Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Chương 45: Buổi Lễ Khai Máy
Hứa Trăn còn nhớ rõ khi Hoa Vô Khuyết ra sân lần đầu tiên, hắn đã đánh bại hơn chục cao thủ ở núi Nga Mi bằng chính sức lực của mình, sau đó lại cướp được bội kiếm của Thần Tích đạo trưởng, trưởng môn phái Nga Mi, khiến cho mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Nhưng tại sao, trong đoạn video này lại có một tình tiết giống y hết như vậy?
Hứa Trăn nhịn không được hỏi: "Đây là phiên bản khác của “Tuyệt Đại Song Kiêu” sao? Tại sao tôi còn chưa xem qua nhỉ?”
Chu Hiểu Mạn cười hắc hắc, nói: "Không phải, cái này không phải là Tuyệt Đại Song Kiêu.
"Đây là phim Cô Tinh Kiếm, nó được phát sóng cách đây 25 năm.”
Nói xong, cô dương dương đắc ý chỉ chỉ màn hình, nói: "Mười bốn video mà cậu thấy bây giờ, tất cả đều là cảnh tượng tương tự.
"Thật ra có tới ba mươi ba đoạn, nhưng diễn xuất non kém cho nên tôi mới không cho cậu xem.
"Cậu cứ xem tất cả đoạn video này, sau đó tìm một phong cách mình yêu thích nhất để bắt chước, cá nhân tôi đề cử cái đầu tiên, thứ hai và cái thứ năm."
Nghe xong những lời này, Hứa Trăn nhìn chằm chằm cô với ánh mắt khó có thể tin được.
Hắn trầm mặc nửa ngày, sau đó mới hỏi: “Làm sao mà cô tìm được nhiều đoạn giống nhau như vậy? Có cơ sở dữ liệu gì không?"
"Thật ra không có, thế nhưng…” Chu Hiểu Mạn hắng giọng một cái, hất cằm lên: "Từ nay xin hãy gọi tôi là “Công cụ tìm kiếm phim truyền hình cổ trang”.”
Hứa Trăn ngơ ngác nhìn cô gái cao chưa tới 1m6 này, trong lòng vừa chấn kinh lại vừa xúc động.
Chấn kinh là vì, cô đã phải xem bao nhiêu bộ phim truyền hình cổ trang mới có thể biết rõ được những cảnh nào, trong bộ phim truyền hình nào?
Còn cảm động vì, sau khoảng thời gian sống hòa hợp này, Hứa Trăn cảm thấy rõ ràng rằng dù là Kiều Phong hay Chu Hiểu Mạn, họ đều là những người thực sự coi trọng công việc cũng như sự nghiệp của mình.
Hứa Trăn biết, công việc của trợ lý nghệ sĩ rất hạn chế, đó là chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của nghệ sĩ và giúp đỡ một số công việc thường ngày.
Nhưng mà, Chu Hiểu Mạn đã làm gì trong những ngày qua?
Kiêm chức tài xế, kiêm chức thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc, kiêm chức bí thư... Ngoài ra, Kiều Phong còn giao cho cô thêm một số việc, tuy nhiên cô ấy thậm chí chủ động nhận nhiều việc hơn nữa. Cô ấy thật sự hy vọng mình có thể sống tốt, ít nhất là hy vọng "Hứa Chân" có thể trở thành một diễn viên xuất sắc.
Những người cống hiến hết mình cho công việc luôn rất đáng ngưỡng mộ.
"Cám ơn, thật sự..." Hứa Trăn không có từ nào để diễn tả hết tâm trạng lúc này của mình, cho nên chỉ có thể không ngừng cảm ơn công sức mà cô ấy bỏ ra.
Chu Hiểu Mạn nghe hắn nói như thế, cả mặt liền đỏ lên, vội vàng xua tay, cười nói: "Ai, không cần khách khí, chỉ cần có thể giúp cậu là được.”
Hứa Trăn nghiêm túc nói: "Thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”
Hắn âm thầm suy nghĩ, chờ đến khi mình nhận được tiền công, nhất định phải tích ra ít máu, mua quà cho trợ lý hoặc tặng cho cô vài cái hồng bao.
À? Có phải mọi người muốn hỏi tôi về số tiền mười vạn khi quay xong “Dạ Vũ Giang Hồ” đã đi đâu rồi đúng không?
Dĩ nhiên đã sớm gửi về cho sư phụ nha.
Hiện tại, số tiền đó có lẽ đã biến thành cát, xi măng, bột nhão và gỗ.
Nếu như xây xong nóc phòng mà vẫn còn thừa một ít, vậy thì có thể mua thêm sơn để tu bổ lại áo cà sa trên người của Phật tổ.
y…Thiện tai.
Sáng sớm hôm sau, đoàn phim "Tuyệt Đại Song Kiêu" chính thức khai máy tại Thành phố Điện ảnh và Truyền hình Hoành Châu.
Trước đó, Hứa Trăn chỉ đóng một vai phụ trong “Dạ Vũ Giang Hồ”, cho nên hiện tại hắn mới được xem là chính thức gia nhập đoàn phim, lần đầu tiên tham dự buổi lễ khai máy.
Có rất nhiều nghi thức, ngày, giờ và địa điểm đều được tính toán một cách có chủ ý.
Hứa Trăn tò mò nhìn về phía trước, bên trên bày biện một lư hương rất lớn cùng với một chiếc bàn dài trưng bày lợn sữa quay và trái cây tươi, bên cạnh còn có một chiếc máy quay được che bằng vải đỏ.
Nhân viên và các diễn viên trong đoàn phim lần lượt tiến lên kính hương, sau đó đạo diễn vén tấm vải đỏ trên máy quay lên, cả đoàn chính thức được “khởi động máy”.
Ở giai đoạn đầu cần chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng nghi thức cũng rất đơn giản. Vốn dĩ Lâm Huệ Mỹ còn dự định sắp xếp một cuộc họp báo để công bố trước khi tuyên truyền. Tuy nhiên, do sự xáo trộn của việc thay đổi nhân sự trong hai ngày qua, hội nghị này bị hủy bỏ, nhằm tránh để lộ thông tin ra bên ngoài quá sớm.
Đối với chuyện này, Hứa Trăn đương nhiên rất vui vẻ.
Đạo diễn của “Tuyệt Đại Song Kiêu” họ Sở, tên là Sở Kiêu Hùng. Nghe tên có vẻ rất bá khí nhưng thực chất Sở đạo diễn lại là một ông chú mập mạp, có khuôn mặt nhân hậu.
Các diễn viên đều bí mật đều gọi ông ta là "Tiểu Hùng đạo diễn".
Hứa Trăn nhìn ý cười nồng đậm trên khuôn mặt của ông ta, cùng với cái cằm chẻ và phần bụng ủng ỉn, không hiểu sao lại có cảm thấy vô cùng thân thiết.
A, là vì có điểm giống với phật Di Lặc.
Bộ phim truyền hình bắt đầu quay vào sáng hôm đó và cảnh đầu tiên chính là núi Nga Mi.
Điều khiến Hứa Trăn ngạc nhiên là cảnh bên trong được sử dụng trong phần này rõ ràng phải được quay ở bên ngoài. Thế nhưng, đoàn làm phim lại xây dựng một khung cảnh nhân tạo, hang động, vách đá và các cảnh khác, tất cả đều đặt ở bên trong phim trường rộng lớn, phía sau còn có một bức màn xanh để mở rộng bối cảnh.
Về phần núi, thì sẽ giao cho hậu kỳ xử lý.
Nghe nói bởi vì bây giờ là mùa đông và những ngọn núi ở bên ngoài không đủ xanh để dùng làm bối cảnh.
Hứa Trăn nhìn tấm màn xanh khổng lồ xung quanh với vẻ mặt kỳ quái.
Đúng vậy, quả thực, không thể có "màu xanh" như vậy được.
Nhưng tại sao, trong đoạn video này lại có một tình tiết giống y hết như vậy?
Hứa Trăn nhịn không được hỏi: "Đây là phiên bản khác của “Tuyệt Đại Song Kiêu” sao? Tại sao tôi còn chưa xem qua nhỉ?”
Chu Hiểu Mạn cười hắc hắc, nói: "Không phải, cái này không phải là Tuyệt Đại Song Kiêu.
"Đây là phim Cô Tinh Kiếm, nó được phát sóng cách đây 25 năm.”
Nói xong, cô dương dương đắc ý chỉ chỉ màn hình, nói: "Mười bốn video mà cậu thấy bây giờ, tất cả đều là cảnh tượng tương tự.
"Thật ra có tới ba mươi ba đoạn, nhưng diễn xuất non kém cho nên tôi mới không cho cậu xem.
"Cậu cứ xem tất cả đoạn video này, sau đó tìm một phong cách mình yêu thích nhất để bắt chước, cá nhân tôi đề cử cái đầu tiên, thứ hai và cái thứ năm."
Nghe xong những lời này, Hứa Trăn nhìn chằm chằm cô với ánh mắt khó có thể tin được.
Hắn trầm mặc nửa ngày, sau đó mới hỏi: “Làm sao mà cô tìm được nhiều đoạn giống nhau như vậy? Có cơ sở dữ liệu gì không?"
"Thật ra không có, thế nhưng…” Chu Hiểu Mạn hắng giọng một cái, hất cằm lên: "Từ nay xin hãy gọi tôi là “Công cụ tìm kiếm phim truyền hình cổ trang”.”
Hứa Trăn ngơ ngác nhìn cô gái cao chưa tới 1m6 này, trong lòng vừa chấn kinh lại vừa xúc động.
Chấn kinh là vì, cô đã phải xem bao nhiêu bộ phim truyền hình cổ trang mới có thể biết rõ được những cảnh nào, trong bộ phim truyền hình nào?
Còn cảm động vì, sau khoảng thời gian sống hòa hợp này, Hứa Trăn cảm thấy rõ ràng rằng dù là Kiều Phong hay Chu Hiểu Mạn, họ đều là những người thực sự coi trọng công việc cũng như sự nghiệp của mình.
Hứa Trăn biết, công việc của trợ lý nghệ sĩ rất hạn chế, đó là chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của nghệ sĩ và giúp đỡ một số công việc thường ngày.
Nhưng mà, Chu Hiểu Mạn đã làm gì trong những ngày qua?
Kiêm chức tài xế, kiêm chức thợ trang điểm, nhà tạo mẫu tóc, kiêm chức bí thư... Ngoài ra, Kiều Phong còn giao cho cô thêm một số việc, tuy nhiên cô ấy thậm chí chủ động nhận nhiều việc hơn nữa. Cô ấy thật sự hy vọng mình có thể sống tốt, ít nhất là hy vọng "Hứa Chân" có thể trở thành một diễn viên xuất sắc.
Những người cống hiến hết mình cho công việc luôn rất đáng ngưỡng mộ.
"Cám ơn, thật sự..." Hứa Trăn không có từ nào để diễn tả hết tâm trạng lúc này của mình, cho nên chỉ có thể không ngừng cảm ơn công sức mà cô ấy bỏ ra.
Chu Hiểu Mạn nghe hắn nói như thế, cả mặt liền đỏ lên, vội vàng xua tay, cười nói: "Ai, không cần khách khí, chỉ cần có thể giúp cậu là được.”
Hứa Trăn nghiêm túc nói: "Thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”
Hắn âm thầm suy nghĩ, chờ đến khi mình nhận được tiền công, nhất định phải tích ra ít máu, mua quà cho trợ lý hoặc tặng cho cô vài cái hồng bao.
À? Có phải mọi người muốn hỏi tôi về số tiền mười vạn khi quay xong “Dạ Vũ Giang Hồ” đã đi đâu rồi đúng không?
Dĩ nhiên đã sớm gửi về cho sư phụ nha.
Hiện tại, số tiền đó có lẽ đã biến thành cát, xi măng, bột nhão và gỗ.
Nếu như xây xong nóc phòng mà vẫn còn thừa một ít, vậy thì có thể mua thêm sơn để tu bổ lại áo cà sa trên người của Phật tổ.
y…Thiện tai.
Sáng sớm hôm sau, đoàn phim "Tuyệt Đại Song Kiêu" chính thức khai máy tại Thành phố Điện ảnh và Truyền hình Hoành Châu.
Trước đó, Hứa Trăn chỉ đóng một vai phụ trong “Dạ Vũ Giang Hồ”, cho nên hiện tại hắn mới được xem là chính thức gia nhập đoàn phim, lần đầu tiên tham dự buổi lễ khai máy.
Có rất nhiều nghi thức, ngày, giờ và địa điểm đều được tính toán một cách có chủ ý.
Hứa Trăn tò mò nhìn về phía trước, bên trên bày biện một lư hương rất lớn cùng với một chiếc bàn dài trưng bày lợn sữa quay và trái cây tươi, bên cạnh còn có một chiếc máy quay được che bằng vải đỏ.
Nhân viên và các diễn viên trong đoàn phim lần lượt tiến lên kính hương, sau đó đạo diễn vén tấm vải đỏ trên máy quay lên, cả đoàn chính thức được “khởi động máy”.
Ở giai đoạn đầu cần chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng nghi thức cũng rất đơn giản. Vốn dĩ Lâm Huệ Mỹ còn dự định sắp xếp một cuộc họp báo để công bố trước khi tuyên truyền. Tuy nhiên, do sự xáo trộn của việc thay đổi nhân sự trong hai ngày qua, hội nghị này bị hủy bỏ, nhằm tránh để lộ thông tin ra bên ngoài quá sớm.
Đối với chuyện này, Hứa Trăn đương nhiên rất vui vẻ.
Đạo diễn của “Tuyệt Đại Song Kiêu” họ Sở, tên là Sở Kiêu Hùng. Nghe tên có vẻ rất bá khí nhưng thực chất Sở đạo diễn lại là một ông chú mập mạp, có khuôn mặt nhân hậu.
Các diễn viên đều bí mật đều gọi ông ta là "Tiểu Hùng đạo diễn".
Hứa Trăn nhìn ý cười nồng đậm trên khuôn mặt của ông ta, cùng với cái cằm chẻ và phần bụng ủng ỉn, không hiểu sao lại có cảm thấy vô cùng thân thiết.
A, là vì có điểm giống với phật Di Lặc.
Bộ phim truyền hình bắt đầu quay vào sáng hôm đó và cảnh đầu tiên chính là núi Nga Mi.
Điều khiến Hứa Trăn ngạc nhiên là cảnh bên trong được sử dụng trong phần này rõ ràng phải được quay ở bên ngoài. Thế nhưng, đoàn làm phim lại xây dựng một khung cảnh nhân tạo, hang động, vách đá và các cảnh khác, tất cả đều đặt ở bên trong phim trường rộng lớn, phía sau còn có một bức màn xanh để mở rộng bối cảnh.
Về phần núi, thì sẽ giao cho hậu kỳ xử lý.
Nghe nói bởi vì bây giờ là mùa đông và những ngọn núi ở bên ngoài không đủ xanh để dùng làm bối cảnh.
Hứa Trăn nhìn tấm màn xanh khổng lồ xung quanh với vẻ mặt kỳ quái.
Đúng vậy, quả thực, không thể có "màu xanh" như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất