Bạn Trai Học Bá Của Thiếu Niên Thần Kinh
Chương 5
Tiền Vũ không hiểu sao đột nhiên lại hăng hái lên, mở miệng nói thẳng: “Mấy cậu ghen tỵ Lục Cẩn Bạch có quan hệ tốt với tôi chứ gì! Tôi nói cho mấy cậu nghe, cậu ấy là con cưng ngoan ngoãn của nhà họ Tiền, là “bảo bối”, “tâm can”, “tâm can bảo bối” trong miệng mẹ tôi đấy! Là kiểu mà đến cả con trai ruột như tôi còn không so được…”
Hứa Minh Dương nghe vậy cũng cảm thấy mệt mỏi thay Lục Cẩn Bạch, chịu được Tiền Vũ nhiều năm như vậy cũng chẳng dễ dàng gì!
Tưởng Quân sờ lên da gà chẳng hề tồn tại trên tay: “Chua thật đấy!”
Tiền Vũ không có ý khống chế âm lượng, Lục Cẩn Bạch tất nhiên là nghe thấy cậu nói những cái gì, cũng khá là cạn lời, muốn trừng mắt bảo cậu ngậm miệng lại.
Chỉ là cậu ấy vừa mới quay đầu sang đó thì nhìn thoáng thấy một bóng người ở ngoài cửa, thế nên Lục Cẩn Bạch lại âm thầm quay đầu về, thu lại tầm mắt đồng thời còn không quên cho Tiền Vũ một ánh mắt tự cầu may đi.
Nhưng mà Tiền Vũ lúc này đang chìm đắm trong thế giới của mình không thoát ra được, làm gì tiếp thu được ánh mắt của người khác chứ!
Đến khi bị người khác dùng sách đập nhẹ vào đầu, đằng sau truyền đến giọng nói của người phụ nữ: “Sắp vào giờ học rồi, cậu còn ở đây làm ầm gì thế hả!”
…
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Tưởng Quân lập tức quay đầu về, lấy sách ra giở sẵn, ngồi ngay ngắn lại.
Tiền Vũ cũng bị bất ngờ, trên mặt viết rõ “xong đời rồi!”, trong khoảnh khắc nhìn sang đó lập tức nở một nụ cười tươi như hoa chào hỏi: “Sư… à! Không Chào cô Chương ạ!”
Hai chữ “sư cô” còn chưa nói hết đã bị Hứa Minh Dương véo mạnh một cái, làm Tiền Vũ đau đến nỗi phải lập tức sửa lại.
Người đến là giáo viên chủ nhiệm lớp 11 - 1, là cô Chương Ngọc Thư có biệt danh là “sư cô”.
Nói đến vị giáo viên nữ này, thì cô là một nhân vật truyền kì của trường trung học ở Hạ Xuyên đấy, tuổi nghề hơn hai mươi năm, tuổi đã qua bốn mươi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa gả, cả trái tim đều đặt vào sự nghiệp giáo dục. Trong trường học những lời đồn liên quan đến cô cũng đủ loại đủ kiểu, nghe nói mọi người đều gọi cô là “sư cô”, biệt danh này xuất hiện bởi vì cách cô làm việc vô cùng cứng nhắc, mấy đứa trẻ con bình thường ở trong tay cô đều rất gần gũi. Nhưng bản thân cô lại cực kì bao che khuyết điểm, chỉ vì giành một chút lợi ích cho lớp mà đến cả hiệu trưởng cô cũng không ngán vài lần.
Nhưng mà điều cô khiến cho học sinh và các thầy cô đều công nhận là năng lực nghề nghiệp của cô rất cao, dạy học theo chương trình rất tốt. Tuy bề ngoài cô trông cũng bình thường, nhưng mà khí chất tỏa từ bên trong ra bên ngoài của cô lại khiến cho người ta khó lòng bỏ qua.
Cô Chương nhìn hai người học sinh đắc ý không kiêng kị gì giở trò ngay trước mặt mình, cô cũng thấy bất lực, đầu năm nay học sinh càng ngày càng bướng, càng ngày càng khó dạy, học sinh hư ngày càng nhiều hơn, ngày nào cũng gây chuyện, mà đánh không được, mắng cũng không thể mắng quá dữ, nhỡ đâu động chạm đến lòng tự trọng, rồi lại gây ra bệnh tâm lí gì đó thì càng phiền phức hơn.
Cô Chương đẩy đẩy mắt kính, nhìn Tiền Vũ nói: “Giữa giờ học sáng hôm nay chạy đi đâu?”
Lục Cẩn Bạch cũng nhìn về phía Tiền Vũ, muốn xem xem cậu trả lời như nào.
Tiền Vũ mặt không đỏ thở không nhanh mở miệng nói: “Bị đau bụng! Vào nhà vệ sinh thôi!”
Lục Cẩn Bạch: “...” Quả nhiên không thể coi thường độ mặt dày của cậu mà!
Cô Chương nghe vậy lại không nói thêm gì nhiều, cô hỏi: “Nghe nói cậu lại được chủ nhiệm Hồ để ý rồi à?”
“Ừm…” Tiền Vũ lẩm bẩm, mắt đột nhiên sáng quắc lên: “Hả? Sư… à, bậy! Ý của cô như này là muốn giúp em cầu tình, để em được miễn phạt sao?”
Cô Chương cũng chỉ hận rèn sắt không thành thép, đưa tay chọt chọt vào đầu cậu: “Đầu óc cậu mỗi ngày đều nghĩ cái gì thế? Dù sao thì tôi cũng không trị được cậu nữa rồi, đúng lúc chủ nhiệm Hồ đang rảnh, phải nhờ thầy ấy thay tôi dạy dỗ cậu thật cẩn thận.”
“Ồ.” Tiền Vũ lập tức ỉu xìu, gục đầu, rũ mắt xuống, chẳng biết đang nhìn đi đâu.
Cô Chương nhìn cậu vài cái, bước chân đi ra cửa: “Ngoan ngoãn chuẩn bị vào học đi, đừng diễn kịch nhiều như thế nữa.”
Tưởng Quân quay xuống, nháy mắt ra hiệu: “Không hổ là sư cô, một đao là thấy máu!”
Hứa Minh Dương gật đầu, tiếp lời Thẩm Hằng lúc trước nói một câu: “Chứng nhận quyền uy, người giỏi diễn hàng thật giá thật không nghi ngờ gì cả!”
Tiền Vũ nhe răng với hai người họ, mặt mày xán lạn, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đâu còn dáng vẻ ỉu xìu vừa rồi nữa…
Sau khi tan học, ba người họ vác chổi nghênh ngang đi về khu phòng học cũ.
Lúc đi qua sân bóng rổ, Tưởng Quân liếc sang đó một cái, nói với hai người bên cạnh: “Ầy, tôi nói này, cái đứa giống HKT gần đây không đến sân chơi bóng, nó định giở trò quỷ gì nữa đây?”
Hứa Minh Dương xoay chổi, nhàn nhã nói: “Ai biết được, chẳng phải nó tự nhận “đại ca” sao? Biết đâu lại đang trốn ở góc nào đấy bắt nạt kẻ yếu đấy.”
Tiền Vũ cũng nhìn về phía sân bóng, đột nhiên nghĩ đến câu chuyện nghe thấy trong phòng làm việc của lão Hồ lúc trưa, sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói: “Khá thú vị đó.”
Tháng chín, vào lúc cây bạch quả ở Hạ Xuyên bắt đầu dần chuyển sang màu vàng, từ xa xa nhìn vào những hàng cây bạch quả, không thể nghi ngờ khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, mỗi khi gió thổi qua, phong cảnh lá cây bạch quả bay múa theo gió đúng là một cảnh sắc có một không hai, cảnh này là một cảnh đẹp lớn của trường ở Hạ Xuyên. Đặc biệt là hai hàng cây trước khu phòng học cũ, lúc rơi lá phải gọi là đẹp không tả xiết.
Chỉ là, bây giờ cảnh đẹp này đối với hội Tiền Vũ chỉ là một tai nạn…
Nhìn trước mặt mình toàn là lá khô vàng rụng xuống đất, còn có những chiếc lá đang bay nhẹ theo gió rơi xuống dưới, Tưởng Quân cảm thấy trái tim mình cũng đang rơi xuống theo, làm một khuôn mặt khổ, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu đánh trống rút lui: “Boss Tiền, bây giờ tôi hối hận… còn kịp nữa không?”
Tiền Vũ: “...”
Cậu cũng hơi dao động rồi: “Hay là bọn mình đi tìm ông Hồ nói chuyện?”
Hứa Minh Dương ngẩng lên trời trợn mắt trắng mấy cái, biết ngay mấy loại như này không đáng tin mà!
Khu phòng học cũ vẫn luôn để hoang, gần đây rất nhiều thứ không có, Hứa Minh Dương nhìn xung quanh bốn phía một chút, không tìm thấy thùng đựng rác có thể dùng để đựng lá rụng, chỉ đành gọi hai người đi vào trong: “Đi thôi, vào trong xem có cái thùng rác nào lớn một chút không.”
…
“Ông trời định sẵn rồi mà! Nhìn đi, cửa này bị khóa rồi, bọn mình cũng đừng phí sức đi tìm thùng rác gì nữa, trốn đi!” Tưởng Quân hưng phấn chỉ vào cửa lớn bị rỉ sắt hết ở khu phòng học cũ, vứt chổi đi.
Tiền Vũ nghiêm túc gật đầu đồng ý: “Thông qua kế hoạch!”
“Mắt hai người bị mù à, rõ ràng cái khóa này chỉ treo ở trên mà thôi, làm gì khóa cửa đâu!” Hứa Minh Dương cạn lời đỡ trán, chỉ muốn cầm chổi quất cho hai người một trận, lại còn có mặt mũi nói người khác giở trò, bản thân mình đã làm chán mấy trò đấy rồi.
Tiền Vũ và Tưởng Quân bất lực, đi cùng với Hứa Minh Dương vào trong khu nhà.
Khu phòng học cũ làm theo kiểu kiến trúc hình vuông điển hình, ở giữa là một sảnh lớn ngoài trời, là kiểu đứng ở dưới có thể nhìn thấy tất cả tình trạng ở hành lang bốn phía trên tầng. Bên trong sảnh còn có hai bồn hoa đổ nát nhìn không ra hình gì, trong một ít bùn đất còn sót lại mọc đầy cỏ dại, rễ cây dài lan khắp nơi chỗ nào cũng có.
Sau khi ba người đi vào, tùy ý đi lại dưới tầng một chút, trong khu này trừ đống đổ nát thì chỉ có lớp bụi dày đặc, chẳng có gì đáng xem cả. Tìm hết một vòng, ở tầng một tìm được hai cái thùng rác từ trong đống đồ linh tinh, thế là bắt đầu làm việc…
Khi chủ nhiệm Hồ khoanh tay đến kiểm tra, Tiền Vũ và Tưởng Quân đúng lúc đang cầm chổi, cậu đuổi tôi chạy, chơi vô cùng vui vẻ, Hứa Minh Dương dựng chổi đứng một bên nhìn, thấy ai đang ở thế yếu hơn thì qua giúp một chút.
Nhìn những lá cây bạch quả bay đầy trời trước mắt, nghe những tiếng cười đùa của các thiếu niên từ đằng xa, chủ nhiệm Hồ không nhịn được nhẹ giọng cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt!”
Ba người chơi đùa một lúc, sau đó bắt đầu làm việc chính, sau khi đổ xong hết những lá rụng đã được cho vào thùng, lại đem thùng rác lấy ra từ trong khu đặt về chỗ cũ.
Chủ nhiệm Hồ đứng ở phía xa nhìn thấy thế, trong lòng cảm thấy khá hài lòng, vừa muốn gật đầu, lại mơ màng cảm thấy có chút không đúng lắm…
Cho đến khi ba người kề vai sát cánh đi ra từ trong khu phòng học cũ, lúc này chủ nhiệm Hồ mới ý thức được không đúng ở chỗ nào, nhanh chóng đi lên chặn người.
Nhìn chủ nhiệm ngọt ngào chạy qua chạy lại giữa từng hàng cây bạch quả, Tiền Vũ cảm thán: “Đúng là Béo linh hoạt!”
Hứa Minh Dương dùng cùi chỏ huých cậu một cái, nhắc nhở nói: “Cậu nhỏ tiếng chút đi, cần thận ông ấy cho cậu bao toàn bộ lá rụng trong trường luôn đấy, đến lúc đó tôi với Béo không làm cùng cậu đâu.”
Tưởng Quân gật đầu phụ họa: “Nói đúng đấy, lần sau tôi chắc chắn không chịu phạt cùng cậu nữa.”
Tiền Vũ khoác hai tay lên vai hai người, nhìn mỗi người một cái, hỏi: “Có còn là anh em tốt không thế?”
Hứa Minh Dương lập tức dứt khoát nói: “Không còn!” Sau đó quay đầu nhìn chỗ khác, quả thật vô cùng tuyệt tình!
Tưởng Quân thì phớt lờ cậu luôn, vẫy vẫy tay với chủ nhiệm, hét nói: “Chủ nhiệm, thầy đến muộn rồi! Chúng em đã quét xong chuẩn bị về nhà rồi, thầy cứ ở đây một mình kiểm tra dần nha!”
Tiền Vũ bị cái giọng chói chang của Tưởng Quân làm rung màng nhĩ, bất lực thả tay xuống. Nhìn hai người họ đi mấy bước lên trước, đột nhiên giơ tay lên dùng sức lôi một cành cây bạch quả, trút giận!
Chủ nhiệm Hồ dừng lại, hai tay chống đầu gối, thở dốc.
Tiền Vũ nhìn vậy cũng thấy khó chịu, đi lên đỡ ông ấy một chút, chủ nhiệm Hồ xua xua tay với cậu, ý nói mình không sao, vừa thở vừa chỉ vào cánh của sắt đằng sau ba người, hỏi: “Các em… phù… phù… lấy chìa khóa của cái cửa này… ở chỗ nào?”
Hứa Minh Dương quay đầu nhìn lại cánh cửa sắt lớn, lại hướng tầm mắt nhìn về phía chủ nhiệm Hồ, lắc đầu nói: “Chúng em không có chìa khóa, lúc đến cái khóa này đã mở rồi.”
Trông biểu cảm của chủ nhiệm càng kì lạ hơn, đẩy ba người ra, bước nhanh đến trước cánh cửa lớn đầy rỉ sắt, cầm lấy ổ khóa cũng đầy rỉ sắt, lật lên lật xuống xem một lúc lâu. Cuối cùng, lại treo lại nó lên cửa, khóa lại một lần nữa.
Vừa quay người lại, đã thấy ba đứa trẻ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mình, chủ nhiệm bị giật mình lùi lại mấy bước, lưng thẳng tắp dán vào cửa sắt!
Chủ nhiệm Hồ vỗ vỗ ngực, khó khăn lắm mới đứng vững được, nhìn lên sắc trời, lườm ba người nói: “Chẳng phải nói chuẩn bị về nhà rồi sao, còn đứng ở đây làm gì nữa? Mặt trời sắp xuống núi đến nơi rồi, còn không chịu đi về nữa!”
Tiền Vũ không để ý xua xua tay: “Không sao đâu.” Sau đó cúi người lại gần chỗ ông ấy, nháy mắt ra hiệu nói: “Ầy, thầy Hồ, thầy đang làm gì thế? Thần bí đến thế, trong khu này có thứ gì không đưa ra ánh sáng được à?”
Chủ nhiệm Hồ bị cậu làm cho suýt giận bay màu, đưa tay cốc cho cậu một cái vào đầu, đẩy cậu ra xa một chút, dạy dỗ nói: “Không biết lớn nhỏ gì cả!”
Nhìn dáng vẻ không đạt được mục đích không bỏ qua của ba người bọn họ nhìn chằm chằm vào mình, chủ nhiệm Hồ thở dài, giải thích đơn giản vài câu: “Khu nhà này vẫn luôn không dùng đến, chỉ để chứa vài đồ linh tinh, vẫn luôn được khóa kĩ.”
Tưởng Quân thấy kì lạ: “Thế sao lại mở rồi?”
Chủ nhiệm khoanh tay lại, tùy ý nói: “Chắc là học sinh nào đó nhàn quá không có việc gì làm đi cạy khóa thôi.”
Tưởng Quân nghe vậy vẫn cảm thấy kì lạ, vẫn muốn hỏi thêm, nhưng Hứa Minh Dương ở bên cạnh âm thầm chọt cậu ta mấy cái, Tưởng Quân lập tức sửa miệng, khéo léo trả lời lại một tiếng “ồ”, không hỏi thêm gì nữa.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, làm việc không tồi, vậy thì về nhà đi, ngày mai lại tiếp tục.” Chủ nhiệm Hồ vẫn khoanh tay giao việc xong thì rời đi trước.
Hứa Minh Dương nghe vậy cũng cảm thấy mệt mỏi thay Lục Cẩn Bạch, chịu được Tiền Vũ nhiều năm như vậy cũng chẳng dễ dàng gì!
Tưởng Quân sờ lên da gà chẳng hề tồn tại trên tay: “Chua thật đấy!”
Tiền Vũ không có ý khống chế âm lượng, Lục Cẩn Bạch tất nhiên là nghe thấy cậu nói những cái gì, cũng khá là cạn lời, muốn trừng mắt bảo cậu ngậm miệng lại.
Chỉ là cậu ấy vừa mới quay đầu sang đó thì nhìn thoáng thấy một bóng người ở ngoài cửa, thế nên Lục Cẩn Bạch lại âm thầm quay đầu về, thu lại tầm mắt đồng thời còn không quên cho Tiền Vũ một ánh mắt tự cầu may đi.
Nhưng mà Tiền Vũ lúc này đang chìm đắm trong thế giới của mình không thoát ra được, làm gì tiếp thu được ánh mắt của người khác chứ!
Đến khi bị người khác dùng sách đập nhẹ vào đầu, đằng sau truyền đến giọng nói của người phụ nữ: “Sắp vào giờ học rồi, cậu còn ở đây làm ầm gì thế hả!”
…
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Tưởng Quân lập tức quay đầu về, lấy sách ra giở sẵn, ngồi ngay ngắn lại.
Tiền Vũ cũng bị bất ngờ, trên mặt viết rõ “xong đời rồi!”, trong khoảnh khắc nhìn sang đó lập tức nở một nụ cười tươi như hoa chào hỏi: “Sư… à! Không Chào cô Chương ạ!”
Hai chữ “sư cô” còn chưa nói hết đã bị Hứa Minh Dương véo mạnh một cái, làm Tiền Vũ đau đến nỗi phải lập tức sửa lại.
Người đến là giáo viên chủ nhiệm lớp 11 - 1, là cô Chương Ngọc Thư có biệt danh là “sư cô”.
Nói đến vị giáo viên nữ này, thì cô là một nhân vật truyền kì của trường trung học ở Hạ Xuyên đấy, tuổi nghề hơn hai mươi năm, tuổi đã qua bốn mươi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa gả, cả trái tim đều đặt vào sự nghiệp giáo dục. Trong trường học những lời đồn liên quan đến cô cũng đủ loại đủ kiểu, nghe nói mọi người đều gọi cô là “sư cô”, biệt danh này xuất hiện bởi vì cách cô làm việc vô cùng cứng nhắc, mấy đứa trẻ con bình thường ở trong tay cô đều rất gần gũi. Nhưng bản thân cô lại cực kì bao che khuyết điểm, chỉ vì giành một chút lợi ích cho lớp mà đến cả hiệu trưởng cô cũng không ngán vài lần.
Nhưng mà điều cô khiến cho học sinh và các thầy cô đều công nhận là năng lực nghề nghiệp của cô rất cao, dạy học theo chương trình rất tốt. Tuy bề ngoài cô trông cũng bình thường, nhưng mà khí chất tỏa từ bên trong ra bên ngoài của cô lại khiến cho người ta khó lòng bỏ qua.
Cô Chương nhìn hai người học sinh đắc ý không kiêng kị gì giở trò ngay trước mặt mình, cô cũng thấy bất lực, đầu năm nay học sinh càng ngày càng bướng, càng ngày càng khó dạy, học sinh hư ngày càng nhiều hơn, ngày nào cũng gây chuyện, mà đánh không được, mắng cũng không thể mắng quá dữ, nhỡ đâu động chạm đến lòng tự trọng, rồi lại gây ra bệnh tâm lí gì đó thì càng phiền phức hơn.
Cô Chương đẩy đẩy mắt kính, nhìn Tiền Vũ nói: “Giữa giờ học sáng hôm nay chạy đi đâu?”
Lục Cẩn Bạch cũng nhìn về phía Tiền Vũ, muốn xem xem cậu trả lời như nào.
Tiền Vũ mặt không đỏ thở không nhanh mở miệng nói: “Bị đau bụng! Vào nhà vệ sinh thôi!”
Lục Cẩn Bạch: “...” Quả nhiên không thể coi thường độ mặt dày của cậu mà!
Cô Chương nghe vậy lại không nói thêm gì nhiều, cô hỏi: “Nghe nói cậu lại được chủ nhiệm Hồ để ý rồi à?”
“Ừm…” Tiền Vũ lẩm bẩm, mắt đột nhiên sáng quắc lên: “Hả? Sư… à, bậy! Ý của cô như này là muốn giúp em cầu tình, để em được miễn phạt sao?”
Cô Chương cũng chỉ hận rèn sắt không thành thép, đưa tay chọt chọt vào đầu cậu: “Đầu óc cậu mỗi ngày đều nghĩ cái gì thế? Dù sao thì tôi cũng không trị được cậu nữa rồi, đúng lúc chủ nhiệm Hồ đang rảnh, phải nhờ thầy ấy thay tôi dạy dỗ cậu thật cẩn thận.”
“Ồ.” Tiền Vũ lập tức ỉu xìu, gục đầu, rũ mắt xuống, chẳng biết đang nhìn đi đâu.
Cô Chương nhìn cậu vài cái, bước chân đi ra cửa: “Ngoan ngoãn chuẩn bị vào học đi, đừng diễn kịch nhiều như thế nữa.”
Tưởng Quân quay xuống, nháy mắt ra hiệu: “Không hổ là sư cô, một đao là thấy máu!”
Hứa Minh Dương gật đầu, tiếp lời Thẩm Hằng lúc trước nói một câu: “Chứng nhận quyền uy, người giỏi diễn hàng thật giá thật không nghi ngờ gì cả!”
Tiền Vũ nhe răng với hai người họ, mặt mày xán lạn, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đâu còn dáng vẻ ỉu xìu vừa rồi nữa…
Sau khi tan học, ba người họ vác chổi nghênh ngang đi về khu phòng học cũ.
Lúc đi qua sân bóng rổ, Tưởng Quân liếc sang đó một cái, nói với hai người bên cạnh: “Ầy, tôi nói này, cái đứa giống HKT gần đây không đến sân chơi bóng, nó định giở trò quỷ gì nữa đây?”
Hứa Minh Dương xoay chổi, nhàn nhã nói: “Ai biết được, chẳng phải nó tự nhận “đại ca” sao? Biết đâu lại đang trốn ở góc nào đấy bắt nạt kẻ yếu đấy.”
Tiền Vũ cũng nhìn về phía sân bóng, đột nhiên nghĩ đến câu chuyện nghe thấy trong phòng làm việc của lão Hồ lúc trưa, sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói: “Khá thú vị đó.”
Tháng chín, vào lúc cây bạch quả ở Hạ Xuyên bắt đầu dần chuyển sang màu vàng, từ xa xa nhìn vào những hàng cây bạch quả, không thể nghi ngờ khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, mỗi khi gió thổi qua, phong cảnh lá cây bạch quả bay múa theo gió đúng là một cảnh sắc có một không hai, cảnh này là một cảnh đẹp lớn của trường ở Hạ Xuyên. Đặc biệt là hai hàng cây trước khu phòng học cũ, lúc rơi lá phải gọi là đẹp không tả xiết.
Chỉ là, bây giờ cảnh đẹp này đối với hội Tiền Vũ chỉ là một tai nạn…
Nhìn trước mặt mình toàn là lá khô vàng rụng xuống đất, còn có những chiếc lá đang bay nhẹ theo gió rơi xuống dưới, Tưởng Quân cảm thấy trái tim mình cũng đang rơi xuống theo, làm một khuôn mặt khổ, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu đánh trống rút lui: “Boss Tiền, bây giờ tôi hối hận… còn kịp nữa không?”
Tiền Vũ: “...”
Cậu cũng hơi dao động rồi: “Hay là bọn mình đi tìm ông Hồ nói chuyện?”
Hứa Minh Dương ngẩng lên trời trợn mắt trắng mấy cái, biết ngay mấy loại như này không đáng tin mà!
Khu phòng học cũ vẫn luôn để hoang, gần đây rất nhiều thứ không có, Hứa Minh Dương nhìn xung quanh bốn phía một chút, không tìm thấy thùng đựng rác có thể dùng để đựng lá rụng, chỉ đành gọi hai người đi vào trong: “Đi thôi, vào trong xem có cái thùng rác nào lớn một chút không.”
…
“Ông trời định sẵn rồi mà! Nhìn đi, cửa này bị khóa rồi, bọn mình cũng đừng phí sức đi tìm thùng rác gì nữa, trốn đi!” Tưởng Quân hưng phấn chỉ vào cửa lớn bị rỉ sắt hết ở khu phòng học cũ, vứt chổi đi.
Tiền Vũ nghiêm túc gật đầu đồng ý: “Thông qua kế hoạch!”
“Mắt hai người bị mù à, rõ ràng cái khóa này chỉ treo ở trên mà thôi, làm gì khóa cửa đâu!” Hứa Minh Dương cạn lời đỡ trán, chỉ muốn cầm chổi quất cho hai người một trận, lại còn có mặt mũi nói người khác giở trò, bản thân mình đã làm chán mấy trò đấy rồi.
Tiền Vũ và Tưởng Quân bất lực, đi cùng với Hứa Minh Dương vào trong khu nhà.
Khu phòng học cũ làm theo kiểu kiến trúc hình vuông điển hình, ở giữa là một sảnh lớn ngoài trời, là kiểu đứng ở dưới có thể nhìn thấy tất cả tình trạng ở hành lang bốn phía trên tầng. Bên trong sảnh còn có hai bồn hoa đổ nát nhìn không ra hình gì, trong một ít bùn đất còn sót lại mọc đầy cỏ dại, rễ cây dài lan khắp nơi chỗ nào cũng có.
Sau khi ba người đi vào, tùy ý đi lại dưới tầng một chút, trong khu này trừ đống đổ nát thì chỉ có lớp bụi dày đặc, chẳng có gì đáng xem cả. Tìm hết một vòng, ở tầng một tìm được hai cái thùng rác từ trong đống đồ linh tinh, thế là bắt đầu làm việc…
Khi chủ nhiệm Hồ khoanh tay đến kiểm tra, Tiền Vũ và Tưởng Quân đúng lúc đang cầm chổi, cậu đuổi tôi chạy, chơi vô cùng vui vẻ, Hứa Minh Dương dựng chổi đứng một bên nhìn, thấy ai đang ở thế yếu hơn thì qua giúp một chút.
Nhìn những lá cây bạch quả bay đầy trời trước mắt, nghe những tiếng cười đùa của các thiếu niên từ đằng xa, chủ nhiệm Hồ không nhịn được nhẹ giọng cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt!”
Ba người chơi đùa một lúc, sau đó bắt đầu làm việc chính, sau khi đổ xong hết những lá rụng đã được cho vào thùng, lại đem thùng rác lấy ra từ trong khu đặt về chỗ cũ.
Chủ nhiệm Hồ đứng ở phía xa nhìn thấy thế, trong lòng cảm thấy khá hài lòng, vừa muốn gật đầu, lại mơ màng cảm thấy có chút không đúng lắm…
Cho đến khi ba người kề vai sát cánh đi ra từ trong khu phòng học cũ, lúc này chủ nhiệm Hồ mới ý thức được không đúng ở chỗ nào, nhanh chóng đi lên chặn người.
Nhìn chủ nhiệm ngọt ngào chạy qua chạy lại giữa từng hàng cây bạch quả, Tiền Vũ cảm thán: “Đúng là Béo linh hoạt!”
Hứa Minh Dương dùng cùi chỏ huých cậu một cái, nhắc nhở nói: “Cậu nhỏ tiếng chút đi, cần thận ông ấy cho cậu bao toàn bộ lá rụng trong trường luôn đấy, đến lúc đó tôi với Béo không làm cùng cậu đâu.”
Tưởng Quân gật đầu phụ họa: “Nói đúng đấy, lần sau tôi chắc chắn không chịu phạt cùng cậu nữa.”
Tiền Vũ khoác hai tay lên vai hai người, nhìn mỗi người một cái, hỏi: “Có còn là anh em tốt không thế?”
Hứa Minh Dương lập tức dứt khoát nói: “Không còn!” Sau đó quay đầu nhìn chỗ khác, quả thật vô cùng tuyệt tình!
Tưởng Quân thì phớt lờ cậu luôn, vẫy vẫy tay với chủ nhiệm, hét nói: “Chủ nhiệm, thầy đến muộn rồi! Chúng em đã quét xong chuẩn bị về nhà rồi, thầy cứ ở đây một mình kiểm tra dần nha!”
Tiền Vũ bị cái giọng chói chang của Tưởng Quân làm rung màng nhĩ, bất lực thả tay xuống. Nhìn hai người họ đi mấy bước lên trước, đột nhiên giơ tay lên dùng sức lôi một cành cây bạch quả, trút giận!
Chủ nhiệm Hồ dừng lại, hai tay chống đầu gối, thở dốc.
Tiền Vũ nhìn vậy cũng thấy khó chịu, đi lên đỡ ông ấy một chút, chủ nhiệm Hồ xua xua tay với cậu, ý nói mình không sao, vừa thở vừa chỉ vào cánh của sắt đằng sau ba người, hỏi: “Các em… phù… phù… lấy chìa khóa của cái cửa này… ở chỗ nào?”
Hứa Minh Dương quay đầu nhìn lại cánh cửa sắt lớn, lại hướng tầm mắt nhìn về phía chủ nhiệm Hồ, lắc đầu nói: “Chúng em không có chìa khóa, lúc đến cái khóa này đã mở rồi.”
Trông biểu cảm của chủ nhiệm càng kì lạ hơn, đẩy ba người ra, bước nhanh đến trước cánh cửa lớn đầy rỉ sắt, cầm lấy ổ khóa cũng đầy rỉ sắt, lật lên lật xuống xem một lúc lâu. Cuối cùng, lại treo lại nó lên cửa, khóa lại một lần nữa.
Vừa quay người lại, đã thấy ba đứa trẻ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mình, chủ nhiệm bị giật mình lùi lại mấy bước, lưng thẳng tắp dán vào cửa sắt!
Chủ nhiệm Hồ vỗ vỗ ngực, khó khăn lắm mới đứng vững được, nhìn lên sắc trời, lườm ba người nói: “Chẳng phải nói chuẩn bị về nhà rồi sao, còn đứng ở đây làm gì nữa? Mặt trời sắp xuống núi đến nơi rồi, còn không chịu đi về nữa!”
Tiền Vũ không để ý xua xua tay: “Không sao đâu.” Sau đó cúi người lại gần chỗ ông ấy, nháy mắt ra hiệu nói: “Ầy, thầy Hồ, thầy đang làm gì thế? Thần bí đến thế, trong khu này có thứ gì không đưa ra ánh sáng được à?”
Chủ nhiệm Hồ bị cậu làm cho suýt giận bay màu, đưa tay cốc cho cậu một cái vào đầu, đẩy cậu ra xa một chút, dạy dỗ nói: “Không biết lớn nhỏ gì cả!”
Nhìn dáng vẻ không đạt được mục đích không bỏ qua của ba người bọn họ nhìn chằm chằm vào mình, chủ nhiệm Hồ thở dài, giải thích đơn giản vài câu: “Khu nhà này vẫn luôn không dùng đến, chỉ để chứa vài đồ linh tinh, vẫn luôn được khóa kĩ.”
Tưởng Quân thấy kì lạ: “Thế sao lại mở rồi?”
Chủ nhiệm khoanh tay lại, tùy ý nói: “Chắc là học sinh nào đó nhàn quá không có việc gì làm đi cạy khóa thôi.”
Tưởng Quân nghe vậy vẫn cảm thấy kì lạ, vẫn muốn hỏi thêm, nhưng Hứa Minh Dương ở bên cạnh âm thầm chọt cậu ta mấy cái, Tưởng Quân lập tức sửa miệng, khéo léo trả lời lại một tiếng “ồ”, không hỏi thêm gì nữa.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, làm việc không tồi, vậy thì về nhà đi, ngày mai lại tiếp tục.” Chủ nhiệm Hồ vẫn khoanh tay giao việc xong thì rời đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất