Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế!
Chương 5:
Hứa Trăn trợn tròn mắt nhìn Kiều Phong.
Quay phim?
Quay cái gì? ?
Hắn nhịn không được hỏi: “Anh nói từ từ… Tôi còn chưa hiểu vấn đề cho lắm.”
"Quay phim... Hứa Trí Viễn là diễn viên sao?"
Nghe vậy, Kiều Phong và trợ lý Chu Hiểu Mạn đưa mắt nhìn nhau. “Cậu không biết à?”
Kiều Phong kinh ngạc nói: " Hứa Trí Viễn là nghệ sĩ ký hợp đồng với Tinh Quang Giải Trí, cậu ấy không nói cho cậu biết à?”
Hứa Trăn: "..."
Nói cái quỷ! Hai người bọn tôi chỉ mới gặp nhau hôm qua đây.
"Xin lỗi, chuyện này tôi không thể giúp." Hứa Trăn cau mày, nói: "Có lẽ anh còn chưa biết, mặc dù tôi với Hứa Trí Viễn là anh em, nhưng chúng tôi chưa từng chung sống với nhau một ngày nào hết, cho nên không hề quen thân với nhau. Tôi cũng không có nghĩa vụ thay hắn thu thập tàn cuộc, Hơn nữa tôi cũng không biết đóng phim.”
Dứt lời, hắn đứng dậy khỏi ghế, xoay người rời đi.
“Ấy ấy ấy…” Kiều Phong thấy tình thế không ổn, liền vội vàng đứng lên ngăn hắn lại, "Huynh đệ, chuyện gì cũng từ từ!"
“Không phải tôi kêu cậu giúp tôi không công đâu, tôi sẽ trả tiền mà!”
Hứa Trăn đã không buồn nói: “Đây không phải là chuyện tiền bạc…”
"Bộp!"
Hắn còn chưa dứt lời, Kiều Phong đã rút hai xấp tiền mặt từ trong cặp văn kiện đặt lên bàn rồi khẩn cầu: "Huynh đệ, giá cả có thể thương lượng.”
Bước chân của Hứa Trăn khựng lại ngay tại chỗ.
Đây là... Bao nhiêu?
Hai vạn?
Đóng một cảnh quay thì có thể kiếm được hai vạn? ?
Kiều Phong nhìn thấy sắc mặt của hắn thì liền vội vàng rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục rút tiền ra: " Cảnh quay chiều nay cực kỳ đơn giản, là một vai diễn khách mời, chỉ có một cảnh quay thôi.”
Đây đã là xấp thứ ba.
“Nếu thuận lợi thì khoảng chừng ba bốn giờ chiều sẽ đóng máy.”
Tiếp tục xấp thứ tư.
"Hơn nữa vai diễn này là nhân vật lạnh lùng mặt đơ, cậu chỉ cần đứng trước máy quay đọc lời thoại là được, không hề khó chút nào.”
Xấp thứ năm.
Kiều Phong đẩy chồng tiền về phía trước, mong đợi nhìn hắn: "Huynh đệ, giúp tôi đi.”
“Ực…”
Nhìn chồng tiền giấy đỏ chói trước mặt, Hứa Trăn nhịn không được nuốt nước miếng.
Hắn dù sao cũng là thiếu niên nghèo lớn lên trong một ngôi chùa nghèo không kém.
Rừng sâu núi thẳm, nhang khói thưa thớt, mấy năm nay hắn và sư phụ hầu như toàn sống bằng việc trồng trọt.
Năm mươi ngàn tệ
Đối với Hứa Trăn mà nói, không thể nghi ngờ là một khoản tiền lớn.
Hắn nhìn chằm chằm cọc tiền giấy, trong đầu chợt nhớ tới thiền phòng dột mưa cùng với căn bệnh thấp khớp của sư phụ.
Hứa Trăn chần chờ nửa ngày, mới nói: "Nhưng là, vạn nhất bị người ta nhận ra..."
"Cái này cậu yên tâm,” Kiều Phong vội vàng nói tiếp, "Tôi vừa rồi đã điều tra qua, trong đoàn làm phim lần này không có quen biết Hứa Trí Viễn.”
Hứa Trăn vẫn còn có chút do dự: "Thế nhưng chiều cao…”
"Chiều cao công bố của Hứa Trí Viễn chính là 1m78," Kiều Phong chém đinh chặt sắt nói, "Nghệ sĩ mà, báo thêm mấy centimet là chuyện bình thường."
Hứa Trăn: "..."
Quay phim?
Quay cái gì? ?
Hắn nhịn không được hỏi: “Anh nói từ từ… Tôi còn chưa hiểu vấn đề cho lắm.”
"Quay phim... Hứa Trí Viễn là diễn viên sao?"
Nghe vậy, Kiều Phong và trợ lý Chu Hiểu Mạn đưa mắt nhìn nhau. “Cậu không biết à?”
Kiều Phong kinh ngạc nói: " Hứa Trí Viễn là nghệ sĩ ký hợp đồng với Tinh Quang Giải Trí, cậu ấy không nói cho cậu biết à?”
Hứa Trăn: "..."
Nói cái quỷ! Hai người bọn tôi chỉ mới gặp nhau hôm qua đây.
"Xin lỗi, chuyện này tôi không thể giúp." Hứa Trăn cau mày, nói: "Có lẽ anh còn chưa biết, mặc dù tôi với Hứa Trí Viễn là anh em, nhưng chúng tôi chưa từng chung sống với nhau một ngày nào hết, cho nên không hề quen thân với nhau. Tôi cũng không có nghĩa vụ thay hắn thu thập tàn cuộc, Hơn nữa tôi cũng không biết đóng phim.”
Dứt lời, hắn đứng dậy khỏi ghế, xoay người rời đi.
“Ấy ấy ấy…” Kiều Phong thấy tình thế không ổn, liền vội vàng đứng lên ngăn hắn lại, "Huynh đệ, chuyện gì cũng từ từ!"
“Không phải tôi kêu cậu giúp tôi không công đâu, tôi sẽ trả tiền mà!”
Hứa Trăn đã không buồn nói: “Đây không phải là chuyện tiền bạc…”
"Bộp!"
Hắn còn chưa dứt lời, Kiều Phong đã rút hai xấp tiền mặt từ trong cặp văn kiện đặt lên bàn rồi khẩn cầu: "Huynh đệ, giá cả có thể thương lượng.”
Bước chân của Hứa Trăn khựng lại ngay tại chỗ.
Đây là... Bao nhiêu?
Hai vạn?
Đóng một cảnh quay thì có thể kiếm được hai vạn? ?
Kiều Phong nhìn thấy sắc mặt của hắn thì liền vội vàng rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục rút tiền ra: " Cảnh quay chiều nay cực kỳ đơn giản, là một vai diễn khách mời, chỉ có một cảnh quay thôi.”
Đây đã là xấp thứ ba.
“Nếu thuận lợi thì khoảng chừng ba bốn giờ chiều sẽ đóng máy.”
Tiếp tục xấp thứ tư.
"Hơn nữa vai diễn này là nhân vật lạnh lùng mặt đơ, cậu chỉ cần đứng trước máy quay đọc lời thoại là được, không hề khó chút nào.”
Xấp thứ năm.
Kiều Phong đẩy chồng tiền về phía trước, mong đợi nhìn hắn: "Huynh đệ, giúp tôi đi.”
“Ực…”
Nhìn chồng tiền giấy đỏ chói trước mặt, Hứa Trăn nhịn không được nuốt nước miếng.
Hắn dù sao cũng là thiếu niên nghèo lớn lên trong một ngôi chùa nghèo không kém.
Rừng sâu núi thẳm, nhang khói thưa thớt, mấy năm nay hắn và sư phụ hầu như toàn sống bằng việc trồng trọt.
Năm mươi ngàn tệ
Đối với Hứa Trăn mà nói, không thể nghi ngờ là một khoản tiền lớn.
Hắn nhìn chằm chằm cọc tiền giấy, trong đầu chợt nhớ tới thiền phòng dột mưa cùng với căn bệnh thấp khớp của sư phụ.
Hứa Trăn chần chờ nửa ngày, mới nói: "Nhưng là, vạn nhất bị người ta nhận ra..."
"Cái này cậu yên tâm,” Kiều Phong vội vàng nói tiếp, "Tôi vừa rồi đã điều tra qua, trong đoàn làm phim lần này không có quen biết Hứa Trí Viễn.”
Hứa Trăn vẫn còn có chút do dự: "Thế nhưng chiều cao…”
"Chiều cao công bố của Hứa Trí Viễn chính là 1m78," Kiều Phong chém đinh chặt sắt nói, "Nghệ sĩ mà, báo thêm mấy centimet là chuyện bình thường."
Hứa Trăn: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất