Chương 22: Mai rụng xuân về(*) | Lừa trọc, nói thật đi, có phải ngươi cũng thích ta đúng không?
(*) Hoa mai rụng cánh mới thấy xuân về, có lẽ câu này chỉ áp dụng cho miền Bắc thôi.
Nước biển cực nóng, cuồn cuộn dưới ánh mặt trời chói chang.
Còn y như một con thuyền nhỏ, lênh đênh trên sóng nước.
Trước khi mất ý thức, ánh mắt u ám ấy của hòa thượng, Thẩm Độc vẫn không tài nào nhìn thấu. Đối với y mà nói, hòa thượng không thể nói chuyện ấy như một cuốn Vô Tự Thiên Thư(*).
(*)Vô Tự Thiên Thư là quyển bí kíp võ công kỳ lạ được nhắc tới khá nhiều trong tình tiết các bộ phim truyện kiếm hiệp. Chỉ những người có cơ duyên mới có thể đọc được chữ trong quyển bí kíp. Còn người khác nhìn vào chỉ là những tờ giấy trắng không có gì khác biệt.
Nhìn không thấu.
Đọc không hiểu.
Cơn đau khắp lục phủ ngũ tạng, trong lúc y đang ngủ say, dần dần suy giảm, như bị một nguồn sức mạnh nào đó xua đuổi, bị trung hòa, bị đánh tan…
Trong kinh mạch như có làn nước ấm áp đang chảy.
Rất nhanh, tất cả kinh mạch bị tổn thương của y đều được dòng nước ấm áp bao phủ, ngay cả luồng khí âm tà luôn luẩn quẩn quanh người y bấy lâu nay cũng bị hòa tan đi nhiều.
Cả người như chìm trong phật quang.
Ôn hòa, công chính.
Dòng khí đang che chở tâm mạch thuộc loại chí dương chí cương, hoàn toàn không thuộc về y, nhưng không hề thô bạo, trái lại vô cùng thận trọng ôn hòa.
Một giấc ngủ không có ác mộng.
Trong mơ Thẩm Độc thấy mình bước vào nơi thế ngoại đào nguyên, không có tiếng côn trùng rả rích hay tiếng chim hót lanh lảnh, thanh tịnh tươi đẹp, nhưng không trồng hoa đào, mà trồng hàn mai(*).
(*) Hàn mai: Hay còn được gọi là cây Nhất chi mai, mai trắng (bạch mai), lưỡng nhị mai, nhị độ mai)
Tuyết đọng dần tan, cánh mai dần rụng.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, mỗi một hạt tuyết, mỗi một nhành mai, dưới nền trời xanh thẳm, như đang phát sáng.
Bước chân y nhẹ nhàng từ cây mai này, tiến về phía trước, mang theo gió nhẹ, cuốn tung những cánh mai rơi dọc đường, mặc kệ chúng nó yên lặng trốn theo gió.
Cây mai to lớn nhất đằng trước, hình như có người đang đứng.
Bóng dáng trắng muốt, giống cây hàn mai bên cạnh.
Trong mộng y dừng bước, hình như cất tiếng.
Vì thế người kia quay đầu lại.
Thẩm Độc không rõ tại sao, theo bản năng cảm thấy khuôn mặt người này nhất định rất mờ nhạt, nhưng khi đối phương ngoảnh lại, y mới nhận ra gương mặt quen thuộc ấy…
“Hòa thượng…”
Mơ mơ màng màng, y mở miệng gọi một tiếng.
Một lát sau dần tỉnh lại.
Ánh mặt trời sáng sủa, hắt vào qua khung cửa sổ, xua tan tối tăm nơi đáy mắt y, phản chiếu một đôi mắt trong veo như nước, lóng lánh như lưu ly.
Vẫn là nhà trúc.
Chỉ có điều vừa mới đốt hương.
Cho dù gió đã xua tan, nhưng trong phòng vẫn đậm mùi đàn hương trắng hơn nhiều so với ngày xưa, chỉ nhẹ nhàng hít vào một hơi đã thấy tinh thần yên ổn.
Tất cả trang trí vẫn như trước.
Ngoài cửa sổ là rừng trúc xanh ngọc, qua khung cửa sổ hé một nửa có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng đong đưa rắn rỏi, kiên cường.
Thẩm Độc hơi nhíu mày, chớp mắt vài cái mới thích ứng được với ánh sáng quá mức chói. Thời điểm nhổm người ngồi dậy, cảm giác cả cơ thể nhẹ như yến, không chỉ nội thương trong người đã khỏi hẳn, mà ngay cả kinh mạch bị tổn hại cũng đã lành!
Tu vi và công lực, tăng cao!
Vốn bị ngón tay của Tuệ tăng Thiện Tai điểm trúng, bảy phần công lực vất vả lắm mới khôi phục được đã bị đánh tan ba phần, giờ đây khôi phục toàn bộ không nói, còn tăng cao hơn so với thời điểm toàn thịnh!
Ngừng thở, thầm vận nội công, cảm nhận qua loa, y tức thì kinh hãi.
Phải biết rằng, y tung hoành Yêu Ma đạo mười năm nay, được liệt vào hàng đệ nhất cao thủ đương thời, cũng đã mười năm rồi. Phàm là việc tu luyện, thời điểm mới học tiến triển cực nhanh, càng về sau càng chậm.
Cho nên mấy năm gần đây, tu vi của y không hề dao động.
Bởi vì võ học của y đã đạt tới cảnh giới cực cao, nếu muốn tiến thêm bước nữa thì phải chờ Lục Hợp Thần Quyết đột phá cảnh giới đại thành.
Hiện giờ Lục Hợp Thần Quyết cách đại thành, rõ ràng chỉ kém một chút, thế mà tu vi của y đã tăng nhiều như vậy rồi…
Suy tư trong đầu, thoáng cái rối như tơ vò.
Thẩm Độc cúi đầu suy ngẫm, phát hiện mình đã đổi một cái áo trong sạch sẽ, còn áo bào vốn bị dính máu nay đã được người khác giặt sạch phơi khô, gấp gọn đặt trên giá.
Thấy thế, cảnh tượng trước khi hôn mê, lần lượt ùa về trong đầu y.
Hòa thượng thổ huyết.
Tăng bào xộc xệch.
Còn có sau đó…
Nghĩ tới một tình tiết nào đó, y chỉ cảm thấy không khí đang dần nóng lên, ngồi không yên nữa, hai chân thả xuống, rời khỏi giường La Hán, đứng dậy bên giường.
Hai chân bỗng nhũn ra.
Lần này, suýt nữa đứng không vững.
Nơi nào đó rất khó nói ở phía sau, chẳng biết đã được người khác rửa ráy sạch sẽ tự bao giờ, nhưng cảm giác bị cự vật dằn vặt vẫn như in.
Sắc mặt Thẩm Độc, thoáng chốc trở nên “đặc sắc”.
Lục Hợp Thần Quyết rất quái, cũng rất mạnh.
Vì phát sinh sự cố trong lúc tu luyện nên y mới bị phản phệ. Tu vi càng mạnh, phản phệ càng ác; nhưng đồng thời, chỉ cần an toàn vượt qua phản phệ, tu vi cũng sẽ tăng tiến một bậc.
Bây giờ tu vi tăng cao, hẳn một phần do quy tắc này.
Nhưng phần nhiều…
“Bất hoại thân?”
Câu nói y dò hỏi hòa thượng lúc đó, đột nhiên vang vọng trong đầu, làm y nảy sinh suy nghĩ không thể tưởng tượng, đối với việc tu vi biến hóa đã có suy đoán.
Ánh nắng ngoài cửa sổ trong trẻo, có hơi lành lạnh.
Thẩm Độc tới bên cửa sổ ngắm nhìn, giờ mới phát hiện ra không phải buổi chiều, cũng chẳng phải buổi trưa, mà là sáng sớm. Trong gió cuốn theo hơi lạnh, lá trúc rơi lả tả, rụng dưới hiên nhà.
Hòa thượng đang ngồi trên bậc thang dưới hiên, đưa lưng về phía nhà trúc, mắt hướng về phía Bất Không sơn xa xăm.
Con tim đột nhiên lạc nhịp.
Y không nghĩ rằng nhanh như vậy đã được gặp hòa thượng, đủ loại suy tư trong đầu còn chưa kịp sắp xếp xong xuôi, tức thì ngơ ngác, đồng thời nảy sinh cảm giác chật vật khó lý giải.
Bỗng dưng không dám cất tiếng.
Hòa thượng đưa lưng về phía y, y cũng không thấy sắc mặt hòa thượng, không tài nào đoán được nỗi lòng của hắn. Chỉ nhớ rằng sau khi y cầu xin xong, hắn đã buông xuôi hết thảy.
Bỏ qua cho y, cũng bỏ qua cho bản thân mình.
Ngón tay vịn lên bệ cửa sổ, theo dòng suy nghĩ chập chùng của y, nhẹ nhàng run rẩy, tiếp đó ánh mắt lóe sáng, bên môi từ từ nở nụ cười.
Tục ngữ có câu, cho một tia nắng đã rực rỡ ngay(*).
(*) Tương tự câu này còn có câu “cho một màu đã muốn mở phường nhuộm” để chỉ người không biết tự lượng sức. Còn câu trong truyện theo mình để chỉ người lạc quan quá hoặc người suy diễn, não bổ.
Câu này có vẻ là nói về Thẩm Độc.
Lười khoác ngoại bào, ỷ vào công lực bây giờ đã tăng cao, y chỉ mặc mỗi áo trong, đi chân trần, đẩy cửa ra ngoài.
Cửa mở kèm theo tiếng vang nhẹ nhàng.
Hòa thượng rõ ràng nghe thấy nhưng không quay đầu lại.
Trong lòng Thẩm Độc bỗng chốc sinh ra cảm giác bất mãn kì lạ, nhưng nghĩ lại, tốt xấu gì hắn cũng đã cứu y một mạng, thật sự đã “độ” y qua kiếp nạn lần này, đành không thể làm gì khác ngoài đè bất mãn xuống.
Cà lơ phất phơ mò tới bên người hòa thượng, “Này” – gọi một tiếng.
“Lừa trọc, cảm ơn.”
Hòa thượng rốt cuộc cũng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn y.
Ánh mắt lạnh nhạt, yên tĩnh ôn hòa, dường như không hề khác gì ngày thường. Nhưng Thẩm Độc cảm giác, ánh mắt này khá kì lạ, nói chung là có chỗ nào đó khang khác.
Nhưng cụ thể là khác chỗ nào, y không tài nào nói được.
Người ngồi trên bậc thang, tư thế thêm phần tùy hứng hiếm thấy, ống tay áo và vạt áo tăng bào xanh nhạt mềm mại rủ bên người hắn.
Bậc thang sạch sẽ, không có một hạt bụi nào.
Lúc Thẩm Độc đi đến đã thấy.
Y ngồi xuống, ngay bên cạnh hắn, cúi người nhặt ống tay áo phủ trên mặt đất lên, thổi thổi mấy hạt bụi ít ỏi, sau đó đặt trong lòng bàn tay mình.
Y rũ mắt nhìn, ý cười bên môi đậm hơn: “Một mình ngồi ở đây, đang nghĩ gì thế?”
Hòa thượng là người câm.
Đương nhiên hắn không trả lời.
Cho nên, đúng như trong dự liệu, Thẩm Độc thấy hòa thượng im lặng liếc mắt nhìn y một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục nhìn về phía dãy núi nguy nga, nhưng y không bực bội chút nào, chỉ vuốt ve ống tay áo của hắn, sau đó nhướng đuôi lông mày tinh xảo, lại gọi “Này”.
Hòa thượng nhìn y lần thứ hai.
Thấy thế, nụ cười bên môi Thẩm Độc liền nhuốm thêm phần tự đắc, không biết xuất phát từ thật tâm hay xuất phát từ trêu đùa, ấy thế mà nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Ta đoán, ngươi đang nghĩ về ta.”
Nếu giờ mà có người khác nghe thấy, nhất định sẽ muốn cười to ba tiếng khen thay da mặt y dày dặn.
Nhưng ngồi ở đây lại là hòa thượng.
Hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Độc chăm chú, cuối cùng chỉ cong khóe môi nở nụ cười nhẹ, một nụ cười cực kì nhạt, nhưng đẹp đẽ vô ngần.
Lòng Thẩm Độc nhũn hết một nửa.
Đầu tiên là nhịn không được mắng một câu “Lừa trọc khốn kiếp dùng sắc mê người”, sau đó lại không nhịn được nhấc chân đạp hắn một cái, chẳng qua bàn chân trắng nõn không có chút lực nào.
“Sao nào, ngươi dám nói không phải?”
Có lẽ là không dám thật nhỉ.
Hòa thượng cúi đầu, khuôn mặt không có gì khác so với hôm qua, chỉ thêm phần tái nhợt, một chút cô quạnh không dễ phát hiện.
Hắn khẽ lắc đầu, vẫn không đáp lời.
Thẩm Độc không hiểu: “Lắc đầu, tức là không dám, hay là không phải?”
Hòa thượng không đáp.
Thẩm Độc không chịu nổi cái dáng vẻ từ bi thương xót chúng sinh, gợi đòn không muốn sống của hắn, trong lòng nổi lên ý đồ đen tối, biểu tình hòa hảo trên mặt lập tức thu về, thay vào đó là tà khí tràn ngập bốn phía, cười lạnh thành tiếng.
“Cũng đã bị ông đây đè ra rồi, còn giả bộ thanh cao cái gì!”
“…”
Hòa thượng nhấc mắt, lành lạnh nhìn y.
“Khụ khụ…”
Thẩm Độc thấy vậy bắt đầu giả bộ ho khan, cũng không biết có phải trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác chột dạ, rồi “Đùa mà thành thật”, bỗng thấy hơi khó thở.
Mặt đỏ đến tận cổ, ngay cả vành tai cũng phớt hồng.
Rốt cuộc hòa thượng cũng không nói gì thêm, không biểu hiện ra cái gì làm y lúng túng hơn, chỉ lặng lẽ thu mắt, kéo tay y lại gần, đặt đầu ngón tay bị gió thổi lạnh của mình lên cổ tay y.
Mây mù trên núi lững lờ trôi.
Bóng trúc lung lay, in trên người hắn, tựa như vẽ thêm vài hoa văn lên tăng bào xanh nhạt.
Thẩm Độc có thể cảm giác mạch đập của mình, nảy lên lúc bụng ngón tay đối phương chạm vào, rộn ràng sinh động. Giống như hôm qua, y có thể cảm giác được đối phương ở trong cơ thể mình….
Không hiểu sao lại muốn cười.
Có lẽ do nguyên khí phục hồi, tâm tình của y khá tốt, thế mà còn cố ý mở miệng: “Hòa thượng, ngươi biết không, hôm qua ta đã lừa ngươi đấy?”
Ngón tay đè lên mạch đập của y khựng lại.
Nhưng hòa thượng không ngước mắt nhìn y.
Thẩm Độc đăm đăm nhìn vào mắt hắn, càng ngày càng thấy hứng thú, trong lòng thầm phác họa hình dáng hắn, nhẹ nhàng nói tiếp: “Ta không phải không nghĩ tới chuyện giết ngươi, chẳng qua sau đó đổi ý, nên không muốn nữa thôi.”
Người ở bước đường cùng, nói chung là có thể làm ra một số chuyện bình thường không làm được.
Vượt qua cực hạn.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, là vượt qua mức cao nhất của bản thân, cũng có thể là đột phá mức thấp nhất của mình.
Thẩm Độc không biết mình thuộc loại nào, nhưng y biết, cuối cùng hòa thượng đã chọn độ y, thế này coi như đã đạt được mục đích.
Ngoài ra cũng không quan trọng.
Đồ vật trên đời, xưa nay chỉ có thứ y không muốn, không có thứ y không chiếm được.
Nên nói xong câu vừa nãy, y cũng không hoang mang chút nào, ngược lại hứng thú bừng bừng quan sát sắc mặt hòa thượng, còn ghé sát hắn, biếng nhác gác cằm lên bả vai rộng rãi vững vàng.
Cười đến mức có vẻ thần kinh.
“Lừa trọc, nói thật đi, có phải ngươi —— cũng thích ta đúng không?”
Nước biển cực nóng, cuồn cuộn dưới ánh mặt trời chói chang.
Còn y như một con thuyền nhỏ, lênh đênh trên sóng nước.
Trước khi mất ý thức, ánh mắt u ám ấy của hòa thượng, Thẩm Độc vẫn không tài nào nhìn thấu. Đối với y mà nói, hòa thượng không thể nói chuyện ấy như một cuốn Vô Tự Thiên Thư(*).
(*)Vô Tự Thiên Thư là quyển bí kíp võ công kỳ lạ được nhắc tới khá nhiều trong tình tiết các bộ phim truyện kiếm hiệp. Chỉ những người có cơ duyên mới có thể đọc được chữ trong quyển bí kíp. Còn người khác nhìn vào chỉ là những tờ giấy trắng không có gì khác biệt.
Nhìn không thấu.
Đọc không hiểu.
Cơn đau khắp lục phủ ngũ tạng, trong lúc y đang ngủ say, dần dần suy giảm, như bị một nguồn sức mạnh nào đó xua đuổi, bị trung hòa, bị đánh tan…
Trong kinh mạch như có làn nước ấm áp đang chảy.
Rất nhanh, tất cả kinh mạch bị tổn thương của y đều được dòng nước ấm áp bao phủ, ngay cả luồng khí âm tà luôn luẩn quẩn quanh người y bấy lâu nay cũng bị hòa tan đi nhiều.
Cả người như chìm trong phật quang.
Ôn hòa, công chính.
Dòng khí đang che chở tâm mạch thuộc loại chí dương chí cương, hoàn toàn không thuộc về y, nhưng không hề thô bạo, trái lại vô cùng thận trọng ôn hòa.
Một giấc ngủ không có ác mộng.
Trong mơ Thẩm Độc thấy mình bước vào nơi thế ngoại đào nguyên, không có tiếng côn trùng rả rích hay tiếng chim hót lanh lảnh, thanh tịnh tươi đẹp, nhưng không trồng hoa đào, mà trồng hàn mai(*).
(*) Hàn mai: Hay còn được gọi là cây Nhất chi mai, mai trắng (bạch mai), lưỡng nhị mai, nhị độ mai)
Tuyết đọng dần tan, cánh mai dần rụng.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, mỗi một hạt tuyết, mỗi một nhành mai, dưới nền trời xanh thẳm, như đang phát sáng.
Bước chân y nhẹ nhàng từ cây mai này, tiến về phía trước, mang theo gió nhẹ, cuốn tung những cánh mai rơi dọc đường, mặc kệ chúng nó yên lặng trốn theo gió.
Cây mai to lớn nhất đằng trước, hình như có người đang đứng.
Bóng dáng trắng muốt, giống cây hàn mai bên cạnh.
Trong mộng y dừng bước, hình như cất tiếng.
Vì thế người kia quay đầu lại.
Thẩm Độc không rõ tại sao, theo bản năng cảm thấy khuôn mặt người này nhất định rất mờ nhạt, nhưng khi đối phương ngoảnh lại, y mới nhận ra gương mặt quen thuộc ấy…
“Hòa thượng…”
Mơ mơ màng màng, y mở miệng gọi một tiếng.
Một lát sau dần tỉnh lại.
Ánh mặt trời sáng sủa, hắt vào qua khung cửa sổ, xua tan tối tăm nơi đáy mắt y, phản chiếu một đôi mắt trong veo như nước, lóng lánh như lưu ly.
Vẫn là nhà trúc.
Chỉ có điều vừa mới đốt hương.
Cho dù gió đã xua tan, nhưng trong phòng vẫn đậm mùi đàn hương trắng hơn nhiều so với ngày xưa, chỉ nhẹ nhàng hít vào một hơi đã thấy tinh thần yên ổn.
Tất cả trang trí vẫn như trước.
Ngoài cửa sổ là rừng trúc xanh ngọc, qua khung cửa sổ hé một nửa có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng đong đưa rắn rỏi, kiên cường.
Thẩm Độc hơi nhíu mày, chớp mắt vài cái mới thích ứng được với ánh sáng quá mức chói. Thời điểm nhổm người ngồi dậy, cảm giác cả cơ thể nhẹ như yến, không chỉ nội thương trong người đã khỏi hẳn, mà ngay cả kinh mạch bị tổn hại cũng đã lành!
Tu vi và công lực, tăng cao!
Vốn bị ngón tay của Tuệ tăng Thiện Tai điểm trúng, bảy phần công lực vất vả lắm mới khôi phục được đã bị đánh tan ba phần, giờ đây khôi phục toàn bộ không nói, còn tăng cao hơn so với thời điểm toàn thịnh!
Ngừng thở, thầm vận nội công, cảm nhận qua loa, y tức thì kinh hãi.
Phải biết rằng, y tung hoành Yêu Ma đạo mười năm nay, được liệt vào hàng đệ nhất cao thủ đương thời, cũng đã mười năm rồi. Phàm là việc tu luyện, thời điểm mới học tiến triển cực nhanh, càng về sau càng chậm.
Cho nên mấy năm gần đây, tu vi của y không hề dao động.
Bởi vì võ học của y đã đạt tới cảnh giới cực cao, nếu muốn tiến thêm bước nữa thì phải chờ Lục Hợp Thần Quyết đột phá cảnh giới đại thành.
Hiện giờ Lục Hợp Thần Quyết cách đại thành, rõ ràng chỉ kém một chút, thế mà tu vi của y đã tăng nhiều như vậy rồi…
Suy tư trong đầu, thoáng cái rối như tơ vò.
Thẩm Độc cúi đầu suy ngẫm, phát hiện mình đã đổi một cái áo trong sạch sẽ, còn áo bào vốn bị dính máu nay đã được người khác giặt sạch phơi khô, gấp gọn đặt trên giá.
Thấy thế, cảnh tượng trước khi hôn mê, lần lượt ùa về trong đầu y.
Hòa thượng thổ huyết.
Tăng bào xộc xệch.
Còn có sau đó…
Nghĩ tới một tình tiết nào đó, y chỉ cảm thấy không khí đang dần nóng lên, ngồi không yên nữa, hai chân thả xuống, rời khỏi giường La Hán, đứng dậy bên giường.
Hai chân bỗng nhũn ra.
Lần này, suýt nữa đứng không vững.
Nơi nào đó rất khó nói ở phía sau, chẳng biết đã được người khác rửa ráy sạch sẽ tự bao giờ, nhưng cảm giác bị cự vật dằn vặt vẫn như in.
Sắc mặt Thẩm Độc, thoáng chốc trở nên “đặc sắc”.
Lục Hợp Thần Quyết rất quái, cũng rất mạnh.
Vì phát sinh sự cố trong lúc tu luyện nên y mới bị phản phệ. Tu vi càng mạnh, phản phệ càng ác; nhưng đồng thời, chỉ cần an toàn vượt qua phản phệ, tu vi cũng sẽ tăng tiến một bậc.
Bây giờ tu vi tăng cao, hẳn một phần do quy tắc này.
Nhưng phần nhiều…
“Bất hoại thân?”
Câu nói y dò hỏi hòa thượng lúc đó, đột nhiên vang vọng trong đầu, làm y nảy sinh suy nghĩ không thể tưởng tượng, đối với việc tu vi biến hóa đã có suy đoán.
Ánh nắng ngoài cửa sổ trong trẻo, có hơi lành lạnh.
Thẩm Độc tới bên cửa sổ ngắm nhìn, giờ mới phát hiện ra không phải buổi chiều, cũng chẳng phải buổi trưa, mà là sáng sớm. Trong gió cuốn theo hơi lạnh, lá trúc rơi lả tả, rụng dưới hiên nhà.
Hòa thượng đang ngồi trên bậc thang dưới hiên, đưa lưng về phía nhà trúc, mắt hướng về phía Bất Không sơn xa xăm.
Con tim đột nhiên lạc nhịp.
Y không nghĩ rằng nhanh như vậy đã được gặp hòa thượng, đủ loại suy tư trong đầu còn chưa kịp sắp xếp xong xuôi, tức thì ngơ ngác, đồng thời nảy sinh cảm giác chật vật khó lý giải.
Bỗng dưng không dám cất tiếng.
Hòa thượng đưa lưng về phía y, y cũng không thấy sắc mặt hòa thượng, không tài nào đoán được nỗi lòng của hắn. Chỉ nhớ rằng sau khi y cầu xin xong, hắn đã buông xuôi hết thảy.
Bỏ qua cho y, cũng bỏ qua cho bản thân mình.
Ngón tay vịn lên bệ cửa sổ, theo dòng suy nghĩ chập chùng của y, nhẹ nhàng run rẩy, tiếp đó ánh mắt lóe sáng, bên môi từ từ nở nụ cười.
Tục ngữ có câu, cho một tia nắng đã rực rỡ ngay(*).
(*) Tương tự câu này còn có câu “cho một màu đã muốn mở phường nhuộm” để chỉ người không biết tự lượng sức. Còn câu trong truyện theo mình để chỉ người lạc quan quá hoặc người suy diễn, não bổ.
Câu này có vẻ là nói về Thẩm Độc.
Lười khoác ngoại bào, ỷ vào công lực bây giờ đã tăng cao, y chỉ mặc mỗi áo trong, đi chân trần, đẩy cửa ra ngoài.
Cửa mở kèm theo tiếng vang nhẹ nhàng.
Hòa thượng rõ ràng nghe thấy nhưng không quay đầu lại.
Trong lòng Thẩm Độc bỗng chốc sinh ra cảm giác bất mãn kì lạ, nhưng nghĩ lại, tốt xấu gì hắn cũng đã cứu y một mạng, thật sự đã “độ” y qua kiếp nạn lần này, đành không thể làm gì khác ngoài đè bất mãn xuống.
Cà lơ phất phơ mò tới bên người hòa thượng, “Này” – gọi một tiếng.
“Lừa trọc, cảm ơn.”
Hòa thượng rốt cuộc cũng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn y.
Ánh mắt lạnh nhạt, yên tĩnh ôn hòa, dường như không hề khác gì ngày thường. Nhưng Thẩm Độc cảm giác, ánh mắt này khá kì lạ, nói chung là có chỗ nào đó khang khác.
Nhưng cụ thể là khác chỗ nào, y không tài nào nói được.
Người ngồi trên bậc thang, tư thế thêm phần tùy hứng hiếm thấy, ống tay áo và vạt áo tăng bào xanh nhạt mềm mại rủ bên người hắn.
Bậc thang sạch sẽ, không có một hạt bụi nào.
Lúc Thẩm Độc đi đến đã thấy.
Y ngồi xuống, ngay bên cạnh hắn, cúi người nhặt ống tay áo phủ trên mặt đất lên, thổi thổi mấy hạt bụi ít ỏi, sau đó đặt trong lòng bàn tay mình.
Y rũ mắt nhìn, ý cười bên môi đậm hơn: “Một mình ngồi ở đây, đang nghĩ gì thế?”
Hòa thượng là người câm.
Đương nhiên hắn không trả lời.
Cho nên, đúng như trong dự liệu, Thẩm Độc thấy hòa thượng im lặng liếc mắt nhìn y một cái rồi quay đầu đi, tiếp tục nhìn về phía dãy núi nguy nga, nhưng y không bực bội chút nào, chỉ vuốt ve ống tay áo của hắn, sau đó nhướng đuôi lông mày tinh xảo, lại gọi “Này”.
Hòa thượng nhìn y lần thứ hai.
Thấy thế, nụ cười bên môi Thẩm Độc liền nhuốm thêm phần tự đắc, không biết xuất phát từ thật tâm hay xuất phát từ trêu đùa, ấy thế mà nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Ta đoán, ngươi đang nghĩ về ta.”
Nếu giờ mà có người khác nghe thấy, nhất định sẽ muốn cười to ba tiếng khen thay da mặt y dày dặn.
Nhưng ngồi ở đây lại là hòa thượng.
Hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Độc chăm chú, cuối cùng chỉ cong khóe môi nở nụ cười nhẹ, một nụ cười cực kì nhạt, nhưng đẹp đẽ vô ngần.
Lòng Thẩm Độc nhũn hết một nửa.
Đầu tiên là nhịn không được mắng một câu “Lừa trọc khốn kiếp dùng sắc mê người”, sau đó lại không nhịn được nhấc chân đạp hắn một cái, chẳng qua bàn chân trắng nõn không có chút lực nào.
“Sao nào, ngươi dám nói không phải?”
Có lẽ là không dám thật nhỉ.
Hòa thượng cúi đầu, khuôn mặt không có gì khác so với hôm qua, chỉ thêm phần tái nhợt, một chút cô quạnh không dễ phát hiện.
Hắn khẽ lắc đầu, vẫn không đáp lời.
Thẩm Độc không hiểu: “Lắc đầu, tức là không dám, hay là không phải?”
Hòa thượng không đáp.
Thẩm Độc không chịu nổi cái dáng vẻ từ bi thương xót chúng sinh, gợi đòn không muốn sống của hắn, trong lòng nổi lên ý đồ đen tối, biểu tình hòa hảo trên mặt lập tức thu về, thay vào đó là tà khí tràn ngập bốn phía, cười lạnh thành tiếng.
“Cũng đã bị ông đây đè ra rồi, còn giả bộ thanh cao cái gì!”
“…”
Hòa thượng nhấc mắt, lành lạnh nhìn y.
“Khụ khụ…”
Thẩm Độc thấy vậy bắt đầu giả bộ ho khan, cũng không biết có phải trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác chột dạ, rồi “Đùa mà thành thật”, bỗng thấy hơi khó thở.
Mặt đỏ đến tận cổ, ngay cả vành tai cũng phớt hồng.
Rốt cuộc hòa thượng cũng không nói gì thêm, không biểu hiện ra cái gì làm y lúng túng hơn, chỉ lặng lẽ thu mắt, kéo tay y lại gần, đặt đầu ngón tay bị gió thổi lạnh của mình lên cổ tay y.
Mây mù trên núi lững lờ trôi.
Bóng trúc lung lay, in trên người hắn, tựa như vẽ thêm vài hoa văn lên tăng bào xanh nhạt.
Thẩm Độc có thể cảm giác mạch đập của mình, nảy lên lúc bụng ngón tay đối phương chạm vào, rộn ràng sinh động. Giống như hôm qua, y có thể cảm giác được đối phương ở trong cơ thể mình….
Không hiểu sao lại muốn cười.
Có lẽ do nguyên khí phục hồi, tâm tình của y khá tốt, thế mà còn cố ý mở miệng: “Hòa thượng, ngươi biết không, hôm qua ta đã lừa ngươi đấy?”
Ngón tay đè lên mạch đập của y khựng lại.
Nhưng hòa thượng không ngước mắt nhìn y.
Thẩm Độc đăm đăm nhìn vào mắt hắn, càng ngày càng thấy hứng thú, trong lòng thầm phác họa hình dáng hắn, nhẹ nhàng nói tiếp: “Ta không phải không nghĩ tới chuyện giết ngươi, chẳng qua sau đó đổi ý, nên không muốn nữa thôi.”
Người ở bước đường cùng, nói chung là có thể làm ra một số chuyện bình thường không làm được.
Vượt qua cực hạn.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, là vượt qua mức cao nhất của bản thân, cũng có thể là đột phá mức thấp nhất của mình.
Thẩm Độc không biết mình thuộc loại nào, nhưng y biết, cuối cùng hòa thượng đã chọn độ y, thế này coi như đã đạt được mục đích.
Ngoài ra cũng không quan trọng.
Đồ vật trên đời, xưa nay chỉ có thứ y không muốn, không có thứ y không chiếm được.
Nên nói xong câu vừa nãy, y cũng không hoang mang chút nào, ngược lại hứng thú bừng bừng quan sát sắc mặt hòa thượng, còn ghé sát hắn, biếng nhác gác cằm lên bả vai rộng rãi vững vàng.
Cười đến mức có vẻ thần kinh.
“Lừa trọc, nói thật đi, có phải ngươi —— cũng thích ta đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất