Chương 20: Một sự đối lập đáng yêu!
Giang Duy không biết là Hùng Trì Viễn đã bị bỏ đói mấy ngày, vội vàng lấy ra rất nhiều loại thức ăn, dựa theo hiểu biết trước đây của cậu, dù ở trạng thái hóa thú nhưng vẫn là người, chế độ ăn uống cũng không khác gì con người, nên Giang Duy lấy ra đủ loại nguyên liệu nấu ăn mà cậu vốn dự trữ từ trước, nhưng vì cậu có dị năng, nên số lượng mỗi nguyên liệu không cần phải lấy ra nhiều.
Giang Duy chỉ chọn ra những phần ngon nhất cho Hùng Trì Viễn, sau đó dưới dị năng của mình, tất cả nguyên liệu đều biến thành trạng thái vô cùng khổng lồ và bắt mắt.
Giang Duy lặng lẽ nhìn về phía gấu trúc nào đó, hất cằm nói: "Tới đây, nhìn coi anh muốn ăn món nào?"
Bản thân Giang Duy cũng không hiểu rõ màn biểu diễn thừa thải này là để làm gì, khi gấu trúc nào đó từ trên giường lăn xuống, Giang Duy cầm lấy một cái ghế và đặt nó trước bàn, liếc mắt nhìn qua thấy tay gấu của gấu trúc nào đó, Giang Duy lặng lẽ cầm lại đôi đũa, thay bằng cái nĩa.
Quả thật thì Hùng Trì Viễn đã bị bỏ đói từ lâu, hơn nữa hắn cũng cần xác minh lại những suy đoán trước đó của mình, nên hắn nhích người đến cái bàn trước mặt, bò vào chỗ ngồi.
Dưới cái nhìn của Giang Duy, xương cổ tay con gấu giống như ngón cái nắm chặt lấy cái nĩa, có hơi lúng túng khi nhìn thấy nhiều món ngon khổng lồ trên bàn, nhanh chóng ăn ngấu nghiến các loại thức ăn trên bàn.
Giang Duy ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh, nhìn những động tác của gấu trúc nào đó với một chút cảm xúc không thể giải thích được.
Dù lúc ban đầu gấu trúc nào đó có hơi vụng về, nhưng sau khi ăn được mấy món, thì lại càng thành thạo, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn nhưng tướng ăn không cảm thấy khó coi, sự đối lập khi tay gấu cầm lấy cái nĩa và cái má phúng phính chuyển động, kèm với tư thế ngồi trên ghế của gấu trúc nào đó, khiến Giang Duy cảm thấy hết sức thú vị.
Vài lần trước đây khi ở cùng với Hùng Trì Viễn, cậu thật sự chưa từng có cảm giác thế này.
Trước đây Hùng Trì Viễn luôn dùng sự dịu dàng vô bờ bến đối xử tốt với Giang Duy, khiến cậu cảm giác tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, mặc dù lúc trước vì một vụ nổ gây thương tổn để lại di chứng đau đầu, nhưng hắn cũng không để lộ ra chút yếu ớt nào. Bình tĩnh đối mặt với ca phẫu thuật, giống như tinh thần chưa từng trải qua cảm giác bị tổn thương từ vụ nổ nghiêm trọng.
Sau đó, cho dù hai người cách xa nhau và liên lạc bằng điện thoại, Hùng Trì Viễn vẫn có thể như không có gì khiến cho tâm trạng cậu bị dao động, thản nhiên nói ra vài câu trêu chọc đã khiến Giang Duy trăn trở lăn lộn trên giường.
Nhưng lúc này, Hùng Trì Viễn đang ăn trong trạng thái hóa thú thành gấu trúc, dường như đã khiến Giang Duy thấy được một mặt mềm yếu của hắn.
Một sự tương phản mãnh liệt đâm vào lòng người, Giang Duy cảm thấy nhịp tim của mình hơi nhanh, mặt có hơi nóng lên, hơi thẹn thùng đỏ mặt, nhưng ánh mắt lại không hề dời đi.
Đến khi ăn hết mấy chục món ăn siêu lớn, miệng Giang Duy hơi giật giật, lượng thức ăn khủng khiếp còn hơn phần ăn của mười người, Giang Duy kinh ngạc nhìn qua gấu trúc nào đó, cùng lắm đứng thẳng chỉ cao tới eo, lượng thức ăn nhiều như vậy đã trôi đi đâu cả rồi?
Sau khi uống hết bát canh sườn heo cuối cùng, rốt cuộc gấu trúc nào đó cũng liếc mắt nhìn qua Giang Duy.
Khi Giang Duy muốn nói điều gì đó, thì điều kinh ngạc hơn lại xuất hiện trước mặt cậu, cậu nhìn gấu trúc trước mặt mình đang bắt đầu thu nhỏ lại với tốc độ đáng kể mà mắt thường có thể nhìn thấy, cho đến khi thu nhỏ lại chỉ còn bằng kích cỡ của một con mèo thì mới ngừng lại.
Đột nhiên Giang Duy đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cục lông đen trắng ngồi trên ghế: "Hùng Trì Viễn, chuyện gì xảy ra với anh vậy?"
Trái tim như muốn nổ tung, chẳng lẽ thức ăn do cậu phóng to hơn lại có ảnh hưởng xấu tới Hùng Trì Viễn?
Hùng Trì Viễn im lặng, nhìn xuống bàn chân gấu của mình, vài lần ăn này đã thật sự chứng minh là, thức ăn bình thường có ảnh hưởng đến thân người của hắn.
Mặc dù hắn có thể hấp thụ, duy trì sự tuần hoàn của cơ thể, không bị chết đói, nhưng ngược lại thì những thức ăn này lại ảnh hưởng đến thân hình và thể lực của hắn, có lẽ vì trạng thái hóa thú không thích hợp với những thức ăn này, hắn nên nói cho Giang Duy biết, có thể hắn sẽ phải ăn trúc? Chẳng qua là, vào lúc này mà muốn đi tìm trúc, thì dường như là một vấn đề phiền phức.
Giang Duy có chút luống cuống, không biết phải làm gì để giúp Hùng Trì Viễn, liệu tình hình này, có ảnh hưởng gì tới tuổi thọ của Hùng Trì Viễn hay không?
Nghĩ đến việc vì để thực hiện lời hứa với chính mình, mới khiến Hùng Trì Viễn đang trong trạng thái thú hóa phải cố gắng vượt qua cơn bão tuyết cực kỳ lạnh giá ngoài trời để tới đây với cậu, vì vậy có thể sẽ tiêu hao hết tuổi thọ của bản thân hắn..
Giang Duy không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nếu trước khi tận thế băng hà xảy ra, cậu không tập trung quá nhiều vào việc thu thập vật tư, liều mạng đi theo Hùng Trì Viễn, thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện như thế này!
Nhìn từ góc độ của Hùng Trì Viễn, Giang Duy hơi cụp mắt xuống, dưới ánh đèn, tầm mắt của hắn thoáng lóe lên một cái, Hùng Trì Viễn cảm thấy như trái tim mình đang bị ai đó bóp nghẹt, hắn dựa vào tay vịn của ghế mà đứng dậy, vươn bàn tay gấu về phía Giang Duy.
Giang Duy ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay của gấu trúc nào đó, hơi quay mặt qua một bên không nhìn vào mắt Hùng Trì Viễn: "Hỏi anh một vài chuyện, Hùng Trì Viễn, anh đừng giấu tôi."
Con gấu trúc nào đó gật gật đầu.
"Có phải anh không thể nói chuyện hay không?"
Gật đầu.
"Không thể khôi phục lại hình dạng con người?"
Gật đầu.
"Sao lại như vậy chứ? Lúc hóa thú có xảy ra chuyện gì không ổn hay sao? Bản thân anh có cảm giác được điều gì đặc biệt hay không?"
Hùng Trì Viễn hơi dừng lại, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, một móng gấu chỉ xuống đất, canh chuẩn phục hồi kiểm soát dị năng không gian, viết ra trên mặt đất một vài chữ.
"Tiểu Duy, đừng lo lắng, không có chuyện gì, có thể tôi sẽ cần đến một ít trúc."
"Trúc, trúc.." Giang Duy cố gắng tìm kiếm trong đám vật tư của mình, nhưng dị năng không gian lại cho biết, là không bât kỳ cây trúc nào trong những vật tư do cậu cất vào, thật ra vẫn có những thứ linh tinh như ghế đẩu tre và giường tre, nhưng dĩ nhiên là những vật này sao có thể ăn được.
Giang Duy thật sự muốn phát điên, trong những thứ nguyên liệu do cậu chuẩn bị không có thứ gì liên quan đến trúc, kể cả những món đồ giống như cây tre trúc, cũng không có luôn.
Bên trong không gian trồng rất nhiều hoa màu, nhưng đều là hoa màu phương Bắc, lúc đó cậu chỉ muốn thí nghiệm rồng thử một vài hoa cỏ linh tinh, sai lầm khi chọn tre trúc làm cảnh, thật sự bên trong còn có trúc đuôi phượng, nhưng mà những vật kia có thể được coi là trúc sao?
Thấy vẻ mặt rối rắm của Giang Duy, Hùng Trì Viễn giơ chân gấu vỗ lên bả vai Giang Duy, lặng lẽ xóa đi những chữ đã viết dưới đất, lần nữa viết xuống dòng chữ khác: "Tiểu Duy, tôi sẽ không sao."
Cứ xem như là vì Giang Duy đi nữa, hắn cũng sẽ không để bản thân phải xảy ra chuyện.
"Anh không hiểu tình hình, nếu thời gian duy trì hình thú kéo dài, sẽ tiêu hao tuổi thọ." Giang Duy thấp giọng nói.
Sau đó, Giang Duy đứng dậy, từ trong balo đeo vai của mình lấy ra vô số đồ vật, thò tay vào một lần là lấy ra một thứ.
Tuy là đối với những đồ vật bị Giang Duy thu nhỏ cậu có thể nhận biết rõ ràng, nhưng trong nhận thức của cậu không có những loại đồ vật như tre trúc, Giang Duy lần mò đã lâu, cuối cùng trong số những thứ cậu mua ở siêu thị đã bất ngờ phát hiện ra một thứ.
"Lá trà trúc!"
Loại trà này được trộn với trà thơm khác, là một món quà tặng kèm trong siêu thị, Giang Duy tiện tay lấy bỏ vào bên trong xe đẩy.
Giang Duy cầm chiếc hộp tinh xảo liền phóng lớn trong lòng bàn tay, cuối cùng mỉm cười khi thấy những nõn tre nhỏ và lá trúc khô bên trong.
Giang Duy cẩn thận lấy ra một số ít trong số đó, đặt chúng vào một cái đĩa, sau đó chúng càng trở nên lớn hơn rất nhiều lần trước mặt Hùng Trì Viễn, toàn bộ những lá trúc đặt trên đĩa đã được phóng lớn có kích thước to nhỏ khác nhau trên bàn, lòng Giang Duy tràn đầy hi vọng nhìn qua gấu trúc nào đó: "Biến thành thế này được không?"
Ánh mắt Hùng Trì Viễn từ xa nhìn tới Giang Duy có hơi mất hồn, gật đầu với những lá trúc siêu lớn trên bàn, sau đó Giang Duy đặt hắn lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh, tay gấu kéo lấy những lá trúc này nhét vào trong miệng.
Hương vị vẫn còn tốt, dù sao cũng là lá trà trúc đóng gói, chỉ là mùi vị tệ hơn nhiều, sau khi biến lớn thì còn phát ra tiếng cót ca cót két khi nhai, hơn nữa ăn vào cảm giác như bị kim đâm.
Nhưng Hùng Trì Viễn vẫn tỏ vẻ không sao cả, vì để Giang Duy yên tâm mới là vấn đề chính.
Đến khi ăn xong những lá trúc này, Giang Duy còn muốn làm thêm một ít lá trúc nữa, Hùng Trì Viễn lắc đầu, tỏ vẻ như vậy là đủ rồi.
"Cảm giác thế nào? Có thể khôi phục lại hình người hay không?"
Hùng Trì Viễn lắc đầu, lại âm thầm viết ra vài chữ trên mặt đất: "Sẽ cần một chút thời gian."
"Thật sự có hiệu quả?" Giang Duy hỏi.
Hùng Trì Viễn gật gật đầu, hắn có thể cảm nhận rõ ràng dị năng đang dần khôi phục, chỉ là hình như vẫn có giới hạn nhất định.
Giang Duy thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm thấy có hơi khổ sở khi phải dựa vào loại lá trà trúc này để duy trì mạng sống cho Hùng Trì Viễn, Giang Duy đã tính tới thời gian khi bão tuyết bên ngoài dừng lại, dường như họ cần phải đi xa một chuyến, loại đồ vật như trúc này, hẳn là có thể tìm thấy ở khắp nơi trong khu rừng núi phương Nam.
Chưa gì đã trải qua sự biến đổi khí hậu đột ngột, hẳn là những cây tre đó đã trực tiếp bị đóng băng, đến khi đó chỉ cần đào ra là được.
Giang Duy đã có kế hoạch, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, nhìn Hùng Trì Viễn nói: "Sau khi ngâm cho mềm, chúng ta sẽ trộn với những thứ khác rồi ăn."
Dù Hùng Trì Viễn không nói gì, nhưng Giang Duy vẫn có thể nhận ra được, có lẽ lá trà trúc khô ăn không được ngon cho lắm.
Gấu trúc nào đó đang ngồi gật đầu, rõ ràng là động tác vô cùng lạnh lùng, nhưng nó lại được biểu hiện ra với hình dáng cơ thể hiện tại, đặc biệt có thể đâm thẳng vào lòng người.
Giang Duy cảm thấy có thể bản thân mình sau này sẽ không thể nào đối mặt được với Hùng Trì Viễn, vì lúc này tay của cậu rất ngứa, có một con gấu trúc để sờ soạng sẽ cảm thấy rất thích thú, cậu muốn ôm nó vào lòng xoa nắn một trận.
Hùng Trì Viễn im lặng một lúc, có thể nhìn ra được sự háo hức trong lòng Giang Duy, trong lòng thầm thở dài một tiếng, giơ chân gấu về phía Giang Duy.
Người duy nhất trên thế giới này khiến hắn không thể nào từ chối chính là Giang Duy, e là chỉ có mỗi một mình Giang Duy, nếu Giang Duy đã thích hình dáng này của hắn, tuy rằng có hơi kỳ quái, nhưng thật sự Hùng Trì Viễn cũng có thể chịu đựng được.
Giang Duy nắm lấy bàn chân đang giơ lên của gấu trúc, lần này cậu dễ dàng ôm lấy một cục lông mềm mại lại ấm áp với hai màu đen trắng, chỉ lớn bằng kích thước của một con mèo, cậu dùng hai tay chạm vào đôi tai tròn trịa rồi sờ đến cái đuôi ngắn cũn cỡn, với bộ lông mềm mượt, quả thật không còn gì tốt đẹp hơn như vậy.
Hùng Trì Viễn lại thầm thở dài, trong lòng thầm than rằng đây chính là Tiểu Duy..
Nếu thích sờ thì cứ sờ cho đã đi, chỉ là phần chỗ cái đuôi này, hình như có hơi mẫn cảm một chút.
Giang Duy chỉ chọn ra những phần ngon nhất cho Hùng Trì Viễn, sau đó dưới dị năng của mình, tất cả nguyên liệu đều biến thành trạng thái vô cùng khổng lồ và bắt mắt.
Giang Duy lặng lẽ nhìn về phía gấu trúc nào đó, hất cằm nói: "Tới đây, nhìn coi anh muốn ăn món nào?"
Bản thân Giang Duy cũng không hiểu rõ màn biểu diễn thừa thải này là để làm gì, khi gấu trúc nào đó từ trên giường lăn xuống, Giang Duy cầm lấy một cái ghế và đặt nó trước bàn, liếc mắt nhìn qua thấy tay gấu của gấu trúc nào đó, Giang Duy lặng lẽ cầm lại đôi đũa, thay bằng cái nĩa.
Quả thật thì Hùng Trì Viễn đã bị bỏ đói từ lâu, hơn nữa hắn cũng cần xác minh lại những suy đoán trước đó của mình, nên hắn nhích người đến cái bàn trước mặt, bò vào chỗ ngồi.
Dưới cái nhìn của Giang Duy, xương cổ tay con gấu giống như ngón cái nắm chặt lấy cái nĩa, có hơi lúng túng khi nhìn thấy nhiều món ngon khổng lồ trên bàn, nhanh chóng ăn ngấu nghiến các loại thức ăn trên bàn.
Giang Duy ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh, nhìn những động tác của gấu trúc nào đó với một chút cảm xúc không thể giải thích được.
Dù lúc ban đầu gấu trúc nào đó có hơi vụng về, nhưng sau khi ăn được mấy món, thì lại càng thành thạo, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn nhưng tướng ăn không cảm thấy khó coi, sự đối lập khi tay gấu cầm lấy cái nĩa và cái má phúng phính chuyển động, kèm với tư thế ngồi trên ghế của gấu trúc nào đó, khiến Giang Duy cảm thấy hết sức thú vị.
Vài lần trước đây khi ở cùng với Hùng Trì Viễn, cậu thật sự chưa từng có cảm giác thế này.
Trước đây Hùng Trì Viễn luôn dùng sự dịu dàng vô bờ bến đối xử tốt với Giang Duy, khiến cậu cảm giác tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, mặc dù lúc trước vì một vụ nổ gây thương tổn để lại di chứng đau đầu, nhưng hắn cũng không để lộ ra chút yếu ớt nào. Bình tĩnh đối mặt với ca phẫu thuật, giống như tinh thần chưa từng trải qua cảm giác bị tổn thương từ vụ nổ nghiêm trọng.
Sau đó, cho dù hai người cách xa nhau và liên lạc bằng điện thoại, Hùng Trì Viễn vẫn có thể như không có gì khiến cho tâm trạng cậu bị dao động, thản nhiên nói ra vài câu trêu chọc đã khiến Giang Duy trăn trở lăn lộn trên giường.
Nhưng lúc này, Hùng Trì Viễn đang ăn trong trạng thái hóa thú thành gấu trúc, dường như đã khiến Giang Duy thấy được một mặt mềm yếu của hắn.
Một sự tương phản mãnh liệt đâm vào lòng người, Giang Duy cảm thấy nhịp tim của mình hơi nhanh, mặt có hơi nóng lên, hơi thẹn thùng đỏ mặt, nhưng ánh mắt lại không hề dời đi.
Đến khi ăn hết mấy chục món ăn siêu lớn, miệng Giang Duy hơi giật giật, lượng thức ăn khủng khiếp còn hơn phần ăn của mười người, Giang Duy kinh ngạc nhìn qua gấu trúc nào đó, cùng lắm đứng thẳng chỉ cao tới eo, lượng thức ăn nhiều như vậy đã trôi đi đâu cả rồi?
Sau khi uống hết bát canh sườn heo cuối cùng, rốt cuộc gấu trúc nào đó cũng liếc mắt nhìn qua Giang Duy.
Khi Giang Duy muốn nói điều gì đó, thì điều kinh ngạc hơn lại xuất hiện trước mặt cậu, cậu nhìn gấu trúc trước mặt mình đang bắt đầu thu nhỏ lại với tốc độ đáng kể mà mắt thường có thể nhìn thấy, cho đến khi thu nhỏ lại chỉ còn bằng kích cỡ của một con mèo thì mới ngừng lại.
Đột nhiên Giang Duy đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cục lông đen trắng ngồi trên ghế: "Hùng Trì Viễn, chuyện gì xảy ra với anh vậy?"
Trái tim như muốn nổ tung, chẳng lẽ thức ăn do cậu phóng to hơn lại có ảnh hưởng xấu tới Hùng Trì Viễn?
Hùng Trì Viễn im lặng, nhìn xuống bàn chân gấu của mình, vài lần ăn này đã thật sự chứng minh là, thức ăn bình thường có ảnh hưởng đến thân người của hắn.
Mặc dù hắn có thể hấp thụ, duy trì sự tuần hoàn của cơ thể, không bị chết đói, nhưng ngược lại thì những thức ăn này lại ảnh hưởng đến thân hình và thể lực của hắn, có lẽ vì trạng thái hóa thú không thích hợp với những thức ăn này, hắn nên nói cho Giang Duy biết, có thể hắn sẽ phải ăn trúc? Chẳng qua là, vào lúc này mà muốn đi tìm trúc, thì dường như là một vấn đề phiền phức.
Giang Duy có chút luống cuống, không biết phải làm gì để giúp Hùng Trì Viễn, liệu tình hình này, có ảnh hưởng gì tới tuổi thọ của Hùng Trì Viễn hay không?
Nghĩ đến việc vì để thực hiện lời hứa với chính mình, mới khiến Hùng Trì Viễn đang trong trạng thái thú hóa phải cố gắng vượt qua cơn bão tuyết cực kỳ lạnh giá ngoài trời để tới đây với cậu, vì vậy có thể sẽ tiêu hao hết tuổi thọ của bản thân hắn..
Giang Duy không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nếu trước khi tận thế băng hà xảy ra, cậu không tập trung quá nhiều vào việc thu thập vật tư, liều mạng đi theo Hùng Trì Viễn, thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện như thế này!
Nhìn từ góc độ của Hùng Trì Viễn, Giang Duy hơi cụp mắt xuống, dưới ánh đèn, tầm mắt của hắn thoáng lóe lên một cái, Hùng Trì Viễn cảm thấy như trái tim mình đang bị ai đó bóp nghẹt, hắn dựa vào tay vịn của ghế mà đứng dậy, vươn bàn tay gấu về phía Giang Duy.
Giang Duy ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay của gấu trúc nào đó, hơi quay mặt qua một bên không nhìn vào mắt Hùng Trì Viễn: "Hỏi anh một vài chuyện, Hùng Trì Viễn, anh đừng giấu tôi."
Con gấu trúc nào đó gật gật đầu.
"Có phải anh không thể nói chuyện hay không?"
Gật đầu.
"Không thể khôi phục lại hình dạng con người?"
Gật đầu.
"Sao lại như vậy chứ? Lúc hóa thú có xảy ra chuyện gì không ổn hay sao? Bản thân anh có cảm giác được điều gì đặc biệt hay không?"
Hùng Trì Viễn hơi dừng lại, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, một móng gấu chỉ xuống đất, canh chuẩn phục hồi kiểm soát dị năng không gian, viết ra trên mặt đất một vài chữ.
"Tiểu Duy, đừng lo lắng, không có chuyện gì, có thể tôi sẽ cần đến một ít trúc."
"Trúc, trúc.." Giang Duy cố gắng tìm kiếm trong đám vật tư của mình, nhưng dị năng không gian lại cho biết, là không bât kỳ cây trúc nào trong những vật tư do cậu cất vào, thật ra vẫn có những thứ linh tinh như ghế đẩu tre và giường tre, nhưng dĩ nhiên là những vật này sao có thể ăn được.
Giang Duy thật sự muốn phát điên, trong những thứ nguyên liệu do cậu chuẩn bị không có thứ gì liên quan đến trúc, kể cả những món đồ giống như cây tre trúc, cũng không có luôn.
Bên trong không gian trồng rất nhiều hoa màu, nhưng đều là hoa màu phương Bắc, lúc đó cậu chỉ muốn thí nghiệm rồng thử một vài hoa cỏ linh tinh, sai lầm khi chọn tre trúc làm cảnh, thật sự bên trong còn có trúc đuôi phượng, nhưng mà những vật kia có thể được coi là trúc sao?
Thấy vẻ mặt rối rắm của Giang Duy, Hùng Trì Viễn giơ chân gấu vỗ lên bả vai Giang Duy, lặng lẽ xóa đi những chữ đã viết dưới đất, lần nữa viết xuống dòng chữ khác: "Tiểu Duy, tôi sẽ không sao."
Cứ xem như là vì Giang Duy đi nữa, hắn cũng sẽ không để bản thân phải xảy ra chuyện.
"Anh không hiểu tình hình, nếu thời gian duy trì hình thú kéo dài, sẽ tiêu hao tuổi thọ." Giang Duy thấp giọng nói.
Sau đó, Giang Duy đứng dậy, từ trong balo đeo vai của mình lấy ra vô số đồ vật, thò tay vào một lần là lấy ra một thứ.
Tuy là đối với những đồ vật bị Giang Duy thu nhỏ cậu có thể nhận biết rõ ràng, nhưng trong nhận thức của cậu không có những loại đồ vật như tre trúc, Giang Duy lần mò đã lâu, cuối cùng trong số những thứ cậu mua ở siêu thị đã bất ngờ phát hiện ra một thứ.
"Lá trà trúc!"
Loại trà này được trộn với trà thơm khác, là một món quà tặng kèm trong siêu thị, Giang Duy tiện tay lấy bỏ vào bên trong xe đẩy.
Giang Duy cầm chiếc hộp tinh xảo liền phóng lớn trong lòng bàn tay, cuối cùng mỉm cười khi thấy những nõn tre nhỏ và lá trúc khô bên trong.
Giang Duy cẩn thận lấy ra một số ít trong số đó, đặt chúng vào một cái đĩa, sau đó chúng càng trở nên lớn hơn rất nhiều lần trước mặt Hùng Trì Viễn, toàn bộ những lá trúc đặt trên đĩa đã được phóng lớn có kích thước to nhỏ khác nhau trên bàn, lòng Giang Duy tràn đầy hi vọng nhìn qua gấu trúc nào đó: "Biến thành thế này được không?"
Ánh mắt Hùng Trì Viễn từ xa nhìn tới Giang Duy có hơi mất hồn, gật đầu với những lá trúc siêu lớn trên bàn, sau đó Giang Duy đặt hắn lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh, tay gấu kéo lấy những lá trúc này nhét vào trong miệng.
Hương vị vẫn còn tốt, dù sao cũng là lá trà trúc đóng gói, chỉ là mùi vị tệ hơn nhiều, sau khi biến lớn thì còn phát ra tiếng cót ca cót két khi nhai, hơn nữa ăn vào cảm giác như bị kim đâm.
Nhưng Hùng Trì Viễn vẫn tỏ vẻ không sao cả, vì để Giang Duy yên tâm mới là vấn đề chính.
Đến khi ăn xong những lá trúc này, Giang Duy còn muốn làm thêm một ít lá trúc nữa, Hùng Trì Viễn lắc đầu, tỏ vẻ như vậy là đủ rồi.
"Cảm giác thế nào? Có thể khôi phục lại hình người hay không?"
Hùng Trì Viễn lắc đầu, lại âm thầm viết ra vài chữ trên mặt đất: "Sẽ cần một chút thời gian."
"Thật sự có hiệu quả?" Giang Duy hỏi.
Hùng Trì Viễn gật gật đầu, hắn có thể cảm nhận rõ ràng dị năng đang dần khôi phục, chỉ là hình như vẫn có giới hạn nhất định.
Giang Duy thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm thấy có hơi khổ sở khi phải dựa vào loại lá trà trúc này để duy trì mạng sống cho Hùng Trì Viễn, Giang Duy đã tính tới thời gian khi bão tuyết bên ngoài dừng lại, dường như họ cần phải đi xa một chuyến, loại đồ vật như trúc này, hẳn là có thể tìm thấy ở khắp nơi trong khu rừng núi phương Nam.
Chưa gì đã trải qua sự biến đổi khí hậu đột ngột, hẳn là những cây tre đó đã trực tiếp bị đóng băng, đến khi đó chỉ cần đào ra là được.
Giang Duy đã có kế hoạch, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, nhìn Hùng Trì Viễn nói: "Sau khi ngâm cho mềm, chúng ta sẽ trộn với những thứ khác rồi ăn."
Dù Hùng Trì Viễn không nói gì, nhưng Giang Duy vẫn có thể nhận ra được, có lẽ lá trà trúc khô ăn không được ngon cho lắm.
Gấu trúc nào đó đang ngồi gật đầu, rõ ràng là động tác vô cùng lạnh lùng, nhưng nó lại được biểu hiện ra với hình dáng cơ thể hiện tại, đặc biệt có thể đâm thẳng vào lòng người.
Giang Duy cảm thấy có thể bản thân mình sau này sẽ không thể nào đối mặt được với Hùng Trì Viễn, vì lúc này tay của cậu rất ngứa, có một con gấu trúc để sờ soạng sẽ cảm thấy rất thích thú, cậu muốn ôm nó vào lòng xoa nắn một trận.
Hùng Trì Viễn im lặng một lúc, có thể nhìn ra được sự háo hức trong lòng Giang Duy, trong lòng thầm thở dài một tiếng, giơ chân gấu về phía Giang Duy.
Người duy nhất trên thế giới này khiến hắn không thể nào từ chối chính là Giang Duy, e là chỉ có mỗi một mình Giang Duy, nếu Giang Duy đã thích hình dáng này của hắn, tuy rằng có hơi kỳ quái, nhưng thật sự Hùng Trì Viễn cũng có thể chịu đựng được.
Giang Duy nắm lấy bàn chân đang giơ lên của gấu trúc, lần này cậu dễ dàng ôm lấy một cục lông mềm mại lại ấm áp với hai màu đen trắng, chỉ lớn bằng kích thước của một con mèo, cậu dùng hai tay chạm vào đôi tai tròn trịa rồi sờ đến cái đuôi ngắn cũn cỡn, với bộ lông mềm mượt, quả thật không còn gì tốt đẹp hơn như vậy.
Hùng Trì Viễn lại thầm thở dài, trong lòng thầm than rằng đây chính là Tiểu Duy..
Nếu thích sờ thì cứ sờ cho đã đi, chỉ là phần chỗ cái đuôi này, hình như có hơi mẫn cảm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất