Bạn Trai Là Cảnh Sát Không Tồi

Chương 30

Trước Sau
Sau cuộc trò chuyện có phần hơi bế tắc của bọn họ, Triệu Kỳ Nhiễm cũng chưa tìm được hướng điều tra nào khả thi cho vụ án này. Về sự ảnh hưởng của vụ án đến truyền thông, thật ra bên cảnh sát cũng đã triển khai theo hướng này, tuy nhiên những vụ án làm cho cộng đồng mạng chao đảo đương nhiên không thiếu, chỉ có điều vụ án này lại mang nhiều bí ẩn nên cộng đồng mạng được dịp tô vẽ thêm nhiều thứ.

Triệu Kỳ Nhiễm chia tay bọn người Tiêu An Nhược, trên đường rời khỏi Đại học A, anh nhận được điện thoại của Triệu mẫu. Đương nhiên không phải là "Con dạo này sao rồi? Ăn uống có tử tế hay không? Nhớ đừng vì công việc mà bỏ bê bản thân. Mà là..."

"Sếp Triệu của Sở cảnh sát tỉnh A, anh có nhớ anh còn cha mẹ không ai lo ở nhà hay không?"

Được Triệu mẫu nhắc nhở, Triệu Kỳ Nhiễm mới chợt nhớ ra đã hơn nửa tháng anh chưa về nhà. Những vụ án thì cứ ập xuống, manh mối thì không thấy đâu, người nhà nạn nhân thì thi nhau khủng bố, anh rằng như quên mất cái gì gọi là "tan ca" cái gì gọi là "về nhà".

"Bận quá, quên mất thời gian. Về ngay đây!" Nhận thấy bản thân cũng hơi vô tâm, hơn thế nữa cũng đã quá giờ làm, trở lại Sở cũng không còn ai, Triệu Kỳ Nhiễm vòng xe lại hướng Triệu gia đi tới.

Triệu mẫu tuy trong điện thoại hậm hực vậy thôi, nhưng bà thừa biết công sự của Triệu Kỳ Nhiễm là như thế nào. Truyền hình đưa tin rầm rộ như thế, bà sao lại không biết. Chỉ sợ thằng con này lo bù đầu vào công việc không lo tốt được cho bản thân, nhận được lời xác nhận quay về của Triệu Kỳ Nhiễm, Triệu mẫu vừa cúp máy đã lao vô nhà bếp cùng dì giúp việc bắt đầu nấu nướng. Triệu phụ ngồi bên cạnh thấy vậy chỉ mỉm cười, ông biết rõ tính vợ ông mà, ngoài miệng thì trách mắng nhưng bên trong chỉ mong cả nhà cùng ăn một bữa cơm thôi.

Chưa đầy hai mươi phút sau, xe của Triệu Kỳ Nhiễm đã chạy vào sân nhà Triệu gia. Triệu Kỳ Nhiễm chỉ đậu xe ngoài sân chứ không đưa vào gara vì anh cũng không định ở đây qua đêm, em trai anh đã thành hôn hơn hai năm nếu như ở chung với nó một đêm không biết mẹ anh sẽ tìm bao nhiêu cơ hội gán ghép cho anh hết cô này đến anh kia. Thứ lỗi anh không chịu nổi đâu!

"Về rồi đấy à!" Triệu phụ ngồi ở phòng khách thấy Triệu Kỳ Nhiễm từ cửa bước vào.

"Cái gì mà "không ai lo lắng" Hàn Vũ và em dâu bỏ bê hai người lắm sao?" Nghĩ tới những lời Triệu mẫu nói trong điện thoại, Triệu Kỳ Nhiễm không nhịn được lắc đầu ngao ngán. Ngồi xuống ghế sofa đối diện Triệu phụ, thấy trên bàn rải rác giấy tờ, anh cũng tiện tay lật lật lên xem.

"Con không phải biết rõ tính bà ấy rồi sao? Ở nhà thì thấy phiền, đi rồi thì cứ trách móc không quan tâm đến bà ấy!"

"Đây là làm sao vậy? Sao nhiều giấy tờ thế!"

"Em dâu con đã có thai rồi đấy, phải chuẩn bị một số giấy tờ cần thiết." Khi nhận được tin con dâu đã có thai, hai ông bà Triệu điều rất vui mừng cho con trai út lại quay sang lo lắng cho thằng con cả.

Hai anh em có hơn kém nhau bao nhiêu tuổi đâu, vậy mà em trai thì đã yên bề gia thất từ lâu đến con sang năm cũng ập ừ ba ba được rồi. Vậy mà anh cả đây thì không có chút tin tức nào?



"Vậy sao? Sao không ai cho con hay vậy, để con chuẩn bị quà cho nó!"

"Con nghe em dâu con có thai mà không có chút phản ứng nào sao?" Triệu mẫu từ trong bếp bước ra thấy nét mặt vui mừng của thằng con mà chỉ ngại không cầm cái vá đập lên đầu anh một cái.

"Con thì sao chứ?" Anh biết ngay mẹ anh sẽ như thế mà, đây chắc cũng là lý do không ai báo tin cho anh, chắc lại sợ nhịn không được cằn nhằn đôi chút. Ngẫm nghĩ lại thì đúng là anh có hơi chậm, nhưng của anh...chất lượng hơn.

"Không cần diễn kịch, cậu con đã gọi điện nói hết mọi chuyện rồi. Là con cái nhà ai vậy?" Triệu mẫu thấy anh dửng dưng như thế không nhịn được ngửa bài luôn. Khi nghe được Tiêu Dương nói Triệu Kỳ Nhiễm muốn "gom phép năm" để đi kiếm con dâu cho bà, phản ứng của Triệu mẫu khi đó còn phô trương hơn khi nghe tin con dâu út có thai nữa.

"Tin tức cũng nhanh thật, nhưng con người ta chưa có để ý đến con. Đang trong quá trình thăm dò."

"Sao đối với chuyện này lại vô dụng như thế! Còng nó về bỏ vô phòng rồi làm quen thôi." Triệu mẫu thấy vẻ mặt ngại ngùng của con trai thì không nhịn được, lúc anh nói đã đăng ký theo trường quân sự, bà đây còn chưa phản ứng anh đã coi như đồng ý rồi. Giờ lại là vẻ mặt gì đây?

"Bà xã, em bình tĩnh chút. Con nó kiếm người yêu chứ không phải đi bắt tội phạm, nó mà làm theo ý em sợ đối tượng sẽ chạy mất dạng thôi!" Triệu phụ bên cạnh, thấy vợ mình dạy con cách theo đuổi người ta mà chợt rùng mình. Vậy là sự tích ông nghe được về bà là có thật, Triệu mẫu từng nắm lấy cổ áo một bạn nam đòi hẹn hò với người ta đấy!

"À, em nôn quá. Vậy từ từ thôi con trai, có còn đỡ hơn không."

Thấy Triệu phụ đã áp chế được tình huống, Triệu Kỳ Nhiễm cũng không nói thêm nữa, nếu không không biết bà còn truyền bí quyết gì cho anh nữa.

Chưa nói đến anh còn chưa biểu hiện gì cho Tiêu An Nhược thấy, liệu cậu có coi trọng anh không? Suy nghĩ của cậu có như anh không? Anh chưa biết gì về cậu cả. Ngoại trừ tên, trường học, anh trai, không còn gì nữa.

Đưa tay lật lật cuốn sổ trên bàn, một bên suy nghĩ về chuyện của anh cùng Tiêu An Nhược. Bỗng cánh tay Triệu Kỳ Nhiễm dừng lại ở một trang trên cuốn sổ, ba chữ bên trong không hiểu sao lại nặng nhọc in lên trang giấy đã ngả vàng từ lâu...

Ba chữ "Vương Văn Thức" thật gay mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau