Lúc khai giảng gã đã nhắm trúng Lạc Ngu, nhưng không ngờ người này lại là thằng Alpha, kiêu ngạo cuồng vọng. Càng mất mặt hơn là gã không đánh thắng cậu. Nhưng không sờ mó được cũng không cản trở gã ngứa mồm.
Lạc Ngu lạnh mặt: "Bố mày cho dù là Omega cũng có thể đánh cho mày gọi bố."
Cậu lắc cổ tay: "Tao đến làm gì? Đương nhiên là đến tế bái mày."
Lạc Ngu ghét Thịnh Kiền. Cậu từng đánh gã vào bệnh viện, nhưng thằng này vẫn không biết sợ, thấy cậu là lao ra khiêu khích, như thằng điên.
Cậu đập mạnh một cái làm mặt Thịnh Kiền sưng lên không kịp né, đá gã ra một góc sáng sủa.
Biểu tình cậu bỡn cợt: "Để cho mẹ mày hối hận sao lại sinh ra cái loại con như mày.". Truyện Xuyên Nhanh
Thịnh Kiền phun một ngụm nước miếng đầy máu ra, phóng pheromone công kích ra, đập về phía Lạc Ngu. Lạc Ngu né tránh, một đấm đó đấm lên tường sau lưng cậu.
Thịnh Kiền cao, người gầy hơn Lạc Ngu chút, nhưng không có nghĩa là gã gầy yếu.
Tiếng va chạm vang lên ở trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp. Lạc Ngu đá Thịnh Kiền xuống đất, đồng thời bị gã đập một cái vào bụng.
Lạc Ngu đá đầu Thịnh Kiền, đứng lên trong một khắc đối phương tránh né, đập cằm gã.
Thịnh Kiền bị đau, pheromone phóng thích càng mãnh liệt.
Mùi pheromone tràn ngập khói thuốc súng và máu chứa đầy ác ý muốn đâm vào đại não Lạc Ngu, làm cho cậu buồn nôn.
Thịnh Kiền nhận thấy cậu sai sai, cố ý khiêu khích: "Lạc Ngu, giờ mày đã hèn đến độ pheromone cũng không dám thả à?"
Alpha đánh nhau, pheromone đi trước nắm tay, trước kia Lạc Ngu đánh nhau cũng không ngoại lệ.
Thịnh Kiền còn nhớ cảm giác bị pheromone của Lạc Ngu hung hăng nghiền áp. Thằng nhãi này không phải người, đánh gã gãy xương còn dùng pheromone oanh tạc gã, hôm nay sao thái độ khác thường vậy chứ?
Lạc Ngu hỏi lại: "Đối phó mày, cần không?"
Bọn họ chưa cả đánh tiếp, Đinh Duệ Tư ngửi thấy pheromone của Thịnh Kiền chạy vào, nghe thấy lời bọn họ nói, bước vào ngăn cản.
Đinh Duệ Tư: "Thịnh Kiền mày bị điên à? Một ngày không bị đánh là ngứa da hả? Mày cũng xứng để anh Ngu phóng pheromone sao, của tao mày cũng không xứng được ngửi. Mày tưởng là pheromone của mày thơm chắc, tao mẹ nó đi ngửi WC cũng không thèm ngửi mùi của mày, phi!"
Thịnh Kiền vốn đang nổi nóng, lau vết máu ở khóe môi: "Mày tưởng tao muốn ngửi mùi quýt của mày chắc. Như thằng nhãi ranh, về nhà bú sữa mẹ mày đi."
Đinh Duệ Tư xắn tay áo: "Đ** m* mày, tiếng chó sủa đúng là khó nghe."
(Xin lỗi các bạn nhưng raw cũng chửi tục mà tui cũng mún chửi tục:v)
Lạc Ngu kéo lấy tay áo Đinh Duệ Tư. Cậu ta bị ngăn cản, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Lạc Ngu: "Đi."
Đinh Duệ Tư:?
Lạc Ngu không giải thích, kéo Đinh Duệ Tư đi, tốc độ cực nhanh, sau đó đứng chờ ở góc.
Đinh Duệ Tư: "Không phải chứ, anh Ngu, ông tha cho thằng chó kia hả?"
Lạc Ngu: "Chờ đi."
Lạc Ngu đếm thầm, mười, chín, tám, bảy...
Lúc đếm ngược đến bốn, hành lang đã vang lên tiếng bước chân.
"Làm gì làm gì, pheromone của ai, thu lại cho tôi!"
Chủ nhiệm quát lớn ở cửa, làm cho Đinh Duệ Tư run lên một cái.
Lạc Ngu: "Còn định làm gì nữa, chưa bị phạt đủ à?"
Đinh Duệ Tư hiểu ra: "Vẫn là anh Ngu cơ trí, nếu như bị lão La bắt được thì lại bị gọi phụ huynh đến viết kiểm điểm, còn phải đọc tên trước cờ."
Bọn họ viết không ít lần, Đinh Duệ Tư viết kiểm điểm đến là có lòng.
Đinh Duệ Tư: "Không đúng, chắc chắn thằng nhãi Thịnh Kiền kia sẽ khai ra, lúc đó lão La lại tìm ông còn gì?"
Lạc Ngu không hề hoảng hốt: "Ai thấy tôi đánh nó, ông thấy không?"
Đinh Duệ Tư mở to mắt, giơ ngón tay cái lên với Lạc Ngu. Trong WC không có người khác, Lạc Ngu không phóng pheromone!
Đinh Duệ Tư cười hì hì: "Dù sao tôi cũng không phát hiện."
Lạc Ngu đi lên cầu thang, giọng điệu thoải mái: "Tôi cũng không phát hiện, tôi chỉ đi vệ sinh, ai đánh nó ai biết được."
Đinh Duệ Tư đánh giá Lạc Ngu: "Anh Ngu, dáng vẻ đầy ý xấu của ông làm cho tôi cảm thấy giống một người lắm đấy."
Lạc Ngu không quay đầu lại: "Ai?"
Đinh Duệ Tư: "Trì Mục."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cán bút vẫn nhỏ, chưa đủ thành thạo.
Lúc hai người họ đến, các bạn trong lớp đã đến gần đông đủ. Trì Mục và Thang Nguyệt ngồi ở bên ngoài, Đinh Duệ Tư ngồi sau Lạc Ngu.
Lạc Ngu chen vào chỗ nhân lúc Trì Mục đứng dậy, lần này không gian Trì Mục chừa ra không đủ lớn, cậu cơ hồ là dán vào người hắn đi qua, ngồi vào chỗ, bắt đầu sửa sang lại mặt bàn lộn xộn.
Sắc mặt Đinh Duệ Tư thối hơn Lạc Ngu nhiều. Thang Nguyệt đứng dậy ra ngoài, cách xa Đinh Duệ Tư, sợ bị cậu đụng phải.
Chủ nhiệm lớp trông giờ tự học đêm nay. Lạc Ngu không chơi điện thoại, dọn bàn lại, bắt đầu làm bài.
Làm mấy bài mình biết, Lạc Ngu nhìn bài tập tiếng Anh, trầm tư.
Cậu không kiên nhẫn làm tiếng Anh nhất, bình thường không muốn làm thì mượn Đinh Duệ Tư xem. Nhưng hiện tại Trì Mục ngồi bên cạnh, không hiểu sao cậu sinh ra ý nghĩ không muốn chép bài tập trước mặt hắn.
Lạc Ngu lấy từ điển tiếng Anh ra, bắt đầu chiến đấu với bài tập.
Lúc cậu suy ngẫm sẽ vô thức cắn cán bút, cậu đọc đi đọc lại đề bài, biểu tình cứng ngắc.
Tầm mắt Trì Mục bất giác dừng ở cán bút tinh tế kia, đôi môi đỏ mọng căng tròn, thậm chí có thể nhìn thấy đầu lưỡi như ẩn như hiện.
Lông mi Trì Mục khẽ run, lúc Lạc Ngu chú ý tới, hắn đông cứng nhìn sang.
Lạc Ngu nhận thấy mình bị nhìn: ?
Chẳng lẽ là Trì Mục cảm thấy tốc độ cậu làm bài quá chậm? Hay là lật từ điển làm quá low?
Lạc Ngu khép từ điển lại, khó chịu cắn cán bút thật mạnh sau đó mới giật mình nghĩ mình làm cái gì.
Má.
Cậu cắn cán bút trước mặt Trì Mục, động tác này quá thô bỉ.
Lạc Ngu mặt không chút thay đổi phun cán bút ra, định rút giấy ăn lau, sau đó phát hiện giấy bị dùng hết rồi.
Cậu quay về phía sau, hỏi Đinh Duệ Tư giấy vệ sinh.
Đinh Duệ Tư bới tung ngăn kéo, cuối cùng lấy một tờ giấy vệ sinh trong túi quần, đưa cho Lạc Ngu.
Lúc Lạc Ngu chuẩn bị lau, một cái khăn thuần trắng đưa lại đây. Bàn tay cầm khăn thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Trì Mục cau mày nhìn giấy vệ sinh nhiều nếp nhăn, ngăn cản Lạc Ngu dùng nó lau.
Trì Mục: "Cái này sạch hơn."
Lạc Ngu: "... Cảm ơn."
Loại người phàm tục xé trời như Lạc Ngu chỉ đem theo giấy vệ sinh, ngay cả khăn ướt cũng không thể mang theo. Loại khăn sạch sẽ trắng phau này chẳng liên quan gì đến cậu.
Nhắc đến nam Alpha mang cái này theo bên người, hoặc nhiều hoặc ít sẽ làm cho người ta cảm thấy có chút quá..., nhưng đặt ở trên người Trì Mục, Lạc Ngu cảm thấy rất hợp, dù sao cũng là thiếu gia phô trương.
Đinh Duệ Tư thấy động tác của Trì Mục: "Cậu đang xem thường giấy vệ sinh của ai?"
Đó dù sao cũng là tờ giấy mà cậu ta vất vả mấy phút mới tìm thấy có được không hả!
Thang Nguyệt mắt lạnh: "Nói nhỏ chút, cậu làm ồn tôi."
Đinh Duệ Tư: "Tai cậu nghe siêu âm chắc?"
Hai Alpha ngứa mắt nhau không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn nhau một cái, mà đang giờ tự học, đều tự kìm cơn giận.
Lạc Ngu: "Không cần, tôi dùng cái này là được."
Dù sao con mẹ nó cậu muốn lau nước miếng!
Không lau thì mặc kệ!
Trì Mục đặt khăn lên bút của Lạc Ngu rồi mới mở miệng: "Giấy vệ sinh rất nhiều vi khuẩn, dù sao đây là cái đặt trong miệng..."
Chưa hết lời đã có mấy phần ý cười, Trì Mục xoay ngón tay, xoa xoa bút của Lạc Ngu, động tác tự nhiên gấp khăn nhét lại vào túi quần.
Lạc Ngu nghiêm mặt che giấu sự xấu hổ: "Đó là ngoài ý muốn, không có lần sau, cảm ơn."
Chắc chắn Trì Mục đang chê cười cậu!
Lạc Ngu nhìn tờ giấy trong tay, vò thành một cục nhét vào túi rác. Cậu nhìn bút trong tay cũng thấy ngứa mắt, đổi một cái khác tiếp tục làm bài.
Về phần khăn của Trì Mục, động tác của hắn nhanh như vậy, bây giờ đã cất rồi. Người ta chưa nói gì, Lạc Ngu cũng không thể nói đền cái khác, chỉ đành làm bộ như chẳng xảy ra chuyện gì.
Cho đến khi tan giờ tự học tiết 1, Lạc Ngu vẫn đang làm đề tiếng Anh đầu tiên.
Cậu mới quay đầu lại định lấy bài tập của Đinh Duệ Tư, lại thấy cậu ta cầm sách đứng dậy.
Lạc Ngu thuận miệng hỏi: "Đi đâu thế?"
Đinh Duệ Tư: "Tìm Điền Tiểu Manh."
Biểu tình Lạc Ngu có chút kỳ quái: "Ông định vi phạm quy tắc của mình à?"
Nhị Ti tuổi thì không lớn, đạo lý thì một đống, từng nói quy tắc nhân sinh của mình, đó là sau chia tay tuyệt đối không làm bạn với người cũ, đỡ phải làm cho người ta ghét.
Trước đó Đinh Duệ Tư bị Điền Tiểu Manh đá còn uống rượu kể khổ với Lạc Ngu, nói con gái đều là móng heo bự(*), bởi vì cậu ta là Alpha mà đá cậu ta.
(Móng heo ở đây là ngôn ngữ mạng, chỉ đàn ông chẳng ai tốt. Phụ nữ dùng để diss đàn ông thay lòng đổi dạ, nói chuyện không suy nghĩ, không hiểu phong tình, thẳng nam sắt thép)
Mà ngày hôm sau Đinh Duệ Tư đã tốt lên, bởi vì thế giới là như vậy đấy. Alpha và Omega tồn tại song hành, với Beta cho dù ban đầu yêu oanh oanh liệt liệt, cuối cùng cũng khó tránh khỏi đau lòng. Hạnh phúc mỹ mãn hoặc là giống Lạc Phượng Hòa thì ít ỏi không có mấy.
Đinh Duệ Tư: "Tôi đi lấy sách. Ông biết tính cách cậu ấy hoạt bát, lại rất thích đọc tiểu thuyết mà, một đống sách nhất định phải cho tôi hưởng ké."
Nhị Ti bắt đầu vắt hết óc tìm lý do để vi phạm quy tắc, than thở đi ra chỗ ngồi đứng ở lối đi nhỏ.
Lạc Ngu đứng lên, tiết sau Thang Nguyệt và Trì Mục phải đến văn phòng, không thì hai người họ cũng đã không đứng nói chuyện như vậy.
Đinh Duệ Tư: "Anh Ngu ông đi với tôi không?"
Lạc Ngu vốn định đi WC, Đinh Duệ Tư nói như vậy, cậu lại đi cùng.
Điền Tiểu Manh ở lớp 11-10, lớp Văn, ở tầng hai. Lạc Ngu cùng Đinh Duệ Tư lảo đảo xuống lầu, Đinh Duệ Tư đến cửa lớp 11-10 tìm Điền Tiểu Manh, Lạc Ngu thì vào phòng vệ sinh.
Tầng này toàn của lớp Văn, nam sinh lớp Văn vốn ít, Alpha thì càng ít, cho nên Lạc Ngu mới xuống dưới với Đinh Duệ Tư. WC sạch sẽ, hơn nữa không nhiều mùi Alpha quá.
Nhưng ít không có nghĩa là không có, Lạc Ngu mới đi vào đã ngửi thấy mùi làm cậu ghét.
Mùi đó làm cho người ta cảm thấy giống như đặt mình trong đất sâu, hỗn hợp khói thuốc súng và phế liệu gay mũi, trong đó còn kèm theo mùi thuốc.
"Ồ, khách đến. Đây không phải là Lạc Ngu à, sao lại đến tầng hai thế."
Thịnh Kiền tựa vào bồn rửa tay nhả khói, bộ dáng hung ác. Gã nhìn Lạc Ngu, vui cười.
"Đáng tiếc WC này không đủ sáng, không nhìn rõ cái mặt như đàn bà của mày. Chậc chậc, cái mặt cũng đẹp đấy. Nếu mày là Omega thì tao có thể đánh dấu mày luôn."
Thịnh Kiền dập tắt tàn thuốc vào bồn rửa tay, nhìn mặt Lạc Ngu, trong mắt là sự trào phúng không chút nào che giấu.
Lúc khai giảng gã đã nhắm trúng Lạc Ngu, nhưng không ngờ người này lại là thằng Alpha, kiêu ngạo cuồng vọng. Càng mất mặt hơn là gã không đánh thắng cậu. Nhưng không sờ mó được cũng không cản trở gã ngứa mồm.
Lạc Ngu lạnh mặt: "Bố mày cho dù là Omega cũng có thể đánh cho mày gọi bố."
Cậu lắc cổ tay: "Tao đến làm gì? Đương nhiên là đến tế bái mày."
Lạc Ngu ghét Thịnh Kiền. Cậu từng đánh gã vào bệnh viện, nhưng thằng này vẫn không biết sợ, thấy cậu là lao ra khiêu khích, như thằng điên.
Cậu đập mạnh một cái làm mặt Thịnh Kiền sưng lên không kịp né, đá gã ra một góc sáng sủa.
Biểu tình cậu bỡn cợt: "Để cho mẹ mày hối hận sao lại sinh ra cái loại con như mày.". Truyện Xuyên Nhanh
Thịnh Kiền phun một ngụm nước miếng đầy máu ra, phóng pheromone công kích ra, đập về phía Lạc Ngu. Lạc Ngu né tránh, một đấm đó đấm lên tường sau lưng cậu.
Thịnh Kiền cao, người gầy hơn Lạc Ngu chút, nhưng không có nghĩa là gã gầy yếu.
Tiếng va chạm vang lên ở trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp. Lạc Ngu đá Thịnh Kiền xuống đất, đồng thời bị gã đập một cái vào bụng.
Lạc Ngu đá đầu Thịnh Kiền, đứng lên trong một khắc đối phương tránh né, đập cằm gã.
Thịnh Kiền bị đau, pheromone phóng thích càng mãnh liệt.
Mùi pheromone tràn ngập khói thuốc súng và máu chứa đầy ác ý muốn đâm vào đại não Lạc Ngu, làm cho cậu buồn nôn.
Thịnh Kiền nhận thấy cậu sai sai, cố ý khiêu khích: "Lạc Ngu, giờ mày đã hèn đến độ pheromone cũng không dám thả à?"
Alpha đánh nhau, pheromone đi trước nắm tay, trước kia Lạc Ngu đánh nhau cũng không ngoại lệ.
Thịnh Kiền còn nhớ cảm giác bị pheromone của Lạc Ngu hung hăng nghiền áp. Thằng nhãi này không phải người, đánh gã gãy xương còn dùng pheromone oanh tạc gã, hôm nay sao thái độ khác thường vậy chứ?
Lạc Ngu hỏi lại: "Đối phó mày, cần không?"
Bọn họ chưa cả đánh tiếp, Đinh Duệ Tư ngửi thấy pheromone của Thịnh Kiền chạy vào, nghe thấy lời bọn họ nói, bước vào ngăn cản.
Đinh Duệ Tư: "Thịnh Kiền mày bị điên à? Một ngày không bị đánh là ngứa da hả? Mày cũng xứng để anh Ngu phóng pheromone sao, của tao mày cũng không xứng được ngửi. Mày tưởng là pheromone của mày thơm chắc, tao mẹ nó đi ngửi WC cũng không thèm ngửi mùi của mày, phi!"
Thịnh Kiền vốn đang nổi nóng, lau vết máu ở khóe môi: "Mày tưởng tao muốn ngửi mùi quýt của mày chắc. Như thằng nhãi ranh, về nhà bú sữa mẹ mày đi."
Đinh Duệ Tư xắn tay áo: "Đ** m* mày, tiếng chó sủa đúng là khó nghe."
(Xin lỗi các bạn nhưng raw cũng chửi tục mà tui cũng mún chửi tục:v)
Lạc Ngu kéo lấy tay áo Đinh Duệ Tư. Cậu ta bị ngăn cản, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Lạc Ngu: "Đi."
Đinh Duệ Tư:?
Lạc Ngu không giải thích, kéo Đinh Duệ Tư đi, tốc độ cực nhanh, sau đó đứng chờ ở góc.
Đinh Duệ Tư: "Không phải chứ, anh Ngu, ông tha cho thằng chó kia hả?"
Lạc Ngu: "Chờ đi."
Lạc Ngu đếm thầm, mười, chín, tám, bảy...
Lúc đếm ngược đến bốn, hành lang đã vang lên tiếng bước chân.
"Làm gì làm gì, pheromone của ai, thu lại cho tôi!"
Chủ nhiệm quát lớn ở cửa, làm cho Đinh Duệ Tư run lên một cái.
Lạc Ngu: "Còn định làm gì nữa, chưa bị phạt đủ à?"
Đinh Duệ Tư hiểu ra: "Vẫn là anh Ngu cơ trí, nếu như bị lão La bắt được thì lại bị gọi phụ huynh đến viết kiểm điểm, còn phải đọc tên trước cờ."
Bọn họ viết không ít lần, Đinh Duệ Tư viết kiểm điểm đến là có lòng.
Đinh Duệ Tư: "Không đúng, chắc chắn thằng nhãi Thịnh Kiền kia sẽ khai ra, lúc đó lão La lại tìm ông còn gì?"
Lạc Ngu không hề hoảng hốt: "Ai thấy tôi đánh nó, ông thấy không?"
Đinh Duệ Tư mở to mắt, giơ ngón tay cái lên với Lạc Ngu. Trong WC không có người khác, Lạc Ngu không phóng pheromone!
Đinh Duệ Tư cười hì hì: "Dù sao tôi cũng không phát hiện."
Lạc Ngu đi lên cầu thang, giọng điệu thoải mái: "Tôi cũng không phát hiện, tôi chỉ đi vệ sinh, ai đánh nó ai biết được."
Đinh Duệ Tư đánh giá Lạc Ngu: "Anh Ngu, dáng vẻ đầy ý xấu của ông làm cho tôi cảm thấy giống một người lắm đấy."
Lạc Ngu không quay đầu lại: "Ai?"
Đinh Duệ Tư: "Trì Mục."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cán bút vẫn nhỏ, chưa đủ thành thạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất