Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Chương 41: Nhân Vật Hoa Vô Khuyết
Nguyên tác lấy góc nhìn của Tiểu Ngư Nhi, toàn bộ câu chuyện xoay quanh sự trưởng thành và trải nghiệm của hắn. Còn về nhân vật Hoa Vô Khuyết, không nói là bối cảnh, nhưng về cơ bản cũng không khác bao nhiêu. Tuy nhiên, để làm nổi bật vị trí của Hạ Tuấn Ninh, kịch bản trước đó đã cố ý đem góc nhìn đặt ở trên người Hoa Vô Khuyết.
Để nâng tầm vai diễn, kịch bản thậm chí còn lồng vào nhiều tình tiết không có trong nguyên tác, ví dụ như luyện công ở cung Nghi Hoa, hành hiệp trượng nghĩa sau khi xuống núi, rồi hòa giải với các đạo nhân trên giang hồ hay các tình tiết vô cùng nhàm chán khác, thật sự khiến người đọc không khỏi buồn ngủ.
Hứa Trăn hầu như không cần đọc nguyên tác, chỉ cần nhìn kịch bản là có thể biết ngay câu chuyện nào là trong nguyên tác và câu chuyện nào là biên kịch gốc.
Cái gì càng khó nhìn thì đó chính là bản biên kịch gốc, vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng…
Hứa Trăn không rõ, tại sao Lâm Huệ Mỹ lại nói điều này với mình?
Không lẽ cô định đem Hạ Tuấn Ninh xuống làm nam thứ?
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?
"Tôi lớn hơn cậu mười mấy tuổi, cho nên gọi cậu một tiếng Tiểu Hứa vậy,” Lúc này, Lâm Huệ Mỹ lên tiếng, "Chị muốn hỏi cậu một câu, phiên bản Hoa Vô Khuyết này, cậu có đồng ý diễn hay không?”
Hứa Trăn: "..."
Hắn kinh ngạc nhìn Lâm Huệ Mỹ, có chút mê mang.
Tôi á?
Để tôi diễn Hoa Vô Khuyết?
Hắn vô thức quay đầu nhìn về phía Kiều Phong. Mà lúc này, Kiều Phong cũng một mặt chấn kinh, nhưng không giống như Hứa Trăn, đối mắt của hắn đã bắt đầu phát sáng.
"Huệ tỷ..." Kiều Phong cố gắng ổn định lại tâm tình hưng phấn, hỏi, "Đây là mời diễn sao?”
Lâm Huệ Mỹ ngồi ngay ngắn, trịnh trọng gật gật đầu, “Đúng vậy, là mời diễn.
"Người đại diện của Hạ Tuấn Ninh đã liên lạc với tôi vào ngày hôm qua, nói hắn không muốn ở cùng đoàn phim với Hứa Chân, cho nên tôi trực tiếp để hắn cuốn gói lăn qua chỗ khác.”
Kiều Phong: "..."
Hứa Trăn: "..."
Đại tỷ, phải cứng như vậy à? !
Kiều Phong mặc dù không tin cô dám nói như thế với người đại diện của Hạ Tuấn Ninh, nhưng Lâm Huệ Mỹ đã thay mặt đoàn phim lên lịch hẹn với Hứa Trăn, điều đó cho thấy Hạ Tuấn Ninh thật sự đã bỏ vai!
Ngay lúc này, nhịp tim của Kiều Phong đột nhiên tăng tốc.
Hắn rõ ràng ý thức được: Đây chính là cơ hội ngàn năm có một!
Liệu Hứa Chân có thể thoát khỏi thân phận nghệ sĩ ngoài lề và chính thức bước vào giới diễn viên chính hay không, tất cả đều phụ thuộc vào chuyện này!
Nếu không phải sai sót ngẫu nhiên, thì tên ngốc Hạ Tuấn Ninh kia sao có thể tự mình đi tìm đường chết, mà lấy vị trí hiện tại của "Hứa Chân", cũng làm sao có cơ hội cầm được một vai diễn tốt như vậy?
Đây chính là nam thứ trong phim của truyền hình điện ảnh Đông Nhạc hàng năm nha!
Hắn đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Hứa Trăn.
Xem ra…đã đến lên lúc bỏ vốn, kì kèo giá cả. Mặc kệ bỏ ra cái giá lớn thế nào, cũng nhất định phải để nhóc con nhận vai diễn này!
Nếu cậu ta không nhận, tương lai nhất định sẽ lỗ một khoản tiền rất lớn.
…
Mà lúc này, Hứa Trăn ở bên cạnh lại không biết làm gì, tâm tình của hắn đang rất phức tạp. Hoa Vô Khuyết cùng Giang Phong rất khác biệt.
Giang Phong chẳng qua là vai phụ có ít đất diễn, đại khái mấy ngày liền có thể quay xong, cũng giống như nhân vật Tuyết Trúc trước đó, tất cả chỉ là công việc lặt vặt mà thôi.
Nhưng nhân vật Hoa Vô Khuyết…là một vai diễn lớn, ít nhất phải mất hơn một tháng mới có thể quay xong. Đồng thời đây cũng là một phần “Công việc” đường đường chính chính của mình.
Nội tâm của Hứa Trăn đã ra sức kháng cự.
Thế nhưng, thứ khiến hắn ngạc nhiên không phải vì nguyên nhân hắn không muốn diễn, mà là hắn sợ bản thân không thể diễn tốt nhân vật này.
Trên thực tế, Hứa Trăn cho tới ngày hôm nay, chỉ có một vai khách mời duy nhất trong một bộ phim. Cơ bản, hoàn toàn là người mới. Tuy hắn có võ thuật, lại có thiên phú về việc bắt chước, nhưng điều đó không có nghĩa hắn là một diễn viên thực lực, hơn nữa chỗ thiếu sót thật sự còn rất nhiều.
Hứa Trăn cũng đã bí mật thử qua, không dựa vào bất kỳ khuôn mẫu nào, thậm chí hắn còn không thể phát âm chính xác những dòng cơ bản nhất.
Ở trình độ như vậy, làm sao có thể tham gia quay một phim truyền hình cổ trang dài hơn bốn tháng?
Đối diện bàn ăn, Lâm Huệ Mỹ nhấp một hớp cà phê, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Hứa Chân. Thật ra, trước khi đến đây, cô cũng không cân nhắc đến việc mình sẽ bị từ chối.
Đó là vai diễn nam thứ trong Tuyệt Đại Song Kiêu! !
Lấy thân phận bây giờ Hứa Chân, làm sao có thể không động tâm?
Lâm Huệ Mỹ đợi một lúc, thấy hắn dường như còn có chút cân nhắc, vì vậy cô lấy ra một văn kiện khác, đưa về phía trước: "Tiểu Hứa, đây là bản hợp đồng chị đã làm vào tối hôm qua, cậu cứ xem trước đi.
"Xin lỗi vì chị còn phải tuân thủ các quy định của ngành cho nên không thể cố ý nâng giá trị của cậu được.
"Nhưng, chị cũng đã tận dụng hết khả năng, đẩy giá đến mức cao nhất.”
Nói xong, cô mở hợp đồng ra, dùng ngón tay gõ nhẹ vào một chỗ và nói: "Cậu nhìn thử đi, cái giá tiền này đại diện cho thành ý của đoàn làm phim chúng tôi.”
Hứa Trăn nhìn theo ngón tay của cô, sau một hồi liền nhịn không được dụi dụi mắt.
Cát-sê...
200…Vạn? !
Từng chữ đều có thể đọc rõ ràng như vậy, nhưng khi chúng được kết nối với nhau, Hứa Trăn đột nhiên cảm thấy mình đã quên mất mặt chữ. Tất cả những nghi ngờ, mâu thuẫn, già mồm trước đó đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này, Hứa Trăn gần như vô thức muốn hỏi: Vậy tôi nên ký vào chỗ nào đây? ?
Để nâng tầm vai diễn, kịch bản thậm chí còn lồng vào nhiều tình tiết không có trong nguyên tác, ví dụ như luyện công ở cung Nghi Hoa, hành hiệp trượng nghĩa sau khi xuống núi, rồi hòa giải với các đạo nhân trên giang hồ hay các tình tiết vô cùng nhàm chán khác, thật sự khiến người đọc không khỏi buồn ngủ.
Hứa Trăn hầu như không cần đọc nguyên tác, chỉ cần nhìn kịch bản là có thể biết ngay câu chuyện nào là trong nguyên tác và câu chuyện nào là biên kịch gốc.
Cái gì càng khó nhìn thì đó chính là bản biên kịch gốc, vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng…
Hứa Trăn không rõ, tại sao Lâm Huệ Mỹ lại nói điều này với mình?
Không lẽ cô định đem Hạ Tuấn Ninh xuống làm nam thứ?
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?
"Tôi lớn hơn cậu mười mấy tuổi, cho nên gọi cậu một tiếng Tiểu Hứa vậy,” Lúc này, Lâm Huệ Mỹ lên tiếng, "Chị muốn hỏi cậu một câu, phiên bản Hoa Vô Khuyết này, cậu có đồng ý diễn hay không?”
Hứa Trăn: "..."
Hắn kinh ngạc nhìn Lâm Huệ Mỹ, có chút mê mang.
Tôi á?
Để tôi diễn Hoa Vô Khuyết?
Hắn vô thức quay đầu nhìn về phía Kiều Phong. Mà lúc này, Kiều Phong cũng một mặt chấn kinh, nhưng không giống như Hứa Trăn, đối mắt của hắn đã bắt đầu phát sáng.
"Huệ tỷ..." Kiều Phong cố gắng ổn định lại tâm tình hưng phấn, hỏi, "Đây là mời diễn sao?”
Lâm Huệ Mỹ ngồi ngay ngắn, trịnh trọng gật gật đầu, “Đúng vậy, là mời diễn.
"Người đại diện của Hạ Tuấn Ninh đã liên lạc với tôi vào ngày hôm qua, nói hắn không muốn ở cùng đoàn phim với Hứa Chân, cho nên tôi trực tiếp để hắn cuốn gói lăn qua chỗ khác.”
Kiều Phong: "..."
Hứa Trăn: "..."
Đại tỷ, phải cứng như vậy à? !
Kiều Phong mặc dù không tin cô dám nói như thế với người đại diện của Hạ Tuấn Ninh, nhưng Lâm Huệ Mỹ đã thay mặt đoàn phim lên lịch hẹn với Hứa Trăn, điều đó cho thấy Hạ Tuấn Ninh thật sự đã bỏ vai!
Ngay lúc này, nhịp tim của Kiều Phong đột nhiên tăng tốc.
Hắn rõ ràng ý thức được: Đây chính là cơ hội ngàn năm có một!
Liệu Hứa Chân có thể thoát khỏi thân phận nghệ sĩ ngoài lề và chính thức bước vào giới diễn viên chính hay không, tất cả đều phụ thuộc vào chuyện này!
Nếu không phải sai sót ngẫu nhiên, thì tên ngốc Hạ Tuấn Ninh kia sao có thể tự mình đi tìm đường chết, mà lấy vị trí hiện tại của "Hứa Chân", cũng làm sao có cơ hội cầm được một vai diễn tốt như vậy?
Đây chính là nam thứ trong phim của truyền hình điện ảnh Đông Nhạc hàng năm nha!
Hắn đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Hứa Trăn.
Xem ra…đã đến lên lúc bỏ vốn, kì kèo giá cả. Mặc kệ bỏ ra cái giá lớn thế nào, cũng nhất định phải để nhóc con nhận vai diễn này!
Nếu cậu ta không nhận, tương lai nhất định sẽ lỗ một khoản tiền rất lớn.
…
Mà lúc này, Hứa Trăn ở bên cạnh lại không biết làm gì, tâm tình của hắn đang rất phức tạp. Hoa Vô Khuyết cùng Giang Phong rất khác biệt.
Giang Phong chẳng qua là vai phụ có ít đất diễn, đại khái mấy ngày liền có thể quay xong, cũng giống như nhân vật Tuyết Trúc trước đó, tất cả chỉ là công việc lặt vặt mà thôi.
Nhưng nhân vật Hoa Vô Khuyết…là một vai diễn lớn, ít nhất phải mất hơn một tháng mới có thể quay xong. Đồng thời đây cũng là một phần “Công việc” đường đường chính chính của mình.
Nội tâm của Hứa Trăn đã ra sức kháng cự.
Thế nhưng, thứ khiến hắn ngạc nhiên không phải vì nguyên nhân hắn không muốn diễn, mà là hắn sợ bản thân không thể diễn tốt nhân vật này.
Trên thực tế, Hứa Trăn cho tới ngày hôm nay, chỉ có một vai khách mời duy nhất trong một bộ phim. Cơ bản, hoàn toàn là người mới. Tuy hắn có võ thuật, lại có thiên phú về việc bắt chước, nhưng điều đó không có nghĩa hắn là một diễn viên thực lực, hơn nữa chỗ thiếu sót thật sự còn rất nhiều.
Hứa Trăn cũng đã bí mật thử qua, không dựa vào bất kỳ khuôn mẫu nào, thậm chí hắn còn không thể phát âm chính xác những dòng cơ bản nhất.
Ở trình độ như vậy, làm sao có thể tham gia quay một phim truyền hình cổ trang dài hơn bốn tháng?
Đối diện bàn ăn, Lâm Huệ Mỹ nhấp một hớp cà phê, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Hứa Chân. Thật ra, trước khi đến đây, cô cũng không cân nhắc đến việc mình sẽ bị từ chối.
Đó là vai diễn nam thứ trong Tuyệt Đại Song Kiêu! !
Lấy thân phận bây giờ Hứa Chân, làm sao có thể không động tâm?
Lâm Huệ Mỹ đợi một lúc, thấy hắn dường như còn có chút cân nhắc, vì vậy cô lấy ra một văn kiện khác, đưa về phía trước: "Tiểu Hứa, đây là bản hợp đồng chị đã làm vào tối hôm qua, cậu cứ xem trước đi.
"Xin lỗi vì chị còn phải tuân thủ các quy định của ngành cho nên không thể cố ý nâng giá trị của cậu được.
"Nhưng, chị cũng đã tận dụng hết khả năng, đẩy giá đến mức cao nhất.”
Nói xong, cô mở hợp đồng ra, dùng ngón tay gõ nhẹ vào một chỗ và nói: "Cậu nhìn thử đi, cái giá tiền này đại diện cho thành ý của đoàn làm phim chúng tôi.”
Hứa Trăn nhìn theo ngón tay của cô, sau một hồi liền nhịn không được dụi dụi mắt.
Cát-sê...
200…Vạn? !
Từng chữ đều có thể đọc rõ ràng như vậy, nhưng khi chúng được kết nối với nhau, Hứa Trăn đột nhiên cảm thấy mình đã quên mất mặt chữ. Tất cả những nghi ngờ, mâu thuẫn, già mồm trước đó đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này, Hứa Trăn gần như vô thức muốn hỏi: Vậy tôi nên ký vào chỗ nào đây? ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất