Bàn Tay Vàng Còn Lại Của Ngài Không Đủ
Chương 21:
Trên con đường vắng, quả nhiên có một người đàn ông đang chạy, trông như đang vẫy tay kêu gào. Chu Béo lái xe vội cuống quít đạp phanh, Đường Tiêu lại lên tiếng nhắc nhở: “Đừng dừng lại, anh ta đã bị nhiễm, sắp biến dị rồi.”
Lời vừa dứt, người đàn ông kia đã khựng lại, sau đó bắt đầu co giật bất thường. Chu Bảo run tay, xe xém chút nữa đâm vào hắn, rồi theo lời nhắc nhở của Trần Quang vòng qua hai con zombie đang cố gắng giả chết để đụng xe, sau đó đánh một cú quẹo lớn quay lại đường chính.
Hai người ngồi ghế trước đều thở phào nhẹ nhõm, Đường Tiêu tiếp tục nhai bánh mì: “Phía trước zombie khá nhiều, càng gần trung tâm thành phố hành động càng mạnh, có thể sẽ lao vào xe, hai người cẩn thận.”
Trần Quang nhìn cô với ánh mắt đầy kính phục: “Cái này cô cũng nhìn ra được sao?”
Đường Tiêu: “Nói thật với anh, tháng này tôi giết zombie còn nhiều hơn số người sống mà tôi từng gặp trong một tháng trước kia.”
Đang nói chuyện, xe vòng qua một chướng ngại vật, quả nhiên phía trước có vài con zombie, cảm thấy có người đến gần là như được lên dây cót, loạng choạng chạy tới, thậm chí trong đó có một con linh hoạt đến mức thò đầu vào cửa sổ sau chưa đóng, bị xe kéo lê cũng không chịu ra ngoài.
Đường Tiêu lặng lẽ nhấn nút đóng cửa sổ, cửa sổ không chút thương tiếc nghiền nát cổ con zombie, cái đầu lăn lóc vào trong xe.
Trần Quang thoáng nhìn thấy: “!”
Cô nhặt cái đầu lên, giải thích với người phía trước: “Ở nơi có máu zombie, độ nhạy của các con zombie khác sẽ giảm đi một chút. Nhưng chỉ có tác dụng với zombie cấp thấp thôi, như mấy con zombie cấp cao trong công ty SB thì không ăn thua gì.”
Trần Quang: “…”
Chu Béo đang cẩn thận lái xe, đột nhiên thắc mắc hỏi: “Công ty SB? Là công ty ở ngoại ô phía Tây thành phố à?”
“Đúng, cậu biết à?”
“Công ty đó tên đầy đủ là Thịnh Bác, trước kia dì tôi làm việc ở đó, nhưng mà chẳng phải đó là công ty bán hàng đa cấp sao, sao lại có zombie cấp cao?”
Đường Tiêu gật đầu: “Thì ra tên đầy đủ là Thịnh Bác, tôi nói viết tắt sao nghe kỳ cục… Khoan đã, cậu nói gì?”
Cô nhìn chằm chằm Chu Béo: “Đó là công ty bán hàng đa cấp á??!”
Phó bản đầu tiên khi cô đến thế giới này có hàng chục nhà nghiên cứu viên, hàng trăm bảo vệ, gián tiếp dẫn đến ngày tận thế, công ty bí ẩn mang mã SB đó lại là công ty bán hàng đa cấp?
Trần Quang định quay đầu hỏi rõ ràng nhưng lại ngạc nhiên mở to mắt, trong tầm nhìn của hắn ta, hai tay Đường Tiêu cầm bánh mì bỗng nhiên lóe lên tia điện!
Trấn tĩnh lại, Đường Tiêu thở ra một hơi, đối mặt với Trần Quang đang há hốc mồm, điềm tĩnh giải thích: “Không sao, vừa rồi hơi kích động, có chút rò điện.”
“…”
“Cô giận mà cũng rò điện á?” Trần Quang không tin lý do này.
Đây có phải là đặc điểm của con người không?
Chu Béo chỉ tập trung vào tình hình đường xá, cứ nghĩ Trần Quang đang đùa, cũng cười lớn: “Anh Quang, anh giận thì đầu không phải cũng phát sáng sao. Có khi nào, có khi nào là cùng một nguyên lý.”
Trần Quang bực bội nói: “Sao có thể giống nhau được chứ! Cái đó là... cái này là... chết tiệt!”
Bây giờ thì không chỉ một người trong xe bị sốc về thế giới quan nữa rồi.
Người duy nhất may mắn không bị sốc là anh chàng mập mạp đang ngốc nghếch cười, bỗng nhiên có một cục đá bay tới, đập thẳng vào kính chắn gió làm cậu ta giật mình run rẩy.
Lời vừa dứt, người đàn ông kia đã khựng lại, sau đó bắt đầu co giật bất thường. Chu Bảo run tay, xe xém chút nữa đâm vào hắn, rồi theo lời nhắc nhở của Trần Quang vòng qua hai con zombie đang cố gắng giả chết để đụng xe, sau đó đánh một cú quẹo lớn quay lại đường chính.
Hai người ngồi ghế trước đều thở phào nhẹ nhõm, Đường Tiêu tiếp tục nhai bánh mì: “Phía trước zombie khá nhiều, càng gần trung tâm thành phố hành động càng mạnh, có thể sẽ lao vào xe, hai người cẩn thận.”
Trần Quang nhìn cô với ánh mắt đầy kính phục: “Cái này cô cũng nhìn ra được sao?”
Đường Tiêu: “Nói thật với anh, tháng này tôi giết zombie còn nhiều hơn số người sống mà tôi từng gặp trong một tháng trước kia.”
Đang nói chuyện, xe vòng qua một chướng ngại vật, quả nhiên phía trước có vài con zombie, cảm thấy có người đến gần là như được lên dây cót, loạng choạng chạy tới, thậm chí trong đó có một con linh hoạt đến mức thò đầu vào cửa sổ sau chưa đóng, bị xe kéo lê cũng không chịu ra ngoài.
Đường Tiêu lặng lẽ nhấn nút đóng cửa sổ, cửa sổ không chút thương tiếc nghiền nát cổ con zombie, cái đầu lăn lóc vào trong xe.
Trần Quang thoáng nhìn thấy: “!”
Cô nhặt cái đầu lên, giải thích với người phía trước: “Ở nơi có máu zombie, độ nhạy của các con zombie khác sẽ giảm đi một chút. Nhưng chỉ có tác dụng với zombie cấp thấp thôi, như mấy con zombie cấp cao trong công ty SB thì không ăn thua gì.”
Trần Quang: “…”
Chu Béo đang cẩn thận lái xe, đột nhiên thắc mắc hỏi: “Công ty SB? Là công ty ở ngoại ô phía Tây thành phố à?”
“Đúng, cậu biết à?”
“Công ty đó tên đầy đủ là Thịnh Bác, trước kia dì tôi làm việc ở đó, nhưng mà chẳng phải đó là công ty bán hàng đa cấp sao, sao lại có zombie cấp cao?”
Đường Tiêu gật đầu: “Thì ra tên đầy đủ là Thịnh Bác, tôi nói viết tắt sao nghe kỳ cục… Khoan đã, cậu nói gì?”
Cô nhìn chằm chằm Chu Béo: “Đó là công ty bán hàng đa cấp á??!”
Phó bản đầu tiên khi cô đến thế giới này có hàng chục nhà nghiên cứu viên, hàng trăm bảo vệ, gián tiếp dẫn đến ngày tận thế, công ty bí ẩn mang mã SB đó lại là công ty bán hàng đa cấp?
Trần Quang định quay đầu hỏi rõ ràng nhưng lại ngạc nhiên mở to mắt, trong tầm nhìn của hắn ta, hai tay Đường Tiêu cầm bánh mì bỗng nhiên lóe lên tia điện!
Trấn tĩnh lại, Đường Tiêu thở ra một hơi, đối mặt với Trần Quang đang há hốc mồm, điềm tĩnh giải thích: “Không sao, vừa rồi hơi kích động, có chút rò điện.”
“…”
“Cô giận mà cũng rò điện á?” Trần Quang không tin lý do này.
Đây có phải là đặc điểm của con người không?
Chu Béo chỉ tập trung vào tình hình đường xá, cứ nghĩ Trần Quang đang đùa, cũng cười lớn: “Anh Quang, anh giận thì đầu không phải cũng phát sáng sao. Có khi nào, có khi nào là cùng một nguyên lý.”
Trần Quang bực bội nói: “Sao có thể giống nhau được chứ! Cái đó là... cái này là... chết tiệt!”
Bây giờ thì không chỉ một người trong xe bị sốc về thế giới quan nữa rồi.
Người duy nhất may mắn không bị sốc là anh chàng mập mạp đang ngốc nghếch cười, bỗng nhiên có một cục đá bay tới, đập thẳng vào kính chắn gió làm cậu ta giật mình run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất