Chương 91: Con bướm chết
“Ta vì y xốc nổi phàm tâm, cũng vì y rời khỏi cửa Phật.”
Biên tập: Chuối
(இ﹏இ`。)(இ﹏இ`。)
“Thí chủ, ngài dậy rồi à, vừa khéo, tranh thủ còn nóng dùng cơm chay đi.”
Một giọng nói từ lo lắng biến thành ngạc nhiên mừng rỡ, lúc y vừa mở mắt ra bỗng vang lên bên tai y, khiến Thẩm Độc giật mình hoảng hốt.
Y men theo giọng nói đưa mắt qua thì thấy một hòa thượng.
Lúc này y đang nằm trong một căn phòng ở chùa, trang hoàng đơn sơ. Người vừa nói là một hòa thượng đứng bên giường y, mặc tăng bào màu xám, vẻ mặt ngoài ngạc nhiên ra còn thêm chút tò mò.
Đúng vào lúc sáng sớm tinh mơ, bên ngoài rộn rã tiếng chim.
Thẩm Độc chợt thấy trí nhớ lơ mơ, ngoảnh đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ mở hé thì thấy hai bông hoa đào nhô ra giữa biển màu xanh biếc.
Hòa thượng.
Hoa đào.
Trên núi.
Ngôi chùa.
Trấn Phương Phỉ, chùa Tiểu Minh.
Không cần hỏi Thẩm Độc đã rõ mình đang ở đâu, ngẩn ngơ ngồi im, trí nhớ quay về ngày hôm qua, đủ loại hình ảnh lên chùa chơi với Thiện Tai chạy trong đầu.
Nhưng những chuyện sau đó thì không nhớ gì.
Hình như mình ngồi trong đình nghỉ mát ở sườn núi ngả vào người hòa thượng ngủ quên mất?
Nỗi hoảng sợ lạ lùng bỗng xuất hiện, Thẩm Độc xốc tấm chăn mỏng đứng bật dậy, ai ngờ hai chân vừa chạm đất đã thấy kinh mạch toàn thân mềm nhũn, chân tay xương cốt đau như bị khoét, bất ngờ không kịp đề phòng ngã sụp xuống.
Hòa thượng bên cạnh thấy thế kinh hãi.
Chuyện xảy ra đột ngột khó mà phản ứng kịp, đợi đến lúc lại gần đỡ y thì người đã ngã lăn quay trên đất mất rồi, lớp da trên bàn tay bị xước chảy cả máu.
“Thí chủ, ngài cẩn thận!” Hòa thượng hoảng sợ, thấy không bị thượng nặng lắm mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ y đứng dậy. “Hôm qua vị pháp sư Bất Ngôn tới đây cùng thí chủ đã dặn, thân thể thí chủ bị bệnh, cần nghỉ ngơi, không nên chạy lung tung.”
“Pháp sư Bất Ngôn?”
Hơi lạnh chạy dọc cơ thể, Thẩm Độc như con rối gỗ được hòa thượng xa lạ đỡ dậy, dễ dàng nhận ra tình trạng cơ thể mình bây giờ gay go tới cực độ, nhìn chằm chằm lòng bàn tay rướm máu của mình, rốt cuộc đã nhận ra chỗ khác thường.
“Người kia đâu rồi?”
“Đêm qua Pháp sư đưa thí chủ lên núi, nói là bạn bè của thí chủ, nhưng cơ thể ngài bị bệnh không tiện đi đường, nên mượn chùa chúng ta một căn phòng, nhờ chăm sóc thí chủ.” Hòa thượng thấy mặt y cắt không còn giọt máu, giữa ấn đường còn tỏa ra khí đen u ám phiền muộn, lại nghĩ tới vẻ mặt lặng thinh của vị Pháp sư Bất Ngôn đêm qua, trong lòng than thở. “Còn Pháp sư đêm qua đã đi rồi, chỉ để lại một đơn thuốc và một bức thư.”
Đi rồi.
Ha.
Đi rồi….
Thẩm Độc ngồi ở mép giường, nét mặt chết lặng không cảm xúc, bỗng nhiên bật cười, không biết tại sao vành mắt phiếm hồng, chỉ hỏi: “Thư đâu?”
“Thí chủ chờ chút.”
Chùa chiền ở một nơi nhỏ bé như trấn Phương Phỉ thì hòa thượng trong chùa cũng chẳng tu hành được mấy, mọi người không có võ công, không biết chuyện giang hồ, tất nhiên không nhận ra giờ phút này người đang ngồi đây là ma đầu tầm cỡ nào, chỉ thấy sắc mặt y không tốt, nên cầm thư ra.
“Nó đây.”
Tay đưa thư ra.
Trên bì thư trắng tinh không có một chữ nào.
Lúc Thẩm Độc nhìn thấy bức thư, linh cảm chẳng lành trong lòng được xác nhận, cảm xúc nhấp nhô tụt xuống, nhịn không được ho khan dữ dội, khí huyết quanh người rối loạn, mặt mũi lúc đỏ lúc trắng.
“Thí chủ, thí chủ, ngài không sao chứ?”
Hòa thượng thấy y như thế thì hoảng quá, lo lắng khủng khiếp.
“Khụ khụ….”
Thẩm Độc cố gắng bình ổn hô hấp, nhưng ngón tay vẫn run rẩy, mặc kệ y dùng sức nắm vài lần vẫn chẳng thể hết run, trong lòng đau xót khôn kể. Đại ma đầu làm mưa làm gió một thời, giờ lại rơi vào kết cục ngắc ngoải thoi thóp….
Bì thư không dán miệng mà chỉ gấp lại.
Lẽ ra không cần tốn quá nhiều sức để mở bì thư ra xem, nhưng không biết tại tay run rẩy quá kịch liệt hay trái tim run rẩy quá dữ dội mà ngón tay Thẩm Độc luồn vào mãi vẫn không lấy được thứ bên trong ra.
Ngay sau đó bất chợt xé phanh bức thư ra.
Hành động đột ngột toát ra cảm giác hung ác tà quái kỳ dị, rõ ràng chỉ xé một bức thư mà vừa như mãnh thú cắn rách máu thịt con mồi, vừa như cuộc vùng vẫy cuối cùng của con mồi yếu ớt dưới móng vuốt mãnh thú…
Cực kỳ mâu thuẫn.
Vừa làm người ta cảm thấy hung ác, vừa khiến người ta cảm thấy yếu ớt.
Hòa thượng đột nhiên bị dọa, sợ tới mức lùi về sau từng bước.
Mà giờ đây Thẩm Độc vừa mở bức thư ra như bị một cây đinh dài bất chợt xuất hiện găm vào cơ thể, không hề nhúc nhích.
Trong bì thư không có thư.
Sau khi xé rách bì thư không một con chữ ra, thứ rơi trên mặt đất không phải giấy tờ gì mà là một con bướm đã chết.
Đôi cánh như chiếc lá khô cuốn bay theo gió.
Con bướm mất hết sức sống nằm bên chân Thẩm Độc, tất cả màu sắc sặc sỡ trở nên u ám.
Con bướm chết.
Toàn bộ cuộc đối đáp ngày hôm qua vẫn còn giữ trong lòng, giờ đây Thẩm Độc cố gắng lục lọi đào bới trí nhớ mình.
“Hòa thượng, trước khi ta chết, ngươi đừng đi, được không?”
“….Được.”
“Không lừa ta chứ?”
“Không lừa ngươi.”
Thì ra người xuất gia quả thật nói dối.
Đồ lừa đảo….
Như một con dao cắm vào ngực, nỗi bi thương bùng nổ, không biết là không kiềm chế được chất độc hay tại khí huyết đảo lộn quá mức, Thẩm Độc nhìn con bướm nằm trên mặt đất, cổ họng vừa thấy ngòn ngọt, một búng máu đã phun ra, sắc mặt bất chợt xám tro cả người suy sụp, cuối cùng đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất!
“Thí chủ! Thí chủ!”
….
Rừng núi rậm rạp xanh um, đã dần dần nhìn thấy một vài dấu hiệu của mùa hè đang tới. Sáng sớm tinh mơ, trên đường không có người qua lại, chỉ có một bóng người trắng tuyết lướt đi như ảo ảnh, thoạt nhìn thì thấy chậm rãi, nhưng chớp mắt đã thấy đi xa.
Nếu bây giờ Thẩm Độc ở đây nhất định có thể nhận ra.
Người đi trên đường không phải ai khác, đúng là vị Tuệ Tăng Thiện Tai danh tiếng lẫy lừng của thiền viện Thiên Cơ, mà núi này nằm ở vùng lân cận Ngũ Phong Khẩu, con đường nhất định phải băng qua nếu muốn tới thiền viện Thiên Cơ.
Sau một đêm chiến đấu đẫm máu, Ngũ Phong Khẩu đang dần xuống dốc bỗng nhiên khôi phục địa vị vừa huyền thoại vừa đáng sợ của nó trên giang hồ. Còn chuyện liên quan tới cuộc chiến giữa Yêu Ma đạo, Thiên Thủy Minh và Tà Phong sơn trang thì có nhiều ý kiến khác nhau xôn xao hết cả lên.
Ngũ Phong Khẩu mấy ngày qua bỗng náo nhiệt hẳn.
Thiện Tai không đi vào, chỉ đi ngang qua bên ngoài tòa thành hoang phế, nghe thấy rất nhiều cuộc nghị luận của nhân sĩ võ lâm, vốn chẳng để trong lòng, nhưng tên một người nào đó khiến hắn phải dừng bước.
“Hiện tại Yêu Ma đạo chả dễ chịu gì đâu, đại ma đầu mất tích, nghe nói trước khi mất tích còn vô duyên vô cớ giết Thôi Hồng, ngay cả thi thể cũng chả thèm thu dọn cứ phơi ra ở đấy. Cả Bùi Vô Tịch cũng không thấy đâu, giờ chỉ còn mỗi một mình Diêu Thanh chống đỡ, e rằng sắp xong phim rồi.”
“Sắp xong phim cái gì mà sắp xong phim, ngươi chưa biết à?”
“Biết cái gì?”
“Hầy, ả đàn bà họ Diêu hai ngày trước đã bị tóm, đêm qua vừa mới đưa đến Ngũ Phong Khẩu, hai ngày nữa sẽ chém đầu ả treo lên ngay trước mặt mọi người đấy!”
“Gì cơ, bị tóm á? Ai mà đỉnh vậy? Ả là hữu sứ Gian Thiên Nhai, lợi hại cực kỳ đấy!”
“Còn ai vào đây nữa, Thiên Thủy Minh chứ ai.”
“Thiên Thủy Minh?”
“Nghe nói Trì Ẩm giả chính là Đông Phương Kích gì đó, nhưng những người chết ngày hôm đó đều là người Thiên Thủy Minh hàng thật giá thật, Thiếu chủ thật giờ mới tìm ra, không báo thù thì sao? Hai ngày trước không phải đồn thổi Thẩm Độc xuất hiện ở đâu đó hay sao? Ả đàn bà này tóc dài não ngắn, còn chả mắc bẫy thì sao? Lần này bị Trì thiếu chủ bắt giữ! Hê hê, có trò hay để xem rồi!”
“Trì thiếu chủ lợi hại thế cơ à….”
…..
Ngồi trong quán trà, Thiện Tai đưa mắt nhìn hai gã nhân sĩ giang hồ đang nói chuyện, phát hiện ra hai kẻ này bước chân nặng nề võ công nông cạn, nói chuyện không tránh người ngoài, như thể cố ý để người khác nghe thấy.
Quả nhiên không ít người xung quanh cất tiếng nghị luận.
Hắn lẳng lặng nghe, hạ mắt rũ mi, không lên tiếng, nhấp hai hớp nước rồi đứng dậy rời đi, dường như không định vào thành, cũng chẳng có ý muốn đi cứu Diêu Thanh.
Hắn nghĩ, như thế….
Có khi vừa đẹp.
Bọ ngựa bắt ve sầu, sao biết không có chim sẻ rình sau lưng?
Tăng bào tuyết trắng phấp phới trong gió, mấy ngày nay đã quen có người đi bên cạnh, giờ đây chỉ còn một mình lẻ loi đi trên đường, bỗng có cảm giác quạnh quẽ cô đơn không nói nên lời.
Thiện Tai nghĩ, cuối cùng vẫn lừa Thẩm Độc.
Nhưng hắn rõ ràng thích y như thế, y có thể thản nhiên đối mặt với cái chết, còn hắn đã phân tích nội tâm vô số lần, cuối cùng chẳng thể buông xuôi.
Biết rõ con người rồi sẽ chết, nhưng có người sớm, có người muộn, như khắp thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hắn vốn phải nhìn thấu, vốn phải hiểu thấu. Thậm chí như lời Thẩm Độc nói, giải độc cứu y cũng chỉ tạm thời, cùng lắm sống thêm được hai năm nữa thôi. Lục Hợp Thần Quyết trong người y sắp đại thành, dù có uống thuốc hay châm cứu thì sớm muộn gì cũng có kết cục như nhau.
Nhưng sao mà thấu hiểu được đây?
Do ái sinh sợ hãi, do ái sinh ưu phiền, dù là tinh hoa Phật pháp, đọc ngàn vạn quyển kinh thư cũng không sao ngăn nổi suy nghĩ ngông cuồng trong đầu.
Dù chỉ giành giật được một ngày hắn cũng muốn Thẩm Độc sống tiếp….
Trên cùng một đoạn đường, khi đi thì bước ra từ thiền viện Thiên Cơ, vứt lại tất cả giới luật và muôn vàn giáo lý nhà Phật, như một thiếu niên mới nếm mùi yêu đương, sốc nổi mà liều lĩnh; khi về thì trở về từ giữa non sông rừng biển, trong lòng vẫn còn người kia, nhưng hắn lại trở thành Thiện Tai có hiệu Tuệ Tăng, không sốc nổi và liều lĩnh, tất cả yêu hận đều tan biến hóa thành một nắm tàn nhang xám xịt, nằm ở đáy lòng.
Cứ như đã qua mấy đời.
Rõ ràng mới chỉ rời đi có bảy tám ngày, nhưng khi hắn trèo đèo lội suối lần nữa quay về đứng trước Bất Không sơn nhìn thấy 3 sơn môn trùng điệp, bỗng sinh ra cảm giác xa lạ khôn cùng.
Thiền viện Thiên Cơ, 3 sơn môn trùng điệp.
Sơn môn thứ nhất, bên trên có khắc “Sơn thủy”; sơn môn thứ hai, cũng khắc “Sơn thủy”; sơn môn thứ ba, vẫn khắc “Sơn thủy”.
Ngày xưa hắn chỉ biết điển cố, lúc này mới hiểu tâm tình.
Khi đến nhìn núi là núi, nhìn nước là nước; khi đi núi không phải núi, nước không phải nước; khi về nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước.
Sơn thủy trên thế gian luôn luôn bất biến.
Dễ đổi thay trên thế gian là lòng người.
Yêu hận là duyên, hồng trần là kiếp. Đi qua cơn mê mới biết có được ắt có mất, có mưu cầu ắt có từ bỏ.
Hắn nhớ tới buổi tối hôm qua trăng thanh gió mát, hắn bế Thẩm Độc đã ngủ mê mệt vào phòng trong chùa, ngay cả mạch đập của y cũng trở nên khi có khi không, giữa lúc không có ý thức còn nắm tay hắn, đó là dáng vẻ sợ sệt mà quyến luyến.
Nhưng có ai biết sợ hãi và ưu phiền trong lòng hắn đâu?
Tháp Nghiệp Sát Sinh, xá lợi Phật….
Khó nhất thế gian, chính là đường lui.
Dưới ánh nắng chói chang gió núi hiu hiu, nhưng lại mang tới cảm giác rét lạnh thấu xương, bia Đình chiến ở thiền viện Thiên Cơ đứng bên bờ suối nước, Thiện Tai đứng dưới chân núi ngẩng đầu ngước nhìn, thiền viện Thiên Cơ trên cao như ẩn mình trong mây, nhìn xuống chúng sinh muôn nghìn nỗi khổ trên thế gian, và nhìn hắn – giáo đồ vượt qua bể khổ quay đầu về bờ.
Tiếp tục cất bước, vứt bỏ tình yêu.
Thiện Tai cúi đầu hạ mắt, cuối cùng gập người hạ gối quỳ lạy trước sơn môn thứ nhất, giống như trước kia mỗi ngày thờ cúng trước mặt Đức Phật, từ bậc thang thứ nhất trở lên, dọc đường quỳ lạy.
Sáng sớm tinh mơ đã thấy cảnh này làm tiểu sa di sợ quá vội chạy lên núi thông báo, chúng tăng trong thiền viện nghe thấy tin ấy đều giật mình, Duyên Diệt phương trượng dẫn người đi tới trước sơn môn, thấy bóng dáng quen thuộc dọc đường quỳ lạy lên núi, chỉ cảm thấy đáy lòng nặng trĩu, láng máng đã hiểu hắn quay về sơn môn vì chuyện gì.
Nhưng ngay lúc này không đành lòng chất vấn.
Duyên Diệt phương trượng thở dài, chắp tay trước ngực nói: “Thiện Tai, ngươi tội gì mà phải khổ thế?”
“Khi bên nhau sung sướng vui vẻ, lúc xa nhau sẽ khổ đau buồn tủi. Từ xưa sinh lão bệnh tử không thể cưỡng cầu. Nhưng đệ tử ngu si, cứ muốn cưỡng cầu.”
Quần áo tuyết trắng dính bụi bặm, khuôn mặt sắc cạnh của Thiện Tai không buồn không vui.
“Thiện Tai tự biết tội tâm chưa giải, lại thêm tội thân, nghiệp nghiệt quấn thân, chỉ xin xá lợi Phật Sát Sinh độ người qua bể khổ, quãng đời còn lại ta nguyện quay về với Phật, sám hối tội lỗi, trông coi tháp Nghiệp….”
Tại đây trước 3 sơn môn trùng điệp, hắn đặt hết thảy quang vinh và nhục nhã trong mắt người đời, danh và vọng, quỳ gối lạy trước bậc thềm. Thế gian phàm tục thất tình lục dục một giây ấy dập tắt trên người hắn, không còn bóng dáng những suy nghĩ ngồng cuồng nữa.
Giờ phút này, hắn lại trở thành Tuệ Tăng Thiện Tai mà người nọ ngưỡng mộ nhưng không với tới.
Vì y xốc nổi phàm tâm, cũng vì y rời khỏi cửa Phật.
Biên tập: Chuối
(இ﹏இ`。)(இ﹏இ`。)
“Thí chủ, ngài dậy rồi à, vừa khéo, tranh thủ còn nóng dùng cơm chay đi.”
Một giọng nói từ lo lắng biến thành ngạc nhiên mừng rỡ, lúc y vừa mở mắt ra bỗng vang lên bên tai y, khiến Thẩm Độc giật mình hoảng hốt.
Y men theo giọng nói đưa mắt qua thì thấy một hòa thượng.
Lúc này y đang nằm trong một căn phòng ở chùa, trang hoàng đơn sơ. Người vừa nói là một hòa thượng đứng bên giường y, mặc tăng bào màu xám, vẻ mặt ngoài ngạc nhiên ra còn thêm chút tò mò.
Đúng vào lúc sáng sớm tinh mơ, bên ngoài rộn rã tiếng chim.
Thẩm Độc chợt thấy trí nhớ lơ mơ, ngoảnh đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ mở hé thì thấy hai bông hoa đào nhô ra giữa biển màu xanh biếc.
Hòa thượng.
Hoa đào.
Trên núi.
Ngôi chùa.
Trấn Phương Phỉ, chùa Tiểu Minh.
Không cần hỏi Thẩm Độc đã rõ mình đang ở đâu, ngẩn ngơ ngồi im, trí nhớ quay về ngày hôm qua, đủ loại hình ảnh lên chùa chơi với Thiện Tai chạy trong đầu.
Nhưng những chuyện sau đó thì không nhớ gì.
Hình như mình ngồi trong đình nghỉ mát ở sườn núi ngả vào người hòa thượng ngủ quên mất?
Nỗi hoảng sợ lạ lùng bỗng xuất hiện, Thẩm Độc xốc tấm chăn mỏng đứng bật dậy, ai ngờ hai chân vừa chạm đất đã thấy kinh mạch toàn thân mềm nhũn, chân tay xương cốt đau như bị khoét, bất ngờ không kịp đề phòng ngã sụp xuống.
Hòa thượng bên cạnh thấy thế kinh hãi.
Chuyện xảy ra đột ngột khó mà phản ứng kịp, đợi đến lúc lại gần đỡ y thì người đã ngã lăn quay trên đất mất rồi, lớp da trên bàn tay bị xước chảy cả máu.
“Thí chủ, ngài cẩn thận!” Hòa thượng hoảng sợ, thấy không bị thượng nặng lắm mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ y đứng dậy. “Hôm qua vị pháp sư Bất Ngôn tới đây cùng thí chủ đã dặn, thân thể thí chủ bị bệnh, cần nghỉ ngơi, không nên chạy lung tung.”
“Pháp sư Bất Ngôn?”
Hơi lạnh chạy dọc cơ thể, Thẩm Độc như con rối gỗ được hòa thượng xa lạ đỡ dậy, dễ dàng nhận ra tình trạng cơ thể mình bây giờ gay go tới cực độ, nhìn chằm chằm lòng bàn tay rướm máu của mình, rốt cuộc đã nhận ra chỗ khác thường.
“Người kia đâu rồi?”
“Đêm qua Pháp sư đưa thí chủ lên núi, nói là bạn bè của thí chủ, nhưng cơ thể ngài bị bệnh không tiện đi đường, nên mượn chùa chúng ta một căn phòng, nhờ chăm sóc thí chủ.” Hòa thượng thấy mặt y cắt không còn giọt máu, giữa ấn đường còn tỏa ra khí đen u ám phiền muộn, lại nghĩ tới vẻ mặt lặng thinh của vị Pháp sư Bất Ngôn đêm qua, trong lòng than thở. “Còn Pháp sư đêm qua đã đi rồi, chỉ để lại một đơn thuốc và một bức thư.”
Đi rồi.
Ha.
Đi rồi….
Thẩm Độc ngồi ở mép giường, nét mặt chết lặng không cảm xúc, bỗng nhiên bật cười, không biết tại sao vành mắt phiếm hồng, chỉ hỏi: “Thư đâu?”
“Thí chủ chờ chút.”
Chùa chiền ở một nơi nhỏ bé như trấn Phương Phỉ thì hòa thượng trong chùa cũng chẳng tu hành được mấy, mọi người không có võ công, không biết chuyện giang hồ, tất nhiên không nhận ra giờ phút này người đang ngồi đây là ma đầu tầm cỡ nào, chỉ thấy sắc mặt y không tốt, nên cầm thư ra.
“Nó đây.”
Tay đưa thư ra.
Trên bì thư trắng tinh không có một chữ nào.
Lúc Thẩm Độc nhìn thấy bức thư, linh cảm chẳng lành trong lòng được xác nhận, cảm xúc nhấp nhô tụt xuống, nhịn không được ho khan dữ dội, khí huyết quanh người rối loạn, mặt mũi lúc đỏ lúc trắng.
“Thí chủ, thí chủ, ngài không sao chứ?”
Hòa thượng thấy y như thế thì hoảng quá, lo lắng khủng khiếp.
“Khụ khụ….”
Thẩm Độc cố gắng bình ổn hô hấp, nhưng ngón tay vẫn run rẩy, mặc kệ y dùng sức nắm vài lần vẫn chẳng thể hết run, trong lòng đau xót khôn kể. Đại ma đầu làm mưa làm gió một thời, giờ lại rơi vào kết cục ngắc ngoải thoi thóp….
Bì thư không dán miệng mà chỉ gấp lại.
Lẽ ra không cần tốn quá nhiều sức để mở bì thư ra xem, nhưng không biết tại tay run rẩy quá kịch liệt hay trái tim run rẩy quá dữ dội mà ngón tay Thẩm Độc luồn vào mãi vẫn không lấy được thứ bên trong ra.
Ngay sau đó bất chợt xé phanh bức thư ra.
Hành động đột ngột toát ra cảm giác hung ác tà quái kỳ dị, rõ ràng chỉ xé một bức thư mà vừa như mãnh thú cắn rách máu thịt con mồi, vừa như cuộc vùng vẫy cuối cùng của con mồi yếu ớt dưới móng vuốt mãnh thú…
Cực kỳ mâu thuẫn.
Vừa làm người ta cảm thấy hung ác, vừa khiến người ta cảm thấy yếu ớt.
Hòa thượng đột nhiên bị dọa, sợ tới mức lùi về sau từng bước.
Mà giờ đây Thẩm Độc vừa mở bức thư ra như bị một cây đinh dài bất chợt xuất hiện găm vào cơ thể, không hề nhúc nhích.
Trong bì thư không có thư.
Sau khi xé rách bì thư không một con chữ ra, thứ rơi trên mặt đất không phải giấy tờ gì mà là một con bướm đã chết.
Đôi cánh như chiếc lá khô cuốn bay theo gió.
Con bướm mất hết sức sống nằm bên chân Thẩm Độc, tất cả màu sắc sặc sỡ trở nên u ám.
Con bướm chết.
Toàn bộ cuộc đối đáp ngày hôm qua vẫn còn giữ trong lòng, giờ đây Thẩm Độc cố gắng lục lọi đào bới trí nhớ mình.
“Hòa thượng, trước khi ta chết, ngươi đừng đi, được không?”
“….Được.”
“Không lừa ta chứ?”
“Không lừa ngươi.”
Thì ra người xuất gia quả thật nói dối.
Đồ lừa đảo….
Như một con dao cắm vào ngực, nỗi bi thương bùng nổ, không biết là không kiềm chế được chất độc hay tại khí huyết đảo lộn quá mức, Thẩm Độc nhìn con bướm nằm trên mặt đất, cổ họng vừa thấy ngòn ngọt, một búng máu đã phun ra, sắc mặt bất chợt xám tro cả người suy sụp, cuối cùng đột nhiên ngã quỵ trên mặt đất!
“Thí chủ! Thí chủ!”
….
Rừng núi rậm rạp xanh um, đã dần dần nhìn thấy một vài dấu hiệu của mùa hè đang tới. Sáng sớm tinh mơ, trên đường không có người qua lại, chỉ có một bóng người trắng tuyết lướt đi như ảo ảnh, thoạt nhìn thì thấy chậm rãi, nhưng chớp mắt đã thấy đi xa.
Nếu bây giờ Thẩm Độc ở đây nhất định có thể nhận ra.
Người đi trên đường không phải ai khác, đúng là vị Tuệ Tăng Thiện Tai danh tiếng lẫy lừng của thiền viện Thiên Cơ, mà núi này nằm ở vùng lân cận Ngũ Phong Khẩu, con đường nhất định phải băng qua nếu muốn tới thiền viện Thiên Cơ.
Sau một đêm chiến đấu đẫm máu, Ngũ Phong Khẩu đang dần xuống dốc bỗng nhiên khôi phục địa vị vừa huyền thoại vừa đáng sợ của nó trên giang hồ. Còn chuyện liên quan tới cuộc chiến giữa Yêu Ma đạo, Thiên Thủy Minh và Tà Phong sơn trang thì có nhiều ý kiến khác nhau xôn xao hết cả lên.
Ngũ Phong Khẩu mấy ngày qua bỗng náo nhiệt hẳn.
Thiện Tai không đi vào, chỉ đi ngang qua bên ngoài tòa thành hoang phế, nghe thấy rất nhiều cuộc nghị luận của nhân sĩ võ lâm, vốn chẳng để trong lòng, nhưng tên một người nào đó khiến hắn phải dừng bước.
“Hiện tại Yêu Ma đạo chả dễ chịu gì đâu, đại ma đầu mất tích, nghe nói trước khi mất tích còn vô duyên vô cớ giết Thôi Hồng, ngay cả thi thể cũng chả thèm thu dọn cứ phơi ra ở đấy. Cả Bùi Vô Tịch cũng không thấy đâu, giờ chỉ còn mỗi một mình Diêu Thanh chống đỡ, e rằng sắp xong phim rồi.”
“Sắp xong phim cái gì mà sắp xong phim, ngươi chưa biết à?”
“Biết cái gì?”
“Hầy, ả đàn bà họ Diêu hai ngày trước đã bị tóm, đêm qua vừa mới đưa đến Ngũ Phong Khẩu, hai ngày nữa sẽ chém đầu ả treo lên ngay trước mặt mọi người đấy!”
“Gì cơ, bị tóm á? Ai mà đỉnh vậy? Ả là hữu sứ Gian Thiên Nhai, lợi hại cực kỳ đấy!”
“Còn ai vào đây nữa, Thiên Thủy Minh chứ ai.”
“Thiên Thủy Minh?”
“Nghe nói Trì Ẩm giả chính là Đông Phương Kích gì đó, nhưng những người chết ngày hôm đó đều là người Thiên Thủy Minh hàng thật giá thật, Thiếu chủ thật giờ mới tìm ra, không báo thù thì sao? Hai ngày trước không phải đồn thổi Thẩm Độc xuất hiện ở đâu đó hay sao? Ả đàn bà này tóc dài não ngắn, còn chả mắc bẫy thì sao? Lần này bị Trì thiếu chủ bắt giữ! Hê hê, có trò hay để xem rồi!”
“Trì thiếu chủ lợi hại thế cơ à….”
…..
Ngồi trong quán trà, Thiện Tai đưa mắt nhìn hai gã nhân sĩ giang hồ đang nói chuyện, phát hiện ra hai kẻ này bước chân nặng nề võ công nông cạn, nói chuyện không tránh người ngoài, như thể cố ý để người khác nghe thấy.
Quả nhiên không ít người xung quanh cất tiếng nghị luận.
Hắn lẳng lặng nghe, hạ mắt rũ mi, không lên tiếng, nhấp hai hớp nước rồi đứng dậy rời đi, dường như không định vào thành, cũng chẳng có ý muốn đi cứu Diêu Thanh.
Hắn nghĩ, như thế….
Có khi vừa đẹp.
Bọ ngựa bắt ve sầu, sao biết không có chim sẻ rình sau lưng?
Tăng bào tuyết trắng phấp phới trong gió, mấy ngày nay đã quen có người đi bên cạnh, giờ đây chỉ còn một mình lẻ loi đi trên đường, bỗng có cảm giác quạnh quẽ cô đơn không nói nên lời.
Thiện Tai nghĩ, cuối cùng vẫn lừa Thẩm Độc.
Nhưng hắn rõ ràng thích y như thế, y có thể thản nhiên đối mặt với cái chết, còn hắn đã phân tích nội tâm vô số lần, cuối cùng chẳng thể buông xuôi.
Biết rõ con người rồi sẽ chết, nhưng có người sớm, có người muộn, như khắp thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hắn vốn phải nhìn thấu, vốn phải hiểu thấu. Thậm chí như lời Thẩm Độc nói, giải độc cứu y cũng chỉ tạm thời, cùng lắm sống thêm được hai năm nữa thôi. Lục Hợp Thần Quyết trong người y sắp đại thành, dù có uống thuốc hay châm cứu thì sớm muộn gì cũng có kết cục như nhau.
Nhưng sao mà thấu hiểu được đây?
Do ái sinh sợ hãi, do ái sinh ưu phiền, dù là tinh hoa Phật pháp, đọc ngàn vạn quyển kinh thư cũng không sao ngăn nổi suy nghĩ ngông cuồng trong đầu.
Dù chỉ giành giật được một ngày hắn cũng muốn Thẩm Độc sống tiếp….
Trên cùng một đoạn đường, khi đi thì bước ra từ thiền viện Thiên Cơ, vứt lại tất cả giới luật và muôn vàn giáo lý nhà Phật, như một thiếu niên mới nếm mùi yêu đương, sốc nổi mà liều lĩnh; khi về thì trở về từ giữa non sông rừng biển, trong lòng vẫn còn người kia, nhưng hắn lại trở thành Thiện Tai có hiệu Tuệ Tăng, không sốc nổi và liều lĩnh, tất cả yêu hận đều tan biến hóa thành một nắm tàn nhang xám xịt, nằm ở đáy lòng.
Cứ như đã qua mấy đời.
Rõ ràng mới chỉ rời đi có bảy tám ngày, nhưng khi hắn trèo đèo lội suối lần nữa quay về đứng trước Bất Không sơn nhìn thấy 3 sơn môn trùng điệp, bỗng sinh ra cảm giác xa lạ khôn cùng.
Thiền viện Thiên Cơ, 3 sơn môn trùng điệp.
Sơn môn thứ nhất, bên trên có khắc “Sơn thủy”; sơn môn thứ hai, cũng khắc “Sơn thủy”; sơn môn thứ ba, vẫn khắc “Sơn thủy”.
Ngày xưa hắn chỉ biết điển cố, lúc này mới hiểu tâm tình.
Khi đến nhìn núi là núi, nhìn nước là nước; khi đi núi không phải núi, nước không phải nước; khi về nhìn núi vẫn là núi, nhìn nước vẫn là nước.
Sơn thủy trên thế gian luôn luôn bất biến.
Dễ đổi thay trên thế gian là lòng người.
Yêu hận là duyên, hồng trần là kiếp. Đi qua cơn mê mới biết có được ắt có mất, có mưu cầu ắt có từ bỏ.
Hắn nhớ tới buổi tối hôm qua trăng thanh gió mát, hắn bế Thẩm Độc đã ngủ mê mệt vào phòng trong chùa, ngay cả mạch đập của y cũng trở nên khi có khi không, giữa lúc không có ý thức còn nắm tay hắn, đó là dáng vẻ sợ sệt mà quyến luyến.
Nhưng có ai biết sợ hãi và ưu phiền trong lòng hắn đâu?
Tháp Nghiệp Sát Sinh, xá lợi Phật….
Khó nhất thế gian, chính là đường lui.
Dưới ánh nắng chói chang gió núi hiu hiu, nhưng lại mang tới cảm giác rét lạnh thấu xương, bia Đình chiến ở thiền viện Thiên Cơ đứng bên bờ suối nước, Thiện Tai đứng dưới chân núi ngẩng đầu ngước nhìn, thiền viện Thiên Cơ trên cao như ẩn mình trong mây, nhìn xuống chúng sinh muôn nghìn nỗi khổ trên thế gian, và nhìn hắn – giáo đồ vượt qua bể khổ quay đầu về bờ.
Tiếp tục cất bước, vứt bỏ tình yêu.
Thiện Tai cúi đầu hạ mắt, cuối cùng gập người hạ gối quỳ lạy trước sơn môn thứ nhất, giống như trước kia mỗi ngày thờ cúng trước mặt Đức Phật, từ bậc thang thứ nhất trở lên, dọc đường quỳ lạy.
Sáng sớm tinh mơ đã thấy cảnh này làm tiểu sa di sợ quá vội chạy lên núi thông báo, chúng tăng trong thiền viện nghe thấy tin ấy đều giật mình, Duyên Diệt phương trượng dẫn người đi tới trước sơn môn, thấy bóng dáng quen thuộc dọc đường quỳ lạy lên núi, chỉ cảm thấy đáy lòng nặng trĩu, láng máng đã hiểu hắn quay về sơn môn vì chuyện gì.
Nhưng ngay lúc này không đành lòng chất vấn.
Duyên Diệt phương trượng thở dài, chắp tay trước ngực nói: “Thiện Tai, ngươi tội gì mà phải khổ thế?”
“Khi bên nhau sung sướng vui vẻ, lúc xa nhau sẽ khổ đau buồn tủi. Từ xưa sinh lão bệnh tử không thể cưỡng cầu. Nhưng đệ tử ngu si, cứ muốn cưỡng cầu.”
Quần áo tuyết trắng dính bụi bặm, khuôn mặt sắc cạnh của Thiện Tai không buồn không vui.
“Thiện Tai tự biết tội tâm chưa giải, lại thêm tội thân, nghiệp nghiệt quấn thân, chỉ xin xá lợi Phật Sát Sinh độ người qua bể khổ, quãng đời còn lại ta nguyện quay về với Phật, sám hối tội lỗi, trông coi tháp Nghiệp….”
Tại đây trước 3 sơn môn trùng điệp, hắn đặt hết thảy quang vinh và nhục nhã trong mắt người đời, danh và vọng, quỳ gối lạy trước bậc thềm. Thế gian phàm tục thất tình lục dục một giây ấy dập tắt trên người hắn, không còn bóng dáng những suy nghĩ ngồng cuồng nữa.
Giờ phút này, hắn lại trở thành Tuệ Tăng Thiện Tai mà người nọ ngưỡng mộ nhưng không với tới.
Vì y xốc nổi phàm tâm, cũng vì y rời khỏi cửa Phật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất