Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Chương 3:
Đột nhiên, tròng mắt của cô ấy co rụt lại.
Ôi mẹ ơi…
“Rầm!”
Cô gái đột nhiên dùng tốc độ tia chớp, tông cửa xông ra ngoài, đóng sầm cửa lại, liên tục kêu lên: “Thật xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Tôi thật sự không biết…”
Hứa Trăn thở phào nhẹ nhõm.
“Không có việc gì.” Hắn bước xuống giường, ba chân bốn cẳng mặc quần áo, nói: “Hứa Trí Viễn ngủ ở phòng đối diện.”
“À à à, vâng.”
Ngoài cửa, tiếng bước chân dần dần rời xa.
Nhưng chẳng mấy chốc lại đi vòng trở về. Giọng nói của cô gái vang lên ngoài cửa: “Phòng đối diện không có ai hết!”
Hứa Trăn từ bên trong cánh cửa nói vọng ra: “Nhà vệ sinh thì sao?”
Cô gái đáp: “Nhà vệ sinh không có ai hết, nhà bếp cũng trống trơn, trong nhà chỉ có hai chúng ta!”
Hứa Trăn đang kéo quần lên thì dừng lại. Không khí nhất thời rơi vào trầm mặc.
“Đang đùa tôi đi?”
Một lát sau, giọng cô gái vang lên: “Tôi vừa rồi không có nhìn cẩn thận, anh trang điểm à?"
Hứa Trăn im lặng nhìn trời.
Hắn tranh thủ thời gian mặc quần áo, bước ra khỏi phòng ngủ, nói: “Tôi thật sự không có nói đùa. Chúng tôi lớn lên ít nhiều có khác biệt, chiều cao cũng chênh lệch, tôi cao hơn anh ta tận mấy centimet đó chứ.”
Cô gái ngẩng đầu nhìn Hứa Trăn. Một lát sau, cô ấy chỉ vào máy đo chiều cao cân nặng đặt trong góc phòng khách, nói: “Xin lỗi, tôi nhìn không ra, phiền anh thử đo lại?”
Mặc dù Hứa Trăn không hiểu tại sao trong nhà này lại có loại dụng cụ chuyên nghiệp này, nhưng vẫn bước lên máy.
“Chiều cao: 178.6 cm; Cân nặng: 60.2 kg.”
Nghe thấy số liệu này, cô gái im lặng mở lịch sử ghi chép ra xem.
Số liệu bên trong: Chiều cao 172.2 cm, cân nặng 58.5 kg.
Đây là số liệu hôm qua.
Cân nặng của một người có thể dao động 2 kg, nhưng chiều cao không có khả năng tăng thêm 6 cm chỉ trong vòng một đêm!
Cô gái cứng đờ quay đầu lại, một mặt đờ đẫn nhìn về phía Hứa Trăn.
Thật sự không phải cùng một người…
Thật sự nhầm người rồi…
A a a a a a a a! ! !
Cô ấy vội lấy di động, cấp tốc gọi một cú điện thoại.
“Kiều ca! Xin lỗi đã quấy rầy, em đang ở trong chung cư của Hứa Trí Viễn.”
Cô gái vô cùng khẩn trương, tốc độ nói chuyện cực nhanh: “Anh ấy không có nhà. Gọi điện cũng không nghe máy. Hơn nữa vali, thẻ căn cước với hộ chiếu đều biến mất. Làm sao bây giờ? Có phải anh ấy đã bỏ trốn rồi không?”
Nói rồi, cô gái ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Trăn, bổ sung thêm: “Còn nữa, em gặp anh em sinh đôi của anh ấy ở nhà.”
Ôi mẹ ơi…
“Rầm!”
Cô gái đột nhiên dùng tốc độ tia chớp, tông cửa xông ra ngoài, đóng sầm cửa lại, liên tục kêu lên: “Thật xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Tôi thật sự không biết…”
Hứa Trăn thở phào nhẹ nhõm.
“Không có việc gì.” Hắn bước xuống giường, ba chân bốn cẳng mặc quần áo, nói: “Hứa Trí Viễn ngủ ở phòng đối diện.”
“À à à, vâng.”
Ngoài cửa, tiếng bước chân dần dần rời xa.
Nhưng chẳng mấy chốc lại đi vòng trở về. Giọng nói của cô gái vang lên ngoài cửa: “Phòng đối diện không có ai hết!”
Hứa Trăn từ bên trong cánh cửa nói vọng ra: “Nhà vệ sinh thì sao?”
Cô gái đáp: “Nhà vệ sinh không có ai hết, nhà bếp cũng trống trơn, trong nhà chỉ có hai chúng ta!”
Hứa Trăn đang kéo quần lên thì dừng lại. Không khí nhất thời rơi vào trầm mặc.
“Đang đùa tôi đi?”
Một lát sau, giọng cô gái vang lên: “Tôi vừa rồi không có nhìn cẩn thận, anh trang điểm à?"
Hứa Trăn im lặng nhìn trời.
Hắn tranh thủ thời gian mặc quần áo, bước ra khỏi phòng ngủ, nói: “Tôi thật sự không có nói đùa. Chúng tôi lớn lên ít nhiều có khác biệt, chiều cao cũng chênh lệch, tôi cao hơn anh ta tận mấy centimet đó chứ.”
Cô gái ngẩng đầu nhìn Hứa Trăn. Một lát sau, cô ấy chỉ vào máy đo chiều cao cân nặng đặt trong góc phòng khách, nói: “Xin lỗi, tôi nhìn không ra, phiền anh thử đo lại?”
Mặc dù Hứa Trăn không hiểu tại sao trong nhà này lại có loại dụng cụ chuyên nghiệp này, nhưng vẫn bước lên máy.
“Chiều cao: 178.6 cm; Cân nặng: 60.2 kg.”
Nghe thấy số liệu này, cô gái im lặng mở lịch sử ghi chép ra xem.
Số liệu bên trong: Chiều cao 172.2 cm, cân nặng 58.5 kg.
Đây là số liệu hôm qua.
Cân nặng của một người có thể dao động 2 kg, nhưng chiều cao không có khả năng tăng thêm 6 cm chỉ trong vòng một đêm!
Cô gái cứng đờ quay đầu lại, một mặt đờ đẫn nhìn về phía Hứa Trăn.
Thật sự không phải cùng một người…
Thật sự nhầm người rồi…
A a a a a a a a! ! !
Cô ấy vội lấy di động, cấp tốc gọi một cú điện thoại.
“Kiều ca! Xin lỗi đã quấy rầy, em đang ở trong chung cư của Hứa Trí Viễn.”
Cô gái vô cùng khẩn trương, tốc độ nói chuyện cực nhanh: “Anh ấy không có nhà. Gọi điện cũng không nghe máy. Hơn nữa vali, thẻ căn cước với hộ chiếu đều biến mất. Làm sao bây giờ? Có phải anh ấy đã bỏ trốn rồi không?”
Nói rồi, cô gái ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Trăn, bổ sung thêm: “Còn nữa, em gặp anh em sinh đôi của anh ấy ở nhà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất