Chương 5
Cứ sống hoang dâm qua ngày như vậy, qua ngày thứ nhất.
Ngày thứ hai Phương Giác bị đánh thức, Bạch Tuần mặc quần áo thể thao màu khói xám, mặc quần áo vào cho Phương Giác ngủ không tỉnh, Phương Giác mơ mơ màng màng, giống như con rối bị chi phối, âm thanh ngọt ngào: “Làm gì đó?”
“Chạy bộ.”
Phương Giác mở to hai mắt, cất cao âm lượng: “… Chạy bộ?”
Cái việc vận động này từ sau khi bỏ học cấp ba cậu đã không làm nữa, quá hại người, thế nhưng vì tiền, Phương Giác kiên trì, hùng hùng hổ hổ dậy, “Mẹ kiếp, mới sáng sớm, không được ngủ.”
“Nói thô tục, trừ em một vạn tệ, ” Bạch Tuần đẩy cửa, “Muốn trừ theo giai đoạn hay là trừ luôn một tháng?”
Phương Giác sợ hết hồn: “… Đừng mà.” Cậu chạy tới, quấn lấy cánh tay Bạch Tuần: “Ông chủ, đừng như vậy, sau này không nói nữa, nếu như tôi lại nói, anh hẵng phạt.”
Vì vậy, Bạch Tuần thật sự không phạt tiền của cậu, hai người chạy bộ vòng quanh bờ sông, Phương Giác chạy chưa được mấy trăm mét liền bắt đầu thở dốc, cuối cùng thực sự không được, ngừng lại, tay chống trên đầu gối, vung vung tay: “Không được không được.”
“Vậy hôm nay chạy trước nhiêu đó, ” Bạch Tuần thay cậu thuận khí, gương mặt Phương Giác dễ dàng hồng, chạy vài bước, xung quanh cổ đều đỏ lên, trong mắt như có nước, khiến người trìu mến, đôi mắt Bạch Tuần tối sầm, anh thấp giọng nói: “Tôi cõng em về.”
Bạch Tuần cõng cậu, buổi sáng không có người nào ở bờ sông, chỉ có các ông các bác hơi lớn tuổi dắt chó đi dạo, sương mù nhàn nhạt, gió cũng lạnh, tay Bạch Tuần đỡ bắp đùi của cậu, bước từng bước từng bước đi về nhà.
Phương Giác có chút thoải mái dán vào cậu, “Bạch Tuần.”
“Ừm.”cloudyhiromi.wordpress.com
“Anh già như vậy, không có vợ à?” Phương Giác kề sát bên tai anh, hô hấp toả nhiệt, “Nếu có, anh phải bảo vệ tôi cho tốt, đừng để cho tôi bị phát hiện.” Nói xong tự cậu cười khanh khách lên.
“Có, ” Bạch Tuần mặt không biến sắc, Phương Giác nghe được đáp án này, sửng sốt một chút, không lên tiếng, Bạch Tuần liền nói tiếp: “Chết rồi, bảy năm.”
Phương Giác: “…”
Cậu ngược lại thật không nghĩ tới đáp án này, cậu làm dự tính xấu nhất, chính là mình làm tiểu Tam nam —— Phương Giác suy nghĩ một chút, dù sao cũng là bao dưỡng thân thể, cũng không phải yêu đương, một năm qua xong, cậu cầm tiền, phủi mông một cái cũng liền đi.
Nhưng không nghĩ tới là đáp án này.
Phương Giác nhìn Bạch Tuần.
Anh rũ mi mắt, môi mỏng, sống mũi của anh.
Rõ ràng còn có tiếng chó sủa, tiếng nước sông chảy, tiếng chim hót, tiếng trò chuyện cùng tiếng lá cây xào xạc, mà lại vào đúng lúc này, dường như đều yên tĩnh lại, Phương Giác không dám nói lời nào, chỉ ôm cổ của anh, cà cà —— như con mèo.
Trở về nhà, Bạch Tuần còn chưa vào cửa, liền đè cậu tại chỗ rẽ lầu bắt đầu hôn môi, Phương Giác mới vừa tạm nghỉ sau khi vận động, liền tập trung vào một vận động khác, Bạch Tuần ôm ngang cậu lên, cửa cũng không đóng, cứ vứt ở trên ghế sa lon như vậy.
“Tiểu Giác, ” Giọng Bạch Tuần khàn khàn, “Có thể làm tình với em không?”
Phương Giác ôm cổ anh, hôn lên môi.
Quần áo thể thao ném một chỗ, thân thể đẹp đẽ của Phương Giác cứ để trần như vậy, giống màu ngọc thạch, lông trên cơ thể cậu rất ít, thoạt nhìn sạch sẽ mà thuần khiết, cố tình cặp mắt cùng đôi môi kia lại là màu đỏ sậm.
Phương Giác dùng chân xoa hạ thân của anh, nhấc đôi môi, “Đến làm tôi.”
Dường như lần này Bạch Tuần có hơi nôn nóng, bôi trơn cũng không làm toàn bộ, lúc đi vào hơi khô khốc, nhưng tiểu huyệt rất nhanh thích ứng, chặt chẽ hút Bạch Tuần.
Mặt mày Phương Giác đều nở ra, ngón chân sảng khoái cuộn tròn lại, Bạch Tuần ôm cậu đứng lên, đi tới trong phòng tắm, Phương Giác bị vài lần tiến vào càng sâu đụng tới mức thét lên.
Mở đèn, Bạch Tuần nắm cằm của cậu, “Nhìn chính em đi.”
Phương Giác mơ hồ nhìn về phía gương, đầu tiên không phải nhìn thấy chính mình, mà là nhìn thấy Bạch Tuần, con mắt của anh, Phương Giác cười rộ lên, nói: “Đến.”
“Bị làm sảng khoái sao?” Bạch Tuần cắn lỗ tai của cậu, liếm láp, “Sao em lại dâm đãng như vậy?”
“Vậy anh làm chết tôi đi, ” Phương Giác nghe lời này của anh, nở nụ cười, “Tôi thích.”
Hoang đường như thế, thuần khiết như vậy.
Loại chuyện không tiết chế như vầyi giằng co không tới ba ngày, ngày thứ tư, Phương Giác tự nhiên tỉnh, giường bên cạnh đã lạnh, lần đầu tiên không cần chạy bộ buổi sáng, tâm tình Phương Giác rất tốt.
Tin nhắn, Bạch Tuần gửi.
Đơn giản chính là bảo cậu làm điểm tâm mà ăn, mình có việc phải xử lý.
Phương Giác đoán được —— Bạch Tuần có lẽ là nhân vật lớn, nhiều tiền như vậy, mí mắt không thèm chớp mà cho cậu, nhà có thể ở đây mà, lúc thường còn có thể chơi cùng anh, công việc gì cũng không cần làm, Phương Giác cũng hoài nghi anh là tên phá gia chi tử.
Như vậy lại khiến Phương Giác hơi hơi an tâm.
Cậu vươn mình xuống giường, đứng bên cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời rất tốt, là một ngày đầy nắng, Phương Giác chậm rãi xoay người, quần áo trượt lên, lộ ra một đoạn eo nhỏ.
Cậu gọi điện thoại.
Mười giờ.
Phương Giác đến phòng chụp ảnh, nhìn thợ chụp ảnh xa lạ bên trong, cười nói: “Xin chào.”
Cậu lại đi đến nơi này chụp ảnh lần nữa.
Có tiền không kiếm mới là ngu ngốc đó.
Bạch Tuần chỉ có thể nuôi cậu một năm, có thể nuôi cậu cả đời chắc?
Nếu không kiếm tiền, sống khổ vẫn là cậu, Phương Giác nghĩ, còn không bằng vào lúc này cậu kiếm ít tiền, tiền nhiều hơn, không tính là chuyện xấu.
Vì vậy, từ buổi sáng đến giữa trưa, cậu để trần thân thể trước mặt một người đàn ông khác, bày ra một loạt các tư thế, cười như thường ngày, là một vưu vật, Phương Giác lấy được một xếp tiền thật dày.
Điền Duệ đứng ở bên cạnh, ôm cánh tay, nói: “Xem vóc người của cậu này, thực sự là tuyệt.”cloudyhiromi.wordpress.com
“Phải không?” Phương Giác cong cong mắt, từ trước đến giờ cậu biết đến ưu thế của mình là cái gì, đồng thời phát huy đầy đủ loại ưu thế này, “Nếu tôi không tới chụp, mọi người chụp ai vậy?”
Trước khi đi, Điền Duệ gọi cậu lại, thấp giọng nói: “Có muốn đi với tôi không?”
Tính ám chỉ rất rõ ràng.
Phương Giác đã từng lên giường với Điền Duệ trướ kia, số lần không nhiều, kỹ thuật của Điền Duệ cũng không tồi, thế nhưng so với Bạch Tuần, tựa hồ vẫn kém khá xa.
Phương Giác nghiêng nghiêng đầu, cặp mắt đào hoa nhếch lên, “A, không được đâu —— có người sẽ không cao hứng.”
Cái này đại khái là điều duy nhất mà cậu có thể làm cho Bạch Tuần, một năm nay, thân thể của cậu chỉ là của Bạch Tuần.
Buổi chiều về tới “Hoàng hôn lý”, Phương Giác ngủ một giấc đến chín giờ tối, tin nhắn liên hồi đánh thức cậu, Phương Giác lấy điện thoại di động, chơi một lát, lúc này mới đứng dậy đi đến quán bar.
Kiêm chức ở quán bar cũng là một phần trong cuộc sống của Phương Giác, ca đêm kiếm tiền nhiều, cũng tương đối loạn, Phương Giác khá đẹp trai, làm việc trong quán bar tốt nhất thành phố, cậu gần như sắp thành bảng hiệu nơi ấy.
Lúc Phương Giác đến, quản lý chờ cậu ở cửa, thấy cậu đến, ôm lấy vai cậu, “Cuối cùng thì cậu cũng đến —— đi đi nào, tôi dẫn câu đến phòng thay đồ.”
Quản đốc tên là Đồ Lương, cao một mét tám, cao hơn Phương Giác, Phương Giác mới một mét bảy, tám, Đồ Lương cũng rất được mắt, không tính là quá tốt, thế nhưng buổi tối ở quán bar, ánh đèn mờ ảo, ai còn có thể nhìn xem ai được hay không.
Phương Giác đi vào phòng thay đồ đổi quần áo, sơ mi màu trắng, quần màu đen bó sát đùi, nơ con bướm, sơmi nhét vào trong quần, cái eo thon kia đặc biệt rõ ràng, Đồ Lương nhìn thấy cậu đi ra, sửng sốt một chút, tiện đà cười: “Vẫn rất dễ nhìn.”
“Cảm ơn anh Đồ, ” Phương Giác dẻo mồm, cậu nói, “Em và anh Đồ đều vì quán bar.”
Phương Giác cùng Đồ Lương bồi chút rượu, trong lúc đó bị nhét không ít tiền boa, căng phồng, Phương Giác không cần phải chia lại tiền, Đồ Lương đi ra xách một cái túi, nhận điện thoại, treo lên rồinói: “Đi phòng riêng Q312.”
“Vâng, ” Phương Giác đi cùng hắn.
“Nghe nói bên trong là nhân vật lớn, ” Đồ Lương thấp giọng nói cho cậu, “Chờ một lát bớt nói chuyện, tận lực đừng mở miệng, bớt gây sự —— bọn họ là nhân vật lớn, xoi mói.”
Phương Giác gật đầu, ngoan ngoãn.
Đến Q312, Đồ Lương gõ cửa một cái, đẩy cửa đi vào, “Chào ngài, đây là ba Vodka.”
Phương Giác theo sau tiến vào.
Bên trong rất nhiều người, nhưng không có cảm giác rất loạn kia, mỗi người đều mặc âu phục, người dàn ông dẫn đầu cười cười: “Để xuống đi, cực khổ rồi.”
Phương Giác có chút mới mẻ, liếc lung tung, lại đột nhiên thấy được một đôi mắt.
Bạch Tuần cầm ly rượu đỏ, ngồi ở trên ghế salông mềm, âm trầm nhìn cậu
Phương Giác sợ hết hồn, bình rượu nhất thời bất ổn, cậu vội vã đỡ lấy, một người đàn ông trung niên bên cạnh cười to: “Làm sao thế, ngay cả rượu cũng cầm không vững?”
“Đây là người mới tới, tay chân lóng ngóng, ” Đồ Lương cười làm lành, “Nên phạt.”cloudyhiromi.wordpress.com
Hắn nhìn về phía Phương Giác: “Tự phạt hai ly.”
Quy củ chính là như vậy, làm cho ông chủ mất hứng, không chỉ không lấy được tiền, còn dễ dàng bị thù dai, Phương Giác mở rượu, cầm ly rượu sạch, khẽ cắn răng, uống hai ly.
“Vừa nãy phạm sai lầm, xin lỗi, ” Phương Giác mặt đỏ chót, “Mong được tha thứ.”
Mấy người cũng không muốn làm khó cậu, người đàn ông móc tiền, nhét không ít tiền vào túi sau mông cậu, nói: “Đi đi.”
Tiền này giống như ngọn lửa vậy, khiến cho cả người Phương Giác phát run. Cậu gần như không dám nhìn vào đôi mắt của Bạch Tuần.
Phương Giác ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài cùng Đồ Lương, bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến giọng của đàn ông——
“Tiểu Giác.”
Phương Giác dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Tuần, đôi mắt hơi trợn to.
Mấy người đàn ông bên cạnh cũng sửng sốt một chút, đồng loạt nhìn về phía Bạch Tuần, Bạch Tuần lẳng lặng nhìn cậu, ngữ khí nghe không ra vui buồn, “Lại đây.”
Ngày thứ hai Phương Giác bị đánh thức, Bạch Tuần mặc quần áo thể thao màu khói xám, mặc quần áo vào cho Phương Giác ngủ không tỉnh, Phương Giác mơ mơ màng màng, giống như con rối bị chi phối, âm thanh ngọt ngào: “Làm gì đó?”
“Chạy bộ.”
Phương Giác mở to hai mắt, cất cao âm lượng: “… Chạy bộ?”
Cái việc vận động này từ sau khi bỏ học cấp ba cậu đã không làm nữa, quá hại người, thế nhưng vì tiền, Phương Giác kiên trì, hùng hùng hổ hổ dậy, “Mẹ kiếp, mới sáng sớm, không được ngủ.”
“Nói thô tục, trừ em một vạn tệ, ” Bạch Tuần đẩy cửa, “Muốn trừ theo giai đoạn hay là trừ luôn một tháng?”
Phương Giác sợ hết hồn: “… Đừng mà.” Cậu chạy tới, quấn lấy cánh tay Bạch Tuần: “Ông chủ, đừng như vậy, sau này không nói nữa, nếu như tôi lại nói, anh hẵng phạt.”
Vì vậy, Bạch Tuần thật sự không phạt tiền của cậu, hai người chạy bộ vòng quanh bờ sông, Phương Giác chạy chưa được mấy trăm mét liền bắt đầu thở dốc, cuối cùng thực sự không được, ngừng lại, tay chống trên đầu gối, vung vung tay: “Không được không được.”
“Vậy hôm nay chạy trước nhiêu đó, ” Bạch Tuần thay cậu thuận khí, gương mặt Phương Giác dễ dàng hồng, chạy vài bước, xung quanh cổ đều đỏ lên, trong mắt như có nước, khiến người trìu mến, đôi mắt Bạch Tuần tối sầm, anh thấp giọng nói: “Tôi cõng em về.”
Bạch Tuần cõng cậu, buổi sáng không có người nào ở bờ sông, chỉ có các ông các bác hơi lớn tuổi dắt chó đi dạo, sương mù nhàn nhạt, gió cũng lạnh, tay Bạch Tuần đỡ bắp đùi của cậu, bước từng bước từng bước đi về nhà.
Phương Giác có chút thoải mái dán vào cậu, “Bạch Tuần.”
“Ừm.”cloudyhiromi.wordpress.com
“Anh già như vậy, không có vợ à?” Phương Giác kề sát bên tai anh, hô hấp toả nhiệt, “Nếu có, anh phải bảo vệ tôi cho tốt, đừng để cho tôi bị phát hiện.” Nói xong tự cậu cười khanh khách lên.
“Có, ” Bạch Tuần mặt không biến sắc, Phương Giác nghe được đáp án này, sửng sốt một chút, không lên tiếng, Bạch Tuần liền nói tiếp: “Chết rồi, bảy năm.”
Phương Giác: “…”
Cậu ngược lại thật không nghĩ tới đáp án này, cậu làm dự tính xấu nhất, chính là mình làm tiểu Tam nam —— Phương Giác suy nghĩ một chút, dù sao cũng là bao dưỡng thân thể, cũng không phải yêu đương, một năm qua xong, cậu cầm tiền, phủi mông một cái cũng liền đi.
Nhưng không nghĩ tới là đáp án này.
Phương Giác nhìn Bạch Tuần.
Anh rũ mi mắt, môi mỏng, sống mũi của anh.
Rõ ràng còn có tiếng chó sủa, tiếng nước sông chảy, tiếng chim hót, tiếng trò chuyện cùng tiếng lá cây xào xạc, mà lại vào đúng lúc này, dường như đều yên tĩnh lại, Phương Giác không dám nói lời nào, chỉ ôm cổ của anh, cà cà —— như con mèo.
Trở về nhà, Bạch Tuần còn chưa vào cửa, liền đè cậu tại chỗ rẽ lầu bắt đầu hôn môi, Phương Giác mới vừa tạm nghỉ sau khi vận động, liền tập trung vào một vận động khác, Bạch Tuần ôm ngang cậu lên, cửa cũng không đóng, cứ vứt ở trên ghế sa lon như vậy.
“Tiểu Giác, ” Giọng Bạch Tuần khàn khàn, “Có thể làm tình với em không?”
Phương Giác ôm cổ anh, hôn lên môi.
Quần áo thể thao ném một chỗ, thân thể đẹp đẽ của Phương Giác cứ để trần như vậy, giống màu ngọc thạch, lông trên cơ thể cậu rất ít, thoạt nhìn sạch sẽ mà thuần khiết, cố tình cặp mắt cùng đôi môi kia lại là màu đỏ sậm.
Phương Giác dùng chân xoa hạ thân của anh, nhấc đôi môi, “Đến làm tôi.”
Dường như lần này Bạch Tuần có hơi nôn nóng, bôi trơn cũng không làm toàn bộ, lúc đi vào hơi khô khốc, nhưng tiểu huyệt rất nhanh thích ứng, chặt chẽ hút Bạch Tuần.
Mặt mày Phương Giác đều nở ra, ngón chân sảng khoái cuộn tròn lại, Bạch Tuần ôm cậu đứng lên, đi tới trong phòng tắm, Phương Giác bị vài lần tiến vào càng sâu đụng tới mức thét lên.
Mở đèn, Bạch Tuần nắm cằm của cậu, “Nhìn chính em đi.”
Phương Giác mơ hồ nhìn về phía gương, đầu tiên không phải nhìn thấy chính mình, mà là nhìn thấy Bạch Tuần, con mắt của anh, Phương Giác cười rộ lên, nói: “Đến.”
“Bị làm sảng khoái sao?” Bạch Tuần cắn lỗ tai của cậu, liếm láp, “Sao em lại dâm đãng như vậy?”
“Vậy anh làm chết tôi đi, ” Phương Giác nghe lời này của anh, nở nụ cười, “Tôi thích.”
Hoang đường như thế, thuần khiết như vậy.
Loại chuyện không tiết chế như vầyi giằng co không tới ba ngày, ngày thứ tư, Phương Giác tự nhiên tỉnh, giường bên cạnh đã lạnh, lần đầu tiên không cần chạy bộ buổi sáng, tâm tình Phương Giác rất tốt.
Tin nhắn, Bạch Tuần gửi.
Đơn giản chính là bảo cậu làm điểm tâm mà ăn, mình có việc phải xử lý.
Phương Giác đoán được —— Bạch Tuần có lẽ là nhân vật lớn, nhiều tiền như vậy, mí mắt không thèm chớp mà cho cậu, nhà có thể ở đây mà, lúc thường còn có thể chơi cùng anh, công việc gì cũng không cần làm, Phương Giác cũng hoài nghi anh là tên phá gia chi tử.
Như vậy lại khiến Phương Giác hơi hơi an tâm.
Cậu vươn mình xuống giường, đứng bên cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời rất tốt, là một ngày đầy nắng, Phương Giác chậm rãi xoay người, quần áo trượt lên, lộ ra một đoạn eo nhỏ.
Cậu gọi điện thoại.
Mười giờ.
Phương Giác đến phòng chụp ảnh, nhìn thợ chụp ảnh xa lạ bên trong, cười nói: “Xin chào.”
Cậu lại đi đến nơi này chụp ảnh lần nữa.
Có tiền không kiếm mới là ngu ngốc đó.
Bạch Tuần chỉ có thể nuôi cậu một năm, có thể nuôi cậu cả đời chắc?
Nếu không kiếm tiền, sống khổ vẫn là cậu, Phương Giác nghĩ, còn không bằng vào lúc này cậu kiếm ít tiền, tiền nhiều hơn, không tính là chuyện xấu.
Vì vậy, từ buổi sáng đến giữa trưa, cậu để trần thân thể trước mặt một người đàn ông khác, bày ra một loạt các tư thế, cười như thường ngày, là một vưu vật, Phương Giác lấy được một xếp tiền thật dày.
Điền Duệ đứng ở bên cạnh, ôm cánh tay, nói: “Xem vóc người của cậu này, thực sự là tuyệt.”cloudyhiromi.wordpress.com
“Phải không?” Phương Giác cong cong mắt, từ trước đến giờ cậu biết đến ưu thế của mình là cái gì, đồng thời phát huy đầy đủ loại ưu thế này, “Nếu tôi không tới chụp, mọi người chụp ai vậy?”
Trước khi đi, Điền Duệ gọi cậu lại, thấp giọng nói: “Có muốn đi với tôi không?”
Tính ám chỉ rất rõ ràng.
Phương Giác đã từng lên giường với Điền Duệ trướ kia, số lần không nhiều, kỹ thuật của Điền Duệ cũng không tồi, thế nhưng so với Bạch Tuần, tựa hồ vẫn kém khá xa.
Phương Giác nghiêng nghiêng đầu, cặp mắt đào hoa nhếch lên, “A, không được đâu —— có người sẽ không cao hứng.”
Cái này đại khái là điều duy nhất mà cậu có thể làm cho Bạch Tuần, một năm nay, thân thể của cậu chỉ là của Bạch Tuần.
Buổi chiều về tới “Hoàng hôn lý”, Phương Giác ngủ một giấc đến chín giờ tối, tin nhắn liên hồi đánh thức cậu, Phương Giác lấy điện thoại di động, chơi một lát, lúc này mới đứng dậy đi đến quán bar.
Kiêm chức ở quán bar cũng là một phần trong cuộc sống của Phương Giác, ca đêm kiếm tiền nhiều, cũng tương đối loạn, Phương Giác khá đẹp trai, làm việc trong quán bar tốt nhất thành phố, cậu gần như sắp thành bảng hiệu nơi ấy.
Lúc Phương Giác đến, quản lý chờ cậu ở cửa, thấy cậu đến, ôm lấy vai cậu, “Cuối cùng thì cậu cũng đến —— đi đi nào, tôi dẫn câu đến phòng thay đồ.”
Quản đốc tên là Đồ Lương, cao một mét tám, cao hơn Phương Giác, Phương Giác mới một mét bảy, tám, Đồ Lương cũng rất được mắt, không tính là quá tốt, thế nhưng buổi tối ở quán bar, ánh đèn mờ ảo, ai còn có thể nhìn xem ai được hay không.
Phương Giác đi vào phòng thay đồ đổi quần áo, sơ mi màu trắng, quần màu đen bó sát đùi, nơ con bướm, sơmi nhét vào trong quần, cái eo thon kia đặc biệt rõ ràng, Đồ Lương nhìn thấy cậu đi ra, sửng sốt một chút, tiện đà cười: “Vẫn rất dễ nhìn.”
“Cảm ơn anh Đồ, ” Phương Giác dẻo mồm, cậu nói, “Em và anh Đồ đều vì quán bar.”
Phương Giác cùng Đồ Lương bồi chút rượu, trong lúc đó bị nhét không ít tiền boa, căng phồng, Phương Giác không cần phải chia lại tiền, Đồ Lương đi ra xách một cái túi, nhận điện thoại, treo lên rồinói: “Đi phòng riêng Q312.”
“Vâng, ” Phương Giác đi cùng hắn.
“Nghe nói bên trong là nhân vật lớn, ” Đồ Lương thấp giọng nói cho cậu, “Chờ một lát bớt nói chuyện, tận lực đừng mở miệng, bớt gây sự —— bọn họ là nhân vật lớn, xoi mói.”
Phương Giác gật đầu, ngoan ngoãn.
Đến Q312, Đồ Lương gõ cửa một cái, đẩy cửa đi vào, “Chào ngài, đây là ba Vodka.”
Phương Giác theo sau tiến vào.
Bên trong rất nhiều người, nhưng không có cảm giác rất loạn kia, mỗi người đều mặc âu phục, người dàn ông dẫn đầu cười cười: “Để xuống đi, cực khổ rồi.”
Phương Giác có chút mới mẻ, liếc lung tung, lại đột nhiên thấy được một đôi mắt.
Bạch Tuần cầm ly rượu đỏ, ngồi ở trên ghế salông mềm, âm trầm nhìn cậu
Phương Giác sợ hết hồn, bình rượu nhất thời bất ổn, cậu vội vã đỡ lấy, một người đàn ông trung niên bên cạnh cười to: “Làm sao thế, ngay cả rượu cũng cầm không vững?”
“Đây là người mới tới, tay chân lóng ngóng, ” Đồ Lương cười làm lành, “Nên phạt.”cloudyhiromi.wordpress.com
Hắn nhìn về phía Phương Giác: “Tự phạt hai ly.”
Quy củ chính là như vậy, làm cho ông chủ mất hứng, không chỉ không lấy được tiền, còn dễ dàng bị thù dai, Phương Giác mở rượu, cầm ly rượu sạch, khẽ cắn răng, uống hai ly.
“Vừa nãy phạm sai lầm, xin lỗi, ” Phương Giác mặt đỏ chót, “Mong được tha thứ.”
Mấy người cũng không muốn làm khó cậu, người đàn ông móc tiền, nhét không ít tiền vào túi sau mông cậu, nói: “Đi đi.”
Tiền này giống như ngọn lửa vậy, khiến cho cả người Phương Giác phát run. Cậu gần như không dám nhìn vào đôi mắt của Bạch Tuần.
Phương Giác ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài cùng Đồ Lương, bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến giọng của đàn ông——
“Tiểu Giác.”
Phương Giác dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Tuần, đôi mắt hơi trợn to.
Mấy người đàn ông bên cạnh cũng sửng sốt một chút, đồng loạt nhìn về phía Bạch Tuần, Bạch Tuần lẳng lặng nhìn cậu, ngữ khí nghe không ra vui buồn, “Lại đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất