Bàn Tay Vàng Còn Lại Của Ngài Không Đủ
Chương 16:
Biến dị thể liên tục bị thương, cuối cùng thân mình bật lên định quay về tầng hai, Đường Tiêu mượn lực bật của nó nhảy xuống đất, khi cô giơ súng lên lần nữa, biến dị thể đã biến mất khỏi tầm mắt.
"Còn ba phút, chúng ta mau ra ngoài thôi." Đường Tiêu lau mồ hôi, quay lại, phát hiện bốn người kia đang nhìn cô ngây ngốc.
Ngụy Bình lắp bắp: "Cô vừa nhảy cao hơn ba mét."
Trương Chí Viễn: "Vừa rồi cô còn có điện chạy dưới chân."
Đường Tiêu: "?"
Nhưng hiện giờ không có thời gian suy nghĩ về điều đó, trong thời gian vừa rồi, zombie đã lại ùn ùn kéo đến trước mặt. Ngưu Chí Hoành run rẩy, giật lấy thẻ thông hành từ tay Ngụy Bình: "Mau, mau đưa thẻ cho tôi, tôi muốn ra ngoài!"
Ba người Đường Tiêu đang bận rộn chiến đấu với zombie, chỉ nghe tiếng bíp, cánh cửa đầu tiên mở ra, Đường Tiêu quay đầu hét lên: "Chờ chúng tôi, chúng tôi sắp đến rồi!"
Ai ngờ Ngưu Chí Hoành làm như không nghe thấy, kéo Ngụy Bình chạy ra ngoài cánh cửa đầu tiên, nhìn thấy cánh cửa đóng lại nhanh chóng mới ngồi phịch xuống đất.
Ba người kia đều thoáng ngạc nhiên, Đường Tiêu bắn nổ đầu một con zombie: "Ngưu Chí Hoành, mở cửa cho chúng tôi."
Ngưu Chí Hoành nhìn hành động của Đường Tiêu, trên mặt hiện lên chút e dè nhưng vẫn cười khẩy: "Mở cửa làm gì, chịu chết cho các người à? Giáp của tôi đã hết độ bền, nhìn xem trước mặt các người có bao nhiêu zombie, muốn tôi mạo hiểm mở cửa cho các người? Khi tôi chỉ còn cách thoát thân một bước? Mơ đi!"
Anh ta cầm thẻ thông hành định mở cánh cửa thứ hai nhưng bất ngờ bị Ngụy Bình giật lấy.
Ngụy Bình mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Anh, anh không thể làm vậy." Nói xong anh ta quay đầu định mở cửa cho Đường Tiêu nhưng do không linh hoạt, cảm nhận được hành động phía sau của Ngưu Chí Hoành, anh ta chưa kịp tránh đã bị một báng súng đánh ngất.
Ngưu Chí Hoành thu súng lại với vẻ mặt dữ tợn, kéo Ngụy Bình ngất xỉu định rời đi. Lúc này ba người Đường Tiêu đã đến cửa kính, chỉ cần mở cửa họ sẽ vào được nhưng người bên trong rõ ràng không có ý định mở cửa.
"Ngưu Chí Hoành, lúc anh trốn sau lưng chúng tôi, chúng tôi đâu có bỏ rơi anh." Trương Chí Viễn khàn giọng nói, nghe như sắp lên cơn đau tim.
Hồ Tú Anh thì ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, không biết đang nghĩ gì.
Còn hai phút. Đường Tiêu hít sâu một hơi, giơ súng nhắm vào cửa.
Họ phải ra ngoài, nếu không thể ra bằng cửa thì sẽ đi qua đống đổ nát!
Thời gian như thể ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Trương Chí Viễn và Hồ Tú Anh đập cửa, Đường Tiêu giơ súng, phía sau họ, những con zombie mới đang lao tới.
Ở đầu bên kia của cửa kính, Ngưu Chí Hoành đang chuẩn bị áp thẻ thông hành vào cảm biến, mở cánh cửa cuối cùng.
"Phịch!"
Trần nhà lại truyền đến âm thanh va đập đáng sợ và quen thuộc, chỉ có điều lần này không phải trên đầu Đường Tiêu.
Ba người vừa nhìn về phía phát ra âm thanh, một cái lưỡi đen đã lao xuống với tốc độ mà thị lực bình thường khó mà bắt kịp, xuyên thủng đầu của Ngưu Chí Hoành.
Khuôn mặt Ngưu Chí Hoành đông cứng lại trong sự kinh ngạc và không thể tin được, mắt vẫn mở to, nhìn cánh cửa vừa mở chậm lại trước đó một giây.
[Người chơi Ngưu Chí Hoành, tử vong.]
Đếm ngược còn một phút năm mươi chín giây, người chơi đầu tiên tử vong.
Cái lưỡi quấn lấy đầu Ngưu Chí Hoành, kéo cả cơ thể của anh ta lên, biến mất vào lỗ trên trần nhà. Cơ thể vẫn chưa tỉnh dậy của Ngụy Bình lăn vài vòng trên mặt đất, thẻ thông hành rơi bên cạnh tay anh ta.
"Còn ba phút, chúng ta mau ra ngoài thôi." Đường Tiêu lau mồ hôi, quay lại, phát hiện bốn người kia đang nhìn cô ngây ngốc.
Ngụy Bình lắp bắp: "Cô vừa nhảy cao hơn ba mét."
Trương Chí Viễn: "Vừa rồi cô còn có điện chạy dưới chân."
Đường Tiêu: "?"
Nhưng hiện giờ không có thời gian suy nghĩ về điều đó, trong thời gian vừa rồi, zombie đã lại ùn ùn kéo đến trước mặt. Ngưu Chí Hoành run rẩy, giật lấy thẻ thông hành từ tay Ngụy Bình: "Mau, mau đưa thẻ cho tôi, tôi muốn ra ngoài!"
Ba người Đường Tiêu đang bận rộn chiến đấu với zombie, chỉ nghe tiếng bíp, cánh cửa đầu tiên mở ra, Đường Tiêu quay đầu hét lên: "Chờ chúng tôi, chúng tôi sắp đến rồi!"
Ai ngờ Ngưu Chí Hoành làm như không nghe thấy, kéo Ngụy Bình chạy ra ngoài cánh cửa đầu tiên, nhìn thấy cánh cửa đóng lại nhanh chóng mới ngồi phịch xuống đất.
Ba người kia đều thoáng ngạc nhiên, Đường Tiêu bắn nổ đầu một con zombie: "Ngưu Chí Hoành, mở cửa cho chúng tôi."
Ngưu Chí Hoành nhìn hành động của Đường Tiêu, trên mặt hiện lên chút e dè nhưng vẫn cười khẩy: "Mở cửa làm gì, chịu chết cho các người à? Giáp của tôi đã hết độ bền, nhìn xem trước mặt các người có bao nhiêu zombie, muốn tôi mạo hiểm mở cửa cho các người? Khi tôi chỉ còn cách thoát thân một bước? Mơ đi!"
Anh ta cầm thẻ thông hành định mở cánh cửa thứ hai nhưng bất ngờ bị Ngụy Bình giật lấy.
Ngụy Bình mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Anh, anh không thể làm vậy." Nói xong anh ta quay đầu định mở cửa cho Đường Tiêu nhưng do không linh hoạt, cảm nhận được hành động phía sau của Ngưu Chí Hoành, anh ta chưa kịp tránh đã bị một báng súng đánh ngất.
Ngưu Chí Hoành thu súng lại với vẻ mặt dữ tợn, kéo Ngụy Bình ngất xỉu định rời đi. Lúc này ba người Đường Tiêu đã đến cửa kính, chỉ cần mở cửa họ sẽ vào được nhưng người bên trong rõ ràng không có ý định mở cửa.
"Ngưu Chí Hoành, lúc anh trốn sau lưng chúng tôi, chúng tôi đâu có bỏ rơi anh." Trương Chí Viễn khàn giọng nói, nghe như sắp lên cơn đau tim.
Hồ Tú Anh thì ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, không biết đang nghĩ gì.
Còn hai phút. Đường Tiêu hít sâu một hơi, giơ súng nhắm vào cửa.
Họ phải ra ngoài, nếu không thể ra bằng cửa thì sẽ đi qua đống đổ nát!
Thời gian như thể ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Trương Chí Viễn và Hồ Tú Anh đập cửa, Đường Tiêu giơ súng, phía sau họ, những con zombie mới đang lao tới.
Ở đầu bên kia của cửa kính, Ngưu Chí Hoành đang chuẩn bị áp thẻ thông hành vào cảm biến, mở cánh cửa cuối cùng.
"Phịch!"
Trần nhà lại truyền đến âm thanh va đập đáng sợ và quen thuộc, chỉ có điều lần này không phải trên đầu Đường Tiêu.
Ba người vừa nhìn về phía phát ra âm thanh, một cái lưỡi đen đã lao xuống với tốc độ mà thị lực bình thường khó mà bắt kịp, xuyên thủng đầu của Ngưu Chí Hoành.
Khuôn mặt Ngưu Chí Hoành đông cứng lại trong sự kinh ngạc và không thể tin được, mắt vẫn mở to, nhìn cánh cửa vừa mở chậm lại trước đó một giây.
[Người chơi Ngưu Chí Hoành, tử vong.]
Đếm ngược còn một phút năm mươi chín giây, người chơi đầu tiên tử vong.
Cái lưỡi quấn lấy đầu Ngưu Chí Hoành, kéo cả cơ thể của anh ta lên, biến mất vào lỗ trên trần nhà. Cơ thể vẫn chưa tỉnh dậy của Ngụy Bình lăn vài vòng trên mặt đất, thẻ thông hành rơi bên cạnh tay anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất