Chương 2
Tất nhiên tôi cũng không phải để ý đến chuyện 30 điểm, một số câu trong bài đánh giá tôi cảm thấy không liên quan lắm. Chỉ là điều này khiến tôi nhận ra rằng mối quan hệ giữa tôi với Lương Diệp dường như có chút vấn đề.
Tình yêu, tôi lại suy ngẫm về từ này. Giữa chúng tôi thật sự có tình yêu sao? Bởi vì đã trải qua hai năm nên giờ tới giai đoạn buồn tẻ, hay là tình yêu nào rồi cuối cùng cũng biến thành thỏa hiệp sống chung với nhau, được chăng hay chớ.
Nhưng cũng chỉ mới 2 năm thôi mà. Tôi lại trở mình, quay mặt về phía lưng ghế sô pha, dưới tác dụng của cồn mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng ra nhìn di động, giao diện vẫn trống không.
Nếu hắn gọi cho tôi sau đó 3 phút thì chế độ không làm phiền cũng sẽ vô dụng.
Nhưng rất rõ ràng, hắn không hề gọi.
Người này! Tôi cảm thấy mình không còn lời nào để nói, lại cảm thấy bản thân thật buồn cười, tôi đúng là giỏi trong việc tự an ủi bản thân, bởi vậy nên trước nhiều vấn đề tôi thường làm như không thấy.
Thế nhưng thật sự có nhiều vấn đề lớn lắm sao? Hình như không có. Chỉ là cảm giác thất vọng tích góp từng chút một, hắn lại là người ít nói, có đôi khi tôi cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Ví như, tại sao đi công tác lại không nói với tôi một tiếng, đặc biệt là nửa năm gần đây tôi cảm giác - thời gian bên nhau của chúng tôi thật sự ít, ở cạnh nhau cũng không có gì để nói.
Tôi 10 giờ sáng đi làm, 9 giờ rời giường rửa mặt là vừa kịp ra ngoài, hắn chuyển tới đây, mỗi ngày 7 giờ là phải dậy, vì vậy buổi sáng chúng tôi hầu như không gặp mặt nhau.
Mà tôi tan làm hầu như đều là về nhà trước 7 giờ tối, hắn lại thường xuyên tăng ca đến hơn 9 giờ, về đến nhà đã 10, 11 giờ đêm, đôi khi tôi đã ngủ.
Tôi biết hắn rất mệt, nên ngày thường cũng không muốn lên giường, chỉ tới cuối tuần mới lăn lộn một hai lần. Ngoại trừ chuyện này ra chúng tôi hầu như không còn gì để nói với nhau, tôi thích xem phim văn nghệ điện ảnh, sau hai lần ngủ gật giữa chừng, tôi tốt bụng không gọi hắn xem chung nữa.
Cuối tuần của tôi luôn là tự tiêu khiển ở phòng ngủ hoặc phòng khách, thỉnh thoảng bọn Tần Tiểu Dặc sẽ tìm tôi ra ngoài ăn uống, mà Lương Diệp hầu như đều ở phòng sách làm việc, tôi chỉ có thể lựa chọn không quấy rầy hắn.
Mối quan hệ hai người là cần được duy trì và giao lưu.
Nhưng hiện tại tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi thật giống bạn giường hay chỉ là tình nhân sống thử mấy ngày với nhau, mục đích duy nhất ở cùng nhau chỉ là gánh vác tiền điện nước với việc nhà, hoặc lên giường làm tình, phát tiết dục vọng.
*
Cũng may hôm nay là thứ bảy, có cả đống thời gian, tôi có thể chậm rãi mà hoàn thành mọi việc. Tôi thức dậy giữa cơn buồn nôn cồn cào, lại đi rửa mặt tắm gội, vào bếp làm một đĩa salad đơn giản, pha thêm một ly nước mật ong.
Tôi uống một ngụm, tiện tay cầm điện thoại mở vòng bạn bè ra, nhìn thấy Tần Tiểu Dặc đã đổi trạng thái, hình chụp là cậu ta với bạn trai.
Nói đến đây mới nhớ, tôi với Lương Diệp đều không phải người thích chụp ảnh, nên cả một tấm ảnh chụp chung cũng không có.
Mấy người khác cũng có hẹn của mình, chỉ có tôi một người ở nhà, như thể ông già Noel đã quên mất tôi.
Tôi tắt điện thoại, nhỏ giọng nói với chính mình: "Merry Christmas."
Ăn xong, tôi cho bát đũa vào trong bồn rửa rửa sạch, xắn tay áo lấy máy hút bụi ra dọn một vòng quanh phòng.
*
Sau đêm mưa ấy, tôi nhận được lời mời kết bạn từ Lương Diệp, hắn bắt đầu liên tục xuất hiện dưới công ty tôi.
Tôi cảm thấy hăn có chút ngây thơ không hợp tuổi - đấy là nói một cách uyển chuyển, chứ nói thẳng ra là trên mặt hắn viết rõ hai chữ xử nam, thủ đoạn theo đuổi người ta hết sức vụng về.
Hắn hỏi: "Tôi có thể tới đón cậu tan làm được không?"
Đợi khi tôi nhìn đến điện thoại thì đã nhiều hơn một tin nhắn, "Tôi đến rồi."
Hai tin nhắn chỉ cách nhau có 10 phút, tôi hoài nghi hắn tiền trảm hấu tấu.
Trên wechat thì mạnh mẽ quyết đoán, chờ khi tôi ngồi trên xe hắn rồi thì hắn lại bật mode ngại ngùng - biểu hiện là hắn lái xe vòng quanh giao lộ đến 3 vòng.
Lần thứ 3 tôi nhìn thấy cột mốc đường quen thuộc, rốt cuộc chịu không nổi nữa, lịch sự hỏi hắn: "Sao vậy, bản đồ hướng dẫn bị sai?"
Hắn hít sâu một hơi - tôi thật sự nghe thấy hắn hít sâu một hơi, sau đó nghiêng người về phía tôi, hỏi: "Có thể mời cậu ăn cơm tối được không?"
Lúc ấy tôi thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng, tôi dùng hết giáo dưỡng của mình mà kìm lại, sau đó gật đầu, vui vẻ nói: "Được thôi, anh chọn chỗ đi."
Hắn lập tức phản đối: "Không, cậu chọn." Rất kiên quyết.
Cuối cùng chúng tôi ăn cơm ở nhà hàng Nhật mà chúng tôi đã lướt qua ba lần xung quanh vòng xoay, tôi không còn nhớ hương vị bữa cơm ấy như thế nào, nhưng tôi nhớ rõ đó là lần hiếm hoi mình mặt đối mặt với hắn, ánh đèn từ trên đỉnh đầu hắt xuống khiến cho ngũ quan của hắn thêm phần thâm thúy.
Vẻ ngoài của hắt thật sự rất xuất chúng, cao ráo đẹp trai, lại còn là lãnh đạo nhỏ, cũng xem như là tuổi trẻ tài cao, không giống kiểu người không kiếm được người yêu.
Tôi hoài nghi hắn chỉ muốn lên giường với mình, nhưng ngay lập tức đã bác bỏ suy nghĩ này - bởi vì chỉ một cái chớp mắt thôi mà hắn đã khẩn trương tới mức suýt làm đổ chén nước tương.
Tôi hỏi: "Tôi trông giống giáo viên chủ nhiệm cấp 3 của anh lắm sao?"
Hắn bối rối tới mức không hiểu được sự hài hước của tôi: "Ý là sao?"
Tôi cười ra tiếng: "Bởi vì tôi cảm thấy anh có chút căng thẳng."
Lỗ tai hắn ngay lập tức đỏ hồng, dưới ánh sáng mơ hồ cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, còn khẽ giật giật, giống như lỗ tai cừu cảnh giác mà dựng thẳng lên.
Tôi cảm thấy mình như lưu manh trêu ghẹo trai nhà lành, nhưng thề với trời, câu đó của tôi không hề có ý xấu gì hết!
Tiếp sau đó, hắn tự mình chở tôi về nhà, liên tiếp mấy ngày - tôi nghĩ có khi nào tài xế đã bị hắn cho nghỉ việc rồi hay không.
*
Tôi ngờ rằng nếu mình không đâm thủng tầng giấy này có thể hắn cứ vậy mà làm tài xế cho tôi suốt đời luôn, vì thế tròn một tháng hắn đón đưa, tôi đã hỏi hắn: "Ngày mai có muốn đi xem phim không?"
Vì chưa biết nhiều về hắn, nên tôi chọn cái phương pháp hẹn hò truyền thống nhất, cũng hình thức nhất.
Tới ngày hôm sau, hắn vẫn đứng dưới lầu chờ tôi, chúng tôi tới rạp chiếu phim của trung tâm thương mại gần nhất, nhưng vì là nhất thời hẹn người nên tôi cũng chưa biết về những bộ phim chiếu gần đây.
Hắn hỏi tôi: "Cậu muốn xem phim gì? Tôi đi mua vé."
Tôi không nhịn được lại trêu hắn: "Ra ngoài chơi với người khác anh đều đi để trả tiền thôi sao?"
Hắn không lập tức trả lời, mấy giây sau thấy tôi vẫn nhìn chăm chú, hắn nói: "Để tôi trả tiền đi."
Ánh mắt hắn chân thành mà tha thiết, giống như trả tiền là cơ hội ngàn năm có một, mong muốn tôi sẽ trao cơ hội trân quý này cho hắn.
Tôi lại không kìm được mà bật cười, nói: "Được."
Cuối cùng hai chúng tôi chọn xem bộ phim 'The Shape of Water', lúc nhìn Elisa cùng thủy quái ôm nhau trong phòng tắm, dòng nước chậm rãi chảy xuống nền nhà, tôi nắm lấy tay hắn.
Sau đó hắn trở tay, nắm chặt lấy tay tôi, mãi cho đến khi bộ phim kết thúc.
Lúc ăn cơm, tôi nói: "Tình yêu."
Hắn giúp tôi cắt bít tết, rồi đưa đĩa tới trước mặt tôi, trả lời: "Ừ".
Hắn thật sự rất ít nói, tôi nghĩ. Nhưng không sao, tôi có thể chủ động một chút.
Tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng tôi thích hắn.
Tôi nhìn về phía hắn, hỏi: "Anh có bạn trai chưa?"
Khóe mắt tôi nhìn thấy bàn tay đang cầm nĩa của hắn run lên một chút.
Hắn nói: "Không có."
Tôi gật đầu, nói hết sức tự nhiên.
Tôi nói: "Vậy bây giờ anh có rồi đấy."
Tình yêu, tôi lại suy ngẫm về từ này. Giữa chúng tôi thật sự có tình yêu sao? Bởi vì đã trải qua hai năm nên giờ tới giai đoạn buồn tẻ, hay là tình yêu nào rồi cuối cùng cũng biến thành thỏa hiệp sống chung với nhau, được chăng hay chớ.
Nhưng cũng chỉ mới 2 năm thôi mà. Tôi lại trở mình, quay mặt về phía lưng ghế sô pha, dưới tác dụng của cồn mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng ra nhìn di động, giao diện vẫn trống không.
Nếu hắn gọi cho tôi sau đó 3 phút thì chế độ không làm phiền cũng sẽ vô dụng.
Nhưng rất rõ ràng, hắn không hề gọi.
Người này! Tôi cảm thấy mình không còn lời nào để nói, lại cảm thấy bản thân thật buồn cười, tôi đúng là giỏi trong việc tự an ủi bản thân, bởi vậy nên trước nhiều vấn đề tôi thường làm như không thấy.
Thế nhưng thật sự có nhiều vấn đề lớn lắm sao? Hình như không có. Chỉ là cảm giác thất vọng tích góp từng chút một, hắn lại là người ít nói, có đôi khi tôi cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Ví như, tại sao đi công tác lại không nói với tôi một tiếng, đặc biệt là nửa năm gần đây tôi cảm giác - thời gian bên nhau của chúng tôi thật sự ít, ở cạnh nhau cũng không có gì để nói.
Tôi 10 giờ sáng đi làm, 9 giờ rời giường rửa mặt là vừa kịp ra ngoài, hắn chuyển tới đây, mỗi ngày 7 giờ là phải dậy, vì vậy buổi sáng chúng tôi hầu như không gặp mặt nhau.
Mà tôi tan làm hầu như đều là về nhà trước 7 giờ tối, hắn lại thường xuyên tăng ca đến hơn 9 giờ, về đến nhà đã 10, 11 giờ đêm, đôi khi tôi đã ngủ.
Tôi biết hắn rất mệt, nên ngày thường cũng không muốn lên giường, chỉ tới cuối tuần mới lăn lộn một hai lần. Ngoại trừ chuyện này ra chúng tôi hầu như không còn gì để nói với nhau, tôi thích xem phim văn nghệ điện ảnh, sau hai lần ngủ gật giữa chừng, tôi tốt bụng không gọi hắn xem chung nữa.
Cuối tuần của tôi luôn là tự tiêu khiển ở phòng ngủ hoặc phòng khách, thỉnh thoảng bọn Tần Tiểu Dặc sẽ tìm tôi ra ngoài ăn uống, mà Lương Diệp hầu như đều ở phòng sách làm việc, tôi chỉ có thể lựa chọn không quấy rầy hắn.
Mối quan hệ hai người là cần được duy trì và giao lưu.
Nhưng hiện tại tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi thật giống bạn giường hay chỉ là tình nhân sống thử mấy ngày với nhau, mục đích duy nhất ở cùng nhau chỉ là gánh vác tiền điện nước với việc nhà, hoặc lên giường làm tình, phát tiết dục vọng.
*
Cũng may hôm nay là thứ bảy, có cả đống thời gian, tôi có thể chậm rãi mà hoàn thành mọi việc. Tôi thức dậy giữa cơn buồn nôn cồn cào, lại đi rửa mặt tắm gội, vào bếp làm một đĩa salad đơn giản, pha thêm một ly nước mật ong.
Tôi uống một ngụm, tiện tay cầm điện thoại mở vòng bạn bè ra, nhìn thấy Tần Tiểu Dặc đã đổi trạng thái, hình chụp là cậu ta với bạn trai.
Nói đến đây mới nhớ, tôi với Lương Diệp đều không phải người thích chụp ảnh, nên cả một tấm ảnh chụp chung cũng không có.
Mấy người khác cũng có hẹn của mình, chỉ có tôi một người ở nhà, như thể ông già Noel đã quên mất tôi.
Tôi tắt điện thoại, nhỏ giọng nói với chính mình: "Merry Christmas."
Ăn xong, tôi cho bát đũa vào trong bồn rửa rửa sạch, xắn tay áo lấy máy hút bụi ra dọn một vòng quanh phòng.
*
Sau đêm mưa ấy, tôi nhận được lời mời kết bạn từ Lương Diệp, hắn bắt đầu liên tục xuất hiện dưới công ty tôi.
Tôi cảm thấy hăn có chút ngây thơ không hợp tuổi - đấy là nói một cách uyển chuyển, chứ nói thẳng ra là trên mặt hắn viết rõ hai chữ xử nam, thủ đoạn theo đuổi người ta hết sức vụng về.
Hắn hỏi: "Tôi có thể tới đón cậu tan làm được không?"
Đợi khi tôi nhìn đến điện thoại thì đã nhiều hơn một tin nhắn, "Tôi đến rồi."
Hai tin nhắn chỉ cách nhau có 10 phút, tôi hoài nghi hắn tiền trảm hấu tấu.
Trên wechat thì mạnh mẽ quyết đoán, chờ khi tôi ngồi trên xe hắn rồi thì hắn lại bật mode ngại ngùng - biểu hiện là hắn lái xe vòng quanh giao lộ đến 3 vòng.
Lần thứ 3 tôi nhìn thấy cột mốc đường quen thuộc, rốt cuộc chịu không nổi nữa, lịch sự hỏi hắn: "Sao vậy, bản đồ hướng dẫn bị sai?"
Hắn hít sâu một hơi - tôi thật sự nghe thấy hắn hít sâu một hơi, sau đó nghiêng người về phía tôi, hỏi: "Có thể mời cậu ăn cơm tối được không?"
Lúc ấy tôi thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng, tôi dùng hết giáo dưỡng của mình mà kìm lại, sau đó gật đầu, vui vẻ nói: "Được thôi, anh chọn chỗ đi."
Hắn lập tức phản đối: "Không, cậu chọn." Rất kiên quyết.
Cuối cùng chúng tôi ăn cơm ở nhà hàng Nhật mà chúng tôi đã lướt qua ba lần xung quanh vòng xoay, tôi không còn nhớ hương vị bữa cơm ấy như thế nào, nhưng tôi nhớ rõ đó là lần hiếm hoi mình mặt đối mặt với hắn, ánh đèn từ trên đỉnh đầu hắt xuống khiến cho ngũ quan của hắn thêm phần thâm thúy.
Vẻ ngoài của hắt thật sự rất xuất chúng, cao ráo đẹp trai, lại còn là lãnh đạo nhỏ, cũng xem như là tuổi trẻ tài cao, không giống kiểu người không kiếm được người yêu.
Tôi hoài nghi hắn chỉ muốn lên giường với mình, nhưng ngay lập tức đã bác bỏ suy nghĩ này - bởi vì chỉ một cái chớp mắt thôi mà hắn đã khẩn trương tới mức suýt làm đổ chén nước tương.
Tôi hỏi: "Tôi trông giống giáo viên chủ nhiệm cấp 3 của anh lắm sao?"
Hắn bối rối tới mức không hiểu được sự hài hước của tôi: "Ý là sao?"
Tôi cười ra tiếng: "Bởi vì tôi cảm thấy anh có chút căng thẳng."
Lỗ tai hắn ngay lập tức đỏ hồng, dưới ánh sáng mơ hồ cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, còn khẽ giật giật, giống như lỗ tai cừu cảnh giác mà dựng thẳng lên.
Tôi cảm thấy mình như lưu manh trêu ghẹo trai nhà lành, nhưng thề với trời, câu đó của tôi không hề có ý xấu gì hết!
Tiếp sau đó, hắn tự mình chở tôi về nhà, liên tiếp mấy ngày - tôi nghĩ có khi nào tài xế đã bị hắn cho nghỉ việc rồi hay không.
*
Tôi ngờ rằng nếu mình không đâm thủng tầng giấy này có thể hắn cứ vậy mà làm tài xế cho tôi suốt đời luôn, vì thế tròn một tháng hắn đón đưa, tôi đã hỏi hắn: "Ngày mai có muốn đi xem phim không?"
Vì chưa biết nhiều về hắn, nên tôi chọn cái phương pháp hẹn hò truyền thống nhất, cũng hình thức nhất.
Tới ngày hôm sau, hắn vẫn đứng dưới lầu chờ tôi, chúng tôi tới rạp chiếu phim của trung tâm thương mại gần nhất, nhưng vì là nhất thời hẹn người nên tôi cũng chưa biết về những bộ phim chiếu gần đây.
Hắn hỏi tôi: "Cậu muốn xem phim gì? Tôi đi mua vé."
Tôi không nhịn được lại trêu hắn: "Ra ngoài chơi với người khác anh đều đi để trả tiền thôi sao?"
Hắn không lập tức trả lời, mấy giây sau thấy tôi vẫn nhìn chăm chú, hắn nói: "Để tôi trả tiền đi."
Ánh mắt hắn chân thành mà tha thiết, giống như trả tiền là cơ hội ngàn năm có một, mong muốn tôi sẽ trao cơ hội trân quý này cho hắn.
Tôi lại không kìm được mà bật cười, nói: "Được."
Cuối cùng hai chúng tôi chọn xem bộ phim 'The Shape of Water', lúc nhìn Elisa cùng thủy quái ôm nhau trong phòng tắm, dòng nước chậm rãi chảy xuống nền nhà, tôi nắm lấy tay hắn.
Sau đó hắn trở tay, nắm chặt lấy tay tôi, mãi cho đến khi bộ phim kết thúc.
Lúc ăn cơm, tôi nói: "Tình yêu."
Hắn giúp tôi cắt bít tết, rồi đưa đĩa tới trước mặt tôi, trả lời: "Ừ".
Hắn thật sự rất ít nói, tôi nghĩ. Nhưng không sao, tôi có thể chủ động một chút.
Tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng tôi thích hắn.
Tôi nhìn về phía hắn, hỏi: "Anh có bạn trai chưa?"
Khóe mắt tôi nhìn thấy bàn tay đang cầm nĩa của hắn run lên một chút.
Hắn nói: "Không có."
Tôi gật đầu, nói hết sức tự nhiên.
Tôi nói: "Vậy bây giờ anh có rồi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất