Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Chương 1:
Kinh thành bên này mới rơi một trận tuyết to, trên mặt đường đều là vũng nước.
Chạng vạng tối, một chiếc xe thể thao màu xám bạc chạy ra từ bãi đỗ xe của nghĩa trang Bắc Sơn. Hứa Trăn ngồi trên ghế phụ, trong lòng bồn chồn ngắm nhìn thành phố về đêm, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn tài xế bên cạnh mình.
…Người này, có khuôn mặt gần như giống hết mình.
Nếu như không phải màu tóc váng chói mắt của đối phương thì Hứa Trăn còn tưởng mình đạng tự ngắm nhìn bản thân trong gương.
Đúng là gặp quỷ…
Hắn vô thức sờ soạng cái đầu trọc của mình.
Tài xế này tên là Hứa Trí Viễn, là anh em sinh đôi của Hứa Trăn.
Chẳng qua hai người mới gặp nhau lần đầu tiên vào sáng hôm nay.
Từ nhỏ, Hứa Trăn đã bị vứt bỏ ở trước cửa chùa, được lão trụ trì nuôi nấng trưởng thành, còn Hứa Trí Viễn thì may mắn không bị vứt bỏ, được mẹ một thân nuôi lớn.
Tuần trước, Hứa Trí Viễn phải trằn trọc rất lâu mới liên lạc với Hứa Trăn, nói là mẹ đã qua đời, còn mình trong lúc chỉnh lý di vật mới phát hiện ra sự tồn tại của Hứa Trăn, sau đó hỏi hắn có muốn đi qua đây bái tế hay không.
Hứa Trăn do dự mãi, cuối cùng vẫn lựa chọn đi qua.
Không vì cái gì khác, chỉ vì kết thúc đoạn nhân duyên này trước khi chính thức xuất gia, miễn cho sau này còn có vướng bận.
"Sau này cậu có dự định gì không? Định xuất gia sao?" Trong lúc chờ đèn đỏ, Hứa Trí Viễn tìm đề tài bắt chuyện.
Hứa Trăn lắc đầu, nói: "Tạm thời không. Sư phụ kêu tôi xuống núi du lịch hai năm, tôi cũng đang chuẩn bị đi làm chút việc kiếm cơm.”
“Cần tôi giới thiệu công việc cho cậu không?”
"Không cần, tôi sẽ về Cam Châu làm việc."
Đèn xanh sáng lên, xe thể thao một lần nữa khởi động, hai người trong nháy mắt đều trầm mặc.
Mười tám năm qua chưa từng gặp mặt, thật sự không có nhiều đề tài để trò chuyện.
………………
Tối hôm đó, Hứa Trăn tạm thời ở trong nhà Hứa Trí Viễn.
Đây là một căn hộ chung cư có diện tích không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, một nhà bếp một nhà vệ sinh, bên trong cũng không tính là tinh xảo, nhưng lại đơn giản hào phóng.
Điều khiến Hứa Trăn khó hiểu nhất là trong phòng khách không đặt sofa, ngược lại đặt rất nhiều dụng cụ tập thể thao với nhạc khí.
Máy chạy bộ, xe đạp trong nhà, đàn điện tử, guitar…
Toàn bộ mặt tường phía tây đều là gương. Trước gương còn trải một tấm đệm Yoga siêu cấp lớn.
Hứa Trăn có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Dù gì mình với người ta cũng tính là không quen.
Chạng vạng tối, một chiếc xe thể thao màu xám bạc chạy ra từ bãi đỗ xe của nghĩa trang Bắc Sơn. Hứa Trăn ngồi trên ghế phụ, trong lòng bồn chồn ngắm nhìn thành phố về đêm, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn tài xế bên cạnh mình.
…Người này, có khuôn mặt gần như giống hết mình.
Nếu như không phải màu tóc váng chói mắt của đối phương thì Hứa Trăn còn tưởng mình đạng tự ngắm nhìn bản thân trong gương.
Đúng là gặp quỷ…
Hắn vô thức sờ soạng cái đầu trọc của mình.
Tài xế này tên là Hứa Trí Viễn, là anh em sinh đôi của Hứa Trăn.
Chẳng qua hai người mới gặp nhau lần đầu tiên vào sáng hôm nay.
Từ nhỏ, Hứa Trăn đã bị vứt bỏ ở trước cửa chùa, được lão trụ trì nuôi nấng trưởng thành, còn Hứa Trí Viễn thì may mắn không bị vứt bỏ, được mẹ một thân nuôi lớn.
Tuần trước, Hứa Trí Viễn phải trằn trọc rất lâu mới liên lạc với Hứa Trăn, nói là mẹ đã qua đời, còn mình trong lúc chỉnh lý di vật mới phát hiện ra sự tồn tại của Hứa Trăn, sau đó hỏi hắn có muốn đi qua đây bái tế hay không.
Hứa Trăn do dự mãi, cuối cùng vẫn lựa chọn đi qua.
Không vì cái gì khác, chỉ vì kết thúc đoạn nhân duyên này trước khi chính thức xuất gia, miễn cho sau này còn có vướng bận.
"Sau này cậu có dự định gì không? Định xuất gia sao?" Trong lúc chờ đèn đỏ, Hứa Trí Viễn tìm đề tài bắt chuyện.
Hứa Trăn lắc đầu, nói: "Tạm thời không. Sư phụ kêu tôi xuống núi du lịch hai năm, tôi cũng đang chuẩn bị đi làm chút việc kiếm cơm.”
“Cần tôi giới thiệu công việc cho cậu không?”
"Không cần, tôi sẽ về Cam Châu làm việc."
Đèn xanh sáng lên, xe thể thao một lần nữa khởi động, hai người trong nháy mắt đều trầm mặc.
Mười tám năm qua chưa từng gặp mặt, thật sự không có nhiều đề tài để trò chuyện.
………………
Tối hôm đó, Hứa Trăn tạm thời ở trong nhà Hứa Trí Viễn.
Đây là một căn hộ chung cư có diện tích không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, một nhà bếp một nhà vệ sinh, bên trong cũng không tính là tinh xảo, nhưng lại đơn giản hào phóng.
Điều khiến Hứa Trăn khó hiểu nhất là trong phòng khách không đặt sofa, ngược lại đặt rất nhiều dụng cụ tập thể thao với nhạc khí.
Máy chạy bộ, xe đạp trong nhà, đàn điện tử, guitar…
Toàn bộ mặt tường phía tây đều là gương. Trước gương còn trải một tấm đệm Yoga siêu cấp lớn.
Hứa Trăn có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Dù gì mình với người ta cũng tính là không quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất