Bàn Tay Vàng Còn Lại Của Ngài Không Đủ

Chương 1:

Sau
Đường Tiêu mở mắt, trần nhà trắng xóa đập vào mắt cô, dưới thân là tấm nệm mềm mại, mùi thức ăn thơm nồng lan tỏa vào mũi...

Cô cố gắng cử động thân thể cứng đờ, cố gắng ráp lại ý thức hỗn độn.

Đúng rồi, cô là một tỷ phú. Loại tỷ phú được ngàn sao nâng niu, tiêu tiền như nước.

Rồi cô phá sản.

Không một xu dính túi, thứ quý giá nhất trên người lại là một tài khoản game. Cô tức giận định bán tài khoản, rửa tay gác kiếm, trở lại từ đầu... Thế nhưng còn chưa kịp liên lạc với người mua, một tia chớp bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống trúng ngay đỉnh đầu cô, khi tỉnh lại thì đã ở đây.

***

Điều này nói lên cái gì? Nghèo đến mức bị sét đánh!

Đường Tiêu vỗ lên gối, bụng kêu ọc ọc đúng lúc. Cô hít hít mũi, nhìn quanh căn phòng ngủ ấm áp, đầy hơi thở cuộc sống này, sau đó ánh mắt dừng lại ở cửa.

Cô nhớ không chỉ có vậy. Sau khi mất ý thức, trong sự mơ màng, có một giọng nói nói với cô vài chuyện, vài chuyện rất quan trọng, cần phải ghi nhớ...

Còn chưa kịp nhớ ra, tiếng dép lê xẹt xẹt trên sàn đã vang lên, mùi thức ăn càng lúc càng nồng. Đường Tiêu đói meo từ trên giường nhảy xuống, đang định xem xét kỹ càng thì một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai bưng đĩa thức ăn xuất hiện trong tầm nhìn.

Người đàn ông xa lạ đeo tạp dề dựa vào khung cửa, đôi mắt dưới hàng mi cong vút như ướp mật, chăm chú nhìn Đường Tiêu: "Bảo bối, ăn cơm thôi."

Đường Tiêu: "… Anh là ai?"

"Em lú rồi à bảo bối, anh là chồng của em mà." Người đàn ông đặt thức ăn lên bàn, ngồi xuống quay đầu lại, đôi mắt chớp chớp như thúc giục cô.

Đường Tiêu nhướng mày.

Còn gì đáng sợ hơn việc bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông lạ gọi cô là bảo bối rồi tự xưng là chồng mình?



Mà trên đầu anh ta còn có một cái danh hiệu to đùng.

"Người yêu của bạn."

Chẳng lẽ cô bị sét đánh bất tỉnh cả ngàn năm, tỉnh lại thì đất nước đã phân phát người yêu cho cô rồi sao?

Nhưng sao cảnh này lại quen thuộc đến vậy?

"Em yêu, mau ăn cơm đi." Người đàn ông lại thúc giục, anh ta dùng tay chống cằm: "Đừng quên, bây giờ em là giám đốc của công ty NB, lát nữa còn có cuộc họp đó."

Công ty NB?

Như một tia chớp lóe lên, Đường Tiêu bỗng nhận ra cảnh tượng trước mắt đã từng xuất hiện ở đâu rồi.

Đây chẳng phải là cảnh mở đầu của game "Vô Hạn Tận Thế" sao?

"Vô Hạn Tận Thế" là game di động cô đã kiên trì nạp tiền chơi suốt hai năm, cũng chính là nguyên nhân dẫn đến việc cô bị sét đánh rồi xuất hiện ở đây một cách khó hiểu. Dù đã hai năm trôi qua, cô vẫn nhớ rõ nội dung hướng dẫn người mới.

Nhân vật trong game tỉnh dậy từ trên giường, người yêu ở ngoài làm cơm, thúc giục cô đến trụ sở công ty NB... Thậm chí từ trình tự đến cách bài trí phòng đều giống hệt!

Khoảnh khắc nhận thức này xuất hiện, ký ức hỗn độn có một kẽ hở, trong màng tai như có một mặt trống đang đập thình thịch, không phân biệt được là nhịp tim hay ảo giác, cô chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng rõ ràng, từng đoạn thông tin thi nhau ùa vào đầu.

[Chúc mừng bạn, với thành tích xếp hạng nhất thế giới, được chọn trở thành một thành viên của "Chiến Trường". Dịch vụ chăm sóc khách hàng "Vô Hạn Tận Thế" trực tuyến phục vụ bạn.]

["Chiến Trường" sẽ mở sau năm giây, lúc đó tất cả người chơi được chọn sẽ được truyền tống vào thế giới game thực tế. Nếu người chơi từ chối tham gia, vui lòng liên hệ dịch vụ chăm sóc khách hàng. Dịch vụ chăm sóc khách hàng "Vô Hạn Tận Thế" trực tuyến phục vụ bạn.]

[Năm, bốn, một, người chơi không phản hồi, coi như mặc định. Truyền tống bắt đầu... Truyền tống hoàn tất. Chúc bạn chơi game vui vẻ.Dịch vụ hoàn tất, xin cho đánh giá năm sao.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau