Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 14

Trước Sau
Edit: Thỏ

Sau khi xem đoạn video kia, tôi vẫn luôn đối xử với Khương Tự tốt một chút, càng tốt một chút. Thấy Khương Tự hạnh phúc tràn đầy, tôi chợt nghĩ về Khương Lâu còn trong bệnh viện.

Khương Tự của năm đó là một anh trai có trách nhiệm, hắn rất cố gắng để bảo vệ Khương Lâu.

Đối với Khương Lâu, tôi vừa xót vừa cảm thông. Tôi nghĩ mình nên vì cậu ta mà làm cái gì đó.

Tôi đề cập chuyện đi thăm cậu ta với Khương Tự, hắn nghe xong bèn nhìn tôi thật lâu. Tôi không biết hắn có ý gì, nét mặt của hắn quá khó đoán, tựa như muốn khóc lại muốn cười. Rốt cuộc hắn vẫn gật đầu đồng ý.

“Nhưng mà.” Hắn nói. “Chúng ta cùng đi, em không thể đến đó một mình, hiểu chưa?”

Tôi không hiểu lắm nhưng vẫn nghe theo.

Vì thế sáng thứ bảy, tôi mua chiếc bánh kem nhỏ cùng Khương Tự ngồi trong xe do Lục Hổ đưa đi. Lục Hổ theo bọn tôi vào viện thì biến mất, Khương Tự cũng chẳng bận tâm. Hắn kéo tay tôi một cách ngoan ngoãn, dường như Khương Tự có ác cảm với bệnh viện nên sắc mặt không vui chút nào.

Chúng tôi gặp được bác sĩ giám hộ Khương Lâu lần trước. Dường như y không hài lòng với sự xuất hiện của chúng tôi. Y nhíu mày, giọng nói cũng cường điệu. “Đã bảo hai cậu không cần đến đây mà, bệnh nhân vừa mới ổn định xong.”

Tôi nghe Lục Hổ nói bác sĩ này họ Tần, chính là vị bác sĩ tâm lý được Khương gia mời đến trị liệu cho hai anh em năm đó, hơn nữa người đề nghị trị liệu cách ly cho Khương Tự cũng là y. Trước kia tôi đã hoài nghi về việc vì sao y đối với Khương Tự luôn có loại cảm giác bài xích…

Khương Tự không để tâm, chỉ lạnh lùng bảo: “Tôi muốn gặp em trai.”

Bác sĩ Tần đáp: “Cậu ấy đang ngủ trưa.”

Tôi chen ngang: “Không sao, bọn tôi có thể chờ.” Sau đó đặt bánh kem nhỏ lên bàn, còn kéo tay Khương Tự ngồi xuống.

Bác sĩ Tần nhíu mày nhìn túi đựng bánh kem, im lặng.

Hơn một giờ sau, chúng tôi được dẫn đến phòng của Khương Lâu. Phòng chủ đạo được làm bằng gỗ, vách tường sơn màu xanh nhạt và đầy ắp những món đồ chơi làm bằng thực vật và vải nhung. Từ phong cách trang trí trong phòng, tôi rất khó tưởng tượng đây là chỗ ở của một thanh niên ngoài đôi mươi.

Khương Lâu ngồi trên giường dụi mắt, cậu vừa tỉnh ngủ nên bộ dáng có chút dại ra. Bác sĩ Tần đối mặt với chúng tôi thì cau có nhưng vừa nhìn đến Khương Lâu thì toát nên nét dịu dàng không tưởng. Y băng qua chúng tôi đi về hướng Khương Lâu, dùng khăn tay giúp Khương Lâu lau mặt. Lau xong mặt thì lau tay,  Khương Lâu ngơ ngác mặc y săn sóc mình, không hề phản ứng.



Tôi nôn nóng nhìn bọn họ nhưng không dám động đậy gì, sợ dọa cậu ta nổi điên như lần trước.

“Tiểu Lâu, hôm nay có hai anh lớn đến chơi với em.” Bác sĩ Tần nhẹ nhàng nói. “Em cùng bọn họ chơi trò chơi nhé, chơi xong sẽ có bánh kem ăn.”

Khương Lâu chớp chớp mắt như đang xúc động, cậu quay đầu nhìn chúng tôi. Thấy một gương mặt giống Khương Tự như đúc tôi bất giác nuốt nước bọt, vội mở túi nhựa cho cậu thấy bánh kem.

Tôi nghe Khương Lâu đáp một câu nhẹ bẫng: “Được.”

Vì thế bốn người chúng tôi ở trong phòng chơi cả chiều, tổng là 21 điểm. Tôi chỉ thắng ba bàn, bác sĩ Tần thắng bốn bàn, Khương Tự luôn ngẩn người ra không tập trung tuyệt đối, mà kẻ giành chiến thắng cuối cùng chính là Khương Lâu. Cậu dè dặt hỏi bác sĩ Tần: “Em ăn bánh kem được chứ?”

Tôi vội vàng đưa bánh kem qua nhưng Khương Lâu không nhận, đến khi bác sĩ Tần cầm lấy đưa cậu thì cậu mới cầm nĩa nhựa, từng chút từng chút mà nghiêm túc ăn. Hốc mắt tôi nóng rát, càng nhìn Khương Lâu mà con tim càng day dứt, xót xa. Tôi biết mình đang đau lòng vì cậu. Nếu trước kia Khương Lâu không bị bắt cóc, không chịu nhiều dằn vặt như vậy, chẳng biết giờ đây cậu sinh trưởng thế nào? Có lẽ cậu sẽ là một chàng trai vui vẻ, có lẽ cậu sẽ yêu đương ngọt ngào với một cô gái xinh đẹp, đúng không?

Nhưng bởi vì biến cố kia, bởi vì oán thù của người lớn mà sự tra tấn điên rồ đã bóp nát đời cậu. Khương Lâu chỉ còn là một người với chỉ số thông minh của bé trai bốn, năm tuổi và có khuynh hướng tự kỷ. Không ai biết cậu sẽ cuồng loạn khi nào, cả đời chỉ có thể ở đây, ở bệnh viện này không ra ngoài nữa…

Bên eo đột nhiên siết lại, Khương Tự vòng tay ôm chặt eo tôi. Hắn tựa đầu vào vai, cứ lẳng lặng nhìn tôi như thế.

Tôi dụi mắt, thật không muốn Khương Tự trông thấy dáng vẻ tôi thế này.

“Đông Đông…” Dường như Khương Tự thở dài một tiếng, sau đó hắn ngoảnh đầu nhìn chằm chặp Khương Lâu đang ăn bánh kem, ánh mắt hắn rưng rưng, rơi vào câm lặng.

Sau khi rời khỏi đó, tôi nghĩ tôi đã biết nguyên do vì sao Khương Tự không thích nơi này. Không chỉ nơi này nhốt lại một em trai mà còn nhốt những hồi ức đau thương nhất. Bởi vì nơi đây áp lực quá lớn, áp lực đủ khiến một thanh niên cứng cáp phải oằn mình.

Tôi nói với bạn trai: “Tụi mình nên thường xuyên đến thăm cậu ta, một mình xem ra cũng buồn chán.”

Khương Tự không đáp.

Tôi biết hắn cam chịu.

Khiến Khương Tự thường xuyên đến bệnh viện gặp Khương Lâu là do Lục Hổ đề nghị với tôi. Y nói làm thế sẽ giúp Khương Tự có thể dễ dàng đón nhận ký ức của mình hơn, có thể giúp hắn khắc phục sự ác cảm với đoạn ký ức không hoàn chỉnh đó.

Đối với tôi mà nói, em trai của Khương Tự xem như em trai của tôi. Em trai tôi thích bánh kem thì tôi sẽ mang cho cậu ta nhiều một chút. Thật tình, vì dáng vẻ hai người giống nhau như đúc nên tôi luôn tràn ngập thứ cảm xúc tiếc thương với Khương Lâu, tôi muốn đối xử tốt với cậu ta.

Ngoại dự đoán chính là, Khương Tự lần này không ghen tuông nữa…



**

Thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, cả tháng trôi qua, tôi đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

“Đông Tử, mình muốn kết hôn.” Tiểu Mai nói thế.

Tôi hoảng hốt hồi lâu, trong đầu hiện lên một gương mặt thiếu nữ với làn da rám nắng. Tiểu Mai sống cùng thôn với tôi, nhà ở đối diện. Từ thời còn cởi truồng tắm mưa tôi đã quen nhỏ rồi, cả hai cùng nhau học chung tiểu học và cấp hai. Lên cấp ba cha mẹ tôi qua đời, thím tôi, tức mẹ Tiểu Mai đã giúp tôi bán vài mẫu đất lấy tiền, sau đó đưa tôi lên phố huyện học. Sau khi tôi vào đại học thì không có dịp về thôn nữa, tình cảm với đám bạn ngày xưa cũng phai nhạt dần. Không ngờ lần này Tiểu Mai gọi điện cho tôi cũng chính là ngày nhỏ thành cô dâu của người khác.

Tôi định thần nói với nhỏ: “Chúc mừng, khi nào đám cưới? Tôi cho cậu một bao đỏ thật to.”

“Bao đỏ không cần, cậu trở về là được. Mẹ mình nhắc cậu hoài, năm nào cũng trông cậu về ăn Tết. Sao cậu nhẫn tâm vậy, chúng ta đều là ruột thịt mà… Sao cậu đi mãi rồi quên…” Tiểu Mai nấc nghẹn.

Tôi vội vàng dỗ nhỏ: “Đừng đừng đừng khóc, sắp đám cưới mà còn mè nheo như trẻ nhỏ, tôi đang định về năm nay đây. Lâu rồi không gặp thím, thím có khỏe không, bệnh phong thấp đã đỡ hơn chứ?”

“Cậu về thì mẹ đỡ ngay.” Tiểu Mai nói. “Tháng sáu làm đám, nếu cậu dám không về mình sẽ cầm theo dao phay đến tận trường cậu tìm. Mình nói được làm được!”

Tôi cười khổ tâm. “Tôi sẽ về, hứa.”

Vừa ngắt máy, Khương Tự đột nhiên ôm lấy tôi từ đằng sau. Hắn cắn vành tai tôi, hỏi: “Ai vậy?”

“Em họ em… Tuy không thân nhưng cùng nhau lớn lên.” Tôi xoay người ôm lấy hắn, than thở. “Vợ ơi, có phải em đã già? Vì sao mới hôm qua em với nhỏ còn đi học bằng đường núi, mà hôm nay nhỏ sắp có chồng, có con?”

Khương Tự bảo: “Mình cũng nên kết hôn thôi. Anh nghĩ kỹ rồi, hè năm nay chúng ta ra nước ngoài đăng ký. Tuy rằng sửa quốc tịch hơi phiền nhưng kết hôn xong mình cùng đi hưởng tuần trăng mật, em muốn đi đâu anh theo đó…”

“Sửa làm gì, không cần sửa. Kết hôn chỉ là hình thức thôi, chúng ta không cần làm mấy cái đó.” Tôi bảo hắn, “Lần này, trước em đưa anh về uống rượu mừng, sau để anh gặp thím em. Thím cũng là người thân duy nhất của em, thời điểm khó khăn nhất đều do thím giúp đỡ. Gặp thím xong, em sẽ dẫn anh đi gặp ba mẹ, lúc đó anh sẽ chính thức trở thành con dâu của nhà họ Lương. Anh thấy cái này còn mạnh hơn cả giấy hôn thú, đúng không?”

Khương Tự nghe xong kích động đến mặt đỏ bừng, tựa như người say mà lẩm bẩm: “Mình… gặp xong ba mẹ chồng của anh, sẽ đi hưởng tuần trăng mật…”

Vợ tôi sao mà đáng yêu thế chứ! Tôi hung hăng hôn Khương Tự một cái. “Ừ, anh thích thì được thôi.”

Khương Tự lập tức đặt vé máy bay, vội vàng gọi điện sai Lục Hổ chuẩn bị lễ vật các thứ. Tôi phì cười nhìn hắn lăng xăng mà trong lòng ấm áp vô cùng. Tình trạng vợ tôi đang tốt lên, mọi thứ đều chậm rãi tốt đẹp. Nếu có thể vẫn luôn như thế, cái gì tôi cũng có thể làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau