Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh Rồi
Chương 5: Đừng nghĩ đến điều đó
"Vương Tu" Hứa Hạc nghiêm túc nói "Nếu hai ta đều sống lại nên tôi nói thẳng, tôi dự định sẽ tập trung cho sự nghiệp, còn chuyện tình cảm thì để sự nghiệp ổn định hẵng nói."
Đây quả là một sự từ chối trá hình khéo léo, dù sao Vương Tu rất đáng sợ, tính chiếm hữu quá kinh khủng, một khi yêu là xác định phải ở bên hắn cả đời, không thể chia tay hắn, nếu không mọi chuyện sẽ diễn ra như kiếp trước.
Nếu không phải cậu được sống lại, nói không chừng sẽ bị giam lâu hơn, mười năm, hai mươi năm.
Không biết Vương Tu làm thế nào mà hắn đã chặn hết các phương thức cầu cứu của cậu, điện thoại không gọi được, không thể gửi tin nhắn, sự trợ giúp trên mạng cũng bị hắn xóa bỏ.
Trong thôn lại lạc hậu, chủ yếu mọi người đều nói tiếng địa phương, ngôn ngữ không hiểu, Vương Tu còn nuôi vài con chó rất hung dữ, đừng nói là người ngoài không dám tới gần, ngay cả Hứa Hạc cũng không dám tới gần cửa.
Vương Tu thường xuyên tập thể dục, dù bận đến mấy cũng phải dành vài chục phút ra tập. Hắn muốn nuôi dưỡng cậu cả đời, sợ sau này về già không ôm được cậu. Truyện Hệ Thống
"Anh là một nhân tài, ông trời đối xử với anh không tệ, cho anh một cơ hội sống lại, tôi thấy anh nên đặt hết toàn bộ suy nghĩ cho sự nghiệp để xứng đáng với tài năng của anh." Hứa Hạc tiếp tục thuyết phục hắn để giành lấy sự tự do của mình.
"Sự nghiệp sao?" Vương Tu nhíu mày "Anh cùng một người bạn tạo ra một studio trực tuyến, mọi người có thể dùng để chế tạo trang web riêng, một tháng thu về hàng trăm triệu, em sợ anh không lo được cho sự nghiệp sao?"
Hứa Hạc: "......"
Một tháng mấy trăm triệu cũng được coi là thành công trong sự nghiệp, tuy rằng đối với các công ty lớn bên ngoài chẳng là gì nhưng đừng quên Vương Tu vẫn còn là một sinh viên, vừa đi học vừa xây dựng sự nghiệp.
Hơn nữa hắn đã sống lại được hơn hai năm, trong thời gian hay năm này đã phát triển quy mô, Hứa Hạc không làm được.
Cậu có dự định đi thực tập ở công ty mà bố cậu có cổ phần trong kỳ nghỉ hè. Một tháng tối thiểu kiếm được hơn ba triệu rưỡi, nhưng mục tiêu chính của cậu là xây dựng được một trang web lớn như Taobao và Meituan. (Theo mình biết Taobao là trang web bán hàng lớn nhất TQ, Meituan là trang app ship hàng lớn nhất TQ.)
Chụp ảnh khuôn nhà, phòng ốc để người có nhu cầu mua nhà tìm hiểu mà không cần ra ngoài, thu hút mong muốn mua nhà của khách hàng, đồng thời có thể giao dịch trực tuyến nếu cần.
Nhưng ý kiến này khá táo bạo, xét cho cùng thì nhà cửa khác với đồ vật, thậm chí đồ vật hơn triệu đồng trên Taobao còn có người không dám mua chứ nói gì đến mấy trăm triệu đồng, cho nên trước mắt đó chỉ là ý tưởng, nếu muốn tạo web thì phải thử một vài lần mới biết được.
"Hứa Hạc."
"Hửm?"
"Hai ta làm giống như kiếp trước được không? Nếu tháng này anh bán gạch kiếm được ba trăm triệu, em sẽ làm bạn trai của anh." Vương Tu tiếp tục nói "Nếu không đến mốc anh sẽ không bao giờ bám lấy em nữa."
Hứa Hạc: "......"
Kiếp trước cậu luôn đề nghị như vậy, thành công thì sẽ được cầm tay, hôn cậu, nhưng lần nào hắn cũng phá được kỳ tích.
Lần nào hôn Hứa Hạc Vương Tu đều rất căng thẳng, đánh răng rồi pha trà uống, một lúc lâu sau đó mới tới gần cậu hôn, mỗi lần hôn chừng mười phút.
Hứa Hạc luôn bị hắn hôn tàn bạo đến nỗi môi sưng lên.
Lăn giường còn thảm hại hơn nhiều, như là muốn làm đủ loại tư thế trong một lần, từ mười giờ tối đến sáng hôm sau vẫn hì hục làm cậu.
Hai đùi của Hứa Hạc gần như phế đi, toàn thân đều là dấu hôn, hậu huyệt đau đến chết lặng.
Từ lần đó cậu không dám dễ dàng đồng ý yêu cầu của Vương Tu, dù sao thì hôn hít, sờ soạng, lăn giường cũng đủ là hành động của cặp đôi yêu nhau.
Nếu cậu còn đáp ứng thêm yêu cầu của hắn thì cậu sẽ rất thảm, đối với hắn mỗi lần làm đều không mệt chút nào, ba năm trôi qua hắn không hết đi sự nhiệt tình, ngược lại càng ngày càng sung sức hơn.
Hơn nữa hắn muốn cùng Hứa Hạc nhất trí sự hứng thú, Hứa Hạc truy thứ gì hắn liền truy thứ đó, Hứa Hạc rất thích mèo hắn cũng nỗ lực thích mèo theo.
Tuy nhiên cuộc sống hằng ngày không cho phép nên cậu không thể nuôi mèo, nhưng con mèo nhà hàng xóm thường xuyên từ ban công chui vào phòng cậu nên bình thường cậu mở cửa sổ he hé và lấy rèm cửa che lại để đề phòng Vương Tu biết.
Kỳ thực Vương Tu hiểu rõ hơn ai hết, hắn chỉ đang cam chịu mà thôi.
"Không được" Không những không được, Hứa Hạc nhớ đến những chuyện xảy ra kiếp trước, trong lòng không nhịn được bùng lên một cỗ lửa giận.
Cậu kiềm chế cảm xúc, lắc lắc chân nói "Chân tôi bị chuột rút, anh giúp tôi mua rượu thuốc đi."
Theo thống kê, đa số mọi người sẽ không chịu đựng được việc bị ai đó sai khiến.
Nếu Hứa Hạc bị ai đó ra lệnh như vậy đã sớm nổi điên lên.
Nhưng Vương Tu thì khác, thật sự chạy đi mua rượu thuốc cho cậu rồi quay trở lại phòng học, không nói gì nắm lấy chân của cậu bắt đầu xoa bóp.
Chỗ ngồi của Hứa Hạc cũng thay đổi từ mặt đất lên trên bàn, Vương Tu ngồi ở trên ghế, nghiêm túc rót rượu thuốc lên tay rồi xoa lên chân.
Bởi vì rượu thuốc phải xoa bóp để làm tan huyết ứ*, tốn rất nhiều công sức Hứa Hạc mới dần dần cảm thấy mắt cá chân nóng lên.
*Huyết ứ: là một triệu chứng trong Đông y, chỉ máu không lưu thông, đình trệ và ngưng trọng.
Chân cậu trắng nõn, thon dài tinh tế, xoa đau sẽ đạp lên ngực Vương Tu, Vương Tu không ngại, hắn sợ chân cậu bị cầm lên không thoải mái nên cố ý tiến về phía trước để cho cậu đạp.
"Chân kia cũng đau, anh giúp tôi xoa bóp đi."
Sự thật đã chứng minh rằng Vương Tú không phải là một người bình thường, không những không bỏ cuộc mà còn rất chăm chỉ.
Hứa Hạc: "......"
Kì thật Vương Tu ngoại trừ ham muốn khống chế quá mức, quản quá rộng thì các mặt khác đều rất tốt, không khiến cho cậu quá ấm ức, gần như có thể đáp ứng được mọi yêu cầu.
Hắn đã mua vài cuốn tiểu thuyết khi cậu có nhu cầu đọc truyện, đã nấu xong cơm khi bụng cậu chỉ hơi đói, đã gọi cốc trà sữa vị cậu thích khi cậu muốn uống, còn hỏi có muốn mua thêm gì không.
Đôi khi Hứa Hạc suy nghĩ bản thân bị chiếm hữu như vậy, bị giam cầm như vậy tại sao lại không điên? Tại sao lại không tự tử?
Sau khi cậu nghĩ kỹ lại thì rút ra kết luận, truyện tranh chưa đọc xong, tiểu thuyết còn chưa ra hết, Spider-Man V chưa ra mắt, mèo còn chưa được nuôi, còn rất nhiều thức ăn ngon chờ cậu, tại sao lại phải chết?
Ngu mới đi tự tử. (@ ̄ー ̄@)
Đây quả là một sự từ chối trá hình khéo léo, dù sao Vương Tu rất đáng sợ, tính chiếm hữu quá kinh khủng, một khi yêu là xác định phải ở bên hắn cả đời, không thể chia tay hắn, nếu không mọi chuyện sẽ diễn ra như kiếp trước.
Nếu không phải cậu được sống lại, nói không chừng sẽ bị giam lâu hơn, mười năm, hai mươi năm.
Không biết Vương Tu làm thế nào mà hắn đã chặn hết các phương thức cầu cứu của cậu, điện thoại không gọi được, không thể gửi tin nhắn, sự trợ giúp trên mạng cũng bị hắn xóa bỏ.
Trong thôn lại lạc hậu, chủ yếu mọi người đều nói tiếng địa phương, ngôn ngữ không hiểu, Vương Tu còn nuôi vài con chó rất hung dữ, đừng nói là người ngoài không dám tới gần, ngay cả Hứa Hạc cũng không dám tới gần cửa.
Vương Tu thường xuyên tập thể dục, dù bận đến mấy cũng phải dành vài chục phút ra tập. Hắn muốn nuôi dưỡng cậu cả đời, sợ sau này về già không ôm được cậu. Truyện Hệ Thống
"Anh là một nhân tài, ông trời đối xử với anh không tệ, cho anh một cơ hội sống lại, tôi thấy anh nên đặt hết toàn bộ suy nghĩ cho sự nghiệp để xứng đáng với tài năng của anh." Hứa Hạc tiếp tục thuyết phục hắn để giành lấy sự tự do của mình.
"Sự nghiệp sao?" Vương Tu nhíu mày "Anh cùng một người bạn tạo ra một studio trực tuyến, mọi người có thể dùng để chế tạo trang web riêng, một tháng thu về hàng trăm triệu, em sợ anh không lo được cho sự nghiệp sao?"
Hứa Hạc: "......"
Một tháng mấy trăm triệu cũng được coi là thành công trong sự nghiệp, tuy rằng đối với các công ty lớn bên ngoài chẳng là gì nhưng đừng quên Vương Tu vẫn còn là một sinh viên, vừa đi học vừa xây dựng sự nghiệp.
Hơn nữa hắn đã sống lại được hơn hai năm, trong thời gian hay năm này đã phát triển quy mô, Hứa Hạc không làm được.
Cậu có dự định đi thực tập ở công ty mà bố cậu có cổ phần trong kỳ nghỉ hè. Một tháng tối thiểu kiếm được hơn ba triệu rưỡi, nhưng mục tiêu chính của cậu là xây dựng được một trang web lớn như Taobao và Meituan. (Theo mình biết Taobao là trang web bán hàng lớn nhất TQ, Meituan là trang app ship hàng lớn nhất TQ.)
Chụp ảnh khuôn nhà, phòng ốc để người có nhu cầu mua nhà tìm hiểu mà không cần ra ngoài, thu hút mong muốn mua nhà của khách hàng, đồng thời có thể giao dịch trực tuyến nếu cần.
Nhưng ý kiến này khá táo bạo, xét cho cùng thì nhà cửa khác với đồ vật, thậm chí đồ vật hơn triệu đồng trên Taobao còn có người không dám mua chứ nói gì đến mấy trăm triệu đồng, cho nên trước mắt đó chỉ là ý tưởng, nếu muốn tạo web thì phải thử một vài lần mới biết được.
"Hứa Hạc."
"Hửm?"
"Hai ta làm giống như kiếp trước được không? Nếu tháng này anh bán gạch kiếm được ba trăm triệu, em sẽ làm bạn trai của anh." Vương Tu tiếp tục nói "Nếu không đến mốc anh sẽ không bao giờ bám lấy em nữa."
Hứa Hạc: "......"
Kiếp trước cậu luôn đề nghị như vậy, thành công thì sẽ được cầm tay, hôn cậu, nhưng lần nào hắn cũng phá được kỳ tích.
Lần nào hôn Hứa Hạc Vương Tu đều rất căng thẳng, đánh răng rồi pha trà uống, một lúc lâu sau đó mới tới gần cậu hôn, mỗi lần hôn chừng mười phút.
Hứa Hạc luôn bị hắn hôn tàn bạo đến nỗi môi sưng lên.
Lăn giường còn thảm hại hơn nhiều, như là muốn làm đủ loại tư thế trong một lần, từ mười giờ tối đến sáng hôm sau vẫn hì hục làm cậu.
Hai đùi của Hứa Hạc gần như phế đi, toàn thân đều là dấu hôn, hậu huyệt đau đến chết lặng.
Từ lần đó cậu không dám dễ dàng đồng ý yêu cầu của Vương Tu, dù sao thì hôn hít, sờ soạng, lăn giường cũng đủ là hành động của cặp đôi yêu nhau.
Nếu cậu còn đáp ứng thêm yêu cầu của hắn thì cậu sẽ rất thảm, đối với hắn mỗi lần làm đều không mệt chút nào, ba năm trôi qua hắn không hết đi sự nhiệt tình, ngược lại càng ngày càng sung sức hơn.
Hơn nữa hắn muốn cùng Hứa Hạc nhất trí sự hứng thú, Hứa Hạc truy thứ gì hắn liền truy thứ đó, Hứa Hạc rất thích mèo hắn cũng nỗ lực thích mèo theo.
Tuy nhiên cuộc sống hằng ngày không cho phép nên cậu không thể nuôi mèo, nhưng con mèo nhà hàng xóm thường xuyên từ ban công chui vào phòng cậu nên bình thường cậu mở cửa sổ he hé và lấy rèm cửa che lại để đề phòng Vương Tu biết.
Kỳ thực Vương Tu hiểu rõ hơn ai hết, hắn chỉ đang cam chịu mà thôi.
"Không được" Không những không được, Hứa Hạc nhớ đến những chuyện xảy ra kiếp trước, trong lòng không nhịn được bùng lên một cỗ lửa giận.
Cậu kiềm chế cảm xúc, lắc lắc chân nói "Chân tôi bị chuột rút, anh giúp tôi mua rượu thuốc đi."
Theo thống kê, đa số mọi người sẽ không chịu đựng được việc bị ai đó sai khiến.
Nếu Hứa Hạc bị ai đó ra lệnh như vậy đã sớm nổi điên lên.
Nhưng Vương Tu thì khác, thật sự chạy đi mua rượu thuốc cho cậu rồi quay trở lại phòng học, không nói gì nắm lấy chân của cậu bắt đầu xoa bóp.
Chỗ ngồi của Hứa Hạc cũng thay đổi từ mặt đất lên trên bàn, Vương Tu ngồi ở trên ghế, nghiêm túc rót rượu thuốc lên tay rồi xoa lên chân.
Bởi vì rượu thuốc phải xoa bóp để làm tan huyết ứ*, tốn rất nhiều công sức Hứa Hạc mới dần dần cảm thấy mắt cá chân nóng lên.
*Huyết ứ: là một triệu chứng trong Đông y, chỉ máu không lưu thông, đình trệ và ngưng trọng.
Chân cậu trắng nõn, thon dài tinh tế, xoa đau sẽ đạp lên ngực Vương Tu, Vương Tu không ngại, hắn sợ chân cậu bị cầm lên không thoải mái nên cố ý tiến về phía trước để cho cậu đạp.
"Chân kia cũng đau, anh giúp tôi xoa bóp đi."
Sự thật đã chứng minh rằng Vương Tú không phải là một người bình thường, không những không bỏ cuộc mà còn rất chăm chỉ.
Hứa Hạc: "......"
Kì thật Vương Tu ngoại trừ ham muốn khống chế quá mức, quản quá rộng thì các mặt khác đều rất tốt, không khiến cho cậu quá ấm ức, gần như có thể đáp ứng được mọi yêu cầu.
Hắn đã mua vài cuốn tiểu thuyết khi cậu có nhu cầu đọc truyện, đã nấu xong cơm khi bụng cậu chỉ hơi đói, đã gọi cốc trà sữa vị cậu thích khi cậu muốn uống, còn hỏi có muốn mua thêm gì không.
Đôi khi Hứa Hạc suy nghĩ bản thân bị chiếm hữu như vậy, bị giam cầm như vậy tại sao lại không điên? Tại sao lại không tự tử?
Sau khi cậu nghĩ kỹ lại thì rút ra kết luận, truyện tranh chưa đọc xong, tiểu thuyết còn chưa ra hết, Spider-Man V chưa ra mắt, mèo còn chưa được nuôi, còn rất nhiều thức ăn ngon chờ cậu, tại sao lại phải chết?
Ngu mới đi tự tử. (@ ̄ー ̄@)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất