Bạn Trai Học Bá Của Thiếu Niên Thần Kinh
Chương 29
Lúc hai người xuống núi, Tiền Vũ nhắc Lục Cẩn Bạch: “Nói với bà ngoại một tiếng là hôm nay cậu không về nhà để bà khỏi lo lắng.”
“Ừm.” Lục Cẩn Bạch gật đầu rồi gọi điện thoại cho bà ngoại.
Ngay sau đó đã có người nhấc máy: “Bà ngoại, là con, Cẩn Bạch đây.”
“…”
“Tối nay con không về nhà, con đến nhà Tiền Vũ ở một đêm.”
“…”
Đứng cách đó hơi xa nên Tiền Vũ không nghe thấy rõ ở đầu dây bên kia bà ngoại nói gì, chỉ thấy Lục Cẩn Bạch gật đầu liên tục, miệng nói: “Dạ, con biết rồi.”
Chỉ nói chuyện tối nay không về, đôi ba câu là đã xong rồi, Lục Cẩn Bạch đang định tắt máy thì bỗng nhiên ngừng lại, cậu nhìn về phía Tiền Vũ, giống như vừa nhớ ra điều gì.
Sau khi định thần lại, Lục Cẩn Bạch bình tĩnh nói vào điện thoại: “Bà ơi, sau này con không đến lớp học thêm và phòng tập vũ đạo nữa đâu.”
Cậu không giải thích gì thêm, cậu chỉ nói cho bà biết kết quả cuối cùng. Nhưng so với sự im lặng trước kia thì đây đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi.
“…”
Tiền Vũ gật đầu với Lục Cẩn Bạch, xem ra cậu đã tiếp thu những lời vừa nãy của anh, có điều nếu muốn cậu thẳng thắn trước mặt bà ngoại như khi ở trước mặt mình thì vẫn còn là một chặng đường dài...
Lúc này ở nhà họ Lục, tay cầm điện thoại của người phụ nữ lớn tuổi khẽ run lên, một hồi lâu bà mới lên tiếng, bà nói nhẹ nhàng: “Được.”
Chỉ ngắn gọn một chữ, không rườm rà phức tạp, điều bà nói với Lục Cẩn Bạch cũng chỉ là kết quả cuối cùng, là bà ủng hộ quyết định của cậu.
Cách tốt nhất để phá vỡ sự im lặng chính là nói chuyện, quá trình này có thể dài cũng có thể ngắn, nhưng cho dù thế nào thì nó cũng không thể thay đổi được một sự thật, đó là khoảng cách giữa trái tim của Lục Cẩn Bạch và bà ngoại sẽ càng ngày càng gần lại...
Về đến cửa nhà Tiền Vũ mới nhớ ra chuyện mà bà Phương đã dặn anh khi sáng, anh đứng yên thẫn thờ, cầm chìa khóa đứng trước cửa mà không dám mở ra.
Lục Cẩn Bạch không hiểu: “Sao vậy? Đã đến trước cửa nhà mình rồi mà sao cậu lại không mở cửa đi vào?”
Tiền Vũ giật mình, anh nhét chìa khóa vào tay Lục Cẩn Bạch rồi trốn ra phía sau, ra hiệu cho Lục Cẩn Bạch lên mở cửa: “Sáng nay trước khi ra khỏi nhà bà Phương đã dặn tôi, vừa mới khỏi bệnh, tan học phải về nhà sớm, đừng ham chơi ở bên ngoài nhưng tôi quên mất. Bây giờ đã hơn 10 giờ rồi, nếu tôi mà vào trước thì tối nay nhất định sẽ bị cằn nhằn đến chết mất. Cậu đi trước đi, nhìn thấy cậu chắc bà ấy sẽ rất vui, nói không chừng sẽ quên luôn vụ của tôi.”
Lục Cẩn Bạch thấy khóe mắt mình giật giật, dáng vẻ sợ hãi của Tiền Vũ không giống như đang giả vờ, cậu đành làm theo lời anh nói, cầm chìa khóa tới mở cửa...
“Tạch” một tiếng, Lục Cẩn Bạch mở cánh cửa ra, cậu còn chưa đứng vững thì đã thấy có thứ gì đó đang bay về phía mặt mình!
Cũng may là Tiền Vũ có kinh nghiệm phong phú nên đã nhanh tay kéo cậu lại!
Lục Cẩn Bạch nghe thấy “bịch” một tiếng, một chiếc gối bay tới trước mắt cậu... Lục Cẩn Bạch nuốt nước bọt, cậu vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, nếu chậm một chút nữa thôi thì cái gối đã đập thẳng vào mặt cậu rồi!
Lục Cẩn Bạch vừa mới đứng vững lại, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã nghe thấy một tiếng sư tử gầm từ phòng khách vọng đến: “Thằng nhóc này, con còn biết đường về cơ à? Sáng nay mẹ đã dặn con thế nào hả? Tai con để đâu rồi hả?”
Đây là... dì Phương sao?
Đợi một lúc lâu không nghe được câu trả lời, bà Phương càng tức giận: “Giỏi quá rồi nhỉ! Còn trốn ở bên ngoài mà không vào sao? Con đã dám lấy chìa khóa mở cửa mà không dám vào à?”
“…”
Lục Cẩn Bạch nhìn chiếc gối vẫn còn đang lăn lóc trên mặt đất, mặt cậu đơ ra. Trong ấn tượng của cậu, bà Phương Nghệ Như vẫn luôn là một người phụ nữ dịu dàng và hào phóng, từ trước tới giờ Lục Cẩn Bạch không biết bà còn có thể... cáu gắt như vậy. Mặc dù thường nghe Tiền Vũ nói mấy câu kiểu như “Mẹ tôi hung dữ lắm đấy” nhưng Lục Cẩn Bạch vẫn luôn nửa tin nửa ngờ. Nhưng hôm nay nhìn thấy uy thế của bà Phương, cậu mới biết những gì Tiền Vũ nói có thể là thật.
Tiền Vũ thấy khuôn mặt ngơ ngác của Lục Cẩn Bạch rất đáng yêu, anh đưa tay vỗ nhẹ vào má cậu: “Em trai à, chú em vẫn còn non lắm, trái tim phụ nữ như cây kim dưới đáy biển! Cậu không thể hiểu hết được về con người của bà Phương đâu. Bà ấy chỉ dùng khuôn mặt hiền dịu đó với cậu mà thôi! Còn đối với tôi, bà ấy chưa từng ấm áp như mùa xuân đâu.”
Tiền Vũ rất tự hào, anh nói cứ như thể mình rất có kinh nghiệm vậy! Thật ra chỉ là đang cố hết sức để nói xấu mẹ!
Quan trọng là hiện giờ Lục Cẩn Bạch lại tin thật. Cậu nuốt nước bọt rồi lặng lẽ lui về phía sau Tiền Vũ, đẩy Tiền Vũ lên: “Cậu đi đi!”
Tiền Vũ: “...” Chết tiệt! Cậu nghiêm túc đấy à? Đúng lúc quan trọng mà bán đứng đồng đội như vậy…
Tiền Vũ không còn thời gian để trách móc Lục Cẩn Bạch. Anh lảo đảo xuất hiện trước mặt bà Phương đang đứng trong phòng khách. Anh còn chưa kịp cười cho bớt ngượng thì một chiếc gối khác đã bay đến trước mặt!
Tiền Vũ lập tức đứng thẳng người lên, quyết định tự cứu mình!
Anh lấy hơi rồi hét lên một tiếng: “Mẹ!”
Tiếng hét của Tiền Vũ vang lên bất ngờ làm bàn tay đang cầm chiếc gối của bà Phương phải khựng lại. Bà lập tức quay lại, dùng vẻ mặt ấm ức để nhìn bố anh đang ngồi bên cạnh đọc báo kinh tế: “Con trai ông lớn tiếng với tôi!”
Tiền Vũ: “…”
Lục Cẩn Bạch: “...” Thói quen hay diễn kịch này có thể di truyền sao?
Trước khi ông Tiền nhìn sang, Tiền Vũ đã nhanh chóng kêu lên: “Con dẫn Lulu về này!” Anh kéo Lục Cẩn Bạch đang bị cánh cửa che khuất đến bên cạnh mình.
Ông Tiền kéo kính, ngước mắt nhìn lên. Ông hơi bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng gật đầu mỉm cười với Lục Cẩn Bạch, có ý chào mừng cậu tới chơi.
Lục Cẩn Bạch cũng cười và gật đầu với ông. Cậu khẽ thở ra một hơi, bây giờ mọi thứ mới trở lại bình thường hơn một chút, cậu nhanh chóng ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào chào chú! Cháu chào d…”
Câu “Cháu chào dì!” Lục Cẩn Bạch còn chưa nói xong thì đã thấy bà Phương hét lên một tiếng “A!” rồi vội vàng chạy lên trên nhà.
Tiền Vũ: “…”
Lục Cẩn Bạch: “…”
Ông Tiền: “…”
Lục Cẩn Bạch hơi ngượng ngùng, Tiền Vũ vỗ vai cậu, bảo cậu thay dép, còn anh thì đi nhặt chiếc gối lại, anh vỗ vào chiếc gối mấy cái rồi nói: “Vững chắc thật đấy!”
“…” Lục Cẩn Bạch không nói nên lời, có thể nghiêm túc một chút được không?
Ông Tiền đi vào bếp hâm nóng lại thức ăn lúc trước cho hai người họ ăn rồi lên lầu dỗ bà Phương.
Nói không ngưỡng mộ gia đình thì nhất định đó là lời nói dối. Nhất là với một người như Lục Cẩn Bạch.
Dù cho cậu có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa thì trong lòng cậu vẫn luôn có một nơi không hoàn thiện, đó chính là “gia đình”, trong mắt cậu, nhà chỉ có bản thân, mẹ và bà ngoại... trước giờ chưa từng tồn tại nhân vật người bố.
Quan điểm gia đình khiếm khuyết và sự giáo dục bất thường từ nhỏ của Lục Hoa đã khiến Lục Cẩn Bạch luôn nghĩ rằng tất cả mọi người đều giống mình: chỉ có mẹ và bà ngoại, mãi cho đến tận khi cậu gặp được ông Tiền...
Bố và mẹ phát huy những vai trò không thể thay thế được cho nhau trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ. Mẹ dạy con cẩn thận, chi tiết, còn bố dạy con những về sự toàn diện, to lớn. Ông ấy sẽ dùng cánh tay vững chắc của mình để gánh vác sức nặng của cả gia đình và còn dùng cánh tay đó để nâng đỡ nụ cười và tuổi thơ của một đứa trẻ.
Có lẽ cả đời này Lục Cẩn Bạch sẽ không thể nào quên được cảnh tượng lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy ông Tiền. Trời có nắng và gió vi vu, trên khoảnh sân cỏ trước nhà họ Tiền, Tiền Vũ ngồi trên vai một người đàn ông, cười tươi hớn hở, thỏa sức bay lượn. Còn khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi kia không hề có cảm giác bị xúc phạm hay tức giận, khuôn mặt của ông… chỉ có sự yêu thương chiều chuộng và mãn nguyện.
Cậu bé nhỏ tuổi ngốc nghếch đó hỏi bà Phương, người đàn ông đó là ai...
Lục Cẩn Bạch ngồi vào bàn ăn, cậu nghĩ về quá khứ, ngoại trừ bà ngoại ra thì trên thế giới này người đối xử tốt nhất với cậu chính là người nhà họ Tiền. Bọn họ không bao giờ ngần ngại chia sẻ sự ấm áp với cậu…
Nhìn chung, những đứa trẻ có một gia đình không trọn vẹn sẽ không muốn nhìn thấy một gia đình hạnh phúc, bởi vì như vậy chúng sẽ cảm thấy xấu hổ về bản thân mình. Nhưng Lục Cẩn Bạch chưa từng có ý nghĩ này. Cậu ngưỡng mộ gia đình của Tiền Vũ, nhưng điều này không ảnh hưởng tới vị trí của gia đình họ trong lòng cậu. Đối với cậu sự tồn tại của nhà họ Tiền không phải là một điều gì quá xa vời, nơi đó càng giống như một bến cảng tránh gió, một gia đình thứ hai của cậu…
Hai người ngồi trong phòng ăn vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa, cho dù là quá khứ hay hiện tại, những lúc ở bên cạnh Tiền Vũ luôn là những lúc mà Lục Cẩn Bạch không cần phải gò bó để giữ quy tắc nhất.
Có âm thanh từ cần thang vọng xuống, hai người cùng nhìn về phía đó, ông Tiền dẫn bà Phương xuống. Bà nũng nịu trốn sau lưng ông Tiền không muốn gặp người khác nhưng bà lại không kiềm chế được mong muốn nhìn thấy Lục Cẩn Bạch.
Ông Tiền nháy mắt với Tiền Vũ, Tiền Vũ lập tức nịnh mẹ: “Lulu, bình thường mẹ tôi không phải là người như vậy đâu, bình thường bà ấy... dịu dàng lắm! Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, cậu quên nó đi, quên nó đi!”
Lục Cẩn Bạch mỉm cười, cậu nhìn bà Phương rồi nói: “Đó là chuyện bình thường thôi ạ, dì cũng là vì lo lắng cho Tiền Vũ nên mới làm như vậy.”
“…” Tiền Vũ trợn tròn mắt, đang yên đang lành sao lại chuyển chủ đề sang mình chứ?
Bà Phương lườm Tiền Vũ một cái, ý bảo món nợ này của anh bà sẽ từ từ tính sau. Rồi bà ngồi xuống, đối diện với Lục Cẩn Bạch và múc canh cho cậu: “Cháu ăn nhiều một chút, bây giờ đang lúc cơ thể phát triển, không được về giữ dáng mà lại kén ăn. Sức khỏe là quan trọng nhất, cơ thể có khỏe mạnh thì mới có thể…”
Bà Phương đang nói bỗng nhiên lại dừng lại. Bà nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, rồi hỏi một cách không chắc chắn: “… Giờ này, trước đây không phải cháu đều ở lớp học thêm sao? Sao hôm nay lại…”
Bà Phương không biết nên hỏi tiếp thế nào, bà đưa bát canh cho Lục Cẩn Bạch, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Tiền Vũ ngồi bên cạnh quan sát, anh cũng không biết Lục Cẩn Bạch có muốn nói thật hay không, đến khi anh đang định nói đỡ cho cậu.
Thì Lục Cẩn Bạch nhìn anh lắc đầu. Cậu mỉm cười mạnh dạn rồi trả lời câu hỏi của bà Phương không chút trốn tránh. Cậu nói với bà Phương: “Sau này cháu không đến lớp học thêm và phòng tập vũ đạo nữa dì ạ.”
Hai vợ chồng bà Phương cũng ngạc nhiên không kém Tiền Vũ khi nghe Lục Cẩn Bạch nói ra tin này…
Một lúc sau, ông Tiền mới phản ứng lại được, ông bỏ bát canh đã múc cho bà Phương xuống rồi ngồi xuống bên cạnh bà.
Ít khi hai người cùng ngây người ra như vậy, nhất là một người thành công như ông Tiền. Biểu cảm này thật sự rất hiếm thấy. Tiền Vũ thầm đắc ý, anh che miệng khẽ ho một tiếng để hai người bọn họ bình tĩnh lại: “Khụ khụ, hai người đừng nghĩ nhiều, cậu ấy nói đúng nghĩa đen thôi.”
Ông Tiền gật đầu rồi không đưa ra ý kiến gì cả.
Bà Phương thì rất kích động! Thậm chí bà còn không quan tâm đến bát canh mà chồng bà đã múc xong cho bà. Bà Phương đứng dậy nắm tay Lục Cẩn Bạch: “Không đi là tốt, từ lâu dì đã muốn bảo cháu đừng tới đó nữa. Như vậy thì tốt quá rồi, về sau cháu có thể thường xuyên tới nhà boss Tiền chơi. Mẹ! À không! Dì! Ha ha, dì sẽ bảo chú Tiền làm đồ ăn ngon cho cháu, chúng ta phải tẩm bổ thật tốt, ăn bù những thứ mấy năm nay mà cháu không được ăn.”
…
Đến lúc mấy người ăn xong chuẩn bị về phòng tắm rửa rồi mà bà Phương vẫn còn vui vẻ kéo tay Lục Cẩn Bạch, nói chuyện không ngừng, dáng vẻ đó của bà giống như chỉ tiếc không thể nói hết cả ba ngày ba đêm!
Tiền Vũ kéo cậu về phòng nhưng bà Phương không muốn thả tay ra. Tiền Vũ chỉ có thể nhẫn nại nhắc nhở: “Mẹ, hình tượng, chú ý hình tượng, đây là công tử Lục! Mẹ có cần đến hình tượng nữa không?”
Bà Phương tiếc nuối buông cậu ra, đứng im nhìn Tiền Vũ dẫn cậu vào trong phòng rồi đóng cửa lại!
Hai ba câu nói làm sao có thể khiến một người phụ nữ từ bỏ ý định của mình. Như vậy không thể đủ được! Vậy nên…
“Cốc cốc cốc!”
Tiền Vũ mở cửa ra, bà Phương đang bưng một cái khay, bên trên có hai cốc sữa, khuôn mặt bà rất chắc chắn: “Uống một ly sữa trước khi ngủ sẽ tốt cho giấc ngủ!”
Tiền Vũ đón lấy khay sữa nhưng trong lòng lại từ chối: “… Sao từ khi năm tuổi trở đi mình chưa từng nhận được đãi ngộ thế này nhỉ?”
Bà Phương cười giả lả rồi chán nản bỏ đi.
…
Chưa được bao lâu lại “Cốc cốc cốc!”
Tiền Vũ mở cửa, bà Phương ôm một chiếc chăn: “Đêm lạnh, mẹ đưa thêm cho hai đứa cái chăn!”
Tiền Vũ cười giả vờ: “… Trong phòng con còn có chiếc chăn dự phòng, mẹ không cần mất công phải chạy sang đâu.”
Lục Cẩn Bạch ở phía sau Tiền Vũ mỉm cười với bà, bà Phương bị nụ cười của cậu làm cho xấu hổ nên lại ôm chăn về.
…
Cứ liên tục như vậy, sau đó bà Phương lại còn tới đưa gối, hoa quả, đồ ăn vặt... trong vô số những thứ đồ ấy thậm chí còn có cả một cuốn truyện cho trẻ em trước khi đi ngủ. Tiền Vũ tiện tay lật giở vài trang, nhìn những hình ảnh minh họa rực rỡ màu sắc, tâm trạng anh vô cùng phức tạp, không biết bà ấy lục lọi xó xỉnh nào để lấy ra được quyển truyện này, đúng là đã làm khó cho bà ấy.
Cuối cùng, Tiền Vũ để cửa mở cho bà đi lại... cũng không biết qua bao lâu, Lục Cẩn Bạch đi vào trong phòng tắm, trong phòng chỉ còn lại một mình Tiền Vũ. Bà Phương cuối cùng cũng nắm được cơ hội! Bà liếc nhìn cửa phòng tắm rồi xách tai Tiền Vũ kéo về phòng mình…
“Ừm.” Lục Cẩn Bạch gật đầu rồi gọi điện thoại cho bà ngoại.
Ngay sau đó đã có người nhấc máy: “Bà ngoại, là con, Cẩn Bạch đây.”
“…”
“Tối nay con không về nhà, con đến nhà Tiền Vũ ở một đêm.”
“…”
Đứng cách đó hơi xa nên Tiền Vũ không nghe thấy rõ ở đầu dây bên kia bà ngoại nói gì, chỉ thấy Lục Cẩn Bạch gật đầu liên tục, miệng nói: “Dạ, con biết rồi.”
Chỉ nói chuyện tối nay không về, đôi ba câu là đã xong rồi, Lục Cẩn Bạch đang định tắt máy thì bỗng nhiên ngừng lại, cậu nhìn về phía Tiền Vũ, giống như vừa nhớ ra điều gì.
Sau khi định thần lại, Lục Cẩn Bạch bình tĩnh nói vào điện thoại: “Bà ơi, sau này con không đến lớp học thêm và phòng tập vũ đạo nữa đâu.”
Cậu không giải thích gì thêm, cậu chỉ nói cho bà biết kết quả cuối cùng. Nhưng so với sự im lặng trước kia thì đây đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi.
“…”
Tiền Vũ gật đầu với Lục Cẩn Bạch, xem ra cậu đã tiếp thu những lời vừa nãy của anh, có điều nếu muốn cậu thẳng thắn trước mặt bà ngoại như khi ở trước mặt mình thì vẫn còn là một chặng đường dài...
Lúc này ở nhà họ Lục, tay cầm điện thoại của người phụ nữ lớn tuổi khẽ run lên, một hồi lâu bà mới lên tiếng, bà nói nhẹ nhàng: “Được.”
Chỉ ngắn gọn một chữ, không rườm rà phức tạp, điều bà nói với Lục Cẩn Bạch cũng chỉ là kết quả cuối cùng, là bà ủng hộ quyết định của cậu.
Cách tốt nhất để phá vỡ sự im lặng chính là nói chuyện, quá trình này có thể dài cũng có thể ngắn, nhưng cho dù thế nào thì nó cũng không thể thay đổi được một sự thật, đó là khoảng cách giữa trái tim của Lục Cẩn Bạch và bà ngoại sẽ càng ngày càng gần lại...
Về đến cửa nhà Tiền Vũ mới nhớ ra chuyện mà bà Phương đã dặn anh khi sáng, anh đứng yên thẫn thờ, cầm chìa khóa đứng trước cửa mà không dám mở ra.
Lục Cẩn Bạch không hiểu: “Sao vậy? Đã đến trước cửa nhà mình rồi mà sao cậu lại không mở cửa đi vào?”
Tiền Vũ giật mình, anh nhét chìa khóa vào tay Lục Cẩn Bạch rồi trốn ra phía sau, ra hiệu cho Lục Cẩn Bạch lên mở cửa: “Sáng nay trước khi ra khỏi nhà bà Phương đã dặn tôi, vừa mới khỏi bệnh, tan học phải về nhà sớm, đừng ham chơi ở bên ngoài nhưng tôi quên mất. Bây giờ đã hơn 10 giờ rồi, nếu tôi mà vào trước thì tối nay nhất định sẽ bị cằn nhằn đến chết mất. Cậu đi trước đi, nhìn thấy cậu chắc bà ấy sẽ rất vui, nói không chừng sẽ quên luôn vụ của tôi.”
Lục Cẩn Bạch thấy khóe mắt mình giật giật, dáng vẻ sợ hãi của Tiền Vũ không giống như đang giả vờ, cậu đành làm theo lời anh nói, cầm chìa khóa tới mở cửa...
“Tạch” một tiếng, Lục Cẩn Bạch mở cánh cửa ra, cậu còn chưa đứng vững thì đã thấy có thứ gì đó đang bay về phía mặt mình!
Cũng may là Tiền Vũ có kinh nghiệm phong phú nên đã nhanh tay kéo cậu lại!
Lục Cẩn Bạch nghe thấy “bịch” một tiếng, một chiếc gối bay tới trước mắt cậu... Lục Cẩn Bạch nuốt nước bọt, cậu vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, nếu chậm một chút nữa thôi thì cái gối đã đập thẳng vào mặt cậu rồi!
Lục Cẩn Bạch vừa mới đứng vững lại, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã nghe thấy một tiếng sư tử gầm từ phòng khách vọng đến: “Thằng nhóc này, con còn biết đường về cơ à? Sáng nay mẹ đã dặn con thế nào hả? Tai con để đâu rồi hả?”
Đây là... dì Phương sao?
Đợi một lúc lâu không nghe được câu trả lời, bà Phương càng tức giận: “Giỏi quá rồi nhỉ! Còn trốn ở bên ngoài mà không vào sao? Con đã dám lấy chìa khóa mở cửa mà không dám vào à?”
“…”
Lục Cẩn Bạch nhìn chiếc gối vẫn còn đang lăn lóc trên mặt đất, mặt cậu đơ ra. Trong ấn tượng của cậu, bà Phương Nghệ Như vẫn luôn là một người phụ nữ dịu dàng và hào phóng, từ trước tới giờ Lục Cẩn Bạch không biết bà còn có thể... cáu gắt như vậy. Mặc dù thường nghe Tiền Vũ nói mấy câu kiểu như “Mẹ tôi hung dữ lắm đấy” nhưng Lục Cẩn Bạch vẫn luôn nửa tin nửa ngờ. Nhưng hôm nay nhìn thấy uy thế của bà Phương, cậu mới biết những gì Tiền Vũ nói có thể là thật.
Tiền Vũ thấy khuôn mặt ngơ ngác của Lục Cẩn Bạch rất đáng yêu, anh đưa tay vỗ nhẹ vào má cậu: “Em trai à, chú em vẫn còn non lắm, trái tim phụ nữ như cây kim dưới đáy biển! Cậu không thể hiểu hết được về con người của bà Phương đâu. Bà ấy chỉ dùng khuôn mặt hiền dịu đó với cậu mà thôi! Còn đối với tôi, bà ấy chưa từng ấm áp như mùa xuân đâu.”
Tiền Vũ rất tự hào, anh nói cứ như thể mình rất có kinh nghiệm vậy! Thật ra chỉ là đang cố hết sức để nói xấu mẹ!
Quan trọng là hiện giờ Lục Cẩn Bạch lại tin thật. Cậu nuốt nước bọt rồi lặng lẽ lui về phía sau Tiền Vũ, đẩy Tiền Vũ lên: “Cậu đi đi!”
Tiền Vũ: “...” Chết tiệt! Cậu nghiêm túc đấy à? Đúng lúc quan trọng mà bán đứng đồng đội như vậy…
Tiền Vũ không còn thời gian để trách móc Lục Cẩn Bạch. Anh lảo đảo xuất hiện trước mặt bà Phương đang đứng trong phòng khách. Anh còn chưa kịp cười cho bớt ngượng thì một chiếc gối khác đã bay đến trước mặt!
Tiền Vũ lập tức đứng thẳng người lên, quyết định tự cứu mình!
Anh lấy hơi rồi hét lên một tiếng: “Mẹ!”
Tiếng hét của Tiền Vũ vang lên bất ngờ làm bàn tay đang cầm chiếc gối của bà Phương phải khựng lại. Bà lập tức quay lại, dùng vẻ mặt ấm ức để nhìn bố anh đang ngồi bên cạnh đọc báo kinh tế: “Con trai ông lớn tiếng với tôi!”
Tiền Vũ: “…”
Lục Cẩn Bạch: “...” Thói quen hay diễn kịch này có thể di truyền sao?
Trước khi ông Tiền nhìn sang, Tiền Vũ đã nhanh chóng kêu lên: “Con dẫn Lulu về này!” Anh kéo Lục Cẩn Bạch đang bị cánh cửa che khuất đến bên cạnh mình.
Ông Tiền kéo kính, ngước mắt nhìn lên. Ông hơi bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng gật đầu mỉm cười với Lục Cẩn Bạch, có ý chào mừng cậu tới chơi.
Lục Cẩn Bạch cũng cười và gật đầu với ông. Cậu khẽ thở ra một hơi, bây giờ mọi thứ mới trở lại bình thường hơn một chút, cậu nhanh chóng ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào chào chú! Cháu chào d…”
Câu “Cháu chào dì!” Lục Cẩn Bạch còn chưa nói xong thì đã thấy bà Phương hét lên một tiếng “A!” rồi vội vàng chạy lên trên nhà.
Tiền Vũ: “…”
Lục Cẩn Bạch: “…”
Ông Tiền: “…”
Lục Cẩn Bạch hơi ngượng ngùng, Tiền Vũ vỗ vai cậu, bảo cậu thay dép, còn anh thì đi nhặt chiếc gối lại, anh vỗ vào chiếc gối mấy cái rồi nói: “Vững chắc thật đấy!”
“…” Lục Cẩn Bạch không nói nên lời, có thể nghiêm túc một chút được không?
Ông Tiền đi vào bếp hâm nóng lại thức ăn lúc trước cho hai người họ ăn rồi lên lầu dỗ bà Phương.
Nói không ngưỡng mộ gia đình thì nhất định đó là lời nói dối. Nhất là với một người như Lục Cẩn Bạch.
Dù cho cậu có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa thì trong lòng cậu vẫn luôn có một nơi không hoàn thiện, đó chính là “gia đình”, trong mắt cậu, nhà chỉ có bản thân, mẹ và bà ngoại... trước giờ chưa từng tồn tại nhân vật người bố.
Quan điểm gia đình khiếm khuyết và sự giáo dục bất thường từ nhỏ của Lục Hoa đã khiến Lục Cẩn Bạch luôn nghĩ rằng tất cả mọi người đều giống mình: chỉ có mẹ và bà ngoại, mãi cho đến tận khi cậu gặp được ông Tiền...
Bố và mẹ phát huy những vai trò không thể thay thế được cho nhau trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ. Mẹ dạy con cẩn thận, chi tiết, còn bố dạy con những về sự toàn diện, to lớn. Ông ấy sẽ dùng cánh tay vững chắc của mình để gánh vác sức nặng của cả gia đình và còn dùng cánh tay đó để nâng đỡ nụ cười và tuổi thơ của một đứa trẻ.
Có lẽ cả đời này Lục Cẩn Bạch sẽ không thể nào quên được cảnh tượng lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy ông Tiền. Trời có nắng và gió vi vu, trên khoảnh sân cỏ trước nhà họ Tiền, Tiền Vũ ngồi trên vai một người đàn ông, cười tươi hớn hở, thỏa sức bay lượn. Còn khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi kia không hề có cảm giác bị xúc phạm hay tức giận, khuôn mặt của ông… chỉ có sự yêu thương chiều chuộng và mãn nguyện.
Cậu bé nhỏ tuổi ngốc nghếch đó hỏi bà Phương, người đàn ông đó là ai...
Lục Cẩn Bạch ngồi vào bàn ăn, cậu nghĩ về quá khứ, ngoại trừ bà ngoại ra thì trên thế giới này người đối xử tốt nhất với cậu chính là người nhà họ Tiền. Bọn họ không bao giờ ngần ngại chia sẻ sự ấm áp với cậu…
Nhìn chung, những đứa trẻ có một gia đình không trọn vẹn sẽ không muốn nhìn thấy một gia đình hạnh phúc, bởi vì như vậy chúng sẽ cảm thấy xấu hổ về bản thân mình. Nhưng Lục Cẩn Bạch chưa từng có ý nghĩ này. Cậu ngưỡng mộ gia đình của Tiền Vũ, nhưng điều này không ảnh hưởng tới vị trí của gia đình họ trong lòng cậu. Đối với cậu sự tồn tại của nhà họ Tiền không phải là một điều gì quá xa vời, nơi đó càng giống như một bến cảng tránh gió, một gia đình thứ hai của cậu…
Hai người ngồi trong phòng ăn vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa, cho dù là quá khứ hay hiện tại, những lúc ở bên cạnh Tiền Vũ luôn là những lúc mà Lục Cẩn Bạch không cần phải gò bó để giữ quy tắc nhất.
Có âm thanh từ cần thang vọng xuống, hai người cùng nhìn về phía đó, ông Tiền dẫn bà Phương xuống. Bà nũng nịu trốn sau lưng ông Tiền không muốn gặp người khác nhưng bà lại không kiềm chế được mong muốn nhìn thấy Lục Cẩn Bạch.
Ông Tiền nháy mắt với Tiền Vũ, Tiền Vũ lập tức nịnh mẹ: “Lulu, bình thường mẹ tôi không phải là người như vậy đâu, bình thường bà ấy... dịu dàng lắm! Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, cậu quên nó đi, quên nó đi!”
Lục Cẩn Bạch mỉm cười, cậu nhìn bà Phương rồi nói: “Đó là chuyện bình thường thôi ạ, dì cũng là vì lo lắng cho Tiền Vũ nên mới làm như vậy.”
“…” Tiền Vũ trợn tròn mắt, đang yên đang lành sao lại chuyển chủ đề sang mình chứ?
Bà Phương lườm Tiền Vũ một cái, ý bảo món nợ này của anh bà sẽ từ từ tính sau. Rồi bà ngồi xuống, đối diện với Lục Cẩn Bạch và múc canh cho cậu: “Cháu ăn nhiều một chút, bây giờ đang lúc cơ thể phát triển, không được về giữ dáng mà lại kén ăn. Sức khỏe là quan trọng nhất, cơ thể có khỏe mạnh thì mới có thể…”
Bà Phương đang nói bỗng nhiên lại dừng lại. Bà nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, rồi hỏi một cách không chắc chắn: “… Giờ này, trước đây không phải cháu đều ở lớp học thêm sao? Sao hôm nay lại…”
Bà Phương không biết nên hỏi tiếp thế nào, bà đưa bát canh cho Lục Cẩn Bạch, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Tiền Vũ ngồi bên cạnh quan sát, anh cũng không biết Lục Cẩn Bạch có muốn nói thật hay không, đến khi anh đang định nói đỡ cho cậu.
Thì Lục Cẩn Bạch nhìn anh lắc đầu. Cậu mỉm cười mạnh dạn rồi trả lời câu hỏi của bà Phương không chút trốn tránh. Cậu nói với bà Phương: “Sau này cháu không đến lớp học thêm và phòng tập vũ đạo nữa dì ạ.”
Hai vợ chồng bà Phương cũng ngạc nhiên không kém Tiền Vũ khi nghe Lục Cẩn Bạch nói ra tin này…
Một lúc sau, ông Tiền mới phản ứng lại được, ông bỏ bát canh đã múc cho bà Phương xuống rồi ngồi xuống bên cạnh bà.
Ít khi hai người cùng ngây người ra như vậy, nhất là một người thành công như ông Tiền. Biểu cảm này thật sự rất hiếm thấy. Tiền Vũ thầm đắc ý, anh che miệng khẽ ho một tiếng để hai người bọn họ bình tĩnh lại: “Khụ khụ, hai người đừng nghĩ nhiều, cậu ấy nói đúng nghĩa đen thôi.”
Ông Tiền gật đầu rồi không đưa ra ý kiến gì cả.
Bà Phương thì rất kích động! Thậm chí bà còn không quan tâm đến bát canh mà chồng bà đã múc xong cho bà. Bà Phương đứng dậy nắm tay Lục Cẩn Bạch: “Không đi là tốt, từ lâu dì đã muốn bảo cháu đừng tới đó nữa. Như vậy thì tốt quá rồi, về sau cháu có thể thường xuyên tới nhà boss Tiền chơi. Mẹ! À không! Dì! Ha ha, dì sẽ bảo chú Tiền làm đồ ăn ngon cho cháu, chúng ta phải tẩm bổ thật tốt, ăn bù những thứ mấy năm nay mà cháu không được ăn.”
…
Đến lúc mấy người ăn xong chuẩn bị về phòng tắm rửa rồi mà bà Phương vẫn còn vui vẻ kéo tay Lục Cẩn Bạch, nói chuyện không ngừng, dáng vẻ đó của bà giống như chỉ tiếc không thể nói hết cả ba ngày ba đêm!
Tiền Vũ kéo cậu về phòng nhưng bà Phương không muốn thả tay ra. Tiền Vũ chỉ có thể nhẫn nại nhắc nhở: “Mẹ, hình tượng, chú ý hình tượng, đây là công tử Lục! Mẹ có cần đến hình tượng nữa không?”
Bà Phương tiếc nuối buông cậu ra, đứng im nhìn Tiền Vũ dẫn cậu vào trong phòng rồi đóng cửa lại!
Hai ba câu nói làm sao có thể khiến một người phụ nữ từ bỏ ý định của mình. Như vậy không thể đủ được! Vậy nên…
“Cốc cốc cốc!”
Tiền Vũ mở cửa ra, bà Phương đang bưng một cái khay, bên trên có hai cốc sữa, khuôn mặt bà rất chắc chắn: “Uống một ly sữa trước khi ngủ sẽ tốt cho giấc ngủ!”
Tiền Vũ đón lấy khay sữa nhưng trong lòng lại từ chối: “… Sao từ khi năm tuổi trở đi mình chưa từng nhận được đãi ngộ thế này nhỉ?”
Bà Phương cười giả lả rồi chán nản bỏ đi.
…
Chưa được bao lâu lại “Cốc cốc cốc!”
Tiền Vũ mở cửa, bà Phương ôm một chiếc chăn: “Đêm lạnh, mẹ đưa thêm cho hai đứa cái chăn!”
Tiền Vũ cười giả vờ: “… Trong phòng con còn có chiếc chăn dự phòng, mẹ không cần mất công phải chạy sang đâu.”
Lục Cẩn Bạch ở phía sau Tiền Vũ mỉm cười với bà, bà Phương bị nụ cười của cậu làm cho xấu hổ nên lại ôm chăn về.
…
Cứ liên tục như vậy, sau đó bà Phương lại còn tới đưa gối, hoa quả, đồ ăn vặt... trong vô số những thứ đồ ấy thậm chí còn có cả một cuốn truyện cho trẻ em trước khi đi ngủ. Tiền Vũ tiện tay lật giở vài trang, nhìn những hình ảnh minh họa rực rỡ màu sắc, tâm trạng anh vô cùng phức tạp, không biết bà ấy lục lọi xó xỉnh nào để lấy ra được quyển truyện này, đúng là đã làm khó cho bà ấy.
Cuối cùng, Tiền Vũ để cửa mở cho bà đi lại... cũng không biết qua bao lâu, Lục Cẩn Bạch đi vào trong phòng tắm, trong phòng chỉ còn lại một mình Tiền Vũ. Bà Phương cuối cùng cũng nắm được cơ hội! Bà liếc nhìn cửa phòng tắm rồi xách tai Tiền Vũ kéo về phòng mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất