Chương 29
Cảm giác thẹn thùng và tức giận sắp trào dâng cả người Lạc Ngu, giống như quả bóng bay chỉ loáng cái là nổ tung.
Trì Mục là người mà cậu tin tưởng.
Là người mà cho dù cậu biến thành Omega cũng thề son sắt cam đoan sẽ không sờ mó.
Nhưng chuyện trong trí nhớ cơ hồ làm cho Lạc Ngu nứt ra rồi, cậu xấu hổ đến độ hận không thể bật người trăm mét gia tốc chạy đến cửa sổ, nhảy xuống đào lỗ chôn mình.
Lòng tự trọng của Alpha vẫn còn đó, dù từng tưởng đã biến chất nhưng thật ra vẫn còn tồn tại. Lạc Ngu cũng không cảm thấy đó là chuyện gì lớn, cũng cảm thấy chẳng qua là phản ứng có thể kìm lại được không đáng nhắc tới.
Nhưng sau khi Trì Mục đưa tay vào, ý nghĩa sẽ khác.
Trên mặt Lạc Ngu đầy vẻ tức giận, cậu cong thắt lưng túm áo Trì Mục, c4n răng.
So với tức giận vì bị s0 soạng muốn đánh người này một trận, thật ra cậu thấy sợ vì Trì Mục làm như vậy.
Đó quả thực không phù hợp với tác phong của Trì Mục.
Ánh sáng mờ nhạt trên màn hình điện thoại của Trì Mục chiếu sáng gương mặt của thiếu niên, hắn lẳng lặng đối diện cậu, chờ phản ứng tiếp theo của cậu.
Thật ra vốn Trì Mục không định làm như vậy, từ trước đến nay hắn tiến hành theo chất lượng, không nhanh không chậm, trong kế hoạch và phương án trong đầu hắn, vào thời cơ này làm hành vi thỏa đáng gì sẽ có kết quả gì, hắn đã nghĩ hết rồi..
Nhưng cố tình Lạc Ngu là nhân tố không xác định.
Thích sao có thể làm từng bước được, khi Trì Mục chạm vào đóa liên kiều ướt sũng kia, tình thế đã không khống chế được.
Hắn gần như làm rõ ý đồ của mình, cứ như thế loã l0 ở trước mặt Lạc Ngu.
Hắn nghĩ, nếu Lạc Ngu nhớ, không biết cậu sẽ đáp lại thế nào.
Giọng Lạc Ngu hơi khàn: "Vì sao không đánh dấu luôn?"
Vì sao phải chạm vào cậu?
Lạc Ngu không biết Trì Mục sẽ chạm vào cậu, nhưng không rõ vì sao hắn phải làm như vậy, có lẽ nào hắn nhìn trúng cậu?
Lạc Ngu nghĩ không có lý gì Trì Mục thích mình mà?
Nếu nghĩ tiếp như vậy, cậu chỉ có thể nghĩ đến pheromone.
Bởi vì pheromone nên cậu không thể không quấn lấy Trì Mục, mà hắn cũng bởi vì pheromone nên mất lý trí.
Nhưng ký ức trong đầu nói cho cậu biết, Trì Mục căn bản là biết rõ mục tiêu, cố ý làm thế.
Cậu si mê khó kiềm chế, đối phương lại vẫn quần áo nhã nhặn không nhăn, sự đối lập này càng làm cho mặt cậu ửng đỏ.
Trì Mục: "Xin lỗi... tôi không nhịn được."
Hắn nhìn cậu: "Nhưng lúc đó không phải xuất phát từ bản năng."
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên đôi mắt Lạc Ngu, cũng chiếu sáng khuôn mặt Trì Mục, gương mặt nhã nhặn kia nghiêm túc, làm cho đầu óc Lạc Ngu nhất thời trống rỗng.
Quả bóng bay sắp nổ chậm rãi xì hơi.
Ánh sáng điện thoại tối đi lúc Lạc Ngu đứng đờ đẫn.
Sợi dây trong đầu cậu cũng đứt đoạn.
Không phải chứ, cái gì thế?
Cái gì mà không phải xuất phát từ bản năng?
Hả? Người anh em cậu có ý gì!
Lạc Ngu choáng váng.
Nhưng cậu chưa kịp bình tĩnh phân tích, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Cậu theo bản năng ấn nghe, thậm chí có chút gấp gáp.
Đinh Duệ Tư ở bên kia ngáp một cái: "Là Trì Mục hay anh Ngu thế? Anh Ngu tỉnh ngủ chưa?"
Lạc Ngu: "Mới tỉnh."
Đinh Duệ Tư mừng rỡ: "Ông dậy rồi à! Tôi buồn ngủ sắp chết rồi đây! Nhanh lên xe về nhà đi!"
Lòng Lạc Ngu loạn cào cào: "Đến ngay."
Cúp máy, đầu cậu chỉ có "chạy mau".
Lạc Ngu sờ vào nắm cửa, mở ra muốn đi ra ngoài lại bị Trì Mục kéo lại.
Trì Mục: "Băng dính cách mùi."
Lạc Ngu như bị điện giật thu tay: "Biết rồi!"
Nếu giờ phút này Lạc Ngu quay đầu lại, nương theo ánh sáng hành lang, cậu có thể thấy vành tai Trì Mục đỏ bừng khác thường.
Nhưng cậu không quay đầu lại mà vội vã thoát khỏi sự bối rối và mất tự nhiên lúc này.
Lạc Ngu vừa xuống dưới vừa lấy băng dính cách mùi ra dán lên tuyến thể.
Ngón tay lướt qua dấu răng, cậu đi nhanh hơn.
Trì Mục bị cậu vứt ở đằng sau, trên môi là nụ cười mỉm không giấu được.
Có lẽ là kết quả tốt nhất mà hắn dự đoán, Lạc Ngu không quá kháng cự, có nghĩa là con đường tằm ăn dâu của hắn lại nhanh hơn..
Tình yêu vốn là thứ không thể lấy lý trí để đánh giá, Trì Mục không bài xích bản năng, thậm chí rất hài lòng với cơ hội mà nó đem tới.
Một khắc họ ra đời nó đã quyết định họ ràng buộc với nhau, quyết định Lạc Ngu là chàng dâu của hắn.
Trước khi biến cố xảy ra, Trì Mục đã cảm thấy Lạc Ngu là người rất tốt.
Tuy rằng người cậu đầy gai, trông không dễ chọc, làm việc lại tùy hứng, nhưng sống tự do phóng khoáng, như là một ngọn lửa bừng lên vĩnh viễn không tắt.
Trì Mục từng thấy cậu ra tay khi gặp chuyện bất bình, không để ý đến vết thương trên người, lười biếng lại không chút để tâm từ chối lời cảm ơn, cao ngạo làm cho người ta khó tiếp cận, rồi lại đùa với con chó nhỏ ở ven đường, không keo kiệt cho đi sự ấm áp của mình.
Cậu luôn phá vỡ thế giới quy luật của Trì Mục, hấp dẫn nói cho hắn biết thế nào là tự do.
Làm cho Trì Mục cũng bất ngờ là sau khi xuất hiện biến cố, mùi pheromone ngọt ngào nhiều lần ăn mòn lý trí, làm dao động ý chí của hắn.
Nếu pheromone này là của người khác, chưa chắc Trì Mục đã xúc động, mà cố tình là của Lạc Ngu.
Cố tình là Lạc Ngu.
Hơn nữa Lạc Ngu không thể không có hắn.
Không thể không có hắn.
Sự hấp dẫn này với Trì Mục quá trí mạng.
Hắn nhìn bóng người đã sắp biến mất, tăng tốc đuổi theo.
Lúc Lạc Ngu lên xe, Đinh Duệ Tư ngồi ở ghế sau buồn ngủ, thấy cậu đến là lên tinh thần.
Đinh Duệ Tư than thở: "Tôi nói này ông hay thật đấy, pháo hoa bùm bùm chíu chíu ồn thế mà ông cũng ngủ được, còn ngủ lâu như vậy, tôi ở trên xe đau lưng rồi đây này."
Lạc Ngu: "Ông ngồi ra giữa."
Đinh Duệ Tư chưa càm ràm xong, Lạc Ngu nói vậy, nhích ra giữa.
Lạc Ngu lên xe, để Đinh Duệ Tư làm bức tường thịt giữa cậu và Trì Mục.
Đinh Duệ Tư còn muốn nói gì đó, bị cậu đè đầu dựa vào ghế.
Lạc Ngu: "Mệt thì ngủ."
Đinh Duệ Tư cũng không có tinh thần nói tiếp, ngáp một cái gật đầu, tựa vào ghế.
Lạc Ngu cũng nhắm mắt lại chợp mắt, không muốn có tiếp xúc gì với Trì Mục, rơi vào trạng thái tự bế.
Lạc Ngu càng nghĩ càng cảm thấy Trì Mục thích mình, nhưng lại không chắc.
Nói không phải xuất phát từ bản năng gì đó, rốt cuộc có phải ý đó hay không hả?
Nếu người khác nói không nhịn được, Lạc Ngu có thể cảm thấy là thằng khốn lên tiếng, nhưng nếu Trì Mục nói không nhịn được, lại làm cho cậu nghĩ là ý khác..
Lạc Ngu khó chịu, rồi lại không chắc.
Có chút vui vẻ đắc ý, lại cảm thấy kỳ kỳ.
Cậu liếc nhìn Trì Mục một cái, lại bị hắn bắt quả tang.
Trì Mục cong môi với cậu, mặt mày phơi phới.
Lạc Ngu tựa vào ghế, quay mặt không nhìn hắn.
Dọc theo đường đi yên tĩnh không tiếng động, tài xế không dám mở nhạc quấy rầy đám Trì Mục, đeo tai nghe điện thoại một mình nghe nhạc.
Xe vào Tây Giang, Trì Mục mới mở miệng.
Hắn lướt tay qua người Đinh Duệ Tư, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Lạc Ngu.
Trì Mục: "Đưa cậu về nhà trước nhé?"
Lạc Ngu: "Ừ, nhà tôi..."
Lạc Ngu định nói địa chỉ nhà mình, phản ứng lại nhà cậu Trì Mục đã không thể quen hơn.
Trì Mục nói địa chỉ cho tài xế, xe đỗ ở ngoài khu chung cư của Lạc Ngu, Đinh Duệ Tư vẫn đang ngủ say.
Lạc Ngu vỗ cậu ta dậy, mở cửa xe ra, Đinh Duệ Tư xoa mắt mơ màng xuống xe theo.
Trì Mục hạ cửa kính xe, nhìn thẳng vào mắt Lạc Ngu.
Trì Mục: "Đi ngủ sớm đi."
Lạc Ngu: "Chỉ vậy thôi?"
Cậu tưởng Trì Mục còn muốn nói gì đó, không ngờ chỉ có vậy.
Cậu lại bắt đầu hoài nghi suy đoán "Trì Mục thích mình" mà cậu đoán suốt dọc đường có lẽ là ảo giác, nào có người nào sờ mó người mình thích xong lại lãnh đạm vậy chứ!
Trì Mục chần chừ một lát: "Ngủ ngon."
Thật ra hắn muốn nói câu này sau khi tám chuyện vào buổi tối.
Lạc Ngu quay người, đưa Đinh Duệ Tư đang gật gà gật gù đi, mặt không chút đổi sắc nghĩ quả nhiên suy đoán lúc trước là ảo giác.
Nhìn Đinh Duệ Tư quay về nhà mình, Lạc Ngu đút tay vào túi quần nhìn bóng mình bước đi.
Cậu đá lon nước ven đường, phát ra tiếng vang trong bóng đêm, không ngừng phóng đại trong ban đêm yên tĩnh.
Lạc Ngu lắc lư đi về phía trước, nhặt lon nước bị đá xa kia lên, ném mạnh vào thùng rác.
"Bịch."
Lon nước nằm trong thùng rác, làm cho khóe môi Lạc Ngu khẽ nhếch.
Lúc Lạc Ngu mở cửa nhà, Kiều Uyển Dung vẫn chưa ngủ, đang nằm trên sofa đắp mặt nạ.
Kiều Uyển Dung: "Về rồi à, muộn thế, mẹ còn định gọi điện hỏi con có ngủ ở đó không."
Lạc Ngu thay giày: "Ngồi xe khá lâu."
Kiều Uyển Dung: "Pháo hoa đẹp không?"
Lạc Ngu: "Đẹp."
Cậu nhìn xong hôn mê, nào biết có đẹp hay không.
Kiều Uyển Dung: "Thế sao mẹ cảm thấy con không hứng thú lắm?"
Kiều Uyển Dung kéo mặt nạ xuống, nhìn Lạc Ngu đang buồn bã ỉu xìu.
Lạc Ngu lắc đầu: "Không, con chơi hơi mệt."
Ít nhất món ăn trong tiệc cưới vẫn ngon, không uổng công đi.
Nếu hôm nay Trì Mục đi mà cậu không đi, chưa biết chừng tình huống càng không ổn.
Lạc Ngu đi về phòng: "Đúng rồi, mẹ, Omega có cách nào đoán được mình sắp đến kỳ ph4t tình không?"
Nếu lần sau lại không đúng lúc, cậu phải dự phòng trước mới được, không có khả năng nhiều lần may mắn có Trì Mục ở cạnh cậu..
Nhớ đến Trì Mục là Lạc Ngu lại phiền, rốt cuộc cậu ta có ý gì hả.
Kiều Uyển Dung xấu hổ: "Ừm... cái này... con cẩn thận quan sát là biết mà."
Lạc Ngu thấy mẹ mình lại đắp mặt nạ lên: "Quan sát cái gì ạ?"
Kiều Uyển Dung ấp úng: "Trước ngày đó mấy ngày cơ thể sẽ mẫn cảm, chảy cái gì đó. Con cẩn thận quan sát là được, không được thì con lên mạng tra đi."
Đây là từ ngữ đáng sợ gì thế?
Từ trước đến nay Lạc Ngu không quan tâm, cậu không nói gì thêm, gật đầu tỏ vẻ mình hiểu, vội cầm quần áo vào phòng tắm.
Cậu cảm thấy mình rất không thoải mái, chỗ đó không thoải mái nhất.2
Cũng may Trì Mục chỉ đút ngón tay vào, không thì Lạc Ngu thật sự sẽ đào mộ cho hắn.
Tắm rửa xong, cậu nhìn cái tên "Con giai" kia, tức quá đổi thành "Lưu manh".
Nhưng nghĩ lại, như vậy giống như thẹn quá thành giận, lại đổi "Lưu manh" thành "Thằng khờ".
Điện thoại rung lên, người đang bị cậu sửa tên nhắn tin.
【 Thằng khờ 】: Ngủ ngon.
Ai muốn chúc ngủ ngon thằng khờ chứ.
Lạc Ngu cười khinh thường vứt điện thoại, ngã xuống giường.
Phiền.
Năm phút đồng hồ sau, Lạc Ngu bật dậy.
【 Lạc Ngu 】: Ngủ ngon mẹ cậu.
Nhắn xong Lạc Ngu thoải mái, ngả đầu ngủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trì trong nóng ngoài lạnh tự cho là ý tứ rất rõ ràng VS Ngu chậm nửa nhịp ngốc nghếch phổi bò sắt đá
Tiểu Ngu: Tóm lại cậu ta có thích mình không [ liên tục táo bạo ]
Trì Trì: Cậu ấy biết ý mình nhưng không từ chối [ vui vẻ ]
Trì Mục là người mà cậu tin tưởng.
Là người mà cho dù cậu biến thành Omega cũng thề son sắt cam đoan sẽ không sờ mó.
Nhưng chuyện trong trí nhớ cơ hồ làm cho Lạc Ngu nứt ra rồi, cậu xấu hổ đến độ hận không thể bật người trăm mét gia tốc chạy đến cửa sổ, nhảy xuống đào lỗ chôn mình.
Lòng tự trọng của Alpha vẫn còn đó, dù từng tưởng đã biến chất nhưng thật ra vẫn còn tồn tại. Lạc Ngu cũng không cảm thấy đó là chuyện gì lớn, cũng cảm thấy chẳng qua là phản ứng có thể kìm lại được không đáng nhắc tới.
Nhưng sau khi Trì Mục đưa tay vào, ý nghĩa sẽ khác.
Trên mặt Lạc Ngu đầy vẻ tức giận, cậu cong thắt lưng túm áo Trì Mục, c4n răng.
So với tức giận vì bị s0 soạng muốn đánh người này một trận, thật ra cậu thấy sợ vì Trì Mục làm như vậy.
Đó quả thực không phù hợp với tác phong của Trì Mục.
Ánh sáng mờ nhạt trên màn hình điện thoại của Trì Mục chiếu sáng gương mặt của thiếu niên, hắn lẳng lặng đối diện cậu, chờ phản ứng tiếp theo của cậu.
Thật ra vốn Trì Mục không định làm như vậy, từ trước đến nay hắn tiến hành theo chất lượng, không nhanh không chậm, trong kế hoạch và phương án trong đầu hắn, vào thời cơ này làm hành vi thỏa đáng gì sẽ có kết quả gì, hắn đã nghĩ hết rồi..
Nhưng cố tình Lạc Ngu là nhân tố không xác định.
Thích sao có thể làm từng bước được, khi Trì Mục chạm vào đóa liên kiều ướt sũng kia, tình thế đã không khống chế được.
Hắn gần như làm rõ ý đồ của mình, cứ như thế loã l0 ở trước mặt Lạc Ngu.
Hắn nghĩ, nếu Lạc Ngu nhớ, không biết cậu sẽ đáp lại thế nào.
Giọng Lạc Ngu hơi khàn: "Vì sao không đánh dấu luôn?"
Vì sao phải chạm vào cậu?
Lạc Ngu không biết Trì Mục sẽ chạm vào cậu, nhưng không rõ vì sao hắn phải làm như vậy, có lẽ nào hắn nhìn trúng cậu?
Lạc Ngu nghĩ không có lý gì Trì Mục thích mình mà?
Nếu nghĩ tiếp như vậy, cậu chỉ có thể nghĩ đến pheromone.
Bởi vì pheromone nên cậu không thể không quấn lấy Trì Mục, mà hắn cũng bởi vì pheromone nên mất lý trí.
Nhưng ký ức trong đầu nói cho cậu biết, Trì Mục căn bản là biết rõ mục tiêu, cố ý làm thế.
Cậu si mê khó kiềm chế, đối phương lại vẫn quần áo nhã nhặn không nhăn, sự đối lập này càng làm cho mặt cậu ửng đỏ.
Trì Mục: "Xin lỗi... tôi không nhịn được."
Hắn nhìn cậu: "Nhưng lúc đó không phải xuất phát từ bản năng."
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên đôi mắt Lạc Ngu, cũng chiếu sáng khuôn mặt Trì Mục, gương mặt nhã nhặn kia nghiêm túc, làm cho đầu óc Lạc Ngu nhất thời trống rỗng.
Quả bóng bay sắp nổ chậm rãi xì hơi.
Ánh sáng điện thoại tối đi lúc Lạc Ngu đứng đờ đẫn.
Sợi dây trong đầu cậu cũng đứt đoạn.
Không phải chứ, cái gì thế?
Cái gì mà không phải xuất phát từ bản năng?
Hả? Người anh em cậu có ý gì!
Lạc Ngu choáng váng.
Nhưng cậu chưa kịp bình tĩnh phân tích, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Cậu theo bản năng ấn nghe, thậm chí có chút gấp gáp.
Đinh Duệ Tư ở bên kia ngáp một cái: "Là Trì Mục hay anh Ngu thế? Anh Ngu tỉnh ngủ chưa?"
Lạc Ngu: "Mới tỉnh."
Đinh Duệ Tư mừng rỡ: "Ông dậy rồi à! Tôi buồn ngủ sắp chết rồi đây! Nhanh lên xe về nhà đi!"
Lòng Lạc Ngu loạn cào cào: "Đến ngay."
Cúp máy, đầu cậu chỉ có "chạy mau".
Lạc Ngu sờ vào nắm cửa, mở ra muốn đi ra ngoài lại bị Trì Mục kéo lại.
Trì Mục: "Băng dính cách mùi."
Lạc Ngu như bị điện giật thu tay: "Biết rồi!"
Nếu giờ phút này Lạc Ngu quay đầu lại, nương theo ánh sáng hành lang, cậu có thể thấy vành tai Trì Mục đỏ bừng khác thường.
Nhưng cậu không quay đầu lại mà vội vã thoát khỏi sự bối rối và mất tự nhiên lúc này.
Lạc Ngu vừa xuống dưới vừa lấy băng dính cách mùi ra dán lên tuyến thể.
Ngón tay lướt qua dấu răng, cậu đi nhanh hơn.
Trì Mục bị cậu vứt ở đằng sau, trên môi là nụ cười mỉm không giấu được.
Có lẽ là kết quả tốt nhất mà hắn dự đoán, Lạc Ngu không quá kháng cự, có nghĩa là con đường tằm ăn dâu của hắn lại nhanh hơn..
Tình yêu vốn là thứ không thể lấy lý trí để đánh giá, Trì Mục không bài xích bản năng, thậm chí rất hài lòng với cơ hội mà nó đem tới.
Một khắc họ ra đời nó đã quyết định họ ràng buộc với nhau, quyết định Lạc Ngu là chàng dâu của hắn.
Trước khi biến cố xảy ra, Trì Mục đã cảm thấy Lạc Ngu là người rất tốt.
Tuy rằng người cậu đầy gai, trông không dễ chọc, làm việc lại tùy hứng, nhưng sống tự do phóng khoáng, như là một ngọn lửa bừng lên vĩnh viễn không tắt.
Trì Mục từng thấy cậu ra tay khi gặp chuyện bất bình, không để ý đến vết thương trên người, lười biếng lại không chút để tâm từ chối lời cảm ơn, cao ngạo làm cho người ta khó tiếp cận, rồi lại đùa với con chó nhỏ ở ven đường, không keo kiệt cho đi sự ấm áp của mình.
Cậu luôn phá vỡ thế giới quy luật của Trì Mục, hấp dẫn nói cho hắn biết thế nào là tự do.
Làm cho Trì Mục cũng bất ngờ là sau khi xuất hiện biến cố, mùi pheromone ngọt ngào nhiều lần ăn mòn lý trí, làm dao động ý chí của hắn.
Nếu pheromone này là của người khác, chưa chắc Trì Mục đã xúc động, mà cố tình là của Lạc Ngu.
Cố tình là Lạc Ngu.
Hơn nữa Lạc Ngu không thể không có hắn.
Không thể không có hắn.
Sự hấp dẫn này với Trì Mục quá trí mạng.
Hắn nhìn bóng người đã sắp biến mất, tăng tốc đuổi theo.
Lúc Lạc Ngu lên xe, Đinh Duệ Tư ngồi ở ghế sau buồn ngủ, thấy cậu đến là lên tinh thần.
Đinh Duệ Tư than thở: "Tôi nói này ông hay thật đấy, pháo hoa bùm bùm chíu chíu ồn thế mà ông cũng ngủ được, còn ngủ lâu như vậy, tôi ở trên xe đau lưng rồi đây này."
Lạc Ngu: "Ông ngồi ra giữa."
Đinh Duệ Tư chưa càm ràm xong, Lạc Ngu nói vậy, nhích ra giữa.
Lạc Ngu lên xe, để Đinh Duệ Tư làm bức tường thịt giữa cậu và Trì Mục.
Đinh Duệ Tư còn muốn nói gì đó, bị cậu đè đầu dựa vào ghế.
Lạc Ngu: "Mệt thì ngủ."
Đinh Duệ Tư cũng không có tinh thần nói tiếp, ngáp một cái gật đầu, tựa vào ghế.
Lạc Ngu cũng nhắm mắt lại chợp mắt, không muốn có tiếp xúc gì với Trì Mục, rơi vào trạng thái tự bế.
Lạc Ngu càng nghĩ càng cảm thấy Trì Mục thích mình, nhưng lại không chắc.
Nói không phải xuất phát từ bản năng gì đó, rốt cuộc có phải ý đó hay không hả?
Nếu người khác nói không nhịn được, Lạc Ngu có thể cảm thấy là thằng khốn lên tiếng, nhưng nếu Trì Mục nói không nhịn được, lại làm cho cậu nghĩ là ý khác..
Lạc Ngu khó chịu, rồi lại không chắc.
Có chút vui vẻ đắc ý, lại cảm thấy kỳ kỳ.
Cậu liếc nhìn Trì Mục một cái, lại bị hắn bắt quả tang.
Trì Mục cong môi với cậu, mặt mày phơi phới.
Lạc Ngu tựa vào ghế, quay mặt không nhìn hắn.
Dọc theo đường đi yên tĩnh không tiếng động, tài xế không dám mở nhạc quấy rầy đám Trì Mục, đeo tai nghe điện thoại một mình nghe nhạc.
Xe vào Tây Giang, Trì Mục mới mở miệng.
Hắn lướt tay qua người Đinh Duệ Tư, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Lạc Ngu.
Trì Mục: "Đưa cậu về nhà trước nhé?"
Lạc Ngu: "Ừ, nhà tôi..."
Lạc Ngu định nói địa chỉ nhà mình, phản ứng lại nhà cậu Trì Mục đã không thể quen hơn.
Trì Mục nói địa chỉ cho tài xế, xe đỗ ở ngoài khu chung cư của Lạc Ngu, Đinh Duệ Tư vẫn đang ngủ say.
Lạc Ngu vỗ cậu ta dậy, mở cửa xe ra, Đinh Duệ Tư xoa mắt mơ màng xuống xe theo.
Trì Mục hạ cửa kính xe, nhìn thẳng vào mắt Lạc Ngu.
Trì Mục: "Đi ngủ sớm đi."
Lạc Ngu: "Chỉ vậy thôi?"
Cậu tưởng Trì Mục còn muốn nói gì đó, không ngờ chỉ có vậy.
Cậu lại bắt đầu hoài nghi suy đoán "Trì Mục thích mình" mà cậu đoán suốt dọc đường có lẽ là ảo giác, nào có người nào sờ mó người mình thích xong lại lãnh đạm vậy chứ!
Trì Mục chần chừ một lát: "Ngủ ngon."
Thật ra hắn muốn nói câu này sau khi tám chuyện vào buổi tối.
Lạc Ngu quay người, đưa Đinh Duệ Tư đang gật gà gật gù đi, mặt không chút đổi sắc nghĩ quả nhiên suy đoán lúc trước là ảo giác.
Nhìn Đinh Duệ Tư quay về nhà mình, Lạc Ngu đút tay vào túi quần nhìn bóng mình bước đi.
Cậu đá lon nước ven đường, phát ra tiếng vang trong bóng đêm, không ngừng phóng đại trong ban đêm yên tĩnh.
Lạc Ngu lắc lư đi về phía trước, nhặt lon nước bị đá xa kia lên, ném mạnh vào thùng rác.
"Bịch."
Lon nước nằm trong thùng rác, làm cho khóe môi Lạc Ngu khẽ nhếch.
Lúc Lạc Ngu mở cửa nhà, Kiều Uyển Dung vẫn chưa ngủ, đang nằm trên sofa đắp mặt nạ.
Kiều Uyển Dung: "Về rồi à, muộn thế, mẹ còn định gọi điện hỏi con có ngủ ở đó không."
Lạc Ngu thay giày: "Ngồi xe khá lâu."
Kiều Uyển Dung: "Pháo hoa đẹp không?"
Lạc Ngu: "Đẹp."
Cậu nhìn xong hôn mê, nào biết có đẹp hay không.
Kiều Uyển Dung: "Thế sao mẹ cảm thấy con không hứng thú lắm?"
Kiều Uyển Dung kéo mặt nạ xuống, nhìn Lạc Ngu đang buồn bã ỉu xìu.
Lạc Ngu lắc đầu: "Không, con chơi hơi mệt."
Ít nhất món ăn trong tiệc cưới vẫn ngon, không uổng công đi.
Nếu hôm nay Trì Mục đi mà cậu không đi, chưa biết chừng tình huống càng không ổn.
Lạc Ngu đi về phòng: "Đúng rồi, mẹ, Omega có cách nào đoán được mình sắp đến kỳ ph4t tình không?"
Nếu lần sau lại không đúng lúc, cậu phải dự phòng trước mới được, không có khả năng nhiều lần may mắn có Trì Mục ở cạnh cậu..
Nhớ đến Trì Mục là Lạc Ngu lại phiền, rốt cuộc cậu ta có ý gì hả.
Kiều Uyển Dung xấu hổ: "Ừm... cái này... con cẩn thận quan sát là biết mà."
Lạc Ngu thấy mẹ mình lại đắp mặt nạ lên: "Quan sát cái gì ạ?"
Kiều Uyển Dung ấp úng: "Trước ngày đó mấy ngày cơ thể sẽ mẫn cảm, chảy cái gì đó. Con cẩn thận quan sát là được, không được thì con lên mạng tra đi."
Đây là từ ngữ đáng sợ gì thế?
Từ trước đến nay Lạc Ngu không quan tâm, cậu không nói gì thêm, gật đầu tỏ vẻ mình hiểu, vội cầm quần áo vào phòng tắm.
Cậu cảm thấy mình rất không thoải mái, chỗ đó không thoải mái nhất.2
Cũng may Trì Mục chỉ đút ngón tay vào, không thì Lạc Ngu thật sự sẽ đào mộ cho hắn.
Tắm rửa xong, cậu nhìn cái tên "Con giai" kia, tức quá đổi thành "Lưu manh".
Nhưng nghĩ lại, như vậy giống như thẹn quá thành giận, lại đổi "Lưu manh" thành "Thằng khờ".
Điện thoại rung lên, người đang bị cậu sửa tên nhắn tin.
【 Thằng khờ 】: Ngủ ngon.
Ai muốn chúc ngủ ngon thằng khờ chứ.
Lạc Ngu cười khinh thường vứt điện thoại, ngã xuống giường.
Phiền.
Năm phút đồng hồ sau, Lạc Ngu bật dậy.
【 Lạc Ngu 】: Ngủ ngon mẹ cậu.
Nhắn xong Lạc Ngu thoải mái, ngả đầu ngủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trì trong nóng ngoài lạnh tự cho là ý tứ rất rõ ràng VS Ngu chậm nửa nhịp ngốc nghếch phổi bò sắt đá
Tiểu Ngu: Tóm lại cậu ta có thích mình không [ liên tục táo bạo ]
Trì Trì: Cậu ấy biết ý mình nhưng không từ chối [ vui vẻ ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất