Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Chương 2:
Sau khi rửa mặt, hắn trở về phòng, thấp giọng niệm một đoạn kinh văn, sau đó đánh quyền, vừa đúng 10 giờ thì lập tức lên giường ngủ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
…
“Cạch cạch cạch…”
Cũng không biết là mấy giờ, bỗng nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân từ xa tới gần, Hứa Trăn chợt bừng tỉnh.
Hắn mơ mơ màng màng quay sang nhìn cửa sổ, sắc trời vẫn còn tối om.
Ai vậy?
Nghe tiếng bước chân này thì không giống như là Hứa Trí Viễn.
Có khách tới nhà à?
Vào giờ này á?
Hứa Trăn mờ mịt ngồi dậy, đang định xuống giường thì chợt nghe thấy tiếng “Rắc” một tiếng, cửa phòng ngủ bị mở tung ra. Ánh sáng chói lóa chiếu thẳng lên mặt, Hứa Trăn vô thức đưa tay che khuất mắt.
“y? Anh cạo đầu hồi nào thế?”
Hứa Trăn vẫn còn chưa thích nghi với ánh sáng mạnh thì chợt nghe thấy giọng nữ truyền tới.
Hai giây sau, cô gái đó đi đến bên cạnh hắn, hỏi: “Anh tự cạo hả? Có cứa trúng da đầu không?” Đồng thời, một bàn tay nhỏ bé mang theo hơi lạnh lẽo chạm lên cái đầu trần của hắn.
Hứa Trăn: “…”
Hắn lập tức nghiêng người né tránh, cả người như bị điện giật.
Chuyện gì vậy?
Người này là ai?
Hứa Trăn ôm chăn lui vào trong giường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người đối diện.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, dáng dấp nhỏ con.
Cô có một gương mặt tròn trịa, tóc đuôi ngựa, gương mặt không tính là xinh đẹp, nhưng ưa nhìn, nhìn qua có cảm giác vừa vô hại vừa dễ gần.
Bàn tay của cô gái dừng giữa không trung, có lẽ cũng không ngờ Hứa Trăn lại có phản ứng lớn như vậy.
“Sao vậy?” Cô ngây ngẩn cả người: “Mơ thấy ác mộng hả?”
“Ớ…” Hứa Trăn kéo chăn lên cao, giọng khô khan giải thích: “Cô nương, cô nhầm người rồi. Tôi không phải là Hứa Trí Viễn, tôi là anh em song…”
“Ha ha!”
Hắn còn chưa nói hết câu thì cô gái đối diện đã trợn to mắt nói: “Có quỷ mới tin anh, đừng đùa nữa, mau dậy rửa mặt đi, lát nữa chúng ta có chuyến bay lúc 7 giờ.”
Nói xong, cô ấy thản nhiên bấm công tắc bật đèn trong phòng thủ, mở tủ quần áo một cách quen thuộc, lẩm bẩm: “Vali của anh đặt chỗ nào?”
Hứa Trăn: “…”
Thấy đối phương không tin, hắn đành phải kiên nhẫn giải thích tiếp: “Tôi thật sự không hải là Hứa Trí Viễn. Mặc dù chúng tôi lớn lên rất giống nhau, nhưng cũng không hẳn giống nhau như đúc, cô cứ nhìn kỹ một chút đi?”
Nghe vậy, cô gái dừng động tác trên tay, quay sang nhìn Hứa Trăn, chăm chú quan sát nửa ngày.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
…
“Cạch cạch cạch…”
Cũng không biết là mấy giờ, bỗng nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân từ xa tới gần, Hứa Trăn chợt bừng tỉnh.
Hắn mơ mơ màng màng quay sang nhìn cửa sổ, sắc trời vẫn còn tối om.
Ai vậy?
Nghe tiếng bước chân này thì không giống như là Hứa Trí Viễn.
Có khách tới nhà à?
Vào giờ này á?
Hứa Trăn mờ mịt ngồi dậy, đang định xuống giường thì chợt nghe thấy tiếng “Rắc” một tiếng, cửa phòng ngủ bị mở tung ra. Ánh sáng chói lóa chiếu thẳng lên mặt, Hứa Trăn vô thức đưa tay che khuất mắt.
“y? Anh cạo đầu hồi nào thế?”
Hứa Trăn vẫn còn chưa thích nghi với ánh sáng mạnh thì chợt nghe thấy giọng nữ truyền tới.
Hai giây sau, cô gái đó đi đến bên cạnh hắn, hỏi: “Anh tự cạo hả? Có cứa trúng da đầu không?” Đồng thời, một bàn tay nhỏ bé mang theo hơi lạnh lẽo chạm lên cái đầu trần của hắn.
Hứa Trăn: “…”
Hắn lập tức nghiêng người né tránh, cả người như bị điện giật.
Chuyện gì vậy?
Người này là ai?
Hứa Trăn ôm chăn lui vào trong giường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người đối diện.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, dáng dấp nhỏ con.
Cô có một gương mặt tròn trịa, tóc đuôi ngựa, gương mặt không tính là xinh đẹp, nhưng ưa nhìn, nhìn qua có cảm giác vừa vô hại vừa dễ gần.
Bàn tay của cô gái dừng giữa không trung, có lẽ cũng không ngờ Hứa Trăn lại có phản ứng lớn như vậy.
“Sao vậy?” Cô ngây ngẩn cả người: “Mơ thấy ác mộng hả?”
“Ớ…” Hứa Trăn kéo chăn lên cao, giọng khô khan giải thích: “Cô nương, cô nhầm người rồi. Tôi không phải là Hứa Trí Viễn, tôi là anh em song…”
“Ha ha!”
Hắn còn chưa nói hết câu thì cô gái đối diện đã trợn to mắt nói: “Có quỷ mới tin anh, đừng đùa nữa, mau dậy rửa mặt đi, lát nữa chúng ta có chuyến bay lúc 7 giờ.”
Nói xong, cô ấy thản nhiên bấm công tắc bật đèn trong phòng thủ, mở tủ quần áo một cách quen thuộc, lẩm bẩm: “Vali của anh đặt chỗ nào?”
Hứa Trăn: “…”
Thấy đối phương không tin, hắn đành phải kiên nhẫn giải thích tiếp: “Tôi thật sự không hải là Hứa Trí Viễn. Mặc dù chúng tôi lớn lên rất giống nhau, nhưng cũng không hẳn giống nhau như đúc, cô cứ nhìn kỹ một chút đi?”
Nghe vậy, cô gái dừng động tác trên tay, quay sang nhìn Hứa Trăn, chăm chú quan sát nửa ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất