Bần Tăng

Chương 2: Hòa thượng câm | Hòa thượng đẹp đẽ như vậy, sao lại bị câm cơ chứ?

Trước Sau


Thẩm Độc nằm mơ.

Trong mơ y cầm một thanh đao, thân đao cong cong, mũi đao dữ tợn, vừa dày vừa nặng, khắc hoa văn vân lôi đỏ rực.

Máu nhuộm lưỡi đao, tí tách nhỏ xuống.

Rất nhanh tạo thành một vũng máu bên chân.

Nằm trước mặt y là thi thể vẫn còn hơi ấm của một đôi nam nữ, một người tuấn lãng, một người xinh đẹp, tựa như một đôi thần tiên quyến lữ. Tiếc rằng đối diện với cái chết, nỗi sợ hãi đã phá hỏng nét mặt ung dung của hai người…

Thời gian, như đọng lại trước khi sinh mạng họ chấm dứt.

Đến chết họ cũng không thể tin, đứa con trai độc nhất mà họ cho rằng “Lương thiện”, “Không thích hợp làm Đạo chủ Yêu Ma đạo”, còn tàn nhẫn hơn cả đệ tử thân truyền mà họ vừa ý, thậm chí chĩa mũi đao về phía họ.

Giật lùi một bước.

Hình như trong mơ y có hơi sợ sệt.

Ngay lập tức y ném thanh đao giết người xuống đất, nhưng đột nhiên được một đôi tay khác đỡ lấy, thi thể nam nữ biến mất trước mắt, thay vào đó là một thiếu niên ngây ngô.

Còn y, đang trao thanh đao cho thiếu niên nọ.

Ánh mắt thiếu niên nhìn y, yêu hận đan xen, như kẻ tù tội lầm đường lạc lối, không sao thoát khỏi khốn cảnh, như con dã thú non lạc bầy.

Vươn tay, run rẩy nhận lấy thanh đao…

Đúng rồi.

Thanh đao y dùng để giết cha mẹ, sau đó ban cho Bùi Vô Tịch thuở thiếu niên, mình thì tu luyện Lục Hợp Thần Quyết, chuyển qua dùng Thùy Hồng kiếm.

Mười năm.

Thì ra, đã qua lâu như vậy rồi…

Người nằm mộng không nhận thức được mình đang trong mơ.

Cho nên, ngay khi xác định mình đang nằm mơ, Thẩm Độc tỉnh giấc. Tất cả tri giác, trong nháy mắt quay trở lại người y.

“Cộc, cộc, cộc…”

Có âm thanh giã chày từ xa truyền đến vấn vít trong tiếng gió gầm, thỉnh thoảng còn có tiếng “lách tách” nho nhỏ, hình như là tiếng củi cháy trong bếp lò.

Y bỗng giật mình.

Mở mắt ra, có lẽ do hôn mê quá lâu, thân thể không còn chút sức lực nào, tầm mắt mông lung, nhòe nhoẹt.

Trong cổ họng, giống như bị ngàn vạn lưỡi dao bằm nát.

Đau.

Đau đến khản giọng.

Cố sức phát ra âm thanh nhưng chẳng nói nổi một từ tròn vành rõ chữ, không tiếng động rên rỉ đau đớn.

Không chết, nhưng tình trạng còn thảm hơn.

Thậm chí y còn không cảm giác được chân tay, chỉ có miệng vết thương trên vai trên bụng dội từng cơn đau nhói, kinh mạch toàn thân đứt gãy chua xót.

Một cọng nội lực cũng không có.

Thương thế nghiêm trọng.

Mặc người xâu xé.

Dùng tất cả lý trí và tỉnh táo, trong đầu Thẩm Độc khái quát tình cảnh lúc này của bản thân: Đứng dậy à, đề phòng à, đều phí sức cả thôi!

Suy nghĩ thông suốt, y thả lỏng cơ thể căng chặt ra, nằm im.

Lúc này, rốt cuộc tầm nhìn rõ ràng hơn một ít.

Y đang nằm trong một gian nhà, nóc nhà lợp cỏ tranh, vách tường bốn xung quanh dựng từ những cây trúc thẳng tắp, nhìn ra đã nhiều năm rồi, trên mặt đất lát một lớp gỗ sạch sẽ, dưới thân y là chiếc giường La Hán(*), được đặt trong góc phòng sáng sủa, đảo mắt có thể quan sát rõ toàn bộ gian phòng.

(*) Giường La Hán:



Cạnh giường đặt một cái bếp lò.

Bên trên bếp đun một cái nồi nhỏ, bên trong nấu cháo hoa; ngọn lửa đỏ cam bập bùng vừa vặn, chiếu sáng gian phòng có chút tối tăm.

Trời đã tối, gió bấc quất lên cửa sổ đóng kín, không nhìn rõ quang cảnh bên ngoài.

Dưới cửa sổ đặt một chiếc bàn gỗ, hẳn là nơi để viết chữ vẽ tranh, giờ phút này bày biện đủ loại chai chai lọ lọ cùng một mớ thảo dược còn tươi.

Một bóng người đứng trước bàn gỗ.

Cao cao gầy gầy, mặc tăng bào màu xanh bình thường.

Một hòa thượng.

Từ phía sau quan sát, bóng lưng hắn rắn rỏi mạnh mẽ, ánh đèn dầu hắt lên gương mặt, phác họa đường nét cương nghị rõ ràng pha lẫn một chút mềm mại ôn hòa, cúi đầu rũ mắt, chuyên chú vào công việc trong tay.

Hắn đang giã thuốc.

Chày gỗ ngăn ngắn trong tay, lực giã vừa phải, đều đều nện xuống cối. Âm thanh “Cộc cộc” lúc trước Thẩm Độc nghe thấy phát ra từ đó.

Trong không khí phiêu phiêu mùi thuốc đắng chát, còn có…

Mùi gỗ đàn hương trắng.

Chính là mùi hương y ngửi thấy trước khi mất ý thức bên cạnh tấm bia “Đình chiến” trước cửa thiền viện Thiên Cơ, chẳng chút nồng nặc mà thoang thoảng, nhè nhẹ, khiến lòng người an ổn thanh tĩnh.

Giờ khắc này, mùi hương rõ rệt hơn nhiều.

Lông mày Thẩm Độc thoáng nhăn tít.

Không rõ vì quá mức chuyên chú hay do tiếng gió gầm bên ngoài quá lớn, hòa thượng kia chẳng mảy may phản ứng khi vừa nãy y tạo ra tiếng động, vẫn đứng trước bàn giã thuốc như thường.

Vì vậy y đành gắng sức nhấc ngón tay, mò tới mép giường.

Sau đó dồn sức gõ gõ.

“Cạch cạch…”

Nói là dùng sức, nhưng bây giờ thực chất Thẩm Độc chẳng có mấy sức lực, cho nên âm thanh phát ra không lớn lắm. Chẳng qua so với giọng nói khản đặc gần như không phát ra nổi âm thanh như vừa nãy, còn tốt hơn nhiều.



Ít nhất hòa thượng kia nghe được.

Âm thanh giã thuốc ngừng lại.

Hòa thượng nọ xoay đầu, đưa mắt nhìn Thẩm Độc đang mở mắt thao láo nằm trên giường La Hán trong góc phòng.

Áo khoác nhuốm đầy máu tươi đã được cởi ra, đổi thành áo trắng sạch sẽ, trên người y đắp một cái chăn bông trắng, bởi động tác vừa rồi hơi rơi xuống một chút.

Cần cổ thanh mảnh, xương quai xanh ẩn hiện.

Loáng thoáng nhìn thấy lớp vải băng bó bên trong áo thấm chút máu tươi.

Khách quan nhận xét, Thẩm Độc có một túi da rất khá, có thể kể ngay dăm ba điểm tốt đẹp.

Chẳng hạn lông mày kiếm đẹp như tranh vẽ, toát ra nét lạnh lùng khó tan; hay như đôi mắt phượng, không giống một tay ăn chơi hay một kẻ lẳng lơ dụ dỗ người khác, mà nó u ám thâm trầm, sâu như một cái giếng cổ đen ngòm, không nhìn thấy đáy.

Mũi cao môi mỏng, thanh lãnh(*) tinh xảo.

(*)Thanh lãnh: Trong trẻo mà lạnh lùng.

Chính xác là ân huệ của tạo hóa.

Chẳng qua…

Vầng trán cao ngời cùng khí chất vây quanh người, thật sự quá cô độc, quá lạnh lẽo, cũng quá ác liệt.

Thêm mấy năm nay bước qua mưa máu gió tanh, vun đắp thành danh Ma đầu hung ác, người trên đời có gan nhìn thẳng vào mắt y thực sự không nhiều lắm.

Giờ phút này, hòa thượng nọ có thể tính là một người.

Cũng không biết là do không rõ thân phận của y hay biết mà chẳng để tâm, lúc hòa thượng nhìn y, ánh mắt thực ôn hòa biết bao.

Rõ ràng giữa mùa đông giá rét, thế mà Thẩm Độc cảm thấy đáy mắt hắn như tỏa ra hương vị của ngày xuân.

Đồng tử co lại, ngừng ngón tay đang gõ.

Y không cất tiếng.

Bởi y biết giờ khắc này mình chẳng phát ra nổi âm thanh gì.

Nhưng kì lạ hơn chính là hòa thượng kia cũng không nói chuyện, Thẩm Độc vốn tưởng rằng ít nhất cũng phải nói vài câu tào lao như “Ngươi tỉnh rồi.”, thế mà chờ nửa ngày cũng chẳng thấy gì.

Lúc nhìn thấy y tỉnh lại, hòa thượng nọ cũng chẳng lộ ra chút kinh ngạc nào, chỉ nhấc ấm trà làm bằng gốm trắng trên bàn gỗ, rót lưng chừng chén nước, bưng tới.

Khi hắn xoay toàn bộ cơ thể lại, Thẩm Độc nhìn thấy rõ gương mặt hắn.

Nhất thời ngẩn ngơ.

“Kẽo kẹt, kẽo kẹt…”

Tiếp đó y nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên sàn gỗ. Tiếng bước chân của một người bình thường, hoàn toàn không có thói quen khống chế lực đạo của người tập võ.

Trong thoáng chốc, đồng tử đang trừng trừng, nhanh chóng thả lỏng.

Tầm nhìn bị khuất sáng, hòa thượng đã đến trước mặt y.

Đầu tiên cẩn thận đỡ y ngồi dậy, chặn một cái gối sau lưng, sau đó ghé cốc trà sát miệng y, có ý muốn đút y uống nước.

Nội tâm Thẩm Độc hậm hực một hồi.

Lông mày y vắn vít xoắn chặt, không thèm mở miệng, trực tiếp nghiêng đầu né tránh, tốn bao công sức nhấc cánh tay trái không bị thương lên, nhận chén trà trong tay đối phương.

Ghé sát miệng, y từ từ uống hai ngụm.

Không phải trà, chỉ là nước lã bình thường.

Âm ấm.

Hẳn là vừa mới đun sôi, đặt trên bàn một lúc cho nguội nên nhiệt độ rất vừa phải.

Đôi môi nứt nẻ thoải mái đôi chút, cuống họng khản đặc đau đớn cũng bớt bớt, rốt cuộc Thẩm Độc cũng cảm thấy khá lên, có tí khí lực, có thể mở miệng nói: “Ngươi đã cứu ta à?”

Đối với ý tốt của mình bị cự tuyệt, hòa thượng nọ cũng chẳng phản ứng gì mấy.

Nét mặt nhu hòa, không có chút tức giận nào.

Hắn vẫn đứng bên cạnh y, tạm thời chưa rời đi, ngồi xuống chiếc ghế đẩu(*) cạnh giường, nắm tay thò ra ngoài chăn của y bắt mạch, chút lành lạnh man mát từ đầu ngón tay truyền sang cổ tay y.

Nghe thấy hỏi vậy, hắn chỉ hơi nhấc mí mắt, nhìn y một cái, chậm rãi gật đầu.

(*) Ghế đẩu:



Vẫn không mở miệng.

Lông mày Thẩm Độc càng nhăn càng chặt, hỏi tiếp: “Đây là đâu?”

Hòa thượng nhìn y cười khẽ, miễn trả lời.

“….”

Con lừa trọc này có bệnh đúng không hả?!!!

Xưa giờ Thẩm Độc không phải người tốt tính, thêm hoàn cảnh nát bét hiện tại, mỗi lần mở miệng như nuốt phải dao, thế mà hòa thượng kia chẳng thèm hé miệng nửa chữ!

Y bực rồi đấy.

“Người bị câm à?”

Lời này loáng thoáng mang theo tức giận, mặc dù thanh âm khản đặc nhưng cũng có thể nghe ra cay độc và trào phúng không thèm giấu giếm.

Nhưng hòa thượng vẫn không trả lời.

Gương mặt ôn hòa không có chút tức giận nào, thế mà nhìn Thẩm Độc gật gật đầu.

Phút chốc Thẩm Độc ngây ngẩn cả người.

Y không nghĩ tới người nọ sẽ gật đầu.

Chuyện này….

Người câm thật sao?

Trong lòng hô to vô lý, tiếp theo bỗng cảm thấy buồn bực: Người nọ bị câm, cũng có nghĩa rằng thông tin y có thể lấy được từ miệng người nọ vô cùng ít.



Nhất thời im bặt.

Suy nghĩ một lát, y mở miệng lần nữa.

Dù trong bụng không có xíu xiu xấu hổ, nhưng lời y nói ra vẫn vô cùng thật tâm chân thành, vô vàn áy náy:

“Xin lỗi, ta không biết.”

Ánh mắt hòa thượng nọ nhìn y, có chút quái quái.

Thẩm Động bắt gặp ánh mắt này, y có hơi khó chịu.

Nhưng y không có khả năng lý giải ý nghĩa trong cái nhìn của một người xa lạ, nên đành nhịn khó chịu trong lòng xuống, thay đổi cách hỏi khác.

“Nơi đây là thiền viện Thiên Cơ?”

Lần này, hòa thượng gật đầu.

Thẩm Độc cảm thấy thật khó tin.

Y có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài, kèm theo tiếng rừng trúc sàn sạt rung động trong gió, ngoài ra không còn gì khác.

Hiển nhiên, nơi này không phải nhà bếp, giống như nơi ở của ẩn sĩ trên thế gian hơn.

Ngay từ lúc nhìn thấy hòa thượng này, y đã đoán mình được hòa thượng trong thiền viện Thiên Cơ cứu, đầu lập tức toát lên vô vàn ý nghĩ. Nhưng khi nhìn thấy hòa thượng bình thường mặc tăng bào màu xanh bình thường, tiếng bước chân chẳng khác gì người bình thường, những ý nghĩ này vụt tắt.

Ngoại trừ khuôn mặt, tất cả quá bình thường.

Mặc dù ở trong thiền viện Thiên Cơ, nhưng nhìn tuổi đã biết không thể nào là một trong những vị cao tăng đắc đạo thành danh đã lâu, nhìn quần áo và tu vi cũng biết không thể nào là một trong những nhân vật quan trọng của thiền viện.

Cho nên, khép suy nghĩ lại, Thẩm Độc cảm thấy cứu mình không phải thiền viện Thiên Cơ.

Thậm chí y còn nghĩ…

Nơi đứng đầu võ lâm, con quái vật khổng lồ khiến lòng người kinh khiếp, chỉ sợ cũng không biết hòa thượng trong môn phái lại đi cứu một đại ma đầu như y.

Thú vị.

Tâm tình Thẩm Độc bỗng khấm khá hơn.

Y nghĩ đến địa vị của thiền viện Thiên Cơ trong võ lâm, lại nhớ đến 3 quyển Phật Tàng giấu trong điện Thiên Phật.

Đó là tâm huyết mười sáu năm trước của Võ Thánh – Lâu Đông Vọng, nghe đồn ghi lại sở học cả đời, chất chứa tinh hoa võ học trong thiên hạ, kiến giải(*) cao siêu, gần như tuyệt diệu.

(*) Kiến giải: Nhận thức và cách nhìn đối với sự vật.

Võ sĩ thiên hạ, toàn bộ thèm nhỏ dãi.

Tiếc rằng Võ Thánh một đời sát nghiệp nặng nề, cuối cùng không thể tránh kiếp nạn, bị chính nữ nhân mình yêu sâu đậm ám hại, phải trốn vào thiền viện Thiên Cơ.

Trước khi chết, đến tột cùng vẫn không đành lòng phá hủy 3 cuốn tinh hoa võ học này.

Vì vậy ủy thác cho trụ trì đương nhiệm của thiền viện Thiên Cơ – Đại sư Duyên Diệt, mong ông bảo quản 3 cuốn tinh hoa võ học này, tốt nhất đừng bao giờ xuất đầu lộ diện trên thế gian.

Trừ phi có một ngày, hậu nhân của y tới lấy lại.

Từ đó về sau, người đời xưng tụng là “3 quyển Phật Tàng”.

Nhưng suốt mười sáu năm qua hậu nhân của Võ Thánh chưa từng lộ diện trên giang hồ, nên 3 cuốn tinh hoa võ học vẫn luôn gửi tại điện Thiên Phật, chưa từng hiện thế, được Thiên Phật trông coi.

Nên lấy tên gọi “Phật Tàng”.

Mấy năm gần đây không phải là không có kẻ mang ý đồ xấu và người đam mê võ nghệ đến trộm.

Nhưng chẳng có một mống thành công.

Đặc biệt hai năm đổ lại đây, thiền viện Thiên Cơ mới đổi một người trong hàng ngũ trông coi, pháp hiệu “Thiện Tai”. Tương truyền không cần biết tu vi võ công ra làm sau, tất cả đều đứng bước vào, quỳ lăn ra.

Ấy thế mà chẳng có ai bị thương.

Sau khi trở lại giang hồ, khi bị người khác hỏi, đa số những người này giữ miệng kín như bưng. Chỉ có mấy người bị ép hỏi quá mức, mới bày ra biểu tình phức tạp thở than một câu.

Kinh động như gặp người Trời.

Thiền viện Thiên Cơ, Tuệ tăng Thiện Tai.

Đây là nhân vật thành danh duy nhất trong giang hồ tại thời điểm hiện tại làm Thẩm Độc hiếu kỳ, hơn nữa còn chưa từng chạm mặt, chưa có cơ hội giao thủ.

Nghĩ vậy, ánh mắt y lập lòe lóe lên.

Ngẫm nghĩ một hồi, định bụng hỏi hòa thượng câm trước mặt này vài câu. Nhìn lại, hòa thượng nọ đã rút tay bắt mạch cho y về, trầm ngâm một lát rồi đứng dậy, bưng chén cháo trên bếp lò tới đây.

Thôi rồi, Thẩm Độc xanh mặt.

Hòa thượng ngồi trở lại, dáng vẻ nhu hòa, cầm thìa gỗ hớt cháo trên mặt, cẩn thận thổi nguội mới đưa đến bên miệng y.

Y bất động nửa ngày trời.

Ánh mắt nhìn chòng chọc thìa gỗ đến mức bén lửa, hận không thể nhìn thủng ra hai cái lỗ!

Bây giờ không phải là uống nước.

Tay của y có thể nâng được chén trà nhưng không có nghĩa là bưng được bát, múc cháo ăn ngon lành.

Quả thực là “Hổ dữ lạc đồng bằng, bị chó bệnh khinh khi; Thẩm Độc bơi nước cạn, gặp lừa trọc đút cháo”!

Thẩm Độc nhếch miệng cười tự giễu.

Đờ đẫn một lúc lâu, rốt cuộc y vẫn cúi đầu há miệng ngậm thìa cháo mà hòa thượng đút, nuốt xuống.

Hơi nóng một chút, nhưng vẫn rất ngon.

Hòa thượng thu tay về, múc thìa cháo tiếp theo.

Trong thoáng chốc lướt qua, Thẩm Độc bỗng nhiên để ý tới ngón tay co lại của hắn, từng ngón thon dài, thanh tao như trúc, giống như tay Phật dùng ngọc chạm khắc được cung phụng trong chùa chiền. Chỉ là giữa khe ngón tay và móng tay dính chút vết bẩn màu lục.

Do vừa rồi giã thuốc không cẩn thận dính lên.

Chẳng hiểu vì sao y cho rằng, đôi tay sạch sẽ đẹp đẽ như vậy, không nên dính bất kì chút bụi bặm trần gian nào.

Trong lòng nảy sinh tiếc nuối.

Vừa nhấc mắt nhìn lên, bắt gặp khuôn mặt trầm tĩnh của hòa thượng, ý nghĩ trong đầu Thẩm Độc bung nở, trở nên rõ ràng:

Khiến lòng người tiếc hận khôn kể, chính là bản thân hòa thương này.

Hòa thượng đẹp đẽ như vậy, sao lại bị câm cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau