Bần Tăng

Chương 67: Ép lên thiền viện

Trước Sau
“Sơn thủy, sơn thủy, sơn thủy”

✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿

Một đêm trôi qua, không thấy bóng dáng Thẩm Độc đâu.

Tất cả mọi người Yêu Ma đạo đều há hốc mồm.

Bên chính đạo hay tin “Thẩm đạo chủ” biến mất cũng hai mặt nhìn nhau, nghị luận sôi nổi.

Ánh mắt Lục Phàm đảo qua Yêu Ma đạo phía bên kia, rồi di chuyển xuống xe ngựa cuối cùng nhìn Lâu Chương sắc mặt trắng bệch.

Đây là cháu trai của ông, nhưng hôm nay chỉ có thể nhìn.

Tuy là Trang chủ Tà Phong sơn trang, nhưng tình hình trước mắt không thể tiến lên nói chuyện với đứa nhỏ được. Nên trên mặt thì ôn hòa, thực ra đáy lòng âm thầm ghi hận Thẩm Độc bá đạo nham hiểm.

Nhìn thấy Yêu Ma đạo rối loạn, ông hỏi bên cạnh: “Thằng nhóc Thẩm Độc kia biến mất từ lúc nào? Nửa đêm hôm qua các ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không?”

Cố Chiêu và Tri Ẩm đều ở bên cạnh.

Bề ngoài thân là người trẻ tuổi số một số hai trong chính đạo, mấy ngày qua Cố Chiêu toàn giả bộ thân thiết trò chuyện với Trì Ẩm, thoạt nhìn quan hệ khá tốt.

Lục Phàm vừa hỏi, hai người liếc mắt nhìn nhau.

Trì Ẩm nói: “Mấy ngày nay vội vã lên đường, ta đều ngủ không ngon, đêm qua mệt quá không nghe thấy tiếng động gì.”

Cố Chiêu cũng lắc đầu.

Lục Phàm nhíu lông mày: “Thằng nhóc kia nói hôm nay sẽ lên núi, thế mà giờ chả thấy bóng dáng đâu, không biết trong hồ lô bán thuốc gì, lén lút tính toán âm mưu quỷ kế gì.”

Âm mưu quỷ kế?

Không có đâu.

Cố Chiêu mở nắp túi nước, ngửa đầu uống một ngụm, ánh sáng từ trên cao rọi vào mắt hắn.

Trong sơn cốc có suối nước, sương mù dày đặc.

Mặt trời buổi sớm vừa nhú đến đường chân trời, vẫn chưa lên đủ cao, không thể vượt qua dãy núi kéo dài để chiếu vào đây nên trong cốc hơi tối.

Khoảng đến giờ Thìn, xa xa truyền đến một loạt tiếng hô.

“Đạo chủ về rồi!”

Bên Yêu Ma đạo, phản ứng đầu tiên của đám người Diêu Thanh là cảnh giác, sau khi đứng dậy men theo tiếng động nhìn qua mới thấy một bóng người phi tới, mang theo vui sướng hô to gọi nhỏ.

Đúng là Thẩm Độc rồi.

Chỉ là thoạt nhìn nét mặt khác với lúc trước.

Chắc tại sương mù núi non làm ướt ngoại bào của y, gió lạnh núi rừng thổi buốt gương mặt y, mà đáy mắt không thấy uể oải, chỉ có lạnh lẽo giá rét.

Tâm tình Thẩm Độc có vẻ không tốt.

Ban đêm bỗng biến mất, hừng đông mới trở về, mang theo vẻ mặt này khó tránh khiến người khác hoài nghi.

Nhưng không ai dám hỏi.

“Sửa soạn xong xuôi chưa?”

Thẩm Độc đến gần, liếc mắt nhìn đám người Diêu Thanh, trực tiếp hỏi.



Bùi Vô Tịch bình tĩnh nhìn y không lên tiếng.

Thôi Hồng lòng mang nỗi nghi ngờ.

Diêu Thanh thì không nghĩ nhiều như thế, tuy có nghi hoặc nhưng cũng đè xuống đáp lời: “Tất cả đã sửa soạn xong xuôi, sáng nay Nghê thần y bắt mạch cho Lâu công tử, không có gì đáng ngại, có thể xuất phát.”

“Được.”

Thực ra Thẩm Độc qua đêm trong nhà trúc, rõ ràng nơi ấy đã lâu không có người đến nhưng không hiểu sao y vẫn muốn ở lại.

Cứ như làm vậy để chờ một người nào đó đến.

Nhưng ngày thứ hai mở mắt tỉnh giấc, vẫn trống rỗng.

Đẩy cửa bước ra, vài cái lá trúc khô bị gió thổi rơi xuống bên thềm, quạnh quẽ không mùi người.

Y không nhịn được nghĩ thầm, tại sao hòa thượng không ở đây? Có chuyện phải về hay bị thiền viện trách phạt? Hoặc là bị bắt diện bích hối lỗi? Hay thực ra hắn không còn ở đây, cũng không còn ở thiền viện nữa rồi…

Trước khi tới đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng giờ đây không kìm nổi thấp thỏm trong lòng.

Lúc này Thẩm Độc mới nhớ ra: Trước khi tới đây y chưa cho người điều tra hòa thượng có địa vị, hoàn cảnh thế nào trong thiền viện, bị trách phạt ra sao, cũng không rõ hắn còn ở lại thiền viện hay không.

Đầu óc cứ nóng lên rồi muốn làm sao thì làm.

Kế hoạch tính toán chặt chẽ lúc trước, bây giờ vứt cho chó ăn hết rồi.

Nhưng tên đã lên cung thì không thể rút lại.

Nếu vì nỗi kích động trước nay chưa từng có mà đi tới bước này, vậy thì không cần quan tâm hòa thượng còn ở đó hay không, y vẫn phải đến thiền viện Thiên Cơ một chuyến. Nếu vẫn còn ở đây, vậy chả cần biết hắn có đồng ý hay không, y phải cướp người về tay.

Dù cho chỉ còn một năm, thậm chí một ngày.

Ánh mắt đảo qua, Thẩm Độc đánh giá tình hình Yêu Ma đạo xong mới nhìn về phía chính đạo.

Thấy y trở về, mấy người Lục Phàm Cố Chiêu đứng dậy.

Dáng vẻ kia rõ ràng mang đầy phòng bị, hiển nhiên đều cảm thấy nửa đêm y biến mất, giờ mới quay về quá mức khác thường.

Thẩm Độc cười nhạo trong lòng, nhưng không để ý lắm, chỉ đứng ở xa cất tiếng nói với bọn họ: “Lục trang chủ, Cố thiếu sơn, với cả Trì thiếu minh chủ, xuất phát thôi.”

Còn việc đêm qua mình đã làm gì không một lời giải thích.

Người chính đạo nghe thấy câu nói như hất hàm sai khiến, quả thực giận không chỗ trút, nhưng bọn họ thua cá cược nên, không thể không nghe theo chỉ thị của y, thế là uất ức đến cực điểm.

Đám người Lục Phàm sắc mặt cũng xám xịt.

Nhưng Yêu Ma đạo thèm để ý bọn họ à?

Nếu Thẩm Độc đã về, vậy chỉ cần Thẩm Độc nói gì bọn họ sẽ làm nấy, không nói hai lời, nên lên xe thì lên xe, nên dắt ngựa thì dắt ngựa, chỉ chốc lát đã tập hợp đội hình giống như hôm qua, rời khỏi sơn cốc lên đường.

Chính đạo không thể làm gì khác hơn ngoài đuổi theo.

Lần này Thẩm Độc đi cuối cùng đoàn Yêu Ma đạo, đám người Cố Chiêu vừa vặn dẫn đầu chính đạo, thành ra đi cùng nhau.

Cố Chiêu cưỡi trên một con ngựa trắng, không nhanh không chậm đi bên cạnh Thẩm Độc.

Hắn quan sát sắc mặt Thẩm Độc, rồi nhìn về phía xe ngựa chở Lâu Chương, nói: “Lát nữa lên thiền viện, có chính đạo ta ở đây, Thẩm đạo chủ ắt sẽ đạt được mong muốn, thuận lợi lấy 3 quyển Phật Tàng. Đến lúc đó Lâu công tử không còn tác dụng gì với Đạo chủ nữa. Lục trang chủ nhung nhớ cháu ngoại trai đã lâu, rất lo lắng cho an nguy của cậu ấy, không biết Thẩm đạo chủ có thể nể mặt chính đạo, tha cho Lâu công tử?”

“Một phế vật tay trói gà không chặt, tất nhiên bản đạo chủ không làm khó cậu ta. Cố Thiếu Sơn là Bồng Sơn đệ nhất tiên, ngày đó trên võ đài uy phong lẫm liệt biết bao. Nể mặt ngươi đã tự mình mở miệng, bản đạo chủ sao dám từ chối.”



Lời nói chẳng chút khách khí, nhưng cũng cho Cố Chiêu thể diện.

“Lúc xuống núi sẽ để Lâu công tử và Lục trang chủ đoàn tụ với nhau.”

“Vậy thì đa tạ Đạo chủ.”

Lúc Cố Chiêu nói xong yên lặng liếc nhìn Lục Phàm, thấy vị Trang chủ vốn nên nhung nhớ cháu trai trưng sắc mặt xám xịt, đáy lòng không khỏi cười nhạo, nhưng trên mặt không thể hiện chút gì.

“Lục trang chủ, đã như thế rồi ngài yên tâm đi. Tuy không thể giữ 3 quyển Phật Tàng cho Lâu công tử, nhưng núi xanh còn đó, còn người còn của. Ngài nói có đúng không?”

Lục Phàm nghe thế cũng không biết đáp sao, cứ thấy chói tai vô cùng. Nhưng lúc nhìn sang Cố Chiêu, chỉ thấy vị hậu bối đến từ Bồng Sơn cười đầy khách sáo, lấy đâu ra trào phúng?

Không thể làm gì khác hơn ngoài tự nhủ mình nghe nhầm.

Người khác hỏi, ông không đáp không được, đành nói: “Thẩm đạo chủ đồng ý thả người thì tốt rồi, Lục mỗ vô cùng cảm kích.”

Dối trá!

Thẩm Độc không biết tình cảm Lục Phàm dành cho đứa cháu ngoại trai của ông ta là gì, cũng chẳng để bụng, không nói gì nữa tập trung tăng tốc lên đường.

Đêm qua họ nghỉ ngơi trong sơn cốc, cách Bất Không sơn khoảng sáu dặm. Mặc dù đường núi quanh co ghồ ghề, gặp nhiều chỗ bất tiện, nhưng may có xe ngựa, cuối cùng một canh giờ sau đặt chân đến bãi sông bên ngoài Bất Không sơn.

Hai vách núi cao ngời sừng sững, chỉ chừa ra một con đường dài sâu thẳm chật hẹp.

Tiến vào khe núi bỗng thấy tối sầm, ngẩng đầu nhìn lên chỉ còn thấy chút ánh sáng ít ỏi.

Khắp giang hồ có ai mà không biết nơi đây?

Gặp lại chốn xưa, có thể người khác không có cảm xúc gì quá lớn, nhưng Thẩm Độc thì lập tức nhớ lại tình cảnh bị hai phe nhân mã của Cố Chiêu và Bùi Vô Tịch truy sát suốt một đường, chật vật chạy trốn đến đây.

Hết thảy cơ hội sống còn của y, đều đặt phía cuối con đường này.

Không cam lòng, không muốn chết, vì vậy liều mạng làm mình tỉnh táo, lảo đảo băng qua hẻm núi rải đầy đá vụn, rồi ngã vào dòng sông không hề đóng băng ngay giữa trời đông…

Thiền viện Thiên Cơ, cấm dụng binh khí.

Thẩm Độc ngẩng đầu nhìn khe núi, nở nụ cười, không nói lời nào thúc ngựa băng qua, rất nhanh bóng tối biến mất, đằng trước sáng ngời.

Bia đá Đình chiến cao to, đứng im lìm trước núi.

Đầu mùa xuân, nước sông dồi dào chảy từ trên núi xuống, từng nụ hoa lan xanh mơn mởn đắm mình trong dòng nước, phản chiếu sơn môn cao to, núi non trùng điệp đồ sộ.

Một cầu thang thật dài, rộng rãi như bắc lên trời, từ dưới chân núi kéo lên tận đỉnh núi, tạo thành từ những tảng đá vuông vức.

Vị trí dưới chân núi, sườn núi và đỉnh núi đều có một sơn môn.

Nhìn kỹ, sơn môn thứ nhất khắc chữ “Sơn thủy”, sơn môn thứ hai cũng khắc “Sơn thủy”, sơn môn thứ ba vẫn khắc “Sơn thủy”.

Thiền viện Thiên Cơ rộng lớn nằm phía sau sơn môn thứ ba.

Sương mù buổi sớm bị ánh mặt trời rạng rỡ xua tan, lượn lờ trên núi như làn lụa mỏng, khung cảnh như thế ngoại đào nguyên, tiên cảnh giữa chốn trần gian.

Trên những bậc thang có vài tiểu sa di áo xám đang quét tước.

Đêm qua gió thổi làm không ít lá cây cành khô rụng đầy đường.

Mấy tiểu sa di đang nghiêm túc quét dọn.

Vào lúc tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân truyền đến từ phía sau bia đá Đình chiến, thu hút sự chú ý của cả bọn, quay đầu nhìn xuống chân núi, tức thì thấy ngay đoàn người mênh mông cuồn cuộn tay lăm lăm đao kiếm do Thẩm Độc dẫn đầu.

Một tiểu sa di đứng dưới cùng thấy thế sợ hãi vứt cây chổi lại, chạy như bay lên núi, vừa chạy vừa gọi: “Phương trượng, phương trượng, ma đầu đến rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau